Trương Nghênh Hoa có chút không xác định được ý tứ con gái mình, đây là đến thăm bệnh hay đến gây chuyện?
Hắn đứng tại chỗ không để Trương Tư Ninh bước vào, cô cũng đứng yên ở đó, hai cha con cứ vậy im lặng đối đầu. Có điều hai người họ giằng co nhau nhưng người trong phòng không đợi được nữa, ông cụ ở bên trong kêu ầm lên: “Lão Đại, có phải Tư Tư không? Có phải Tư Tư tới rồi không?!”
Trương Nghênh Hoa còn chưa kịp đáp lại ba mình, Trương Nghênh Trân đã đi tới gào to: “Trương Tư Ninh, cô dẫn theo nhiều người như vậy là có ý gì! Muốn đánh nhau hay muốn gây chuyện đây!”
Thật ra cũng khó trách hai anh em Trương Nghênh Hoa và Trương Nghênh Trân nghĩ vậy, cho dù không nói đến bốn người tiểu Trịnh y hệt cấm vệ quân, tiểu Vương cũng là một người to lớn, đen đúa vạm vỡ, tiểu Đặng tuy trắng trẻo mập mạp, nhưng có khuôn mặt và đôi mắt rất thu hút, cũng là người dễ khiến người khác chú ý.
Nhưng nếu bình tĩnh suy xét, thì sẽ biết có ai không việc gì lại dẫn người từ một nơi xa xôi trở về gây chuyện chứ, nếu Trương Tư Ninh muốn gây chuyện thì đã sớm náo loạn rồi, sao còn phải đợi đến lúc này! Cô đâu nhàm chán đến vậy! Chỉ có điều trong chuyện của mẹ Trương Tư Ninh, hai anh em này cống hiến không ít sức lực, một người là thủ phạm chính, một người là đồng phạm, nên mới thấy chột dạ, vì bản thân giả dối nên không có gì cũng suy diễn lung tung lo lắng vớ vẩn, chuyện có một lại nghĩ đến mười, nhìn thấy gà là nghĩ đến trứng.
Chỉ có thím nhỏ Lý Mẫn là hiểu chuyện, chủ yếu do người ta tự thấy mình ngay thẳng, tuy lúc trước không phản đối Trương Nghênh Hoa tái hôn, nhưng cũng không lên tiếng ủng hộ, nên cảm thấy mình không có lỗi gì với Trương Tư Ninh, bà trấn an ông cụ đang ngạc nhiên hoảng hốt (ông cụ ban đầu vì cháu trai, cũng là một thành viên trong đội quân góp gạch hiến sức nên lúc này có chút chột dạ), rồi đi qua Trương Nghênh Khải cũng đang chột dạ như vậy, đột nhiên nhìn thấy sáu người đàn ông cao lớn, bà cũng khá ngạc nhiên, lẽ nào, thật sự đến để gây chuyện, có điều bà không hồ đồ, vì thế mỉm cười nói: “Tư Tư tới rồi, ông nội nhắc con cả ngày, đã tới rồi, mau vào đây,” vừa nói vừa giơ tay đẩy hai anh em Trương Nghênh Hoa và Trương Nghênh Trân qua một bên, (Lý Mẫn cao một mét bảy, nặng gần một trăm ký, là một người to cao mập mạp), tay kéo Trương Tư Ninh vào vừa như lơ đãng hỏi: “Mấy người này là bạn con sao?”
Trương Tư Ninh vẫn muốn giữ gìn mặt mũi cho thím nhỏ, khóe miệng khẽ run gọi chú nhỏ thím nhỏ, sau đó giải thích: “Bạn trai con lo lắng con về có một mình, nên để bọn họ đi theo mới yên tâm.”
Ba anh em Trương gia và cả Lý Mẫn rất muốn hỏi, bạn trai con là người của thế giới ngầm sao?
Biết cô không phải đến để gây chuyện, ba anh em Trương gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông cụ trong phòng cũng có thể hít thở bình thường trở lại, bầu không khí dần thư giãn hơn, Trương Nghênh Trân vẫn không quên lải nhải mấy câu: “Cô nói cô về nhà mình, bạn trai cô có gì phải lo lắng, chúng tôi có thể ăn thịt cô hay giết chết cô sao!”
