Trong lòng Lam cơn uất hận đã trỗi dậy đến vô biên. Cô đưa ánh mắt rét lạnh sang Diệp Anh rồi bất ngờ bắt lấy cổ tay cô ta giơ lên.
"Tôi làm gì các người?"
Diệp Anh bị Lam nắm cổ tay vặn vẹo thoát ra, nhưng càng vặn càng đau đớn. Cô ta hét lên.
"Con chó buông tao ra"
"Tôi không buông, bà cúi xuống nhặt váy lên cho tôi, nếu không tôi cho con gái bà gãy tay"
Diệp Anh luống cuống "Mẹ, con đau chết mất"
Bà Thảo mắt long sòng sọc, con oắt này dám đe doạ con gái rượu của bà ta ư. Bà Thảo bỏ túi xắc xuống chạy lại nắm tóc Lam kéo giật lại. Đầu bị giật đau nhói Lam phải thả tay ra.
Diệp Anh lấy lại được thế quay lại tát mạnh vào mặt Lam.
"Con chó này, mày dám động đến tao"
Mẹ con Diệp Anh cười ha hả rồi nước ra khỏi phòng.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
Tú Hân bước vào thấy Lam ngồi sụp xuống cầm chiếc váy trắng đã loang lổ, nước mắt ướt đầy khuôn mặt.
“Bọn khốn nạn. Mình ra tính sổ, không thể để bị ức hiếp mãi được”
Lam nắm tay Hân lại “Đừng, cậu không có chứng cứ”
Hân chợt nhớ ra cái máy ghi âm, cô lục trong đống đồ trên bàn giơ lên.
Lam lắc đầu “Đừng, chuyện này tính sau. Giờ quan trọng nhất là buổi lễ. Cậu lên làm Mc thay mình đi. Mình...”
Lam nghẹn uất không nói ra lời, cô cho tay vào cắn chặt để nước mắt không chảy được nhưng vô ích.
Cửa bỗng nhiên mở ra, Phong bước nhanh vào.
“Chuẩn bị xong cả chưa? Ra đi đến giờ rồi”
Lam vội vàng vơ chiếc váy trên sàn nhà quay mặt vào trong.
“Tôi chuẩn bị rồi, sếp đi ra trước đi”
Phong nhíu mày, giọng của cô ấy...
Anh kéo vai Lam lại đối diện với mình. “Có chuyện gì? Sao lại khóc?”
“Tôi, chỉ là...”
“Chuyện này là...”
Lam đưa mắt cho Hân “Hân, cậu đi chuẩn bị đi”
“Nhưng...”
“Cậu đi nhanh”
Hân cắn môi, bật bút ghi âm...
Phong nắm chặt nắm tay thành quyền, tơ máu bắt đầu dâng lên đôi mắt. Anh nhìn cô gái đang quay mặt đi, lòng nặng trĩu. Anh trầm giọng.
“Lam, tôi...xin lỗi...em”
“Không phải lỗi của sếp. Hân sẽ làm Mc thay tôi, tôi sẽ chạy hậu cần”
Phong nhíu mày, nói với Hân “Cô make up cho cô ấy trước đi, chờ tôi một chút”
Rồi anh quay sang Lam cúi xuống nhìn vào mắt cô “Yên tâm, chờ tôi”
Phong bước ra ngoài rút điện thoại “Tú, nhờ cậu mua về đây cho tôi một chiếc váy dạ hội mới size M, màu trắng, không cần quá kiêu sa nhưng phải là một thiên thần. Trong vòng 15p nữa mang đến Park Hyatt”
Bên kia đầu dây, Tú đang ra sức chửi rủa “Mẹ cha thằng trời đánh, ông đây đang đi đón nữ ca sĩ mới nổi đến dự event mà nó bắt ông đi kiếm váy cho ghẹ nhà nó. Chuyến này tao không đòi được một cái xe của nó tao không làm người”
“Hô hô nó tìm đúng người đấy, cậu suốt ngày dẫn các em đi mua sắm thì lôi cái lỗ nào chẳng có váy hả”
Triết thoả mãn cười, lim dim nhắm mắt nhớ lại hương vị của cô gái bướng bỉnh lúc nãy. Thật là tuyệt mà.
Còn nhanh hơn công văn hỏa tốc, Phong cầm túi váy đi vào phòng. Lam vẫn đang được Hân make up.
“Make cho cô ấy nhẹ nhàng thôi. Tôi thích vẻ đẹp tự nhiên”
“Sếp yên tâm, trước khi vào làm truyền thông tôi đã qua một khoá make up dạo”
Phong đưa chiếc váy cho Lam, nhìn cô ra hiệu vào phòng thay đồ.
Lam hơi do dự nhưng trước ánh mắt khích lệ của anh cô không thể từ chối.
Lam bước ra khỏi buồng thay đồ, lóng nga lóng ngóng. Cô không quen mặc thế này. Chiếc váy chéo chữ A để lộ một bên vai trần và đôi chân thanh mảnh. Những chiếc lông vũ phủ quanh phần ngực như vuốt ve bờ vai trần và xương quai xanh đẹp mê người. Phần chân váy được cắt xéo ôm gọn vòng ba tròn trịa để lộ đôi chân dài ẩn hiện bên trong lớp lông vũ. Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, nước da trắng mịn nõn nà hơi e thẹn hồng hồng khiến Lam càng xinh đẹp đáng yêu.
