Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Q.7 - Chương 915 - Dốc Hết Tâm Huyết, Giải Quyết Trận Chiến Này Trước

/2680




Đệ Ngũ Khinh Nhu ngẩng đầu, thản nhiên mỉm cười nói: Vãn bối hôm nay đến đây cũng chỉ để nghe các vị lão tiền bối dạy bảo, sau đó, vô luận các vị lão tiền bối quyết định thế nào, vãn bối cũng sẽ thi hành theo. Nào dám khoa tay múa chân.

Những lời này nói nghe thật sự rất khiêm tốn, thái độ kính cẩn, khiến cho người ta thật sự không thể phản cảm được.

Sắc mặt Mọi người lúc này mới giãn ra.

Gia Cát Thương Khung hừ một tiếng: Chấp pháp giả nhất mạch, trước nay đều âm thầm giúp đỡ Đệ Ngũ gia tộc. Nghe nói khi Đệ Ngũ gia chủ ở tây bắc, bên cạnh còn có cao thủ được chấp pháp giả cung cấp cho làm cận vệ. Không biết Đệ Ngũ gia chủ và chấp pháp giả rốt cuộc là quan hệ gì? Đệ Ngũ gia chủ có thể giải thích rõ mọi người ở đây hay không, để tránh phát sinh hiểu lầm thì không hay!

Gia Cát Thương Khung đối với kẻ từng là nô tài của gia tộc mình, hiện giờ lại cùng ngồi cùng ăn với chủ nhân là hắn thì cảm thấy thật sự bực bội, hiện giờ lại chất vấn giáp mặt, chỉ cần Đệ Ngũ Khinh Nhu đáp không thỏa đáng, sẽ chụp mũ cho hắn cấu kết với chấp pháp giả, thậm chí là cấu kết với Thiên Ma!

Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn tươi cười, nói: Nguyên nhân rất đơn giản, chính là chấp pháp giả muốn nâng đỡ một gia tộc mới, làm cái đinh bên trong cửu đại gia tộc. Điểm này, tin rằng các vị lão tiền bối đã sớm nhìn ra rồi, Gia Cát gia chủ lúc này hỏi là muốn thử Khinh Nhu ư?

Gia Cát Thương Khung trợn mắt, ý vị thâm trường nói: Hả!

Đệ Ngũ Khinh Nhu sắc mặt nghiêm lại, nói: Pháp Tôn và chấp pháp giả, đối với hôm nay của Đệ Ngũ thế gia thực sự là có ân tình cao như trời dày như đất, đối với điểm này, Khinh Nhu chưa từng phủ nhận, lại càng không dám phủ nhận. Có điều, Pháp Tôn hiện tại đã được chứng thực là Thiên Ma, ít nhất cũng là truyền nhân của Thiên Ma, thân phận của hắn đã biến thành kẻ địch của toàn bộ Cửu Trùng Thiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy rằng bất tài, nhưng cũng không dám vì ân huệ nhỏ mà tổn hại đại nghĩa nhân gian!

Ngay khi tin tức này vừa truyền ra, cao thủ trong gia tộc vốn thuộc phía chấp pháp giả đã bị ta đuổi đi, trở về bên chấp pháp giả. Nếu chư vị tiền bối vẫn không yên lòng, lúc đối kháng với Thiên Ma, Đệ Ngũ gia tộc ta nguyện làm tiên phong.

Đệ Ngũ Khinh Nhu gằn từng chữ.

Lời nói của hắn có thể nói là cực kỳ thành khẩn.

Hơn nữa, cũng là suy nghĩ thực sự trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu.

Bất kể Pháp Tôn có thân phận gì, dụng ý gì và có nhiều ân tình với ta cỡ nào, nhưng, ngươi hiện tại là Thiên Ma!

Đệ Ngũ Khinh Nhu thân là nhân loại sẽ thế bất lưỡng lập với ngươi!

Đây là vấn đề nguyên tắc, nhận thức này tuyệt đối không thể dao động!

