Ô Thiến Thiến cong cớn khệ nệ ôm chiếc rương đi ra ngoài, bỏ lại hai người một tung một hứng ở trong phòng. Sở Ngự Tọa ân cần mời mọc Hắc Ma Đao Vương ngồi xuống, sau đó gã tự mình cầm ấm rót một ly trà nóng đưa qua, thân mật nói: “Tiền bối hôm nay thật rảnh rỗi nha, lại có thời gian đến thăm chỗ của vãn bối. Ha ha, vãn bối thật sự vì được ngài sủng ái mà sợ nha!! “
Sở Ngự Tọa sau khi xấu hổ xong dường như thi hứng của hắn bỗng nhiên bộc phát, bừng bừng làm một bài thơ bộ dạng như văn nhân nhã sĩ chính hiệu. Khi thấy Đao Vương giật mình, hai mắt trừng to nhìn mình thì Sở Ngự Tọa mới dừng lại, không khỏi ho khan vài tiếng hỏi: “Ý trong bài thơ này là tiền bối nếu đã tới thì chắc cũng không ngại uống một chén trà chứ?”
Ta... ta hiểu! Đao Vương lúc này tức giận gần như muốn phát điên. Ngươi cho là lão tử là thằng thất học hả?
Trình độ vô sỉ của thằng này đúng là không phải là vô sỉ bình thường rồi! Lúc nãy còn quạt gió than trời nóng, bây giờ lại muốn trời đổ tuyết...
Mà cái thứ này cũng được gọi là thơ à? Đúng là đến rắm chó còn không bằng…
Từ lúc tiến vào đây, Đao Vương đã chuyển từ trạng thái kinh ngạc sau đó sang khinh bỉ, bây giờ thì lão gần như sắp phát điên…Đao Vương tay nâng chén trà, cũng chẳng cần quan tâm là có ngon hay không liền nốc một hớp lớn. Nhất thời hắn bị Sở Dương xoay đến quên mất cả mục đích mà mình đến đây…
“Tiền bối xem, trà này đúng là trà ngon a… Trà này được hái ở trên đỉnh Ô Sơn. Ngay khi hái xong, hai mươi tám vị thiếu nữ khi ở trong mây mù mờ ảo sẽ dùng chiếc lưỡi thơm tho của mình ngậm lại rồi ủ trong bầu ngực sữa. Từ đầu tới cuối không hề nhiễm một hạt bụi trần nha! Thế nên nó được gọi là Trà thiếu nữ Ô Sơn” đó!” Đại thi nhân Sở Ngự Tọa của chúng ta vẫn đắc ý rung đùi, hưng phấn bừng bừng ba hoa liên hồi: “Điều hay nhất chính là trà này không phải của tôi nha!!”
“Không phải của ngươi?” Đao Vương vừa sực nhớ mục đích đến đây lại bị hắn làm cho quên mất.
“Đúng vậy nha!” Sở Diêm Vương cười đắc ý, khẽ nhích lại bỏ nhỏ: “Lần trước nha, khi tôi đến thư phòng của Thái tử điện hạ thì mũi ngửi được mùi hương trà này. Lúc đi ra ngoài tôi thấy một hộp trà cất ở trên giá sách, nên tôi liền… hắc… hắc…” Hai mắt của Sở Ngự Tọa dáo dác nhìn chung quanh, tay vươn ra làm động tác “hãy giữ bí mật cho mình với!”, đôi mắt thì láo liên lại nói nhỏ: Liền thuận tay dắt dê luôn một thể…
“Ặc… ặc…” Hắc Ma Đao Vương trừng mắt, líu luỡi nhìn vị Sở Diêm Vương này, trên trán lão liền nổi lên ba đạo sợi chỉ đen.
“Cho nên trà này rất khó có được đó! Là tiền bối đến tôi mới lấy ra chứ nếu là người bình thường thì còn lâu nhá!” Sở Ngự Tọa lại thân thiết bảo: “Tiền bối, ngài uống xong có phải đã cảm thấy một luồng hương thơm mát của núi sông, của đại địa thanh tú, của mây mù mờ ảo, hương thơm của thiên địa... Đương nhiên là, khặc khặc… còn có phong vị thanh thuần tự nhiên của thiếu nữ, còn mang theo một chút…. khặc khặc… mùi sữa nữa không?”