Tóc được bối gọn hàng phía sau để lộ chiếc cổ trắng mịn, sợi tóc cong cong buông lơi rơi xuống phần giữa cổ và vai khiến người ta nhìn cảm thấy ngứa ngáy muốn chạm tay vào.
Hân tròn mắt “Trời ơi đẹp quá Lam ơi, bồ xinh quá, mình chưa thấy ai xinh như thế này. Xinh như một thiên thần.
Phong ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ cả người, ánh mắt không thể rời khỏi Lam. Cô ấy xinh đẹp trong trẻo như một thiên thần. Vòng eo nhỏ, cánh tay trắng mảnh khảnh dịu dàng. Bình thường cô ấy mặc đồ công sở rất đơn giản không ai nghĩ dáng người cân đối thế này.
Hình ảnh của cô chạm vào cảm xúc của Phong, tim anh khẽ đánh rơi một nhịp. Anh bỗng có suy nghĩ trong đầu, Lam là của anh.
Đến khi Hân kéo áo một cái thì anh mới trở về với thực tại. Môi anh cong lên, ánh mắt như có muôn vàn vì sao nhìn cô gái đang lúng túng, anh đưa bàn tay ra trước mặt Lam.
Lam hơi do dự, nếu bây giờ cô mà đi ra cùng với tổng giám đốc thì mọi người sẽ nghĩ thế nào.
Phong vẫn kiên nhẫn nhìn Lam không rời.
“Tôi không đủ tin tưởng sao?”
Lam thở nhẹ, đặt bàn tay vào tay anh.
Bàn tay mềm mại chạm vào trong lòng bàn tay Phong khiến trái tim anh đập liên hồi. Cả người Lam run lên như có dòng điện truyền qua. Cảm nhận được cô đang run nhẹ, Phong càng nắm chặt tay, nhìn xuống cô gái má đang đỏ hồng. Anh đặt bàn tay cô vào khuỷu tay mình vỗ nhẹ. Lam hít sâu một hơi nhìn anh.
“Tin tôi được chứ?” Phong nhìn vào mắt cô dịu dàng hỏi.
Lam gật đầu lấy lại tự tin.
Cửa sảnh lớn mở ra, khi hai người bước vào, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. Những ánh mắt ngạc nhiên, ghen tị và xuýt xoa. Người đi bên cạnh tổng giám đốc Avenue là ai mà sao quen vậy. Cô ấy có một vẻ đẹp khác hẳn với các cô gái đêm nay, thanh thoát nhẹ nhàng nền nã khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Rất đẹp đôi với Phong - đĩnh đạc, trầm ổn và chín chắn.
Thuận Thy và nhóm phóng viên trố mắt, trời ơi Mạch Lam đây sao? Thật không ngờ con bé lên đồ lại lột xác thế này, đúng là tiên đồng ngọc nữ, quá đẹp đôi.
Duy chỉ có ánh mắt của hai mẹ con Diệp Anh đỏ rực như lửa, bắn thẳng vào Lam. Diệp Anh nghiến răng ken két, cô ta là cái thá gì dám khoác tay anh Phong của cô. Diệp Anh bị lửa giận che mất lí trí bước lên nhưng bị bà Thảo kéo lại.
Phong dẫn Lam đi chào hỏi khách mời trong buổi tiệc. Tâm trạng của anh bây giờ quá choáng ngợp và lâng lâng trong lòng, không còn biết trời đất xung quanh nữa, chỉ có cô gái đẹp tuyệt trần bên cạnh đang hồi hộp run nhè nhẹ. Phong vỗ nhẹ bàn tay lạnh ngắt của cô.
“Đừng sợ, có tôi đây”
“Ái chà, giám đốc Phong, đây là mỹ nữ mới của anh sao?”
Ông Bảo-tổng biên tập tờ báo X tiến lên cười giả lả.
Phong nhìn ông Bảo “Mạch Lam là người của tôi. Xin hỏi tổng biên tập có ý kiến gì sao?”
“Ồ không, hai người rất...đẹp đôi”
Lam nhìn thấy ông Bảo nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt bừng lửa giận, bàn tay cô bấm chặt khuỷu tay Phong.
Tất cả biểu hiện và cảm xúc của cô anh đều cảm nhận được. Phong ghé sát tai Lam nhỏ giọng.
“Đây là event em dày công tổ chức, đừng để sai sót trong bữa tiệc này. Em muốn gì, tôi sẽ giúp em được không”
Lam mím môi nhìn anh oán hận, ánh mắt đã có tầng nước mỏng, anh ta đúng là lẻo mép, chẳng phải anh ta sai ông ấy làm sao.
“Nếu tôi nói tôi không bảo ông ta làm như vậy. Em có tin tôi không?”
Lam cụp mắt không nói gì, cô không đủ tin tưởng anh. Phong cười khổ, cô gái này đúng là quá ác cảm với anh rồi.
Trên sân khấu, tiếng Hân vang lên “Xin mời tổng giám đốc Dĩnh Phong có đôi lời mở đầu cho buổi tiệc ngày hôm nay”
Có người nào đó ở dưới đang nghiến răng ken két nhìn lên sân khấu.
“Trời ơi ai cho cô ấy mặc bộ váy đấy, hở hết cả ngực rồi”
Tú bên cạnh “Tao có thấy hở hang gì đâu. Rau đó hả”
“Mày mù thì thấy gì. Rau với ráng, cô ấy là chân ái của tao. Từ nay tao mà nghe thấy rau với gà tao táng cho phù mỏ mày luôn”
Tú lẩm bẩm, bọn này dính vào yêu với đương bị điên hết rồi. Riết rồi có mình là người bình thường.
