Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện hai người đều biết, mười hai năm trước, tổng chấp pháp đại nhân truy đuổi một tên đạo tặc tu vi thánh cấp, nhiều lần trải qua gian khổ, cuối cùng tuy giết chết được đạo tặc, nhưng bản thân cũng thương tích đầy mình, suýt chút nữa đi đời nhà ma. Chính là Đồng Vô Tâm trị thương thế cho hắn.
Đó cũng là nguyên nhân mà tổng chấp pháp đại nhân dốc sức che trở và coi trọng Đồng Vô Tâm.
Nhưng nếu Đồng Vô Tâm thật sự có mưu đồ khác, không thể nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy được! Cho nên, chỉ cần đến lúc đó Sở Dương tra một cái. Một khi tra ra cái gì... ngày lành vị Đồng Vô Tâm đại phu này... thật sự kết thúc rồi.
Mà ngày náo nhiệt của Thạch thị gia tộc, cũng tới luôn.
Có thể tưởng tượng được, nếu như tổng hcấp pháp đại nhân biết được, mình không ngờ lại bị Thạch thị gia tộc và Đồng Vô Tâm biến thành một thằng hề siêu cấp, trêu đùa mười ba năm... Với tính tình và tu vi của tổng chấp pháp đại nhân...
Sẽ gây ra bao nhiêu náo loạn?
Huống chi, nếu tổng chấp pháp đại nhân báo chuyện này lên trên... thì đây chính là chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của toàn bộ tổ chức chấp pháp giả... Những thứ khác không nói, trừ trả thù Thạch thị gia tộc ra, y sư trong toàn bộ chấp pháp giả, cũng có thể phải nhận điều tra....
Khi đó... toàn bộ chấp pháp giả có thể sẽ loạn to...
Có thể tưởng tượng một điều... toàn bộ giang hồ, sẽ nổi lên một cơn tinh phong huyết vũ thế nào!
Ta hiểu được ý tứ ngươi, Sa lão ca... . Sở Dương cũng nghiêm túc, trịnh trọng, cực kỳ khí phách nói: Ta không dám cam đoan cái gì, nhưng ta có thể đảm bảo với hai vị lão ca.... ta nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Nhất định ta sẽ cố gắng hết sức, đem chuyện này châm ngòi khiến cả thiên hạ phải rung chuyển! Tốt nhất là kéo hết cả cừu đại gia tộc vào! Mọi người cứ đánh tới ngươi chết ta sống! Tốt nhất là chết sạch cả đi!
Hảo huynh đệ! Hai người cảm động, lệ nóng lưng tròng.
Hai người đều đã yên tâm rồi.
Nếu tổng chấp pháp đại nhân không có việc gì, hai người mình sau này nhiều lắm thì sau này không tìm Đồng Vô Tâm xem bệnh trị thương là được. Còn nếu tổng chấp pháp đại nhân có việc... Hắc hắc, đây chính là công lao bằng trời a...
Một khi có chuyện, việc này tuyệt đối là một siêu cấp âm mưu không thể nghi ngờ! Mọi sự đã chuẩn bị, thiếu hụt, chính là chứng thật mà thôi. Mà xem thủ đoạn trước mắt của Sở Dương, loại y thuật tuyệt thế vô song này tuyệt đối có thể nhìn ra được!
Một khi chứng thực được chuyện này, hơn nữa chuyện này còn do hai người mình phát hiện. cái công lao bằng trời này còn chạy thoát được sao? Tấn chức đã là chuyện ván đóng thuyền rồi! Ngợi khen là nhất định, thậm chí còn có thưởng lớn!
Hơn nữa, còn có một điều, bởi vì việc này, chỉ cần một khi gió nổi mây phun, y sức trong chấp pháp giả nhất định sẽ bị thanh lọc toàn bộ một lần. Mà vị Sở huynh đệ, tuổi còn trẻ, bối cảnh rõ ràng, hơn nữa thế lực Sở gia cũng không dễ khống chế, y thuật xuất chúng như thế, lại là một tay hắn bóc trần âm mưu... vậy, Sở huynh đệ được chấp pháp giả trọng dụng, cũng là chuyện không thể hoài nghi. Thậm chí, cho dù là thủ tịch y sư, cũng không phải là không có khả năng...
