Lực lượng của một kích này vượt xa rất nhiều bản thân Âu Khắc Phong! Lại bất ngờ không kịp đề phòng, vang lên vài tiếng răng rắc, xương sườn trước ngực Âu Khắc Phong đã hoàn toàn gãy nát, ngũ tạng lục phủ đồng thời bị thương nặng!
Phù một tiếng, ngửa đầu phun ra một ngụm máu tới, trong máu còn hỗn loạn cả mảnh vỡ nội tạng!
Âu Khắc Phong đáy lòng lạnh đi! Giờ khắc này, lão thậm chí chưa cảm giác được nỗi đau của thân thể, cảm giác được thì chỉ có một điểm:
Bị lừa, đây mới là mai phục chân chính! Mai phục trí mạng!
Thì ra đối phương thực sự có cao thủ Quân cấp! Trong sát na, trong lòng Âu Khắc Phong tràn ngập hối hận: Nếu ngay từ đầu đi rồi, ai có thể ngăn được ta?
Vị cao thủ mai phục này tuy mạnh, nhưng ai muốn giết mình thì còn xa mới làm được! Cho nên lão chỉ có thể chờ bị đánh lén, một kích bị mất mạng!
Nhưng lúc này rõ ràng thì cũng đã quá muộn. . .
Một kích, chính là trọng thương trí mạng!
Toàn bộ trò hề của Sở Dương, toàn bộ mục đích, chính là một kích này của Tạ Tri Thu!
Âu Khắc Phong thật sự là quá cẩn thận, cẩn thận đến nỗi quá đáng, người như vậy, không quản là ai muốn giết lão cũng không quá dễ!
Bởi vì lão căn bản không để cho ngươi có cơ hội đối phó lão!
Mượn việc vừa rồi mà nói, Sở Dương mạo hiểm sinh tử ở trước mặt khiêu khích lão, phía dưới có hơn hai trăm cao thủ, nhưng ai cũng không dám đi lên. Vì sao? Đi lên lão bỏ chạy mất.
Sau khi chạy rồi thì chính là một tai hoạ ngầm rất lớn, đủ để khiến người khác ăn không ngon, ngủ không yên!
Cho nên Sở Dương chỉ có thể nghĩ vỡ đầu cũng phải giữ lão lại.
Cẩn thận của lão tuy là ưu điểm, nhưng vô cùng cẩn thận, lại là nhược điểm!
Cho nên Sở Dương một lần lại một lần kiên trì khiêu khích, lừa dối, trêu chọc, rốt cuộc thành công khơi mào lửa giận của Âu Khắc Phong.
Khi hắn đánh ra một cái tát, trong lòng đã nắm chắc mười phần: Âu Khắc Phong chạy không được rồi!
Vũ nhục như vậy, cho dù lão có thể nhẫn nữa cũng nhẫn không được.
Quả nhiên, Âu Khắc Phong bị khơi dậy chân hỏa!
Nhưng Sở Dương vẫn lo lắng, lại tiếp tục thử thêm vài lần, triệt để bỏ đi lo lắng cuối cùng của Âu Khắc Phong. Tất cả, cũng ngay tại lúc này thuận lý thành chương.
Quá trình này nhìn như rườm rà, nhưng thiếu một thứ cũng không được. Dù cho trong lòng Âu Khắc Phong còn có một chút cẩn thận, kế hoạch này cũng không thể thành công!
Đùa giỡn trước, làm tức giận: lại đùa giỡn, càng giận; lại đùa giỡn, nhục nhã, vì vậy càng giận hơn; sau đó thì thành thăm dò, cuối cùng kích thích cho lý trí người này hoàn toàn biến mất, cẩn thận đã không còn: mới một kích thành công!
Trong việc này, Sở Dương chẳng khác nào như mang theo cái đầu của mình khiêu vũ trên dây cáp căng giữa trời, dưới là vách núi vạn trượng. Mỗi một khắc đều là nguy cơ trí mạng!