Vừa lúc Minh bước vào nhìn quanh một lượt, thấy bóng dáng ai kia mắt sáng lên, bước qua Tú và Triết không thèm chào, đi thẳng tới chỗ Lam.
“Ơ mẹ cái thằng này, yêu vào thêm bệnh mù hả mày?!”
Triết không nghe Tú nói gì, đang bận phóng ánh mắt hình viên đạn lên cô Mc trên sân khấu. Cô ấy dám ăn mặc thế này, tối nay chết với anh.
Lam quay sang thấy Minh cười díp mắt vẫy vẫy tay.
Minh nhìn cô gái trước mặt mình trái tim lỗi một nhịp. Cô hôm nay thật sự khiến tất cả cô gái ở đây lu mờ.
“Mặt tôi có gì sao?” Lam đưa tay lên má quệt quệt.
Minh bật cười “Không, vì trước mặt tôi có một vì sao lấp lánh quá nên tôi bị choáng ngợp thôi”
Lam nhìn quanh. Ngôi sao nào nhỉ, decor hôm nay đâu có sao.
“Đúng là ngốc, nói em đấy”
Lam đỏ mặt “Anh đừng có cho tôi lên mây nữa, tôi lại ngã gãy chân bây giờ”
“Tôi không có nói dối. Hôm nay...em rất đẹp. Make up, làm tóc và bộ váy này làm ra như để dành cho em vậy”
Lam cười khó xử “Xin lỗi anh, bộ váy hôm trước anh tặng...tôi làm hỏng, cho nên...”
Cô chỉ lên sân khấu “Tôi mượn của tổng giám đốc”
Đôi mắt Minh như có mây đen che phủ, thế nào anh sớm một bước mà vẫn thụt lùi lại đằng sau. Rõ ràng anh đã cất công năn nỉ gãy lưỡi cô mới chịu nhận bộ váy anh chọn.
"Ừ không sao, em mặc bộ nào cũng rất xinh"
Minh đưa ánh mắt tia sét lên sân khấu, chạm phải ánh mắt cũng nổi lửa không kém của Phong. Anh chỉ đi một phút mà cậu ta đã dám đến ngay bên cạnh cô.
Phong cất giọng điềm tĩnh, quét mắt đến mọi người bên dưới.
“Hôm nay chúng tôi Avenue tổ chức buổi gặp mặt với rất cả mọi người ở đây, dẫu đã quen thân từ lâu hay hôm nay mới gặp thì chúng tôi cũng rất hy vọng sẽ làm cho các vị có mặt trong buổi tối hôm nay hài lòng nhất”
Nói rồi anh dừng ánh mắt ở cô gái mặc chiếc váy lông vũ màu trắng.
“Avenue xin giới thiệu cô Huỳnh Mạch Lam - người góp phần thành công mỹ mãn cho buổi tiệc này. Cô ấy cũng là cầu nối của Avenue và các vị phóng viên nhà báo, hôm nay sẽ lên đây chia sẻ một số điều tới các vị”
Minh đưa tay ra để Lam đặt vào đưa cô đi lên. Lam nhìn lên sân khấu bắt gặp ánh mắt của Phong, cô hơi lưỡng lự. Nhưng rồi quyết định đặt vào tay Minh. Đây là quy tắc của những buổi tiệc event, cô không thể đi một mình lên sân khấu.
Minh nhìn Phong nhếch môi cười khẩy rồi nhẹ nhàng nâng bàn tay Lam đưa đi đến bậc thang lên sân khấu. Đến bậc chuẩn bị bước lên thì Phong đã điềm nhiên đứng ở bậc trên đưa tay ra. Lam nhẹ rút tay khỏi tay Minh rồi mỉm cười đặt tay vào tay Phong. Phong nhìn cô gái nhỏ mỉm cười khích lệ, nắm chặt tay cô. Hai đôi mắt của hai người đàn ông như thiêu đốt lẫn nhau, chỉ có cô gái bên cạnh vẫn cười tươi như bông hoa mới nở.
Tú huých huých Triết “Mày nhìn đi đâu vậy, hai thằng kia nó chuẩn bị chém nhau trên sân khấu rồi”
Triết ậm ừ cho qua chuyện, mắt đang giáo giác xem Hân đang trốn ở đâu.
Lúc Lam phát biểu, Phong vẫn đứng bên cạnh hơi mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi cô gái nhỏ. Lúc cô phát biểu xong, lại nhẹ nhàng dắt cô đi xuống dưới sân khấu.
Diệp Anh ở dưới hận không thể chạy lên xé nhỏ con tiện nhân kia mà chấm mắm. Cô ta liên tục giật tay bà Thảo.
“Mẹ, con không thể chịu được nữa rồi. Con hồ ly kia nó cướp chồng con trên sân khấu luôn kìa”
“Con bình tĩnh đi, tạm thời hôm nay bỏ qua, mẹ sẽ tính nước lớn hơn để nó không còn xuất hiện trước mặt chúng ta nữa”
Bên kia, Phong vẫn nắm chặt tay Lam đi một vòng chào hỏi báo chí. Lam khẽ rút ra nhưng anh vẫn nắm chặt.
“Em đảm nhiệm bữa tiệc này, định đi đâu”
“Không, tôi...tôi lại chị Thuận Thy và chú Thành”
Phong buông tay cô ra. Lam như con chim nhỏ chạy nhanh lại chỗ chú Thành.
