-“Nàng muốn rời đi?”. Tuấn mỹ khẽ chau mày, mơ hồ lộ ra một tia phẫn nộ khi nhớ tới nàng vừa mới nãy lầm bầm làu bào đòi rời đi.
-“Đương nhiên... đương nhiên là không phải. Ta... ta thân là một Vương phi, sống là người của Vương gia, chết cũng là ma của Vương gia, đời này tuyệt đối không phản bội Vương gia ngài!”. Nam nhân khi ghen tỵ đều bá đạo như nhau, thí dụ như hắn,cho dù một ngày đó hắn có từ bỏ thì cũng tuyệt đối không cao hứng khi thấy nữ nhân của hắn bị người khác nhúng chàm. Đối với cái thói hư tật xấu của mọi nam nhân này, nàng vô cùng vô cùng hiểu rõ. Trong lòng dù có nôn muốn chết thì bề ngoài vẫn phải trưng ra bộ mặt kinh sợ trung thành a. –“Ta chỉ khẩn cầu Vương gia có thể cho ta một cuộc sống bình lặng, làm cho ta không cần đối mặt với... các mỹ nhân... của ngài”.
Nói đi nói lại, đến cuối cùng cũng giả vờ sụt sùi bi thảm muốn khóc, cố đưa ra bộ dáng mà bất kì ai trông thấy cũng không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu hèn mọn này của nàng.
Không nói gì sao? Không phản ứng sao? Trộm đưa mắt liếc đối phương một cái, trong lòng nàng buồn bã, ý chí hắn thực sắt đá nha.
-“Vương gia...”
-“Một mình cả đời, không sợ cô quạnh sao?”.
Tiếng nói trầm thấp khiến tâm nàng khẽ run lên, không cách nào che đậy một tia khiếp sợ. Cắn cắn môi, nàng bộ dáng phục tùng nói:-“Sẽ không, liền sẽ không cô quạnh. Ta cũng sẽ thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người trong Hoàng tộc. Cũng sẽ vui vẻ chuyện trò với họ, chuyện của Vương gia, ta sẽ không bao giờ can thiệp vào”>
Mộ Dung Vân nhíu mi, xem kỹ sự thành khẩn của nàng rốt cuộc có mấy phần. Đối với một người nam nhân mà nói, thú(1) một người nữ nhân mà mình không có cảm tình thì trong lòng quả thực không dễ chịu. Hiện giờ ‘thê tử’ kia đã thừa nhận là sẽ không nhúng tay vào việc của hắn nếu hắn cấp cho nàng một cuộc sống an tĩnh, ‘rộng lượng’ này hắn cư nhiên phải không gì cự tuyệt mới đúng.
Nhưng mà, trong lòng lại nổi lên một lửa giận, càng ngày càng cháy dữ dội khiến hắn khó mà kiềm chế nổi.
-“Nàng như vậy là muốn thoát khỏi ta hay sao?”. Ôn nhuận tuấn nhan(2) rốt cuộc không nhịn được, hắn thay đổi bộ dáng dịu dàng như cũ, con ngươi đen thẫm phủ đầy hơi nước chằm chằm nhìn nàng, khẩu khí không được tốt:-“Là vì Phùng Bạt?”.
Dương Hi kinh ngạc giương mắt nhìn lên, chống lại bộ mắt như thiêu đốt của hắn:-“Như... như thế thì sao?”.
Trong đáy lòng giọng điệu như muốn nghẹn lại, không biết ai vừa mới trịnh trọng nói là tin tưởng nàng! Mộ Dung Vân này, quả là một tên ngụy quân tử.
Đáy mắt hắn không tránh được một tia khinh miệt, hắn hít sâu một hơi, thầm nhủ mình đừng quá sơ suất kiềm chế cơn thịnh nộ không nổi mà vươn tay bóp chết nàng.
Nữ nhân này, nàng dam dùng ánh mắt châm chọc khinh miệt ấy nhìn hắn.
Xem ra, nàng căn bản vẫn là một nữ nhân ương bướng quỷ quyệt, ôn nhu lương thiện mới vừa nãy khi ở cùng Tâm Đồng thuần túy chỉ là ngụy trang mà thôi.
Dương Hi chếch mắt nhìn hắn mà vẫn không hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng nguyên lai lại có thể cảm nhận được một chút tức giận từ hắn. Nam nhân keo kiệt này thật sự không biết là hắn đang tức giận cái gì a.
