Lý phu nhân hồi phục xong, chậm rãi nói ra, lúc này nàng rốt cục minh bạch, Trầm Tường đáng giá để chưởng giáo Thái Vũ Môn tự thân xuất mã!
Trầm Tường nhẹ gật đầu, cười nói:
- Đa tạ, ta trước đi mua một ít dược liệu, nếu như nữ nhân tên Hoa Nguyệt Vân kia tới tìm ta, trực tiếp gọi ta đi ra là được rồi, không cần phải lo lắng sẽ quấy rầy ta.
Hai mươi phần dược liệu Bạch Ngọc Tán, bốn vạn tinh thạch, hai mươi phần dược liệu Chân Nguyên Đan, ba vạn tinh thạch, thoáng một phát dùng đi hơn phân nửa, bất quá Trầm Tường tin tưởng lần này hắn nhất định có thể rất thuận lợi luyện thành hai loại đan dược Linh cấp thượng phẩm này.
Trầm Tường được an bài ở tầng thứ hai mươi, nghe nói người có thể ở lại nơi này đều là phi thường cao quý, không phải một ít Luyện đan sư kiệt xuất, thì chính là võ giả cấp bậc như Lý phu nhân.
Này làm Trầm Tường thụ sủng nhược kinh, bất quá trong lòng hắn cũng thập phần an tâm, ít nhất rất an toàn.
Sau khi Trầm Tường thành công luyện chế ra Huyền cấp hạ phẩm Trúc Cơ Đan, lúc này luyện chế Bạch Ngọc Tán cùng Chân Nguyên Đan rất thuận buồm xuôi gió, chỉ thất bại mấy lần, đằng sau hắn đều có thể thành công luyện chế ra.
Hơn nữa đây chỉ là dùng ba ngày thời gian!
Mười lăm hộp Bạch Ngọc Tán, hai mươi tám hạt Chân Nguyên Đan, mỗi khi Chân Nguyên Đan vừa ra lô, đã bị nha đầu Long Tuyết Di tham ăn cướp đi hơn phân nửa, một lò có thể ra bốn hạt!
Trầm Tường đầu đầy mồ hôi từ trong mật thất đi ra, lại ngửi được một mùi thơm cơ thể quen thuộc, sau đó hắn liền trông thấy một mỹ nhân tuyệt sắc nằm nghiêng ở trên giường của hắn.
Cô gái này mặc quần lụa mỏng màu trắng nhạt, thân thể thanh tú giống như Phong Loan, làn da óng ánh tuyết trắng, trong khí chất đẹp đẽ quý phái lộ ra một cổ phủ mị câu hồn đoạt phách.
Khuôn mặt mị hoặc chúng sinh kia Trầm Tường chưa từng quên, nữ tử thành thục, kiều diễm, phủ mị, cao quý đoan trang này chính là hắn ở tục giới nhận thức, Hoa Nguyệt Vân.
- Đó là giường của ta, tranh thủ xuống đi!
Trầm Tường cũng không biết nên nói cái gì, lung tung phát ngôn một câu.
Trên mặt mỹ nhân cười ngọt ngào, mà trong đôi mắt đẹp dịu dàng lại tràn đầy u oán cùng một loại hận khác thường, nàng chậm rãi đi xuống giường, nhõng nhẽo cười nói:
- Ta biết ngươi hối hận lúc trước không có thu ta làm nha hoàn! Có phải rất ảo não hay không?
Trong nội tâm Trầm Tường quả thật có chút hối hận, nhưng mà vẻ mặt không thèm để ý, đạm mạc nói:
- Ta tìm được nàng rồi, mau nói cho ta biết tên của nàng đi!
- Hoa Hương Nguyệt!
Mỹ nhân lấy ra một cái khăn lụa thơm ngào ngạt, lau sạch mồ hôi trên trán Trầm Tường, khẽ cười nói:
- Tên của ta có dễ nghe hay không?
- Danh tự êm tai, nàng cũng rất đẹp! Thực lực cũng rất mạnh, nàng rốt cuộc là nữ nhân thế nào?
Trầm Tường lắc đầu thở dài, rất trực tiếp nói ra lời nói trong nội tâm.
Hoa Hương Nguyệt ngồi ở bên cạnh một cái bàn, chậm rãi rót trà, mỗi cái giơ tay nhấc chân, mị thái lan tràn, làm người thấy cảnh đẹp ý vui.
- Ta chỉ là một nha hoàn, chỉ có điều chủ nhân của ta là chưởng giáo Đan Hương Đào Nguyên, tuy như thế, nhưng ta có thể tùy thời ly khai Đan Hương Đào Nguyên, chỉ là tiểu nữ tử không có thể tìm được một chỗ dựa tốt.
Hoa Hương Nguyệt phủ mị liếc mắt nhìn Trầm Tường.