“À… đa tạ thịnh tình của đại nhân!” Nhìn một gã mang một chiếc mặt nạ dữ tợn đang phát ra tiếng cười dâm đãng làm sởn hết gai ốc, vị Vương tọa Đao Vương đại nhân đột nhiên lắp bắp, mông đít tê nóng như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Ngay cả khi lão phu đối mặt với gia chủ thì ta cũng chưa bao giờ phải khẩn trương như thế này mà! Cái thằng đang ở trước mắt mình rõ ràng là một tên dâm tặc “già không bỏ, nhỏ không tha, nam nữ đều thịt tất” rồi!
Vị Đao Vương đột nhiên phát hiện, cùng nói chuyện với tên Sở Ngự Tọa này đúng là chẳng khác với bị tra tấn mà! Lão cũng tự hỏi rằng có phải hôm nay mình đã đến nhầm chỗ rồi hay không nữa?
Nào tiền bối! Mời, mời, mời ngài dùng trà! Sở Ngự Tọa vẫ ân cần mời mọc. Đao Vương chỉ có thể im lặng mà uống.
Tiền bối mời, mời, thêm một ly nữa! Sở Ngự Tọa vẫn tiếp tục mời, Đao Vương lại uống thêm một chén
“Mời mời mời... sự bất quá tam, phải uống thêm một ly nữa mới được!” Đao Vương trừng mắt nuốt xuống.
Bốn chén đại cát a... Đao Vương mặt đã xám xịt, lại uống tiếp một ly nữa.
“Năm năm hai mươi lăm, mời ngài…” Gân xanh của Đao Vương đã nổi lên.
Sáu chén đại cát à...
“Lúc nãy đã uống qua đại cát rồi!” Rốt cục Đao vương cũng đã không nhịn nổi nữa: “Sở Ngự Tọa, hôm nay ta đến đây chính là có một chuyện muốn nhờ ông!
“Tiền bối đừng nói như vậy! Chỉ cần ngài nói ra , tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức!” Sở Dương cười ha ha đáp, tiếng cười vô cùng cởi mở, thân thiết tiếp: Hai chúng ta còn phân biệt ai là ai nữa sao?
Đao Vương bị kích động đến nỗi lão muốn đứng phắt dậy vứt dép bỏ chạy khỏi nơi đây rồi!
Ngươi đừng nói kiểu thân thiết như vậy có được không? Lão tử với ngươi thì có quan hệ gì?
Hít một hơi thật sâu, Đao Vương liền tập trung cao độ, xuất ra hết sức bình sinh hòng bình phục tâm tình rồi từ từ thở ra một hơi dài: “Ngày hôm trước, trong thành phát sinh cuộc chiến của cao thủ Vương cấp. Chuyện lớn như thế chắc chắn không thể qua mắt được Sở Ngự Tọa phải không?”
Nói đến chính sự, Sở Dương cũng trở nên nghiêm túc, liền đáp: “Chuyện lớn thế này tất nhiên hạ quan đã nghe nói qua. Đồng bạn của tiền bối hình như là bị thương không nhẹ. Tôi còn từng phái người đưa dược vật đến trợ giúp, đã dùng hết sức lực bú sữa mẹ của bọn hạ quan rồi!”
“Đa tạ Sở Ngự Tọa! Đao Vương nói tiếp: Tính mạng của gia đệ giờ đã không còn nguy hiểm, nhưng hung thủ hiện vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Với lực lượng của ta mà muốn tìm một người ở bên trong thành Thiết Vân này thì quả thật không khác gì mò kim đáy biển! Nhưng nếu Sở Ngự Tọa ra tay giúp đỡ thì khác nha!”
Sở Dương thoáng nhíu mày, một lúc lâu sau vẫn chưa đáp.
Khi thấy Đao vương đến đây, Sở Dương đã biết rõ ý đồ của lão. Nhưng không công mà giúp bọn hắn thì Sở Dương lại cảm thấy quá lỗ. Hơn nữa, hai tên đầu sỏ làm hại cả đời Khinh Vũ chính là hai tên Hắc Ma Đao Kiếm Song Vương này. Bây giờ lại còn phải giúp đỡ bọn chúng thì Sở Dương sao có thể chịu được?
