Não đại mất không khí đến ù ù, cô ưỡn thân thể để càng tiếp sát với anh. Hơ thở hai người cận kề, nụ hôn nhuyễn đến ái muội.
Cô thở hổn hển, lúc này Lâm Thanh Khải mới buông tha cho cô, hô hấp của hai người cùng chung tại một chỗ, anh hỏi: Lần đầu hôn môi sao?
Vâng. Tương Linh dường như không còn chút sức lực nào, giọng nhỏ hết mức trả lời.
Lâm Thanh Khải cười, lại đưa môi tới: Vậy để anh hôn lại lần nữa. (Na:Khải ca thật là yêu nghiệt.)
Sau này khi nhắc tới nụ hôn đầu, Tương Linh nhớ tới đầu tiên chính là buổi tối cùng ánh đèn ảm đạm và gió đêm. Tiếng xe cùng ánh đèn lướt qua, đi xa, ngón tay Lâm Thanh Khải đỡ gáy cô vừa dùng lực lại vừa ôn nhu.
Thật lâu sau, trong túi áo anh có tiếng điện thoại kêu lên, Lâm Thanh Khải lướt qua môi cô nhìn xuống màn hình, nhấn nút nghe.
Là mấy nam sinh kia giục anh đến, người này nói rất từ tốn, Tương Linh có thể nghe được giọng của đầu dây bên kia: Còn thân mật chưa xong sao? Bên má cô nổi lên hai vùng đỏ ửng, may là đang nấp trong chỗ tối nên không thể nhìn thấy. Lâm Thanh Khải vẫn như cũ, không phủ nhận cái gì hết, cũng không để tâm lắm mà chỉ đáp lại hai ba câu.
Chúng tớ đang ở KTV, vẫn là cái chỗ mà trước nay thường hay tới đấy, sau khi cậu đến... câu tiếp theo Tương Linh không nghe được. Tay của Lâm Thanh Khải vươn tới trượt theo eo cô, sau đó hạ xuống vén váy lên, ngón giữa để vào hai chân: Ướt rồi. Anh ghé sát tai cô nói nhỏ.
Tương Linh sợ trong điện thoại nghe thấy liền tiến đến che cái micro của điện thoại anh. Lâm Thanh Khải cười, cầm lấy cổ tay cô rồi trả lời bên kia: Được rồi, lát nữa tớ qua.
Lần đầu tiên Tương Linh biết, hôn môi cũng có thể có phản ứng. Muốn để cho anh hôn đến sâu nặng, vô tri vô giác, xương cốt đều nhuyễn đến chảy nước. Cô thậm chí còn không biết, nguyên nhân cô như vậy chính là vì đối tượng là anh.
Lâm Thanh Khải thu tay về: Vừa rồi muốn làm cái gì vậy?
Mất một lúc Tương Linh mới hiểu câu hỏi của anh, môi cô bị anh mút đến còn có chút tê dại, cảm giác lo được lo mất lúc nãy đã biến mất toàn bọ: Hết buồn rồi. Lần này cô nói thật sự là thật tâm thật ý.
Lâm Thanh Khải có ý trêu chọc cô, cong khóe môi: Như vậy là thích anh đúng không? Hôn một cái liền vui vẻ rồi.
Đúng vậy a.
Đúng là thích anh thật mà.
Tương Linh hé miệng cười.
Còn cười được nữa. Lâm Thanh Khải bóp mông cô: Sớm muộn gì anh cũng thao khóc em.
Cô thở hổn hển, lúc này Lâm Thanh Khải mới buông tha cho cô, hô hấp của hai người cùng chung tại một chỗ, anh hỏi: Lần đầu hôn môi sao?
Vâng. Tương Linh dường như không còn chút sức lực nào, giọng nhỏ hết mức trả lời.
Lâm Thanh Khải cười, lại đưa môi tới: Vậy để anh hôn lại lần nữa. (Na:Khải ca thật là yêu nghiệt.)
Sau này khi nhắc tới nụ hôn đầu, Tương Linh nhớ tới đầu tiên chính là buổi tối cùng ánh đèn ảm đạm và gió đêm. Tiếng xe cùng ánh đèn lướt qua, đi xa, ngón tay Lâm Thanh Khải đỡ gáy cô vừa dùng lực lại vừa ôn nhu.
Thật lâu sau, trong túi áo anh có tiếng điện thoại kêu lên, Lâm Thanh Khải lướt qua môi cô nhìn xuống màn hình, nhấn nút nghe.
Là mấy nam sinh kia giục anh đến, người này nói rất từ tốn, Tương Linh có thể nghe được giọng của đầu dây bên kia: Còn thân mật chưa xong sao? Bên má cô nổi lên hai vùng đỏ ửng, may là đang nấp trong chỗ tối nên không thể nhìn thấy. Lâm Thanh Khải vẫn như cũ, không phủ nhận cái gì hết, cũng không để tâm lắm mà chỉ đáp lại hai ba câu.
Chúng tớ đang ở KTV, vẫn là cái chỗ mà trước nay thường hay tới đấy, sau khi cậu đến... câu tiếp theo Tương Linh không nghe được. Tay của Lâm Thanh Khải vươn tới trượt theo eo cô, sau đó hạ xuống vén váy lên, ngón giữa để vào hai chân: Ướt rồi. Anh ghé sát tai cô nói nhỏ.
Tương Linh sợ trong điện thoại nghe thấy liền tiến đến che cái micro của điện thoại anh. Lâm Thanh Khải cười, cầm lấy cổ tay cô rồi trả lời bên kia: Được rồi, lát nữa tớ qua.
Lần đầu tiên Tương Linh biết, hôn môi cũng có thể có phản ứng. Muốn để cho anh hôn đến sâu nặng, vô tri vô giác, xương cốt đều nhuyễn đến chảy nước. Cô thậm chí còn không biết, nguyên nhân cô như vậy chính là vì đối tượng là anh.
Lâm Thanh Khải thu tay về: Vừa rồi muốn làm cái gì vậy?
Mất một lúc Tương Linh mới hiểu câu hỏi của anh, môi cô bị anh mút đến còn có chút tê dại, cảm giác lo được lo mất lúc nãy đã biến mất toàn bọ: Hết buồn rồi. Lần này cô nói thật sự là thật tâm thật ý.
Lâm Thanh Khải có ý trêu chọc cô, cong khóe môi: Như vậy là thích anh đúng không? Hôn một cái liền vui vẻ rồi.
Đúng vậy a.
Đúng là thích anh thật mà.
Tương Linh hé miệng cười.
Còn cười được nữa. Lâm Thanh Khải bóp mông cô: Sớm muộn gì anh cũng thao khóc em.
/68
|