Gia Cát Thương Khung cười cười: Ta cũng không phải là nghi ngờ Đệ Ngũ gia chủ, nhưng với trí tuệ của Đệ Ngũ gia chủ, lần này vì sao không thử lưu những người này lại, nếu vạch trần chân diện mục của Pháp Tôn, và nói rõ lợi hại, đạo nghĩa, thu phục để mình dùng, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt ư? Sao lại tự dưng thả cho đi, thế chẳng phải là đáng tiếc ư? Lại mắc hiềm tăng thế lực cho địch nhân, vì sao thiếu khôn ngoan thế?

Thuỷ tổ của các nhà khác nghe thấy vậy thì sắc mặt khẽ biến, thầm nghĩ Gia Cát Thương Khung này đúng là mất thân phận, lời này thuần túy là bới xương trong trứng chim, muốn tìm phiền toái cho Đệ Ngũ Khinh Nhu!

Đệ Ngũ Khinh Nhu nghiêm mặt, lạnh lùng nói: Một khi đã như vậy, các vị tiền bối sao không dứt khoát đem sự kiện lần này toàn bộ đặt lên bàn mà nói, kêu gọi toàn bộ thiên hạ đối kháng Pháp Tôn, Thiên Ma, chẳng phải là tốt hơn ư? Sao phải giấu giấu diếm diếm như vậy? Với thanh danh của các vị tiền bối, tin rằng chỉ cần hô to, người tình nguyện sẽ nhiều như mây, việc gì phải e ngại Thiên Ma,

Gia Cát Thương Khung nghẹn lời.

Ẩn ý của Đệ Ngũ Khinh Nhu phi thường rõ ràng, nếu thật sự kêu gọi cái gì vì đại nghĩa, kiểu gì cũng để lộ phong thanh, đả thảo kinh xà, Gia Cát Thương Khung ngươi cũng được xưng là trí giả, không ngờ kế sách không ra gì còn hỏi vậy, đúng là mất mặt!

Nghe thấy ngôn phản kích sắc bén của Đệ Ngũ Khinh Nhu, các lão quái vật khác cũng không khỏi mỉm cười. Ngay cả Thạch Bào Hao đang trọng thương cũng phì cười.

Những lời này của Đệ Ngũ Khinh Nhu phản kích thật sự là lợi hại. Trực tiếp khiến Gia Cát Thương Khung không biết nói gì để mà chống đỡ, thậm chí không còn mặt mũi nào mà cãi lại.

Kỳ thật nói đả thảo kinh xà cái gì, vẫn là thì thầm.

Thật sự muốn kêu gọi, vì sao không dám nói toạc ra, hiệu triệu cả thiên hạ hợp mưu hợp sức?

Nguyên nhân rất đơn giản, Pháp Tôn ở vị trí hiện tại đã ngồi ước chừng một vạn năm! Một vạn năm đó, sức kêu gọi của Pháp Tôn ở Cửu Trùng Thiên đại lục, đối với người giang hồ, thậm chí người thường mà nói thì tuyệt đối hơn xa cửu đại gia tộc!

Tin tức một khi phát ra, trong tay cửu đại gia tộc lại căn bản không có bất kỳ chứng minh thực tế nào, cho dù có Dạ Túy làm nhân chứng, cũng ít người thì tiếng khẽ, lại thêm bản thân là đích hệ của Dạ gia, nói như vậy càng khiến cho người ta không tin; Chuyện một khi bùng nổ, có thể dẫn tới loạn cục!

Cho dù là Dạ Túy tự thừa nhận mình từng nhập ma cũng không làm nên chuyện gì, thậm chí càng sẽ bị Pháp Tôn trả đũa, nói cửu đại gia tộc phạm thượng làm loạn, bịa chuyện âm mưu hãm hại đệ nhất nhân của chấp pháp giả, tất nhiên có âm mưu trọng đại.

Trong phỏng đoán của mọi người, cách nói như vậy giống như so với lý do mà cửu đại gia tộc nói thì còn đáng tin hơn.