Mặc kệ hắn phát cáu cái gì, trước mắt là kề hoạch của nàng thực có nguy cơ phải bị hủy nha...
HÍt sâu một hơi, vì tương lai của chính mình. Nam nhân này, nàng nhịn.
-“Vương gia nếu không tin, ta có thể hướng trời để thề. Ta đối với Phùng Bạt kia, tuyệt không có một tình cảm không an phận”. Ánh mắt mệt mỏi, cố gắng ngụy trang bộ mặt thống khổ cùng thành khẩn.-“Vương gia, ngài phải tin tưởng ta...”
-“Ta có nên tin tưởng nàng không?”. Không thể không bội phục ánh mắt nhìn như nhu nhược của nữ tử này, nàng có thể dễ dàng gợi lên lửa giận cho hắn, cũng dễ dàng đạp bỏ dự thong dong bình tĩnh mà hắn bảo trì hơn hai mươi năm! Thần thái tao nhã dần dần xuất hiện trở lại, đối với nàng, trong lòng lóe lên một tia xúc động mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện được.
-“Đương nhiên!”. Nàng trở lời nhanh, gương mặt nhỏ nhắn tươi cười hé ra sự nịnh nọt không giấu được. Người này, giọng điệu cuối cùng cũng dịu xuống nha. –“Vương gia. Ngài...”
-“Ta không đáp ứng”. Âm thanh ôn nuận của hắn vang lên trầm thấp dễ nghe. Nhưng mà khi bay vào tai Dương Hi, cơ hồ so với ma âm còn chán ghét hơn.
-“Vì sao?”. Ý cười rố cuộc cũng không nén được, nagf ngẩng đầu nhìn hắn, hỏa diễm dần dần dâng lên. [chị cười giận á]
-“Nàng là nữ nhân của ta, trừ phi ta không cần nàng”. Ngữ khí hắn bình thản, nhìn như không chứa một tia cảm xúc. Nếu như cẩn thận xe xét sẽ nhận ra phía sau có chút ôn nhu, cất giấu một tia trêu tức thâm thúy cùng chiếm giữ.
-“Ngài cũng không phải thật tâm muốn thú ta”. Tuyệt sắc dung nhan bị phủ bởi một tầng hồng nhạt do tức giận càng làm cho gương mặt thêm phần đặc sắc.
-“Trong hoang tộc, thành thân có là do thánh ý(3), có tình cảm hay không cũng không quan trọng”. Tuy rằng tàn khốc nhưng cũng là sự thật. Hắn cười nhạt:-“Nàng chỉ cần tĩnh tâm làm Vương phi của nàng, cả đời này ta sẽ cố gắng khiến cho cuộc sống của nàng an ổn cùng thoải mái.
Miễn là ‘hắn’ an phận thủ thường cả đời...
Ánh mắt buồn bã, một thoáng phiền muộn chợt lóe lên rồi biến mất mà không ai phát hiện.
-“Chẳng lẽ vì thân phận như vậy mà ngay cả ý nghĩ, lựa chọn, quyền lợi của chính bản thân mình cũng đều bị đoạt lấy sao?”. Nói hắn là loại người chỉ biết tuân theo số phận cả đời, nàng như thế nào cũng không thể tin được. –“Ngài thực không muốn cũng nữ nhân mình yêu mến quang minh chính đại thể hiện tình ý sao? Ngài thực nhẫn tâm để nàng ngày qua ngày luôn núp bóng sau lưng nữ nhân khác sau? [ý chỉ là làm thiếp á] Ngài sẽ không sợ ta khi dễ, xa lánh nàng sao?”
Phim truyền hình luôn chiếu rằng mấy nàng cơ thiếp nhu nhược đa tình này, cho dù sủng ái thì cũng luôn bị nhóm chính thất ngầm chỉnh đến đáng thương. Thân là Vương gia luôn bận bịu chuyện quốc sự, việc thân cung hậu viện này, tóm lại hắn có nhìn thấy thì cũng chưa chắc có thể xen vào.
Ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng đang tuôn lời khiêu khích của nàng, tức giận trong đáy lòng hắn dần dần tan thành mây khói, không chỉ vậy mà còn hiện lên một chút sung sướng nhàn nhạt. Bạc môi động một cái, hắn ôn hòa cười:-“Nàng là Vương phi, giáo huấn cơ thiếp không hiểu chuyện là đương nhiên, ta sẽ không can thiệp đâu”. [á, anh đủ lãnh và anh cũng đủ ác, tội chị -_- ]
Một thái độ tùy tiện cugx có thể gây sức ép lên người khác.
