Mạc Thiên Cơ không thể không ngơ ngẩn!
Nếu nói Sở Dương chính là người hắn ký thác hy vọng cao nhất, như vậy Mạc Khinh Vũ chính là người Mạc Thiên Cơ quan tâm nhất!
Hôm nay, đem sinh tử nặng trịch của hai người đặt trước mặt của hắn, để hắn làm quyết định, Mạc Thiên Cơ ngay cả là Thần Bàn Quỷ Toán, cũng không tránh khỏi sửng sốt một chút.
Sau đó hắn mới phản ứng.
Ta không...
Mạc Thiên Cơ còn chưa nói xong, ảo ảnh đã cắt đứt hắn: Ngươi không cần khẩu thị tâm phi! Ngươi mới vừa rồi ngẩn ra, đã nói rõ hết thảy!
Bàn tay vung lên, Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành ngốc lại với nhau.
Tiếp theo là Kỷ Mặc, La Khắc Địch.
Hai người này vừa đi lên đã chửi ầm ĩ, cơ hồ không hề có khó khăn, đã bị ảo ảnh thu phục.
Tiếp theo Ngạo Tà Vân...
...
Một lúc lâu...
Ảo ảnh vung tay lên, đem nhóm người Mạc Thiên Cơ khóa lên, một mình đối mặt Sở Dương.
Thế nào? Ảo ảnh có chút đắc ý nhìn Sở Dương: Ngay cả ngươi không muốn, nhưng huynh đệ của ngươi, cũng đã chuẩn bị kỹ càng!
Cho nên ngươi nguyện ý cũng tốt, ngươi không muốn cũng được! Ngươi cũng nhất định phải buông tha!
Sở Dương trầm tư, rốt cục ngẩng đầu lên.
Ta thấy rất kỳ lạ!
Hắn chậm rãi nói: Đoạn tình phá tình, là một loại phương pháp tu luyện. Bất quá... ta đây là đương nhiệm Cửu Kiếp Kiếm Chủ còn không gấp gáp, ngươi gấp cái gì?
Ảo ảnh sửng sốt.
Ngươi cứ khẩn cấp muốn phá hư tình cảm của chúng ta như vậy? Muốn phá hư phần hữu nghị này? Sở Dương ánh mắt sắc bén chưa từng có.
Ảo ảnh ngây người.
Ngươi cứ muốn như vậy? Sở Dương từng bước ép sát: Vì sao?
Ảo ảnh thậm chí không tự chủ được lui một bước.
Sở Dương nghĩ đến nơi này, trong lòng giống như là đánh vỡ một loại lồng chim, ý nghĩ càng ngày càng nhanh nhẹn: Đây vốn là tình cảm tốt đẹp nhất thế gian, nhưng ngươi nghĩ hết thảy biện pháp, khẩn cấp phá hư!
Chẳng lẽ trước kia, ngươi bị phá hư qua? Mất đi qua?
Sở Dương lạnh lùng nhìn ảo ảnh: Cho nên trong lòng ngươi không cam?
Ảo ảnh thân thể kịch liệt lay động một chút, thanh âm rét lạnh như băng: Ngươi nói nhảm!
Ta có nói nhảm hay không, ngươi biết!
Sở Dương mỉa mai nhìn hắn: Thấy ta có những huynh đệ này, ngươi có phải rất hâm mộ hay không? Có phải rất ghen tỵ hay không? Có phải rất phẫn hận hay không? Có phải đặc biệt muốn phần tình cảm này không tồn tại?
Thân thể ảo ảnh ổn định lại, thậm chí u ám cười hai tiếng: Ngươi nghĩ tới điều gì?
Ta cũng không nghĩ tới cái gì... Ta chỉ là cảm giác được, ngươi có chút ghen tỵ với ta!
Sở Dương kiêu ngạo nhìn hắn: Cho nên ta rất tự hào, rất kiêu ngạo! Ngươi thật sự không bằng ta! Ngươi so với ta kém quá xa!
