“Đồ ngốc, khóc gì chứ?” Anh tựa như bị cô chọc cười, trên mặt vẫn mang nét trêu chọc! Trương Tư Ninh nghĩ tới chuyện anh vì người phụ nữ khác mới xảy ra tai nạn xe cộ, mặc dù đó là vợ trước của anh, tuy chuyện này có vẻ như cô cố tình gây sự nhưng phụ nữ đôi khi cứ không phân biệt phải trái như vậy, hơn nữa lúc này anh vẫn còn cười được! Vì thế cô tức giận đấm anh một cái, giọng nghẹn ngào: “Ai cần anh quan tâm!” Không biết cô vì ai khổ sở, vì ai đau lòng sao, đúng là người vô tâm mà!
Vệ Cẩm Huyên thấy cô khóc thành ra như vậy, thật sự rất đau lòng, anh rút khăn giấy trên tủ đầu giường hết sức dịu dàng giúp cô lau mặt, miệng vẫn tiếp tục trêu: “Tư Ninh, em khóc như vậy, nhìn rất xấu.”
Trương Tư Ninh nghe vậy bùng nổ, giựt lấy khăn giấy, còn thuận tay đấm anh mấy cái, nghiêng người qua một bên hờn dỗi, nhưng nước mắt không còn rơi rớt nữa. Hết cách, tình cảnh này, muốn rầu cũng không thể nào rầu nổi, không có không khí mà.
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, thấy cô bé con hậm hực ngồi quay lưng về phía mình, thỉnh thoảng thút thít lỗ mũi, ra vẻ đáng thương, thật sự đáng yêu vô cùng. Anh giơ tay ôm cô, bị cô đẩy ra, lại ôm vào, lại bị đẩy ra, lại tiếp tục ôm, thấy cô muốn giãy ra, anh nghiêm giọng: “Còn muốn nghe tiếp không?”
Trương Tư Ninh mím môi, thấy cô lại muốn tiếp tục khóc, Vệ Cẩm Huyên vội vàng xuống tông dỗ dành: “Ngoan, không khóc, không khóc, em xem, vừa rồi anh trêu em như vậy là vì không muốn em khóc, em khóc, trong lòng anh cũng không dễ chịu, em đừng tức giận được không?”
Thật ra Trương Tư Ninh cũng biết anh cố ý làm cô vui, nhưng cô không cách nào kìm nén được cơn giận. Lúc này thấy anh khép nép dỗ dành mình như vậy, cô bĩu môi hứ một tiếng, leo xuống bậc thang: “Anh kể tiếp đi.”
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, véo véo khuôn mặt trắng nõn, dưới ánh mắt khinh khỉnh của cô tiếp tục nói: “Mất đi một chân, chuyện này khiến tinh thần anh sa sút mấy ngày, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, tai nạn xe cộ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, không thể nào vì chuyện này mà giận cá chém thớt sang Elisa.”
Trương Tư Ninh nghĩ, chuyện này mà còn không giận cá chém thớt, ngài cũng thật rộng lượng.
“Khoảng thời gian đó, Elisa vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc anh, cô ấy luôn tự trách mình và xin lỗi anh, nhưng khi anh hỏi rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, cô ấy lại trả lời rất mập mờ, chỉ nói là hiểu lầm, chính điều này đã khiến anh nghi ngờ, dù sao anh biết đêm đó cô ấy rất sốt ruột, anh cảm thấy Elisa có việc lừa dối anh, hơn nữa trực giác cho anh biết, chuyện này có liên quan tới anh.”
Nói đến đó, anh tạm ngừng lại, tâm trạng Trương Tư Ninh cũng nhấp nhỏm theo, thấy cô khẩn trương, anh cúi xuống hôn lên môi cô, mỉm cười tự giễu bản thân: “Tư Ninh, em biết không, anh và Elisa sống với nhau như bạn bè, anh cũng không mong cô ấy sẽ đặt anh ở vị trí đầu tiên, cũng không yêu cầu cô ấy phải yêu anh, nhưng trong đoạn hôn nhân này, ít nhất thân thể cũng phải đủ trung thành, anh luôn cố gắng duy trì được chuyện này, cũng muốn cô ấy như vậy, em cảm thấy yêu cầu của anh quá đáng sao?”
