Sở Hùng Thành lão gia tử đã muốn trốn ngay lập tức rồi. Lão thái bà đó, so với Dương Bạo còn đáng sợ hơn...
Nhớ năm đó, mình cùng Dương Bạo là tình địch, gần như tới mức thế bất lưỡng cập. Bất quá may mà tới cuối cùng, mình thua trong cuộc tranh đoạt tình trường này. Bằng không, nếu thật sự rước về tới nhà... không biết phải sống sót qua ngày thế nào nữa...
Không thấy lão súc sinh Dương Bạo kia sau khi lấy vợ thối công lại càng lợi hại hơn ư?..... Đều là quỳ trên thiết toán bàn mà luyện ra đó...
(Thối công = công phu ở chân, thiết toán bàn = bàn tính bằng sắt )
Thật không nghĩ tới, tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc năm đó vừa về tới nhà chồng xong, lại bưu hãn như vậy...
Từ khi nghe được Dương Bạo thành hôn xong, cuộc sống khổ sở vô cùng, toàn bị ngược đãi, Sở lão gia tử còn từng hưng phấn uống say túy lúy mấy ngày. Mỗi ngày đều cười ha ha: Thật là nguy hiểm. May mà lão tử trốn thoát. Nghe tên hỗn đản Dương Bạo kia gặp phải quả báo, tâm tình ta lại sảng khoái vô cùng...
Hiện tại thì đảo ngược, người ta kéo cả đôi tới cửa rồi..
Trong phút chốc, Sở lão gia tử gần như muốn bôi dầu vào chân chạy cho nhanh....
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Giờ đã bị nhi tử cùng người nhà vây quanh, đành phải đi về phía đại môn. Dọc đường đi, lão gia tử đảo mắt như rang lạc, muốn tìm lý do nào đó đánh bài chuồn, nhưng lý do còn chưa nghĩ ra thì đã tới trước đại môn.
Ầm ầm, mặt đất run rẩy, đoàn người ngựa của Dương gia đã cuồng mãnh lao vọt tới giống như một mũi tên.
Thế xông bá đạo như vậy, quả thực chẳng khác nào muốn đạp Sở gia thành đất bằng.
Nhưng khi chỉ còn cách đại môn nửa trượng, Dương Bạo lão gia tử đã hét lớn một tiếng: Dừng.
Tất cả tuấn mã, cùng lúc nhấc vó trước, đứng lên. Hí dài một tiếng, rồi lại cùng oanh một tiếng, chỉnh tề hạ xuống. Một đám tro bụi như mây đen, lại như long quyển phong giữa sa mạc, oanh một tiếng, ập về phía đại môn Sở gia.
(long quyển phong = bão, lốc, vòi rồng)
Tất cả những người chạy ra đón khách của Sở gia đều bị tro bụi bắn đầy mặt, không một ai ngoại lệ.
Trường bào vừa mới rồi còn chỉnh tề, lập tức biến thành trang phục của lưu dân chạy loạn. Mặt mày bẩn thỉu, ai nấy đều ngậm một đống cát. Trừng mắt phẫn nộ nhìn đám ác khách phía trước.
Sở lão gia tử bất ngờ không kịp đề phòng, cũng nuốt một phải nắm bụi, giận tím mặt: Dương Bạo, con mẹ ngươi, đừng tưởng lão tử sợ ngươi. Dám đến trước Sở gia chúng ta giương oai, gan ngươi lớn quá đó?
Dương Bạo lão gia tử một thân bạch y, râu ria chải chuốt thẳng tắp, sung sướng hớn hở: Oa ha ha ha ha... Sở lão thất phu nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn khỏe mạnh như thế?
Sở Hùng Thành cả giận nói: Ngươi có chết rồi thì lão tử cũng chưa chết.
Trong xe, một thanh âm hừ lạnh, nói: Sở Hùng Thành, ngươi đang nguyền rủa lão thân thủ tiết hả?
Sở Hùng Thành ngẩn ngơ, trên trán đổ mồ hôi: Ặc, ngươi cũng tới?
Dương Bạo lão gia tử liếc xéo Sở Hùng Thành một cái, bộ dáng như kẻ thắng lợi, cười vui vẻ một tiếng nói: Sở Hùng Thành, ngươi không thể tưởng được phu nhân ta cũng tới hả?