Đến lúc đó, huynh đệ ba người hợp lại với nhau... đây chẳng phải là ngoại có người, nội có người, y có người, quả thực chính là một tổ hợp hoàng kim a.
Đến lúc đó, ngày lành ba người cùng nhau một đường lên thẳng mây xanh cũng sắp tới rồi, oa ha ha ha...
Tiền đồ của hai người trước mắt, tựa hồ đã bừng sáng, chớp động sáng ngời.
Tựa hồ trước mắt đã trải rộng một thông thiên chi lộ, trải đầy tử tinh...
Hai người đang vô hạn mơ mộng, mà Sở thần y cũng đang mơ mộng vô hạn...
Lúc này, thu hoạch của Sở Dương, thật sự là quá lớn quá lớn quá lớn....
Thứ nhất, mình thoát khỏi diện hiềm nghi, biến thành hoàn toàn vô tội. Thứ hai, vì mình thu hoạch được hai chỗ dựa vứng chắc, cường đại.
Thứ ba, thu thập được dược liệu để mình khôi phục công lực. Tuy còn chưa tới tay, nhưng Sở Dương khẳng định, sẽ rất nhanh thôi. Thứ tư... thu hoạch được hai vị trong tám vị dược liệu mà Sở Nhạc Nhi cần. Đây chính là thu hoạch cực lớn a...
Thứ năm, chôn xuống một quả bom trong lòng chấp pháp giả. Kỳ thật Sở Dương cũng thật không ngờ vị đại phu Đồng Vô Tâm kia lại là người của Thạch thị gia tộc - một trong cửu đại gia tộc chúa tể, phái tới nịnh bợ chấp pháp giả...
Sở Dương hiện giờ lại đem lợi thế của vị nịnh bợ này, biến thành trái bom đủ khiến cho Thạch thị gia tộc long trời lở đất...
Hơn nữa, ẩn ước chuẩn bị một con đường sau này cho mình. Đến lúc đó, chỉ cần đại loạn, mình tiến có thể công lui có thể thủ... tuyệt đối là miếng bánh thơm phức trong tay chấp pháp giả.
Hơn nữa, khi đó người bị thương nhất định sẽ rất nhiều, mình có thể thật sự phát tài rồi. Mà nếu không được nữa, đến chấp pháp giả làm thủ tịch đại phu cũng không phải là chuyện không thể cân nhắc...
Về phần nội bộ Sở gia... Hừ hừ, Sở Phi Lăng, ca sẽ lập tức cho người thấy xem hai vị bằng hữu mới này của ta lợi hại thế nào, hắc hắc hắc...
Miễn bàn Sở ngự tọa trong lòng có bao nhiêu đắc ý rồi.
Dưới thiên ân vạn tạ của Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện, Sở Dương vẫn ra vẻ lo lắng trùng trùng, miệng liên tục nói mấy câu Ngàn vạn lần phải bảo trọng... Khiến cho hai vị lão ca cảm động tới lệ nóng lưng tròng.
Sắp chia tay, Sa Tâm Lượng lấy ra một bao tử tinh lớn, khoảng chứng hai trăm khối. Mà Tần Bảo Thiện cũng lấy ra một cái túi đầy, bên trong ước chừng cũng hai trăm khối tử tinh!
Thế nào cũng phải nhét vào tay Sở Dương, không thể ngăn được.
Sở Dương liều mạng không thu, nghiêm mặt nói: Hai vị lão ca tốt với ta, lòng dạ ta biết rõ. hơn nữa hai vị lão ca cũng biết, ta công lực bị phế, cần dùng thiên địa linh khí trong tử tinh để trùng kích kinh mạch, khôi phục tu vi, bằng không ta cũng không phải lừa bịp tống tiền hai vị chấp giả ba trăm khối tử tinh. Nói thật, tiểu đệ rất tham tài... nhưng hai vị lão ca cùng ta tâm đầu ý hợp, không ngại tiểu đệ thân phận hèn mọn mà khinh thường, luận giao ngang hàng. Tiểu đệ thật sự đã cảm kích rồi. Nhưng ta cùng hai vị lão ca tương giao, như thế nào lại vì tử tinh? Hai vị lão ca không khỏi khinh thường tiểu đệ rồi!