“Chú đến từ lúc nào, cháu nhớ chú quá huhu. Sao dạo này chú nhìn gầy dữ vậy?”
Phong chào hỏi chú Thành rồi đứng sang một bên nhìn cô.
Lam quay sang Thuận Thy trách móc “Chị không nấu cơm cho chú ăn phải không?”
Chú Thành cười hiền hậu gõ đầu Lam “Cái con nhỏ này. Chú vẫn vậy mà, Thy vẫn chăm sóc chú đều”
Lam sà vào lòng Thuận Thy như đứa con nhỏ gặp mẹ. Thuận Thy nhẹ xoa đầu cô.
“Lớn rồi như trẻ con, hỏng hết đầu tóc rồi nè. Hôm nay gái của chị xinh ghê. Công chúa của buổi tiệc rồi”
Lam nũng nịu “Mỗi chị và chú xem em là công chúa thôi à. Em xin lỗi em không năng gặp hai người được. Ở đây...em bận lắm...em còn không có thời gian về mái ấm”
Cô gái nghẹn ngào “Ở cái hang ổ này không ai thương em hết, ngày nào em đi làm cũng bị xét nét rất mệt mỏi, ngày nào về nhà em cũng đau đầu muốn chết. Huhu huhu”
Đúng là mỗi ngày Lam đi làm đều như đi đánh giặc, phải nhẫn nhịn, phải căng hết đầu óc, việc gì cũng đến tay rất mỏi mệt. Cô không tâm sự với ai, đến khi gặp chị Thy tất cả uất ức bộc phát.
Phong trợn mắt, cô ấy nói làm chỗ anh là “hang ổ” sao. Thật là cô gái này, hết chỗ nói!
Thuận Thy mỉm cười nhìn sang Phong, vỗ nhẹ lưng Lam.
“Thôi nào đừng trẻ con nữa. Em luôn làm tốt mọi việc mà, đêm nay tổ chức thế này là tốt lắm rồi nè. Đừng có lo lắng, thả lỏng nào”
Thuận Thy đẩy Lam ra “con bé ngốc này, cứ thấy chị là làm nũng, đừng khóc chỗ này đông người lắm”
Lam mặc kệ ôm cứng Thuận Thy nước mắt lăn dài.
“Em mặc kệ, em chán rồi em muốn về với chị với chú. Em không thiết gì nữa”
Cũng may chỗ này ở góc khuất và đang có biểu diễn trên sân khấu, không ai chú ý.
Phong bước sang, kéo nhẹ cánh tay cô “Lam, em bình tĩnh lại cho tôi. Nào, không khóc nữa, em muốn gì cũng được, được không”
Lam đưa đôi mắt oán giận nhìn anh. Phong bật cười rút khăn giấy trên bàn gần đó nhẹ lau nước mắt cho cô. Lam nổi giận quay mặt đi chỗ khác.
“Cảm ơn sếp. Tôi không cần”
Trái tim Phong mềm đi, anh cúi thấp xuống nhìn cô.
“Ngoan, em đừng bướng bỉnh nữa”
Nói rồi kéo cằm cô lại, cẩn thận lau nước mắt cho cô.
Thuận Thy và ông Thành đưa mắt nhìn nhau ẩn ý. Thuận Thy nhìn xung quanh rồi vội vàng kéo tay Lam.
“Lại đây với chị, chị có chuyện này muốn nói với em”
Thuận Thy đưa Lam đi rồi, ông Thành đưa một ly vang cho Phong. Ông đưa lên uống một ngụm, nhìn Phong ướm hỏi.
“Có cái này không biết cậu Phong có thời gian nói chuyện với tôi không?”
Phong vẫn để mắt đến chỗ Lam đi ra, thờ ơ hỏi “Anh có chuyện gì cứ nói”
“Tôi coi con bé Lam như con gái. Nó cũng là đứa đã làm cầu nối cho tôi và Thuận Thy đến với nhau. Tôi không biết nguyên nhân vì sao cậu làm mọi cách để đưa nó về Avenue làm việc, nhưng tôi có một câu muốn nói với cậu. Con bé Lam nó chỉ mới 24 tuổi thôi nhưng cuộc đời nó chưa có một ngày bình yên và hạnh phúc. Cho nên, nếu như cậu cảm thấy không thể mang lại những ngày bình yên cho con bé...thì hãy trả nó về cho chúng tôi”
Những ngón tay chạm vào ly rượu của Phong chuyển sang trắng bệch nổi gân xanh. Anh nuốt nước bọt, cổ họng lăn lộn.
“Tôi biết rồi. Anh Thành đừng lo. Tôi không hại cô ấy”
Bên kia Thuận Thy lau nước mắt cho Lam, thì thầm.
“Chị hỏi cái này nói thật nhé. Em và tổng giám đốc Avenue có gì với nhau không?”
Lam giãy nảy “Chị nói gì lạ vậy, không có gì hết. Chỉ là nhân viên và sếp thôi”
“Nhân viên mà sếp dính lấy cả buổi tiệc, còn lau nước mắt cho vậy à. Ông Thành cũng chưa làm thế với chị bao giờ nha”
“Chị này, em thề em nói thật”
Rồi Lam kể lại chuyện bị mẹ con bà Thảo làm hỏng váy thế nào, Phong cho cô mượn váy ra sao.