Sở lão gia tử uất ức đầy bụng, lập tức đáp trả: Mấy năm nay, quỳ nát bao nhiêu cái thiết bàn toán rồi?
Quỳ cái trứng nhà ngươi. Dương Bạo bị chạm đúng vào chỗ đau, lập tức nổi giận, muốn phát tác.
Lúc này, Sở Phi Lăng cùng Dương Nhược Lan mới vội vàng chạy tới. Từ xa, Dương Nhược Lan đã kêu lên: Cha, nương, các ngươi tới làm sao lại không báo trước cho nữ nhi?
Không báo trước một tiếng, chính mà muốn các ngươi kinh hỉ. Dương Bạo cười ha hả: Hiện tại ngoại tôn ta đã trở về rồi, không tranh cãi không đâu với các ngươi nữa. Sở Hùng Thành, ngươi còn không mời khách vào nhà hả? Định đợi tới khi nào nữa?
Sở lão giả tử phẫn nộ hừ một tiếng, tránh đường, nói: Mời vào.
Dương Bạo xoay người xuống ngựa, cười ha hả, sải bước tiến vào bên trong, vừa đi vừa nói oang oanh: Ngoại tôn của ta đâu? Còn không bảo hắn ra bái kiến ngoại tổ phụ? Oa ha ha ha, mười tám năm không gặp tiểu tử đó. Năm đó mới chỉ cao một thước. Hiện tại chỉ sợ tiểu jj cũng phải lớn một thước rồi...
Khuôn mặt Sở Hùng Thành lập tức xám ngoét.
Người của Sở gia tiền hô hậu ủng, rốt cuộc cũng đón người của Dương gia vào trong. Cũng có người tới tiếp đón hai trăm Huyết Y đội, còn những nhân vật trọng yếu, đều được mời tới đại sảnh nghị sự của Sở gia.
Thân thích trọng yếu đều có mặt, Sở gia - Sở lão gia tử, phu phụ Sở Phi Lăng, phu phụ Sở Phi Long, mấy tên tôn nhỉ của Sở gia, Đoàn Thục Nghi dẫn theo nhi tử nữ nhi, thê tử Sở Phi Yên cũng mang theo nhi tử nữ nhi, cùng ngồi tiếp đón.
Sở Phi Yên hiện giờ đang giúp Sở thần y trông tiệm, đương nhiên không ở nơi này.
Về phần phía Dương gia, lại là phu phụ Dương Bạo lão gia tử, phu phụ Dương Nhược Hùng. Ngoài ra còn có hai thiếu niên cao lớn. Diện mạo bộ dáng giống hệt với Dương Nhược Hùng. Thân thể cao lớn, lưng hùm vai gấu, chỉ còn thiếu một bộ râu quai nón. Ngoài ra còn có một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, một thân hồng y phục.
Cũng là nữ nhi Dương Nhược Hùng... biểu muội Sở Dương.
Sở Phi Lăng ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ. Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng lão trượng nhân và đại cữu tử, Sở Phi Lăng đều không muốn nói gì cả. Trong lòng còn thầm cảm tạ trời đất thần phật. May mà bộ dáng Dương Nhược Lan không có giống phụ thân và ca ca nàng. Nếu không ta chắc phải tự tử quá...
Quản gia sai người dâng trà, lập tức hương trà nghi ngút khắp cả sảnh đường.
Đại cữu tử Dương Nhược Hùng của Sở Phi Lăng đặt một ngồi xuống ghế, Mọi người lập tức nghe thấy chiếc ghế phát ra tiếng rít ken két ghê răng, bị tên đại hán cường tráng này ngồi cho một cái, suýt chút nữa nát bét. Vừa dâng trà lên, cũng chẳng quản nóng hay không nóng, ực một hơi, toàn bộ nước trà lẫn lá trà trong tách đều biến mất, miệng còn nhai nhóp nhép, lầu bầu nói: Phi, không phải trà ngon, sao đắng thế....
Thần tình hồng y thiếu nữ kia lập tức xấu hổ: Cha, ngươi không biết thì đừng nói chuyện. Lá trà nào chẳng đắng....
Dương Nhược Hùng lên tiếng: Vớ vẩn, cha há lại không biết lá trà đều đắng?
