Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 572: Trở về

/761


Nếu sau này hiểu biết của Lăng Tiêu về thiên địa pháp tắc sâu sắc hơn, khống chế ngũ hành đến mức tùy tâm mà làm, như vậy, hắn thậm chí có thể bắt các sinh vật cường đại, nhốt trên tòa núi lớn này khiến chúng nó tự sinh tự diệt, hơn nữa còn làm tòa núi này không ngừng lớn lên. Đến cuối cùng, khi trở thành tiên nhân, thậm chí có thể thành một thế giới chân thật.

Đến lúc đó, khiến cho thế giới này có nhân loại sinh sống, cũng không phải là không có khả năng!

Hơn nữa sinh vật trên núi cường đại, làm cho pháp bảo năng lực công kích càng cường đại, cứ không ngừng luyện hóa, thậm chí còn có thể phát ra thiên uy có uy lực vô biên!

Lúc thần thức của Lăng Tiêu lướt qua mấy con thú, tất cả chúng nó đều trở nên vô cùng ngoan ngoãn, quỳ rạp trên mặt đất, giống như tín đồ trung thành nhất nhìn thấy vị thần mà chùng tín ngưỡng!

Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, phát ra một cỗ khí thế uy nghiêm, bao phủ toàn bộ núi lớn. Tất cả sinh vật đều rét run, sau đó linh trí đột nhiên khai thông!

Tiếng của Lăng Tiêu dưới ý niệm thần thức truyền khắp tòa núi lớn:
- Ta là thần của các ngươi, mở mang linh trí cho các ngươi!
Nói xong, một đạo hào quang hiện lên, bất kể các loại thú chạy trên mặt đất, chim bay trong bầu trời, hay là những con cá vàng nhỏ bơi trong hồ, thậm chí ngay cả cỏ cây cũng đều hoan hô nhảy nhót. Cả tòa núi lớn trong nháy mắt bộc phát ra cổ khí tức sinh mạng cường đại!

Khí tức thần thánh này, người và thần đều thích! Lăng Tiêu có cảm giác, liên hệ giữa mình và bản mạng pháp bảo càng trở nên thân thích, quen thuộc và chặt chẽ hơn, và hơn thế nữa cảm giác nặng nề ban đầu hầu như không còn! Bây giờ Lăng Tiêu không cần làm gì cả, chỉ cần lấy chân nguyên ân cần chăm sóc thì ngọn núi trong Hàm Hàn bảo đỉnh cũng có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí!!!

Lăng Tiêu giương mắt, thu lại thần thức, khóe miệng khẽ cười, sau đó nghĩ ra vấn đề. Bổn mạng pháp bảo của mình, thủy mộc kim thổ đều chiếm tỉ lệ rất lớn, nhưng hỏa thuộc tính lại không nhiều!

Lăng Tiêu phi thân khỏi sơn động, một tia nắng chiếu vào, theo bản năng Lăng Tiêu nheo mắt. Thực tế với thực lực bây giờ ánh mặt trời không tổn hại được mắt hắn. Nhưng nheo mắt là bản năng tự bảo vệ.

Mặt trời chói chang…à… Lăng Tiêu nghĩ thầm, nếu trong bảo đỉnh của mình cũng có một mặt trời đỏ, thì ngũ hành sẽ chân chính cân bằng!
Tuy nhiên điều này nói thì dễ, làm rất khó. Với thực lực bây giờ của Lăng Tiêu thì vẫn chưa có khả năng làm được điều này. Ít nhất Đại Thừa kỳ thì mới cần xem xét vấn đề này! Lăng Tiêu lắc đầu cười, chuyện gì hoàn mỹ quá chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu năng lực mình không làm được thì không cần nghĩ tới! Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng gặp được kì ngộ, lấy hỏa nguyên tố cân bằng ngũ hành trong thế giới của đỉnh, khiến không gian pháp bảo càng thêm cường đại! Nhưng chuyện này quá xa vời, người ta sống không thể đem hy vọng đặt hết vào vận khí hư vô mờ mịt.

Lăng Tiêu bèn tung mình bay lên không trung, hướng Thục Sơn phái mà bay đi! Ngàn dặm xa xôi, với Lăng Tiêu mà nói, chỉ là trong giây lát. Khi Lăng Tiêu bay về đến bầu trời Thục Sơn phái, cũng không khỏi bị dải kiến trúc bên dưới làm kinh ngạc một chút. Không thể tưởng tượng được, Thục Sơn sau trăm năm lại phát triển đến mức này.
- Người tới là kẻ nào? Đây là phạm vi Thục Sơn phái, có việc thì thông báo, không thì mau chóng rời đi!

Một thanh âm trong trẻo dễ nghe từ xa truyền đến. Sau đó là một bóng hồng từ thác nước khổng lồ trên đỉnh núi cạnh Thục Sơn phóng tới.

Lăng Tiêu kinh ngạc sửng sốt, sau đó lập tức cười rộ lên, trăm năm thời gian, như mới hôm qua, không khỏi cười khổ nói:
- Này tiểu nha đầu, lúc nào cũng thích lo chuyện bao đồng đến thế sao? Từ nhân giới đến Thánh Vực, bây giờ cảnh giớ cũng đã cao rồi, không ngờ vẫn không sửa tính cũ sao?

Trăm năm thời gian không lưu lại dấu vết nào trên khuôn mặt Lăng Tiêu. Thân hình Hoắc Thanh Thanh từ xa đến, hàng lông mày trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn dựng ngược lên. Xem ra, Tiên Thiên cảnh giới cũng không thể khiến đệ tử xuất sắc nhất trong đám đệ tử đời thứ hai hài lòng. Sau khi phát hiện trong Thánh Vực còn vô số cao thủ, Hoắc Thanh Thanh thề sớm muộn gì một ngày cũng đuổi kịp họ! Cho dù không thể vượt qua, chí ít cũng sánh vai ngang bằng với họ!

Đôi môi hồng nhuận khêu gợi hơi hơi chu lên, vừa muốn tiếp tục buông vài câu phủ đầu người không có quy củ, cả gan phi hành trên bầu trời Thục Sơn, đột nhiên sững người lại.

/761

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status