Chênh lệch giữa song phương quá lớn! Cửu phẩm Vương Tọa cùng cửu phẩm Hoàng Tọa, chênh lệch trong đó cũng không phải đơn giản như cửu phẩm Võ Tôn cùng cửu phẩm Vương Tọa.
Thậm chí, chênh lệch giữa Hoàng Tọa nhất phẩm cùng nhị phẩm là có thể so được chênh lệch giữa cửu phẩm Võ Tôn cùng cửu phẩm Vương Tọa! Hơn nữa, càng hướng chiến sĩ, chênh lệch lại càng lớn!
Lấy thực lực nhỏ bé như vậy đi khiêu khích một tồn tại cường đại như vậy. . . Nguy hiểm trong đó, đâu thể một hai câu nói là có thể nói rõ ràng được?
Khác không nói, lấy công lực hiện nay của Sở Dương, ngay cả vận được Cửu Kiếp kiếm cũng không thể gây thương tổn được lão, thì càng không phải bàn cãi!
Hai chưởng súc thế đã lâu của Tạ Tri Thu nặng nề giã lên người Âu Khắc Phong. Âu Khắc Phong cả người như bị sét đánh, hộc máu rồi bay tút ra sau!
Trong nháy mắt đó.
Bên trái, một đạo kiếm quang bay lên, nhân kiếm hợp nhất, kiếm quang thê diễm mà mạnh mẽ, nặng nề va vào người Âu Khắc Phong.
Bên phải, một đạo đao quang rực rỡ, nhân đao như nhất, uy mãnh mà bá đạo, nặng nề kích lên người Âu Khắc Phong đang bị bay đi!
Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Kiếm Đế Đao Hoàng, đồng thời xuất thủ!
Hắc Long kiếm từ bên trái Âu Khắc Phong đâm thẳng tới, từ bên phải đi ra! Mặc đao từ bên phải chém xuống, khi thăng bằng, mũi đao đã xuất hiện ở bên trái thân thể!
Một đao một kiếm, hình như đã xếp thành một giá chữ thập trong người Âu Khắc Phong!
Đao mang kiếm khí, đồng thời bạo phát bên trong thân thể Âu Khắc Phong!
Âu Khắc Phong lớn tiếng kêu thảm thiết, không ngừng phun ra máu cục, mảnh vỡ nội tạng, nhưng vẫn giãy dụa, thảm thiết kêu lên, dùng khí lực cuối cùng kẹp chặt lấy đao kiếm, bang bang hai chưởng, Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương hét lên, bị đánh bay ra như bóng cao su!
Bóng người lóe lên, Tạ Tri Thu bay nhanh tới, bàn tay như cây búa phá núi, liên tiếp hơn mười chưởng bổ vào trên người Âu Khắc Phong!
Âu Khắc Phong ngã trái ngã phải, máu thịt trên người không ngừng mà rơi xuống, lộ ra bộ xương trắng như tuyết, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, cố chống đỡ không ngã, cặp mắt như ma trơi hung ác nhìn Tạ Tri Thu, không lùi mà tiến tới, còn vươn hai tay đâm vào hai mắt Tạ Tri Thu!
Lúc này hắn rõ ràng biết xương ngực của mình đã hoàn toàn vỡ vụn, ngũ tạng bị phế! Thương thế hiện tại hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Muốn cùng đối phương đồng quy vu tận đã làm không được rồi, điều duy nhất có thể làm được là bộ phận mắt yếu đuối của đối phương!
Cho nên lão không tránh hơn 10 chưởng cuối cùng, kiên quyết phản công!
Tại một khắc xác định tử vong, toàn bộ nhát gan nhu nhược trong lòng Âu Khắc Phong đều như kỳ tích biến mất không còn. Còn lại chính là nắm chặt đối với chiến cuộc, cùng kiên quyết liều mạng!
Phản kích cuối cùng này, cho thấy được phong phạm của cao thủ!
Hơn mười chưởng của đối phương đã đánh xong, tiếp tục thì vô lực.
Hiện tại bản thân xuất thủ, thấp nhất cũng có thể phế một con mắt của hắn!
