Mặc dù Trương Tư Ninh chỉ mới tiếp xúc với Lương Bân mấy lần, hai người cũng không quen biết gì lắm, nhưng trong ấn tượng của cô đây là một người thành đạt, có chút thâm trầm phức tạp, tính cách cũng không xấu, anh ta còn giúp cô mua được giấy dán tường vừa ý giá rẻ.
Nên khi nghe chuyện của Vệ Trân Trân có liên quan đến anh ta, cô cảm thấy thật khó tin, dù sao hai người đó chẳng chút liên quan gì tới nhau.
......
“Em và anh ta có gặp nhau mấy lần.” Trương Tư Ninh ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên sofa, vô cùng thành thật kể hết mọi chuyện từ lúc mới quen biết Lương Bân cho tới mấy lần tình cờ gặp mặt sau này, một chút cũng không sót.
Vệ Cẩm Huyên đưa tay khảy khảy chân mày thản nhiên ừ một tiếng, mặc dù anh không nói gì, nhưng vẻ mặt đó, thần thái kia, sao lại lạ lùng vậy chứ! Trương Tư Ninh mếu máo: “Em với anh ta thật sự không quen biết gì, đến Kim Giai Di còn không biết hai chúng ta quen nhau, anh ta càng không biết.”
Cô có trêu chọc gì ai đâu, không phải cô chỉ tình cờ quen biết người này, rồi người này giúp cô chút việc thôi sao, bây giờ lại phải ăn nói khép nép giải thích, mà có giải thích hơn nữa thì cô cũng đâu biết phải nói gì, chỉ có thể nói là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Mặc dù Vệ Cẩm Huyên chưa từng gặp qua Lương Bân, nhưng kinh nghiệm sống nhiều năm mách bảo anh biết, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, càng không có vô duyên vô cớ muốn kết bạn. Theo cách nói của Trương Tư Ninh, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lương Bân đã chủ động tiếp cận cô, sau đó mua hoa, cùng nhau ăn cơm, rồi lại mua giấy dán tường, tuy thời gian cách quãng, không quá niềm nở vồn vã, cũng không lộ ra ý đồ gì xấu, dường như tất cả đều hết sức tự nhiên, nhưng chính vì quá tự nhiên như vậy, gom chung tất cả những chuyện này vào một chỗ mới lộ ra sự quái lạ, hơn nữa hiện tại lại dính tới Trân Trân.
Thấy khuôn mặt cô bé con tủi thân không vui, anh đưa tay ôm cô lại gần, hôn lên mắt, hai tay bẹo má cô, nói: “Lần trước anh đã nói sao nào? Anh nói người này không có mục đích tốt, vô duyên vô cớ tốn nhiều công sức giúp đỡ em một cách vô ích như vậy, lợi nhuận mấy vạn, nói không có mục đích, ai tin được! Lúc đó em còn cãi nhau với anh, bây giờ thế nào, đã biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác chưa.”
Mặc dù trong lòng cô cũng thừa nhận những lời anh nói đều đúng, trên đời này không có chuyện tốt nào tự nhiên rơi từ trên trời xuống, có điều….
“Nếu anh ta thật sự có ý đồ xấu, tìm em cũng có được gì đâu, em không có tiền cho anh ta, có thể giúp anh ta được gì chứ? Hơn nữa, thời gian lâu như vậy, cũng không thấy anh ta chủ động tìm em, cho dù anh ta biết quan hệ của chúng ta, muốn thông qua em để tiếp cận anh, nhưng chuyện này có liên quan gì tới Trân Trân chứ? Hoàn toàn là ‘ngựa trâu đuổi nhau cũng không gặp’ mà!” Sau đó cô kết luận: “Em họ là em họ, chuyện mà cái người tên là Vạn Diệu Hàm gì đó làm không nhất định có liên quan tới Lương Bân, người ta chẳng qua chỉ là anh em họ, không phải tục ngữ có câu oan có đầu nợ có chủ sao, không thể vì em họ làm chuyện xấu bắt anh họ phải chịu trách nhiệm chứ?”
