Sở Dương cười ha hả: Hoàng gia chủ bất kể là Tiêu gia ra tay đối phó với các ngươi cũng tốt, hoặc là ngài ra tay đối phó Tiêu gia cũng thế, đó đều là việc nhà của các ngươi! .
Tiếng cười Sở Dương, có phần lạnh lùng.
Đúng, đúng là Hoàng mỗ nói hơi nhiều. .. Lập tức Hoàng Thượng tỉnh ngộ, cười một tiếng, nói: “Chẳng qua còn có chuyện phải phiền toái Sở thần y...
Một khi chinh chiến, nhất định sẽ có thương vong... Đến lúcđó, còn muốn Sở thần y giúp đỡ nhiều hơn.
Sở Dương thản nhiên nói: Ta làm nghề y, chỉ nhận Tử Tinh, không nhận người. Chỉ cần Hoàng gia các ngươi đưa đầy đủ Tử Tinh, như vậy, bản thần ta có thể khởi tử hồi sinh cho các ngươi... Nhưng nếu không có Tử Tinh, ta cũng lực bất tòng tâm.
Hắn chớp mắt một phen, nói: Đây là nguyên tắc của ta, mong Hoàng gia chủ giúp đỡ. Cùng tình nghĩa, cùng giao tình, cùng cừu hận, cũng không quan hệ gì.
Ngay vừa rồi, trong lòng Sở Dương chợt cảm thấy rất ấm ức, suy nghĩ của vị Hoàng gia chủ này rất rõ ràng, thậm chí không thèm che dấu: ta gióng trống khua chiêng đến, Tiêu gia tất nhiên sẽ biết rõ. Ngươi muốn giữ bí mật, đứng ngoài cuộc, đã không có khả năng rồi.
Cho nên, ngươi đã giao du với kẻ xấu như ta rồi.
Cho nên, chẳng khác nào ngươi đã cùng hội cùng thuyền với ta. Như vậy, Hoàng gia chúng ta có chỗ cần giúp đỡ, ví dụ như chữa bệnh chữa thương, ngươi không thể khoanh tayđứng nhìn. Một khi Hoàng gia chúng ta bị tiêu diệt... Ngươi cũng không có được kết quả tốt!
Cho nên hắn nói ‘nhất định phiền toái’ là những lời này. Nhưng chính là câu nói kia, lại cho thấy suy nghĩ bây giờ của hắn!
Điều này khiến cho trong lòng Sở Diêm Vương làm sao có thể dễ chịu?
Mẹ, từ trước đến giờ đều là bố mày tính kế người khác, giờlại có người đang tính kế bố mày?!
Hơn nữa, cái gì gọi là ‘nhất định phiền toái ’? Đây là lý do quái quỷ gì? Bố mày thoải mái nhàn nhã ở chỗ này xem bệnh kiếm Tử Tinh, làm gì có phiền toái? Nếu như con của ngươi không đến, ta có phiền toái cái rắm?
Giờ đây các ngươi không những đem phiền toái tới cho ta, lại còn làm cho phiền toái lớn hơn, chẳng những làm cho phiền toái lớn hơn, lại còn muốn lợi dụng ta?
Một khi đã hiểu ra, ở trong lòng Sở Diêm vương, vị Hoàng gia chủ này liền hoàn toàn không được chào đón rồi.
Hoàng Thượng có chút ngượng ngùng mà nói: Đây là hiển nhiên, đây là hiển nhiên. Sở thần y có tổn thất, thì nhấtđịnh phải bồi thường! Biết lời nói ban nãy của mình, đã chạm đến thần kinh nhạy cảm của vị thần y này, tâm tư của mình, cũng không thể gạt được người khác, cũng có chút ngượng ngùng.