“Em phải cẩn thận đấy. Bà Thảo là người nổi tiếng xảo quyệt trong giới kinh doanh”
“Chị đừng lo, ai bắt nạt được em chứ!”
"Tôi làm gì các người?"
Diệp Anh bị Lam nắm cổ tay vặn vẹo thoát ra, nhưng càng vặn càng đau đớn. Cô ta hét lên.
"Con chó buông tao ra"
"Tôi không buông, bà cúi xuống nhặt váy lên cho tôi, nếu không tôi cho con gái bà gãy tay"
Diệp Anh luống cuống "Mẹ, con đau chết mất"
Bà Thảo mắt long sòng sọc, con oắt này dám đe doạ con gái rượu của bà ta ư. Bà Thảo bỏ túi xắc xuống chạy lại nắm tóc Lam kéo giật lại. Đầu bị giật đau nhói Lam phải thả tay ra.
Diệp Anh lấy lại được thế quay lại tát mạnh vào mặt Lam.
"Con chó này, mày dám động đến tao"
Mẹ con Diệp Anh cười ha hả rồi nước ra khỏi phòng.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
Tú Hân bước vào thấy Lam ngồi sụp xuống cầm chiếc váy trắng đã loang lổ, nước mắt ướt đầy khuôn mặt.
“Bọn khốn nạn. Mình ra tính sổ, không thể để bị ức hiếp mãi được”
Lam nắm tay Hân lại “Đừng, cậu không có chứng cứ”
Hân chợt nhớ ra cái máy ghi âm, cô lục trong đống đồ trên bàn giơ lên.
Lam lắc đầu “Đừng, chuyện này tính sau. Giờ quan trọng nhất là buổi lễ. Cậu lên làm Mc thay mình đi. Mình...”
Lam nghẹn uất không nói ra lời, cô cho tay vào cắn chặt để nước mắt không chảy được nhưng vô ích.
Cửa bỗng nhiên mở ra, Phong bước nhanh vào.
“Chuẩn bị xong cả chưa? Ra đi đến giờ rồi”
Lam vội vàng vơ chiếc váy trên sàn nhà quay mặt vào trong.
“Tôi chuẩn bị rồi, sếp đi ra trước đi”
Phong nhíu mày, giọng của cô ấy...
Anh kéo vai Lam lại đối diện với mình. “Có chuyện gì? Sao lại khóc?”
“Tôi, chỉ là...”
“Chuyện này là...”
Lam đưa mắt cho Hân “Hân, cậu đi chuẩn bị đi”
“Nhưng...”
“Cậu đi nhanh”
Hân cắn môi, bật bút ghi âm...
Phong nắm chặt nắm tay thành quyền, tơ máu bắt đầu dâng lên đôi mắt. Anh nhìn cô gái đang quay mặt đi, lòng nặng trĩu. Anh trầm giọng.
“Lam, tôi...xin lỗi...em”
“Không phải lỗi của sếp. Hân sẽ làm Mc thay tôi, tôi sẽ chạy hậu cần”
Phong nhíu mày, nói với Hân “Cô make up cho cô ấy trước đi, chờ tôi một chút”
Rồi anh quay sang Lam cúi xuống nhìn vào mắt cô “Yên tâm, chờ tôi”
Phong bước ra ngoài rút điện thoại “Tú, nhờ cậu mua về đây cho tôi một chiếc váy dạ hội mới size M, màu trắng, không cần quá kiêu sa nhưng phải là một thiên thần. Trong vòng 15p nữa mang đến Park Hyatt”
Bên kia đầu dây, Tú đang ra sức chửi rủa “Mẹ cha thằng trời đánh, ông đây đang đi đón nữ ca sĩ mới nổi đến dự event mà nó bắt ông đi kiếm váy cho ghẹ nhà nó. Chuyến này tao không đòi được một cái xe của nó tao không làm người”
“Hô hô nó tìm đúng người đấy, cậu suốt ngày dẫn các em đi mua sắm thì lôi cái lỗ nào chẳng có váy hả”
Triết thoả mãn cười, lim dim nhắm mắt nhớ lại hương vị của cô gái bướng bỉnh lúc nãy. Thật là tuyệt mà.
Còn nhanh hơn công văn hỏa tốc, Phong cầm túi váy đi vào phòng. Lam vẫn đang được Hân make up.
“Make cho cô ấy nhẹ nhàng thôi. Tôi thích vẻ đẹp tự nhiên”
“Sếp yên tâm, trước khi vào làm truyền thông tôi đã qua một khoá make up dạo”
Phong đưa chiếc váy cho Lam, nhìn cô ra hiệu vào phòng thay đồ.
Lam hơi do dự nhưng trước ánh mắt khích lệ của anh cô không thể từ chối.
Lam bước ra khỏi buồng thay đồ, lóng nga lóng ngóng. Cô không quen mặc thế này. Chiếc váy chéo chữ A để lộ một bên vai trần và đôi chân thanh mảnh. Những chiếc lông vũ phủ quanh phần ngực như vuốt ve bờ vai trần và xương quai xanh đẹp mê người. Phần chân váy được cắt xéo ôm gọn vòng ba tròn trịa để lộ đôi chân dài ẩn hiện bên trong lớp lông vũ. Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, nước da trắng mịn nõn nà hơi e thẹn hồng hồng khiến Lam càng xinh đẹp đáng yêu.
Tóc được bối gọn hàng phía sau để lộ chiếc cổ trắng mịn, sợi tóc cong cong buông lơi rơi xuống phần giữa cổ và vai khiến người ta nhìn cảm thấy ngứa ngáy muốn chạm tay vào.
