Người áo đen này đột nhiên biết bị truy đuổi. Nổi giận gầm lên một tiếng, vọt người ra đuổi bắt.
Sở Dương cố nhịn cười, ra lệnh: “Giết!”
Vù vù vù…
Nghe thấy cả tiếng gió như bị xé toạc, trong chốc mắt tên mặc áo đen ngã xuống đất. Trong phút chốc biến thành một con nhím.
Từ bốn phương tám hướng, lúc này ít cũng phải có hàng trăm mũi tên đồng thời hung hãn xuyên vào thân thể hắn.
Một dàn pháo hoa nổ tung trên trời.
Từ bốn phía tiếng gầm giận dữ được vang lên: “Giết!”
Toàn bộ bầu trời trong đêm khuya dường như cũng rung chuyển dữ dội. Hàng trăm người từ mọi phía đổ ra, nhằm vào phía ngôi nhà này. Phía sau bọn họ còn có một đội quân bước rầm rầm đi vào.
Nơi nào đã đi qua sẽ không còn bất kỳ một chướng ngại nào để cản đường nữa. Bờ tường thành vách, tất cả đều bị đạp đổ. Trong phút chốc, ngôi nhà này đã biến thành một nấm mồ hoang.
Chung quanh đều là những đao sĩ và cung thủ , trầm túc bất động.
Bên trong ngôi nhà này ,tiếng kêu gào giết chóc, tiếng đao gươm không ngớt. Đột nhiên, “uỳnh” một tiếng, bốn bức tường bị đạp đổ.
Tiến tới như rừng, không ai cản nổi!
Hành động lần này, chính là một đội quân vô cùng hùng hậu.
Khổng Thương Tâm và Âm Vô Pháp vừa mới trốn vào trong mật thất không bao lâu, bên ngoài chỉ có vài người canh gác. Sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm, ngay sau đó hàng ngàn binh sĩ xông vào.
Bại lộ!
Tại sao lại bại lộ? Mọi người ẩn thân ở trong nhà, có thể nói đã ba lần thay đổi, sau đó lựa chọn một nơi không thể bị ai phát hiện ra như thế này, tại sao lại bị tìm ra như vậy?
Hai vị Vương Tọa đều có chút kinh hoàng! Thậm chí là lần đầu tiên bị kinh hoàng như vậy!
Mà bây giờ, đa số đều đã phân tán ra ngoài. Đúng là khi lực lượng người bị phân tán mỏng thì kẻ địch thừa cơ tấn công vào.
Tiếp theo là tiếng âm thanh chém giết. Đó là năm vị Võ tông và ba vị Võ tôn đang ở bên ngoài đánh nhau với kẻ địch.
Khổng Thương Tâm đang đi đi lại lại trong mật thất, tâm trạng rối bời.
Bên cạnh hắn chính là Âm Vô vừa mới khôi phục lại chút khí sắc. Hai người tập trung chú ý đến động tĩnh bên ngoài, không nói một lời, trong lòng mơ hồ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.
“Vương Tọa yên tâm, nơi này, sau khi vị Vương đại nhân này bị xét nhà, thuộc hạ liền bắt đầu âm thầm bố trí, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì làm kinh động đến phủ, đào từ dưới đất lên rồi chặn. Mật thất này nằm cách mặt đất ba trượng, hơn nữa vị trí lại cực kỳ bí mật, ở đây căn bản là không có cửa vào. Sở Diêm Thùy Vương cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể tìm được nơi này!” Vị Thống lĩnh Thiết Mã kỵ sĩ kia cung kính nói.
Nơi này đúng là hắn tìm ra, lần hành động này đối với hắn, ngay cả Trình Vân Thùy Hạc cũng từng khen ngợi là suy nghĩ độc đáo.
“Chỉ hy vọng như thế” Khổng Thương Tâm nghe thấy âm thanh của cuộc ẩu đả, thở dài một hơi nói: “Tám vị huynh đệ, chỉ sợ đã xong rồi”.
“Vì Vương Tọa mà chết cũng không tiếc!” Vị Thống lĩnh Thiết Mã kỵ sĩ tay áo trang nghiêm nói.
Đình viện một khi bị đẩy ngã, bên tám người trong tựa như là nổ tung ra, phân từ tám phương hướng bay vụt ra phá vây. Nhưng lăng không mà đến là vũ tiễn dày đặc, cũng làm cho bọn họ ăn đủ đau khổ.
Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ là một đội tuần tra thông thường, nào có đoán được rằng bên ngoài lại có đội quân hàng ngàn người mai phục, chặn khu vực này một cách nghiêm ngặt.
Một loạt tên bắn ra như mưa, ngay lập tức có ba người bị thương. Sau đó, cao thủ Thiết Vân từ trong đội quân mại phục nhảy ra, đánh thành một đoàn.
Sở Dương hắc bào phiêu phiêu, đứng cạnh một gốc cây đại thụ, nhìn sang đám đông đang đánh nhau quyết liệt, không thể phân biệt rõ được đâu là địch,đâu là ta, chỉ nhìn thấy một vòng tròn đang quyết đấu, giống như từng trận thủy triều trào lên, vỡ tung rồi lại xô vào.