Hắn chính khí lẫm liệt nói: Tiểu đệ tuy thiếu tử tinh, thiếu tới mức tột đỉnh. Nhưng tiểu đệ xem bệnh cho hai vị lão ca, nếu còn muốn thu phí thì tiểu đệ ta còn là người hay sao?
Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh đã cả người co giật rồi.
Ngươi há miệng ra là thiếu tử tinh, ngậm miệng là mình tham tài, nhưng không ngờ vẫn liều mạng cự tuyệt...
Người thuần thúy chính là đào mỏ a.
Người vừa nói như thế, cho dù ngươi không nhận, người ta cũng phải liều mạng tặng cho ngươi. Không tặng cho ngươi, người ta lại băn khoăn trong lòng....
Quả nhiên....
Sa Tâm Lượng phật ý khó chịu nói: Tiểu huynh đệ nói sai rồi! Ngươi cho là, số tử tinh này của chúng ta, chính là chẩn phí xem bệnh hay sao? Không sợ tiểu huynh đệ chê cười, hai người lão phu cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự, xem bệnh, còn cần trả tiền? Hơn nữa,, cho dù là đại cung phụng dược cốc xem bệnh một lần cũng không tới hai trăm tử tinh a... Chúng ta đây là tặng cho tiểu huynh đệ của chúng ta, không hề liên quan tới xem bệnh!:
Hắn không ngờ thở hồng hộc nói: Mặc kệ ngươi là thần y cũng được, lang băm cũng tốt, hai ngươi flão phu coi trọng ngươi, không cho ngươi tử tinh không được! Tiểu huynh đệ ngươi hiểu chứ?
Sở Dương nói: Lời lão ca thật khiến ta hổ thẹn. Nhưng càng như thế, càng không thể thu. Không chỉ như vậy, sau này nếu ta có nhiều tử tinh, nhất định phải hiếu thuận hai vị lão ca... làm đệ đệ, nào có đạo lý lấy đồ của đại ca mình?
Tần Bảo Thiện khó chịu, phẫn nộ: Tiểu huynh đệ nói vậy là sai rồi! Làm đệ đệ, không lấyđồ của ca ca... thì lấy của người khác sao? Hơn nữa... tiểu huynh đệ ngươi cố ý không thu, phải chăng là khinh thường hai lão gia hỏa chúng ta?
Sở Dương lập tức ngẩn ngơ: Lão ca ngàn vạn lần đừng hiểu làm. Tiểu đệ tuyệt đối không có ý đó....
Không có ý đó thì nhận lấy cho ta! Sa Tâm Lượng rống lên một tiếng, trừng mắt nói: Ta còn tưởng hai người chúng ta đều già rồi, ngươi khinh thường chúng ta chứ....
Sở Dương trên mặt ướt đẫm mồ hôi, ha ha nói: Cái này...quá... Đây là thực là.... Ta ta ta... ta thật sự... Haiz, một khi đã vậy, tiểu đệ đành mặt dày nhận lấy vậy... .
Như vậy mới phải chứ! Cầm hai bao đầy chặt tử tinh nhét vào lòng Sở Dương, hai vị lão đầu đều cười toe toét, nét mặt già nua giống nhưa hai đóa hoa cúc nở rộ vậy, cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Tiểu đệ cầm tạm, khi nào hai vị lão ca cần, tiểu đệ lập tức trả lại. Sở Dương khổ sở nói: Hai vị lão ca đừng vội cự tuyệt. Cho dù tiểu đệ nói miệng thôi cũng tốt, trong lòng cũng có thể an ổn một chút...
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện đều rất cảm động, tiểu huynh đệ thật sự là người tốt a, nói: Được rồi, cứ để tiểu huynh đệ cầm tạm đi. Hai người nhìn nhau cười, thầm nghĩ, đời này cũng chẳng cần phải vay tiền ngươi đâu... Hắc hắc hắc, cho người rồi chính là cho luôn!
Sở Dương áy náy gật đầu, thở dài, sau đó chắp tay, vái dài, cáo tử, vẻ mặt méo xẹo, tựa hồ thu đại lễ của hai vị lão ca, trong lòng thiếu niên phi thường khó chịu...