Rồi hãy nói, hiện tại rốt cuộc có phải Vạn Diệu Hàm làm chuyện xấu hay không vẫn chưa biết được, tất cả chỉ là phỏng đoán, không thể chỉ vì camera quan sát thấy cô ta và thím Ngô gặp mặt mà trực tiếp buộc tội được.
Đương nhiên, sâu trong nội tâm cô hết sức tin tưởng suy đoán của ông chú Mạnh cảnh sát hình sự lão luyện này, chẳng qua lúc này thua người không thua trận, anh đang muốn nắm gót chân asin của cô, cô mới không ngốc để bị nắm thóp đâu!
Vệ Cẩm Huyên thật sự bị sự bùng nổ của cô chọc cười, anh mới nói mấy câu, cô liền tuôn ra một tràng trách móc như vậy, anh nghiêm sắc mặt lại nhìn cô: “Em còn lý sự!”
“Em không làm chuyện gì xấu, vì sao không nói được chứ!” Cô với Lương Bân hoàn toàn không có gì mờ ám, chỉ là quen biết mà thôi, như thế nào đến trong miệng anh liền trở nên nghiêm trọng vậy chứ!
“Anh có nói em làm chuyện xấu sao?” Anh thâm trầm nhìn cô hỏi.
Trương Tư Ninh bị ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm của anh làm cho cúp đuôi không dám nhìn thẳng lại, chỉ bĩu môi không thèm để ý tới người đang nói nữa.
Vệ Cẩm Huyên nói: “Anh biết em cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, cho rằng Lương Bân tiếp cận em không có ý đồ xấu, dù sao anh ta cũng không lợi dụng gì em, ngược lại còn giúp đỡ em, dường như không cần em báo đáp, không có chủ động lôi kéo quan hệ gần gũi hơn với em, cũng không nhân cơ hội đưa ra yêu cầu vô lý. Nhưng càng là người như vậy càng không thể xem nhẹ, em còn trẻ, chuyện em trải qua không nhiều, nên không biết có một loại người, làm việc rất chu đáo chặt chẽ, sau khi định ra mục tiêu, sẽ không giống những người bình thường nóng lòng nhất định phải thực hiện ngay, mà sẽ dựa theo trình tự, từng bước từng bước một, hợp lý đúng mức lôi kéo tình cảm của em, cho dù có suy tính giở trò cũng sẽ khiến em không thể nào nhìn ra được anh ta có ý đồ xấu, cố gắng đạt tới mức mọi thứ đều tự nhiên, chính là cái thuận theo tự nhiên này, mới là cái nguy hiểm nhất.”
Tiếp theo, anh lại bắt đầu ứng dụng vào thực tế: “Ví dụ như Hứa Dương và Tần Chu, hai người đồng thời nhờ em giúp một việc gì đó, mà trong tình huống em chỉ có thể giúp được một người, vậy thì em sẽ giúp ai?”
Dưới ánh mắt nghiêm nghị của anh, Trương Tư Ninh khẽ mím môi trả lời: “Hứa Dương.”
“Đúng, em sẽ giúp Hứa Dương, vì sao? Vì Hứa Dương và em quen biết nhau lâu hơn? Không hẳn như vậy, nếu so sánh lâu mau, không phải Tiền Thiệu quen với em càng lâu hơn sao? Vì vậy nó phụ thuộc vào mức độ cảm nhận, vào tình cảm trong lòng em, Hứa Dương làm việc cho em mấy tháng, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lại trải qua chuyện của Trần Bình Bình, em và cậu ta xem như có giao tình trong lúc hoạn nạn. Tuy hiện tại anh không có bằng chứng chứng minh Lương Bân tiếp cận em là có ý đồ xấu, cũng không có chứng cứ cho thấy chuyện của Vạn Diệu Hàm có liên quan tới Lương Bân, nhưng mà, Tư Ninh, anh sẽ không hại em, anh chỉ đem kinh nghiệm sống của mình ra chia sẻ với em. Anh không mong em sẽ hoàn toàn đồng ý, nhưng ít nhất không được tùy hứng xem nhẹ lời anh nói.”
Trương Tư Ninh cảm thấy mình thật sự oan uổng, chẳng qua cô chỉ hờn giận chuyện quan điểm của anh có chút trái ngược với cô mà thôi, chứ tuyệt đối không có ý xem thường lời nói của anh, anh muốn tốt cho cô sao cô không biết chứ? Hơn nữa, những gì cô nói cũng không phải vô lý, cô đưa ra chút nghi ngờ cũng không được sao?!
