Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Q.7 - Chương 70 - Khi Âm Mưu Tiến Hành

/2680


Sắc mặt Sở Hùng Thành xanh mét: Ngươi đang bức ta? Ngươi thân là đại quản sự, không thể không biết, cái gì là tài sản cá nhân, cái gì là tài sản gia tộc, vì còn muốn cố tình gây sự như vậy?

Người này lẳng lặng quỳ ở đó, lại dập đầu một cái, lộ ra biểu tình nản lòng thoái chí, nói: Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ cần gia chủ cho phép tiểu nhân cáo láo hồi hương.

Sở Hùng Thành trợn trừng mắt nhìn hắn, hô hấp càng lúc càng dồn dập, đột nhiên hét lớn một tiếng: Nếu đã như vậy, ta lưu ngươi làm gì chứ? Ngươi muốn cáo lão hồi hương, ta cho phép.

Người này sắc mặt trắng nhợt, nói: Đa tạ Sở gia chủ. Hắn đã sửa miệng lại, từ gia chủ biến thành Sở gia chủ, không thừa nhận mình là người của Sở gia nữa.

Mọi người sắc mặt đại biến, một lão giả râu tóc hoa râm vội vàng nói: Gia chủ, Ngô quản sự từ trước tới nay vẫn tận chức tận trách, càng vất vả công lớn. Xin gia chủ hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Sở Hùng Thành tức giận tới không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói: Chính hắn muốn đi, ta đâu có cách nào?

Mọi người quay sang nhìn nhau, đột nhiên có mấy người cắn răng một cái, cùng đứng lên: Chúng ta cũng muốn cáo lão hồi hương, thỉnh gia chủ cho phép.

Có mấy người đi trước, lập tức những người khác cũng đồng thời quỳ xuống: Chúng ta tuổi tác đã cao, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Muốn cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi gia, thỉnh gia chủ cho phép.

Sở Hùng Thành tức đến cả người run rẩy, chòm râu không gió mà bay, đang định hét lớn một tiếng: Cút hết đi.

Sở Phi Long luôn đứng bên cạnh đột nhiên tiến lên một bước, cất cao giọng nói: Chư vị an tâm một chút, chớ vội, hãy nghe Sở Phi Long ta nói một câu có được không?

Chúng nhân nói: Nhị gia có chuyện gì xin cứ nói.

Sở Phi Long nhíu mày, nói: Các vị trung thành tận tụy đối với gia tộc, hết thảy cũng là vì gia tộc, tuy hành động hơi quá khích một chút, nhưng dù sao cũng là muốn tốt cho Sở gia chúng ta. Điểm này, ta có thể hiểu được. Nhưng kịch liệt như thế, cũng không phải có đạo lý. Bức bách như thế, há lại là đạo của người thuộc hạ?

Ánh mắt Sở Phi Long sắc bén, chính khí nghiêm nghị, nói: Nếu đã phát sinh chuyện, thì nhất định sẽ có cách giải quyết. Cứ bức bách thì có hiệu quả gì? Nếu như mọi người giải tán, tổn thất lớn nhất đương nhiên là Sở gia ta, chỉ là... các vị cũng chưa chắc đã dễ chịu hơn gì đâu?

Mọi người lập tức bình tĩnh trở lại, cục diện náo loạn vừa rồi trong phút chốc đã trở nên yên tĩnh, tựa hồ tất cả mọi người thật sự đang tự hỏi.

Thể hiện hoàn hảo vô thượng uy vọng của Sở Phi Long trong Sở gia hiện tại.

Vậy, theo ý kiến nhị gia, việc này nên giải quyết thế nào? Vị lão giả tóc hoa râm tựa hồ vẫn còn có chút không phục, nói: Không sai, đây là chuyện của Sở gia, mà chúng ta đều phải phụ thuộc vào Sở gia mới có thể tồn tại. Ai mà không hi vọng gia tộc mình dựa vào cường đại? Ai mà không hi vọng ngạo thị quần hùng? Chỉ là... lão gia chủ như thế... thật sự khiến chúng ta quá lạnh lòng...

Mọi người thổn thức.

Sở Phi Long cả giận, nói: Tại sao lại nói vậy? Tính tình gia phụ nóng nảy, bất quá lão nhân gia lại không có nửa điểm ý xấu. Lại nói, tất cả mọi người ở Sở gia nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết tính tình gia phụ? Lại còn sống chết bức bách, đây là đạo lý gì?

Mọi người lộ vẻ xấu hổ, đều cúi đầu.

Sở lão gia tử lúc này mới cảm thấy trong lòng thư thái hơn một chút.

Nhưng, ngay sau đó mọi người lại cùng ngẩng đầu lên, có chút bi phẫn ủy khuất nói: Bất quá, nếu cứ mặc tài phú của Sở gia tập trung trong tay một người như vậy, trong lòng chúng ta vẫn... vẫn có chút....

Sở Phi Long lập tức nổi giận: Đó là tài sản cá nhân của chất nhi ta. Lại nói, cũng chỉ hắn mới có bổn sự này, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ không những không kiếm được nhiều như vậy, mà còn thâm hụt vào vốn liếng. Bình Sa Lĩnh y quán quá nhiều, nhưng có nhà nào làm được như vậy? Các ngươi ngay cả việc này cũng khó chịu hay sao?