Trương Tư Ninh thoáng nghĩ ngợi rồi công bằng nói: “Cũng không đến mức quá đáng.”
Thấy cô ngập ngừng, Vệ Cẩm Huyên khá kinh ngạc, anh tưởng cô sẽ lập tức gật đầu tuyệt đối ủng hộ ý kiến của anh.
Trương Tư Ninh có cách nhìn của riêng mình, cô nói: “Bản thân em cảm thấy đoạn hôn nhân của anh rất hoang đường, anh và cô ấy sống chung như bạn bè, trên cơ bản điều này đã hoàn toàn đi ngược lại chuẩn mực của hôn nhân. Hai người không yêu nhau, nhưng đòi hỏi đối phương phải trung thành về thể xác, rất buồn cười. Khi tinh thần không đạt được sự trung thành thì thể xác rất dễ bị sa ngã, bởi vì không có tình cảm, có thể vì đạo đức trói buộc nên vẫn còn có điều ràng buộc không để mình lạc lối, nhưng khi anh gặp được đối tượng anh thật sự yêu thương, loại đạo đức này liệu có thể trói buộc được bao nhiêu? Hôn nhân là gì, là hai người yêu nhau tạo thành gia đình, vì đối phương mà có trách nhiệm, chính điều này sẽ tạo nên sự ràng buộc. Bên ngoài có nghìn vạn con người, nhiều cám dỗ như vậy, muốn thật sự chống lại được những cám dỗ này, cái dựa vào sao có thể là lòng trung thành? Bởi vì người mình yêu hay bởi vì người vợ mình không có tình cảm mà chịu trách nhiệm, giữa hai người này anh sẽ chọn ai?” Cô nhún vai: “Ví dụ cách khác, anh và Tiền Thiệu, vì em yêu anh, nên chỉ cần anh vô ý nói một câu gì đó em cũng đều đặt trong lòng, không muốn nhìn thấy anh thất vọng khổ sở, nhưng còn Tiền Thiệu thì sao? Thời gian trước anh ta chật vật như vậy, em chỉ thấy vui khi người khác gặp chuyện, anh ta không gặp xui xẻo ư, anh ta đương nhiên rất xui xẻo, bị phụ nữ đùa giỡn xoay vòng, vậy tại sao em lại không đau lòng? Bởi vì em không yêu anh ta. Nếu đổi lại người này là anh, cho dù anh vì người phụ nữ khác gặp chuyện không may, em vẫn như cũ đau lòng vì anh.” Cô nhìn anh rồi kết luận: “Cho nên, em cảm thấy yêu cầu của anh nhìn có vẻ hợp tình hợp lý nhưng thật ra khá ấu trĩ.”
Vệ Cẩm Huyên nhìn cô dường như không thể nhận ra, không thể tin những nhận xét lý giải sâu sắc như vậy là do cô nói ra, Tư Ninh trong lòng anh vẫn rất đơn thuần, khá tùy hứng, nhưng trong sáng đáng yêu, một cô bé con thẳng thắn khiến người ta yêu thích, đúng vậy, là một cô bé con, anh lớn hơn cô mười ba tuổi, nên trong mắt anh, cô cần được chăm sóc chỉ dẫn, giống như đứa trẻ, như cô gái nhỏ cần được bảo bọc yêu thương.
Nhưng hiện tại, lời nói của cô đã khiến anh cảnh tỉnh, những khúc mắc vướng víu trong lòng suốt bốn năm qua đến lúc này mới chợt nhận ra mọi việc cũng không nghiêm trọng như bản thân vẫn nghĩ. Đoạn hôn nhân đó, anh luôn cảm thấy mình là người bị hại, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ khi bắt đầu anh đã sai lầm rồi.
Trương Tư Ninh quơ quơ cánh tay trước mặt anh, đợi anh nhìn về phía mình, cô cười toét miệng: “Sao vậy ạ, dọa anh rồi sao?”
“Không, anh chỉ là….” Anh khàn giọng, không biết nên nói tiếp thế nào.
Trương Tư Ninh cười trêu: “Chẳng qua anh cũng đồng ý với quan điểm của em, nên nhất thời cảm thấy kinh ngạc khó có thể tiếp nhận đúng không?”