Mặc dù chỉ có một con mắt. . . Nhưng, đủ rồi!
Trong nháy mắt một đao một kiếm cắm vào thân thể, tự biết hẳn phải chết, hắn đã đem độc công toàn thân của mình, toàn bộ chuyển hoán đã thành thi độc! Ngay cả ngươi có không sợ độc, chỉ cần bị ngón tay ta đâm vào mắt ngươi, ngươi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Bởi vì thi độc này đến từ địa ngục!
Toàn bộ công lực của Tạ Tri Thu hóa thành Khai sơn chưởng, đều đánh vào trên người Âu Khắc Phong, hai tay nhanh như tia chớp của đối phương cũng đã đến trước mắt.
Tạ Tri Thu ngửa mặt lên, liền muốn liều mạng chịu một kích của lão, triệt để đoạt đi sinh cơ của lão!
Ngay tại lúc này, Sở Dương thấy được trên mặt Âu Khắc Phong phiếm lân quang màu xanh, không khỏi trong lòng rùng mình, Cửu Kiếp kiếm vô ý thức tuột tay ra!
Sau khi Cửu Kiếp kiếm của hắn xuất thủ, mới truyền đến tiếng nhắc nhở của Kiếm Linh: Thi độc! Cẩn thận.
Rắc một tiếng, ngón tay Âu Khắc Phong vừa vặn kèm theo khăn che mặt của Tạ Tri Thu, đã bị Cửu Kiếp kiếm chặt đứt!
Lão tuyệt vọng kêu thảm, trong hai mắt toát ra lân hỏa xanh lét!
Sở Dương phi thân lên, nắm lấy chuôi Cửu Kiếp kiếm, cắm mạnh mũi kiếm vào trong miệng Âu Khắc Phong, ầm một tiếng, đầu Âu Khắc Phong nổ tung, xương sọ tứ tán tách ra, chưa rơi xuống đất liền biến thành khô lâu không có chút da thịt!
Lập tức thân thể của lão trong chớp mắt khô đi, biến thành bộ xương trắng bệch, hình như đã mục nát nghìn vạn năm rồi vậy, vừa gặp gió liền tan thành phấn. Hắc Long kiếm cùng Mặc đao rơi keng xuống mặt ngói.
Thân thể Âu Khắc Phong nhanh chóng tan thành phấn, gió thổi qua tro cốt tứ tán, bay tới đâu, nơi đó nhanh chóng bị ăn mòn, khói xanh bốc lên; từ một chỗ nhanh chóng lan tràn ra xung quanh. . .
- Đi mau!
Sở Dương quát lên, phất ống tay áo cuốn lấy Hắc Long kiếm cùng Mặc đao, một cước một người đạp Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương xuống, lập tức mình cũng nhún người rơi xuống. Tạ Tri Thu theo sát ở phía sau, cũng nhảy xuống.
Mấy người vừa mới xuống mặt đất, thấy mặt ngói phía trên đã bị ăn mòn thành một động lớn, từ trong động có ánh sáng xanh chiếu ra, động này càng lúc càng lớn, chậm rãi mở rộng!
- Độc thật là lợi hại. - Tạ Tri Thu trố mắt đứng nhìn!
- Đây là thi độc! Thuốc của chúng ta không khắc chế được loại độc này, mọi người mau tản ra.
Sở Dương hét lên, hơn 200 cao thủ liền như gặp quỷ, tứ tán tách ra.
Tạ Tri Thu lập tức hạ lệnh:
- Tất cả mọi người đi tìm giết dư nghiệt của Âu thị gia tộc, đừng để chạy thoát một người nào.
Mọi người nhao nhao đồng ý, đều bay vút đi ra ngoài.
Sở Dương thở dài một tiếng, không nói gì.
Trong ba ngày này, vốn không nên có lòng dạ đàn bà gì: đối với loại gia tộc như Âu thị gia tộc, càng không thể có bất cứ sơ suất gì! Một khi có người mang theo độc công chạy thoát, sau đó ẩn nhẫn nhiều năm chưa hẳn không thể báo thù!