Trương Tư Ninh mặc kệ bà ta, trực tiếp đi theo Lý Mẫn vào phòng bệnh, mấy người tiểu Trịnh cũng là người hiểu chuyện, sáu người không đi vào cùng, chỉ có tiểu Vương cầm trên tay mấy hộp quà theo sau Trương Tư Ninh, mấy người còn hệt như môn thần trấn giữ trước cửa phòng bệnh, thật sự y hệt môn thần.
Tiểu Trịnh cũng đi vào theo Trương Tư Ninh, trước đó Vệ tổng đã dặn dò rất kỹ, bảo hắn khi ra ngoài phải luôn theo sát cô, hắn phải làm tròn trách nhiệm chứ.
Trương Tư Ninh bước vào gọi to ‘ông nội’, tâm trạng vô cùng phức tạp, nhìn thấy ông già hơn rất nhiều so với trước khi cô rời đi, hốc mắt liền chua xót. Ông cụ nắm tay cháu gái không rời, cứ gọi mãi ‘Tư Tư’, giọng nói vừa bi thương vừa vui mừng phấn chấn, hơn nửa năm không gặp, cháu gái lại càng xinh đẹp hơn rồi, ông lẩm bẩm: “Gầy, con bé này có phải ở bên ngoài không ăn uống đầy đủ không,” nói xong, lại chuyển sang chuyện khác, tay sờ sờ đầu Trương Tư Ninh: “Tư Tư à, ông nội còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại con nữa.”
Đây là….trước sau chuyển hướng cái vèo, ngay cả bước trung gian chuyển tiếp cũng không có, trực tiếp một phát từ ấm áp sang bi thương…..khoảng cách cũng không nhỏ mà.
Thấy ông cụ không nén được cảm xúc, nước mắt cứ ứa ra, con dâu Lý Mẫn so với ba anh em Trương gia nhạy bén hơn rất nhiều, bước lại khuyên lơn an ủi: “Ba, bác sĩ nói bệnh của ba không được vui mừng hay buồn bã quá mức, chỉ còn hai ngày nữa là làm phẫu thuật rồi, Tư Tư cũng đã trở về thăm ba, ba đừng làm con bé lo lắng.”
“Đúng vậy đó ba, sức khỏe quan trọng nhất, Tư Tư lo lắng cho ba nên mới trở về, ba mà lại đổ bệnh, con bé sẽ không vui.” Trương Nghênh Khải hưởng ứng lời vợ, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Con gái Trương Nghênh Trân cũng khuyên vào, tuy bà ta khó chịu với thái độ của con nhỏ Trương Tư Ninh này, nhưng cũng là người con hiếu thảo, chắc chắn phải lo lắng cho sức khỏe ba mình. Chỉ có Trương Nghênh Hoa ngồi phía đàng kia buồn bực không hé miệng, khuôn mặt cứng đơ, giống như người ta thiếu nợ hắn mấy trăm vạn không trả.
Con gái đã trở lại, hắn vui vẻ; con gái không quan tâm đến hắn, hắn tức giận; con gái quan tâm đến vợ chồng lão Nhị, hắn sôi máu!
Hắn mới chính là cha ruột đó!
Đáng tiếc trên giường bệnh vẫn đang tiếp tục trình diễn tiết mục tương phùng, lúc này không ai rảnh mà nghĩ đến tâm tình của ông ta, ngay cả em gái ông ta, cũng phải chú ý lo lắng sức khỏe ông cụ trước tiên, sau đó mới có thể kiếm chuyện làm khó cháu gái được.
“Ông nội, những thứ này con mang từ Vũ Lăng về, đều là những sản phẩm tốt cho sức khỏe, con đã hỏi qua bác sĩ, rất thích hợp cho tuổi của ông. Hai hộp nhân sâm này là bạn trai con biếu ông, hiện anh ấy đang công tác ở nước ngoài không về được, nên bảo con gửi lời hỏi thăm ông.”
Trương Tư Ninh đặc biệt lấy nhân sân Vệ Cẩm Huyên biếu ra cho ông cụ xem, ông cụ nhìn thấy quả nhiên rất vui, khuôn mặt cười tươi như hoa cúc, cứ khen tốt tốt cười rạng rỡ không khép miệng.
Lý Mẫn ở bên cạnh nhân cơ hội hỏi: “Tư Tư đã có bạn trai, làm công việc gì?”
Trương Tư Ninh cười cười: “Làm kinh doanh, có mở công ty ạ.”