-“Ngài...”. Cắn cắn môi, nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, người sau vẫn như cũ – vẻ mặt vân đạm phong khinh(4).
Xú nam nhân vô tâm vô phế này(5), nàng mới không vì hắn mà gây sự với các nữ nhân vô tội. Đồ tiểu nhân, bại hoại sa trư(6). Ta phi!
Tuyệt mỹ tuấn nhan bỗng dưng phóng đại trước tầm mắt nàng, bạc môi câu hồn đoạt phách kia ẩn ẩn một nụ cười yếu ớt, thanh âm dụ hoặc lòng người của hắn nhẹ lướt qua tai nàng:-“Sa trư, là cật như thế nào?”. [Nguyệt: anh hổng biết thiệt hay giả vờ để ăn đậu hủ của chị ạ? Mộ Dung Vân: biến (*A*)-]
Sa... trư?
Mới nãy không kiềm chế mà mắng ra miệng, thật đáng hận mà! Dương Hi nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc(7). Mở mắt ra thì gương mặt tà mị kia lại xích gần thêm vài phần, nàng theo bản năng ngửa mặt ra sau, không nghĩ rằng đầu sẽ hung hăng đập vào cột đá.
Một trận đau nhức từ trong não truyền tới, đau đến nước mắt nàng chảy ròng ròng, hận không thể ngất ngay lập tức được.
Một đôi tay lớn che trên gáy của nàng, đem cái đầu nho nhỏ của nàng dúi vào trong lòng. Một trận nhiệt lưu kéo dài chậm rãi xuyên nhập vào đầu, đau đớn nháy mắt giảm đi không ít. Chung quanh mông lung, thanh âm mờ nhạt giống như tiếng hắn thở dài.
Đau đớn dần dần tan hết, nàng hơi hơi ngẩng đầu, sững sờ ngước mắt nhìn hắn.-“Cám... cám ơn”.
Nước mắt trên khóe mắt nàng làm tâm hắn như bị véo một cái, cỗ cảm xúc chân thành trong cơ thể hắn theo cảm xúc chậm rãi bừng lên. Nữ nhân này, sao không cẩn thận một chút chứ?
Hơi hơi thâu tâm, tầm mắt lướt theo ánh nhìn của nàng ở phương xa. Ánh mắt hắn nhìn lại, nàng đang xem một nam tử cao ngất thon dài đang từ từ tiến lại, giống như đang đến truyền tin tức cho hắn. Khoảng cách xa nên không rõ trên mặt nam tử có biểu tình gì, nhưng không biết sao từ hắn lại tỏa ra hơi thở âm hàn băng lãnh, cổ băng lạnh kia, giống như hướng về phía nàng.
Phía sau sự lạnh lẽo này, chính là một thân hàn ý.
Mộ Dung Vân hơi vuốt cằm, không nói gì với nàng. Thân mình đứng thẳng rồi cất bước đi. Mới được hai bước, giống như nhớ tới cái gì, lưng hắn cứng lại quay đầu nhìn nàng, nói:-“Sau này nếu gặp lại tuấn mỹ nam nhân này, không được tùy ý tới gần”. [tự kỷ cấp độ... siêu cao >_< ]
Tự xưng mình là tuấn mỹ nam nhân, còn dùng cái giọng đặc biệt nghiêm trọng mà nói, hắn thực không biết thẹn sao.
Này sa trư, hỗn đản, tự kỷ cuồng.
Vừa mới sinh hảo cảm với hắn giờ xin rút lại.
Hướng tới bóng dáng hắn hung hăng làm cái mặt quỷ, lại ảo não nhìn cái hành động quá mức ngây thơ của chính mình. Cái miệng nhỏ nhăn khẽ hếch, nàng ngồi xuống chiếc ghế dài hờn dỗi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
(1)thú: cưới.
(2)ôn nhuận tuấn nhan: gương mặt đẹp, dịu dàng.
(3)thánh ý: ý chỉ của hoàng thượng.
(4)vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, ý đây là vè bình thảnh, tự nhiên.
(5)vô tâm vô phế: không tim không phổi, ý chỉ người nhẫn tâm hay sắt đá.