Sở Dương nói: Một khi đã như vậy, vì đứa con của mình Hoàng gia chủ liền lấy ra hai mươi vạn Tử Tinh để bồi thường thiệt hại cho tiểu điếm đi. Trước tiên bồi thường một tháng là tốt rồi, sau một tháng, nếu như linh dược của
Hoàng gia còn chưa có đưa tới, vậy thì sẽ lại tính thêm một lần.
Hoàng Thượng hào sảng nói: Đây là đương nhiên, nhưng không biết là bao nhiêu.
Sở Dương duỗi ra hai ngón tay.
Hai ngàn Tử Tinh? Tuy Hoàng Thượng cảm thấy con số này hơi lớn, nhưng vẫn là cười nói: Không thành vấn đề! Tuyệtđối không thành vấn đề!
Không, là hai vạn! Tử tinh. Ánh mắt Sở Dương trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn.
Hai vạn! Hoàng gia gia chủ kêu một tiếng kêu kì quái.
Đây chỉ là tổn thất! Còn chưa có nói tiền thuốc men! Sở Dương thản nhiên nói: Ở đây xin đừng trả giá. Nếu như Hoàng gia chủ thấy đắt, mang theo lệnh công tử rời đi làđược, thuốc dùng lúc trước, coi như là Sở mỗ tặng cho....
Đâu có đâu có, Sở thần y cứ nói đùa. Mặc dù Hoàng Thượng là người đứng đầu của đại thế gia, nhưng thật không dám không cung kính Sở Dương. Mới vừa tới đây, hắn liền nghe nói tự thân tổng chấp pháp đông nam Hàn Tiêu đi vào Sở gia cổ vũ, thể hiện rõ sự ủng hộ.
Hoàng Thượng làm sao có thể không cố kỵ?
Hiện nay chuyện của Tiêu gia vô cùng cấp bách, không nên chọc vào người khác là tốt nhất.
Con mình chính là vấn đề truyền thừa của một đại gia tộc, cũng nằm trong tay người ta, cũng không thể đắc tội với người ta.
Đương nhiên, nếu là không có hai lí do này, có lẽ Hoàng gia chủ đã sớm bắt vị Sở thần y này về, đâu cần ngồi đó mà cò kè mặc cả với hắn?...
Không phải là hai vạn Tử Tinh sao? Hơn nữa còn là tổn thất của Sở thần y, bởi vì chúng ta Hoàng gia gây nên, nên chi ra, nên bồi thường? Hoàng
Thượng cười nói híp mắt.
Hiện tại bồi thường tính toán ổn thỏa rồi, chúng ta nói một chút tới tiền thuốc men. Sở Dương cười tủm tỉm, nụ cười thuần khiết.
Nhưng Hoàng Thượng cũng thật cẩn thận: Sở thần y cứ nóiđừng ngại.
Mãi cho đến lúc lệnh công tử khỏi hẳn, đại khái cần... Khoảng hai vạn Tử Tinh. Sở Dương phóng khoáng nói: Con số cụ thể hẳn là hai vạn ba nghìn, chẳng qua ba nghìn kia ta cũng không có ý tứ lấy. Tất cả mọi người đều là người quen... Ta cũng không thể lấy nhiều hơn.
Hắn cười ha hả một tiếng, nói: Nhưng ta cũng không thểlấy ít đi, Hoàng gia chủ chỉ vì ba gốc độc dược, đều có thểkhông chút nhíu mày lấy ra hai mươi vạn Tử Tinh... Ta muốn ít đi, đối với Hoàng gia chủ cũng là sỉ nhục. Hiện giờ mọi người quen như vậy, tại sao ta lại có thể sỉ nhục ngài!
Sở thần y cười nhã nhặn một tiếng: Bản thân ta tự cảm thấy, giá tiền như thế, không nhiều cũng không ít... Hoàng gia chủ, Hoàng gia chủ? Ngài... Làm sao vậy?
Hoàng Thượng cúi đầu, ho khan một trận, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: Khụ khụ khụ... Đúng, không nhiều không ít... Hai vạn… Vừa đúng, khụ khụ khụ ha hả, vừađúng.