Tiểu đệ một mình mang nhiều tử tinh như vậy, nhất định sẽ bất tiện! Người đâu! Sa Tâm Lượng hét lớn một tiếng: Dùng xe ngựa chuyên dụng của ta, dọn dẹp sạch sẽ bên trong, đưa tiểu huynh đệ của ta về Sở gia! Bốn vị thiết bài, hai vị ngân bài trước sau hộ tống! Nếu tiểu lão đệ của ta xảu ra chuyện gì, các ngươi đừng có trở lại nữa.
Sở Dương khom người cáo tử, chân thành tha thiết nói: Hai vị lão ca, dược liệu, phải tranh thủ thời gian a. Tiểu đệ chờ tin tốt của các ngươi....
Hai người liên tục gật đầu.
Đợi đến khi Sở thần y ngồi vào trong xe, xe ngựa bắt đầu phóng đi, không một tiếng động, một đường ra khỏi chấp pháp đường.
Nhìn thùng xe rung bần bật, xa phu trong lòng kỳ quái, bên trong chỉ có một người, sao thùng xe lại lắc mạnh như vậy.
Lại không biết Sở thần y đang ở trong xe há miệng, cười không một tiếng động, nhảy nhót qua lại, giương nanh múa vuốt, phát tiết hưng phấn trong lòng...
Tiền hô hậu ủng, Sở thần y thắng lợi trở về. Sáu vị chấp pháp giả hộ tống, dùng xe ngựa chuyên dụng của đường chủ chấp pháp đường - thống lĩnh Sa Tâm Lượng...
Vinh dự đặc biệt như vậy, ngay cả gia chủ của tam đại gia tộc trong bản địa - Sở gia, Bảo gia, Liêu gia cũng tuyệt đối chưa bao giờ được hưởng thụ.
Lần này tới khám bệnh tại gia, không ngờ thu hoạch so với một đêm tối tăm mặt mũi hôm trước, còn lớn hơn! Ước chừng bảy trăm khối tử tinh đang nằm trong trong lòng mình...
Kiếm tiền cần phải có trí tuệ! Sở ngự tọa thầm nghĩ.
Sở thần y nằm khoan khoái trong xe, dương dương đắc ý vắt chân chữ ngũ, tay vừa lật, toàn bộ tử tinh đã biến mất không thấy tăm hơi....
Đây đều là của ta...
Đó cũng là nguyên nhân mà tổng chấp pháp đại nhân dốc sức che trở và coi trọng Đồng Vô Tâm.
Nhưng nếu Đồng Vô Tâm thật sự có mưu đồ khác, không thể nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy được! Cho nên, chỉ cần đến lúc đó Sở Dương tra một cái. Một khi tra ra cái gì... ngày lành vị Đồng Vô Tâm đại phu này... thật sự kết thúc rồi.
Mà ngày náo nhiệt của Thạch thị gia tộc, cũng tới luôn.
Có thể tưởng tượng được, nếu như tổng hcấp pháp đại nhân biết được, mình không ngờ lại bị Thạch thị gia tộc và Đồng Vô Tâm biến thành một thằng hề siêu cấp, trêu đùa mười ba năm... Với tính tình và tu vi của tổng chấp pháp đại nhân...
Sẽ gây ra bao nhiêu náo loạn?
Huống chi, nếu tổng chấp pháp đại nhân báo chuyện này lên trên... thì đây chính là chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của toàn bộ tổ chức chấp pháp giả... Những thứ khác không nói, trừ trả thù Thạch thị gia tộc ra, y sư trong toàn bộ chấp pháp giả, cũng có thể phải nhận điều tra....
Khi đó... toàn bộ chấp pháp giả có thể sẽ loạn to...
Có thể tưởng tượng một điều... toàn bộ giang hồ, sẽ nổi lên một cơn tinh phong huyết vũ thế nào!
Ta hiểu được ý tứ ngươi, Sa lão ca... . Sở Dương cũng nghiêm túc, trịnh trọng, cực kỳ khí phách nói: Ta không dám cam đoan cái gì, nhưng ta có thể đảm bảo với hai vị lão ca.... ta nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Nhất định ta sẽ cố gắng hết sức, đem chuyện này châm ngòi khiến cả thiên hạ phải rung chuyển! Tốt nhất là kéo hết cả cừu đại gia tộc vào! Mọi người cứ đánh tới ngươi chết ta sống! Tốt nhất là chết sạch cả đi!