Ông cụ rất quan tâm chuyện chung thân đại sự của cháu gái, nghe thấy vậy cũng hỏi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi? Gia cảnh thế nào, đối xử với con có tốt không?”
Trương Nghênh Trân âm dương quái khí nói: “Ba, nếu người ta không đối xử tốt với cô ta, sao có thể cho nhiều người như vậy đi theo về đây? Người không biết còn tưởng chúng ta là đầm rồng hang cọp hiểm ác đó!”
Trương Tư Ninh không để ý đến bà ta, chỉ cười nói: “Rất tốt ạ, lớn hơn con mấy tuổi, gia đình đều ở nước ngoài, trong nước chỉ còn một em gái.”
Ông cụ nghe xong, cảm thấy không tệ, không phải đụng chạm liên tục với bố mẹ chồng, tránh được chuyện mẹ chồng nàng dâu bất hòa. Ông nắm tay cháu gái yêu thương vỗ vỗ: “Như thế rất tốt, như thế rất tốt, chờ khi nào thằng nhóc đó về, con nhớ dẫn nó tới cho ông nhìn mặt, nếu không ông không yên lòng.”
Trương Tư Ninh trở về để thăm bệnh, đương nhiên sẽ thuận theo lời ông cụ, cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Ông cụ cho rằng nếu cháu gái chịu trở về thăm mình, có thể thấy không còn giận ông nữa, lúc này cháu gái lại nhỏ nhẹ dịu dàng nói chuyện phiếm với mình, thật không còn gì dễ chịu thoải mái như lúc này, chuyện buồn bực tích tụ từ mấy hôm trước do cháu trai bị trường đuổi học, hiện tại được cháu gái cưng an ủi cũng nguôi ngoai phần nào.
Trong phòng bệnh còn có Lý Mẫn, Trương Nghênh Khải và Trương Nghênh Trân thỉnh thoảng nói vô vài câu, tuy Trương Nghênh Trân tính tình quái gở nhưng cũng không nói gì quá đáng. Thêm vào đó ông cụ cứ nói mãi không thôi với cô cháu gái xa cách lâu ngày, rằng lúc này ông làm gì cũng thấy ý nghĩa, nên khung cảnh vô cùng ấm áp hài hòa, vì vậy trong phòng liền hiện ra hai người khác biệt, tiểu Trịnh là vệ sĩ, hắn im lặng cũng là chuyện bình thường, nhưng Trương Nghênh Hoa không hé miệng nói câu nào rất dễ khiến người ta chú ý.
Sau đó, rốt cuộc Trương Nghênh Trân cũng chú ý tới anh trai mình đang buồn bực, nên hỏi: “Anh, Tư Tư trở lại anh không vui hả!” Giọng nói có chút hả hê.
Trương đại gia buồn bực cả buổi trời, rốt cuộc cũng có người để ý đến mình, trong lòng có chút chua xót, hắn bây giờ cũng đã sắp năm mươi, khi còn trẻ miễn cưỡng cũng xem như khôi ngô tuấn tú, đến gần năm mươi lại mập lên rất nhiều, vòng bụng ít nhất cũng gần một trăm sáu mươi centimet, mặt nhão ra vừa trắng vừa béo, mặc áo thun polo đen và quần dài xám, ngồi ở đàng kia, trên bụng đùn rất nhiều nếp nhăn.
“Nó không nhận ra tôi, tôi vui cái nỗi gì.” Trương đại gia buồn bực hờn dỗi nói.
Dĩ nhiên, đây chỉ là những lời nói dỗi, muốn con gái nghe thấy để cô đến nhận lỗi với ông ta, có thể lấy lại chút mặt mũi của người làm cha.
Trương Tư Ninh vờ như không nghe thấy, chỉ nói chuyện với ông nội về sinh hoạt thường ngày của mình ở Vũ Lăng, bà cô nhỏ Trương Nghênh Trân sợ thiên hạ không loạn nên nói chen vào: “Tư Tư, còn không mau nhận lỗi với ba cô, đứa nhỏ này cũng thật là, sao không lễ phép vậy chứ.”
“Ba tôi?” Trương Tư Ninh nghe vậy cười lạnh: “Tôi có ba sao? Trước đây đã sớm đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Chỉ một câu nói này, đã khiến bầu không khí ấm áp yên tĩnh mà mọi người cố gắng tạo ra hoàn toàn tan biến.