Theo nguyên tắc, đánh một roi cho một quả táo ngọt, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy hốc mắt của cô bé con phiếm hồng lên sắp khóc, vội ôm vào lòng dỗ dành, dịu dàng nói: “Anh nói những lời này đều vì muốn tốt cho em, những gì em nói cũng có lý, em họ làm chuyện xấu quả thật không nên tính lên người anh trai, nhưng nếu chúng ta biết cô em họ có vấn đề, thì cho dù người anh trai tốt xấu thế nào cũng nên đề phòng, em thấy đúng không?”
Thấy cô ỉu xìu gật đầu, Vệ Cẩm Huyên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô vẫn để ý tới anh.
“Anh cũng không có ý trách em, cũng không phải em chủ động làm quen với anh ta, nhưng em cũng nói, không có chuyện tốt gì tự nhiên từ trên trời rơi xuống, như vậy, Lương Bân kia cũng đáng ngờ, em thấy đúng không?”
Thấy cô lại gật đầu, Vệ Cẩm Huyên hôn lên vành tóc mai bên tai cô: “Vậy thì, chúng ta ở đây tranh luận cái gì chứ?”
Tranh luận Lương Bân tốt hay xấu……..
Lúc này, Trương Tư Ninh mới kịp phản ứng, cảm thấy chuyện này đúng là quá mức xiêu vẹo mà, cho dù Lương Bân tốt hay xấu cũng đâu cần thiết phải tranh luận, tranh luận gì chứ, chẳng quen biết gì hết!
“Em chỉ không thích cách nói của anh, giống như em và Lương Bân có gì đó không rõ ràng, giống như em ngốc lắm vậy.” Đây mới chính là nguyên do, Vệ Cẩm Huyên cứ gom hết lại nói cô cái này không tốt cái kia không tốt, cô với Lương Bân có gặp nhau mấy lần đâu, mà đến trong miệng anh, giống như cái gì cô cũng không đúng, giống như cô rất ngốc ai cũng có thể tùy ý bắt nạt, không phân biệt được thiện ác, tốt xấu vậy.
Vệ Cẩm Huyên nghe vậy có chút lúng túng, bình tĩnh nghĩ lại, thật đúng là!! Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, không nhịn được cứ muốn ra sức bôi đen Lương Bân, muốn chính miệng cô thừa nhận Lương Bân là người xấu mới vừa lòng, nhưng cô thì sao, hết lần này đến lần khác cứ cố ý làm trái ngược lời của anh, nên anh mới không nhịn được đã nói hơi nhiều.
Vệ tiên sinh sẽ không bao giờ thừa nhận là mình ghen! Chắc chắn không bao giờ!
Có thể do có chút chột dạ, nên Vệ Cẩm Huyên ôm Trương Tư Ninh vào lòng nói rất nhiều những lời đường mật ngọt ngào, cuối cùng đã dỗ dành được người trong lòng cười tươi như đóa hoa xuân ngời.
Trời mưa liên tục suốt ba ngày, rốt cuộc đến xế chiều cũng đã tạnh. Trương Tư Ninh đi theo Vệ Cẩm Huyên đến Bác Lãng ở cả ngày, đến tối, anh bảo cô về nhà trước, anh muốn tới bệnh viện.
Trương Tư Ninh hỏi: “Không phải anh tính làm gì nhà thím Ngô đó chứ?”
Nếu không có chứng cứ, vậy chỉ có thể bắt đầu điều tra từ thím Ngô, thủ đoạn đàng hoàng chắc chắn không thể nào hỏi ra chân tướng, Trương Tư Ninh cũng không ngốc, tuy chưa từng thấy qua xã hội đen nhưng đã từng nghe nói, nhất là Vệ Cẩm Huyên làm ăn lớn như vậy, cô không tin anh không có chút thủ đoạn nào. Lúc này lại không cho cô đi theo, cũng đã thấy rõ được vấn đề.
Vệ Cẩm Huyên hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay cô, vỗ vỗ đầu cô: “Đừng hỏi nhiều như vậy, ngoan, về nhà đợi anh.”
Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, buổi sáng cô mới náo loạn một trận, tuy bây giờ đã làm hòa nhưng cô cũng không thể bướng bỉnh quấn lấy anh không tha được, tránh cho anh nói cô tùy hứng.
Nhưng cái cô Vạn Diệu Hàm kia cũng thật thiếu khôn ngoan, làm chuyện xấu mà còn bất cẩn như vậy, dám quang minh chính đại gặp gỡ thím Ngô ở trại an dưỡng, cô ta thật xem nhẹ trí tuệ của Vệ tiên sinh rồi.
Thật ra cũng chẳng cần phải tìm chứng cứ, người thông minh đều biết, thím Ngô chỉ là một người giúp việc, Vạn Diệu Hàm là một người Mỹ gốc Hoa, thân phận hai người cách nhau một trời một vực, nếu không phải có ý đồ khác thì sao có thể dính dáng tới nhau, buổi sáng do cô cố ý kiếm chuyện với Vệ tiên sinh nhà cô nên mới nói ngược lại chứ trong lòng cô sáng tỏ như gương.
Trương Tư Ninh một mình trở về, hôm nay cô và Vệ Cẩm Huyên lái xe đến công ty, nên khi về cũng lái xe.
Ăn cơm tối xong, Trương Tư Ninh nhận được một cuộc điện thoại vô cùng kỳ lạ không thể tin được. Là Lương Bân gọi tới, anh ta muốn hẹn gặp Trương Tư Ninh ngay, địa điểm do cô quyết định.
Trừ khi Trương Tư Ninh ngốc nghếch mới có thể gặp anh ta lúc này, cô khéo léo từ chối: “Hiện tại tôi không tiện lắm, Lương tiên sinh có việc gì có thể nói qua điện thoại luôn đi.”
Lương Bân kiên trì: “Chỉ làm phiền cô khoảng một canh giờ thôi, không, chỉ một nửa thời gian đó là đủ rồi, Tư Ninh, tôi thực sự có việc gấp.”
Dù anh có việc gấp hơn nữa, tôi cũng không thể gặp mặt được! Trương Tư Ninh im lặng thầm nghĩ trong bụng, Vệ Cẩm Huyên có một cô em gái nguy hiểm, anh ta cũng có một cô em họ nguy hiểm, thật khiến người ta nói không nên lời mà.
“Thật ngại quá, bây giờ tôi không tiện, thật sự không thể đi được, nếu có chuyện quan trọng, cũng có thể nói qua điện thoại mà.”
Có lẽ Lương Bân cũng nghe ra sự cố chấp trong lời nói của cô, bất đắc dĩ thở dài trong điện thoại: “Chắc là cô đã biết chuyện em họ tôi phải không?”
Trương Tư Ninh không nghĩ tới anh ta vừa mở miệng đã nói thẳng chuyện đó, không nhịn được a một tiếng, vô cùng kinh ngạc, anh ta nói vậy không phải chẳng khác nào chưa đánh đã khai sao? Hoàn toàn không hợp với lẽ thường mà!
Nghe thấy tiếng cô ngạc nhiên thốt lên, Lương Bân lại thở dài, quả nhiên, chuyện hư hỏng Diệu Diệu đã làm không giấu được Vệ Cẩm Huyên. Sao có thể qua mặt được người đàn ông này, cũng do đứa em gái ngu ngốc khờ khạo kia cứ cho rằng bản thân hoàn hảo không có sai sót gì.
“Tư Ninh, hiện tại Vệ tiên sinh có đang ở đó với cô không?”
Trương Tư Ninh muốn nói có, như vậy sẽ cảm thấy được bảo đảm, về phần bảo đảm cái gì, cô cũng không biết. Nhưng lại sợ anh ta nhờ chuyển điện thoại cho Vệ Cẩm Huyên, ngẫm nghĩ một chút chỉ có thể thành thật nói không có.