Hảo huynh đệ! Hai người cảm động, lệ nóng lưng tròng.
Hai người đều đã yên tâm rồi.
Nếu tổng chấp pháp đại nhân không có việc gì, hai người mình sau này nhiều lắm thì sau này không tìm Đồng Vô Tâm xem bệnh trị thương là được. Còn nếu tổng chấp pháp đại nhân có việc... Hắc hắc, đây chính là công lao bằng trời a...
Một khi có chuyện, việc này tuyệt đối là một siêu cấp âm mưu không thể nghi ngờ! Mọi sự đã chuẩn bị, thiếu hụt, chính là chứng thật mà thôi. Mà xem thủ đoạn trước mắt của Sở Dương, loại y thuật tuyệt thế vô song này tuyệt đối có thể nhìn ra được!
Một khi chứng thực được chuyện này, hơn nữa chuyện này còn do hai người mình phát hiện. cái công lao bằng trời này còn chạy thoát được sao? Tấn chức đã là chuyện ván đóng thuyền rồi! Ngợi khen là nhất định, thậm chí còn có thưởng lớn!
Hơn nữa, còn có một điều, bởi vì việc này, chỉ cần một khi gió nổi mây phun, y sức trong chấp pháp giả nhất định sẽ bị thanh lọc toàn bộ một lần. Mà vị Sở huynh đệ, tuổi còn trẻ, bối cảnh rõ ràng, hơn nữa thế lực Sở gia cũng không dễ khống chế, y thuật xuất chúng như thế, lại là một tay hắn bóc trần âm mưu... vậy, Sở huynh đệ được chấp pháp giả trọng dụng, cũng là chuyện không thể hoài nghi. Thậm chí, cho dù là thủ tịch y sư, cũng không phải là không có khả năng...
Đến lúc đó, huynh đệ ba người hợp lại với nhau... đây chẳng phải là ngoại có người, nội có người, y có người, quả thực chính là một tổ hợp hoàng kim a.
Đến lúc đó, ngày lành ba người cùng nhau một đường lên thẳng mây xanh cũng sắp tới rồi, oa ha ha ha...
Tiền đồ của hai người trước mắt, tựa hồ đã bừng sáng, chớp động sáng ngời.
Tựa hồ trước mắt đã trải rộng một thông thiên chi lộ, trải đầy tử tinh...
Hai người đang vô hạn mơ mộng, mà Sở thần y cũng đang mơ mộng vô hạn...
Lúc này, thu hoạch của Sở Dương, thật sự là quá lớn quá lớn quá lớn....
Thứ nhất, mình thoát khỏi diện hiềm nghi, biến thành hoàn toàn vô tội. Thứ hai, vì mình thu hoạch được hai chỗ dựa vứng chắc, cường đại.
Thứ ba, thu thập được dược liệu để mình khôi phục công lực. Tuy còn chưa tới tay, nhưng Sở Dương khẳng định, sẽ rất nhanh thôi. Thứ tư... thu hoạch được hai vị trong tám vị dược liệu mà Sở Nhạc Nhi cần. Đây chính là thu hoạch cực lớn a...
Thứ năm, chôn xuống một quả bom trong lòng chấp pháp giả. Kỳ thật Sở Dương cũng thật không ngờ vị đại phu Đồng Vô Tâm kia lại là người của Thạch thị gia tộc - một trong cửu đại gia tộc chúa tể, phái tới nịnh bợ chấp pháp giả...
Sở Dương hiện giờ lại đem lợi thế của vị nịnh bợ này, biến thành trái bom đủ khiến cho Thạch thị gia tộc long trời lở đất...
Hơn nữa, ẩn ước chuẩn bị một con đường sau này cho mình. Đến lúc đó, chỉ cần đại loạn, mình tiến có thể công lui có thể thủ... tuyệt đối là miếng bánh thơm phức trong tay chấp pháp giả.
Hơn nữa, khi đó người bị thương nhất định sẽ rất nhiều, mình có thể thật sự phát tài rồi. Mà nếu không được nữa, đến chấp pháp giả làm thủ tịch đại phu cũng không phải là chuyện không thể cân nhắc...