Nhưng vì đại kế tương lai cùng tình thế bây giờ, hắn vẫn không thể không làm như vậy. Sở Ngự Tọa trong lòng phiền muộn nên đương nhiên hắn không thể để cho Đao Vương dễ chịu được. Đó là lý do tại sao từ khi Đao Vương vào cửa đến bây giờ, Sở Dương một mực nói nhăng nói cuội, luôn luôn đổi đề tài.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất mà Sở Dương vẫn bố láo ăn cắp từ nãy đến giờ là do hắn lo lắng: khi thấy nhiều sách báo của thiếu nhi dành cho bé gái như vậy có khi nào gã Đao Vương nghĩ đến Mạc Khinh Vũ không? Nghĩ đến Mạc Khinh Vũ chẳng phải mình sẽ bại lộ hay sao?
Cho nên việc đầu tiên Sở Ngự Tọa làm là bày ra mê hồn trận. Cho dù ngươi có nảy sinh hoài nghi thì ta cũng sẽ đem ngươi nói cho choáng luôn!
Nhưng xem ra đầu óc của tên Đao vương này kém xa so với Đệ Ngũ Khinh Nhu và Thiết Bổ Thiên. Lão chẳng qua là chỉ hơi mất kiên nhẫn chứ không hề hoài nghi gì về sự tình của tiểu cô nương!
Trong lòng Sở Ngự Tọa thầm thở phào một hơi đồng thời có chút buồn bực. Loại ngu ngốc như thế này thì ta lo lắng làm gì chứ? Tự dưng làm lão tử phí nước bọt cả nửa ngày…
Bây giờ nói đến chính sự , Sở Dương tất nhiên phải hảo hảo suy nghĩ một phen: nên xoay hắn thế nào để đạt được chỗ tốt lớn nhất.
Đao Vương lúc này trong lòng cũng vô cùng phiền muộn. Nếu không còn cách nào khác nữa thì hắn làm sao có thể chịu nhục đi cầu một tên thủ lĩnh của tổ chức tình báo trong thế tục chứ? Thật là quá mất mặt!
Chủ yếu là sau khi Kiếm Vương bị thương, Sở Dương đã phái người đưa tới một đống lớn vật phẩm dưỡng thương. Bởi vì lúc ấy Đao Vương đi ra ngoài nên những vật phẩm này vô cùng có trợ giúp nên đã thu nhận. Sau khi lục soát hơn một ngày trời mà vẫn không có nửa điểm tin tức của địch nhân thì Đao Vương mới nhớ tới Bổ Thiên Các.
Nếu như Sở Dương không phái người đưa dược phẩm tới thì Đao Vương còn không biết tí gì về chỗ này cả. Nhưng bây giờ hắn không có cách nào khác nên đành tìm đến tận cửa xin giúp đỡ!
Dù thế nào cũng phải tìm ra cái tên đã làm huynh đệ của mình bị thương rồi giết chết hắn báo thù! Có thế mới tiết được mối hận trong lòng mình được!
Thế nhưng hắn lại không biết, lúc trước Sở Ngự Tọa an bài người đưa dược phẩm tới có mục đích chính là đợi lúc hắn tìm tới tận cửa mình, sau đó sẽ hảo hảo đập cho hắn một gậy. Bây giờ hắn đã đến đây, mưu đồ của Sở Ngự Tọa đã thành công thì làm sao có thể khách khí với hắn?
“Chuyện này... Nếu làm mà nói... cũng là không khó…” Sở Dương hít một hơi thật sâu, hàng lông mày nhíu chặt.
Thoải mái a..., địch nhân đến xin mình giúp đỡ để đi giết một địch nhân khác của mình. Hắn lại còn ăn nói khép nép, bộ dạng như đang chờ mình lừa đảo. Thật là sướng quá đi thôi!!
Hả? Có chuyện gì thì Sở Ngự Tọa cứ nói!”
Đại danh của tiền bối là gì? Vãn bối không biết phải xưng hô như thế nào, thật là thất lễ quá!” Sở Dương cẩn thận hỏi.
“Ta… chúng ta là người của Hắc Ma gia tộc. Lão phu là Nhu Vân Đao Vương. Sở Ngự Tọa có thể gọi ta là Nhu Vân, cũng có thể gọi là tiền bối. Còn về họ thì…” Hàn quang trong mắt Đao vương bắn ra, nhẹ đáp: “Đã bao lâu lão phu đã không dùng họ rồi!”.