Độc thật sự là thứ rất đáng sợ!
Sở Dương sẽ không bởi vì một chút không đành lòng, mà mang đến nguy cơ diệt tộc cho minh hữu của mình!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ bốn phương tám hướng. . .
Đám người Sở Dương thì đứng đó nhìn, bầu trời đại điện chậm rãi hư thối, khi thành một động to như gian nhà, tốc độ mục nát mới giảm chậm lại.
Những thứ đã hư thối cuối cùng hóa thành không khí, ngay cả một chút bụi cũng không để lại!
- Độc thật là lợi hại.
Tạ Tri Thu hít một hơi khí lạnh, đột nhiên nghĩ đến một chỉ cuối cùng của Âu Khắc Phong đâm vào mình, hắn không khỏi lạnh sương sống, xoay người ôm lấy tay Sở Dương kích động nói:
- Sở ngự tọa! Ngươi lại cứu ta một mạng.
- Tạ lão nói quá lời rồi. - Sở Dương mỉm cười.
Nhìn sự bá đạo của loại độc này, Sở Dương cũng run trong lòng.
Tạ Tri Thu lau mồ hôi:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu tiểu huynh đệ không lấy, vậy ta cũng không nói gì nữa. Chỉ mong ngươi nhớ kỹ một câu nói: Tạ thị gia tộc ta, vĩnh viễn là minh hữu của Sở ngự tọa! Sở ngự tọa chỉ cần có lệnh, muôn lần chết không chối từ.
Sở Dương nháy mắt mấy cái, đột nhiên nở nụ cười:
- Tạ lão, ngươi đã cảm kích ta như thế, vậy ta cũng chỉ dày mặt đề xuất một yêu cầu.
Tạ Tri Thu cười to:
- Cứ việc nói, bất kể chuyện gì ta cũng đáp ứng.
- Vậy. ..Ngươi đem chắt gái Tạ Đan Phượng của ngươi, hứa gả cho sư đệ Đàm Đàm của ta đi. - Sở Dương cười nói.
- Hoàn toàn không thành vấn đề.
Tạ Tri Thu cười nói:
- Hai đứa chúng nó vốn là lưỡng tình tương duyệt, cho dù ngươi không nói, ta cũng muốn thành toàn cho tụi nó, cái này đâu tính là yêu cầu?
Sở Dương thản nhiên cười nói:
- Nhưng ta cũng chỉ có một yêu cầu này thôi.
Hai người liếc nhau, tâm chiếu bất tuyên, đều nở nụ cười.
(*)Tâm chiếu bất tuyên( trong lòng đã rõ nhưng không nói ra)
Tạ Tri Thu là nói dối không chớp mắt, mặc dù Đàm Đàm và Tạ Đan Phượng ít nhiều cũng có chút ý tứ đó, nhưng còn xa mới đến tình trạng 'lưỡng tình tương duyệt', nói là một đôi oan gia thì càng đúng hơn!
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hình như Đàm Đàm có điều cố kỵ gì, cũng không nhắc lại chuyện này; nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lộ ra đau khổ. Sở Dương nhìn tại trong mắt, há có thể không để ở trong lòng?
Kế tiếp, mọi người bắt đầu thu thập tài vật của Âu thị gia tộc, chất đầy từng xe từng xe.
Cuối cùng, khi đoàn xe rút khỏi đại môn Âu thị gia tộc, lửa đã cháy tận trời, đang bốc lên từ Âu thị gia tộc. Ánh lửa hừng hực, kéo dài mấy trăm dặm, cả nữa bầu trời đều chiếu đỏ rực!
- Từ nay về sau, tại Trung Tam Thiên, không còn Âu thị gia tộc.
Sở Dương đi ở cuối cùng đội ngũ, xoay người lại đưa mắt nhìn ánh lửa đồ sộ, trong lòng có chút cảm thán.
Sau đó hắn mới xoay người, yên lặng đuổi theo đội ngũ.