Vệ Cẩm Huyên thở dài, mở rộng hai cánh tay ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt thật chặt: “Tư Ninh, anh cảm thấy anh vẫn chưa hiểu em.”
Trương Tư Ninh lẩm bẩm: “Nếu em dễ dàng bị anh nhìn rõ như vậy thì em cũng quá vô dụng rồi, anh không nghe người ta nói sao, phụ nữ tựa như quyển sách, phải kiên nhẫn lật giở từng trang từng trang tiếp theo, mới có thể trải nghiệm được sự thú vị trong đó. Em hi vọng sẽ cùng anh bạc đầu giai lão, bây giờ mới quen nhau có nửa năm mà anh đã muốn hiểu rõ em sao? Nằm mơ nhé!”
Vệ Cẩm Huyên bật cười, cọ cọ nơi hõm vai cô, sau đó ngồi thẳng người dậy, cắn nhẹ chóp mũi cô: “Vậy anh rất muốn khám phá từng trang từng trang thật kỹ.”
Trương Tư Ninh tỏ ra không có gì quan trọng: “Chào mừng anh đến.”
Vệ Cẩm Huyên nhìn cô, trái tim bỗng nhiên thình thịch thình thịch không ngừng, đây là sự kích động mãnh liệt, anh biết, anh thật sự rất yêu cô bé này, đã hãm sâu vào bùn.
Một lúc sau cảm xúc bình ổn lại, dưới sự thúc giục của Trương Tư Ninh, Vệ Cẩm Huyên nói tiếp: “Khi đó, anh mất đi một chân, tính cách trở nên rất nhạy cảm, cho nên khi nhận ra có lẽ Elisa đã giấu diếm chuyện gì đó không đơn giản, anh đã cho người theo dõi cô ấy, cũng dùng rất nhiều tiền thuê hacker xâm nhập điện thoại và cả máy tính cô ấy, và rồi đã điều tra được vài thứ thú vị.”
“Thông tin liên lạc lưu trữ trong điện thoại di động có một dãy số gần như ngày nào cũng liên lạc với cô ta trong suốt một năm qua, anh cho người kiểm tra, chắc chắn em không thể nào nghĩ ra được, số này ở Paris, chủ sở hữu là Victor, mà Victor lại là tài xế riêng của Vệ Cẩm Thiệu, khi hacker phục hồi lại nội dung tin nhắn, có rất nhiều lời tán tỉnh ve vãn dành cho những người yêu nhau giữa Elisa và Victor, đầu tiên anh nghĩ đối tượng mà Elisa ngoại tình là Victor, sau đó hacker phục hồi lại nguyên vẹn hình ảnh trong di động, anh nhìn thấy ảnh của Elisa và Vệ Cẩm Thiệu kề môi nhau.”
“Lúc đó mặc dù anh rất sửng sốt và vô cùng tức giận, nhưng cũng tự hỏi có khi nào đây chỉ là hiểu lầm, dù sao quan hệ giữa anh và Vệ Cẩm Thiệu rất tồi tệ, biết đâu mục đích của mấy tấm ảnh này là để khiến anh hiểu lầm? Nhưng sau đó, người anh phái đi theo dõi Elisa đã cho anh nghe một đoạn ghi âm, chủ nhân của cuộc hội thoại đó, một người là Elisa, một người là Vệ Cẩm Thiệu, trong điện thoại hai người tâm sự với nhau, Elisa nói với Vệ Cẩm Thiệu cô ta rất sợ hãi, vì cô ta đã hại anh mất một chân.”
“Cô ta nói, hôm đó không nên nghe theo trò đùa quái ác của Vệ Cẩm Thiệu để đùa anh.” Nói tới đây, anh tạm dừng lại, Trương Tư Ninh chủ động ôm cổ anh, vừa hôn lên má, cằm, bờ môi anh, vừa nói: “Được rồi, đã qua hết rồi, đừng giận nữa, không còn chuyện gì, không còn chuyện gì đâu.”