Sở Dương hiểu rõ điều này nên gật đầu. Hắc Ma gia tộc là một gia tộc ở Trung Tam Thiên, cái này Sở Dương đã sớm biết. Hắn còn biết là Hắc Ma gia tộc cũng không phải là một gia tộc mà có vẻ giống như là một bang phái hay một tổ chức hơn. Tất cả những người gia nhập vào đây đều không có tên của mình mà chỉ có phong hào.
Thứ tự trong gia tộc chỉ dựa vào thực lực. Kẻ mạnh nhất mới được tôn xưng là gia chủ, mới được tự xưng là Hắc Ma!
Tiền bối đã nói như vậy, vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh! Nói xong Sở Dương cau mày đáp: Nếu chỉ có mình vãn bối, tự nhiên sẽ nguyện ý giúp tiền bối việc này. Không chỉ có như thế, ngay sau khi phát sinh tràng “Song Vương đại chiến”kia, vãn bối đã phái người đi ngay tìm hiểu tin tức!
“Nhưng có một thứ mà vãn bối vô cùng cố kỵ. Gia tộc của tiền bối có thực lực hùng hậu, tự nhiên sẽ không để ý đến rồi! Nhưng chúng tôi chỉ là quan viên thế tục, ngay cả là Vương Hầu, Tướng quân khi ở trong mắt các cường giả các vị cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Nếu ta giúp tiền bối… sau này nếu bọn chúng trả thù thì chúng tôi làm sao chống nổi?”
Than thở xong, Sở Dương dùng giọng điệu vô cùng thành khẩn, nói thẳng: “Hôm nay tiền bối đến đây, chẳng khác nào cấp cho hạ quan một kỳ ngộ lớn lao. Việc này tôi sao lại không biết? Nhưng, đây cũng là một chuyện vô cùng mạo hiểm nha!!
Kỳ ngộ? Mạo hiểm? Gã Đao Vương vuốt vuốt râu mép, đôi mắt lập lòe.
Hôm nay hắn đến đây, ban đầu chỉ là muốn tìm kiếm sự trợ giúp, làm gì muốn cấp cho đối phương cái kỳ ngộ gì? Nhưng vào lúc này nghe Sở Dương nói, hắn mới thực sự minh bạch. Đối với Thiết Vân mà nói, việc trợ giúp mình đối phó với Mạc thị gia tộc đúng là một sự mạo hiểm vô cùng lớn. Xem ra mình không đưa ra một cái giá lớn thì không được rồi!
Ai... Trong khi Đao vương đang trầm tư, Sở Dương ngồi đối diện lại thở dài một tiếng: Kiếm Vương tiền bối đối với Sở mỗ cũng có phần coi trọng.
Ngày ấy, lúc Kiếm Vương tiền bối sắp đi có nói với ta một câu, đến tận bây giờ nó vẫn còn văng vẳng trong lòng tôi. Một vị trưởng lão nhân hậu như thế đột nhiên lại bị tiểu nhân hèn hạ ám toán, thật sự khiến cho Sở mỗ tôi vô cùng đau đớn!
Đao Vương ho khan hai tiếng, nét mặt già nua có chút hồng hồng.
Một người giết người không chớp mắt, rút gân không nhíu mày như Kiếm Vương vậy mà ở trong mắt gã Sở Ngự Tọa này lại là một vị trưởng lão nhân hậu” ư? Lời... lời này mà cũng nói được sao?
Người có thể đối đầu với gia tộc tiền bối lẽ tất nhiên cũng có chỗ dựa hùng hậu... Sở Dương thở ngắn than dài, úp úp mở mở. Ánh mắt khi nhìn Đao Vương cũng có chút ít nóng bỏng.
Loại ánh mắt này mãnh liệt ám chỉ Đao vương rằng: Tuy tôi không phải không thể làm... nhưng làm thì... thì phải có chỗ tốt cho tôi mới được nha! Giờ thì tôi xem các người có thể ra cái giá đả động tôi hay không nào!
“Ngươi nói đi, phải thế nào thì mới đồng ý tìm người kia cho ta? Đao vương thì thào đáp.
Hỏi xong, lão liền một hơi uống hết cả tách trà. Đem cả chén Trà thiếu nữ Ô Sơn khi nãy được gã Sở Diêm Vương thổi đến tận trời, nhai vài cái liền nuốt xuống. Thật sự là hắn không cảm thấy cái quái gì.
Làm quéo gì có hương vị của chiếc lưỡi thơm tho cùng với bộ ngực sữa của thiếu nữ chứ!
---o0o---
/2680
|