Lương Bân nói: “Em gái tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm việc lỗ mãng, Tư Ninh, cô có thể nói giúp với Vệ tiên sinh, tôi muốn gặp mặt ông ấy, có chuyện gì mọi người nói với nhau là được, không cần phải báo cảnh sát, làm ầm ĩ mọi người đều khó xử. Dù sao đi nữa, trước kia em gái tôi và Vệ Trân Trân cũng rất thân thiết.” Đăng bởi: admin
Nên khi nghe chuyện của Vệ Trân Trân có liên quan đến anh ta, cô cảm thấy thật khó tin, dù sao hai người đó chẳng chút liên quan gì tới nhau.
......
“Em và anh ta có gặp nhau mấy lần.” Trương Tư Ninh ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên sofa, vô cùng thành thật kể hết mọi chuyện từ lúc mới quen biết Lương Bân cho tới mấy lần tình cờ gặp mặt sau này, một chút cũng không sót.
Vệ Cẩm Huyên đưa tay khảy khảy chân mày thản nhiên ừ một tiếng, mặc dù anh không nói gì, nhưng vẻ mặt đó, thần thái kia, sao lại lạ lùng vậy chứ! Trương Tư Ninh mếu máo: “Em với anh ta thật sự không quen biết gì, đến Kim Giai Di còn không biết hai chúng ta quen nhau, anh ta càng không biết.”
Cô có trêu chọc gì ai đâu, không phải cô chỉ tình cờ quen biết người này, rồi người này giúp cô chút việc thôi sao, bây giờ lại phải ăn nói khép nép giải thích, mà có giải thích hơn nữa thì cô cũng đâu biết phải nói gì, chỉ có thể nói là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Mặc dù Vệ Cẩm Huyên chưa từng gặp qua Lương Bân, nhưng kinh nghiệm sống nhiều năm mách bảo anh biết, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, càng không có vô duyên vô cớ muốn kết bạn. Theo cách nói của Trương Tư Ninh, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lương Bân đã chủ động tiếp cận cô, sau đó mua hoa, cùng nhau ăn cơm, rồi lại mua giấy dán tường, tuy thời gian cách quãng, không quá niềm nở vồn vã, cũng không lộ ra ý đồ gì xấu, dường như tất cả đều hết sức tự nhiên, nhưng chính vì quá tự nhiên như vậy, gom chung tất cả những chuyện này vào một chỗ mới lộ ra sự quái lạ, hơn nữa hiện tại lại dính tới Trân Trân.
Thấy khuôn mặt cô bé con tủi thân không vui, anh đưa tay ôm cô lại gần, hôn lên mắt, hai tay bẹo má cô, nói: “Lần trước anh đã nói sao nào? Anh nói người này không có mục đích tốt, vô duyên vô cớ tốn nhiều công sức giúp đỡ em một cách vô ích như vậy, lợi nhuận mấy vạn, nói không có mục đích, ai tin được! Lúc đó em còn cãi nhau với anh, bây giờ thế nào, đã biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác chưa.”
Mặc dù trong lòng cô cũng thừa nhận những lời anh nói đều đúng, trên đời này không có chuyện tốt nào tự nhiên rơi từ trên trời xuống, có điều….
“Nếu anh ta thật sự có ý đồ xấu, tìm em cũng có được gì đâu, em không có tiền cho anh ta, có thể giúp anh ta được gì chứ? Hơn nữa, thời gian lâu như vậy, cũng không thấy anh ta chủ động tìm em, cho dù anh ta biết quan hệ của chúng ta, muốn thông qua em để tiếp cận anh, nhưng chuyện này có liên quan gì tới Trân Trân chứ? Hoàn toàn là ‘ngựa trâu đuổi nhau cũng không gặp’ mà!” Sau đó cô kết luận: “Em họ là em họ, chuyện mà cái người tên là Vạn Diệu Hàm gì đó làm không nhất định có liên quan tới Lương Bân, người ta chẳng qua chỉ là anh em họ, không phải tục ngữ có câu oan có đầu nợ có chủ sao, không thể vì em họ làm chuyện xấu bắt anh họ phải chịu trách nhiệm chứ?”
Rồi hãy nói, hiện tại rốt cuộc có phải Vạn Diệu Hàm làm chuyện xấu hay không vẫn chưa biết được, tất cả chỉ là phỏng đoán, không thể chỉ vì camera quan sát thấy cô ta và thím Ngô gặp mặt mà trực tiếp buộc tội được.