Về phần nội bộ Sở gia... Hừ hừ, Sở Phi Lăng, ca sẽ lập tức cho người thấy xem hai vị bằng hữu mới này của ta lợi hại thế nào, hắc hắc hắc...
Miễn bàn Sở ngự tọa trong lòng có bao nhiêu đắc ý rồi.
Dưới thiên ân vạn tạ của Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện, Sở Dương vẫn ra vẻ lo lắng trùng trùng, miệng liên tục nói mấy câu Ngàn vạn lần phải bảo trọng... Khiến cho hai vị lão ca cảm động tới lệ nóng lưng tròng.
Sắp chia tay, Sa Tâm Lượng lấy ra một bao tử tinh lớn, khoảng chứng hai trăm khối. Mà Tần Bảo Thiện cũng lấy ra một cái túi đầy, bên trong ước chừng cũng hai trăm khối tử tinh!
Thế nào cũng phải nhét vào tay Sở Dương, không thể ngăn được.
Sở Dương liều mạng không thu, nghiêm mặt nói: Hai vị lão ca tốt với ta, lòng dạ ta biết rõ. hơn nữa hai vị lão ca cũng biết, ta công lực bị phế, cần dùng thiên địa linh khí trong tử tinh để trùng kích kinh mạch, khôi phục tu vi, bằng không ta cũng không phải lừa bịp tống tiền hai vị chấp giả ba trăm khối tử tinh. Nói thật, tiểu đệ rất tham tài... nhưng hai vị lão ca cùng ta tâm đầu ý hợp, không ngại tiểu đệ thân phận hèn mọn mà khinh thường, luận giao ngang hàng. Tiểu đệ thật sự đã cảm kích rồi. Nhưng ta cùng hai vị lão ca tương giao, như thế nào lại vì tử tinh? Hai vị lão ca không khỏi khinh thường tiểu đệ rồi!
Hắn chính khí lẫm liệt nói: Tiểu đệ tuy thiếu tử tinh, thiếu tới mức tột đỉnh. Nhưng tiểu đệ xem bệnh cho hai vị lão ca, nếu còn muốn thu phí thì tiểu đệ ta còn là người hay sao?
Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh đã cả người co giật rồi.
Ngươi há miệng ra là thiếu tử tinh, ngậm miệng là mình tham tài, nhưng không ngờ vẫn liều mạng cự tuyệt...
Người thuần thúy chính là đào mỏ a.
Người vừa nói như thế, cho dù ngươi không nhận, người ta cũng phải liều mạng tặng cho ngươi. Không tặng cho ngươi, người ta lại băn khoăn trong lòng....
Quả nhiên....
Sa Tâm Lượng phật ý khó chịu nói: Tiểu huynh đệ nói sai rồi! Ngươi cho là, số tử tinh này của chúng ta, chính là chẩn phí xem bệnh hay sao? Không sợ tiểu huynh đệ chê cười, hai người lão phu cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự, xem bệnh, còn cần trả tiền? Hơn nữa,, cho dù là đại cung phụng dược cốc xem bệnh một lần cũng không tới hai trăm tử tinh a... Chúng ta đây là tặng cho tiểu huynh đệ của chúng ta, không hề liên quan tới xem bệnh!:
Hắn không ngờ thở hồng hộc nói: Mặc kệ ngươi là thần y cũng được, lang băm cũng tốt, hai ngươi flão phu coi trọng ngươi, không cho ngươi tử tinh không được! Tiểu huynh đệ ngươi hiểu chứ?
Sở Dương nói: Lời lão ca thật khiến ta hổ thẹn. Nhưng càng như thế, càng không thể thu. Không chỉ như vậy, sau này nếu ta có nhiều tử tinh, nhất định phải hiếu thuận hai vị lão ca... làm đệ đệ, nào có đạo lý lấy đồ của đại ca mình?
Tần Bảo Thiện khó chịu, phẫn nộ: Tiểu huynh đệ nói vậy là sai rồi! Làm đệ đệ, không lấyđồ của ca ca... thì lấy của người khác sao? Hơn nữa... tiểu huynh đệ ngươi cố ý không thu, phải chăng là khinh thường hai lão gia hỏa chúng ta?