Âu thị gia tộc không còn, Mộng thị gia tộc không còn, mục tiêu kế tiếp. . Là đối phó Đồ gia? Hay là đối phó Hắc ma?
Phù một tiếng, ngửa đầu phun ra một ngụm máu tới, trong máu còn hỗn loạn cả mảnh vỡ nội tạng!
Âu Khắc Phong đáy lòng lạnh đi! Giờ khắc này, lão thậm chí chưa cảm giác được nỗi đau của thân thể, cảm giác được thì chỉ có một điểm:
Bị lừa, đây mới là mai phục chân chính! Mai phục trí mạng!
Thì ra đối phương thực sự có cao thủ Quân cấp! Trong sát na, trong lòng Âu Khắc Phong tràn ngập hối hận: Nếu ngay từ đầu đi rồi, ai có thể ngăn được ta?
Vị cao thủ mai phục này tuy mạnh, nhưng ai muốn giết mình thì còn xa mới làm được! Cho nên lão chỉ có thể chờ bị đánh lén, một kích bị mất mạng!
Nhưng lúc này rõ ràng thì cũng đã quá muộn. . .
Một kích, chính là trọng thương trí mạng!
Toàn bộ trò hề của Sở Dương, toàn bộ mục đích, chính là một kích này của Tạ Tri Thu!
Âu Khắc Phong thật sự là quá cẩn thận, cẩn thận đến nỗi quá đáng, người như vậy, không quản là ai muốn giết lão cũng không quá dễ!
Bởi vì lão căn bản không để cho ngươi có cơ hội đối phó lão!
Mượn việc vừa rồi mà nói, Sở Dương mạo hiểm sinh tử ở trước mặt khiêu khích lão, phía dưới có hơn hai trăm cao thủ, nhưng ai cũng không dám đi lên. Vì sao? Đi lên lão bỏ chạy mất.
Sau khi chạy rồi thì chính là một tai hoạ ngầm rất lớn, đủ để khiến người khác ăn không ngon, ngủ không yên!
Cho nên Sở Dương chỉ có thể nghĩ vỡ đầu cũng phải giữ lão lại.
Cẩn thận của lão tuy là ưu điểm, nhưng vô cùng cẩn thận, lại là nhược điểm!
Cho nên Sở Dương một lần lại một lần kiên trì khiêu khích, lừa dối, trêu chọc, rốt cuộc thành công khơi mào lửa giận của Âu Khắc Phong.
Khi hắn đánh ra một cái tát, trong lòng đã nắm chắc mười phần: Âu Khắc Phong chạy không được rồi!
Vũ nhục như vậy, cho dù lão có thể nhẫn nữa cũng nhẫn không được.
Quả nhiên, Âu Khắc Phong bị khơi dậy chân hỏa!
Nhưng Sở Dương vẫn lo lắng, lại tiếp tục thử thêm vài lần, triệt để bỏ đi lo lắng cuối cùng của Âu Khắc Phong. Tất cả, cũng ngay tại lúc này thuận lý thành chương.
Quá trình này nhìn như rườm rà, nhưng thiếu một thứ cũng không được. Dù cho trong lòng Âu Khắc Phong còn có một chút cẩn thận, kế hoạch này cũng không thể thành công!
Đùa giỡn trước, làm tức giận: lại đùa giỡn, càng giận; lại đùa giỡn, nhục nhã, vì vậy càng giận hơn; sau đó thì thành thăm dò, cuối cùng kích thích cho lý trí người này hoàn toàn biến mất, cẩn thận đã không còn: mới một kích thành công!
Trong việc này, Sở Dương chẳng khác nào như mang theo cái đầu của mình khiêu vũ trên dây cáp căng giữa trời, dưới là vách núi vạn trượng. Mỗi một khắc đều là nguy cơ trí mạng!
Chênh lệch giữa song phương quá lớn! Cửu phẩm Vương Tọa cùng cửu phẩm Hoàng Tọa, chênh lệch trong đó cũng không phải đơn giản như cửu phẩm Võ Tôn cùng cửu phẩm Vương Tọa.