Trương Nghênh Hoa sĩ diện, bị con gái nói vậy, mặt đỏ bừng lên tức giận, từ trên ghế đứng dậy tiến lên hai bước muốn đánh người, lúc này tiểu Trịnh ở bên cạnh thầm cảm thán trong lòng, Vệ tổng quả nhiên anh minh, vừa bước lên ngăn cản, tiện thể gọi những người bên ngoài vào, sáu người vây Trương Tư Ninh vào giữa, người không biết còn tưởng ở đây chuẩn bị có trình diễn võ thuật.
Thấy người ta người đông thế mạnh, Trương Nghênh Hoa lập tức kinh hãi, nhưng ở Phúc Kiến này hắn lớn nhỏ gì cũng là người có vai vế, nên không thể nào thừa nhận mình sợ hãi, chỉ tức giận hừ hừ chỉ vào con gái đang được bảo vệ chặt chẽ nói: “Tôi nuôi cô hơn hai mươi năm, lo cho cô ăn cho cô uống, cho cô đi học! Nếu không có tiền của lão tử, cô có thể sống ở bên ngoài dễ chịu vậy sao! Tôi nhổ vào, không biết lớn nhỏ, không biết trời cao đất dày, cũng do mẹ cô đã dạy dỗ cô thành ra thế này! Trương Tư Ninh, cô không sợ bị sét đánh sao!”
Trương Tư Ninh giận phát cười, cha ruột mình lại không biết hổ thẹn như vậy! Cô khinh thường liếc nhìn hắn một cái: “Ông thì tính là gì mà dám đụng tới mẹ tôi, bẩn chết đi được.” Vừa nói xong, không đợi ông ta nói câu nào, đã xoay người hướng về giường bệnh ông cụ nói: “Ông nội, ông giữ gìn sức khỏe, mai con lại đến thăm ông.” Dứt lời, liền xoay người rời đi, Trương Nghênh Hoa vừa rồi bị con gái chọc giận kích động nửa ngày không kịp phản ứng, lúc này bừng bừng lửa giận, cũng không quản đối phương người đông thế mạnh, hắn nhào cái bụng bia khổng lồ xông tới muốn đánh người!
Mấy người tiểu Trịnh cũng không phải vô dụng, thấy người nhào tới, bọn họ liền đưa tay cản lại, trực tiếp làm cho Trương Nghênh Hoa béo mập vốn bình thường không chịu rèn luyện thể dục ngã uỵch ra đất, nện mông xuống sàn nhà.
Thấy anh trai mình bị người ta khi dễ, lúc này Trương Nghênh Trân chẳng còn quan tâm đến chuyện châm ngòi ly gián nữa, đi lên đỡ anh mình, đồng thời còn không quên hồng hộc: “Trương Tư Ninh, cô muốn tạo phản hả! Còn có đạo trời không! Anh hai! Báo cảnh sát! Gọi điện báo cảnh sát đi!”
Hai vợ chồng Trương Nghênh Khải hoàn toàn không nghĩ tới sự việc lại chuyển biến thần tốc như vậy, chắc chắn không thể báo cảnh sát, đều là người một nhà, không thể nào vứt hết mặt mũi thể diện ra đường được!
Lý Mẫn kéo chồng tiến lên khuyên ngăn: “Tư Tư, con làm gì vậy, đều là người một nhà, ba con không đúng sẽ có ông nội dạy dỗ ba con, con là con cháu, làm vậy cũng không hay.” Rồi tiếp tục khuyên giải anh em Trương Nghênh Hoa: “Anh cả, cô út, không thể nào báo cảnh sát được, làm vậy chỉ khiến người ta chê cười, ở Phúc Kiến anh cả cũng là nhân vật có vai vế.”
Trương Tư Ninh mặc kệ bọn họ, thấy người cha đại gia rất xem trọng mặt mũi và cô nhỏ không còn ầm ĩ đòi báo cảnh sát nữa, cô quay đầu hướng giường bệnh ông nội nháy nháy mắt, cười vỗ về ông cụ: “Ông nội, ngày mai con mang thức ăn ngon cho ông!” Nói xong liền dẫn người hùng hổ rời khỏi phòng bệnh, nhân viên bên ngoài nghe thấy ồn ào chạy đến xem….nhìn thấy tiểu đội hung thần này, hết sức tự giác lui ra. Đăng bởi: admin
Hắn đứng tại chỗ không để Trương Tư Ninh bước vào, cô cũng đứng yên ở đó, hai cha con cứ vậy im lặng đối đầu. Có điều hai người họ giằng co nhau nhưng người trong phòng không đợi được nữa, ông cụ ở bên trong kêu ầm lên: “Lão Đại, có phải Tư Tư không? Có phải Tư Tư tới rồi không?!”