Dù sao Pháp Tôn cơ hồ đã là đệ nhất nhân của Cửu Trùng Thiên, Thiên Ma còn có thể cho hắn lợi ích gì để khiến hắn từ bỏ sự tôn vinh này? Tin rằng chẳng ai tin cả, nhưng mà trái lại, nói cửu đại gia tộc để làm lung lay uy tín, địa vị cao thượng của Pháp Tôn, ra sức nói xấu mới là chuyện trong tình lý!

Nếu quả thật là như vậy, cửu đại gia tộc không cần Cửu Kiếp kiếm chủ đích thân tới, bản thân đã tự xong rồi.

Ngoài ra còn có một mấu chốt trọng yếu, cả ngày nói Thiên Ma Thiên Ma gì đó. Nhưng, toàn bộ Cửu Trùng Thiên ai đã chân chính nhìn thấy Thiên Ma? Ai biết sự nguy hại của Thiên Ma.

Người thấy Thiên Ma, chín thành đều đã chết cả chín, chỉ có ba người là ngoại lệ, Pháp Tôn, Dạ Túy, Thạch Bào Hao!

Nhưng, lời nói của hai người sau căn bản không thể trở thành bằng chứng.

Hiện tại nếu thật sự rải tin tức, tuyệt đối là tự tìm tử lộ.

Những lời bới móc vừa rồi của Gia Cát Thương Khung đối với Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản là không hề có lý. Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu thật sự muốn dụ dỗ mấy chấp pháp giả đó, khả năng lớn nhất chính là bị bọn họ xử lý tại chỗ!

Làm chấp pháp giả được Pháp Tôn lãnh đạo nhiều năm, khi không nhận rõ tình thế thì họ sẽ chọn tin Đệ Ngũ Khinh Nhu hay là tin Pháp Tôn?

Điều này đối với chấp pháp giả mà nói, căn bản chính là chuyện không cần nghĩ.

Cho dù người xúi giục bọn họ là trí giả đương đại cũng không ngoại lệ, dù sao Đệ Ngũ Khinh Nhu vân còn rất non .

Dạ Trầm Trầm nói: Việc đã đến nước này, thiên đỉnh sự kiện lần này cứ quyết định vậy đi.

Ánh mắt của hắn và đám người Tiêu Thần Vũ, Lăng Mộ Dương, Lăng Mộ Dương, Gia Cát Thương Khung chạm nhau, mọi người đều chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ công nhận.

Điều động hết cao thủ, đừng lưu lại con bài chưa lật nào cả. Sống chết trước mắt, nếu cứ giữ lại thực lực thì đó chính là thuần túy muốn chết. Dạ Trầm Trầm chậm rãi đứng lên: Dùng nỗ lực lớn nhất, tất cả lực lượng. Trước tiên trừ bỏ Thiên Ma! Diệt sạch ma hoạn!

Được. Mọi người đồng thanh hô.

Về phần Cửu Kiếp kiếm chủ, chúng ta hay là đừng hợp tác, nhưng trong khoảng thời gian này tận lực đừng phát sinh ma sát. Đi con đường nào thì do chính bọn họ lựa chọn, nếu có khả năng thì để lộ rõ ý tứ của chúng ta.

Nếu lần này không diệt được Thiên Ma, mọi người cùng nhau xong đời, vậy không còn gì để nói, Nếu may mắn có thể tiêu diệt được Thiên Ma, chuyện về Cửu Kiếp kiếm chủ sẽ thương nghị lại!

Trong đôi mắt thâm trầm của Dạ Trầm Trầm bắn ra tinh quang loá mắt: Đối với, Thiên Ma chúng ta, tuyệt không khuất phục, quyết không đầu hàng! Đối với Cửu Kiếp kiếm chủ cũng. Cho dù chết ở trong tay Cửu Kiếp kiếm chủ, nhưng thiên hạ này, tóm lại vẫn nằm trong tay người dưới Cửu Trùng Thiên, không được để lọt vào tay ma tộc, chỉ vậy là được!

