Phía sau Sa Tâm Lượng, một trung niên nhân cầm giấy bút trong tay, đang vung bút như bay, hiển nhiên chính là văn thư, cung kính nói: Bẩm báo thống lĩnh đại nhân, đã ghi chép đầy đủ.
Đại án này phải phá. Sa Tâm Lượng uy nghiêm nói: Chớ ghi lầm một chữ. Nhất định phải đúng với sự thật.
Văn thư lớn tiếng nói: Một chữ cũng không sai. Thống lĩnh đại nhân.
Sa Tâm Lượng hài lòng gật đầu, nói: Tiếp tục ghi chép.
Dạ.
Sa Tâm Lượng thần uy lẫm liệt, thiết diện vô tư, tiếp đó lại đi tới trước mười vị chấp pháp giả, hỏi: Ta hỏi các ngươi, lời Sở lão bản nói, là sự thật?
Mười vị chấp pháp giả cùng đứng nghiêm, thanh âm vang dội: Sở lão bản nói, nửa câu cũng không sai.
Sa Tâm Lượng còn thật sự tận tâm hỏi: Các ngươi thật sự chỉ vào đây uống trà?
Vâng, thống lĩnh đại nhân. Mười người cùng đồng thanh trả lời, giống như đã tập luyện từ trước: Lúc ấy là xế chiều, Sở lão bản thấy chúng ta đầu đầy mồ hôi, cho nên mới nhiệt tình chiêu đãi....
Những lời này, không chỉ sáu người kia thầm mắng to trong bụng, mà ngay cả Sở Phi Yên cũng phải cười ngất đương trường. Khiến Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện cũng phải nhíu mày. Các ngươi đều là tu vi hoàng tọa, đi đứng thế nào mà đầu đầy mồ hôi? Hơn nữa, khi đó là buổi chiều, hiện tại đã quá con mẹ nó canh ba rồi....
Các ngươi uống trà từ xế chiều tới canh ba? Cho dù là hoàng tọa cũng phải uống banh bàng quang ra rồi...
Các ngươi mặc một thân chấp pháp bào thế này, bọn họ không ngờ vẫn dám hạ thủ các ngươi? Hơn nữa còn hạ thủ các ngươi trước? Sa Tâm Lượng lập tức thay đổi đề tài, thanh âm càng lúc càng lạnh.
Hiện tại kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra điểm không hợp lý. Từ lúc Sa Tâm Lượng ngươi tiến vào, đám người này vẫn còn mặc một thân hắc y... Ngươi mù sao? Vậy mà còn hỏi?
Mười người lớn tiếng nói: Vâng, thống lĩnh đại nhân. Sau khi chúng ta khuyên can, trước khi động thủ, không những mặc chấp pháp bào mà chúng ta còn lấy ra yêu bài chứng minh thân phận. Không ngờ đám đạo tặc vạn ác này không những không thối lui mà ngược lại còn càng điên cuồng, tấn công chúng ta.
Mười người cùng áy náy nói: Thuộc hạ học nghệ không tinh, khiến thống lĩnh đại nhân mất mặt.
Sa Tâm Lượng ừ một tiếng, nói: Bọn họ thật sự mắng chấp pháp giả chúng ta là cái rắm? Những lời này có thật không?
Mười người cùng bi phẫn nói: Vâng, đại nhân. Sáu kẻ này cùng hung cực ác, tội ác chồng chất, lang tâm cẩu phế, vạn ác bất xá.
Tức chết ta. Sa Tâm Lượng hét lớn một tiếng: Các ngươi đều bị thương, là do bọn hắn làm?
Mười người lập tức cùng bi phẫn, dõng dạc mười phần, nói: Vâng, thống lĩnh đại nhân minh giám. Mười người chúng ta, chín người bị thương do đao kiếm, còn lại một người bị chấn thương nội phủ, mạng đang nguy cấp....
Nghiêm trọng như vậy? Cuồng đồ lớn mật, vô pháp vô thiên như vậy, đúng là phản rồi, phản rồi. Sa Tâm Lượng nổi giận lôi đình: Thương thế các ngươi không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Vâng, xin thống lĩnh đại nhân làm chủ cho chúng ta. Giữ gìn danh dự bất khả xâm phạm của chấp pháp giả chúng ta. Mười tên chấp pháp giả 'mạng đang nguy cấp' cùng ưỡn ngực, thanh âm vang dội, hai mắt sáng ngời nói.
Không phải là một đao sao, nhưng lần này tuyệt đối có thể lột của Tiêu gia không ít đồ tốt... Đem ra so sánh, mười đao vẫn còn lời chán.
Xong rồi, sáu người cùng cúi đầu, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Sa Tâm Lượng nghiêm nghị nói: Báo thương thế của các ngươi cho văn thư. Chuyện này, bổn tọa nhất định sẽ xử lý nghiêm túc. Nếu không nghiêm trị, uy tín của chấp pháp giả chúng ta còn đâu nữa? Tôn nghiêm còn dâu nữa? Giữ ban ngày ban mặt, dám làm như vậy, thật đúng là mất hết nhân tính, phát rồ rồi.