Thuộc hạ cũng không phải là không rõ lý lẽ. Nhưng khoản tài sản này thật sự là quá lớn. Cả gia tộc hơn hai vạn người, nếu tính cả nhân viên phổ thông, cũng phải tới gần ba vạn. Một năm cũng chỉ kiếm được hơn một ngàn tử tinh mà thôi. Hiện giờ, chỉ một người, lại chiếm cứ hàng năm ít nhất mười vạn tử tinh... Nhị gia, này... chuyện này, chẳng lẽ....

Sở Phi Long hừ một tiếng, nói: Vậ, theo ý kiến các ngươi, nên làm thế nào?

Thu hồi gia tộc. Mọi người cùng kêu lên.

Sở Phi Long giận dữ nói: Các ngươi nói thu hồi là thu hồi? Nếu như thu hồi về gia tộc rồi, ai thay thế Sở Dương đi quản lý? Đi trị bệnh? Các ngươi có bổn sự đó sao? Vạn nhất chất nhi ta tức giận, bỏ đi không làm nữa. Hắn vừa mới từ bên ngoài trở về, đối với gia tộc cái gì cũng không hiểu. làm sao chịu được bức bách như thế... các ngươi chịu được? Huống chi, đây chẳng phải là khiến gia tộc tổn thất lớn sao?

Mọi người nhìn nhau, lão giả tóc hoa râm tiến lên một bước, nói: Nhị gia, thuộc hạ có chủ ý.

Nói. Sở Phi Long lạnh lùng nói.

Kỳ thật Sở Dương thiếu gia dù nói thế nào, cũng là người của Sở gia. Điểm này là chuyện thực không thể nào thay đổi. Nếu như đã là người của Sở gia, thì phải có trách nhiệm cùng nghĩa vụ mưu cầu phúc lợi cho gia tộc. Chứ không phải là kiếm thật nhiều lợi nhuận, rồi đút túi làm của riêng.

Lão nhân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói: Nếu nhị gia cũng nghĩ tới phương diện này, tại hạ cũng không phải là chưa từng nghĩ tới. Ngu kiến rằng, nếu có thể thu hồi y quán trở về gia tộc, Sở Dương thiếu gia vẫn là thủ tịch y sư, để công bằng.... có thể để Đằng Hổ Đằng Giao hai vị thiếu gia hiệp trợ Sở Dương thiếu gia cùng nhau quản lý. Dù sao cũng đều là tôn nhi của gia chủ, quá mức thiên vị cũng không nên.

Ngoài ra, về phương diện phân phối lợi ích, Sở Dương thiếu gia có thể độc chiếm hai thành. Mà Đằng Hổ Đằng Giao hai vị thiếu gia, mỗi người nửa thành, còn lại bảy thành, giao cho gia tộc, phát triển thế lực gia tộc.

Chỉ cần có khoản tử tinh này, Sở thị gia tộc nhất định có thể nhảy vọt lên vị trí đệ nhất gia tộc Bình Sa Lĩnh trong vòng một năm. Hơn nữa, thậm chí còn có thể phát triển thành đệ nhất gia tộc khu vực Đông Nam trong vài năm, chỉ dưới Tiêu gia. Đệ nhất gia tộc, chính là mộng ước đời đời của Sở gia chúng ta a.

Sở Phi Long trầm mặt,nhíu mày, không nhịn được thở dài.

Lão giả tóc hoa râm, vội vàng nói: Nhị gia, gia chủ, không thể do dự a. Hiện tại, Tiêu thị gia tộc đang cùng Lệ thị gia tộc xung đột, thậm chí ngay cả phân đường bên này bị hủy, Tiêu thị gia tộc cũng không thèm chú y. Giờ phút này chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta phát triển. Vạn nhất chờ đến khi Tiêu gia cùng Lệ gia bãi bình xong, chúng ta thật sự mất đi cơ hội này rồi.

Những lời này vừa có tình lại vừa có lý, giải thích hoàn hảo tất cả. Hơn nữa, nói xong lời cuối cùng, ngay cả Sở lão gia tử vốn cực kỳ ngoan cố cũng không nhịn được mà xiêu lòng.

Sở Phi Long trầm tư một chút, nói: Việc này cũng không phải không được... hơn nữa đích thật cũng là cơ hội trời ban.

Hắn thở dài, xoay người nói: Cha, ngài cũng nghe rõ rồi, nhi tử nghĩ rằng, chuyện này... đối với Sở gia chúng ta là một chuyện tốt. Dương Dương tuy ủy khuất một chút, nhưng hắn một người độc chiếm hai thành lợi nhuận, một tháng cũng có thể kiếm ít nhát một ngàn năm trăm tử tinh... Như vậy, bất kể hắn tu luyện thế nào, cũng đủ rồi. Thậm chí còn có thể sử dụng phương pháp tu luyện xa xỉ hơn xa mọi người, cũng còn dư dả....