Sở Phi Lăng trợn trắng mắt, thầm nghĩ, biết mà ngươi còn nói?
Dương Bạo lão gia tử đưa tay, hào hoa phong nhã gạt râu trên khóe miệng ra, đưa ly nước trà lên miệng, ực một phát, mới vô cùng chậm rãi, nhã nhặn buông xuống, nói: Sở Hùng Thành, đây là đội hình tiếp khách của ngươi?
Sở lão gia tử trong lòng có quỷ, cười nói: Thân gia mới uống trà.
Uống trà cái chim. Dương Bạo đứng phắt lên: Những người này ta đều gặp qua rồi. Nhưng ngoại tôn mà ta chưa gặp... lại không có ở đây!
Hắn cười càng cạc một hồi, cực kỳ quái dị: Thế nào, định khiến lão tử kinh hỉ? Mau mau gọi hắn ra đây, để bản ngoại công xem xem, ở ngoài mười tám năm trời, lớn lên bộ dáng thế nào rồi?
Khuôn mặt Sở Hùng Thành khẽ giật giật, gắng gượng nhếch miệng, nặn ra một nụ cười, ăn nói có chút khép nép, nói: Cái này... Dương Dương hắn hiện giờ không có ở trong nhà. Có thể là ở y quán.
Vậy còn không đi gọi. Dương Bạo trừng mắt.
Sở Hùng Thành đưa ánh mắt cầu cứu sang Dương lão phu nhân: Bà thông gia....
Dương lão phu nhân nhìn qua thật là phúc hậu, mặt mũi hiền lành, tóc màu hoa râm, nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần , nhìn qua vẫn có thể mơ hồ thấy được vẻ vô thương tạo nhã lúc trẻ, nhìn Sở Hùng Thành, có chút cảm khái nói: Hùng Thành, chúng ta đã nhiều năm không gặp mặt rồi....
Sở Hùng Thành ngẩn ngơ, buồn bã thở dài: Đúng vậy. Cũng nhớ lại ký ức hồi trẻ.
“Hai vị lão muội tử nhà ngươi đâu?” Dương lão phu nhân thở dài hỏi: Làm sao không thấy?
Sở lão gia tử thở dài một tiếng, chỉ chỉ xuống dưới đất, bi thương nói: Đã xuống dưới đó rồi....
Haiz, nhiều năm như vậy, chỉ có một mình ngươi? Dương lão phu nhân đồng tình nói: Ngươi cũng thật khổ.... Thiếu niên phu thê, lão tới bạn đi....
Sở lão gia tử ngửa mặt lên trời thở dài nói: Một lời khó nói hết a. Thầm nghĩ, cho dù ở một mình, so với rước ngươi về nhà lúc trước cũng thoải mái hơn nhiều lắm. Bằng không dùng thiết bàn toán luyện thiết tất cái thần công thì đúng là chết ta. ... Nhưng những lời này đương nhiên hắn không dám nói ra.
(Tất cái = đầu gối )
Dương Bạo lão gia tử nhìn người này, lại quay sang nhìn người kia, há miệng định nói, lại nuốt trở lại, tiếp đó lại há miệng, cảm thấy một cỗ ghen tuông xông thẳng lên trong lòng, quát: Nói chính sự, nói chính sự.
Nói xong than thở nói: Con mẹ nó, lần này tới đây đâu phải để các ngươi thân thiết... lão tử nhìn thật ngứa mắt.
Ngươi nói cái gì? Cái gì ngứa mắt? Dương lão phu nhân vung quải trượng trong tay lên, ầm một tiếng, đá lát nền Sở gia lập tức nát bét, trợn mắt nhìn về phía trượng phu.
Sở lão gia tử nhìn viên gạch vỡ tan, khóe miệng giật một cái, giật một cái, lại giật một cái...
Ta không nói gì hết. Dương lão gia tử rụt cổ lại, lắc đầu như trống bỏi.
Ngươi còn dám tranh luận với ta. Dương lão phu nhân rống một tiếng, giống như sư tử hà đông gầm lên, chấn cho màng nhĩ rung rinh.
Sở Hùng Thành lão gia tử che lỗ tay, rên rỉ một tiếng: Má ơi... may quá....