Đương nhiên, sâu trong nội tâm cô hết sức tin tưởng suy đoán của ông chú Mạnh cảnh sát hình sự lão luyện này, chẳng qua lúc này thua người không thua trận, anh đang muốn nắm gót chân asin của cô, cô mới không ngốc để bị nắm thóp đâu!
Vệ Cẩm Huyên thật sự bị sự bùng nổ của cô chọc cười, anh mới nói mấy câu, cô liền tuôn ra một tràng trách móc như vậy, anh nghiêm sắc mặt lại nhìn cô: “Em còn lý sự!”
“Em không làm chuyện gì xấu, vì sao không nói được chứ!” Cô với Lương Bân hoàn toàn không có gì mờ ám, chỉ là quen biết mà thôi, như thế nào đến trong miệng anh liền trở nên nghiêm trọng vậy chứ!
“Anh có nói em làm chuyện xấu sao?” Anh thâm trầm nhìn cô hỏi.
Trương Tư Ninh bị ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm của anh làm cho cúp đuôi không dám nhìn thẳng lại, chỉ bĩu môi không thèm để ý tới người đang nói nữa.
Vệ Cẩm Huyên nói: “Anh biết em cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, cho rằng Lương Bân tiếp cận em không có ý đồ xấu, dù sao anh ta cũng không lợi dụng gì em, ngược lại còn giúp đỡ em, dường như không cần em báo đáp, không có chủ động lôi kéo quan hệ gần gũi hơn với em, cũng không nhân cơ hội đưa ra yêu cầu vô lý. Nhưng càng là người như vậy càng không thể xem nhẹ, em còn trẻ, chuyện em trải qua không nhiều, nên không biết có một loại người, làm việc rất chu đáo chặt chẽ, sau khi định ra mục tiêu, sẽ không giống những người bình thường nóng lòng nhất định phải thực hiện ngay, mà sẽ dựa theo trình tự, từng bước từng bước một, hợp lý đúng mức lôi kéo tình cảm của em, cho dù có suy tính giở trò cũng sẽ khiến em không thể nào nhìn ra được anh ta có ý đồ xấu, cố gắng đạt tới mức mọi thứ đều tự nhiên, chính là cái thuận theo tự nhiên này, mới là cái nguy hiểm nhất.”
Tiếp theo, anh lại bắt đầu ứng dụng vào thực tế: “Ví dụ như Hứa Dương và Tần Chu, hai người đồng thời nhờ em giúp một việc gì đó, mà trong tình huống em chỉ có thể giúp được một người, vậy thì em sẽ giúp ai?”
Dưới ánh mắt nghiêm nghị của anh, Trương Tư Ninh khẽ mím môi trả lời: “Hứa Dương.”
“Đúng, em sẽ giúp Hứa Dương, vì sao? Vì Hứa Dương và em quen biết nhau lâu hơn? Không hẳn như vậy, nếu so sánh lâu mau, không phải Tiền Thiệu quen với em càng lâu hơn sao? Vì vậy nó phụ thuộc vào mức độ cảm nhận, vào tình cảm trong lòng em, Hứa Dương làm việc cho em mấy tháng, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lại trải qua chuyện của Trần Bình Bình, em và cậu ta xem như có giao tình trong lúc hoạn nạn. Tuy hiện tại anh không có bằng chứng chứng minh Lương Bân tiếp cận em là có ý đồ xấu, cũng không có chứng cứ cho thấy chuyện của Vạn Diệu Hàm có liên quan tới Lương Bân, nhưng mà, Tư Ninh, anh sẽ không hại em, anh chỉ đem kinh nghiệm sống của mình ra chia sẻ với em. Anh không mong em sẽ hoàn toàn đồng ý, nhưng ít nhất không được tùy hứng xem nhẹ lời anh nói.”
Trương Tư Ninh cảm thấy mình thật sự oan uổng, chẳng qua cô chỉ hờn giận chuyện quan điểm của anh có chút trái ngược với cô mà thôi, chứ tuyệt đối không có ý xem thường lời nói của anh, anh muốn tốt cho cô sao cô không biết chứ? Hơn nữa, những gì cô nói cũng không phải vô lý, cô đưa ra chút nghi ngờ cũng không được sao?!
