- Đại nhân vật.
Lăng Tiêu rất ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của giáo sư Thượng Quan tối qua. Người nào mà có thể xứng với ba chữ "Đại nhân vật" trong miệng nàng chứ.
- Đừng hỏi, đến lúc đó cậu sẽ biết.
Thượng Quan Vũ Đồng vừa kéo Lăng Tiêu, vừa đi ra cửa. Một cơn gió nhẹ thổi qua, nàng mới nhận ra mình vẫn đang nắm lấy bàn tay rộng lớn của Lăng Tiêu, vội vàng buông tay ra, đồng thời trong lòng cũng nghĩ: "Chẳng qua chỉ là một cậu bé mà thôi, mình coi Lăng Tiêu là đệ đệ. Tỷ tỷ nắm tay đệ đệ là chuyện bình thường"
Thượng Quan Vũ Đồng dường như rất hưng phấn, đi rất nhanh, mang theo Lăng Tiêu rẽ phải rẽ trái trong vườn trường, đi đến trước mặt một căn nhà nhỏ rất yên tĩnh. Làm Lăng Tiêu có chút khó hiểu là trên đường đi không ngờ không gặp ai hết, hơn nữa trong trí nhớ của Lăng Tiêu cảm thấy xa lạ với nơi này. Căn nhà nhỏ thoạt nhìn đã rất lâu năm, trên tường có những vết loang lổ, sơn tường cũng bị tróc ra, lộ ra những viên đá màu xanh bên trong, trên những viên đá còn mọc đầy rong rêu xanh biếc.
"Đại nhân vật gì mà lại ở nơi như thế này?" Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng. Theo tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của Thượng Quan Vũ Đồng, bên trong truyền ra một giọng nói già nua.
- Ai đó?
Giống như dùng hết cả khí lực mới nói ra vậy, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
- Phúc Bá.
Thượng Quan Vũ Đồng nhu thuận nói:
- Là cháu, Vũ Đồng.
- Ồ, là Thượng Quan tiểu thư, lại đến xem lão già?
Theo tiếng nói chuyện, cửa gỗ căn nhà két một tiếng rồi được mở ra, lộ ra mặt khuôn mặt già nua, trên mặt đầy nếp nhăn như những khe rãnh trên bức tường của căn nhà vậy. Hai mắt đục ngầu vô thần nhưng không ngờ khi nhìn thấy Lăng Tiêu đang đứng phía sau Thượng Quan Vũ Đồng lại không hề bất ngờ, khụ khụ hai tiếng nói:
- Thượng Quan tiểu thư, còn mang theo bằng hữu đến? Ồ, là một cậu bé không tồi, lão gia thấy có lẽ rất cao hứng. Dường như đã lâu rồi không có ai đi đến đây.
- Phúc Bá, đây là học sinh của cháu.
Thượng Quan Vũ Đồng nháy mắt với Lăng Tiêu. Lăng Tiêu hiểu ý lập tức nói với lão già:
- Chào Phúc Bá.
Lão già cười rộ lên, những nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn, càng rõ ràng hơn như một bông hoa cúc đang nở rộ, gật đầu nói:
- Tốt, tốt. Cậu bé ngoan.
Lăng Tiêu lặng lẽ đi phía sau Thượng Quan Vũ Đồng. Lão già tên "Phúc Bá" kia hình như rất quan tâm đến Thượng Quan Vũ Đồng. Sau khi mở cửa liền tự mình mang theo Thượng Quan Vũ Đồng đi lên tầng hai.
Thượng Quan Vũ Đồng đi đến trước cửa một gian phòng, nhẹ nhàng nói:
- Thần gia gia, cháu có thể vào không?
Trong phòng truyền ra tiếng cười sang sảng của một lão già:
- Con bé này, sao lần nào cũng khách khí như vậy? Mau vào đi.
Thượng Quan Vũ Đồng nói nhỏ bên tai Lăng Tiêu:
- Lát nữa nhất định phải ngoan.