Hân tròn mắt “Trời ơi đẹp quá Lam ơi, bồ xinh quá, mình chưa thấy ai xinh như thế này. Xinh như một thiên thần.
Phong ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ cả người, ánh mắt không thể rời khỏi Lam. Cô ấy xinh đẹp trong trẻo như một thiên thần. Vòng eo nhỏ, cánh tay trắng mảnh khảnh dịu dàng. Bình thường cô ấy mặc đồ công sở rất đơn giản không ai nghĩ dáng người cân đối thế này.
Hình ảnh của cô chạm vào cảm xúc của Phong, tim anh khẽ đánh rơi một nhịp. Anh bỗng có suy nghĩ trong đầu, Lam là của anh.
Đến khi Hân kéo áo một cái thì anh mới trở về với thực tại. Môi anh cong lên, ánh mắt như có muôn vàn vì sao nhìn cô gái đang lúng túng, anh đưa bàn tay ra trước mặt Lam.
Lam hơi do dự, nếu bây giờ cô mà đi ra cùng với tổng giám đốc thì mọi người sẽ nghĩ thế nào.
Phong vẫn kiên nhẫn nhìn Lam không rời.
“Tôi không đủ tin tưởng sao?”
Lam thở nhẹ, đặt bàn tay vào tay anh.
Bàn tay mềm mại chạm vào trong lòng bàn tay Phong khiến trái tim anh đập liên hồi. Cả người Lam run lên như có dòng điện truyền qua. Cảm nhận được cô đang run nhẹ, Phong càng nắm chặt tay, nhìn xuống cô gái má đang đỏ hồng. Anh đặt bàn tay cô vào khuỷu tay mình vỗ nhẹ. Lam hít sâu một hơi nhìn anh.
“Tin tôi được chứ?” Phong nhìn vào mắt cô dịu dàng hỏi.
Lam gật đầu lấy lại tự tin.
Cửa sảnh lớn mở ra, khi hai người bước vào, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. Những ánh mắt ngạc nhiên, ghen tị và xuýt xoa. Người đi bên cạnh tổng giám đốc Avenue là ai mà sao quen vậy. Cô ấy có một vẻ đẹp khác hẳn với các cô gái đêm nay, thanh thoát nhẹ nhàng nền nã khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Rất đẹp đôi với Phong - đĩnh đạc, trầm ổn và chín chắn.
Thuận Thy và nhóm phóng viên trố mắt, trời ơi Mạch Lam đây sao? Thật không ngờ con bé lên đồ lại lột xác thế này, đúng là tiên đồng ngọc nữ, quá đẹp đôi.
Duy chỉ có ánh mắt của hai mẹ con Diệp Anh đỏ rực như lửa, bắn thẳng vào Lam. Diệp Anh nghiến răng ken két, cô ta là cái thá gì dám khoác tay anh Phong của cô. Diệp Anh bị lửa giận che mất lí trí bước lên nhưng bị bà Thảo kéo lại.
Phong dẫn Lam đi chào hỏi khách mời trong buổi tiệc. Tâm trạng của anh bây giờ quá choáng ngợp và lâng lâng trong lòng, không còn biết trời đất xung quanh nữa, chỉ có cô gái đẹp tuyệt trần bên cạnh đang hồi hộp run nhè nhẹ. Phong vỗ nhẹ bàn tay lạnh ngắt của cô.
“Đừng sợ, có tôi đây”
“Ái chà, giám đốc Phong, đây là mỹ nữ mới của anh sao?”
Ông Bảo-tổng biên tập tờ báo X tiến lên cười giả lả.
Phong nhìn ông Bảo “Mạch Lam là người của tôi. Xin hỏi tổng biên tập có ý kiến gì sao?”
“Ồ không, hai người rất...đẹp đôi”
Lam nhìn thấy ông Bảo nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt bừng lửa giận, bàn tay cô bấm chặt khuỷu tay Phong.
Tất cả biểu hiện và cảm xúc của cô anh đều cảm nhận được. Phong ghé sát tai Lam nhỏ giọng.
“Đây là event em dày công tổ chức, đừng để sai sót trong bữa tiệc này. Em muốn gì, tôi sẽ giúp em được không”
Lam mím môi nhìn anh oán hận, ánh mắt đã có tầng nước mỏng, anh ta đúng là lẻo mép, chẳng phải anh ta sai ông ấy làm sao.
“Nếu tôi nói tôi không bảo ông ta làm như vậy. Em có tin tôi không?”
Lam cụp mắt không nói gì, cô không đủ tin tưởng anh. Phong cười khổ, cô gái này đúng là quá ác cảm với anh rồi.
Trên sân khấu, tiếng Hân vang lên “Xin mời tổng giám đốc Dĩnh Phong có đôi lời mở đầu cho buổi tiệc ngày hôm nay”
Có người nào đó ở dưới đang nghiến răng ken két nhìn lên sân khấu.
“Trời ơi ai cho cô ấy mặc bộ váy đấy, hở hết cả ngực rồi”
Tú bên cạnh “Tao có thấy hở hang gì đâu. Rau đó hả”
“Mày mù thì thấy gì. Rau với ráng, cô ấy là chân ái của tao. Từ nay tao mà nghe thấy rau với gà tao táng cho phù mỏ mày luôn”
Tú lẩm bẩm, bọn này dính vào yêu với đương bị điên hết rồi. Riết rồi có mình là người bình thường.