Trận chiến cứ tiếp tục diễn ra như vậy, có tất cả tám người. Không cần mất nhiều thời gian đã chỉ còn thừa lại năm người. Sau đó, hai người đã kết thúc chiến đấu, chỉ thừa lại ba người.
Không ngừng mà có chiến sĩ cả người đầy máu bị văng ra khỏi đám người, lập tức được đưa đi. Không phải chảy máu như điên thì chính là cánh cụt chân gãy, từ bên trong vòng vây, cũng không ngừng có người ngã xuống, lập tức đã bị giẫm đạp lên…
Những tiếng kêu gào bên trong tuôn ra, hơn nữa còn lặp đi lặp lại.
Mặc dù kẻ địch chỉ còn lại ba người, nhưng ba người này lại hung hãn ra ngoài dự đoán của bất kỳ người nào.
Trước khi hành động, Sở Dương đã từng nói: Quyết phải bắt sống. Nhưng nhìn thấy trận chiến quyết liệt trước mắt, trong mắt tất cả mọi người đều rõ: Muốn bắt sống được kẻ địch như vậy, cơ bản là không thể nào.
Thậm chí là giữ cho thân thể còn nguyên vẹn cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Thời gian của trận chiến rất ngắn, chỉ duy trì không đến một khắc, nhưng một bên Thiết Vân lại có năm mươi, sáu mươi người phải lấy tính mạng của mình để trả giá, không chỉ thế còn có gần trăm người bị thương.
Người bị giết xa nhất, chính là ở cách ngoài năm mươi trượng.
Vị kia cao thủ Võ tôn, thế mà vẫn xung đột ra ngoài năm mươi trượng, lâm vào đại quân bao vây trùng trùng, bất đắc dĩ mà chết!
“Năng lực của một người có lớn đến mấy, chung quy lại vẫn không thể đối phó với cả một đội quân!” Đứng bên cạnh Sở Dương, Kỷ Mặc than thở nói.
“Giang hồ là giang hồ, quân đội là quân đội” Sở Dương nói: “Nếu như quân nhân cũng là người giang hồ thì những vị cao thủ này hoàn toàn có thể phá vỡ vòng vây. Nhưng quân nhân lại không phải. Vì vậy, cho dù là một cao thủ bậc nhất đi chăng nữa, chỉ cần rơi vào trong vòng vây như thế này thì chết là điều chắc chắn, không còn nghi ngờ gì nữa”.
Kỷ Mặc gật đầu nói: “Cái này cũng đúng”.
“Người giang hồ mặc dù là kẻ vong mạng, nhưng cũng hiểu được xu cát tị hung, bảo toàn tính mạng của bản thân”.
Sở Dương nói: “Nhưng quân nhân không có sở thích riêng, chỉ có mệnh lệnh, chỉ có quân lệnh! Ra lệnh một tiếng, chỉ có tiến không có lui! Bởi vì một khi rút lui, sẽ lập tức bị xử giết theo quân lệnh”.
“Cái gọi là quân lệnh như núi, chính là như vậy đó!” Kỷ Mặc thở dài nói: “Nhưng như vậy đối với một số binh sĩ thông thường mà nói, chẳng phải quá tàn khốc sao”.
“Là tàn khốc, nhưng chiến tranh tàn khốc cũng là sứ mệnh phải có của người quân nhân!” Sở Dương thở một hơi dài.
“Ài…” Kỷ Mặc thở dài một hơi.
“Kỷ Mặc, ngươi suýt nữa đã làm hỏng đại sự rồi. Ta còn chưa tính sổ với ngươi” Sở Dương lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Không bị người của mình bắn tên nhầm mà chết, số của ngươi cũng có thể coi là đỏ rồi. Sau này nếu như còn hành động một cách vô kỉ luật như vậy thì phải tự chịu trách nhiệm về những hậu quả xảy ra”.
Kỷ Mặc xoa xoa đầu, cười đau khổ.Tự biết đuối lý, không dám nhiều lời.
“Ngươi nói chuyện với tên kia là ý gì vậy? Ta nghe không hiểu?” Sở Dương hỏi.
Sở Dương tự hỏi chính mình, những gì đã trải qua trước kia cũng đã vô cùng đã nhiều rồi, thế nhưng lại không hiểu Kỷ Mặc nói gì, điều này làm Sở Ngự Tòa rất buồn bực.
Từ đầu tới giờ, Sở Dương chỉ nghe hiểu câu “Địch vũ, thỉnh nhục ẩu”, còn đối với những cái khác, chỉ cảm thấy xấu hổ vì bản thân thấp kém.
“Cái đó có nghĩa gì…” Kỷ Mặc cười gượng: “Ta cũng trong cái khó ló cái khôn, bản thân cũng chẳng hiểu bản thân mình nói gì, không ngờ nói cho tên ấy choáng váng đến vậy…”
“Phì…” Sở Dương bị sặc, cười gượng nói: “Đột nhiên gặp phải loại ngôn ngữ khác người như vậy, e rằng bất kể là ai gặp phải lần đầu cũng sẽ phản ứng như vậy… ngươi… ngươi cũng thật khá”.