Bởi vì cô thì thầm khe khẽ, ánh mắt Vệ Cẩm Huyên có chút ẩm ướt, anh cho rằng chuyện này đã trôi qua quá lâu, bản thân mình đã sớm có thể không đổi sắc mặt, thản nhiên hờ hững mà nói với người khác về nó, nhưng giờ phút này, sự vỗ về của cô khiến những uất ức tận sâu trong đáy lòng anh bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, mất đi một chân, thân thể anh không bao giờ có thể nguyên vẹn như trước, không thể chạy, không thể nhảy, không thể tiêu sái bước nhanh qua đường, anh nhớ đến những đau đớn khi phải cắt bỏ chân trái, tựa như có kim đâm vào nơi bị cắt lìa, đâm một lần lại một lần, bao nhiêu đêm không thể ngủ yên, anh nhớ tới những gian khổ trong quá trình hồi phục, nhớ đến miệng vết thương tứa máu khi lần đầu tiên mang chân giả…..
Và bây giờ, người con gái anh đang ôm trong cánh tay, bởi vì anh mất đi một chân, anh không thể cho cô kiểu ôm công chúa mà các cô gái thích nhất, không thể cùng cô dạo phố như những người bình thường, không thể cùng cô leo núi, bơi lội, làm những chuyện mà những người yêu nhau thường làm, kỳ thực rất nhiều chuyện anh không thể làm cùng cô, thậm chí ngay cả đứng giúp cô sấy tóc anh cũng làm không xong…
“Tư Ninh, Tư Ninh, Tư Ninh,” anh cứ gọi tên cô một lần lại một lần, tựa như làm vậy có thể an ủi trái tim đang lo lắng của anh, bao nhiêu tức giận oán hận dồn nén trong nhiều năm, thời khắc này tựa như nước đầu nguồn ào ạt đổ về, cuồn cuộn tuôn ra.
Nhưng anh biết, anh không thể nào mất kiểm soát, nếu không cô sẽ sợ hãi.
Trương Tư Ninh vòng tay ôm anh thật chặt, vô cùng đau lòng, thì ra đây chính là chân tướng sự thật, vì sao Vệ Cẩm Thiệu muốn Elisa gọi cú điện thoại đó? Chỉ đơn giản là trò đùa quái đản thôi sao? Có mà đi lừa quỷ! Chiếc xe tải kia nhất định có vấn đề! Chắc chắn có liên quan đến Vệ Cẩm Thiệu!
Ân oán nhà giàu, đây chính là bản phiên bản thực tế của ân oán nhà giàu mà!
Vệ Cẩm Huyên dần khôi phục lại cảm xúc, anh tựa cằm lên vai cô, kể tiếp những chuyện còn lại: “Tuy Elisa chỉ nói mấy câu không nên nghe lời Vệ Cẩm Thiệu gọi điện thoại đùa bỡn anh, nhưng anh không tin trên đời có chuyện trùng hợp như vậy, nên đã phái người bí mật điều tra tài xế lái chiếc xe tải đó.”
“Kết quả điều tra thật sự có vấn đề, tài xế lái chiếc xe đó đã chết ở hiện trường tai nạn do bị thương quá nặng. Nhưng người của anh điều tra được, nửa năm trước người tài xế này phát hiện ra mình bị ung thư não giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu, trong nhà anh ta còn một người mẹ hơn bảy mươi tuổi nằm liệt giường, vợ anh ta là một người phụ nữ nông thôn, chỉ có bằng tiểu học, còn có hai đứa con, một đứa tám tuổi, một đứa ba tuổi, một tháng trước khi xảy ra tai nạn, anh ta có mua nhà mới ở vùng ngoại thành Thiên Tân, mẹ được đưa đến bệnh viện tốt để chữa bệnh, mà sáu tháng sau khi xảy ra tai nạn, trong tài khoản vợ anh ta có hơn một trăm vạn tiền gửi ngân hàng, tiền được chuyển khoản mười lần từ các atm.
“Mọi việc đã quá rõ ràng, nhưng anh không có bằng chứng nào để chứng minh tai nạn xe cộ kia là ý đồ mưu sát, dù sao ghi âm trong điện thoại của Elisa cũng chỉ nhắc tới trò đùa gọi điện thoại quái đản, lúc đó anh cân nhắc suốt ba ngày, cuối cùng quyết định không thể đánh rắn động cỏ chỉ có thể ẫn nhẫn đợi thời cơ trả thù.”