Theo nguyên tắc, đánh một roi cho một quả táo ngọt, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy hốc mắt của cô bé con phiếm hồng lên sắp khóc, vội ôm vào lòng dỗ dành, dịu dàng nói: “Anh nói những lời này đều vì muốn tốt cho em, những gì em nói cũng có lý, em họ làm chuyện xấu quả thật không nên tính lên người anh trai, nhưng nếu chúng ta biết cô em họ có vấn đề, thì cho dù người anh trai tốt xấu thế nào cũng nên đề phòng, em thấy đúng không?”
Thấy cô ỉu xìu gật đầu, Vệ Cẩm Huyên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô vẫn để ý tới anh.
“Anh cũng không có ý trách em, cũng không phải em chủ động làm quen với anh ta, nhưng em cũng nói, không có chuyện tốt gì tự nhiên từ trên trời rơi xuống, như vậy, Lương Bân kia cũng đáng ngờ, em thấy đúng không?”
Thấy cô lại gật đầu, Vệ Cẩm Huyên hôn lên vành tóc mai bên tai cô: “Vậy thì, chúng ta ở đây tranh luận cái gì chứ?”
Tranh luận Lương Bân tốt hay xấu……..
Lúc này, Trương Tư Ninh mới kịp phản ứng, cảm thấy chuyện này đúng là quá mức xiêu vẹo mà, cho dù Lương Bân tốt hay xấu cũng đâu cần thiết phải tranh luận, tranh luận gì chứ, chẳng quen biết gì hết!
“Em chỉ không thích cách nói của anh, giống như em và Lương Bân có gì đó không rõ ràng, giống như em ngốc lắm vậy.” Đây mới chính là nguyên do, Vệ Cẩm Huyên cứ gom hết lại nói cô cái này không tốt cái kia không tốt, cô với Lương Bân có gặp nhau mấy lần đâu, mà đến trong miệng anh, giống như cái gì cô cũng không đúng, giống như cô rất ngốc ai cũng có thể tùy ý bắt nạt, không phân biệt được thiện ác, tốt xấu vậy.
Vệ Cẩm Huyên nghe vậy có chút lúng túng, bình tĩnh nghĩ lại, thật đúng là!! Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, không nhịn được cứ muốn ra sức bôi đen Lương Bân, muốn chính miệng cô thừa nhận Lương Bân là người xấu mới vừa lòng, nhưng cô thì sao, hết lần này đến lần khác cứ cố ý làm trái ngược lời của anh, nên anh mới không nhịn được đã nói hơi nhiều.
Vệ tiên sinh sẽ không bao giờ thừa nhận là mình ghen! Chắc chắn không bao giờ!
Có thể do có chút chột dạ, nên Vệ Cẩm Huyên ôm Trương Tư Ninh vào lòng nói rất nhiều những lời đường mật ngọt ngào, cuối cùng đã dỗ dành được người trong lòng cười tươi như đóa hoa xuân ngời.
Trời mưa liên tục suốt ba ngày, rốt cuộc đến xế chiều cũng đã tạnh. Trương Tư Ninh đi theo Vệ Cẩm Huyên đến Bác Lãng ở cả ngày, đến tối, anh bảo cô về nhà trước, anh muốn tới bệnh viện.
Trương Tư Ninh hỏi: “Không phải anh tính làm gì nhà thím Ngô đó chứ?”
Nếu không có chứng cứ, vậy chỉ có thể bắt đầu điều tra từ thím Ngô, thủ đoạn đàng hoàng chắc chắn không thể nào hỏi ra chân tướng, Trương Tư Ninh cũng không ngốc, tuy chưa từng thấy qua xã hội đen nhưng đã từng nghe nói, nhất là Vệ Cẩm Huyên làm ăn lớn như vậy, cô không tin anh không có chút thủ đoạn nào. Lúc này lại không cho cô đi theo, cũng đã thấy rõ được vấn đề.
Vệ Cẩm Huyên hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay cô, vỗ vỗ đầu cô: “Đừng hỏi nhiều như vậy, ngoan, về nhà đợi anh.”
Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, buổi sáng cô mới náo loạn một trận, tuy bây giờ đã làm hòa nhưng cô cũng không thể bướng bỉnh quấn lấy anh không tha được, tránh cho anh nói cô tùy hứng.
