Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Q.3 - Chương 86 - Quan Tiền Nhậm Phải Thị Uy Chứ.

/2680




“Vấn đề thứ hai nữa là trong Thiết Vân ta còn tồn tại không biết bao nhiêu nội gián mà Đệ Ngũ Khinh Nhu cử tới nằm vùng từ nhiều năm trước. Hơn nữa ta phỏng chừng còn rất nhiều kẻ đang nắm giữ những chức vị khá cao, quân chính hai bên đều có.”

Thiết Bổ Thiên mỉm cười nói: “Sở tiên sinh, ngươi cũng đã từng nói “Muốn trừ hết ngoại ưu trước cần an nội loạn”… chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên là thanh trừ nội bộ Bổ Thiên Các, như vậy nhiệm vụ thứ hai này cũng sẽ giao cho ngươi rồi… Nhiệm vụ cuối cùng mới là tiến công chiếm đóng hai quốc gia bên ngoài! Nhưng, điều kiện tiên quyết vẫn là phải ổn định trước đã.”

“Không ngại giết nhiều người, để có thể duy trì ổn định thì dẫu có phải giết sạch tất cả mọi người ở đây thì cũng là chuyện phải làm.” Thiết Bổ Thiên mỉm cười: “Nhưng có vài người nếu giết đi thì sẽ khiến thiên hạ rung chuyển đó.”

Sở Dương cười cười cổ quái, hắn cực kỳ hiểu rõ ngụ ý của Thiết Bổ Thiên. Nói cách khác chính là: “Nếu như ngay cả nhiệm vụ thứ nhất ngươi cũng không làm nổi, như vậy thì ngươi cút sớm đi cho khỏe. Đừng nghĩ đến chuyện thứ hai thứ ba cho mệt…”

Về phần cái hắn gọi là ổn định thì hoàn toàn không phải chỉ do cảm xúc nhất thời, mà chính xác đó là thứ cục diện chính trị của Thiết Vân cần nhất lúc này đấy!

Thiết Vân hiện giờ, việc lấy lại ổn định so với nhanh chóng phát triển tăng cường thực lực quốc gia còn quan trọng hơn nhiều lắm, đây cũng là điểm đau đầu nhất của Thiết Bổ Thiên trước giờ.

“Sở tiên sinh, Bổ Thiên Các từ nay nhờ vào ngươi rồi.” Thiết Bổ Thiên đi ra khỏi cửa, quay đầu lại cười nhẹ.

“Bổ Thiên Các, ha ha… thái tử muốn ta vá trời ngay từ bây giờ sao?” Sở Dương cười khanh khách.

“Đã như Sở tiên sinh thật lòng muốn hợp tác thì cũng nên chứng tỏ bản lãnh và thủ đoạn của mình đi thôi. Thần binh lợi khí xét cho cùng thì cũng chỉ là ngoại vật, có khoe khoang khoác lác mấy cũng chỉ là lý luận suông.” Thiết Bổ Thiên cười cười nhũn nhặn nói: “Từ nay Bổ Thiên Các này chính là đá thử vàng với Sở tiên sinh vậy.”

“Bổ Thiên Các tuy đã thành lập ba năm, thế mà vẫn chưa hề được định hình.” Thiết Bổ Thiên cười mỉm ý vị sâu xa, thong dong đi ra phía ngoài.

Từ đầu đến cuối, Thiết Bổ Thiên chỉ giới thiệu hoàn toàn khách quan, cũng không vì Sở Dương mà nói đỡ dù chỉ một câu nửa ý. Bởi vậy nếu muốn có một chỗ đứng ở đây thì Sở Dương nhất định chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của mình mà đứng cho vững vàng, sau đó mới tính tới chuyện chỉnh đốn, tẩy trừ… rồi cuối cùng khống chế hoàn toàn Bổ Thiên Các. Sau cả quá trình này thì mới có thể coi như hắn đã hoàn thành bước đầu tiên của việc hợp tác với Thiết Bổ Thiên!

Mà lấy thực lực Vũ sĩ của Sở Dương, đơn thân độc mã muốn khống chế hoàn toàn một Bổ Thiên Các mà kẻ kém cỏi nhất cũng có thực lực Vũ sư, hơn nữa còn phải để những người này tạo thành một chỉnh thể thống nhất trong tay hắn, gây dựng lên quyền uy của mình… Đây đã gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành nổi!

Nhưng Sở Dương đã không còn đường lùi nữa rồi. Đã tới bước này, hắn muốn có tôn trọng, Thiết Bổ Thiên đã cho… hắn muốn có đãi ngộ, Thiết Bổ Thiên cũng đã cho nốt. Ý định tạo ra địa vị quý trọng ban đầu của hắn đã hoàn toàn thành công, thậm chí kể cả khi hắn muốn Bổ Thiên Các mà Thiết Bổ Thiên coi trọng nhất, Thiết Bổ Thiên đồng dạng cũng đã cho hắn!