“Sau đó, anh và Elisa tiến hành thủ tục ly hôn, lý do đã sẵn có, nếu không phải vì cuộc điện thoại của cô ta anh sẽ không xảy ra tai nạn, có thể Elisa cũng thật sự tự trách bản thân, nên cô ta không yêu cầu bồi thường, trực tiếp ký tên ly hôn.” Đăng bởi: admin
Vệ Cẩm Huyên thấy cô khóc thành ra như vậy, thật sự rất đau lòng, anh rút khăn giấy trên tủ đầu giường hết sức dịu dàng giúp cô lau mặt, miệng vẫn tiếp tục trêu: “Tư Ninh, em khóc như vậy, nhìn rất xấu.”
Trương Tư Ninh nghe vậy bùng nổ, giựt lấy khăn giấy, còn thuận tay đấm anh mấy cái, nghiêng người qua một bên hờn dỗi, nhưng nước mắt không còn rơi rớt nữa. Hết cách, tình cảnh này, muốn rầu cũng không thể nào rầu nổi, không có không khí mà.
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, thấy cô bé con hậm hực ngồi quay lưng về phía mình, thỉnh thoảng thút thít lỗ mũi, ra vẻ đáng thương, thật sự đáng yêu vô cùng. Anh giơ tay ôm cô, bị cô đẩy ra, lại ôm vào, lại bị đẩy ra, lại tiếp tục ôm, thấy cô muốn giãy ra, anh nghiêm giọng: “Còn muốn nghe tiếp không?”
Trương Tư Ninh mím môi, thấy cô lại muốn tiếp tục khóc, Vệ Cẩm Huyên vội vàng xuống tông dỗ dành: “Ngoan, không khóc, không khóc, em xem, vừa rồi anh trêu em như vậy là vì không muốn em khóc, em khóc, trong lòng anh cũng không dễ chịu, em đừng tức giận được không?”
Thật ra Trương Tư Ninh cũng biết anh cố ý làm cô vui, nhưng cô không cách nào kìm nén được cơn giận. Lúc này thấy anh khép nép dỗ dành mình như vậy, cô bĩu môi hứ một tiếng, leo xuống bậc thang: “Anh kể tiếp đi.”
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, véo véo khuôn mặt trắng nõn, dưới ánh mắt khinh khỉnh của cô tiếp tục nói: “Mất đi một chân, chuyện này khiến tinh thần anh sa sút mấy ngày, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, tai nạn xe cộ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, không thể nào vì chuyện này mà giận cá chém thớt sang Elisa.”
Trương Tư Ninh nghĩ, chuyện này mà còn không giận cá chém thớt, ngài cũng thật rộng lượng.
“Khoảng thời gian đó, Elisa vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc anh, cô ấy luôn tự trách mình và xin lỗi anh, nhưng khi anh hỏi rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, cô ấy lại trả lời rất mập mờ, chỉ nói là hiểu lầm, chính điều này đã khiến anh nghi ngờ, dù sao anh biết đêm đó cô ấy rất sốt ruột, anh cảm thấy Elisa có việc lừa dối anh, hơn nữa trực giác cho anh biết, chuyện này có liên quan tới anh.”
Nói đến đó, anh tạm ngừng lại, tâm trạng Trương Tư Ninh cũng nhấp nhỏm theo, thấy cô khẩn trương, anh cúi xuống hôn lên môi cô, mỉm cười tự giễu bản thân: “Tư Ninh, em biết không, anh và Elisa sống với nhau như bạn bè, anh cũng không mong cô ấy sẽ đặt anh ở vị trí đầu tiên, cũng không yêu cầu cô ấy phải yêu anh, nhưng trong đoạn hôn nhân này, ít nhất thân thể cũng phải đủ trung thành, anh luôn cố gắng duy trì được chuyện này, cũng muốn cô ấy như vậy, em cảm thấy yêu cầu của anh quá đáng sao?”
Trương Tư Ninh thoáng nghĩ ngợi rồi công bằng nói: “Cũng không đến mức quá đáng.”
Thấy cô ngập ngừng, Vệ Cẩm Huyên khá kinh ngạc, anh tưởng cô sẽ lập tức gật đầu tuyệt đối ủng hộ ý kiến của anh.