Trong lòng vô cùng buồn bực: ngươi còn không sỉ nhục tađâu... Cầu xin ngươi mau tới sỉ nhục ta đi...
Uh, Hoàng gia chủ không có ý kiến là tốt rồi... Sở Dương cười ha hả một tiếng.
Trong lòng Hoàng Thượng bực mình: ai nói ta không có ý kiến? Chỉ là ta không có nói ra thôi...
Chỉ nghe Sở Dương nói một cách chân thành: Hoàng gia chủ, chúng ta quen thuộc thì quen thuộc, chẳng qua, bản thân ta chính là dựa vào việc này để kiếm sống... Có mấy lời có lẽ nên nói rõ trước, tránh cho đến lúc đó xảy ra tranh chấp, thì ta hết sức ngượng ngùng...
Hoàng Thượng cảm thấy không ổn, lắp bắp nói: Chuyện gìđó?
Sở Dương cười cười ngượng ngùng, chà xát tay, có chút ngại ngùng nói: Là thế này... Đợi đến lúc con trai ngài hoàn toàn khôi phục, Hoàng gia chủ định dùng bao nhiêu để tạ ơn tại hạ?
Ách... Hoàng Thượng xanh mặt.
Những lời này nói thẳng ra, cho dù là cáo già xảo quyệt như Hoàng Thượng, cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Đương nhiên, chúng ta thấy chuyện này thực bình thường, nhưng khi Sở Dương nói, chuyện này phải che dấu, có chút không ý tứ. Khi đó, cho dù là đi thanh lâu còn phải nghe một khúc nhạc trước......
Sở Dương hăng hái nói: Ngươi xem, một khi thương thếcủa Hoàng công tử lành hẳn, như vậy, con cháu của Hoàng gia lập tức sẽ thêm đông đúc ha ha...
Hơn nữa sau khi Hoàng công tử được ta điều trị, năng lực đó, tuyệt đối gấp mấy lần người bình thường... Hoàng gia chủ, ngày ngài tận hưởng niềm vui thú tuổi già sắp tới, đây là chuyện đáng mong đợi, đáng giá ăn mừng.
Đối với đại công thần như ta... Chắc chắn Hoàng gia chủ sẽ không keo kiệt bủn xỉn đúng không? Sở thần y hỏi han.
Hoàng Thượng chỉ cảm thấy trong miệng có chút đắng nghét, hình như cảm thấy gia nghiệp tích lũy đời này qua đời khác vào giờ khắc này đã mọc cánh bay đi...
Cắn răng, nhíu nhíu mày, dậm chân, nói: Đến lúc đó, lại thêm cho Sở thần y hai vạn Tử Tinh!
Hai vạn? Sở Dương bất mãn kéo dài thanh âm: Hai vạn... Hắc hắc hắc hắc...
Hai vạn năm ngàn! Hoàng Thượng đau lòng nói.
Hoàng gia chủ vẫn còn có chút không coi trọng huyết mạch truyền thừa... Sở Dương thở dài: Cần phải biết bất hiếu có ba điều, vô hậu là lớn nhất...
Ba vạn! Trán Hoàng Thượng nổi gân xanh.
Thành giao! Sở thần y vỗ tay một cái, nét mặt tươi cười như hoa: Hoàng gia chủ, mời, mời ngồi, để ta nói bọn họ dâng trà.
Sở thần y...... Chính là một con quỷ tham lam! Đòi tiền giống như lột da......
Ách, đúng rồi. Sở thần y lại quay người lại, nói: Hoàng gia chủ nói ba vạn, là Tử Tinh đúng không?
Hoàng Thượng nổi giận gầm lên một tiếng: Chẳng lẽ ta sẽ cho ngươi bạc trắng hay sao?.
Vậy là tốt rồi... Sở Dương thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Thượng nháy mắt, thở ra một hơi, nhắm mắt lại. Hiện tại hắn không muốn nhìn thấy vị thần y này nữa.
