Từng đợt lá lả tả rơi xuống khoảng sân vàng, thanh tĩnh đến lạ thường như báo hiệu rằng...
Mùa thu đã tới.
Đã một tháng kể từ khi nàng đến nơi này, thời gian trôi qua cũng thực nhanh. Cố níu kéo cũng không níu kéo được.
Nàng, Dương Hi, mười sáu tuổi, đứa bé mồ côi của Yến quốc Đại tướng quân Dương Kiên, cũng là vị hôn thê của Mộ Dung Vân do chính tiên đế ngự ban.
Nàng là thế hệ khảo cổ gia trẻ sắp tốt nghiệp, lại bị mấy tên mộ tặc đuổi đến vách đá trong khi đang khảo sát, chẳng biết vì sao cùng Hoắc Vũ nhảy xuống vách đen và cũng chẳng viết vì sao lại xuyên đến thời loạn thế này. Cho dù là ai thì chắc chắn là chịu không nổi rồi phát điên khi lâm vào hoàn cảnh này nga.
Vô số lần muốn điên lên, thậm chí có lần nàng đã tìm đến cái vực đen kia toan nhảy xuống để xem thử xem có thể trở về niên đại của chính mình hay không. Nói là thế nhưng khi chạy đến vách núi thì nàng lại lùi bước, chết thật đó nga. Nàng chết một lần rồi, dại gì phải tìm đến cái chết lần thứ hai.
Mà bỏ đi, trở lại hiện đại thì sao chứ. Cha mẹ thì ly hôn, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là mấy cái bản ghi chép. Sống ở thế giới đó, nàng cũng không có vui vẻ gì.
Mỗi đêm luôn luôn bị ác mộng đánh thức mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nguyên lai lại chẳng có gì phát sinh. Đáng thương thay, một người đang sống lại cư nhiên không hiểu vì sao mình tồn tại trên cõi đời, loại cảm giác bất lực này, ai có thể đồng cảm cho nàng đây?
Chỉ là, mấy cái nước trong niên đại bây giờ đây, ở hiện đại đã sớm lụi tàn... Ai......
Không biết đây là lần thứ mấy đang thở dài rồi, mà cho dù cứ tiếp tục thở dài như thế thì cũng phải chấp nhận sự thật rằng nàng – bắt đầu từ bây giờ đã là một người cổ đại.
Dương Hi bắt lấy một chiếc lá khô tà tà bay xuống, ngón tay thon dài, trắng noãn khẽ vươn ra. Tinh tế, đẹp mắt đến mức gần như nàng là tiên tử không nhuộm bụi trần.
-“Em nói nơi này là nhà của ta, thật không?”. Lá rụng về đất, còn nàng, nàng phải về đâu?
Đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia bi thương.
-“Tiểu thư, người chính là vương phi tương lai, là nữ chủ nhân của vương phủ này nên đương nhiên nơi đây cũng là nhà của người”. Phía sau truyền lên thanh âm cung kính của Tâm Đồng.
-“Thật không?”. Dương Hi cười nhẹ giễu cợt chính mình, đối với lời của nàng không phản đối.
Vận mệnh bắt nàng sống lại ở thời loạn này thì thôi đi, nàng không ý kiến. Nhưng nay lại an bài cho nàng một mối lương duyên cùng vị hôn phu nào đó trong tương lai. Là phúc hay họa, cũng không biết được?
-“Đương nhiên là thật”. Tâm Đồng ôn nhu an ủi nói:-“Tiểu thư, người chỉ tạm thời mất đi trí nhớ nên mới đối với vạn sự đều bất an. Nô tỳ tin rằng một thời gian sau, khi mà tiểu thư khôi phục trí nhớ thì sẽ không phiền lòng nữa”.
Khôi phục trí nhớ? Sợ là sẽ khó khăn nha. Dương Hi ném chiếc lá khô trong tay, quay đầu lộ ra khuôn mặt hồng nhạt xinh đẹp, giật giật môi, không nói gì.
Sau một lúc lâu, nàng mới nói:-“Mấy ngày nay nhờ em chiếu cố ta, thực cám ơn ngươi.”
Tâm Đồng vừa nghe, sợ đến mức choáng váng liền ‘BÙM’ một cái quỳ mọp xuống, lắp bắp:-“Tiểu... tiểu thư tha mạng. Nô tỳ nếu có gì không tốt nhất định sẽ sửa đổi. Tiểu thư... người... Van cầu người tha cho nô tỳ một lần, van cầu người, tiểu thư!”.