Vâng, chấp pháp giả đại nhân. Mười người càng hưng phấn.
Bổn tọa biết các ngươi chịu uất ức rồi. Cũng biết các ngươi một lòng trung thành. Thương thế ra sao, không cần giấu giếm, có thế nào thì cứ đúng sự thực mà nói là được.
Sa Tâm Lượng trầm giọng nói.
Thế là...
Văn thư, tim ta bị đâm một đao, thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Một tên gia hỏa chỉ vào vết rách trên bả vai, hưng trí bừng bừng nói.
Văn thư, hai chân ta đều bị chém đứt rồi. Tên kia giương cái mông nở hoa của mình lên, hưng phấn nói.
Văn thư, huyệt bách hội trên đầu ta bị trúng một kiếm, huyệt dũng tuyền dưới lòng bàn chân cũng trúng một đao. Sau lưng còn bị đánh một trăm lẻ tám chưởng, đằng trước bị đánh gãy mười sáu cái xương sườn. Một tên gia hỏa chỉ vào cái đầu bị hớt mất một nhúm tóc nói...
Văn thư, ta....
Văn thư... .
....
....
Văn thư... ta bị chúng ba mươi sáu Độc Sa chưởng, bảy mươi hai Đoạt Mệnh cước, trúng ba trăm năm mươi mốt chỉ, thương tích đầy mình, cả người không tìm thấy một khối thịt lành lặn.... Cuối cùng, một vị căn bản không hề bị thương cũng chớp chớp mắt, vắt óc nghĩ hết tất cả chiêu thức mà mình biết.
Quá ác độc rồi. Sa Tâm Lượng hét lớn một tiếng, sắc mặt cũng đỏ lên. Không phải tức giận, mà là xấu hổ. Đám hỗn đản kia, thật đúng là cái gì cũng dám nói, tim trúng một đao? Lưng trung một trăm lẻ tám chưởng? Gãy mười sáu cái xương sườn?
Người đâu, cho bọn hắn ký tên xác nhận. Sa Tâm Lượng khoái đao trảm loạn ma ( ý nói giải quyết dứt khoát ), xem ra vụ án hôm nay đã thẩm tra xử lý xong ngay tại trận rồi.
Thế là mười tên 'trúng thương trí mạng sắp chết' lập tức hung thần ác sát vọt tới.
Sáu người kia trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, sống chết cũng kháng cự, không chịu nhận tội. Nhưng tu vi bọn hắn đều bị phong trụ rồi. Hơn nữa mười người kia làm sao còn khách khí với bọn hắn, bốp bốp bốp mấy cước liền, đá cho mười tên kia lăn lông lốc trên mặt đất, sau đó rút đao, chém cho mỗi tên một đao, sau đó túm lấy ngón tay, ấn vào trong vũng máu rồi hung hăng dí vào bản ghi chép vụ án...
Nhân chứng vật chứng đều đủ. Tội phạm đã nhận tội, án thép như núi, người đâu, đem sáu tên đạo tặc cùng hung cực ác này áp giải về chấp pháp đường, nhà lao hầu hạ.
Sa Tâm Lượng khí phách vô cùng hét lớn: Phải đề phòng bọn chúng cắn lưỡi tự sát. Trước khóa hàm lại, sau khi trở về, tổ thức nhân thủ tinh nhuệ, ngày đêm thẩm vấn, không tiếc bất cứ thủ đoạn gì, nhất định phải bắt được tên chủ mưu phía sau, răn đe thiên hạ.
Sở Dương đứng một bên ho khan.
Sa Tâm Lượng hiểu ý, quay dầu nghiêm túc dặn dò văn thư: Ngươi hỏi một chút xem Sở lão bản tổn thất bao nhiêu thiên tài địa bảo, bao nhiêu tử tinh. Thương thế Sở tứ gia nghiêm trọng tới mức nào... phải nghi chép tỉ mỉ lại cho ta.
Văn thư lớn tiếng, nói: Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ làm thỏa đáng.
Sa Tâm Lượng lúc này mới quay sang, nhìn Sở Dương, nghiêm túc nói: Sở lão bản, thật có lỗi. Ở trong địa bàn bổn tọa quản thật, không ngờ lại xuất hiện đạo tặc cùng hung cực ác như vậy... Đại án kinh thiên động địa như thế, Sở lão bản cứ yên tâm. Bổn tọa nhất định sẽ theo lẽ công bằng mà phá án, cho ngươi một câu trả lời xác đáng. Tất cả tổn thất, chỉ cần tìm được kẻ chủ mưu đằng sau, bổn tọa nhất định sẽ bồi thường cho ngươi.
Sở Dương cảm động chắp tay, gần như khóc lóc nói: Hôm nay, mặc dù là lần đầu gặp mặt, nhưng tiểu nhân chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, Sa thống lĩnh chính là một vị quan tốt, làm chủ cho nhân dân. Bình Sa Lĩnh có Sa thống lĩnh ở đây, thật sự là phúc của dân chúng bình dân chúng ta. Đây là trời xanh có mắt a. Cổ nhân nói, ác giả ác bảo, thiên giả thiện báo. Sa thống lĩnh vừa tới, thiện ác đều báo.