Vừa lúc Minh bước vào nhìn quanh một lượt, thấy bóng dáng ai kia mắt sáng lên, bước qua Tú và Triết không thèm chào, đi thẳng tới chỗ Lam.
“Ơ mẹ cái thằng này, yêu vào thêm bệnh mù hả mày?!”
Triết không nghe Tú nói gì, đang bận phóng ánh mắt hình viên đạn lên cô Mc trên sân khấu. Cô ấy dám ăn mặc thế này, tối nay chết với anh.
Lam quay sang thấy Minh cười díp mắt vẫy vẫy tay.
Minh nhìn cô gái trước mặt mình trái tim lỗi một nhịp. Cô hôm nay thật sự khiến tất cả cô gái ở đây lu mờ.
“Mặt tôi có gì sao?” Lam đưa tay lên má quệt quệt.
Minh bật cười “Không, vì trước mặt tôi có một vì sao lấp lánh quá nên tôi bị choáng ngợp thôi”
Lam nhìn quanh. Ngôi sao nào nhỉ, decor hôm nay đâu có sao.
“Đúng là ngốc, nói em đấy”
Lam đỏ mặt “Anh đừng có cho tôi lên mây nữa, tôi lại ngã gãy chân bây giờ”
“Tôi không có nói dối. Hôm nay...em rất đẹp. Make up, làm tóc và bộ váy này làm ra như để dành cho em vậy”
Lam cười khó xử “Xin lỗi anh, bộ váy hôm trước anh tặng...tôi làm hỏng, cho nên...”
Cô chỉ lên sân khấu “Tôi mượn của tổng giám đốc”
Đôi mắt Minh như có mây đen che phủ, thế nào anh sớm một bước mà vẫn thụt lùi lại đằng sau. Rõ ràng anh đã cất công năn nỉ gãy lưỡi cô mới chịu nhận bộ váy anh chọn.
"Ừ không sao, em mặc bộ nào cũng rất xinh"
Minh đưa ánh mắt tia sét lên sân khấu, chạm phải ánh mắt cũng nổi lửa không kém của Phong. Anh chỉ đi một phút mà cậu ta đã dám đến ngay bên cạnh cô.
Phong cất giọng điềm tĩnh, quét mắt đến mọi người bên dưới.
“Hôm nay chúng tôi Avenue tổ chức buổi gặp mặt với rất cả mọi người ở đây, dẫu đã quen thân từ lâu hay hôm nay mới gặp thì chúng tôi cũng rất hy vọng sẽ làm cho các vị có mặt trong buổi tối hôm nay hài lòng nhất”
Nói rồi anh dừng ánh mắt ở cô gái mặc chiếc váy lông vũ màu trắng.
“Avenue xin giới thiệu cô Huỳnh Mạch Lam - người góp phần thành công mỹ mãn cho buổi tiệc này. Cô ấy cũng là cầu nối của Avenue và các vị phóng viên nhà báo, hôm nay sẽ lên đây chia sẻ một số điều tới các vị”
Minh đưa tay ra để Lam đặt vào đưa cô đi lên. Lam nhìn lên sân khấu bắt gặp ánh mắt của Phong, cô hơi lưỡng lự. Nhưng rồi quyết định đặt vào tay Minh. Đây là quy tắc của những buổi tiệc event, cô không thể đi một mình lên sân khấu.
Minh nhìn Phong nhếch môi cười khẩy rồi nhẹ nhàng nâng bàn tay Lam đưa đi đến bậc thang lên sân khấu. Đến bậc chuẩn bị bước lên thì Phong đã điềm nhiên đứng ở bậc trên đưa tay ra. Lam nhẹ rút tay khỏi tay Minh rồi mỉm cười đặt tay vào tay Phong. Phong nhìn cô gái nhỏ mỉm cười khích lệ, nắm chặt tay cô. Hai đôi mắt của hai người đàn ông như thiêu đốt lẫn nhau, chỉ có cô gái bên cạnh vẫn cười tươi như bông hoa mới nở.
Tú huých huých Triết “Mày nhìn đi đâu vậy, hai thằng kia nó chuẩn bị chém nhau trên sân khấu rồi”
Triết ậm ừ cho qua chuyện, mắt đang giáo giác xem Hân đang trốn ở đâu.
Lúc Lam phát biểu, Phong vẫn đứng bên cạnh hơi mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi cô gái nhỏ. Lúc cô phát biểu xong, lại nhẹ nhàng dắt cô đi xuống dưới sân khấu.
Diệp Anh ở dưới hận không thể chạy lên xé nhỏ con tiện nhân kia mà chấm mắm. Cô ta liên tục giật tay bà Thảo.
“Mẹ, con không thể chịu được nữa rồi. Con hồ ly kia nó cướp chồng con trên sân khấu luôn kìa”
“Con bình tĩnh đi, tạm thời hôm nay bỏ qua, mẹ sẽ tính nước lớn hơn để nó không còn xuất hiện trước mặt chúng ta nữa”
Bên kia, Phong vẫn nắm chặt tay Lam đi một vòng chào hỏi báo chí. Lam khẽ rút ra nhưng anh vẫn nắm chặt.
“Em đảm nhiệm bữa tiệc này, định đi đâu”
“Không, tôi...tôi lại chị Thuận Thy và chú Thành”
Phong buông tay cô ra. Lam như con chim nhỏ chạy nhanh lại chỗ chú Thành.