Có bị gì cũng đừng bị bệnh, thiếu cái gì cũng đừng thiếu tiền!
Bây giờ Hoàng gia chủ đã có nhận biết sâu sắc hơn nữa đối với những lời này, nếu là có bệnh, tất cả tài sản có thể bị các bác sĩ lấy sạch.... Bụng dạ độc ác như thế, có bao nhiêu của cải mà không hết?
Hoàng Thượng âm thầm hạ quyết tâm: thời điểm đối phó Tiêu gia, có thể đoạt được bao nhiêu thì đoạt! Cố gắng hết sức đem thiệt hại kiếm trở lại...
Hắn cũng không biết, sở dĩ hắn phải giao ra giá cao như thế, cũng bởi vì hắn đắc tội Sở Dương! Không nên tính kế Sở Dương...
Sở Dương phiền nhất, là bị người khác tính kế, bị người lợi dụng!
Hoàng Thượng chạm nghịch lân của hắn, làm sao có thểkhông bị hắn sư tử mở rộng miệng làm thịt một trận?
Đương nhiên, nếu như Hoàng Thượng biết rõ chân tướng sựviệc, hiểu ra mình chỉ cần giao ra một vạn Tử Tinh có thểhoàn thành việc này, hiện giờ lại phải bỏ ra bảy vạn TửTinh... Có lẽ hắn sẽ đem lưỡi mình cắt cũng có...
Ban đêm ngày hôm đó, Hoàng Thượng mang người trọ ở khách điếm bên cạnh, còn Hoàng Hà Liễu bên này thì để lại hai vị Thánh cấp cường giả bảo vệ. Hoàng Hà Liễu công tử bịthuốc của Sở thần y làm cho chết đi sống lại, đi ngủ rất sớm...
Nửa đêm khuya khoắt, ánh sao lờ mờ.
Trong phòng Sở Dương, Sở Dương mặc hắc y, ngồi ở trước giường.
Lấy từ trong không gian Cửu Kiếp ra một cái người rơm to như người thật, bỏ vào trong chăn. Đem chăn bông đắp lên, lập tức lại lấy ra một vật kỳ dị, ở giữa có lỗ, một đầu thô, một đầu mảnh, khẽ đặt ở dưới cửa sổ, rồi nín thở.
Gió thổi nhẹ nhàng từ cửa sổ vào.
Sở Dương điều chỉnh phương hướng của vật kỳ quái kia, chờđến lúc trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng, trong phòng liền xuất hiện một tiếng hít thở rất nhỏ.
Giống như là một người ngủ say, phát ra tiếng hít thở tựnhiên.
Nhưng Sở Dương đã nín thở.
Vậy tiếng hít thở này từ đâu mà đến?
Thì ra là do vật kỳ quái Sở Dương đặt ở bên cửa sổ phát ra.
Vật này, chính là từ trong trí nhớ của Cửu Kiếp kiếm chủ đời thứ nhất mà ra, do Sở Dương tỉ mỉ chế tác mà thành. Chính là thứ dùng che dấu tai mắt người vô cùng tốt, có tên là: trong phòng có người
Loại vật này, có thể căn cứ hướng gió, phát ra tiếng giống tiếng hít thở nhất, làm cho người ta cảm thấy, trong gian phòng đó có người đang ngủ say. Nhìn có vẻ tầm thường, nhưng khi hành tẩu giang hồ, tác dụng của thứ này rất lớn...
Điều quan trọng nhất là để chế tạo thứ này, chỉ cần biết phương pháp thì dùng một tảng đá cũng có thể chế tạo ra.
Sở Dương cảm thấy hứng thú vô cùng. Cho nên sẽ đem đồ vật này chế tạo ra từ trước, hiện tại thì có cơ hội sử dụng.
Sau khi an bài ổn thỏa.