Sở Dương lập tức ngẩn ngơ: Lão ca ngàn vạn lần đừng hiểu làm. Tiểu đệ tuyệt đối không có ý đó....
Không có ý đó thì nhận lấy cho ta! Sa Tâm Lượng rống lên một tiếng, trừng mắt nói: Ta còn tưởng hai người chúng ta đều già rồi, ngươi khinh thường chúng ta chứ....
Sở Dương trên mặt ướt đẫm mồ hôi, ha ha nói: Cái này...quá... Đây là thực là.... Ta ta ta... ta thật sự... Haiz, một khi đã vậy, tiểu đệ đành mặt dày nhận lấy vậy... .
Như vậy mới phải chứ! Cầm hai bao đầy chặt tử tinh nhét vào lòng Sở Dương, hai vị lão đầu đều cười toe toét, nét mặt già nua giống nhưa hai đóa hoa cúc nở rộ vậy, cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Tiểu đệ cầm tạm, khi nào hai vị lão ca cần, tiểu đệ lập tức trả lại. Sở Dương khổ sở nói: Hai vị lão ca đừng vội cự tuyệt. Cho dù tiểu đệ nói miệng thôi cũng tốt, trong lòng cũng có thể an ổn một chút...
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện đều rất cảm động, tiểu huynh đệ thật sự là người tốt a, nói: Được rồi, cứ để tiểu huynh đệ cầm tạm đi. Hai người nhìn nhau cười, thầm nghĩ, đời này cũng chẳng cần phải vay tiền ngươi đâu... Hắc hắc hắc, cho người rồi chính là cho luôn!
Sở Dương áy náy gật đầu, thở dài, sau đó chắp tay, vái dài, cáo tử, vẻ mặt méo xẹo, tựa hồ thu đại lễ của hai vị lão ca, trong lòng thiếu niên phi thường khó chịu...
Tiểu đệ một mình mang nhiều tử tinh như vậy, nhất định sẽ bất tiện! Người đâu! Sa Tâm Lượng hét lớn một tiếng: Dùng xe ngựa chuyên dụng của ta, dọn dẹp sạch sẽ bên trong, đưa tiểu huynh đệ của ta về Sở gia! Bốn vị thiết bài, hai vị ngân bài trước sau hộ tống! Nếu tiểu lão đệ của ta xảu ra chuyện gì, các ngươi đừng có trở lại nữa.
Sở Dương khom người cáo tử, chân thành tha thiết nói: Hai vị lão ca, dược liệu, phải tranh thủ thời gian a. Tiểu đệ chờ tin tốt của các ngươi....
Hai người liên tục gật đầu.
Đợi đến khi Sở thần y ngồi vào trong xe, xe ngựa bắt đầu phóng đi, không một tiếng động, một đường ra khỏi chấp pháp đường.
Nhìn thùng xe rung bần bật, xa phu trong lòng kỳ quái, bên trong chỉ có một người, sao thùng xe lại lắc mạnh như vậy.
Lại không biết Sở thần y đang ở trong xe há miệng, cười không một tiếng động, nhảy nhót qua lại, giương nanh múa vuốt, phát tiết hưng phấn trong lòng...
Tiền hô hậu ủng, Sở thần y thắng lợi trở về. Sáu vị chấp pháp giả hộ tống, dùng xe ngựa chuyên dụng của đường chủ chấp pháp đường - thống lĩnh Sa Tâm Lượng...
Vinh dự đặc biệt như vậy, ngay cả gia chủ của tam đại gia tộc trong bản địa - Sở gia, Bảo gia, Liêu gia cũng tuyệt đối chưa bao giờ được hưởng thụ.
Lần này tới khám bệnh tại gia, không ngờ thu hoạch so với một đêm tối tăm mặt mũi hôm trước, còn lớn hơn! Ước chừng bảy trăm khối tử tinh đang nằm trong trong lòng mình...
Kiếm tiền cần phải có trí tuệ! Sở ngự tọa thầm nghĩ.
Sở thần y nằm khoan khoái trong xe, dương dương đắc ý vắt chân chữ ngũ, tay vừa lật, toàn bộ tử tinh đã biến mất không thấy tăm hơi....
Đây đều là của ta...
/2680
|