Đối với điều này, Sở Dương thực sự không còn lời nào để nói.
“Bẩm Ngự Tòa, tám gã quân địch đều bị đền tội!” Vị quan quân phụ trách vây công chạy qua, thân đứng thẳng, ra tư thế cúi chào. Đầu hắn máu me dính đầy, chảy xuống, nhưng sắc mặt hắn lại vô cùng cứng rắn không lay chuyển được, ánh mắt sắc lạnh.
“Tốt, lập tức kiểm tra xem tình trạng thương vong của các huynh đệ. Những chiến binh bị thương vong không cần báo cho quân bộ, mà trực tiếp báo cho Bổ Thiên!” Sở Dương nói nghiêm túc.
“Rõ. Hạ quan thay mặt các huynh đệ, đa tạ Ngự Tòa!” Trong mắt của quân quan hiện ra tín hiệu vui mừng. Báo cho quân bộ, đợi đến khi trợ cấp vàng bạc xuống thì tiến trình quá lâu, hơn nữa chỉ có thể dựa vào những binh sĩ bỏ mạng bình thường. Mà báo cho Bổ Thiên, người nhà của những huynh đệ chết trong trận chiến này có thể được bồi thường gấp mấy lần hơn thế.
Sở Ngự Tòa đã nói như vậy, trong lòng tự khắc sẽ có kế hoạch.
Thành Tử Ngang lau mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đi tới: “Ngự Tòa, ba vị Võ tôn, năm vị Võ tông, không một ai lọt lưới” Thành Đại Đường Chủ này bị thương không nhẹ, thân bị chảy rất nhiều máu, đi đứng khập khiễng.
“Điều tra kỹ rồi? Chỉ có những người như vậy? Cao là Võ tôn?” Sở Dương chau mày.
“Vâng. Hơn nữa chỉ là ngũ cấp Võ tôn” Khi Thành Ngang nói câu này cũng phải toát cả mồ hôi hột. Bản thân trong khoảng thời gian này đã tiếp cận đột phá, hơn nữa lại dưới Sở Diêm Vương đè ép, thế mà đột phá được Võ tôn tam phẩm. Lúc này nói đối phương chỉ là “Võ tôn ngũ phẩm”, gia vị của đối phương có thể cao hơn hắn hai bậc.
“Không có người khác?” Sở Dương chau mày, cao giọng hơn.
“Chiến trường đã bị dọn sạch hoàn toàn, đã tìm qua tất cả mọi nơi” Thành Tử Ngang nói: “Không có bất kỳ dấu vết nào của khác”.
“Mật thất thì sao?” Sở Dương hỏi.
“Không có mật thất” Thành Tử Ngang nói: “Thuộc hạ đã tìm không ít các lối thoát ở trong nhà, tìm cẩn thận lại một lần nữa cũng không thấy dấu vết của mật thất. Hơn nữa, ngôi nhà này căn bản là nhà của gia đình quan lại, ngoài vài cái hầm ra, không có mật thất ở đấy”.
“Như vậy không đúng.” Sở Dương nghĩ trong lòng, Du Vận lúc đó đến báo, đã từng nói là nghe người mặc áo đen nói chuyện qua: “Vương Tọa ở trong này… Không đi…”
Câu nói này, vốn không phải là có thể bịa ra. Và hiện tại Kim Mã Kỵ Sĩ Đường lại đã xuất hiện nhiều Võ tôn và Võ tông, như vậy đã có thể chứng minh tin tức này là đáng tin cậy, không thể nào là không có được.
Mà đại quân vây kín ngay cả một con chuột cũng không thể lọt ra, vậy thì có thể khẳng định vẫn đang có người trong phủ này, hơn nữa lại là Vương Tọa.
Lục soát không ra chắc chắn là có vấn đề.
“Đại quân đừng rút vội” Sở Dương trầm tư, trong ánh mắt dần dần hiện lên một ánh nhìn sắc lạnh nói: “Duy trì phong tỏa nghiêm ngặt phong thùy khóa, sau đó, phái người xách nước đến, làm chìm ngập toàn viện cho ta, cho dù bọn họ có biến thành chuột, chui dưới đất ta cũng phải dìm nước cho bọn chúng chạy ra”.
Thành Tử Ngang có một chút không vừa ý, đã xác định là không có mật thất, cho dù ngươi có dùng nước để dìm thì cũng có ích gì, chẳng qua chỉ là khua chiêng múa trống cho mọi người xem mà thôi.
Nhưng Ngự Tòa đã có lệnh thì sao lại dám không theo.
Quay người đi là một loạt mệnh lệnh, lập tức mọi người dồn dập hành động.
“Lý tướng quân, vẫn mong ngài điều cho một số binh lính giúp sức, để hoàn thành công việc này” Sở Dương nhìn vị tướng trẻ tuổi nói.
“Không thành vấn đề” Lý tướng quân kia hành lễ, quay người đi nói: “Toàn bộ đi xách nước”.
Một tiếng hô dài, hơn một ngàn binh sĩ lập tức di chuyển.
/2680
|