Giọng nói uyển chuyển càng giống như đang cầu xin làm tai Lăng Tiêu ngứa ngáy, nhẹ nhàng gật đầu. Lăng Tiêu tự nhiên cũng biết đạo lý kính già yêu trẻ, hơi nghi hoặc vì sao giáo sư Thượng Quan lại còn muốn nhắc mình một câu thừa thãi này.
Mở cửa phòng, Lăng Tiêu mới phát hiện đây là một căn phòng khá tối. Tuy rằng bên ngoài đang nắng chói trong nhưng vừa đi vào trong căn phòng này lại làm cho người ta có cảm giác âm trầm. Đồng thời, Lăng Tiêu cũng nhìn thấy một lão già ngồi trên xe lăn. Mái tóc bạc trắng của lão già được chải rất cẩn thận, quần áo trên người sạch sẽ, cúc chỉnh tề, đôi mắt thâm thúy. Khi Lăng Tiêu nhìn lão già thì lão già cũng đang nhìn Lăng Tiêu.
Không hiểu sao, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy một luồng áp lực đập thẳng tới, rùng mình một cái lập tức sinh ra một ý niệm phản kháng, đón nhận luồng áp lực này. Đồng thời, trong lòng không khỏi có chút tức giận, đây là cái gì? Quà gặp mặt sao? Nếu không phải nhớ tới câu nói vừa nãy của Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Tiêu thậm chí còn không kìm nổi chiến ý mãnh liệt, lập tức rút kiếm.
Giống như một cơn gió thoảng, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Lăng Tiêu vừa mới có ý niệm mạnh mẽ, áp lực như thủy triều của đối phương đã biến mất không còn. Loại cảm giác này giống như một quyền đấm mạnh vào bọt biển làm Lăng Tiêu khó chịu đến độ suýt chút nữa hộc máu, lập tức ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn lão già.
Nhưng không ngờ rằng lão già giờ phút này như phát hiện được một chuyện rất vui mừng, hai mắt kinh ngạc và vui mừng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu. Sau đó nói vơi Thượng Quan Vũ Đồng:
- Tiểu Vũ Đồng, đây là truyền nhân mà cháu tìm cho ta? Ha ha, thật sự quá tốt. Tư chất này quả thực chính là vạn người không có nổi một. Ồ? Sao lại là người bị thiên mạch. Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ!
Thượng Quan Vũ Đồng dường như đã sớm đoán được lão già sẽ trêu chọc như vậy, cho nên lúc đầu mới nhắc nhở Lăng Tiêu nhất định phải ngoan, nhưng lại không nghĩ rằng ý niệm bất khuất trên người Lăng Tiêu lại ngang tay với lão già. Người khác không biết lão già có bản lãnh thế nào thì thôi, nhưng trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng lại hiểu rất rõ, bất chợt không khỏi kinh hãi nhìn Lăng Tiêu. Nghe thấy lão già nói như vậy, nàng mới tỉnh ngộ, vội vàng nói:
- Thần gia gia, đây là học sinh của cháu. Y thuật của cậu ta rất thần kỳ, có lẽ sẽ có ích với bệnh của Thần gia gia. Cho nên cháu mới dẫn cậu ta đến đây.
- Ha ha…
Lão già vui vẻ cười một tiếng, nói:
- Cháu tốt lắm. Cháu có lương tâm hơn tiểu tử Thu Kiến Hoa nhiều. Cậu nhóc này thú vị đó. Bệnh của ta như vậy, ta đã là người chết một nửa, còn có thể nhìn ra gì không?
Lăng Tiêu vốn rất bất mãn với lão già này, hắn có thể khẳng định lão già này nhất định là một cao thủ. Hơn nữa không phải cao thủ bình thường, ít nhất còn cường đại hơn phụ thân của mình nhiều lắm. Lăng Thiên Khiếu tuyệt đối không có bản lĩnh phát ra áp lực cường đại như vậy.
Nghe xong lời lão già nói, hắn lại càng thêm sửng sốt, bởi vì theo Lăng Tiêu biết, viện trưởng trẻ tuổi của Học viện Đế quốc bây giờ cũng gọi là Thu Kiến Hoa.