Dương Bạo tức giận nhưng không dám nói, trừng trừng mắt nhìn một hồi lâu, rốt cuộc chịu thua, giống như một con gà trống bại trận, nói: Ta thấy các ngươi mắt đưa mày lại, rõ ràng lại bắt đầu nối lại tình cũ. Lão phu không thể không phòng... Vạn nhất từng này tuổi rồi mà còn bị người ta nạy góc tường thì đúng là mết hết thể diện ....
Nạy cái con bà ngươi. Dương lão phu nhân giận tím mặt, vung quải trượng đánh tới.
Dương lão gia tử không tránh không né, quải trọng phanh một tiếng nện vào lưng, phát ra thanh âm như kim loại va chạm, sau một tiếng kêu đau đớn, không ngờ không có việc gì.
Sở Hùng Thành nhìn mà mồm miệng méo xệch. Thầm nghĩ, tới cảnh giới này, xem ra không chỉ phải luyện thiết tất cái thần công, mà còn phải luyện thiết bối thần công a... Lão Dương Bạo này xe ra đã luyện tới cảnh giới đăng phong tạo cực, cũng không biết phải thử nghiệm, luyện tập bao nhiêu lần nữa...
(Bối = lưng)
Nghĩ tới đây, lập tức thần thanh khí sảng.
Dương Nhược Lan vội vàng chạy tới khuyên giải: Nương, trước mặt mọi người, lại là thân gia... Ngài cũng phải chừa chút mặt mũi cho phụ thân chứ....
(Thân gia = thông gia)
Dương lão phu nhân hầm hừ nói: Là ta không cho hắn mặt mũi sao? Ngươi xem lão vương bát đản cha ngươi, dám nói linh tinh....?
Dương Bạo lão gia tử thấp giọng hừ hừ: Ta nói gì thì là việc của ta....
Hắn nói cực nhỏ, Dương lão phu nhân nghe không rõ, quát: Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.
Dương Bạo lão gia tử vuốt vuốt chòm râu, ra vẻ tiên phong đạo cốt hàm dưỡng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời.
Thật sự là tức chết lão thân. Dương lão phu nhân tức giận bừng bừng, oán hận nói: Ngươi lớn như vậy mà không khiến ta yên tâm một chút nào…
Nhớ năm đó, mình cùng Dương Bạo là tình địch, gần như tới mức thế bất lưỡng cập. Bất quá may mà tới cuối cùng, mình thua trong cuộc tranh đoạt tình trường này. Bằng không, nếu thật sự rước về tới nhà... không biết phải sống sót qua ngày thế nào nữa...
Không thấy lão súc sinh Dương Bạo kia sau khi lấy vợ thối công lại càng lợi hại hơn ư?..... Đều là quỳ trên thiết toán bàn mà luyện ra đó...
(Thối công = công phu ở chân, thiết toán bàn = bàn tính bằng sắt )
Thật không nghĩ tới, tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc năm đó vừa về tới nhà chồng xong, lại bưu hãn như vậy...
Từ khi nghe được Dương Bạo thành hôn xong, cuộc sống khổ sở vô cùng, toàn bị ngược đãi, Sở lão gia tử còn từng hưng phấn uống say túy lúy mấy ngày. Mỗi ngày đều cười ha ha: Thật là nguy hiểm. May mà lão tử trốn thoát. Nghe tên hỗn đản Dương Bạo kia gặp phải quả báo, tâm tình ta lại sảng khoái vô cùng...
Hiện tại thì đảo ngược, người ta kéo cả đôi tới cửa rồi..
Trong phút chốc, Sở lão gia tử gần như muốn bôi dầu vào chân chạy cho nhanh....
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Giờ đã bị nhi tử cùng người nhà vây quanh, đành phải đi về phía đại môn. Dọc đường đi, lão gia tử đảo mắt như rang lạc, muốn tìm lý do nào đó đánh bài chuồn, nhưng lý do còn chưa nghĩ ra thì đã tới trước đại môn.
Ầm ầm, mặt đất run rẩy, đoàn người ngựa của Dương gia đã cuồng mãnh lao vọt tới giống như một mũi tên.
Thế xông bá đạo như vậy, quả thực chẳng khác nào muốn đạp Sở gia thành đất bằng.