Thần thức của Sở Dương chìm vào ý niệm không gian, hỏi: Kiếm Linh, chuẩn bị xong chưa?
Tiếng cười Sở Dương, có phần lạnh lùng.
Đúng, đúng là Hoàng mỗ nói hơi nhiều. .. Lập tức Hoàng Thượng tỉnh ngộ, cười một tiếng, nói: “Chẳng qua còn có chuyện phải phiền toái Sở thần y...
Một khi chinh chiến, nhất định sẽ có thương vong... Đến lúcđó, còn muốn Sở thần y giúp đỡ nhiều hơn.
Sở Dương thản nhiên nói: Ta làm nghề y, chỉ nhận Tử Tinh, không nhận người. Chỉ cần Hoàng gia các ngươi đưa đầy đủ Tử Tinh, như vậy, bản thần ta có thể khởi tử hồi sinh cho các ngươi... Nhưng nếu không có Tử Tinh, ta cũng lực bất tòng tâm.
Hắn chớp mắt một phen, nói: Đây là nguyên tắc của ta, mong Hoàng gia chủ giúp đỡ. Cùng tình nghĩa, cùng giao tình, cùng cừu hận, cũng không quan hệ gì.
Ngay vừa rồi, trong lòng Sở Dương chợt cảm thấy rất ấm ức, suy nghĩ của vị Hoàng gia chủ này rất rõ ràng, thậm chí không thèm che dấu: ta gióng trống khua chiêng đến, Tiêu gia tất nhiên sẽ biết rõ. Ngươi muốn giữ bí mật, đứng ngoài cuộc, đã không có khả năng rồi.
Cho nên, ngươi đã giao du với kẻ xấu như ta rồi.
Cho nên, chẳng khác nào ngươi đã cùng hội cùng thuyền với ta. Như vậy, Hoàng gia chúng ta có chỗ cần giúp đỡ, ví dụ như chữa bệnh chữa thương, ngươi không thể khoanh tayđứng nhìn. Một khi Hoàng gia chúng ta bị tiêu diệt... Ngươi cũng không có được kết quả tốt!
Cho nên hắn nói ‘nhất định phiền toái’ là những lời này. Nhưng chính là câu nói kia, lại cho thấy suy nghĩ bây giờ của hắn!
Điều này khiến cho trong lòng Sở Diêm Vương làm sao có thể dễ chịu?
Mẹ, từ trước đến giờ đều là bố mày tính kế người khác, giờlại có người đang tính kế bố mày?!
Hơn nữa, cái gì gọi là ‘nhất định phiền toái ’? Đây là lý do quái quỷ gì? Bố mày thoải mái nhàn nhã ở chỗ này xem bệnh kiếm Tử Tinh, làm gì có phiền toái? Nếu như con của ngươi không đến, ta có phiền toái cái rắm?
Giờ đây các ngươi không những đem phiền toái tới cho ta, lại còn làm cho phiền toái lớn hơn, chẳng những làm cho phiền toái lớn hơn, lại còn muốn lợi dụng ta?
Một khi đã hiểu ra, ở trong lòng Sở Diêm vương, vị Hoàng gia chủ này liền hoàn toàn không được chào đón rồi.
Hoàng Thượng có chút ngượng ngùng mà nói: Đây là hiển nhiên, đây là hiển nhiên. Sở thần y có tổn thất, thì nhấtđịnh phải bồi thường! Biết lời nói ban nãy của mình, đã chạm đến thần kinh nhạy cảm của vị thần y này, tâm tư của mình, cũng không thể gạt được người khác, cũng có chút ngượng ngùng.
Sở Dương nói: Một khi đã như vậy, vì đứa con của mình Hoàng gia chủ liền lấy ra hai mươi vạn Tử Tinh để bồi thường thiệt hại cho tiểu điếm đi. Trước tiên bồi thường một tháng là tốt rồi, sau một tháng, nếu như linh dược của
Hoàng gia còn chưa có đưa tới, vậy thì sẽ lại tính thêm một lần.