Nhưng cái cô Vạn Diệu Hàm kia cũng thật thiếu khôn ngoan, làm chuyện xấu mà còn bất cẩn như vậy, dám quang minh chính đại gặp gỡ thím Ngô ở trại an dưỡng, cô ta thật xem nhẹ trí tuệ của Vệ tiên sinh rồi.
Thật ra cũng chẳng cần phải tìm chứng cứ, người thông minh đều biết, thím Ngô chỉ là một người giúp việc, Vạn Diệu Hàm là một người Mỹ gốc Hoa, thân phận hai người cách nhau một trời một vực, nếu không phải có ý đồ khác thì sao có thể dính dáng tới nhau, buổi sáng do cô cố ý kiếm chuyện với Vệ tiên sinh nhà cô nên mới nói ngược lại chứ trong lòng cô sáng tỏ như gương.
Trương Tư Ninh một mình trở về, hôm nay cô và Vệ Cẩm Huyên lái xe đến công ty, nên khi về cũng lái xe.
Ăn cơm tối xong, Trương Tư Ninh nhận được một cuộc điện thoại vô cùng kỳ lạ không thể tin được. Là Lương Bân gọi tới, anh ta muốn hẹn gặp Trương Tư Ninh ngay, địa điểm do cô quyết định.
Trừ khi Trương Tư Ninh ngốc nghếch mới có thể gặp anh ta lúc này, cô khéo léo từ chối: “Hiện tại tôi không tiện lắm, Lương tiên sinh có việc gì có thể nói qua điện thoại luôn đi.”
Lương Bân kiên trì: “Chỉ làm phiền cô khoảng một canh giờ thôi, không, chỉ một nửa thời gian đó là đủ rồi, Tư Ninh, tôi thực sự có việc gấp.”
Dù anh có việc gấp hơn nữa, tôi cũng không thể gặp mặt được! Trương Tư Ninh im lặng thầm nghĩ trong bụng, Vệ Cẩm Huyên có một cô em gái nguy hiểm, anh ta cũng có một cô em họ nguy hiểm, thật khiến người ta nói không nên lời mà.
“Thật ngại quá, bây giờ tôi không tiện, thật sự không thể đi được, nếu có chuyện quan trọng, cũng có thể nói qua điện thoại mà.”
Có lẽ Lương Bân cũng nghe ra sự cố chấp trong lời nói của cô, bất đắc dĩ thở dài trong điện thoại: “Chắc là cô đã biết chuyện em họ tôi phải không?”
Trương Tư Ninh không nghĩ tới anh ta vừa mở miệng đã nói thẳng chuyện đó, không nhịn được a một tiếng, vô cùng kinh ngạc, anh ta nói vậy không phải chẳng khác nào chưa đánh đã khai sao? Hoàn toàn không hợp với lẽ thường mà!
Nghe thấy tiếng cô ngạc nhiên thốt lên, Lương Bân lại thở dài, quả nhiên, chuyện hư hỏng Diệu Diệu đã làm không giấu được Vệ Cẩm Huyên. Sao có thể qua mặt được người đàn ông này, cũng do đứa em gái ngu ngốc khờ khạo kia cứ cho rằng bản thân hoàn hảo không có sai sót gì.
“Tư Ninh, hiện tại Vệ tiên sinh có đang ở đó với cô không?”
Trương Tư Ninh muốn nói có, như vậy sẽ cảm thấy được bảo đảm, về phần bảo đảm cái gì, cô cũng không biết. Nhưng lại sợ anh ta nhờ chuyển điện thoại cho Vệ Cẩm Huyên, ngẫm nghĩ một chút chỉ có thể thành thật nói không có.
Lương Bân nói: “Em gái tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm việc lỗ mãng, Tư Ninh, cô có thể nói giúp với Vệ tiên sinh, tôi muốn gặp mặt ông ấy, có chuyện gì mọi người nói với nhau là được, không cần phải báo cảnh sát, làm ầm ĩ mọi người đều khó xử. Dù sao đi nữa, trước kia em gái tôi và Vệ Trân Trân cũng rất thân thiết.” Đăng bởi: admin
/104
|