-“Em làm cái gì vậy?”. Dương Hị bị sự việc bất thình lình này làm cho hoảng sợ, cuống quít nhảy từ trên ghế dài xuống đỡ nàng ta lên.-“Em mau đứng lên”.
Tâm Đồng thấy nàng từ trên cao nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến mức trắng bệch, cúi đầu, hướng xuống sàn đá hoa cương phía dười mà dập xuống. Dương Hi trong lòng quýnh lên, nhanh như chớp đưa tay che vào chỗ đá hoa cương dưới đầu nàng ta. Tâm Đồng liền đập thật mạnh xuống mu bàn tay nàng. Bàn tay nộn dài không chịu nổi mà sưng đỏ cả lên.
‘Đau quá!’
Nàng cầm bàn tay nhỏ bé bị sưng phù lên, thiếu chút nữa là đau nhảy dựng.
-“Tiểu... tiểu thư, người... tay của người...”. Tâm bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ, nhìn tới bàn tay trắng mịn nhẵn nhụi đang sưng tấy kia, trừ bỏ đôi chân mềm nhũn ra thì không thể làm gì cả.
Dương Hi cũng không nghĩ rằng xương cốt mình lại trở nền mềm yếu đến vậy, da thịt mịn màng không chiểu nổi một điểm áp lực. Nhìn xuống mảng sàn vừa bị ma sát vào tay, nàng cười giễu chính mình:-“Này, thực sự là thân thể ngươi được cưng chiều quá đáng rồi”.
Nhìn lại Tâm Đồng đang bị thất kinh hồn phách(1) quỳ dười đất, mặt xám như tro, đôi mắt không hề chớp nhìn mình. Đối với loại tình huống này, Dương Hi cảm giác thực bất lực. Lắc lắc đầu, nàng cười ôn hòa, nói:-“Quỳ cái gì mà quỳ, còn không mau đứng lên!”
Nha đầu ngốc này, lúc dập đầu cũng không biết làm bộ sao? Dùng lực như thế kia, nếu lúc nãy mà nàng không đỡ thì chắc chắn là cái đầu nhỉ nhắn của nàng ta sớm sứt mẻ rồi. Một tiểu cô nương đáng yêu thế kia, có thể nào lại tự tổn thương thân xác của mình?
-“Về sau đừng có làm mấy cái sự tình như dập đầu này nữa, khuôn mặt đối với nữ tử là vô cùng quan trọng. Cái trán nếu có sẹo, sau này rất khó lấy chồng”.
-“Nô tỳ cả đời hậu hạ tiểu thư, không lấy chồng” . Tâm Đồng cuống quýt nói.
Dương Hi cười nhẹ, nâng má nàng ta lên xem:-“Nữ nhân đến tuổi đều muốn lấy lão công(2), cả đời không lấy chồng, ý tưởng của em lạ thật”.
Vốn không hiểu ‘lão công’ là gì nhưng ý tứ cũng có thể đoán ra mấy phần, Tâm Đồng lúng túng nhìn nàng:-“Tiểu thư, nô tỳ thật sự không lập gia đình. Đời này chỉ biết hầu hạ tiểu thư cùng vương gia, tuyệt không có một tia gian dối”.
Thái độ của nàng ta làm Dương Hi thoáng rùng mình. Nhớ lại mấy cái màn cổ trang trên TV, mấy cái nha hoàn hồi môn này đều thuộc loại hồ ly, nói cách khác, các nàng rất có thể cùng nàng chung một chồng. Thậm chí, ngoài các nàng ra thì cũng có vô số thị thiếp tình nhân linh tinh. Mộ Dung Vân là vương gia, so với người thường chỉ có hơn chứ không có kém. Sợ là cả tòa phủ đệ(3) này cũng không chứa nổi số lượng cơ thiếp của hắn.
Nàng thực sự phải gả cho loại người đó sao? Nàng thật có thể chia sẻ nam nhân của mình với người khác sao?
------* * *------
(1)thất kinh hồn phách: chấn động tinh thấn – chỉ sự sơ hãi quá độ.
(2)lão công: chồng (lão bà:vợ)
(3)phủ đệ: nơi ở của quan lại, quý tộc.
(4)cơ thiếp: tiểu thiếp xuất thân thấp kém, thường là do mua từ các nhà nghèo hay thanh lâu (trong phủ các quý tộc, vương gia thì các bà vợ được chia thành: chính thê/vương phi/phu nhân – quý thiếp/di nương – cơ thiếp – nha đầu thông phòng)
Mùa thu đã tới.