Thành tích cả đời của Dạ Trầm Trầm và đám người Tiêu Thần Vũ, Tiêu Thần Vũ, Lăng Mộ Dương tạm thời không nói tới, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, lại biểu hiện ra khí khái mà anh hùng một đời nên có.

Quá hùng tráng1

Lão nhân Đang ngồi lúc này đều nhiệt huyết sôi trào.

Tuyệt không khuất phục, quyết không đầu hàng! Vô luận là đối với anh cũng đều như vậy!

Mọi người chuẩn bị đi! Dạ Trầm Trầm nói: Tất cả tin tức, an bài nhân thủ như thế nào, mọi người đều tự biết rồi, ta không cần phải nhiều lời nữa.

Đệ Ngũ Khinh Nhu, Gia Cát Thương Khung, hai người các ngươi đều là trí mưu chi sĩ có tiếng; An bài bố cục lần này do hai người các ngươi trù tính chung, cần phải đưa ra một phương án đầy đủ, gần có nắm chắc nhất, không tiếc nhân lực chỉ cầu thành công!

Ánh mắt của đám người Dạ Trầm Trầm và Lăng Mộ Dương sáng rực lên, đều trịnh trọng vạn phần nhìn Gia Cát Thương Khung và Đệ Ngũ Khinh Nhu, trầm giọng gằn từng tiếng: Kính nhờ nhị vị, bất kể Đệ Ngũ gia tộc và Gia Cát gia tộc lúc trước có khúc mắc như thế nào, nhưng vào lúc quan kiện như thế này, hai người các ngươi phải bỏ đi cái hiềm trước kia.

Gia Cát Thương Khung ưỡn ngực, lớn tiếng nói: Dạ đại ca chẳng lẽ khinh thường tiểu đệ như vậy ư? Bên nào nặng bên nào nhẹ, tiểu đệ cho dù là một tên đầu gỗ cũng có thể phân rõ.

Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi gật đầu, Trịnh trọng nói Nguyện dốc hết tâm huyết, quyết trận chiến này,

Mọi người gật đầu.

Tiêu Thần Vũ! Dạ Trầm Trầm xoay người, trầm giọng nói: Ngươi có biết ta muốn nói gì không!

Tiêu Thần Vũ đứng lên, lớn tiếng nói: Đệ đệ của ta chết trong tay Cửu Kiếp kiếm chủ, nhưng Tiêu Thần Vũ ta xin thề ở đây, Thiên Ma một ngày chưa diệt, ta sẽ một ngày không đi tìm Cửu Kiếp kiếm chủ báo thù. Nếu trái lời thề thì con cháu chết hết!

Hắn cười thảm: Cho dù thù huyết mạch thâm như biển, bất cộng đái thiên. Nhưng trong lòng Tiêu Thần Vũ vẫn còn minh bạch, ta là nhân loại! Kẻ không thuộc tộc loại ta, tất phải tru diệt! Ma hoạn ngập trời, tận tâm hết sức, như vậy mà thôi!

Hảo! Nói rất hay!

Dạ Trầm Trầm khoanh tay xoay người bước đi, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: Các huynh đệ, tuy rằng bên trong chúng ta thiếu mấy người, nhưng lần này, vẫn sẽ lại sóng vai chiến đấu, liên thủ diệt địch.

Thanh âm của hắn dần dần đi xa: Ta thật sự rất vui mừng:

Bên trong, mấy vị lão nhân đứng đỏ, vẻ mặt đều phức tạp, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Không nhớ rõ nổi đã bao lâu rồi chín huynh đệ lại sóng vai đối địch.

Chỉ thiếu mấy người.

Bên trong Những lời này ẩn chứa cảm tình, giống như kinh đào hãi lãng, long trời lỡ đất!

Lan Bất Hối đã chết trong tay cửu kiếp.

Mà Lệ Xuân Ba thì bị huynh đệ của mình bức tử.


/2680

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status