(6)sa trư: heo đất, ý chỉ mắng ngu đần.
(7)hoa dung thất sắc: mặt đẹp biến sắc.
-“Đương nhiên... đương nhiên là không phải. Ta... ta thân là một Vương phi, sống là người của Vương gia, chết cũng là ma của Vương gia, đời này tuyệt đối không phản bội Vương gia ngài!”. Nam nhân khi ghen tỵ đều bá đạo như nhau, thí dụ như hắn,cho dù một ngày đó hắn có từ bỏ thì cũng tuyệt đối không cao hứng khi thấy nữ nhân của hắn bị người khác nhúng chàm. Đối với cái thói hư tật xấu của mọi nam nhân này, nàng vô cùng vô cùng hiểu rõ. Trong lòng dù có nôn muốn chết thì bề ngoài vẫn phải trưng ra bộ mặt kinh sợ trung thành a. –“Ta chỉ khẩn cầu Vương gia có thể cho ta một cuộc sống bình lặng, làm cho ta không cần đối mặt với... các mỹ nhân... của ngài”.
Nói đi nói lại, đến cuối cùng cũng giả vờ sụt sùi bi thảm muốn khóc, cố đưa ra bộ dáng mà bất kì ai trông thấy cũng không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu hèn mọn này của nàng.
Không nói gì sao? Không phản ứng sao? Trộm đưa mắt liếc đối phương một cái, trong lòng nàng buồn bã, ý chí hắn thực sắt đá nha.
-“Vương gia...”
-“Một mình cả đời, không sợ cô quạnh sao?”.
Tiếng nói trầm thấp khiến tâm nàng khẽ run lên, không cách nào che đậy một tia khiếp sợ. Cắn cắn môi, nàng bộ dáng phục tùng nói:-“Sẽ không, liền sẽ không cô quạnh. Ta cũng sẽ thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người trong Hoàng tộc. Cũng sẽ vui vẻ chuyện trò với họ, chuyện của Vương gia, ta sẽ không bao giờ can thiệp vào”>
Mộ Dung Vân nhíu mi, xem kỹ sự thành khẩn của nàng rốt cuộc có mấy phần. Đối với một người nam nhân mà nói, thú(1) một người nữ nhân mà mình không có cảm tình thì trong lòng quả thực không dễ chịu. Hiện giờ ‘thê tử’ kia đã thừa nhận là sẽ không nhúng tay vào việc của hắn nếu hắn cấp cho nàng một cuộc sống an tĩnh, ‘rộng lượng’ này hắn cư nhiên phải không gì cự tuyệt mới đúng.
Nhưng mà, trong lòng lại nổi lên một lửa giận, càng ngày càng cháy dữ dội khiến hắn khó mà kiềm chế nổi.
-“Nàng như vậy là muốn thoát khỏi ta hay sao?”. Ôn nhuận tuấn nhan(2) rốt cuộc không nhịn được, hắn thay đổi bộ dáng dịu dàng như cũ, con ngươi đen thẫm phủ đầy hơi nước chằm chằm nhìn nàng, khẩu khí không được tốt:-“Là vì Phùng Bạt?”.
Dương Hi kinh ngạc giương mắt nhìn lên, chống lại bộ mắt như thiêu đốt của hắn:-“Như... như thế thì sao?”.
Trong đáy lòng giọng điệu như muốn nghẹn lại, không biết ai vừa mới trịnh trọng nói là tin tưởng nàng! Mộ Dung Vân này, quả là một tên ngụy quân tử.
Đáy mắt hắn không tránh được một tia khinh miệt, hắn hít sâu một hơi, thầm nhủ mình đừng quá sơ suất kiềm chế cơn thịnh nộ không nổi mà vươn tay bóp chết nàng.
Nữ nhân này, nàng dam dùng ánh mắt châm chọc khinh miệt ấy nhìn hắn.
Xem ra, nàng căn bản vẫn là một nữ nhân ương bướng quỷ quyệt, ôn nhu lương thiện mới vừa nãy khi ở cùng Tâm Đồng thuần túy chỉ là ngụy trang mà thôi.
Dương Hi chếch mắt nhìn hắn mà vẫn không hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng nguyên lai lại có thể cảm nhận được một chút tức giận từ hắn. Nam nhân keo kiệt này thật sự không biết là hắn đang tức giận cái gì a.
Mặc kệ hắn phát cáu cái gì, trước mắt là kề hoạch của nàng thực có nguy cơ phải bị hủy nha...