Ảo ảnh nhìn không rõ diện mục, ánh mắt hung hăng nhìn Sở Dương: Ghen tỵ với ngươi? Ngươi coi ngươi là vật gì? !
Ta có huynh đệ! Ngươi không có! Hoặc là ngươi từng có, nhưng ngươi từ bỏ! Cho nên ngươi ghen tỵ với ta! Ta có năng lực chúa tể Cửu Kiếp Kiếm, ngươi không có! Cho nên ngươi muốn tới phá hư! Sở Dương ta nếu là vị thần trên trời,thì ngươi chính là kẻ đáng thương trên mặt đất!
Sở Dương không chút lưu tình, chanh chua nói: Ta Sở Dương nếu là minh nguyệt trên trời, kia ngươi chính là một cục cứt dưới đất!
Ngươi ngay cả cục cứt cũng không bằng! Bởi vì ta đã biết ngươi là ai!
Sở Dương hung hăng từ trong kẽ răng rít ra: Ngươi chính là một đống rác rưởi!
Ảo ảnh cuồng nộ rít lên: Ngươi thúi lắm! Ngươi biết ta là ai? Ngươi có thể biết ta là ai?
Sở Dương lạnh lùng nói: Ta vốn tưởng rằng, ngươi chính là thần niệm vị tiền bối sáng tạo Cửu Kiếp Kiếm lưu lại! Nhưng sau lại phát hiện, ngươi không phải!
Vì sao ta không phải? Ta tại sao không thể là hắn? Ảo ảnh the thé nói.
Bởi vì, vị tiền bối này mặc dù hủy diệt Cửu Trọng Thiên một lần, nhưng điểm xuất phát của hắn, là vì cả Cửu Trọng Thiên không có phân tranh! Cho nên, thủ đoạn của hắn mặc dù tàn khốc, điểm xuất phát, cũng là tốt! Hắn là vì cứu vớt Cửu Trọng Thiên!
Mà ngươi, rõ ràng là muốn hủy diệt Cửu Trọng Thiên!
Sở Dương cắn răng: Ngươi còn dùng thiên hạ bá tánh giắt ngoài miệng tới uy hiếp ta!
Cho nên ngươi tuyệt đối không phải là hắn!
Sở Dương hắc hắc cười lạnh: Ngươi ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có nhiệm vụ khảo nghiệm không hơn! Mà ngươi rác rưới này, thậm chí còn đem khảo nghiệm thay đổi tính chất! Đây là tư tâm của ngươi! Có phải thế không?
Sương mù trên mặt ảo ảnh đột nhiên tản đi, lộ ra một khuôn mặt chữ điền rộng rãi uy nghiêm, nhưng giờ phút này này trên khuôn mặt uy nghiêm, lại đang bối rối, trên trán lại có mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng!
Đối mặt Sở Dương một cái không động, hắn thậm chí liên tiếp lui về phía sau hai bước!
Các thế hệ Cửu Kiếp Kiếm Chủ sở dĩ vô tình vô nghĩa, chỉ sợ cũng là ngươi giở trò quỷ đi? Sở Dương cười lạnh, nhìn hắn.
Vốn là ta nói lời nói này, trong lòng còn không có khẳng định, không thể kết luận ngươi là ai, nhưng bây giờ, ta cũng đã thật sự biết ngươi là ai!
Ảo ảnh rống to: Vậy ngươi nói, ta là ai?
Ngươi, chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ nhất!
Sở Dương lớn tiếng hét lớn: Ngươi chính là cái tên bại hoại! Khốn kiếp! Một mình ngươi đi lầm đường, nhưng ngay cả Cửu Trọng Thiên chín vạn năm cũng phải đi lầm! Ngươi chính là một cái tên hèn hạ vạn ác không tha, hạ lưu vô sỉ thiên cổ đệ nhất nhân!