Trương Tư Ninh có cách nhìn của riêng mình, cô nói: “Bản thân em cảm thấy đoạn hôn nhân của anh rất hoang đường, anh và cô ấy sống chung như bạn bè, trên cơ bản điều này đã hoàn toàn đi ngược lại chuẩn mực của hôn nhân. Hai người không yêu nhau, nhưng đòi hỏi đối phương phải trung thành về thể xác, rất buồn cười. Khi tinh thần không đạt được sự trung thành thì thể xác rất dễ bị sa ngã, bởi vì không có tình cảm, có thể vì đạo đức trói buộc nên vẫn còn có điều ràng buộc không để mình lạc lối, nhưng khi anh gặp được đối tượng anh thật sự yêu thương, loại đạo đức này liệu có thể trói buộc được bao nhiêu? Hôn nhân là gì, là hai người yêu nhau tạo thành gia đình, vì đối phương mà có trách nhiệm, chính điều này sẽ tạo nên sự ràng buộc. Bên ngoài có nghìn vạn con người, nhiều cám dỗ như vậy, muốn thật sự chống lại được những cám dỗ này, cái dựa vào sao có thể là lòng trung thành? Bởi vì người mình yêu hay bởi vì người vợ mình không có tình cảm mà chịu trách nhiệm, giữa hai người này anh sẽ chọn ai?” Cô nhún vai: “Ví dụ cách khác, anh và Tiền Thiệu, vì em yêu anh, nên chỉ cần anh vô ý nói một câu gì đó em cũng đều đặt trong lòng, không muốn nhìn thấy anh thất vọng khổ sở, nhưng còn Tiền Thiệu thì sao? Thời gian trước anh ta chật vật như vậy, em chỉ thấy vui khi người khác gặp chuyện, anh ta không gặp xui xẻo ư, anh ta đương nhiên rất xui xẻo, bị phụ nữ đùa giỡn xoay vòng, vậy tại sao em lại không đau lòng? Bởi vì em không yêu anh ta. Nếu đổi lại người này là anh, cho dù anh vì người phụ nữ khác gặp chuyện không may, em vẫn như cũ đau lòng vì anh.” Cô nhìn anh rồi kết luận: “Cho nên, em cảm thấy yêu cầu của anh nhìn có vẻ hợp tình hợp lý nhưng thật ra khá ấu trĩ.”
Vệ Cẩm Huyên nhìn cô dường như không thể nhận ra, không thể tin những nhận xét lý giải sâu sắc như vậy là do cô nói ra, Tư Ninh trong lòng anh vẫn rất đơn thuần, khá tùy hứng, nhưng trong sáng đáng yêu, một cô bé con thẳng thắn khiến người ta yêu thích, đúng vậy, là một cô bé con, anh lớn hơn cô mười ba tuổi, nên trong mắt anh, cô cần được chăm sóc chỉ dẫn, giống như đứa trẻ, như cô gái nhỏ cần được bảo bọc yêu thương.
Nhưng hiện tại, lời nói của cô đã khiến anh cảnh tỉnh, những khúc mắc vướng víu trong lòng suốt bốn năm qua đến lúc này mới chợt nhận ra mọi việc cũng không nghiêm trọng như bản thân vẫn nghĩ. Đoạn hôn nhân đó, anh luôn cảm thấy mình là người bị hại, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ khi bắt đầu anh đã sai lầm rồi.
Trương Tư Ninh quơ quơ cánh tay trước mặt anh, đợi anh nhìn về phía mình, cô cười toét miệng: “Sao vậy ạ, dọa anh rồi sao?”
“Không, anh chỉ là….” Anh khàn giọng, không biết nên nói tiếp thế nào.
Trương Tư Ninh cười trêu: “Chẳng qua anh cũng đồng ý với quan điểm của em, nên nhất thời cảm thấy kinh ngạc khó có thể tiếp nhận đúng không?”
Vệ Cẩm Huyên thở dài, mở rộng hai cánh tay ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt thật chặt: “Tư Ninh, anh cảm thấy anh vẫn chưa hiểu em.”