HÍt sâu một hơi, vì tương lai của chính mình. Nam nhân này, nàng nhịn.
-“Vương gia nếu không tin, ta có thể hướng trời để thề. Ta đối với Phùng Bạt kia, tuyệt không có một tình cảm không an phận”. Ánh mắt mệt mỏi, cố gắng ngụy trang bộ mặt thống khổ cùng thành khẩn.-“Vương gia, ngài phải tin tưởng ta...”
-“Ta có nên tin tưởng nàng không?”. Không thể không bội phục ánh mắt nhìn như nhu nhược của nữ tử này, nàng có thể dễ dàng gợi lên lửa giận cho hắn, cũng dễ dàng đạp bỏ dự thong dong bình tĩnh mà hắn bảo trì hơn hai mươi năm! Thần thái tao nhã dần dần xuất hiện trở lại, đối với nàng, trong lòng lóe lên một tia xúc động mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện được.
-“Đương nhiên!”. Nàng trở lời nhanh, gương mặt nhỏ nhắn tươi cười hé ra sự nịnh nọt không giấu được. Người này, giọng điệu cuối cùng cũng dịu xuống nha. –“Vương gia. Ngài...”
-“Ta không đáp ứng”. Âm thanh ôn nuận của hắn vang lên trầm thấp dễ nghe. Nhưng mà khi bay vào tai Dương Hi, cơ hồ so với ma âm còn chán ghét hơn.
-“Vì sao?”. Ý cười rố cuộc cũng không nén được, nagf ngẩng đầu nhìn hắn, hỏa diễm dần dần dâng lên. [chị cười giận á]
-“Nàng là nữ nhân của ta, trừ phi ta không cần nàng”. Ngữ khí hắn bình thản, nhìn như không chứa một tia cảm xúc. Nếu như cẩn thận xe xét sẽ nhận ra phía sau có chút ôn nhu, cất giấu một tia trêu tức thâm thúy cùng chiếm giữ.
-“Ngài cũng không phải thật tâm muốn thú ta”. Tuyệt sắc dung nhan bị phủ bởi một tầng hồng nhạt do tức giận càng làm cho gương mặt thêm phần đặc sắc.
-“Trong hoang tộc, thành thân có là do thánh ý(3), có tình cảm hay không cũng không quan trọng”. Tuy rằng tàn khốc nhưng cũng là sự thật. Hắn cười nhạt:-“Nàng chỉ cần tĩnh tâm làm Vương phi của nàng, cả đời này ta sẽ cố gắng khiến cho cuộc sống của nàng an ổn cùng thoải mái.
Miễn là ‘hắn’ an phận thủ thường cả đời...
Ánh mắt buồn bã, một thoáng phiền muộn chợt lóe lên rồi biến mất mà không ai phát hiện.
-“Chẳng lẽ vì thân phận như vậy mà ngay cả ý nghĩ, lựa chọn, quyền lợi của chính bản thân mình cũng đều bị đoạt lấy sao?”. Nói hắn là loại người chỉ biết tuân theo số phận cả đời, nàng như thế nào cũng không thể tin được. –“Ngài thực không muốn cũng nữ nhân mình yêu mến quang minh chính đại thể hiện tình ý sao? Ngài thực nhẫn tâm để nàng ngày qua ngày luôn núp bóng sau lưng nữ nhân khác sau? [ý chỉ là làm thiếp á] Ngài sẽ không sợ ta khi dễ, xa lánh nàng sao?”
Phim truyền hình luôn chiếu rằng mấy nàng cơ thiếp nhu nhược đa tình này, cho dù sủng ái thì cũng luôn bị nhóm chính thất ngầm chỉnh đến đáng thương. Thân là Vương gia luôn bận bịu chuyện quốc sự, việc thân cung hậu viện này, tóm lại hắn có nhìn thấy thì cũng chưa chắc có thể xen vào.
Ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng đang tuôn lời khiêu khích của nàng, tức giận trong đáy lòng hắn dần dần tan thành mây khói, không chỉ vậy mà còn hiện lên một chút sung sướng nhàn nhạt. Bạc môi động một cái, hắn ôn hòa cười:-“Nàng là Vương phi, giáo huấn cơ thiếp không hiểu chuyện là đương nhiên, ta sẽ không can thiệp đâu”. [á, anh đủ lãnh và anh cũng đủ ác, tội chị -_- ]
Một thái độ tùy tiện cugx có thể gây sức ép lên người khác.