Trương Nghênh Hoa còn chưa kịp đáp lại ba mình, Trương Nghênh Trân đã đi tới gào to: “Trương Tư Ninh, cô dẫn theo nhiều người như vậy là có ý gì! Muốn đánh nhau hay muốn gây chuyện đây!”
Thật ra cũng khó trách hai anh em Trương Nghênh Hoa và Trương Nghênh Trân nghĩ vậy, cho dù không nói đến bốn người tiểu Trịnh y hệt cấm vệ quân, tiểu Vương cũng là một người to lớn, đen đúa vạm vỡ, tiểu Đặng tuy trắng trẻo mập mạp, nhưng có khuôn mặt và đôi mắt rất thu hút, cũng là người dễ khiến người khác chú ý.
Nhưng nếu bình tĩnh suy xét, thì sẽ biết có ai không việc gì lại dẫn người từ một nơi xa xôi trở về gây chuyện chứ, nếu Trương Tư Ninh muốn gây chuyện thì đã sớm náo loạn rồi, sao còn phải đợi đến lúc này! Cô đâu nhàm chán đến vậy! Chỉ có điều trong chuyện của mẹ Trương Tư Ninh, hai anh em này cống hiến không ít sức lực, một người là thủ phạm chính, một người là đồng phạm, nên mới thấy chột dạ, vì bản thân giả dối nên không có gì cũng suy diễn lung tung lo lắng vớ vẩn, chuyện có một lại nghĩ đến mười, nhìn thấy gà là nghĩ đến trứng.
Chỉ có thím nhỏ Lý Mẫn là hiểu chuyện, chủ yếu do người ta tự thấy mình ngay thẳng, tuy lúc trước không phản đối Trương Nghênh Hoa tái hôn, nhưng cũng không lên tiếng ủng hộ, nên cảm thấy mình không có lỗi gì với Trương Tư Ninh, bà trấn an ông cụ đang ngạc nhiên hoảng hốt (ông cụ ban đầu vì cháu trai, cũng là một thành viên trong đội quân góp gạch hiến sức nên lúc này có chút chột dạ), rồi đi qua Trương Nghênh Khải cũng đang chột dạ như vậy, đột nhiên nhìn thấy sáu người đàn ông cao lớn, bà cũng khá ngạc nhiên, lẽ nào, thật sự đến để gây chuyện, có điều bà không hồ đồ, vì thế mỉm cười nói: “Tư Tư tới rồi, ông nội nhắc con cả ngày, đã tới rồi, mau vào đây,” vừa nói vừa giơ tay đẩy hai anh em Trương Nghênh Hoa và Trương Nghênh Trân qua một bên, (Lý Mẫn cao một mét bảy, nặng gần một trăm ký, là một người to cao mập mạp), tay kéo Trương Tư Ninh vào vừa như lơ đãng hỏi: “Mấy người này là bạn con sao?”
Trương Tư Ninh vẫn muốn giữ gìn mặt mũi cho thím nhỏ, khóe miệng khẽ run gọi chú nhỏ thím nhỏ, sau đó giải thích: “Bạn trai con lo lắng con về có một mình, nên để bọn họ đi theo mới yên tâm.”
Ba anh em Trương gia và cả Lý Mẫn rất muốn hỏi, bạn trai con là người của thế giới ngầm sao?
Biết cô không phải đến để gây chuyện, ba anh em Trương gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông cụ trong phòng cũng có thể hít thở bình thường trở lại, bầu không khí dần thư giãn hơn, Trương Nghênh Trân vẫn không quên lải nhải mấy câu: “Cô nói cô về nhà mình, bạn trai cô có gì phải lo lắng, chúng tôi có thể ăn thịt cô hay giết chết cô sao!”