Nhưng khi chỉ còn cách đại môn nửa trượng, Dương Bạo lão gia tử đã hét lớn một tiếng: Dừng.
Tất cả tuấn mã, cùng lúc nhấc vó trước, đứng lên. Hí dài một tiếng, rồi lại cùng oanh một tiếng, chỉnh tề hạ xuống. Một đám tro bụi như mây đen, lại như long quyển phong giữa sa mạc, oanh một tiếng, ập về phía đại môn Sở gia.
(long quyển phong = bão, lốc, vòi rồng)
Tất cả những người chạy ra đón khách của Sở gia đều bị tro bụi bắn đầy mặt, không một ai ngoại lệ.
Trường bào vừa mới rồi còn chỉnh tề, lập tức biến thành trang phục của lưu dân chạy loạn. Mặt mày bẩn thỉu, ai nấy đều ngậm một đống cát. Trừng mắt phẫn nộ nhìn đám ác khách phía trước.
Sở lão gia tử bất ngờ không kịp đề phòng, cũng nuốt một phải nắm bụi, giận tím mặt: Dương Bạo, con mẹ ngươi, đừng tưởng lão tử sợ ngươi. Dám đến trước Sở gia chúng ta giương oai, gan ngươi lớn quá đó?
Dương Bạo lão gia tử một thân bạch y, râu ria chải chuốt thẳng tắp, sung sướng hớn hở: Oa ha ha ha ha... Sở lão thất phu nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn khỏe mạnh như thế?
Sở Hùng Thành cả giận nói: Ngươi có chết rồi thì lão tử cũng chưa chết.
Trong xe, một thanh âm hừ lạnh, nói: Sở Hùng Thành, ngươi đang nguyền rủa lão thân thủ tiết hả?
Sở Hùng Thành ngẩn ngơ, trên trán đổ mồ hôi: Ặc, ngươi cũng tới?
Dương Bạo lão gia tử liếc xéo Sở Hùng Thành một cái, bộ dáng như kẻ thắng lợi, cười vui vẻ một tiếng nói: Sở Hùng Thành, ngươi không thể tưởng được phu nhân ta cũng tới hả?
Sở lão gia tử uất ức đầy bụng, lập tức đáp trả: Mấy năm nay, quỳ nát bao nhiêu cái thiết bàn toán rồi?
Quỳ cái trứng nhà ngươi. Dương Bạo bị chạm đúng vào chỗ đau, lập tức nổi giận, muốn phát tác.
Lúc này, Sở Phi Lăng cùng Dương Nhược Lan mới vội vàng chạy tới. Từ xa, Dương Nhược Lan đã kêu lên: Cha, nương, các ngươi tới làm sao lại không báo trước cho nữ nhi?
Không báo trước một tiếng, chính mà muốn các ngươi kinh hỉ. Dương Bạo cười ha hả: Hiện tại ngoại tôn ta đã trở về rồi, không tranh cãi không đâu với các ngươi nữa. Sở Hùng Thành, ngươi còn không mời khách vào nhà hả? Định đợi tới khi nào nữa?
Sở lão giả tử phẫn nộ hừ một tiếng, tránh đường, nói: Mời vào.
Dương Bạo xoay người xuống ngựa, cười ha hả, sải bước tiến vào bên trong, vừa đi vừa nói oang oanh: Ngoại tôn của ta đâu? Còn không bảo hắn ra bái kiến ngoại tổ phụ? Oa ha ha ha, mười tám năm không gặp tiểu tử đó. Năm đó mới chỉ cao một thước. Hiện tại chỉ sợ tiểu jj cũng phải lớn một thước rồi...
Khuôn mặt Sở Hùng Thành lập tức xám ngoét.
Người của Sở gia tiền hô hậu ủng, rốt cuộc cũng đón người của Dương gia vào trong. Cũng có người tới tiếp đón hai trăm Huyết Y đội, còn những nhân vật trọng yếu, đều được mời tới đại sảnh nghị sự của Sở gia.
Thân thích trọng yếu đều có mặt, Sở gia - Sở lão gia tử, phu phụ Sở Phi Lăng, phu phụ Sở Phi Long, mấy tên tôn nhỉ của Sở gia, Đoàn Thục Nghi dẫn theo nhi tử nữ nhi, thê tử Sở Phi Yên cũng mang theo nhi tử nữ nhi, cùng ngồi tiếp đón.
