“Ngươi chỉ vì thế mà chán ghét Dương Hi, ngụy biện, chẳng qua ngươi chỉ muốn che giấu hành vi phi sát(1) nàng mà thôi”. Nàng lạnh lùng nhìn gương mặt của hắn, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường. “Nàng từng có, chẳng lẽ ngươi vẫn trong sạch vô tội hay sao?”.
Nghe vậy, hắn cả người run lên, phút chốc xoay người, mâu quang(2) ngoan tuyệt thô bạo khóa trụ gương mặt vô tội của nàng, hàm răng nghiến lại: “Ngươi quả nhiên là ngụy trang”.
Nếu ánh mắt có thể giết người, nàng nhất định đã vùi thây chốn hoang dã này từ lâu rồi, bất quả nhìn cặp mắt âm ngoan kia của hắn, nghĩ đến kết cục thế nào cũng bi thảm của mình. Đáng giận nhất vẫn là, người khác gây nghiệt mà người gánh vác hậu họa lại là nang.
“Ngươi rốt cuộc cũng không chịu buông tha cho ta sao?”. Tâm tư xoay chuyển, như là âm thầm muốn hạ quyết tâm, nàng cắn cắn môi, bộ dáng hy sinh hiên ngang lẫm liệt. “Dù sao ngươi cũng muốn giết ta, nếu không còn đường lui, trước khi chết ta muốn yêu cầu ngươi một việc?”.
Hắn không nói gì, đáy mắt dần mất đi một tia hung ác.
Hít sâu một ngụm, nàng bình tĩnh nói: “Tìm một vách núi đen cao khoảng vạn trượng, để cho ta tự chấm dứt sinh mạng của mình”.
Nàng phải cược một phen, ầm lấy chính sinh mệnh của mình, cược một ván cược luân hồi.
“Ngươi lại muốn giở trò gì?”. Bạc môi lạnh băng như cũ, một chút phiền chán xẹt ngang.
“Ta không phải đang diễn trò mà chỉ muốn cùng ngươi thương lượng, dù sao ta cũng không sống qua đến ngày mai”. Hạ quyết tâm, trong lòng không chút e ngại.
“Ta giết ngươi làm cái gì?”.
“Đương nhiên là không muốn cho Mộ Dung Vân biết chuyện đáng xấu hổ của chúng ta rồi.... Khoan, hắn muốn gì? Hắn...
“Kia... ngươi... ta... chúng ta...”
“Ta và ngươi một chút quan hệ cũng không có”. Phẫn hận càng thêm rõ ràng.
Ai mà tin! Nếu như không có quan hệ, khuya khoắt như thế này còn mang nàng ra đây làm gì? Thu lại dáng vẻ, cẩn thận không cho hắn nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt mình, hít một hơi sâu, nàng thấp giọng nói: “Kia, ta và ngươi... trước kia... có hay không...?”.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”. Dáng vẻ hung tợn, tuấn nhan tràn ngập tia chán ghét.
Ra là ‘Dương Hi’ kia muốn thông đồng với hắn, nhưng lại bị hắn ghét bỏ, đôi mắt chán ghét kia thực không lừa gạt người. Há miệng thở ra, trong lòng mừng như nở hoa, không khỏi si ngốc cười: “Tốt, quá tốt”.
Thân thể này, cuối cùng vẫn trong sạch.
Biểu tình này của nàng là gì? Hắn mày kiếm nhăn lại. “Ngươi...”
“Ngươi bắt ta tới đây là muốn cái gì?” Biết cái mạng nhỏ của mình đã không còn bị uy hiếp, tâm tình căng thẳng của nàng nhẹ buông lỏng, trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu tức giận. “Ngươi luôn miệng nói không muốn làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Mộ Dung Vân, vậy bắt cóc ta không được tính là làm chuyện có lỗi với huynh ấy hả? Ta là nữ tử sắp xuất giá, là thê tử tương lai của ca ca ngươi, hiện giờ lại cùng ngươi cô nam quả nữ ở nơi đây hẹn hò, việc này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của huynh ấy tính sao đây?”.
Nghe vậy, hắn dần dần lui bước về sau, trên mặt thoáng bối rối.
Thấy gương mặt ão não của hắn, Dương Hi không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực tiến về phía trước, từng bước từng bước đến gần hắn. “Trong tâm ngươi nghĩ gì chính ngươi hiểu được, ở trong lòng ngươi, một chút tôn trọng huynh ấy cũng không có”.
“Ngươi nói bậy”. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn thẳng nàng. “Dương Hi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”.
Ai, hắn cư nhiên hỏi nàng muốn như thế nào, nàng có thể muốn cái gì chứ, nàng là người bị bức đến đây nha. Người cổ đại thực sự quá kì quặc rồi.