Trương Tư Ninh mặc kệ bà ta, trực tiếp đi theo Lý Mẫn vào phòng bệnh, mấy người tiểu Trịnh cũng là người hiểu chuyện, sáu người không đi vào cùng, chỉ có tiểu Vương cầm trên tay mấy hộp quà theo sau Trương Tư Ninh, mấy người còn hệt như môn thần trấn giữ trước cửa phòng bệnh, thật sự y hệt môn thần.
Tiểu Trịnh cũng đi vào theo Trương Tư Ninh, trước đó Vệ tổng đã dặn dò rất kỹ, bảo hắn khi ra ngoài phải luôn theo sát cô, hắn phải làm tròn trách nhiệm chứ.
Trương Tư Ninh bước vào gọi to ‘ông nội’, tâm trạng vô cùng phức tạp, nhìn thấy ông già hơn rất nhiều so với trước khi cô rời đi, hốc mắt liền chua xót. Ông cụ nắm tay cháu gái không rời, cứ gọi mãi ‘Tư Tư’, giọng nói vừa bi thương vừa vui mừng phấn chấn, hơn nửa năm không gặp, cháu gái lại càng xinh đẹp hơn rồi, ông lẩm bẩm: “Gầy, con bé này có phải ở bên ngoài không ăn uống đầy đủ không,” nói xong, lại chuyển sang chuyện khác, tay sờ sờ đầu Trương Tư Ninh: “Tư Tư à, ông nội còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại con nữa.”
Đây là….trước sau chuyển hướng cái vèo, ngay cả bước trung gian chuyển tiếp cũng không có, trực tiếp một phát từ ấm áp sang bi thương…..khoảng cách cũng không nhỏ mà.
Thấy ông cụ không nén được cảm xúc, nước mắt cứ ứa ra, con dâu Lý Mẫn so với ba anh em Trương gia nhạy bén hơn rất nhiều, bước lại khuyên lơn an ủi: “Ba, bác sĩ nói bệnh của ba không được vui mừng hay buồn bã quá mức, chỉ còn hai ngày nữa là làm phẫu thuật rồi, Tư Tư cũng đã trở về thăm ba, ba đừng làm con bé lo lắng.”
“Đúng vậy đó ba, sức khỏe quan trọng nhất, Tư Tư lo lắng cho ba nên mới trở về, ba mà lại đổ bệnh, con bé sẽ không vui.” Trương Nghênh Khải hưởng ứng lời vợ, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Con gái Trương Nghênh Trân cũng khuyên vào, tuy bà ta khó chịu với thái độ của con nhỏ Trương Tư Ninh này, nhưng cũng là người con hiếu thảo, chắc chắn phải lo lắng cho sức khỏe ba mình. Chỉ có Trương Nghênh Hoa ngồi phía đàng kia buồn bực không hé miệng, khuôn mặt cứng đơ, giống như người ta thiếu nợ hắn mấy trăm vạn không trả.
Con gái đã trở lại, hắn vui vẻ; con gái không quan tâm đến hắn, hắn tức giận; con gái quan tâm đến vợ chồng lão Nhị, hắn sôi máu!
Hắn mới chính là cha ruột đó!
Đáng tiếc trên giường bệnh vẫn đang tiếp tục trình diễn tiết mục tương phùng, lúc này không ai rảnh mà nghĩ đến tâm tình của ông ta, ngay cả em gái ông ta, cũng phải chú ý lo lắng sức khỏe ông cụ trước tiên, sau đó mới có thể kiếm chuyện làm khó cháu gái được.
“Ông nội, những thứ này con mang từ Vũ Lăng về, đều là những sản phẩm tốt cho sức khỏe, con đã hỏi qua bác sĩ, rất thích hợp cho tuổi của ông. Hai hộp nhân sâm này là bạn trai con biếu ông, hiện anh ấy đang công tác ở nước ngoài không về được, nên bảo con gửi lời hỏi thăm ông.”
Trương Tư Ninh đặc biệt lấy nhân sân Vệ Cẩm Huyên biếu ra cho ông cụ xem, ông cụ nhìn thấy quả nhiên rất vui, khuôn mặt cười tươi như hoa cúc, cứ khen tốt tốt cười rạng rỡ không khép miệng.
Lý Mẫn ở bên cạnh nhân cơ hội hỏi: “Tư Tư đã có bạn trai, làm công việc gì?”
Trương Tư Ninh cười cười: “Làm kinh doanh, có mở công ty ạ.”