“Chú đến từ lúc nào, cháu nhớ chú quá huhu. Sao dạo này chú nhìn gầy dữ vậy?”
Phong chào hỏi chú Thành rồi đứng sang một bên nhìn cô.
Lam quay sang Thuận Thy trách móc “Chị không nấu cơm cho chú ăn phải không?”
Chú Thành cười hiền hậu gõ đầu Lam “Cái con nhỏ này. Chú vẫn vậy mà, Thy vẫn chăm sóc chú đều”
Lam sà vào lòng Thuận Thy như đứa con nhỏ gặp mẹ. Thuận Thy nhẹ xoa đầu cô.
“Lớn rồi như trẻ con, hỏng hết đầu tóc rồi nè. Hôm nay gái của chị xinh ghê. Công chúa của buổi tiệc rồi”
Lam nũng nịu “Mỗi chị và chú xem em là công chúa thôi à. Em xin lỗi em không năng gặp hai người được. Ở đây...em bận lắm...em còn không có thời gian về mái ấm”
Cô gái nghẹn ngào “Ở cái hang ổ này không ai thương em hết, ngày nào em đi làm cũng bị xét nét rất mệt mỏi, ngày nào về nhà em cũng đau đầu muốn chết. Huhu huhu”
Đúng là mỗi ngày Lam đi làm đều như đi đánh giặc, phải nhẫn nhịn, phải căng hết đầu óc, việc gì cũng đến tay rất mỏi mệt. Cô không tâm sự với ai, đến khi gặp chị Thy tất cả uất ức bộc phát.
Phong trợn mắt, cô ấy nói làm chỗ anh là “hang ổ” sao. Thật là cô gái này, hết chỗ nói!
Thuận Thy mỉm cười nhìn sang Phong, vỗ nhẹ lưng Lam.
“Thôi nào đừng trẻ con nữa. Em luôn làm tốt mọi việc mà, đêm nay tổ chức thế này là tốt lắm rồi nè. Đừng có lo lắng, thả lỏng nào”
Thuận Thy đẩy Lam ra “con bé ngốc này, cứ thấy chị là làm nũng, đừng khóc chỗ này đông người lắm”
Lam mặc kệ ôm cứng Thuận Thy nước mắt lăn dài.
“Em mặc kệ, em chán rồi em muốn về với chị với chú. Em không thiết gì nữa”
Cũng may chỗ này ở góc khuất và đang có biểu diễn trên sân khấu, không ai chú ý.
Phong bước sang, kéo nhẹ cánh tay cô “Lam, em bình tĩnh lại cho tôi. Nào, không khóc nữa, em muốn gì cũng được, được không”
Lam đưa đôi mắt oán giận nhìn anh. Phong bật cười rút khăn giấy trên bàn gần đó nhẹ lau nước mắt cho cô. Lam nổi giận quay mặt đi chỗ khác.
“Cảm ơn sếp. Tôi không cần”
Trái tim Phong mềm đi, anh cúi thấp xuống nhìn cô.
“Ngoan, em đừng bướng bỉnh nữa”
Nói rồi kéo cằm cô lại, cẩn thận lau nước mắt cho cô.
Thuận Thy và ông Thành đưa mắt nhìn nhau ẩn ý. Thuận Thy nhìn xung quanh rồi vội vàng kéo tay Lam.
“Lại đây với chị, chị có chuyện này muốn nói với em”
Thuận Thy đưa Lam đi rồi, ông Thành đưa một ly vang cho Phong. Ông đưa lên uống một ngụm, nhìn Phong ướm hỏi.
“Có cái này không biết cậu Phong có thời gian nói chuyện với tôi không?”
Phong vẫn để mắt đến chỗ Lam đi ra, thờ ơ hỏi “Anh có chuyện gì cứ nói”
“Tôi coi con bé Lam như con gái. Nó cũng là đứa đã làm cầu nối cho tôi và Thuận Thy đến với nhau. Tôi không biết nguyên nhân vì sao cậu làm mọi cách để đưa nó về Avenue làm việc, nhưng tôi có một câu muốn nói với cậu. Con bé Lam nó chỉ mới 24 tuổi thôi nhưng cuộc đời nó chưa có một ngày bình yên và hạnh phúc. Cho nên, nếu như cậu cảm thấy không thể mang lại những ngày bình yên cho con bé...thì hãy trả nó về cho chúng tôi”
Những ngón tay chạm vào ly rượu của Phong chuyển sang trắng bệch nổi gân xanh. Anh nuốt nước bọt, cổ họng lăn lộn.
“Tôi biết rồi. Anh Thành đừng lo. Tôi không hại cô ấy”
Bên kia Thuận Thy lau nước mắt cho Lam, thì thầm.
“Chị hỏi cái này nói thật nhé. Em và tổng giám đốc Avenue có gì với nhau không?”
Lam giãy nảy “Chị nói gì lạ vậy, không có gì hết. Chỉ là nhân viên và sếp thôi”
“Nhân viên mà sếp dính lấy cả buổi tiệc, còn lau nước mắt cho vậy à. Ông Thành cũng chưa làm thế với chị bao giờ nha”
“Chị này, em thề em nói thật”
Rồi Lam kể lại chuyện bị mẹ con bà Thảo làm hỏng váy thế nào, Phong cho cô mượn váy ra sao.
“Em phải cẩn thận đấy. Bà Thảo là người nổi tiếng xảo quyệt trong giới kinh doanh”
“Chị đừng lo, ai bắt nạt được em chứ!”
/64
|