Ảo ảnh lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, chật vật vạn phần.
Sở Dương rốt cục hoàn toàn hiểu được.
Vì sao cửa ải này, lại trở thành đoạn tình phá tình!
Mình tiền thế, không phải là đoạn tình tuyệt tình sao? Nhưng... thành tựu ở chỗ nào?
Hôm nay, cả đời này, Cửu Kiếp Kiếm lại tới yêu cầu mình đoạn tình tuyệt tình! Là vì sao?
Nếu như nói, vừa bắt đầu ảo cảnh, Sở Dương hoàn toàn đắm chìm vào, thì Mạnh Siêu Nhiên tình cờ xuất hiện, cũng để hắn thanh tỉnh một hồi.
Nhưng cho đến khi ảo ảnh xuất hiện, nói cho hắn biết, bắt buộc hắn... đoạn tình, chặt đứt tất cả! Thần trí Sở Dương mới chính thức khôi phục thanh minh!
Bởi vì, đoạn tình... Hắn đã từng làm rồi!
Chính vì cả đời đoạn tình, mới đưa đến bi kịch Mạc Khinh Vũ, mới đưa đến tiếc nuối của Sở Dương, mới đưa đến việc sống lại ở kiếp này!
Sở Dương há có thể chịu giẫm lên vết xe đổ?
Nếu bây giờ muốn đoạn tình, như vậy, sống lại là dụng ý gì? Chỉ vì đem đoạn đường đã đi qua, đi lại một lần nữa? Đem tiếc nuối tiền thế, lặp lại một lần nữa?
Từ nơi này, Sở Dương mới phát hiện điểm đáng ngờ. Thời điểm ảo ảnh bức bách hắn, trong lòng hắn càng thêm rõ ràng. Đợi đến ảo ảnh đem bọn người Mạc Thiên Cơ xuống, Sở Dương cũng đã xác định!
Đây không phải là khảo nghiệm, rõ ràng là bức tử mình!
Khảo nghiệm... không cần thiết phải đem người đến tử lộ như vậy?
Tốt quá hóa cùi bắp!
Còn một điều nữa chính là: Kiếm Linh năm lần bảy lượt nhắc nhở, chướng ngại lớn nhất cửa ải này, chính là thần hồn tổn hại. Nhưng, cái ảo ảnh này nói, thần hồn tổn hại không sao cả! Mấu chốt ở chỗ phá tình!
Sở Dương thà rằng tin tưởng Kiếm Linh, cũng sẽ không tin tưởng cái ảo ảnh này!
Kiếm Linh, chắc chắn không biết nói dối!
Cho nên nơi mấu chốt, tất nhiên là thần hồn, mà không phải phá tình!
Cho nên người này nói dối!
Hắn dùng quỷ kế!
Nếu nói dối, nhất định có âm mưu! Vì sao có âm mưu?
Hắn chỉ là một ảo ảnh, vì sao lại chấp nhất như thế?
Sở Dương đến tận đây, liền suy nghĩ cẩn thận.
Hắn từng câu từng câu vạch trận ảo ảnh, nhưng ngoài ý muốn phát hiện thân phận ảo ảnh này!
Cho nên Sở Dương lập tức triển khai phản kích!
Ảo ảnh ở chỗ này tồn tại tám vạn năm! Trước sau lừa dối bảy vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ, năm tháng đã lâu như thế, không có một người nào có thể đoán được mà hoài nghi hắn.
Giờ phút này bỗng nhiên bị Sở Dương một câu nói nói toạc ra, ngay cả hắn chỉ là một tàn niệm, cũng nhịn không được tâm thần đại loạn, hồn phi phách tán!
Mà phản ứng của hắn, nhưng chính là chứng thực suy đoán của Sở Dương!
Nhưng đến nơi này, còn có một nghi vấn lớn nhất: Ảo ảnh, vì sao lại ở chỗ này?