Sở Hùng Thành sắc mặt nặng nề, nói: Ta cẩn thận ngẫm lại.

Vâng. Sở Phi Long cung kính, sau đó vội rèn sắt khi còn nóng, nói: Cha, còn... Ngô quản sự cũng chỉ nhất thời oán giận, mới xin về quê dưỡng lão. Kỳ thật năng lực Ngô quản sự rất tốt, mấy năm nay cũng lập nhiều công lão hãn mã cho Sở gia chúng ta. Việc này lại vì cân nhắc cho toàn gia tộc, xin phụ thân hãy châm chước, tha cho hắn lần này, thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Lời này không chỉ khẳng dịnh năng lực của Ngô quản sự, biểu lộ trung thành mà còn cho Sở lão gia tử một bậc thang thật lớn để xuống.

Phía dưới, Ngô quản sự hiểu ý quỳ xuống, cuống quít dập đầu: Là tiểu nhân nhất thời hồ đồ, xin gia chủ thứ tội.

Sở Hùng Thành thở dài một tiếng, chán nản nói: Thôi thôi....

Nếu như hắn vẫn quyết giữ ý mình, Sở gia sẽ sụp đổ ngay trước mắt. Thân là một người gia chủ, một người cầm quyền... tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

Chỉ là, nếu không kiên trì, chẳng phải lại bạc đãi tôn tử thất lạc mười tám năm.

Sở Hùng Thành thở dài trong lòng.

Chẳng lẽ đứa tôn tử này của mình có mạng chịu ủy khuất hay sao? Mà ta thân là gia gia, gia chủ, nhưng vẫn không thể bảo vệ được hắn? Nếu như thế, đứa nhỏ này vốn chẳng có bao nhiêu tình cảm với cái nhà này, từ nay lại càng không cảm nhận được chút ấm áp nào...

Hơn nữa, Sở Dương còn nắm sinh sát lệnh của lão tổ tông. Nếu cứ kéo dài như vậy... Sở gia tan rã... chẳng lẽ thật sự không thể né tránh sao?

Từ trong đại sảnh đi ra, Sở Hùng Thành tâm sự nặng nề, trực tiếp đi tới tiểu viện của Sở Phi Lăng.

Phía sau, trong đại sảnh, Sở Phi Long nhìn trên dưới một trăm người trước mặt, thoáng nở một nụ cười. Trên khuôn mặt uy nghiêm của hắn, đột nhiên nở một nụ cười, không ngờ lại có vẻ âm hàn lạnh lẽo...

Sau khi Sở Hùng Thành từ trong tiểu viện Sở Phi Lăng đi ra, trong tiểu viện Sở Phi Lăng đã bạo phát chiến tranh trước nay chưa từng có.

Dương Nhược Lan nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng mắng chửi Sở Phi Lăng một trận.

Dương Nhược Lan thật sự muốn điên rồi.

Chỉ bằng là hậu nhân Sở gia các ngươi sao? Hắn cũng là con ta.

Sở gia các ngươi vô sỉ? Tính là đại tộc gì? Phải dựa vào kế sách đê tiện vô sỉ, tính kế hậu đại của mình để sống sót, phát triển sao?

Sở Phi Lăng, ngươi hiền lành quá mức, có phải muốn bị người ta hãm hại tới chết mới cam tâm?”

Ngày mai ta dẫn theo nhi tử trở về nhà mẹ. Sở gia các ngươi muốn kiếm tử tinh? Chỉ biết lợi dụng nhi tử ta thì có bổn sự gì?

Chẳng lẽ ngươi có bản lĩnh cũng sai? Có thể kiếm tử tinh là có tội?

Cả nhà các ngươi đều chẳng ra gì.

Uổng hắn lưu lạc mười tám năm, bây giờ mới trở về, vừa mới có chút khởi sắc, không ngờ đã bắt đầu ức hiếp hắn.

Gia tộc há miệng ngậm mồm đều là gia tộc. Ta chỉ biết, ai dám khiến nhi tử ta ủy khuất? Ngươi thử xem.

Bọn hắn có thể đối phó nhi tử ta, chẳng lẽ Dương Nhược Lan ta lại cứ nhân từ nương tay. không dám đối phó nhi tử bọn hắn? Đánh không xong, mọi người cùng nhau đi đời. Sở Phi Lăng, nếu nhi tử ta có chuyện gì, ngươi cứ xem lão nương có thể khiến Sở gia các ngươi tuyệt hậu hay không.

Ta giết sạch, từng tên từng tên một.

...

Dương Nhược Lan vẫn luôn hiền dịu, nhưng lại lần đầu tiên phát hỏa lớn như vậy. Quả thực là bất chấp tất cả. Trực tiếp không thèm để ý tới hậu quả, mắng chửi một trận, thanh âm cực lớn, toàn bộ Sở gia đều có thể nghe thấy.

Sở Phi Lăng tự biết đuối lý, ôm đầu để cho lão bà đánh một trận, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám nói... Cho nên, khi Sở Phi Lăng tới dự hội nghị, mặt mũi đã bầm dập, thê thảm vô cùng.

/2680

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status