Đã một tháng kể từ khi nàng đến nơi này, thời gian trôi qua cũng thực nhanh. Cố níu kéo cũng không níu kéo được.
Nàng, Dương Hi, mười sáu tuổi, đứa bé mồ côi của Yến quốc Đại tướng quân Dương Kiên, cũng là vị hôn thê của Mộ Dung Vân do chính tiên đế ngự ban.
Nàng là thế hệ khảo cổ gia trẻ sắp tốt nghiệp, lại bị mấy tên mộ tặc đuổi đến vách đá trong khi đang khảo sát, chẳng biết vì sao cùng Hoắc Vũ nhảy xuống vách đen và cũng chẳng viết vì sao lại xuyên đến thời loạn thế này. Cho dù là ai thì chắc chắn là chịu không nổi rồi phát điên khi lâm vào hoàn cảnh này nga.
Vô số lần muốn điên lên, thậm chí có lần nàng đã tìm đến cái vực đen kia toan nhảy xuống để xem thử xem có thể trở về niên đại của chính mình hay không. Nói là thế nhưng khi chạy đến vách núi thì nàng lại lùi bước, chết thật đó nga. Nàng chết một lần rồi, dại gì phải tìm đến cái chết lần thứ hai.
Mà bỏ đi, trở lại hiện đại thì sao chứ. Cha mẹ thì ly hôn, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là mấy cái bản ghi chép. Sống ở thế giới đó, nàng cũng không có vui vẻ gì.
Mỗi đêm luôn luôn bị ác mộng đánh thức mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nguyên lai lại chẳng có gì phát sinh. Đáng thương thay, một người đang sống lại cư nhiên không hiểu vì sao mình tồn tại trên cõi đời, loại cảm giác bất lực này, ai có thể đồng cảm cho nàng đây?
Chỉ là, mấy cái nước trong niên đại bây giờ đây, ở hiện đại đã sớm lụi tàn... Ai......
Không biết đây là lần thứ mấy đang thở dài rồi, mà cho dù cứ tiếp tục thở dài như thế thì cũng phải chấp nhận sự thật rằng nàng – bắt đầu từ bây giờ đã là một người cổ đại.
Dương Hi bắt lấy một chiếc lá khô tà tà bay xuống, ngón tay thon dài, trắng noãn khẽ vươn ra. Tinh tế, đẹp mắt đến mức gần như nàng là tiên tử không nhuộm bụi trần.
-“Em nói nơi này là nhà của ta, thật không?”. Lá rụng về đất, còn nàng, nàng phải về đâu?
Đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia bi thương.
-“Tiểu thư, người chính là vương phi tương lai, là nữ chủ nhân của vương phủ này nên đương nhiên nơi đây cũng là nhà của người”. Phía sau truyền lên thanh âm cung kính của Tâm Đồng.
-“Thật không?”. Dương Hi cười nhẹ giễu cợt chính mình, đối với lời của nàng không phản đối.
Vận mệnh bắt nàng sống lại ở thời loạn này thì thôi đi, nàng không ý kiến. Nhưng nay lại an bài cho nàng một mối lương duyên cùng vị hôn phu nào đó trong tương lai. Là phúc hay họa, cũng không biết được?
-“Đương nhiên là thật”. Tâm Đồng ôn nhu an ủi nói:-“Tiểu thư, người chỉ tạm thời mất đi trí nhớ nên mới đối với vạn sự đều bất an. Nô tỳ tin rằng một thời gian sau, khi mà tiểu thư khôi phục trí nhớ thì sẽ không phiền lòng nữa”.
Khôi phục trí nhớ? Sợ là sẽ khó khăn nha. Dương Hi ném chiếc lá khô trong tay, quay đầu lộ ra khuôn mặt hồng nhạt xinh đẹp, giật giật môi, không nói gì.
Sau một lúc lâu, nàng mới nói:-“Mấy ngày nay nhờ em chiếu cố ta, thực cám ơn ngươi.”
Tâm Đồng vừa nghe, sợ đến mức choáng váng liền ‘BÙM’ một cái quỳ mọp xuống, lắp bắp:-“Tiểu... tiểu thư tha mạng. Nô tỳ nếu có gì không tốt nhất định sẽ sửa đổi. Tiểu thư... người... Van cầu người tha cho nô tỳ một lần, van cầu người, tiểu thư!”.