Nếu không có vị đại năng thông thiên triệt địa sáng tạo Cửu Kiếp Kiếm cho phép, hắn làm sao có thể sống ở chỗ này?
Nếu là vị đại năng kia cho phép, như vậy, tại sao lại để hắn làm xằng làm bậy mà không ngăn cản?
Sở Dương ánh mắt lóe ra, hết sức suy tư. Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ha ha ha ha...
Ảo ảnh thê lương cười to: Không sai, quả nhiên là người kiệt xuất nhất trong lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ! Ngươi lại đoán đúng toàn bộ!
Trên mặt hắn, hiện ra vẻ dử tợn, khoái ý nói: Không sai, ta chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đầu! Ta là người đầu tiên tới đây, tiếp thu khảo nghiệm tiết thứ tư Cửu Kiếp Kiếm! Thân nhân của ta, huynh đệ người yêu của ta, toàn bộ chết ở trước mặt ta! Sau đó ảo cảnh nói cho ta biết muốn quên lãng! Muốn đưa bọn họ trở thành công cụ!
Ta làm theo!
Nhưng ta thất bại!
Đây là vô liêm sỉ!
Hắn điên cuồng gào thét lớn.
Nếu muốn cho chúng ta hoàn thành tâm nguyện của hắn, vì sao lại thiết trí chướng ngại như vậy?
Ảo ảnh thê lương cười to: Ta sau khi ra ngoài, nghiêm khắc dựa theo lời ảo cảnh, đi lên con đường tuyệt tình, sau khi thống nhất Cửu Trọng Thiên, tự tay đem chín vị huynh đệ điền vào cơ thạch Cửu Trọng Thiên! Làm như vậy là vì cái gì? Không phải là hoàn thành nhiệm vụ của hắn sao?
Vì sao lại là sai lầm?
Vì sao ta cuối cùng, trở thành một luồng tàn hồn, còn mạnh mẽ bị nhốt ở chỗ này! Giao cho ta nhiệm vụ mới, nhắc nhở cho các ngươi? Ha ha ha...”
Ảo ảnh điên cuồng cười to: Ta vì sao phải hảo tâm như vậy? Ta đi lầm đường, các ngươi vì sao có thể đi đúng!? Dựa vào cái gì?!
Sở Dương thương hại nhìn hắn: Ngươi đã điên rồi!
Đúng! Ta điên rồi! Cho nên, muốn hủy diệt, mọi người cùng nhau hủy diệt! Dù sao nơi này là thần hồn khảo nghiệm, các ngươi không qua được khảo nghiệm, là chuyện của các ngươi! Liên quan gì tới ta! Ảo ảnh khom lưng cười to, vô cùng thê lương.
Có thể nhiệm vụ của ngươi chẳng qua là khảo nghiệm, cũng không nên tự mình thay đổi, đem người làm lạc lối!
Sở Dương lạnh lùng nói: Bao nhiêu tình cảm tốt đẹp, đã bị ngươi một tay phá hư, ngươi lại dương dương đắc ý!?
Tốt đẹp tình cảm? Ha ha ha... Ta tại sao không phá hư? Ta không chiếm được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng được!
Ảo ảnh điên cuồng cười to: Chuyện tốt, cũng chỉ có thể là đời thứ nhất Cửu Kiếp Kiếm Chủ ta nhận được! Mà không phải các ngươi!
Không thể nói lý! Sở Dương khinh thường nhổ một bãi nước bọt.
Ngươi cho dù đã biết rồi thì thế nào? Ngươi có thể làm khó dễ được ta?
Ảo ảnh dữ tợn cười to: Ngươi thần hồn thiếu thốn, vĩnh viễn cũng không ra khỏi cái ảo cảnh này! Đây sẽ là tổn thương trí mạng của ngươi! Cửu Kiếp Kiếm Chủ, chỉ có thể đợi đời thứ mười! Ha ha ha... Nhưng đến lúc đó, ta còn ở đây! Ta vẫn còn ở nơi này!