Trầm Tường biết hiện tại mình không có gì có thể cho nữ nhân này, hắn biết nữ nhân này trước kia là thật tâm muốn làm nha hoàn của hắn, nhưng là vì cái gì?
Hoa Hương Nguyệt đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ nhìn Trầm Tường, sâu kín thở dài:
- Trầm Tường, gần đây ngươi gây ra cũng không ít sự tình a...
- Cặp mông nhỏ này thật sự là nhô lên phải chết!
Một giọng nói bỗng nhiên truyền tới.
Trong lòng Trầm Tường chấn động, mà khuôn mặt của Hoa Hương Nguyệt lại ửng đỏ, lập tức quay đầu, trừng lớn đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào Trầm Tường.
Thanh âm là giống Trầm Tường như đúc, nhưng mà không phải Trầm Tường nói, mà là Long Tuyết Di nói, Trầm Tường nuốt nuốt nước miếng, dùng tay hung hăng đập ngực trái một cái, hắn không nghĩ tới Long Tuyết Di thậm chí có loại bổn sự này, có thể mô phỏng thanh âm của người khác, học được rất giống!
Trước kia Trầm Tường lo lắng không phải vô duyên vô cớ!
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
Hoa Hương Nguyệt nhíu mày hỏi, nàng vững tin mình không có nghe sai, nhưng cũng cảm thấy loại khinh bạc này không giống như là Trầm Tường nói ra được, tuy Trầm Tường luôn dùng một ánh mắt xấu xa nhìn nàng.
Vẻ mặt Trầm Tường cười khổ, chẳng lẽ hắn nói này không phải mình nói? Nhưng này là ai nói, cái thiệt thòi này hắn không ăn cũng phải ăn!
- Ta chỉ là có cảm xúc nên phát ra, chỉ là ta không có biểu đạt tốt, này vốn là khen dáng người nàng rất tốt.
Trầm Tường vội vàng giải thích nói.
- Hừ, lá gan ngươi càng lúc càng lớn, vậy mà dùng ngôn ngữ đùa giỡn ta!
Hoa Hương Nguyệt kiều phun một tiếng, trong nội tâm cũng có một loại hưng phấn khác thường.
Trầm Tường rót cho mình một chén trà, một bên uống vào một bên dùng thần thức cảnh cáo Tiểu Long Nữ:
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng xằng bậy, đây chính là có thể hại chết người.
- Ta chỉ là có cảm xúc nên phát ra.
Long Tuyết Di khanh khách cười nói:
- Nữ nhân xinh đẹp như vậy nên hảo hảo đùa giỡn một chút.
- Trầm Tường, ngươi ở Thái Vũ Môn chọc một Đan trưởng lão rất lợi hại, ngươi về sau định như thế nào đây?
Hoa Hương Nguyệt dùng một ánh mắt khác thường nhìn Trầm Tường.
- Có thể có tính toán gì chứ? Hiện tại nữ nhân này cũng không dám làm gì ta, hắc hắc!
Trầm Tường nghĩ đến thời điểm Đan trưởng lão phải hô mình là sư thúc, trong nội tâm âm thầm vui vẻ.
Hoa Hương Nguyệt nhíu mày, đến bên cạnh Trầm Tường, hỏi:
- Vì sao?
- Này là bí mật của ta, không thể nói cho nàng biết.
Trầm Tường nói ra, trên mặt còn mang theo một dáng tươi cười dương dương đắc ý.
- Hoa tỷ tỷ, tỷ ở bên trong Đan Hương Đào Nguyên không phải rất có quyền thế?
Trầm Tường lo lắng nàng tiếp tục truy vấn, lập tức nói sang chuyện khác.
- Gọi ta Hương Nguyệt là được rồi, nếu không về sau ta không để ý tới ngươi.
Hoa Hương Nguyệt dùng một ngón tay ngọc đè lên bờ môi Trầm Tường, làm tâm thần Trầm Tường rung động.
- Hương Nguyệt! Như vậy được chưa!
Hoa Hương Nguyệt nhõng nhẽo cười nói:
- Lúc này mới nghe lời, ta ở bên trong Đan Hương Đào Nguyên chỉ phụ trách quản lý một ít sự tình rất đau đầu, bình thường đều rất bận rộn, vì gặp ngươi, ta phải cố gắng rất nhiều.
- Hương Nguyệt, vì cái gì nàng đối với ta tốt như vậy?
Trầm Tường tò mò hỏi, hắn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra mình dựa vào cái gì có thể làm cho một nữ tử như vậy ưu ái.
- Chẳng lẽ ngươi đối với mị lực của mình không có có lòng tin?
Hoa Hương Nguyệt đưa tình ẩn tình nhìn Trầm Tường, làm Trầm Tường tim đập nhanh hơn.