Hoàng Thượng hào sảng nói: Đây là đương nhiên, nhưng không biết là bao nhiêu.
Sở Dương duỗi ra hai ngón tay.
Hai ngàn Tử Tinh? Tuy Hoàng Thượng cảm thấy con số này hơi lớn, nhưng vẫn là cười nói: Không thành vấn đề! Tuyệtđối không thành vấn đề!
Không, là hai vạn! Tử tinh. Ánh mắt Sở Dương trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn.
Hai vạn! Hoàng gia gia chủ kêu một tiếng kêu kì quái.
Đây chỉ là tổn thất! Còn chưa có nói tiền thuốc men! Sở Dương thản nhiên nói: Ở đây xin đừng trả giá. Nếu như Hoàng gia chủ thấy đắt, mang theo lệnh công tử rời đi làđược, thuốc dùng lúc trước, coi như là Sở mỗ tặng cho....
Đâu có đâu có, Sở thần y cứ nói đùa. Mặc dù Hoàng Thượng là người đứng đầu của đại thế gia, nhưng thật không dám không cung kính Sở Dương. Mới vừa tới đây, hắn liền nghe nói tự thân tổng chấp pháp đông nam Hàn Tiêu đi vào Sở gia cổ vũ, thể hiện rõ sự ủng hộ.
Hoàng Thượng làm sao có thể không cố kỵ?
Hiện nay chuyện của Tiêu gia vô cùng cấp bách, không nên chọc vào người khác là tốt nhất.
Con mình chính là vấn đề truyền thừa của một đại gia tộc, cũng nằm trong tay người ta, cũng không thể đắc tội với người ta.
Đương nhiên, nếu là không có hai lí do này, có lẽ Hoàng gia chủ đã sớm bắt vị Sở thần y này về, đâu cần ngồi đó mà cò kè mặc cả với hắn?...
Không phải là hai vạn Tử Tinh sao? Hơn nữa còn là tổn thất của Sở thần y, bởi vì chúng ta Hoàng gia gây nên, nên chi ra, nên bồi thường? Hoàng
Thượng cười nói híp mắt.
Hiện tại bồi thường tính toán ổn thỏa rồi, chúng ta nói một chút tới tiền thuốc men. Sở Dương cười tủm tỉm, nụ cười thuần khiết.
Nhưng Hoàng Thượng cũng thật cẩn thận: Sở thần y cứ nóiđừng ngại.
Mãi cho đến lúc lệnh công tử khỏi hẳn, đại khái cần... Khoảng hai vạn Tử Tinh. Sở Dương phóng khoáng nói: Con số cụ thể hẳn là hai vạn ba nghìn, chẳng qua ba nghìn kia ta cũng không có ý tứ lấy. Tất cả mọi người đều là người quen... Ta cũng không thể lấy nhiều hơn.
Hắn cười ha hả một tiếng, nói: Nhưng ta cũng không thểlấy ít đi, Hoàng gia chủ chỉ vì ba gốc độc dược, đều có thểkhông chút nhíu mày lấy ra hai mươi vạn Tử Tinh... Ta muốn ít đi, đối với Hoàng gia chủ cũng là sỉ nhục. Hiện giờ mọi người quen như vậy, tại sao ta lại có thể sỉ nhục ngài!
Sở thần y cười nhã nhặn một tiếng: Bản thân ta tự cảm thấy, giá tiền như thế, không nhiều cũng không ít... Hoàng gia chủ, Hoàng gia chủ? Ngài... Làm sao vậy?
Hoàng Thượng cúi đầu, ho khan một trận, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: Khụ khụ khụ... Đúng, không nhiều không ít... Hai vạn… Vừa đúng, khụ khụ khụ ha hả, vừađúng.
Trong lòng vô cùng buồn bực: ngươi còn không sỉ nhục tađâu... Cầu xin ngươi mau tới sỉ nhục ta đi...