Nếu nói Sở Dương chính là người hắn ký thác hy vọng cao nhất, như vậy Mạc Khinh Vũ chính là người Mạc Thiên Cơ quan tâm nhất!
Hôm nay, đem sinh tử nặng trịch của hai người đặt trước mặt của hắn, để hắn làm quyết định, Mạc Thiên Cơ ngay cả là Thần Bàn Quỷ Toán, cũng không tránh khỏi sửng sốt một chút.
Sau đó hắn mới phản ứng.
Ta không...
Mạc Thiên Cơ còn chưa nói xong, ảo ảnh đã cắt đứt hắn: Ngươi không cần khẩu thị tâm phi! Ngươi mới vừa rồi ngẩn ra, đã nói rõ hết thảy!
Bàn tay vung lên, Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành ngốc lại với nhau.
Tiếp theo là Kỷ Mặc, La Khắc Địch.
Hai người này vừa đi lên đã chửi ầm ĩ, cơ hồ không hề có khó khăn, đã bị ảo ảnh thu phục.
Tiếp theo Ngạo Tà Vân...
...
Một lúc lâu...
Ảo ảnh vung tay lên, đem nhóm người Mạc Thiên Cơ khóa lên, một mình đối mặt Sở Dương.
Thế nào? Ảo ảnh có chút đắc ý nhìn Sở Dương: Ngay cả ngươi không muốn, nhưng huynh đệ của ngươi, cũng đã chuẩn bị kỹ càng!
Cho nên ngươi nguyện ý cũng tốt, ngươi không muốn cũng được! Ngươi cũng nhất định phải buông tha!
Sở Dương trầm tư, rốt cục ngẩng đầu lên.
Ta thấy rất kỳ lạ!
Hắn chậm rãi nói: Đoạn tình phá tình, là một loại phương pháp tu luyện. Bất quá... ta đây là đương nhiệm Cửu Kiếp Kiếm Chủ còn không gấp gáp, ngươi gấp cái gì?
Ảo ảnh sửng sốt.
Ngươi cứ khẩn cấp muốn phá hư tình cảm của chúng ta như vậy? Muốn phá hư phần hữu nghị này? Sở Dương ánh mắt sắc bén chưa từng có.
Ảo ảnh ngây người.
Ngươi cứ muốn như vậy? Sở Dương từng bước ép sát: Vì sao?
Ảo ảnh thậm chí không tự chủ được lui một bước.
Sở Dương nghĩ đến nơi này, trong lòng giống như là đánh vỡ một loại lồng chim, ý nghĩ càng ngày càng nhanh nhẹn: Đây vốn là tình cảm tốt đẹp nhất thế gian, nhưng ngươi nghĩ hết thảy biện pháp, khẩn cấp phá hư!
Chẳng lẽ trước kia, ngươi bị phá hư qua? Mất đi qua?
Sở Dương lạnh lùng nhìn ảo ảnh: Cho nên trong lòng ngươi không cam?
Ảo ảnh thân thể kịch liệt lay động một chút, thanh âm rét lạnh như băng: Ngươi nói nhảm!
Ta có nói nhảm hay không, ngươi biết!
Sở Dương mỉa mai nhìn hắn: Thấy ta có những huynh đệ này, ngươi có phải rất hâm mộ hay không? Có phải rất ghen tỵ hay không? Có phải rất phẫn hận hay không? Có phải đặc biệt muốn phần tình cảm này không tồn tại?
Thân thể ảo ảnh ổn định lại, thậm chí u ám cười hai tiếng: Ngươi nghĩ tới điều gì?
Ta cũng không nghĩ tới cái gì... Ta chỉ là cảm giác được, ngươi có chút ghen tỵ với ta!
Sở Dương kiêu ngạo nhìn hắn: Cho nên ta rất tự hào, rất kiêu ngạo! Ngươi thật sự không bằng ta! Ngươi so với ta kém quá xa!