- Đương nhiên không phải, chỉ là ở trước mặt nàng ta không có có lòng tin!
Trầm Tường lơ đảng nói.
Trầm Tường nhẹ gật đầu, cười nói:
- Đa tạ, ta trước đi mua một ít dược liệu, nếu như nữ nhân tên Hoa Nguyệt Vân kia tới tìm ta, trực tiếp gọi ta đi ra là được rồi, không cần phải lo lắng sẽ quấy rầy ta.
Hai mươi phần dược liệu Bạch Ngọc Tán, bốn vạn tinh thạch, hai mươi phần dược liệu Chân Nguyên Đan, ba vạn tinh thạch, thoáng một phát dùng đi hơn phân nửa, bất quá Trầm Tường tin tưởng lần này hắn nhất định có thể rất thuận lợi luyện thành hai loại đan dược Linh cấp thượng phẩm này.
Trầm Tường được an bài ở tầng thứ hai mươi, nghe nói người có thể ở lại nơi này đều là phi thường cao quý, không phải một ít Luyện đan sư kiệt xuất, thì chính là võ giả cấp bậc như Lý phu nhân.
Này làm Trầm Tường thụ sủng nhược kinh, bất quá trong lòng hắn cũng thập phần an tâm, ít nhất rất an toàn.
Sau khi Trầm Tường thành công luyện chế ra Huyền cấp hạ phẩm Trúc Cơ Đan, lúc này luyện chế Bạch Ngọc Tán cùng Chân Nguyên Đan rất thuận buồm xuôi gió, chỉ thất bại mấy lần, đằng sau hắn đều có thể thành công luyện chế ra.
Hơn nữa đây chỉ là dùng ba ngày thời gian!
Mười lăm hộp Bạch Ngọc Tán, hai mươi tám hạt Chân Nguyên Đan, mỗi khi Chân Nguyên Đan vừa ra lô, đã bị nha đầu Long Tuyết Di tham ăn cướp đi hơn phân nửa, một lò có thể ra bốn hạt!
Trầm Tường đầu đầy mồ hôi từ trong mật thất đi ra, lại ngửi được một mùi thơm cơ thể quen thuộc, sau đó hắn liền trông thấy một mỹ nhân tuyệt sắc nằm nghiêng ở trên giường của hắn.
Cô gái này mặc quần lụa mỏng màu trắng nhạt, thân thể thanh tú giống như Phong Loan, làn da óng ánh tuyết trắng, trong khí chất đẹp đẽ quý phái lộ ra một cổ phủ mị câu hồn đoạt phách.
Khuôn mặt mị hoặc chúng sinh kia Trầm Tường chưa từng quên, nữ tử thành thục, kiều diễm, phủ mị, cao quý đoan trang này chính là hắn ở tục giới nhận thức, Hoa Nguyệt Vân.
- Đó là giường của ta, tranh thủ xuống đi!
Trầm Tường cũng không biết nên nói cái gì, lung tung phát ngôn một câu.
Trên mặt mỹ nhân cười ngọt ngào, mà trong đôi mắt đẹp dịu dàng lại tràn đầy u oán cùng một loại hận khác thường, nàng chậm rãi đi xuống giường, nhõng nhẽo cười nói:
- Ta biết ngươi hối hận lúc trước không có thu ta làm nha hoàn! Có phải rất ảo não hay không?
Trong nội tâm Trầm Tường quả thật có chút hối hận, nhưng mà vẻ mặt không thèm để ý, đạm mạc nói:
- Ta tìm được nàng rồi, mau nói cho ta biết tên của nàng đi!
- Hoa Hương Nguyệt!
Mỹ nhân lấy ra một cái khăn lụa thơm ngào ngạt, lau sạch mồ hôi trên trán Trầm Tường, khẽ cười nói:
- Tên của ta có dễ nghe hay không?
- Danh tự êm tai, nàng cũng rất đẹp! Thực lực cũng rất mạnh, nàng rốt cuộc là nữ nhân thế nào?
Trầm Tường lắc đầu thở dài, rất trực tiếp nói ra lời nói trong nội tâm.
Hoa Hương Nguyệt ngồi ở bên cạnh một cái bàn, chậm rãi rót trà, mỗi cái giơ tay nhấc chân, mị thái lan tràn, làm người thấy cảnh đẹp ý vui.
- Ta chỉ là một nha hoàn, chỉ có điều chủ nhân của ta là chưởng giáo Đan Hương Đào Nguyên, tuy như thế, nhưng ta có thể tùy thời ly khai Đan Hương Đào Nguyên, chỉ là tiểu nữ tử không có thể tìm được một chỗ dựa tốt.
Hoa Hương Nguyệt phủ mị liếc mắt nhìn Trầm Tường.
Trầm Tường biết hiện tại mình không có gì có thể cho nữ nhân này, hắn biết nữ nhân này trước kia là thật tâm muốn làm nha hoàn của hắn, nhưng là vì cái gì?