Lăng Tiêu rất ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của giáo sư Thượng Quan tối qua. Người nào mà có thể xứng với ba chữ "Đại nhân vật" trong miệng nàng chứ.
- Đừng hỏi, đến lúc đó cậu sẽ biết.
Thượng Quan Vũ Đồng vừa kéo Lăng Tiêu, vừa đi ra cửa. Một cơn gió nhẹ thổi qua, nàng mới nhận ra mình vẫn đang nắm lấy bàn tay rộng lớn của Lăng Tiêu, vội vàng buông tay ra, đồng thời trong lòng cũng nghĩ: "Chẳng qua chỉ là một cậu bé mà thôi, mình coi Lăng Tiêu là đệ đệ. Tỷ tỷ nắm tay đệ đệ là chuyện bình thường"
Thượng Quan Vũ Đồng dường như rất hưng phấn, đi rất nhanh, mang theo Lăng Tiêu rẽ phải rẽ trái trong vườn trường, đi đến trước mặt một căn nhà nhỏ rất yên tĩnh. Làm Lăng Tiêu có chút khó hiểu là trên đường đi không ngờ không gặp ai hết, hơn nữa trong trí nhớ của Lăng Tiêu cảm thấy xa lạ với nơi này. Căn nhà nhỏ thoạt nhìn đã rất lâu năm, trên tường có những vết loang lổ, sơn tường cũng bị tróc ra, lộ ra những viên đá màu xanh bên trong, trên những viên đá còn mọc đầy rong rêu xanh biếc.
"Đại nhân vật gì mà lại ở nơi như thế này?" Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng. Theo tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của Thượng Quan Vũ Đồng, bên trong truyền ra một giọng nói già nua.
- Ai đó?
Giống như dùng hết cả khí lực mới nói ra vậy, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
- Phúc Bá.
Thượng Quan Vũ Đồng nhu thuận nói:
- Là cháu, Vũ Đồng.
- Ồ, là Thượng Quan tiểu thư, lại đến xem lão già?
Theo tiếng nói chuyện, cửa gỗ căn nhà két một tiếng rồi được mở ra, lộ ra mặt khuôn mặt già nua, trên mặt đầy nếp nhăn như những khe rãnh trên bức tường của căn nhà vậy. Hai mắt đục ngầu vô thần nhưng không ngờ khi nhìn thấy Lăng Tiêu đang đứng phía sau Thượng Quan Vũ Đồng lại không hề bất ngờ, khụ khụ hai tiếng nói:
- Thượng Quan tiểu thư, còn mang theo bằng hữu đến? Ồ, là một cậu bé không tồi, lão gia thấy có lẽ rất cao hứng. Dường như đã lâu rồi không có ai đi đến đây.
- Phúc Bá, đây là học sinh của cháu.
Thượng Quan Vũ Đồng nháy mắt với Lăng Tiêu. Lăng Tiêu hiểu ý lập tức nói với lão già:
- Chào Phúc Bá.
Lão già cười rộ lên, những nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn, càng rõ ràng hơn như một bông hoa cúc đang nở rộ, gật đầu nói:
- Tốt, tốt. Cậu bé ngoan.
Lăng Tiêu lặng lẽ đi phía sau Thượng Quan Vũ Đồng. Lão già tên "Phúc Bá" kia hình như rất quan tâm đến Thượng Quan Vũ Đồng. Sau khi mở cửa liền tự mình mang theo Thượng Quan Vũ Đồng đi lên tầng hai.
Thượng Quan Vũ Đồng đi đến trước cửa một gian phòng, nhẹ nhàng nói:
- Thần gia gia, cháu có thể vào không?
Trong phòng truyền ra tiếng cười sang sảng của một lão già:
- Con bé này, sao lần nào cũng khách khí như vậy? Mau vào đi.
Thượng Quan Vũ Đồng nói nhỏ bên tai Lăng Tiêu:
- Lát nữa nhất định phải ngoan.