Trương Tư Ninh lẩm bẩm: “Nếu em dễ dàng bị anh nhìn rõ như vậy thì em cũng quá vô dụng rồi, anh không nghe người ta nói sao, phụ nữ tựa như quyển sách, phải kiên nhẫn lật giở từng trang từng trang tiếp theo, mới có thể trải nghiệm được sự thú vị trong đó. Em hi vọng sẽ cùng anh bạc đầu giai lão, bây giờ mới quen nhau có nửa năm mà anh đã muốn hiểu rõ em sao? Nằm mơ nhé!”
Vệ Cẩm Huyên bật cười, cọ cọ nơi hõm vai cô, sau đó ngồi thẳng người dậy, cắn nhẹ chóp mũi cô: “Vậy anh rất muốn khám phá từng trang từng trang thật kỹ.”
Trương Tư Ninh tỏ ra không có gì quan trọng: “Chào mừng anh đến.”
Vệ Cẩm Huyên nhìn cô, trái tim bỗng nhiên thình thịch thình thịch không ngừng, đây là sự kích động mãnh liệt, anh biết, anh thật sự rất yêu cô bé này, đã hãm sâu vào bùn.
Một lúc sau cảm xúc bình ổn lại, dưới sự thúc giục của Trương Tư Ninh, Vệ Cẩm Huyên nói tiếp: “Khi đó, anh mất đi một chân, tính cách trở nên rất nhạy cảm, cho nên khi nhận ra có lẽ Elisa đã giấu diếm chuyện gì đó không đơn giản, anh đã cho người theo dõi cô ấy, cũng dùng rất nhiều tiền thuê hacker xâm nhập điện thoại và cả máy tính cô ấy, và rồi đã điều tra được vài thứ thú vị.”
“Thông tin liên lạc lưu trữ trong điện thoại di động có một dãy số gần như ngày nào cũng liên lạc với cô ta trong suốt một năm qua, anh cho người kiểm tra, chắc chắn em không thể nào nghĩ ra được, số này ở Paris, chủ sở hữu là Victor, mà Victor lại là tài xế riêng của Vệ Cẩm Thiệu, khi hacker phục hồi lại nội dung tin nhắn, có rất nhiều lời tán tỉnh ve vãn dành cho những người yêu nhau giữa Elisa và Victor, đầu tiên anh nghĩ đối tượng mà Elisa ngoại tình là Victor, sau đó hacker phục hồi lại nguyên vẹn hình ảnh trong di động, anh nhìn thấy ảnh của Elisa và Vệ Cẩm Thiệu kề môi nhau.”
“Lúc đó mặc dù anh rất sửng sốt và vô cùng tức giận, nhưng cũng tự hỏi có khi nào đây chỉ là hiểu lầm, dù sao quan hệ giữa anh và Vệ Cẩm Thiệu rất tồi tệ, biết đâu mục đích của mấy tấm ảnh này là để khiến anh hiểu lầm? Nhưng sau đó, người anh phái đi theo dõi Elisa đã cho anh nghe một đoạn ghi âm, chủ nhân của cuộc hội thoại đó, một người là Elisa, một người là Vệ Cẩm Thiệu, trong điện thoại hai người tâm sự với nhau, Elisa nói với Vệ Cẩm Thiệu cô ta rất sợ hãi, vì cô ta đã hại anh mất một chân.”
“Cô ta nói, hôm đó không nên nghe theo trò đùa quái ác của Vệ Cẩm Thiệu để đùa anh.” Nói tới đây, anh tạm dừng lại, Trương Tư Ninh chủ động ôm cổ anh, vừa hôn lên má, cằm, bờ môi anh, vừa nói: “Được rồi, đã qua hết rồi, đừng giận nữa, không còn chuyện gì, không còn chuyện gì đâu.”
Bởi vì cô thì thầm khe khẽ, ánh mắt Vệ Cẩm Huyên có chút ẩm ướt, anh cho rằng chuyện này đã trôi qua quá lâu, bản thân mình đã sớm có thể không đổi sắc mặt, thản nhiên hờ hững mà nói với người khác về nó, nhưng giờ phút này, sự vỗ về của cô khiến những uất ức tận sâu trong đáy lòng anh bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, mất đi một chân, thân thể anh không bao giờ có thể nguyên vẹn như trước, không thể chạy, không thể nhảy, không thể tiêu sái bước nhanh qua đường, anh nhớ đến những đau đớn khi phải cắt bỏ chân trái, tựa như có kim đâm vào nơi bị cắt lìa, đâm một lần lại một lần, bao nhiêu đêm không thể ngủ yên, anh nhớ tới những gian khổ trong quá trình hồi phục, nhớ đến miệng vết thương tứa máu khi lần đầu tiên mang chân giả…..