“Lời này ta hỏi ngươi mới phải”. Đôi mi thanh tú nhíu lại. “Mặc kệ có như thế nào, ta cũng sẽ konois với bất cứ ai, cũng không ghi nhớ trong lòng, ngươi tốt nhất cũng quên nó đi. Mặc kệ ngươi cùng ‘Dương Hi’ từng có tình cảm dây dưa gì, đó đều là chuyện của quá khứ, ta đã quên, quên sạch sẽ hết rồi. Hiện tại ta chỉ có một thân phận, là vị hôn thê của đại ca ngươi, là đại tẩu tương lai của ngươi, hiểu chưa?”.
Trrong mắt hắn thoáng một tia kinh ngạc cùng một tia thâm trầm, không tự giác thở nhẹ ra một hơi.
“Còn có, về sau...”. Đôi mắt sáng ngời nhanh như chớp khóa trên người hắn, chậm rãi nói: “Không. Được. Câu. Dẫn. Đại. Tẩu. Của. Ngươi”.
Lời nói như châu ngọc theo đôi môi đỏ mọng thoát ra, làm cho nam nhân trước mắt tức giận gần như phát điên.
“Ngươi...”
“Khuya rồi”. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng nhợt nhạt, nàng yếu ớt nói: “Ta cần phải trở về”.
Đây là cái tình huống gì? Thái độ của nàng biến đổi quá nhanh, làm cho hắn cơ hồ choáng váng. Nhìn gương mặt hoàn mỹ kia, tâm cũng dần dần bình tĩnh, đối mặt với nữ nhân này thực nhìn không thấu tâm can của nàng.
Khẽ thở dài, hắn trầm giọng nói: “Mặc kệ ngươi tính toán cái gì trong lòng, ngươi tốt nhất là nhớ kĩ lời nói của ngươi ngày hôm nay”.
“Hảo”. Nàng nhẹ gật đầu, không một chút chần chờ.
Bán tin bán nghi, lại không biết làm thế nào, cuối cùng, âm giọng hắn chậm rãi, lẩm bẩm nói: “Nếu thật sự quên chuyện quá khứ, vậy thì đừng bao giờ nhớ lại nữa”.
Trông thấy đình viện theo không gian hiện lên, lòng nàng mừng rỡ như trẩy hội. Gương mặt ôn nhuận nhưng băng lãnh xa cách kia của đại ca, nay lại có một mặt ôn nhu dịu dàng, nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng thấy. Hết they mọi chuyện này,đều vì nữ nhân đơn giản kia.
Chưa từng có nữ tử có thể đến gần Mộ Dung Vân, cho đến bây giờ cũng không có, vậy mà nàng... chỉ có nàng là khác biệt.
Lại thâm trầm nhìn nàng một cái, hạ quyết tâm nói: “Dương Hi, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, từ này về sau ngươi là ngươi ta là ta, ta tuyệt đối không đến quấy rầy ngươi, ngươi cũng... không cần đến tìm ta”.
“Ta sẽ không”. Âm thầm thở nhẹ một hơi, nàng không ngốc mà tự mình rước họa vào thân một lần nữa.
Cuối cùng cũng an toàn, chân nàng mềm nhũn, cơ hồ đứng không vững nữa.
“Ta có thể đi rồi sao?”. Cố gắng thể hiện một tia kiêu căng, mặc cho ai cũng không thể không hoài nghi nàng là một nữ nhân kiêu ngạo tuyệt nhiên sẽ không dây dưa với nam nhân không yêu thương mình.
Qủa nhiên, thần sắc chán ghét của hắn vơi đi không ít. “Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý đối với đại ca, ta tuyệt đối không làm khó dễ ngươi”.
“Ngươi yên tâm, ta tự biết ai sẽ là người mang cho ta hạnh phúc, ta... a”.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, bóng đen chợt lóe trước mặt, thân thể của hắn nhẹ nhàng bay lên.
Hệt như lúc đầu, hắn ‘xách’ nàng chạy như điên. Gió ù ù thổi ngang tai, khuôn mặt nàng khẽ nhăn nhó vì đau.
Nét kiêu căng ngụy trang trên mặt vẫn chưa biến mất, ngũ quan của nàng đau đến muốn vặn vẹo, bộ dạng này, không cần nghĩ cũng biết là buồn cười và xấu xí đến nhường nào.
Đúng là nam nhân thô lỗ dã man! Nàng nheo mắt xem thường, trong lòng hung hăng đem hắn chủi mắng n lần.
‘Dương Hi’ ngu ngốc kia, ánh mắt quả thật rất kém nha.