Uh, Hoàng gia chủ không có ý kiến là tốt rồi... Sở Dương cười ha hả một tiếng.
Trong lòng Hoàng Thượng bực mình: ai nói ta không có ý kiến? Chỉ là ta không có nói ra thôi...
Chỉ nghe Sở Dương nói một cách chân thành: Hoàng gia chủ, chúng ta quen thuộc thì quen thuộc, chẳng qua, bản thân ta chính là dựa vào việc này để kiếm sống... Có mấy lời có lẽ nên nói rõ trước, tránh cho đến lúc đó xảy ra tranh chấp, thì ta hết sức ngượng ngùng...
Hoàng Thượng cảm thấy không ổn, lắp bắp nói: Chuyện gìđó?
Sở Dương cười cười ngượng ngùng, chà xát tay, có chút ngại ngùng nói: Là thế này... Đợi đến lúc con trai ngài hoàn toàn khôi phục, Hoàng gia chủ định dùng bao nhiêu để tạ ơn tại hạ?
Ách... Hoàng Thượng xanh mặt.
Những lời này nói thẳng ra, cho dù là cáo già xảo quyệt như Hoàng Thượng, cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Đương nhiên, chúng ta thấy chuyện này thực bình thường, nhưng khi Sở Dương nói, chuyện này phải che dấu, có chút không ý tứ. Khi đó, cho dù là đi thanh lâu còn phải nghe một khúc nhạc trước......
Sở Dương hăng hái nói: Ngươi xem, một khi thương thếcủa Hoàng công tử lành hẳn, như vậy, con cháu của Hoàng gia lập tức sẽ thêm đông đúc ha ha...
Hơn nữa sau khi Hoàng công tử được ta điều trị, năng lực đó, tuyệt đối gấp mấy lần người bình thường... Hoàng gia chủ, ngày ngài tận hưởng niềm vui thú tuổi già sắp tới, đây là chuyện đáng mong đợi, đáng giá ăn mừng.
Đối với đại công thần như ta... Chắc chắn Hoàng gia chủ sẽ không keo kiệt bủn xỉn đúng không? Sở thần y hỏi han.
Hoàng Thượng chỉ cảm thấy trong miệng có chút đắng nghét, hình như cảm thấy gia nghiệp tích lũy đời này qua đời khác vào giờ khắc này đã mọc cánh bay đi...
Cắn răng, nhíu nhíu mày, dậm chân, nói: Đến lúc đó, lại thêm cho Sở thần y hai vạn Tử Tinh!
Hai vạn? Sở Dương bất mãn kéo dài thanh âm: Hai vạn... Hắc hắc hắc hắc...
Hai vạn năm ngàn! Hoàng Thượng đau lòng nói.
Hoàng gia chủ vẫn còn có chút không coi trọng huyết mạch truyền thừa... Sở Dương thở dài: Cần phải biết bất hiếu có ba điều, vô hậu là lớn nhất...
Ba vạn! Trán Hoàng Thượng nổi gân xanh.
Thành giao! Sở thần y vỗ tay một cái, nét mặt tươi cười như hoa: Hoàng gia chủ, mời, mời ngồi, để ta nói bọn họ dâng trà.
Sở thần y...... Chính là một con quỷ tham lam! Đòi tiền giống như lột da......
Ách, đúng rồi. Sở thần y lại quay người lại, nói: Hoàng gia chủ nói ba vạn, là Tử Tinh đúng không?
Hoàng Thượng nổi giận gầm lên một tiếng: Chẳng lẽ ta sẽ cho ngươi bạc trắng hay sao?.
Vậy là tốt rồi... Sở Dương thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Thượng nháy mắt, thở ra một hơi, nhắm mắt lại. Hiện tại hắn không muốn nhìn thấy vị thần y này nữa.