Sở Phi Yên hiện giờ đang giúp Sở thần y trông tiệm, đương nhiên không ở nơi này.
Về phần phía Dương gia, lại là phu phụ Dương Bạo lão gia tử, phu phụ Dương Nhược Hùng. Ngoài ra còn có hai thiếu niên cao lớn. Diện mạo bộ dáng giống hệt với Dương Nhược Hùng. Thân thể cao lớn, lưng hùm vai gấu, chỉ còn thiếu một bộ râu quai nón. Ngoài ra còn có một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, một thân hồng y phục.
Cũng là nữ nhi Dương Nhược Hùng... biểu muội Sở Dương.
Sở Phi Lăng ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ. Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng lão trượng nhân và đại cữu tử, Sở Phi Lăng đều không muốn nói gì cả. Trong lòng còn thầm cảm tạ trời đất thần phật. May mà bộ dáng Dương Nhược Lan không có giống phụ thân và ca ca nàng. Nếu không ta chắc phải tự tử quá...
Quản gia sai người dâng trà, lập tức hương trà nghi ngút khắp cả sảnh đường.
Đại cữu tử Dương Nhược Hùng của Sở Phi Lăng đặt một ngồi xuống ghế, Mọi người lập tức nghe thấy chiếc ghế phát ra tiếng rít ken két ghê răng, bị tên đại hán cường tráng này ngồi cho một cái, suýt chút nữa nát bét. Vừa dâng trà lên, cũng chẳng quản nóng hay không nóng, ực một hơi, toàn bộ nước trà lẫn lá trà trong tách đều biến mất, miệng còn nhai nhóp nhép, lầu bầu nói: Phi, không phải trà ngon, sao đắng thế....
Thần tình hồng y thiếu nữ kia lập tức xấu hổ: Cha, ngươi không biết thì đừng nói chuyện. Lá trà nào chẳng đắng....
Dương Nhược Hùng lên tiếng: Vớ vẩn, cha há lại không biết lá trà đều đắng?
Sở Phi Lăng trợn trắng mắt, thầm nghĩ, biết mà ngươi còn nói?
Dương Bạo lão gia tử đưa tay, hào hoa phong nhã gạt râu trên khóe miệng ra, đưa ly nước trà lên miệng, ực một phát, mới vô cùng chậm rãi, nhã nhặn buông xuống, nói: Sở Hùng Thành, đây là đội hình tiếp khách của ngươi?
Sở lão gia tử trong lòng có quỷ, cười nói: Thân gia mới uống trà.
Uống trà cái chim. Dương Bạo đứng phắt lên: Những người này ta đều gặp qua rồi. Nhưng ngoại tôn mà ta chưa gặp... lại không có ở đây!
Hắn cười càng cạc một hồi, cực kỳ quái dị: Thế nào, định khiến lão tử kinh hỉ? Mau mau gọi hắn ra đây, để bản ngoại công xem xem, ở ngoài mười tám năm trời, lớn lên bộ dáng thế nào rồi?
Khuôn mặt Sở Hùng Thành khẽ giật giật, gắng gượng nhếch miệng, nặn ra một nụ cười, ăn nói có chút khép nép, nói: Cái này... Dương Dương hắn hiện giờ không có ở trong nhà. Có thể là ở y quán.
Vậy còn không đi gọi. Dương Bạo trừng mắt.
Sở Hùng Thành đưa ánh mắt cầu cứu sang Dương lão phu nhân: Bà thông gia....
Dương lão phu nhân nhìn qua thật là phúc hậu, mặt mũi hiền lành, tóc màu hoa râm, nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần , nhìn qua vẫn có thể mơ hồ thấy được vẻ vô thương tạo nhã lúc trẻ, nhìn Sở Hùng Thành, có chút cảm khái nói: Hùng Thành, chúng ta đã nhiều năm không gặp mặt rồi....
Sở Hùng Thành ngẩn ngơ, buồn bã thở dài: Đúng vậy. Cũng nhớ lại ký ức hồi trẻ.
“Hai vị lão muội tử nhà ngươi đâu?” Dương lão phu nhân thở dài hỏi: Làm sao không thấy?