Thậm chí, chênh lệch giữa Hoàng Tọa nhất phẩm cùng nhị phẩm là có thể so được chênh lệch giữa cửu phẩm Võ Tôn cùng cửu phẩm Vương Tọa! Hơn nữa, càng hướng chiến sĩ, chênh lệch lại càng lớn!
Lấy thực lực nhỏ bé như vậy đi khiêu khích một tồn tại cường đại như vậy. . . Nguy hiểm trong đó, đâu thể một hai câu nói là có thể nói rõ ràng được?
Khác không nói, lấy công lực hiện nay của Sở Dương, ngay cả vận được Cửu Kiếp kiếm cũng không thể gây thương tổn được lão, thì càng không phải bàn cãi!
Hai chưởng súc thế đã lâu của Tạ Tri Thu nặng nề giã lên người Âu Khắc Phong. Âu Khắc Phong cả người như bị sét đánh, hộc máu rồi bay tút ra sau!
Trong nháy mắt đó.
Bên trái, một đạo kiếm quang bay lên, nhân kiếm hợp nhất, kiếm quang thê diễm mà mạnh mẽ, nặng nề va vào người Âu Khắc Phong.
Bên phải, một đạo đao quang rực rỡ, nhân đao như nhất, uy mãnh mà bá đạo, nặng nề kích lên người Âu Khắc Phong đang bị bay đi!
Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Kiếm Đế Đao Hoàng, đồng thời xuất thủ!
Hắc Long kiếm từ bên trái Âu Khắc Phong đâm thẳng tới, từ bên phải đi ra! Mặc đao từ bên phải chém xuống, khi thăng bằng, mũi đao đã xuất hiện ở bên trái thân thể!
Một đao một kiếm, hình như đã xếp thành một giá chữ thập trong người Âu Khắc Phong!
Đao mang kiếm khí, đồng thời bạo phát bên trong thân thể Âu Khắc Phong!
Âu Khắc Phong lớn tiếng kêu thảm thiết, không ngừng phun ra máu cục, mảnh vỡ nội tạng, nhưng vẫn giãy dụa, thảm thiết kêu lên, dùng khí lực cuối cùng kẹp chặt lấy đao kiếm, bang bang hai chưởng, Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương hét lên, bị đánh bay ra như bóng cao su!
Bóng người lóe lên, Tạ Tri Thu bay nhanh tới, bàn tay như cây búa phá núi, liên tiếp hơn mười chưởng bổ vào trên người Âu Khắc Phong!
Âu Khắc Phong ngã trái ngã phải, máu thịt trên người không ngừng mà rơi xuống, lộ ra bộ xương trắng như tuyết, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, cố chống đỡ không ngã, cặp mắt như ma trơi hung ác nhìn Tạ Tri Thu, không lùi mà tiến tới, còn vươn hai tay đâm vào hai mắt Tạ Tri Thu!
Lúc này hắn rõ ràng biết xương ngực của mình đã hoàn toàn vỡ vụn, ngũ tạng bị phế! Thương thế hiện tại hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Muốn cùng đối phương đồng quy vu tận đã làm không được rồi, điều duy nhất có thể làm được là bộ phận mắt yếu đuối của đối phương!
Cho nên lão không tránh hơn 10 chưởng cuối cùng, kiên quyết phản công!
Tại một khắc xác định tử vong, toàn bộ nhát gan nhu nhược trong lòng Âu Khắc Phong đều như kỳ tích biến mất không còn. Còn lại chính là nắm chặt đối với chiến cuộc, cùng kiên quyết liều mạng!
Phản kích cuối cùng này, cho thấy được phong phạm của cao thủ!
Hơn mười chưởng của đối phương đã đánh xong, tiếp tục thì vô lực.
Hiện tại bản thân xuất thủ, thấp nhất cũng có thể phế một con mắt của hắn!
Mặc dù chỉ có một con mắt. . . Nhưng, đủ rồi!