Hoa Hương Nguyệt đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ nhìn Trầm Tường, sâu kín thở dài:
- Trầm Tường, gần đây ngươi gây ra cũng không ít sự tình a...
- Cặp mông nhỏ này thật sự là nhô lên phải chết!
Một giọng nói bỗng nhiên truyền tới.
Trong lòng Trầm Tường chấn động, mà khuôn mặt của Hoa Hương Nguyệt lại ửng đỏ, lập tức quay đầu, trừng lớn đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào Trầm Tường.
Thanh âm là giống Trầm Tường như đúc, nhưng mà không phải Trầm Tường nói, mà là Long Tuyết Di nói, Trầm Tường nuốt nuốt nước miếng, dùng tay hung hăng đập ngực trái một cái, hắn không nghĩ tới Long Tuyết Di thậm chí có loại bổn sự này, có thể mô phỏng thanh âm của người khác, học được rất giống!
Trước kia Trầm Tường lo lắng không phải vô duyên vô cớ!
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
Hoa Hương Nguyệt nhíu mày hỏi, nàng vững tin mình không có nghe sai, nhưng cũng cảm thấy loại khinh bạc này không giống như là Trầm Tường nói ra được, tuy Trầm Tường luôn dùng một ánh mắt xấu xa nhìn nàng.
Vẻ mặt Trầm Tường cười khổ, chẳng lẽ hắn nói này không phải mình nói? Nhưng này là ai nói, cái thiệt thòi này hắn không ăn cũng phải ăn!
- Ta chỉ là có cảm xúc nên phát ra, chỉ là ta không có biểu đạt tốt, này vốn là khen dáng người nàng rất tốt.
Trầm Tường vội vàng giải thích nói.
- Hừ, lá gan ngươi càng lúc càng lớn, vậy mà dùng ngôn ngữ đùa giỡn ta!
Hoa Hương Nguyệt kiều phun một tiếng, trong nội tâm cũng có một loại hưng phấn khác thường.
Trầm Tường rót cho mình một chén trà, một bên uống vào một bên dùng thần thức cảnh cáo Tiểu Long Nữ:
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng xằng bậy, đây chính là có thể hại chết người.
- Ta chỉ là có cảm xúc nên phát ra.
Long Tuyết Di khanh khách cười nói:
- Nữ nhân xinh đẹp như vậy nên hảo hảo đùa giỡn một chút.
- Trầm Tường, ngươi ở Thái Vũ Môn chọc một Đan trưởng lão rất lợi hại, ngươi về sau định như thế nào đây?
Hoa Hương Nguyệt dùng một ánh mắt khác thường nhìn Trầm Tường.
- Có thể có tính toán gì chứ? Hiện tại nữ nhân này cũng không dám làm gì ta, hắc hắc!
Trầm Tường nghĩ đến thời điểm Đan trưởng lão phải hô mình là sư thúc, trong nội tâm âm thầm vui vẻ.
Hoa Hương Nguyệt nhíu mày, đến bên cạnh Trầm Tường, hỏi:
- Vì sao?
- Này là bí mật của ta, không thể nói cho nàng biết.
Trầm Tường nói ra, trên mặt còn mang theo một dáng tươi cười dương dương đắc ý.
- Hoa tỷ tỷ, tỷ ở bên trong Đan Hương Đào Nguyên không phải rất có quyền thế?
Trầm Tường lo lắng nàng tiếp tục truy vấn, lập tức nói sang chuyện khác.
- Gọi ta Hương Nguyệt là được rồi, nếu không về sau ta không để ý tới ngươi.
Hoa Hương Nguyệt dùng một ngón tay ngọc đè lên bờ môi Trầm Tường, làm tâm thần Trầm Tường rung động.
- Hương Nguyệt! Như vậy được chưa!
Hoa Hương Nguyệt nhõng nhẽo cười nói:
- Lúc này mới nghe lời, ta ở bên trong Đan Hương Đào Nguyên chỉ phụ trách quản lý một ít sự tình rất đau đầu, bình thường đều rất bận rộn, vì gặp ngươi, ta phải cố gắng rất nhiều.
- Hương Nguyệt, vì cái gì nàng đối với ta tốt như vậy?
Trầm Tường tò mò hỏi, hắn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra mình dựa vào cái gì có thể làm cho một nữ tử như vậy ưu ái.
- Chẳng lẽ ngươi đối với mị lực của mình không có có lòng tin?
Hoa Hương Nguyệt đưa tình ẩn tình nhìn Trầm Tường, làm Trầm Tường tim đập nhanh hơn.
- Đương nhiên không phải, chỉ là ở trước mặt nàng ta không có có lòng tin!
Trầm Tường lơ đảng nói.
/1334
|