Sở lão gia tử thở dài một tiếng, chỉ chỉ xuống dưới đất, bi thương nói: Đã xuống dưới đó rồi....
Haiz, nhiều năm như vậy, chỉ có một mình ngươi? Dương lão phu nhân đồng tình nói: Ngươi cũng thật khổ.... Thiếu niên phu thê, lão tới bạn đi....
Sở lão gia tử ngửa mặt lên trời thở dài nói: Một lời khó nói hết a. Thầm nghĩ, cho dù ở một mình, so với rước ngươi về nhà lúc trước cũng thoải mái hơn nhiều lắm. Bằng không dùng thiết bàn toán luyện thiết tất cái thần công thì đúng là chết ta. ... Nhưng những lời này đương nhiên hắn không dám nói ra.
(Tất cái = đầu gối )
Dương Bạo lão gia tử nhìn người này, lại quay sang nhìn người kia, há miệng định nói, lại nuốt trở lại, tiếp đó lại há miệng, cảm thấy một cỗ ghen tuông xông thẳng lên trong lòng, quát: Nói chính sự, nói chính sự.
Nói xong than thở nói: Con mẹ nó, lần này tới đây đâu phải để các ngươi thân thiết... lão tử nhìn thật ngứa mắt.
Ngươi nói cái gì? Cái gì ngứa mắt? Dương lão phu nhân vung quải trượng trong tay lên, ầm một tiếng, đá lát nền Sở gia lập tức nát bét, trợn mắt nhìn về phía trượng phu.
Sở lão gia tử nhìn viên gạch vỡ tan, khóe miệng giật một cái, giật một cái, lại giật một cái...
Ta không nói gì hết. Dương lão gia tử rụt cổ lại, lắc đầu như trống bỏi.
Ngươi còn dám tranh luận với ta. Dương lão phu nhân rống một tiếng, giống như sư tử hà đông gầm lên, chấn cho màng nhĩ rung rinh.
Sở Hùng Thành lão gia tử che lỗ tay, rên rỉ một tiếng: Má ơi... may quá....
Dương Bạo tức giận nhưng không dám nói, trừng trừng mắt nhìn một hồi lâu, rốt cuộc chịu thua, giống như một con gà trống bại trận, nói: Ta thấy các ngươi mắt đưa mày lại, rõ ràng lại bắt đầu nối lại tình cũ. Lão phu không thể không phòng... Vạn nhất từng này tuổi rồi mà còn bị người ta nạy góc tường thì đúng là mết hết thể diện ....
Nạy cái con bà ngươi. Dương lão phu nhân giận tím mặt, vung quải trượng đánh tới.
Dương lão gia tử không tránh không né, quải trọng phanh một tiếng nện vào lưng, phát ra thanh âm như kim loại va chạm, sau một tiếng kêu đau đớn, không ngờ không có việc gì.
Sở Hùng Thành nhìn mà mồm miệng méo xệch. Thầm nghĩ, tới cảnh giới này, xem ra không chỉ phải luyện thiết tất cái thần công, mà còn phải luyện thiết bối thần công a... Lão Dương Bạo này xe ra đã luyện tới cảnh giới đăng phong tạo cực, cũng không biết phải thử nghiệm, luyện tập bao nhiêu lần nữa...
(Bối = lưng)
Nghĩ tới đây, lập tức thần thanh khí sảng.
Dương Nhược Lan vội vàng chạy tới khuyên giải: Nương, trước mặt mọi người, lại là thân gia... Ngài cũng phải chừa chút mặt mũi cho phụ thân chứ....
(Thân gia = thông gia)
Dương lão phu nhân hầm hừ nói: Là ta không cho hắn mặt mũi sao? Ngươi xem lão vương bát đản cha ngươi, dám nói linh tinh....?
Dương Bạo lão gia tử thấp giọng hừ hừ: Ta nói gì thì là việc của ta....
Hắn nói cực nhỏ, Dương lão phu nhân nghe không rõ, quát: Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.
Dương Bạo lão gia tử vuốt vuốt chòm râu, ra vẻ tiên phong đạo cốt hàm dưỡng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời.
Thật sự là tức chết lão thân. Dương lão phu nhân tức giận bừng bừng, oán hận nói: Ngươi lớn như vậy mà không khiến ta yên tâm một chút nào…
/2680
|