Trong mắt Sở Dương, Thiết Bổ Thiên này mặc dù có chút ẻo lả, có một chút cảm giác õng à õng ẹo… nhưng tín nhiệm mà Sở Dương muốn có thì Thiết Bổ Thiên đã lại cực kỳ dứt khoát đưa ra.

Những thứ mà Sở Dương tính toán để bước đầu đặt chân tại Thiết Vân thì hắn đều đã có được.

Hiện tại chính là thời điểm hắn nên tỏ rõ năng lực của bản thân. Nếu không thể thu phục nổi đám người trong Bổ Thiên Các, như vậy liền chứng minh Sở Dương vốn không xứng đáng với sự tín nhiệm của Thiết Bổ Thiên rồi!

Tình huống hiện tại chính là Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên hợp lực để dồn chính Sở Dương vào tình huống không còn đường lùi!

Thiết Bổ Thiên đã đi thật lâu… Sở Dương vẫn vùi đầu vào đống tài liệu tràng giang đại hải này, tỉ mỉ phân tích kỹ càng từng câu từng từ một. Vốn những tài liệu này chỉ thuần túy là câu chữ, mà câu chữ thì có tỉ lệ chính xác so với sự thật ngoài đời thấp hơn nhiều lắm. Nhưng Sở Dương cần phải vạch lá tìm sâu, chắt lọc để từ những thông tin mù mờ này mà chọn ra tin tức chuẩn xác hay chút ít sơ hở... rồi từ đó mà quyết định hành động kế tiếp.

Muốn từ trong một đám người đã trải qua sự chắt lọc kỹ càng khi được tuyển vào mà chọn ra điểm bất thường, hơn nữa là chỉ thuần túy từ trên sách vở… khó khăn quả thật cực kỳ không nhỏ.

Nhưng Sở Dương hiện giờ chỉ có thể bắt đầu từ phương diện này mà thôi. Bởi vì hiện hắn không có chút lực lượng tình báo nào của riêng mình, chỉ có thể dựa vào hai bàn tay của bản thân mà làm rồi!

Sở Dương tin tưởng chắc chắn một điều rằng bất kì tổ chức nào cũng đều nhất định phải có kẽ hở có thể thâm nhập. Dưới kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì chỗ này của Thiết Bổ Thiên chắc chắn phải có sơ hở. Nói đi nói lại thì ngay cả nhân viên phụ trách tuyển chọn người vào Bổ Thiên Các cũng chưa hẳn đã hoàn toàn trung thành với Thiết Bổ Thiên đâu đấy!

Sở Dương dùng hết một buổi trưa, đem tám mươi bảy hồ sơ cá nhân của Bổ Thiên Các xem xét kỹ lưỡng một lần, chỉ trong thời gian này thì hắn cũng đã thuộc làu đống tài liệu đó rồi!

Nhắm mắt lại, tám mươi bảy hồ sơ cá nhân chạy qua trong đầu một lượt… không sót tới nửa chi tiết nào!

Sau đó Sở Dương đi ra ngoài.

“Ngự tọa đại nhân.” Thấy Sở Dương đi ra, Băng Hồn Đao Tôn Thành Tử Ngang dẫn đầu đứng dậy, tất cả mọi người phía sau hắn đều đứng lên theo. So với lúc Sở Dương vừa tới thì đã có thêm bảy người, hiện tại tổng cộng là mười hai người.

Những người này nhìn Sở Dương với ánh mắt có chút địch ý, cũng có chút đề phòng không tín nhiệm, nhưng khi thấy hắn ngồi lên ghế chủ thì tất cả đều đứng dậy hành lễ. Có không ít người trong mắt còn mang theo nét mỉa mai, hiển nhiên là đang chờ xem kịch vui.

“Thành đại nhân, từ nay về sau mọi người đều là đồng liêu rồi, lần sau không cần đa lễ như vậy.” Sở Dương thản nhiên nói những lời này khiến cho Băng Hồn Đao Tôn nọ khóe miệng giật giật vài cái.

Lại vẫn cho rằng mình thực sự là quan trên sao? Lại còn không cần đa lễ nữa chứ? Hơn nữa Sở Dương nói câu này xưng hô lại là “Thành đại nhân” mà không phải là “Thành tiền bối”… đây đã rất rõ ràng rằng ý của hắn là dùng quy tắc quan trường của thế tục mà làm việc, không phải dùng quy tắc của võ lâm giang hồ rồi.

Quan lớn một cấp đè chết người!

Câu đầu tiên này của Sở Dương chính là nhằm vào Thành Tử Ngang đấy… mặc dù ngươi là một vị Đao Tôn cao thủ, nhưng đây là quan trường, dưới trướng thái tử! Ngay cả khi một thằng bạch diện thư sinh trói gà không chặt nếu đã làm cấp trên của ngươi thì ngươi cũng phải thành thành thật thật đi thôi!

Mà thật ra trong lòng Sở Dương cũng có chút coi thường cái vị được gọi là “Tôn cấp cao thủ” này. Từ xưa đến nay, có rất nhiều Tôn cấp cao thủ đều uy mãnh xưng vương xưng bá trong giang hồ, nhưng… nhiều cao thủ Tôn cấp như vậy lại có mấy ai ham vinh hoa phú quý nơi thế tục nhân gian đây?