Thẳng đến khi bản thân bị ném nằm dài trên ghế một cách thô bạo, nàng mới thở một hơi dài. Trấn áp lại tinh thần, tên đệ đệ của tên Mộ Dung Vân kia đã sớm không thấy tung tích
Người cổ đại thật đáng sợ, nàng phải tự bảo hộ lấy thân thể mình thật cẩn thận, tất cả chỉ vì nàng muốn sống, hảo hảo mà sống
Nghe vậy, hắn cả người run lên, phút chốc xoay người, mâu quang(2) ngoan tuyệt thô bạo khóa trụ gương mặt vô tội của nàng, hàm răng nghiến lại: “Ngươi quả nhiên là ngụy trang”.
Nếu ánh mắt có thể giết người, nàng nhất định đã vùi thây chốn hoang dã này từ lâu rồi, bất quả nhìn cặp mắt âm ngoan kia của hắn, nghĩ đến kết cục thế nào cũng bi thảm của mình. Đáng giận nhất vẫn là, người khác gây nghiệt mà người gánh vác hậu họa lại là nang.
“Ngươi rốt cuộc cũng không chịu buông tha cho ta sao?”. Tâm tư xoay chuyển, như là âm thầm muốn hạ quyết tâm, nàng cắn cắn môi, bộ dáng hy sinh hiên ngang lẫm liệt. “Dù sao ngươi cũng muốn giết ta, nếu không còn đường lui, trước khi chết ta muốn yêu cầu ngươi một việc?”.
Hắn không nói gì, đáy mắt dần mất đi một tia hung ác.
Hít sâu một ngụm, nàng bình tĩnh nói: “Tìm một vách núi đen cao khoảng vạn trượng, để cho ta tự chấm dứt sinh mạng của mình”.
Nàng phải cược một phen, ầm lấy chính sinh mệnh của mình, cược một ván cược luân hồi.
“Ngươi lại muốn giở trò gì?”. Bạc môi lạnh băng như cũ, một chút phiền chán xẹt ngang.
“Ta không phải đang diễn trò mà chỉ muốn cùng ngươi thương lượng, dù sao ta cũng không sống qua đến ngày mai”. Hạ quyết tâm, trong lòng không chút e ngại.
“Ta giết ngươi làm cái gì?”.
“Đương nhiên là không muốn cho Mộ Dung Vân biết chuyện đáng xấu hổ của chúng ta rồi.... Khoan, hắn muốn gì? Hắn...
“Kia... ngươi... ta... chúng ta...”
“Ta và ngươi một chút quan hệ cũng không có”. Phẫn hận càng thêm rõ ràng.
Ai mà tin! Nếu như không có quan hệ, khuya khoắt như thế này còn mang nàng ra đây làm gì? Thu lại dáng vẻ, cẩn thận không cho hắn nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt mình, hít một hơi sâu, nàng thấp giọng nói: “Kia, ta và ngươi... trước kia... có hay không...?”.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”. Dáng vẻ hung tợn, tuấn nhan tràn ngập tia chán ghét.
Ra là ‘Dương Hi’ kia muốn thông đồng với hắn, nhưng lại bị hắn ghét bỏ, đôi mắt chán ghét kia thực không lừa gạt người. Há miệng thở ra, trong lòng mừng như nở hoa, không khỏi si ngốc cười: “Tốt, quá tốt”.
Thân thể này, cuối cùng vẫn trong sạch.
Biểu tình này của nàng là gì? Hắn mày kiếm nhăn lại. “Ngươi...”
“Ngươi bắt ta tới đây là muốn cái gì?” Biết cái mạng nhỏ của mình đã không còn bị uy hiếp, tâm tình căng thẳng của nàng nhẹ buông lỏng, trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu tức giận. “Ngươi luôn miệng nói không muốn làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Mộ Dung Vân, vậy bắt cóc ta không được tính là làm chuyện có lỗi với huynh ấy hả? Ta là nữ tử sắp xuất giá, là thê tử tương lai của ca ca ngươi, hiện giờ lại cùng ngươi cô nam quả nữ ở nơi đây hẹn hò, việc này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của huynh ấy tính sao đây?”.
Nghe vậy, hắn dần dần lui bước về sau, trên mặt thoáng bối rối.
Thấy gương mặt ão não của hắn, Dương Hi không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực tiến về phía trước, từng bước từng bước đến gần hắn. “Trong tâm ngươi nghĩ gì chính ngươi hiểu được, ở trong lòng ngươi, một chút tôn trọng huynh ấy cũng không có”.
“Ngươi nói bậy”. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn thẳng nàng. “Dương Hi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”.
Ai, hắn cư nhiên hỏi nàng muốn như thế nào, nàng có thể muốn cái gì chứ, nàng là người bị bức đến đây nha. Người cổ đại thực sự quá kì quặc rồi.