Ảo ảnh nhìn không rõ diện mục, ánh mắt hung hăng nhìn Sở Dương: Ghen tỵ với ngươi? Ngươi coi ngươi là vật gì? !
Ta có huynh đệ! Ngươi không có! Hoặc là ngươi từng có, nhưng ngươi từ bỏ! Cho nên ngươi ghen tỵ với ta! Ta có năng lực chúa tể Cửu Kiếp Kiếm, ngươi không có! Cho nên ngươi muốn tới phá hư! Sở Dương ta nếu là vị thần trên trời,thì ngươi chính là kẻ đáng thương trên mặt đất!
Sở Dương không chút lưu tình, chanh chua nói: Ta Sở Dương nếu là minh nguyệt trên trời, kia ngươi chính là một cục cứt dưới đất!
Ngươi ngay cả cục cứt cũng không bằng! Bởi vì ta đã biết ngươi là ai!
Sở Dương hung hăng từ trong kẽ răng rít ra: Ngươi chính là một đống rác rưởi!
Ảo ảnh cuồng nộ rít lên: Ngươi thúi lắm! Ngươi biết ta là ai? Ngươi có thể biết ta là ai?
Sở Dương lạnh lùng nói: Ta vốn tưởng rằng, ngươi chính là thần niệm vị tiền bối sáng tạo Cửu Kiếp Kiếm lưu lại! Nhưng sau lại phát hiện, ngươi không phải!
Vì sao ta không phải? Ta tại sao không thể là hắn? Ảo ảnh the thé nói.
Bởi vì, vị tiền bối này mặc dù hủy diệt Cửu Trọng Thiên một lần, nhưng điểm xuất phát của hắn, là vì cả Cửu Trọng Thiên không có phân tranh! Cho nên, thủ đoạn của hắn mặc dù tàn khốc, điểm xuất phát, cũng là tốt! Hắn là vì cứu vớt Cửu Trọng Thiên!
Mà ngươi, rõ ràng là muốn hủy diệt Cửu Trọng Thiên!
Sở Dương cắn răng: Ngươi còn dùng thiên hạ bá tánh giắt ngoài miệng tới uy hiếp ta!
Cho nên ngươi tuyệt đối không phải là hắn!
Sở Dương hắc hắc cười lạnh: Ngươi ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có nhiệm vụ khảo nghiệm không hơn! Mà ngươi rác rưới này, thậm chí còn đem khảo nghiệm thay đổi tính chất! Đây là tư tâm của ngươi! Có phải thế không?
Sương mù trên mặt ảo ảnh đột nhiên tản đi, lộ ra một khuôn mặt chữ điền rộng rãi uy nghiêm, nhưng giờ phút này này trên khuôn mặt uy nghiêm, lại đang bối rối, trên trán lại có mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng!
Đối mặt Sở Dương một cái không động, hắn thậm chí liên tiếp lui về phía sau hai bước!
Các thế hệ Cửu Kiếp Kiếm Chủ sở dĩ vô tình vô nghĩa, chỉ sợ cũng là ngươi giở trò quỷ đi? Sở Dương cười lạnh, nhìn hắn.
Vốn là ta nói lời nói này, trong lòng còn không có khẳng định, không thể kết luận ngươi là ai, nhưng bây giờ, ta cũng đã thật sự biết ngươi là ai!
Ảo ảnh rống to: Vậy ngươi nói, ta là ai?
Ngươi, chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ nhất!
Sở Dương lớn tiếng hét lớn: Ngươi chính là cái tên bại hoại! Khốn kiếp! Một mình ngươi đi lầm đường, nhưng ngay cả Cửu Trọng Thiên chín vạn năm cũng phải đi lầm! Ngươi chính là một cái tên hèn hạ vạn ác không tha, hạ lưu vô sỉ thiên cổ đệ nhất nhân!
Ảo ảnh lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, chật vật vạn phần.