Trong nháy mắt một đao một kiếm cắm vào thân thể, tự biết hẳn phải chết, hắn đã đem độc công toàn thân của mình, toàn bộ chuyển hoán đã thành thi độc! Ngay cả ngươi có không sợ độc, chỉ cần bị ngón tay ta đâm vào mắt ngươi, ngươi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Bởi vì thi độc này đến từ địa ngục!
Toàn bộ công lực của Tạ Tri Thu hóa thành Khai sơn chưởng, đều đánh vào trên người Âu Khắc Phong, hai tay nhanh như tia chớp của đối phương cũng đã đến trước mắt.
Tạ Tri Thu ngửa mặt lên, liền muốn liều mạng chịu một kích của lão, triệt để đoạt đi sinh cơ của lão!
Ngay tại lúc này, Sở Dương thấy được trên mặt Âu Khắc Phong phiếm lân quang màu xanh, không khỏi trong lòng rùng mình, Cửu Kiếp kiếm vô ý thức tuột tay ra!
Sau khi Cửu Kiếp kiếm của hắn xuất thủ, mới truyền đến tiếng nhắc nhở của Kiếm Linh: Thi độc! Cẩn thận.
Rắc một tiếng, ngón tay Âu Khắc Phong vừa vặn kèm theo khăn che mặt của Tạ Tri Thu, đã bị Cửu Kiếp kiếm chặt đứt!
Lão tuyệt vọng kêu thảm, trong hai mắt toát ra lân hỏa xanh lét!
Sở Dương phi thân lên, nắm lấy chuôi Cửu Kiếp kiếm, cắm mạnh mũi kiếm vào trong miệng Âu Khắc Phong, ầm một tiếng, đầu Âu Khắc Phong nổ tung, xương sọ tứ tán tách ra, chưa rơi xuống đất liền biến thành khô lâu không có chút da thịt!
Lập tức thân thể của lão trong chớp mắt khô đi, biến thành bộ xương trắng bệch, hình như đã mục nát nghìn vạn năm rồi vậy, vừa gặp gió liền tan thành phấn. Hắc Long kiếm cùng Mặc đao rơi keng xuống mặt ngói.
Thân thể Âu Khắc Phong nhanh chóng tan thành phấn, gió thổi qua tro cốt tứ tán, bay tới đâu, nơi đó nhanh chóng bị ăn mòn, khói xanh bốc lên; từ một chỗ nhanh chóng lan tràn ra xung quanh. . .
- Đi mau!
Sở Dương quát lên, phất ống tay áo cuốn lấy Hắc Long kiếm cùng Mặc đao, một cước một người đạp Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương xuống, lập tức mình cũng nhún người rơi xuống. Tạ Tri Thu theo sát ở phía sau, cũng nhảy xuống.
Mấy người vừa mới xuống mặt đất, thấy mặt ngói phía trên đã bị ăn mòn thành một động lớn, từ trong động có ánh sáng xanh chiếu ra, động này càng lúc càng lớn, chậm rãi mở rộng!
- Độc thật là lợi hại. - Tạ Tri Thu trố mắt đứng nhìn!
- Đây là thi độc! Thuốc của chúng ta không khắc chế được loại độc này, mọi người mau tản ra.
Sở Dương hét lên, hơn 200 cao thủ liền như gặp quỷ, tứ tán tách ra.
Tạ Tri Thu lập tức hạ lệnh:
- Tất cả mọi người đi tìm giết dư nghiệt của Âu thị gia tộc, đừng để chạy thoát một người nào.
Mọi người nhao nhao đồng ý, đều bay vút đi ra ngoài.
Sở Dương thở dài một tiếng, không nói gì.
Trong ba ngày này, vốn không nên có lòng dạ đàn bà gì: đối với loại gia tộc như Âu thị gia tộc, càng không thể có bất cứ sơ suất gì! Một khi có người mang theo độc công chạy thoát, sau đó ẩn nhẫn nhiều năm chưa hẳn không thể báo thù!
Độc thật sự là thứ rất đáng sợ!