“Lời này ta hỏi ngươi mới phải”. Đôi mi thanh tú nhíu lại. “Mặc kệ có như thế nào, ta cũng sẽ konois với bất cứ ai, cũng không ghi nhớ trong lòng, ngươi tốt nhất cũng quên nó đi. Mặc kệ ngươi cùng ‘Dương Hi’ từng có tình cảm dây dưa gì, đó đều là chuyện của quá khứ, ta đã quên, quên sạch sẽ hết rồi. Hiện tại ta chỉ có một thân phận, là vị hôn thê của đại ca ngươi, là đại tẩu tương lai của ngươi, hiểu chưa?”.
Trrong mắt hắn thoáng một tia kinh ngạc cùng một tia thâm trầm, không tự giác thở nhẹ ra một hơi.
“Còn có, về sau...”. Đôi mắt sáng ngời nhanh như chớp khóa trên người hắn, chậm rãi nói: “Không. Được. Câu. Dẫn. Đại. Tẩu. Của. Ngươi”.
Lời nói như châu ngọc theo đôi môi đỏ mọng thoát ra, làm cho nam nhân trước mắt tức giận gần như phát điên.
“Ngươi...”
“Khuya rồi”. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng nhợt nhạt, nàng yếu ớt nói: “Ta cần phải trở về”.
Đây là cái tình huống gì? Thái độ của nàng biến đổi quá nhanh, làm cho hắn cơ hồ choáng váng. Nhìn gương mặt hoàn mỹ kia, tâm cũng dần dần bình tĩnh, đối mặt với nữ nhân này thực nhìn không thấu tâm can của nàng.
Khẽ thở dài, hắn trầm giọng nói: “Mặc kệ ngươi tính toán cái gì trong lòng, ngươi tốt nhất là nhớ kĩ lời nói của ngươi ngày hôm nay”.
“Hảo”. Nàng nhẹ gật đầu, không một chút chần chờ.
Bán tin bán nghi, lại không biết làm thế nào, cuối cùng, âm giọng hắn chậm rãi, lẩm bẩm nói: “Nếu thật sự quên chuyện quá khứ, vậy thì đừng bao giờ nhớ lại nữa”.
Trông thấy đình viện theo không gian hiện lên, lòng nàng mừng rỡ như trẩy hội. Gương mặt ôn nhuận nhưng băng lãnh xa cách kia của đại ca, nay lại có một mặt ôn nhu dịu dàng, nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng thấy. Hết they mọi chuyện này,đều vì nữ nhân đơn giản kia.
Chưa từng có nữ tử có thể đến gần Mộ Dung Vân, cho đến bây giờ cũng không có, vậy mà nàng... chỉ có nàng là khác biệt.
Lại thâm trầm nhìn nàng một cái, hạ quyết tâm nói: “Dương Hi, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, từ này về sau ngươi là ngươi ta là ta, ta tuyệt đối không đến quấy rầy ngươi, ngươi cũng... không cần đến tìm ta”.
“Ta sẽ không”. Âm thầm thở nhẹ một hơi, nàng không ngốc mà tự mình rước họa vào thân một lần nữa.
Cuối cùng cũng an toàn, chân nàng mềm nhũn, cơ hồ đứng không vững nữa.
“Ta có thể đi rồi sao?”. Cố gắng thể hiện một tia kiêu căng, mặc cho ai cũng không thể không hoài nghi nàng là một nữ nhân kiêu ngạo tuyệt nhiên sẽ không dây dưa với nam nhân không yêu thương mình.
Qủa nhiên, thần sắc chán ghét của hắn vơi đi không ít. “Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý đối với đại ca, ta tuyệt đối không làm khó dễ ngươi”.
“Ngươi yên tâm, ta tự biết ai sẽ là người mang cho ta hạnh phúc, ta... a”.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, bóng đen chợt lóe trước mặt, thân thể của hắn nhẹ nhàng bay lên.
Hệt như lúc đầu, hắn ‘xách’ nàng chạy như điên. Gió ù ù thổi ngang tai, khuôn mặt nàng khẽ nhăn nhó vì đau.
Nét kiêu căng ngụy trang trên mặt vẫn chưa biến mất, ngũ quan của nàng đau đến muốn vặn vẹo, bộ dạng này, không cần nghĩ cũng biết là buồn cười và xấu xí đến nhường nào.
Đúng là nam nhân thô lỗ dã man! Nàng nheo mắt xem thường, trong lòng hung hăng đem hắn chủi mắng n lần.
‘Dương Hi’ ngu ngốc kia, ánh mắt quả thật rất kém nha.
Thẳng đến khi bản thân bị ném nằm dài trên ghế một cách thô bạo, nàng mới thở một hơi dài. Trấn áp lại tinh thần, tên đệ đệ của tên Mộ Dung Vân kia đã sớm không thấy tung tích
Người cổ đại thật đáng sợ, nàng phải tự bảo hộ lấy thân thể mình thật cẩn thận, tất cả chỉ vì nàng muốn sống, hảo hảo mà sống
/10
|