Sở Dương rốt cục hoàn toàn hiểu được.
Vì sao cửa ải này, lại trở thành đoạn tình phá tình!
Mình tiền thế, không phải là đoạn tình tuyệt tình sao? Nhưng... thành tựu ở chỗ nào?
Hôm nay, cả đời này, Cửu Kiếp Kiếm lại tới yêu cầu mình đoạn tình tuyệt tình! Là vì sao?
Nếu như nói, vừa bắt đầu ảo cảnh, Sở Dương hoàn toàn đắm chìm vào, thì Mạnh Siêu Nhiên tình cờ xuất hiện, cũng để hắn thanh tỉnh một hồi.
Nhưng cho đến khi ảo ảnh xuất hiện, nói cho hắn biết, bắt buộc hắn... đoạn tình, chặt đứt tất cả! Thần trí Sở Dương mới chính thức khôi phục thanh minh!
Bởi vì, đoạn tình... Hắn đã từng làm rồi!
Chính vì cả đời đoạn tình, mới đưa đến bi kịch Mạc Khinh Vũ, mới đưa đến tiếc nuối của Sở Dương, mới đưa đến việc sống lại ở kiếp này!
Sở Dương há có thể chịu giẫm lên vết xe đổ?
Nếu bây giờ muốn đoạn tình, như vậy, sống lại là dụng ý gì? Chỉ vì đem đoạn đường đã đi qua, đi lại một lần nữa? Đem tiếc nuối tiền thế, lặp lại một lần nữa?
Từ nơi này, Sở Dương mới phát hiện điểm đáng ngờ. Thời điểm ảo ảnh bức bách hắn, trong lòng hắn càng thêm rõ ràng. Đợi đến ảo ảnh đem bọn người Mạc Thiên Cơ xuống, Sở Dương cũng đã xác định!
Đây không phải là khảo nghiệm, rõ ràng là bức tử mình!
Khảo nghiệm... không cần thiết phải đem người đến tử lộ như vậy?
Tốt quá hóa cùi bắp!
Còn một điều nữa chính là: Kiếm Linh năm lần bảy lượt nhắc nhở, chướng ngại lớn nhất cửa ải này, chính là thần hồn tổn hại. Nhưng, cái ảo ảnh này nói, thần hồn tổn hại không sao cả! Mấu chốt ở chỗ phá tình!
Sở Dương thà rằng tin tưởng Kiếm Linh, cũng sẽ không tin tưởng cái ảo ảnh này!
Kiếm Linh, chắc chắn không biết nói dối!
Cho nên nơi mấu chốt, tất nhiên là thần hồn, mà không phải phá tình!
Cho nên người này nói dối!
Hắn dùng quỷ kế!
Nếu nói dối, nhất định có âm mưu! Vì sao có âm mưu?
Hắn chỉ là một ảo ảnh, vì sao lại chấp nhất như thế?
Sở Dương đến tận đây, liền suy nghĩ cẩn thận.
Hắn từng câu từng câu vạch trận ảo ảnh, nhưng ngoài ý muốn phát hiện thân phận ảo ảnh này!
Cho nên Sở Dương lập tức triển khai phản kích!
Ảo ảnh ở chỗ này tồn tại tám vạn năm! Trước sau lừa dối bảy vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ, năm tháng đã lâu như thế, không có một người nào có thể đoán được mà hoài nghi hắn.
Giờ phút này bỗng nhiên bị Sở Dương một câu nói nói toạc ra, ngay cả hắn chỉ là một tàn niệm, cũng nhịn không được tâm thần đại loạn, hồn phi phách tán!
Mà phản ứng của hắn, nhưng chính là chứng thực suy đoán của Sở Dương!
Nhưng đến nơi này, còn có một nghi vấn lớn nhất: Ảo ảnh, vì sao lại ở chỗ này?
Nếu không có vị đại năng thông thiên triệt địa sáng tạo Cửu Kiếp Kiếm cho phép, hắn làm sao có thể sống ở chỗ này?