Ngay cả cái đầu hói của Sa Tâm Lượng cũng đỏ bừng lên rồi, ho khan hai tiếng, nói: Sở lão bản quá khen.
Văn thư đã đi tới trước mặt Sở Dương, thân thiết nói: Sở lão bản, ngài có tổn thất gì? Để ta ghi lại.
Sở Dương than thở một tiếng, đau đớn vô hạn nói: Tổn thất lần này thật sự quá lớn....
Hắn bi phẫn uất ức vô hạn, hận thiên không có mắt, hận địa bất công, nói: Linh dược của ta, đã mất sạch rồi..... Chỗ linh dược đó đều là thứ để ta hành y tế thế, vì dân tạo phúc, cứu vớt sinh linh, cứu tế thiên hạ. Trân tàng mà bảy mươi đời tổ tông của ta gom góp, cứ như vậy mất sạch rồi... Sở lão bản khóc nấc lên.
Văn thư vội vàng nói: Sở lão bản xin hãi nén bi thương, trước tiên cứ nói về tổn thất đã. Trong lòng không khỏi tức giận mắng một câu: Sở gia các ngươi ở Thượng Tam Thiên.... tổng cộng đủ bảy mươi đời sao?
Sở lão bản lau nước mắt: Tổn thất thảm trọng lắm... Trong đó có mười gốc tuyết sâm ngàn năm. Năm gốc kim sâm hai ngàn năm. Ba cân hoàng tinh ngàn năm. Năm đóa tử liên năm ngàn năm... Ba phiến tuyết linh chi hai ngàn năm, một gốc hà thủ ô vạn năm, một khối phiêu huyễn hương tinh thành hình, chín gốc hỏa hải âm hàn thảo... Nửa cân tuyết phách tinh vạn năm....
Sở Dương kể liên tùng tục một khắc đồng hồ, rốt cuộc cũng ngừng lại, khoan hồng độ lượng nói: Thứ quý giá chỉ có vậy thôi. Về phần những thứ khác, mất rồi thì thôi, tổn thất nhỏ ấy mà....
Khuôn mặt văn thư khẽ co giật.... Mẹ ơi.. Chỉ bằng từng này cũng đủ hốt sạch gia sản của Tiêu gia ở Bình Sa Lĩnh rồi... Vậy mà vẫn còn chưa biết đủ...
Còn có tổn thất phương diện y quán... Bất quá, những thứ này đều không đáng giá, coi như xong. Sở Dương thở dài: Chỉ là tứ thúc ta bị đả thương, phi thường nghiêm trọng. Tứ thúc ta bị trúng chiêu vào đầu, cả đầu chấn động nghiêm trọng, thị lực hai mắt không xong rồi. Trước ngực bị đâm một kiếm, trúng chín chưởng, ngũ tạng lục phủ vỡ nát... Trên đùi trúng bảy đao ba kiếm, chỉ sợ hai chân cũng... Haiz, nghiêm trọng nhất lại là muội muội ta, bị dọa kinh hãi, hiện giờ thần trí có chút không ổn định rồi....
Sở Dương thở dài, bi ai nói: Tuy ta không bị thụ thương nặng lắm, nhưng cũng bị bọn hắn đánh mấy chưởng, khi các ngươi tới, ta còn đang hộc ra cả chậu máu...
Cơ thể văn thư run rẩy, cẩn thận ghi chép lại, đầu đầy mồ hôi, bút tích bắt đầu hỗn loạn rồi...
Đương nhiên, còn có một tổn thất. Hai ngàn tử tinh chúng ta cất trong cửa hàng, không cánh mà bay rồi.... Sở Dương bi phẫn nói: Đây quả thực là không muốn cho chúng ta sống a....
Ngươi rõ ràng là không muốn cho Tiêu gia sống....
Sa Tâm Lượng đứng bên cạnh cảm khái, nói: Đúng là một đám trời đánh... Quá độc ác rồi.... Những lời này thật sự không biết là nói Sở Dương hay là nói sáu tên kia....
Văn thư hỏi: Sở lão bản, còn tổn thất gì khác không?
Sở Dương đảo mắt, nghĩ một lát, rốt cuộc không tình nguyện nói: Hết rồi. À, đúng rồi, còn có tổn thất trên danh dự của chúng ta. Chúng ta mới mở tiệm vài ngày, đã gặp phải cường đạo....
Còn nữa không?
Lần này thật sự hết rồi.
Rốt cuộc cũng xong việc. Văn thư lau mồ hôi, đặt hồ sơ vụ án trước mặt Sở Dương, nói: Sở lão bản, ngươi xem xem, đã đúng chưa?
Sở Dương gật đầu liên tục, khen ngợi nói: Ngươi viết quá đúng, chính là như vậy.
Vậy... Xin Sở lão bản ký một chữ xác nhận.... Văn thư gần như không nhịn nổi nữa. Ta toàn viết theo ngươi nói, còn không đúng được sao?
/2680
|