Sở Dương sẽ không bởi vì một chút không đành lòng, mà mang đến nguy cơ diệt tộc cho minh hữu của mình!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ bốn phương tám hướng. . .
Đám người Sở Dương thì đứng đó nhìn, bầu trời đại điện chậm rãi hư thối, khi thành một động to như gian nhà, tốc độ mục nát mới giảm chậm lại.
Những thứ đã hư thối cuối cùng hóa thành không khí, ngay cả một chút bụi cũng không để lại!
- Độc thật là lợi hại.
Tạ Tri Thu hít một hơi khí lạnh, đột nhiên nghĩ đến một chỉ cuối cùng của Âu Khắc Phong đâm vào mình, hắn không khỏi lạnh sương sống, xoay người ôm lấy tay Sở Dương kích động nói:
- Sở ngự tọa! Ngươi lại cứu ta một mạng.
- Tạ lão nói quá lời rồi. - Sở Dương mỉm cười.
Nhìn sự bá đạo của loại độc này, Sở Dương cũng run trong lòng.
Tạ Tri Thu lau mồ hôi:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu tiểu huynh đệ không lấy, vậy ta cũng không nói gì nữa. Chỉ mong ngươi nhớ kỹ một câu nói: Tạ thị gia tộc ta, vĩnh viễn là minh hữu của Sở ngự tọa! Sở ngự tọa chỉ cần có lệnh, muôn lần chết không chối từ.
Sở Dương nháy mắt mấy cái, đột nhiên nở nụ cười:
- Tạ lão, ngươi đã cảm kích ta như thế, vậy ta cũng chỉ dày mặt đề xuất một yêu cầu.
Tạ Tri Thu cười to:
- Cứ việc nói, bất kể chuyện gì ta cũng đáp ứng.
- Vậy. ..Ngươi đem chắt gái Tạ Đan Phượng của ngươi, hứa gả cho sư đệ Đàm Đàm của ta đi. - Sở Dương cười nói.
- Hoàn toàn không thành vấn đề.
Tạ Tri Thu cười nói:
- Hai đứa chúng nó vốn là lưỡng tình tương duyệt, cho dù ngươi không nói, ta cũng muốn thành toàn cho tụi nó, cái này đâu tính là yêu cầu?
Sở Dương thản nhiên cười nói:
- Nhưng ta cũng chỉ có một yêu cầu này thôi.
Hai người liếc nhau, tâm chiếu bất tuyên, đều nở nụ cười.
(*)Tâm chiếu bất tuyên( trong lòng đã rõ nhưng không nói ra)
Tạ Tri Thu là nói dối không chớp mắt, mặc dù Đàm Đàm và Tạ Đan Phượng ít nhiều cũng có chút ý tứ đó, nhưng còn xa mới đến tình trạng 'lưỡng tình tương duyệt', nói là một đôi oan gia thì càng đúng hơn!
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hình như Đàm Đàm có điều cố kỵ gì, cũng không nhắc lại chuyện này; nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lộ ra đau khổ. Sở Dương nhìn tại trong mắt, há có thể không để ở trong lòng?
Kế tiếp, mọi người bắt đầu thu thập tài vật của Âu thị gia tộc, chất đầy từng xe từng xe.
Cuối cùng, khi đoàn xe rút khỏi đại môn Âu thị gia tộc, lửa đã cháy tận trời, đang bốc lên từ Âu thị gia tộc. Ánh lửa hừng hực, kéo dài mấy trăm dặm, cả nữa bầu trời đều chiếu đỏ rực!
- Từ nay về sau, tại Trung Tam Thiên, không còn Âu thị gia tộc.
Sở Dương đi ở cuối cùng đội ngũ, xoay người lại đưa mắt nhìn ánh lửa đồ sộ, trong lòng có chút cảm thán.
Sau đó hắn mới xoay người, yên lặng đuổi theo đội ngũ.
Âu thị gia tộc không còn, Mộng thị gia tộc không còn, mục tiêu kế tiếp. . Là đối phó Đồ gia? Hay là đối phó Hắc ma?
/2680
|