Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 460: Kết giao (2)

/761


Bạch lão nghe xong không khỏi gật đầu. Lão cảm thấy Lăng Tiêu - người họ Tiêu trẻ tuổi này - nói rất có bài bản, không phải là lung tung nói bừa. Lão cũng cho rằng, nếu cứu Đại công tử, trước hết phải chữa trị kinh mạch của hắn. Nhưng vấn đề là độc tố của hắn khó giải! Hiện tại người trẻ tuổi này nếu có thể giải độc cho Đại công tử thì việc cướp tính mạng của Đại công tử về cũng không là vấn đề gì!

Bạch lão nghĩ thế bèn nói:
- Này, lão phu coi như là lành nghề, có thể giúp ngươi một chút gì chăng!

Trong lòng Lăng Tiêu vui vẻ, gật gật đầu. Nếu chính hắn khôi phục kinh mạch Ngô Dung, sợ là cần phải tiêu hao một phần năng lượng, hơn nữa sẽ dễ khiến người ta nhìn ra chỗ nông sâu của hắn. Bây giờ có cao thủ như Bạch lão hỗ trợ, tự nhiên là không cần lo lắng.

Lăng Tiêu và Bạch lão khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, ở giữa là Ngô gia đại công tử Ngô Dung. Lực lượng trong cơ thể hai người theo song chưởng từng chút một rót vào trong cơ thể Ngô Dung. Mỗi người phụ trách một đại kinh mạch. Tuy trước kia hai người chưa từng hợp tác qua, nhưng phối hợp rất ăn ý. Một cỗ khí màu trắng từ đỉnh đầu Ngô Dung bay lên. Kinh mạch hỗn loạn của hắn từng chút một được chữa trị.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Trong biệt viện của Ngô gia lúc này đã khôi phục sự tĩnh lặng. Đám thầy thuốc bị đuổi đi toàn bộ. Nhị công tử Ngô Liên và tam công tử Ngô Lượng ngồi cùng một chỗ. Vẻ mặt Ngô Lượng phẫn nộ, thở phì phì nói:
- Mẹ nó, vốn tên kia sắp chết một cách êm đẹp, không ngờ đâu ra một người chữa khỏi cho lão Đại. Đúng là lớn mạng, như vậy mà cũng không chết!

- Được rồi, ngươi muốn tất cả mọi người đều nghe thấy sao?

Ngô Liên đè thấp âm thanh, hung hăng trừng mắt nhìn Tam đệ liều lĩnh của hắn, sau đó nói:
- Chuyện này với ta và ngươi nửa điểm quan hệ cũng không có. Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ. Nếu chuyện dây đến ngươi, ngươi đừng tưởng rằng phụ thân sẽ vì ngươi là con của ông ấy mà tha cho ngươi!

Nhắc đến phụ thân, Ngô Lượng khẽ rùng mình, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự oán độc, bĩu môi nói:
- Ông ta? Hừ, trong mắt ông ta trừ người nọ và tiểu muội còn có ai? Ngô gia làm gì có chỗ chân chính cho hai huynh đệ ta? Không chỉ như thế, chúng ta trốn đi ra ngoài thì sao? Lão gia này không ngờ sợ chúng ta âm thầm tranh đoạt sản nghiệp Ngô gia, cũng không thả chúng ta ra ngoài! Ca ca, ngươi nói đi, chúng ta coi ông ta là phụ thân, ông ta có khi nào coi chúng ta là con không?

- Câm mồm!

Ngô Liên sắn mặt âm trầm, môi hơi run run:
- Sau này nếu còn nói những lời đại nghịch bât đạo như thế, ta sẽ tự tay phế ngươi! Ông ta dù không tốt, cũng là cha ngươi.
Nói xong, cảm thấy lời nói của mình có chút nghiêm trọng, nhìn ánh mắt đỏ vằn của Ngô Lượng, Ngô Liên trầm giọng nói:
- Về sau đừng nhắc đến chuyện này! Còn nữa... Thầy thuốc họ Tiêu kia, ngươi ngàn vạn lần đừng để ý đến hắn. Hiện tại hắn chắc chắn được các nhân vật cao cấp nhất của Ngô gia bảo vệ!

Kì thật trong lòng Ngô Liên vô cùng tán thành, vô cùng ủng hộ những lời đệ đệ vừa nói! Nhưng vừa rồi trong đại sảnh, ánh mắt phụ thân liếc hắn khiến Ngô Liên có cảm giác như rớt vào hố băng! Trong khoảnh khắc, cả người hắn lạnh như băng. Sau khi đi ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Nhiều năm đã qua, hắn chưa từng chật vật như lúc đó. Một ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả, từ chuyện Ngô gia thiết vệ ngay lúc quan đầu khẩn yếu bỗng nhiên chậm nửa nhịp, làm Ngô Dung trọng thương, rồi chuyện độc dược... Ngô Liên cảm giác được, ánh mắt của Ngô Anh đầy ẩn ý, đối với hắn như là một cái cảnh cáo vô hình!

Có thể nói, toàn bộ sự kiện, Ngô Liên đều không tham gia. Nhưng hắn hiểu rành rẽ từng chi tiết một! Hơn nữa còn hoàn toàn không tỏ ra có chuyện gì, cứ để nó tùy ý diễn ra. Đơn giản là, nếu Ngô Dung đã chết, Ngô gia chính là thiên hạ của hắn!

Thở dài một tiếng, trong lòng Ngô Liên trào dâng một cảm giác bất lực: "Chẳng lẽ cả đời này, Ngô Liên ta chỉ có thể ở dưới Ngô Dung, làm một cái bóng tồn tại trong Ngô gia?"

Trong lòng Ngô Liên thề: " Ta tuyệt đối không làm một Ngô gia nhị công tử vật vờ như cái bóng. Ta nhất định phải vùng lên! Chẳng những phải thành Ngô gia gia chủ, ta còn phải dẫn dắt Ngô gia trở thành bá chủ Vọng Thiên Thành!"

Tên Tiêu tiên sinh kia, tuy rằng Ngô Liên không cho Ngô Lượng động đến hắn, nhưng ở trong lòng Ngô Liên sớm đã phán Lăng Tiêu án tử hình! Người như thế, không cần người Ngô gia đi giết.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Lăng Tiêu và Bạch lão cùng thu tay, sau đó mở mắt ra nhìn nhau cười.

Rất nhiều khi, tình bạn thành lập có thể chỉ từ một câu nói, một ánh mắt đơn giản như vậy. Lăng Tiêu và Bạch lão trong quá trình khôi phục kinh mạch của Đại công tử, không cần nói với nhau câu nào đã trở thành bằng hữu!

Nói đơn giản, hai người nhìn nhau thuận mắt, thế thôi.

Thông qua việc khôi phục kinh mạch Ngô Dung, Lăng Tiêu phát hiện năng lượng trong cơ thể Bạch lão có thể dùng chữ mênh mông mà hình dung, quả thật rất khổng lồ. Kinh mạch Ngô Dung hơn phân nửa là do Bạch lão khôi phục!

Hơn nữa thấy bộ dạng mặt không đỏ hơi thở không loạn của lão, hiển nhiên không xem chuyện gian khổ này là gì cả. Lăng Tiêu thật ra có chút rối loạn hô hấp, trên trán lấm tấm mồ hôi... Tuy nhiên, là giả bộ. Tuy rằng hai người cùng phối hợp, nhưng Lăng Tiêu cũng không biểu lộ ra toàn bộ thực lực của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/761

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status