Ông cụ rất quan tâm chuyện chung thân đại sự của cháu gái, nghe thấy vậy cũng hỏi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi? Gia cảnh thế nào, đối xử với con có tốt không?”
Trương Nghênh Trân âm dương quái khí nói: “Ba, nếu người ta không đối xử tốt với cô ta, sao có thể cho nhiều người như vậy đi theo về đây? Người không biết còn tưởng chúng ta là đầm rồng hang cọp hiểm ác đó!”
Trương Tư Ninh không để ý đến bà ta, chỉ cười nói: “Rất tốt ạ, lớn hơn con mấy tuổi, gia đình đều ở nước ngoài, trong nước chỉ còn một em gái.”
Ông cụ nghe xong, cảm thấy không tệ, không phải đụng chạm liên tục với bố mẹ chồng, tránh được chuyện mẹ chồng nàng dâu bất hòa. Ông nắm tay cháu gái yêu thương vỗ vỗ: “Như thế rất tốt, như thế rất tốt, chờ khi nào thằng nhóc đó về, con nhớ dẫn nó tới cho ông nhìn mặt, nếu không ông không yên lòng.”
Trương Tư Ninh trở về để thăm bệnh, đương nhiên sẽ thuận theo lời ông cụ, cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Ông cụ cho rằng nếu cháu gái chịu trở về thăm mình, có thể thấy không còn giận ông nữa, lúc này cháu gái lại nhỏ nhẹ dịu dàng nói chuyện phiếm với mình, thật không còn gì dễ chịu thoải mái như lúc này, chuyện buồn bực tích tụ từ mấy hôm trước do cháu trai bị trường đuổi học, hiện tại được cháu gái cưng an ủi cũng nguôi ngoai phần nào.
Trong phòng bệnh còn có Lý Mẫn, Trương Nghênh Khải và Trương Nghênh Trân thỉnh thoảng nói vô vài câu, tuy Trương Nghênh Trân tính tình quái gở nhưng cũng không nói gì quá đáng. Thêm vào đó ông cụ cứ nói mãi không thôi với cô cháu gái xa cách lâu ngày, rằng lúc này ông làm gì cũng thấy ý nghĩa, nên khung cảnh vô cùng ấm áp hài hòa, vì vậy trong phòng liền hiện ra hai người khác biệt, tiểu Trịnh là vệ sĩ, hắn im lặng cũng là chuyện bình thường, nhưng Trương Nghênh Hoa không hé miệng nói câu nào rất dễ khiến người ta chú ý.
Sau đó, rốt cuộc Trương Nghênh Trân cũng chú ý tới anh trai mình đang buồn bực, nên hỏi: “Anh, Tư Tư trở lại anh không vui hả!” Giọng nói có chút hả hê.
Trương đại gia buồn bực cả buổi trời, rốt cuộc cũng có người để ý đến mình, trong lòng có chút chua xót, hắn bây giờ cũng đã sắp năm mươi, khi còn trẻ miễn cưỡng cũng xem như khôi ngô tuấn tú, đến gần năm mươi lại mập lên rất nhiều, vòng bụng ít nhất cũng gần một trăm sáu mươi centimet, mặt nhão ra vừa trắng vừa béo, mặc áo thun polo đen và quần dài xám, ngồi ở đàng kia, trên bụng đùn rất nhiều nếp nhăn.
“Nó không nhận ra tôi, tôi vui cái nỗi gì.” Trương đại gia buồn bực hờn dỗi nói.
Dĩ nhiên, đây chỉ là những lời nói dỗi, muốn con gái nghe thấy để cô đến nhận lỗi với ông ta, có thể lấy lại chút mặt mũi của người làm cha.
Trương Tư Ninh vờ như không nghe thấy, chỉ nói chuyện với ông nội về sinh hoạt thường ngày của mình ở Vũ Lăng, bà cô nhỏ Trương Nghênh Trân sợ thiên hạ không loạn nên nói chen vào: “Tư Tư, còn không mau nhận lỗi với ba cô, đứa nhỏ này cũng thật là, sao không lễ phép vậy chứ.”
“Ba tôi?” Trương Tư Ninh nghe vậy cười lạnh: “Tôi có ba sao? Trước đây đã sớm đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Chỉ một câu nói này, đã khiến bầu không khí ấm áp yên tĩnh mà mọi người cố gắng tạo ra hoàn toàn tan biến.