-“Ngài...”. Cắn cắn môi, nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, người sau vẫn như cũ – vẻ mặt vân đạm phong khinh(4).
Xú nam nhân vô tâm vô phế này(5), nàng mới không vì hắn mà gây sự với các nữ nhân vô tội. Đồ tiểu nhân, bại hoại sa trư(6). Ta phi!
Tuyệt mỹ tuấn nhan bỗng dưng phóng đại trước tầm mắt nàng, bạc môi câu hồn đoạt phách kia ẩn ẩn một nụ cười yếu ớt, thanh âm dụ hoặc lòng người của hắn nhẹ lướt qua tai nàng:-“Sa trư, là cật như thế nào?”. [Nguyệt: anh hổng biết thiệt hay giả vờ để ăn đậu hủ của chị ạ? Mộ Dung Vân: biến (*A*)-]
Sa... trư?
Mới nãy không kiềm chế mà mắng ra miệng, thật đáng hận mà! Dương Hi nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc(7). Mở mắt ra thì gương mặt tà mị kia lại xích gần thêm vài phần, nàng theo bản năng ngửa mặt ra sau, không nghĩ rằng đầu sẽ hung hăng đập vào cột đá.
Một trận đau nhức từ trong não truyền tới, đau đến nước mắt nàng chảy ròng ròng, hận không thể ngất ngay lập tức được.
Một đôi tay lớn che trên gáy của nàng, đem cái đầu nho nhỏ của nàng dúi vào trong lòng. Một trận nhiệt lưu kéo dài chậm rãi xuyên nhập vào đầu, đau đớn nháy mắt giảm đi không ít. Chung quanh mông lung, thanh âm mờ nhạt giống như tiếng hắn thở dài.
Đau đớn dần dần tan hết, nàng hơi hơi ngẩng đầu, sững sờ ngước mắt nhìn hắn.-“Cám... cám ơn”.
Nước mắt trên khóe mắt nàng làm tâm hắn như bị véo một cái, cỗ cảm xúc chân thành trong cơ thể hắn theo cảm xúc chậm rãi bừng lên. Nữ nhân này, sao không cẩn thận một chút chứ?
Hơi hơi thâu tâm, tầm mắt lướt theo ánh nhìn của nàng ở phương xa. Ánh mắt hắn nhìn lại, nàng đang xem một nam tử cao ngất thon dài đang từ từ tiến lại, giống như đang đến truyền tin tức cho hắn. Khoảng cách xa nên không rõ trên mặt nam tử có biểu tình gì, nhưng không biết sao từ hắn lại tỏa ra hơi thở âm hàn băng lãnh, cổ băng lạnh kia, giống như hướng về phía nàng.
Phía sau sự lạnh lẽo này, chính là một thân hàn ý.
Mộ Dung Vân hơi vuốt cằm, không nói gì với nàng. Thân mình đứng thẳng rồi cất bước đi. Mới được hai bước, giống như nhớ tới cái gì, lưng hắn cứng lại quay đầu nhìn nàng, nói:-“Sau này nếu gặp lại tuấn mỹ nam nhân này, không được tùy ý tới gần”. [tự kỷ cấp độ... siêu cao >_< ]
Tự xưng mình là tuấn mỹ nam nhân, còn dùng cái giọng đặc biệt nghiêm trọng mà nói, hắn thực không biết thẹn sao.
Này sa trư, hỗn đản, tự kỷ cuồng.
Vừa mới sinh hảo cảm với hắn giờ xin rút lại.
Hướng tới bóng dáng hắn hung hăng làm cái mặt quỷ, lại ảo não nhìn cái hành động quá mức ngây thơ của chính mình. Cái miệng nhỏ nhăn khẽ hếch, nàng ngồi xuống chiếc ghế dài hờn dỗi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
(1)thú: cưới.
(2)ôn nhuận tuấn nhan: gương mặt đẹp, dịu dàng.
(3)thánh ý: ý chỉ của hoàng thượng.
(4)vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, ý đây là vè bình thảnh, tự nhiên.
(5)vô tâm vô phế: không tim không phổi, ý chỉ người nhẫn tâm hay sắt đá.
(6)sa trư: heo đất, ý chỉ mắng ngu đần.
(7)hoa dung thất sắc: mặt đẹp biến sắc.
/10
|