Ngươi nếu như đã bỏ qua địa vị cao quý của ngươi ở trong giang hồ mà đến làm việc cho triều đình thế tục, như vậy ngươi chỉ là một gã quan viên thôi chứ còn gì nữa.

Ngươi một khi chấp nhận bỏ qua thân phận võ giả của mình thì tâm cảnh cũng đã bị hạ thấp rồi. Sẽ không còn thuần túy là một cao thủ Tôn cấp nữa! Mặc dù ngươi vẫn được gắn cái mác đó nhưng một khi phải đối mặt với cao thủ Tôn cấp trong giang hồ… Thành Tử Ngang tuyệt đối không có nửa điểm hy vọng chiến thắng!

“Thành đại nhân, phiền ngài thông báo một chút cho tất cả các thủ hạ của Bổ Thiên Các trong Thiết Vân thành rằng sáng sớm ngày mai đến đây tập hợp.” Sở Dương thản nhiên nói: “Tại hạ là quan mới nhậm chức nên muốn ra oai phủ đầu một chút… đây vốn cũng là thường lệ trong chốn quan trường. Vậy nên mong Thành đại nhân dốc toàn lực hỗ trợ cho!”

Thành Tử Ngang không khỏi kinh ngạc.

Vị này Ngự tọa khách khanh mới nhậm chức này quả thật quá thẳng thắn rồi! Cho dù có muốn ra oai phủ đầu thì cũng không cần phải trắng trợn nói toạc ra như vậy chứ?

*********************************

Ban đêm khi Sở Dương trở lại Thiên Binh Các thì chợt nghe được tiếng gió vun vút từ hậu viện vẳng ra. Hẳn Cố Độc Hành lại đang luyện kiếm rồi.

Sở Dương đứng trên bậc thang nhìn Cố Độc Hành luyện kiếm, nhưng trong lòng thì lại đang suy tư.

Cố Độc Hành này, mình có nên đưa hắn theo ra bên ngoài hay không? Không thể không nói hiện chiến lực của Cố Độc Hành ở trong Thiết Vân thành này thì đã có thể nói chắc là một cao thủ rồi. Mang hắn theo bên người thì dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, mình cũng có thể giải quyết thuận tiện hơn nhiều lắm.

Dù sao hiện tại thực lực của mình chẳng qua cũng chỉ là một Vũ sĩ cấp bốn mà thôi.

Nhìn theo kiếm quang loang loáng trong hậu viện, Sở Dương rốt cục lắc lắc đầu. Cố Độc Hành vẫn không ra mặt thì tốt hơn, Bổ Thiên Các là Bổ Thiên Các, mà thực lực của Cố Độc Hành mới chính là đảm bảo vững chắc cho hai huynh đệ của mình trong Thiết Vân thành này.

Đem một con át chủ bài giấu kín, mặc kệ trong tình huống nào cũng đều an toàn hơn so với việc phơi ra ánh sáng nhiều lắm.

“Sở huynh, ngươi đã trở lại.” Cố Độc Hành luyện kiếm xong, quần áo toàn thân đều đã ướt đẫm, trên mặt cũng có chút trắng bệch, thể lực hao tổn rất nhiều. Xem ra hắn đã bắt đầu lĩnh ngộ Cuồng Tôn Kiếm Quyết rồi đây.

Đối với Sở Dương, Cố Độc Hành cũng vô cùng hiếu kỳ. Tuổi của Sở Dương so với mình thì nhỏ hơn rất nhiều, điểm này là chắc chắn rồi. Nhưng không hiểu sao mỗi một lần giáp mặt với Sở Dương thì hắn lại đều có cảm giác kỳ lạ là người này so với mình thành thục hơn nhiều lắm.

Nếu so về tuổi tác thì mình lớn hơn là chắc rồi, nhưng Sở Dương vẫn chưa hề nói rõ ràng về khác biệt tuổi tác giữa hai người. Điều này khiến Cố Độc Hành cũng rất đau đầu, xưng hô như thế nào mới phải đây chứ?

Cứ mãi cái kiểu ngươi kêu ta Cố huynh, ta gọi ngươi Sở huynh sao?

Tất nhiên Sở Dương sẽ không nói gì về vấn đề tuổi tác với Cố Độc Hành rồi, nếu là luận tuổi… hắn chẳng phải nhỏ hơn sao? Thiệt thòi như thế ngu gì mà tự chui đầu vào chứ.

Mà Cố Độc Hành cũng không nhìn ra thực lực của Sở Dương, thiếu niên này rốt cuộc là Võ Tông? Hay là Võ Tôn đây? Dù sao thì Cố Độc Hành cũng không dám đoán thấp xuống mà chỉ có thể đoán cao lên mà thôi.

Nếu Cố Độc Hành biết được thực lực của Sở Dương bây giờ mới chỉ là Vũ sĩ thì nói không chừng sẽ ngã ngửa ngay tại chỗ ấy chứ...

-o0o-


/2680

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status