Trương Nghênh Hoa sĩ diện, bị con gái nói vậy, mặt đỏ bừng lên tức giận, từ trên ghế đứng dậy tiến lên hai bước muốn đánh người, lúc này tiểu Trịnh ở bên cạnh thầm cảm thán trong lòng, Vệ tổng quả nhiên anh minh, vừa bước lên ngăn cản, tiện thể gọi những người bên ngoài vào, sáu người vây Trương Tư Ninh vào giữa, người không biết còn tưởng ở đây chuẩn bị có trình diễn võ thuật.
Thấy người ta người đông thế mạnh, Trương Nghênh Hoa lập tức kinh hãi, nhưng ở Phúc Kiến này hắn lớn nhỏ gì cũng là người có vai vế, nên không thể nào thừa nhận mình sợ hãi, chỉ tức giận hừ hừ chỉ vào con gái đang được bảo vệ chặt chẽ nói: “Tôi nuôi cô hơn hai mươi năm, lo cho cô ăn cho cô uống, cho cô đi học! Nếu không có tiền của lão tử, cô có thể sống ở bên ngoài dễ chịu vậy sao! Tôi nhổ vào, không biết lớn nhỏ, không biết trời cao đất dày, cũng do mẹ cô đã dạy dỗ cô thành ra thế này! Trương Tư Ninh, cô không sợ bị sét đánh sao!”
Trương Tư Ninh giận phát cười, cha ruột mình lại không biết hổ thẹn như vậy! Cô khinh thường liếc nhìn hắn một cái: “Ông thì tính là gì mà dám đụng tới mẹ tôi, bẩn chết đi được.” Vừa nói xong, không đợi ông ta nói câu nào, đã xoay người hướng về giường bệnh ông cụ nói: “Ông nội, ông giữ gìn sức khỏe, mai con lại đến thăm ông.” Dứt lời, liền xoay người rời đi, Trương Nghênh Hoa vừa rồi bị con gái chọc giận kích động nửa ngày không kịp phản ứng, lúc này bừng bừng lửa giận, cũng không quản đối phương người đông thế mạnh, hắn nhào cái bụng bia khổng lồ xông tới muốn đánh người!
Mấy người tiểu Trịnh cũng không phải vô dụng, thấy người nhào tới, bọn họ liền đưa tay cản lại, trực tiếp làm cho Trương Nghênh Hoa béo mập vốn bình thường không chịu rèn luyện thể dục ngã uỵch ra đất, nện mông xuống sàn nhà.
Thấy anh trai mình bị người ta khi dễ, lúc này Trương Nghênh Trân chẳng còn quan tâm đến chuyện châm ngòi ly gián nữa, đi lên đỡ anh mình, đồng thời còn không quên hồng hộc: “Trương Tư Ninh, cô muốn tạo phản hả! Còn có đạo trời không! Anh hai! Báo cảnh sát! Gọi điện báo cảnh sát đi!”
Hai vợ chồng Trương Nghênh Khải hoàn toàn không nghĩ tới sự việc lại chuyển biến thần tốc như vậy, chắc chắn không thể báo cảnh sát, đều là người một nhà, không thể nào vứt hết mặt mũi thể diện ra đường được!
Lý Mẫn kéo chồng tiến lên khuyên ngăn: “Tư Tư, con làm gì vậy, đều là người một nhà, ba con không đúng sẽ có ông nội dạy dỗ ba con, con là con cháu, làm vậy cũng không hay.” Rồi tiếp tục khuyên giải anh em Trương Nghênh Hoa: “Anh cả, cô út, không thể nào báo cảnh sát được, làm vậy chỉ khiến người ta chê cười, ở Phúc Kiến anh cả cũng là nhân vật có vai vế.”
Trương Tư Ninh mặc kệ bọn họ, thấy người cha đại gia rất xem trọng mặt mũi và cô nhỏ không còn ầm ĩ đòi báo cảnh sát nữa, cô quay đầu hướng giường bệnh ông nội nháy nháy mắt, cười vỗ về ông cụ: “Ông nội, ngày mai con mang thức ăn ngon cho ông!” Nói xong liền dẫn người hùng hổ rời khỏi phòng bệnh, nhân viên bên ngoài nghe thấy ồn ào chạy đến xem….nhìn thấy tiểu đội hung thần này, hết sức tự giác lui ra. Đăng bởi: admin
/104
|