Có bị gì cũng đừng bị bệnh, thiếu cái gì cũng đừng thiếu tiền!
Bây giờ Hoàng gia chủ đã có nhận biết sâu sắc hơn nữa đối với những lời này, nếu là có bệnh, tất cả tài sản có thể bị các bác sĩ lấy sạch.... Bụng dạ độc ác như thế, có bao nhiêu của cải mà không hết?
Hoàng Thượng âm thầm hạ quyết tâm: thời điểm đối phó Tiêu gia, có thể đoạt được bao nhiêu thì đoạt! Cố gắng hết sức đem thiệt hại kiếm trở lại...
Hắn cũng không biết, sở dĩ hắn phải giao ra giá cao như thế, cũng bởi vì hắn đắc tội Sở Dương! Không nên tính kế Sở Dương...
Sở Dương phiền nhất, là bị người khác tính kế, bị người lợi dụng!
Hoàng Thượng chạm nghịch lân của hắn, làm sao có thểkhông bị hắn sư tử mở rộng miệng làm thịt một trận?
Đương nhiên, nếu như Hoàng Thượng biết rõ chân tướng sựviệc, hiểu ra mình chỉ cần giao ra một vạn Tử Tinh có thểhoàn thành việc này, hiện giờ lại phải bỏ ra bảy vạn TửTinh... Có lẽ hắn sẽ đem lưỡi mình cắt cũng có...
Ban đêm ngày hôm đó, Hoàng Thượng mang người trọ ở khách điếm bên cạnh, còn Hoàng Hà Liễu bên này thì để lại hai vị Thánh cấp cường giả bảo vệ. Hoàng Hà Liễu công tử bịthuốc của Sở thần y làm cho chết đi sống lại, đi ngủ rất sớm...
Nửa đêm khuya khoắt, ánh sao lờ mờ.
Trong phòng Sở Dương, Sở Dương mặc hắc y, ngồi ở trước giường.
Lấy từ trong không gian Cửu Kiếp ra một cái người rơm to như người thật, bỏ vào trong chăn. Đem chăn bông đắp lên, lập tức lại lấy ra một vật kỳ dị, ở giữa có lỗ, một đầu thô, một đầu mảnh, khẽ đặt ở dưới cửa sổ, rồi nín thở.
Gió thổi nhẹ nhàng từ cửa sổ vào.
Sở Dương điều chỉnh phương hướng của vật kỳ quái kia, chờđến lúc trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng, trong phòng liền xuất hiện một tiếng hít thở rất nhỏ.
Giống như là một người ngủ say, phát ra tiếng hít thở tựnhiên.
Nhưng Sở Dương đã nín thở.
Vậy tiếng hít thở này từ đâu mà đến?
Thì ra là do vật kỳ quái Sở Dương đặt ở bên cửa sổ phát ra.
Vật này, chính là từ trong trí nhớ của Cửu Kiếp kiếm chủ đời thứ nhất mà ra, do Sở Dương tỉ mỉ chế tác mà thành. Chính là thứ dùng che dấu tai mắt người vô cùng tốt, có tên là: trong phòng có người
Loại vật này, có thể căn cứ hướng gió, phát ra tiếng giống tiếng hít thở nhất, làm cho người ta cảm thấy, trong gian phòng đó có người đang ngủ say. Nhìn có vẻ tầm thường, nhưng khi hành tẩu giang hồ, tác dụng của thứ này rất lớn...
Điều quan trọng nhất là để chế tạo thứ này, chỉ cần biết phương pháp thì dùng một tảng đá cũng có thể chế tạo ra.
Sở Dương cảm thấy hứng thú vô cùng. Cho nên sẽ đem đồ vật này chế tạo ra từ trước, hiện tại thì có cơ hội sử dụng.
Sau khi an bài ổn thỏa.
Thần thức của Sở Dương chìm vào ý niệm không gian, hỏi: Kiếm Linh, chuẩn bị xong chưa?
/2680
|