-“Em làm cái gì vậy?”. Dương Hị bị sự việc bất thình lình này làm cho hoảng sợ, cuống quít nhảy từ trên ghế dài xuống đỡ nàng ta lên.-“Em mau đứng lên”.
Tâm Đồng thấy nàng từ trên cao nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến mức trắng bệch, cúi đầu, hướng xuống sàn đá hoa cương phía dười mà dập xuống. Dương Hi trong lòng quýnh lên, nhanh như chớp đưa tay che vào chỗ đá hoa cương dưới đầu nàng ta. Tâm Đồng liền đập thật mạnh xuống mu bàn tay nàng. Bàn tay nộn dài không chịu nổi mà sưng đỏ cả lên.
‘Đau quá!’
Nàng cầm bàn tay nhỏ bé bị sưng phù lên, thiếu chút nữa là đau nhảy dựng.
-“Tiểu... tiểu thư, người... tay của người...”. Tâm bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ, nhìn tới bàn tay trắng mịn nhẵn nhụi đang sưng tấy kia, trừ bỏ đôi chân mềm nhũn ra thì không thể làm gì cả.
Dương Hi cũng không nghĩ rằng xương cốt mình lại trở nền mềm yếu đến vậy, da thịt mịn màng không chiểu nổi một điểm áp lực. Nhìn xuống mảng sàn vừa bị ma sát vào tay, nàng cười giễu chính mình:-“Này, thực sự là thân thể ngươi được cưng chiều quá đáng rồi”.
Nhìn lại Tâm Đồng đang bị thất kinh hồn phách(1) quỳ dười đất, mặt xám như tro, đôi mắt không hề chớp nhìn mình. Đối với loại tình huống này, Dương Hi cảm giác thực bất lực. Lắc lắc đầu, nàng cười ôn hòa, nói:-“Quỳ cái gì mà quỳ, còn không mau đứng lên!”
Nha đầu ngốc này, lúc dập đầu cũng không biết làm bộ sao? Dùng lực như thế kia, nếu lúc nãy mà nàng không đỡ thì chắc chắn là cái đầu nhỉ nhắn của nàng ta sớm sứt mẻ rồi. Một tiểu cô nương đáng yêu thế kia, có thể nào lại tự tổn thương thân xác của mình?
-“Về sau đừng có làm mấy cái sự tình như dập đầu này nữa, khuôn mặt đối với nữ tử là vô cùng quan trọng. Cái trán nếu có sẹo, sau này rất khó lấy chồng”.
-“Nô tỳ cả đời hậu hạ tiểu thư, không lấy chồng” . Tâm Đồng cuống quýt nói.
Dương Hi cười nhẹ, nâng má nàng ta lên xem:-“Nữ nhân đến tuổi đều muốn lấy lão công(2), cả đời không lấy chồng, ý tưởng của em lạ thật”.
Vốn không hiểu ‘lão công’ là gì nhưng ý tứ cũng có thể đoán ra mấy phần, Tâm Đồng lúng túng nhìn nàng:-“Tiểu thư, nô tỳ thật sự không lập gia đình. Đời này chỉ biết hầu hạ tiểu thư cùng vương gia, tuyệt không có một tia gian dối”.
Thái độ của nàng ta làm Dương Hi thoáng rùng mình. Nhớ lại mấy cái màn cổ trang trên TV, mấy cái nha hoàn hồi môn này đều thuộc loại hồ ly, nói cách khác, các nàng rất có thể cùng nàng chung một chồng. Thậm chí, ngoài các nàng ra thì cũng có vô số thị thiếp tình nhân linh tinh. Mộ Dung Vân là vương gia, so với người thường chỉ có hơn chứ không có kém. Sợ là cả tòa phủ đệ(3) này cũng không chứa nổi số lượng cơ thiếp của hắn.
Nàng thực sự phải gả cho loại người đó sao? Nàng thật có thể chia sẻ nam nhân của mình với người khác sao?
------* * *------
(1)thất kinh hồn phách: chấn động tinh thấn – chỉ sự sơ hãi quá độ.
(2)lão công: chồng (lão bà:vợ)
(3)phủ đệ: nơi ở của quan lại, quý tộc.
(4)cơ thiếp: tiểu thiếp xuất thân thấp kém, thường là do mua từ các nhà nghèo hay thanh lâu (trong phủ các quý tộc, vương gia thì các bà vợ được chia thành: chính thê/vương phi/phu nhân – quý thiếp/di nương – cơ thiếp – nha đầu thông phòng)
/10
|