Giọng nói uyển chuyển càng giống như đang cầu xin làm tai Lăng Tiêu ngứa ngáy, nhẹ nhàng gật đầu. Lăng Tiêu tự nhiên cũng biết đạo lý kính già yêu trẻ, hơi nghi hoặc vì sao giáo sư Thượng Quan lại còn muốn nhắc mình một câu thừa thãi này.
Mở cửa phòng, Lăng Tiêu mới phát hiện đây là một căn phòng khá tối. Tuy rằng bên ngoài đang nắng chói trong nhưng vừa đi vào trong căn phòng này lại làm cho người ta có cảm giác âm trầm. Đồng thời, Lăng Tiêu cũng nhìn thấy một lão già ngồi trên xe lăn. Mái tóc bạc trắng của lão già được chải rất cẩn thận, quần áo trên người sạch sẽ, cúc chỉnh tề, đôi mắt thâm thúy. Khi Lăng Tiêu nhìn lão già thì lão già cũng đang nhìn Lăng Tiêu.
Không hiểu sao, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy một luồng áp lực đập thẳng tới, rùng mình một cái lập tức sinh ra một ý niệm phản kháng, đón nhận luồng áp lực này. Đồng thời, trong lòng không khỏi có chút tức giận, đây là cái gì? Quà gặp mặt sao? Nếu không phải nhớ tới câu nói vừa nãy của Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Tiêu thậm chí còn không kìm nổi chiến ý mãnh liệt, lập tức rút kiếm.
Giống như một cơn gió thoảng, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Lăng Tiêu vừa mới có ý niệm mạnh mẽ, áp lực như thủy triều của đối phương đã biến mất không còn. Loại cảm giác này giống như một quyền đấm mạnh vào bọt biển làm Lăng Tiêu khó chịu đến độ suýt chút nữa hộc máu, lập tức ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn lão già.
Nhưng không ngờ rằng lão già giờ phút này như phát hiện được một chuyện rất vui mừng, hai mắt kinh ngạc và vui mừng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu. Sau đó nói vơi Thượng Quan Vũ Đồng:
- Tiểu Vũ Đồng, đây là truyền nhân mà cháu tìm cho ta? Ha ha, thật sự quá tốt. Tư chất này quả thực chính là vạn người không có nổi một. Ồ? Sao lại là người bị thiên mạch. Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ!
Thượng Quan Vũ Đồng dường như đã sớm đoán được lão già sẽ trêu chọc như vậy, cho nên lúc đầu mới nhắc nhở Lăng Tiêu nhất định phải ngoan, nhưng lại không nghĩ rằng ý niệm bất khuất trên người Lăng Tiêu lại ngang tay với lão già. Người khác không biết lão già có bản lãnh thế nào thì thôi, nhưng trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng lại hiểu rất rõ, bất chợt không khỏi kinh hãi nhìn Lăng Tiêu. Nghe thấy lão già nói như vậy, nàng mới tỉnh ngộ, vội vàng nói:
- Thần gia gia, đây là học sinh của cháu. Y thuật của cậu ta rất thần kỳ, có lẽ sẽ có ích với bệnh của Thần gia gia. Cho nên cháu mới dẫn cậu ta đến đây.
- Ha ha…
Lão già vui vẻ cười một tiếng, nói:
- Cháu tốt lắm. Cháu có lương tâm hơn tiểu tử Thu Kiến Hoa nhiều. Cậu nhóc này thú vị đó. Bệnh của ta như vậy, ta đã là người chết một nửa, còn có thể nhìn ra gì không?
Lăng Tiêu vốn rất bất mãn với lão già này, hắn có thể khẳng định lão già này nhất định là một cao thủ. Hơn nữa không phải cao thủ bình thường, ít nhất còn cường đại hơn phụ thân của mình nhiều lắm. Lăng Thiên Khiếu tuyệt đối không có bản lĩnh phát ra áp lực cường đại như vậy.
Nghe xong lời lão già nói, hắn lại càng thêm sửng sốt, bởi vì theo Lăng Tiêu biết, viện trưởng trẻ tuổi của Học viện Đế quốc bây giờ cũng gọi là Thu Kiến Hoa.
/761
|