Và bây giờ, người con gái anh đang ôm trong cánh tay, bởi vì anh mất đi một chân, anh không thể cho cô kiểu ôm công chúa mà các cô gái thích nhất, không thể cùng cô dạo phố như những người bình thường, không thể cùng cô leo núi, bơi lội, làm những chuyện mà những người yêu nhau thường làm, kỳ thực rất nhiều chuyện anh không thể làm cùng cô, thậm chí ngay cả đứng giúp cô sấy tóc anh cũng làm không xong…
“Tư Ninh, Tư Ninh, Tư Ninh,” anh cứ gọi tên cô một lần lại một lần, tựa như làm vậy có thể an ủi trái tim đang lo lắng của anh, bao nhiêu tức giận oán hận dồn nén trong nhiều năm, thời khắc này tựa như nước đầu nguồn ào ạt đổ về, cuồn cuộn tuôn ra.
Nhưng anh biết, anh không thể nào mất kiểm soát, nếu không cô sẽ sợ hãi.
Trương Tư Ninh vòng tay ôm anh thật chặt, vô cùng đau lòng, thì ra đây chính là chân tướng sự thật, vì sao Vệ Cẩm Thiệu muốn Elisa gọi cú điện thoại đó? Chỉ đơn giản là trò đùa quái đản thôi sao? Có mà đi lừa quỷ! Chiếc xe tải kia nhất định có vấn đề! Chắc chắn có liên quan đến Vệ Cẩm Thiệu!
Ân oán nhà giàu, đây chính là bản phiên bản thực tế của ân oán nhà giàu mà!
Vệ Cẩm Huyên dần khôi phục lại cảm xúc, anh tựa cằm lên vai cô, kể tiếp những chuyện còn lại: “Tuy Elisa chỉ nói mấy câu không nên nghe lời Vệ Cẩm Thiệu gọi điện thoại đùa bỡn anh, nhưng anh không tin trên đời có chuyện trùng hợp như vậy, nên đã phái người bí mật điều tra tài xế lái chiếc xe tải đó.”
“Kết quả điều tra thật sự có vấn đề, tài xế lái chiếc xe đó đã chết ở hiện trường tai nạn do bị thương quá nặng. Nhưng người của anh điều tra được, nửa năm trước người tài xế này phát hiện ra mình bị ung thư não giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu, trong nhà anh ta còn một người mẹ hơn bảy mươi tuổi nằm liệt giường, vợ anh ta là một người phụ nữ nông thôn, chỉ có bằng tiểu học, còn có hai đứa con, một đứa tám tuổi, một đứa ba tuổi, một tháng trước khi xảy ra tai nạn, anh ta có mua nhà mới ở vùng ngoại thành Thiên Tân, mẹ được đưa đến bệnh viện tốt để chữa bệnh, mà sáu tháng sau khi xảy ra tai nạn, trong tài khoản vợ anh ta có hơn một trăm vạn tiền gửi ngân hàng, tiền được chuyển khoản mười lần từ các atm.
“Mọi việc đã quá rõ ràng, nhưng anh không có bằng chứng nào để chứng minh tai nạn xe cộ kia là ý đồ mưu sát, dù sao ghi âm trong điện thoại của Elisa cũng chỉ nhắc tới trò đùa gọi điện thoại quái đản, lúc đó anh cân nhắc suốt ba ngày, cuối cùng quyết định không thể đánh rắn động cỏ chỉ có thể ẫn nhẫn đợi thời cơ trả thù.”
“Sau đó, anh và Elisa tiến hành thủ tục ly hôn, lý do đã sẵn có, nếu không phải vì cuộc điện thoại của cô ta anh sẽ không xảy ra tai nạn, có thể Elisa cũng thật sự tự trách bản thân, nên cô ta không yêu cầu bồi thường, trực tiếp ký tên ly hôn.” Đăng bởi: admin
/104
|