Nếu là vị đại năng kia cho phép, như vậy, tại sao lại để hắn làm xằng làm bậy mà không ngăn cản?
Sở Dương ánh mắt lóe ra, hết sức suy tư. Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ha ha ha ha...
Ảo ảnh thê lương cười to: Không sai, quả nhiên là người kiệt xuất nhất trong lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ! Ngươi lại đoán đúng toàn bộ!
Trên mặt hắn, hiện ra vẻ dử tợn, khoái ý nói: Không sai, ta chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đầu! Ta là người đầu tiên tới đây, tiếp thu khảo nghiệm tiết thứ tư Cửu Kiếp Kiếm! Thân nhân của ta, huynh đệ người yêu của ta, toàn bộ chết ở trước mặt ta! Sau đó ảo cảnh nói cho ta biết muốn quên lãng! Muốn đưa bọn họ trở thành công cụ!
Ta làm theo!
Nhưng ta thất bại!
Đây là vô liêm sỉ!
Hắn điên cuồng gào thét lớn.
Nếu muốn cho chúng ta hoàn thành tâm nguyện của hắn, vì sao lại thiết trí chướng ngại như vậy?
Ảo ảnh thê lương cười to: Ta sau khi ra ngoài, nghiêm khắc dựa theo lời ảo cảnh, đi lên con đường tuyệt tình, sau khi thống nhất Cửu Trọng Thiên, tự tay đem chín vị huynh đệ điền vào cơ thạch Cửu Trọng Thiên! Làm như vậy là vì cái gì? Không phải là hoàn thành nhiệm vụ của hắn sao?
Vì sao lại là sai lầm?
Vì sao ta cuối cùng, trở thành một luồng tàn hồn, còn mạnh mẽ bị nhốt ở chỗ này! Giao cho ta nhiệm vụ mới, nhắc nhở cho các ngươi? Ha ha ha...”
Ảo ảnh điên cuồng cười to: Ta vì sao phải hảo tâm như vậy? Ta đi lầm đường, các ngươi vì sao có thể đi đúng!? Dựa vào cái gì?!
Sở Dương thương hại nhìn hắn: Ngươi đã điên rồi!
Đúng! Ta điên rồi! Cho nên, muốn hủy diệt, mọi người cùng nhau hủy diệt! Dù sao nơi này là thần hồn khảo nghiệm, các ngươi không qua được khảo nghiệm, là chuyện của các ngươi! Liên quan gì tới ta! Ảo ảnh khom lưng cười to, vô cùng thê lương.
Có thể nhiệm vụ của ngươi chẳng qua là khảo nghiệm, cũng không nên tự mình thay đổi, đem người làm lạc lối!
Sở Dương lạnh lùng nói: Bao nhiêu tình cảm tốt đẹp, đã bị ngươi một tay phá hư, ngươi lại dương dương đắc ý!?
Tốt đẹp tình cảm? Ha ha ha... Ta tại sao không phá hư? Ta không chiếm được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng được!
Ảo ảnh điên cuồng cười to: Chuyện tốt, cũng chỉ có thể là đời thứ nhất Cửu Kiếp Kiếm Chủ ta nhận được! Mà không phải các ngươi!
Không thể nói lý! Sở Dương khinh thường nhổ một bãi nước bọt.
Ngươi cho dù đã biết rồi thì thế nào? Ngươi có thể làm khó dễ được ta?
Ảo ảnh dữ tợn cười to: Ngươi thần hồn thiếu thốn, vĩnh viễn cũng không ra khỏi cái ảo cảnh này! Đây sẽ là tổn thương trí mạng của ngươi! Cửu Kiếp Kiếm Chủ, chỉ có thể đợi đời thứ mười! Ha ha ha... Nhưng đến lúc đó, ta còn ở đây! Ta vẫn còn ở nơi này!
/2680
|