Tú vừa vào cửa đã bực bội “Tao phải giết thằng Minh. Tao phải giết nó”
“Có cái gì mà mày ầm ĩ lên vậy? Nó cướp gái của mày à?” Triết lơ đãng hỏi một câu.
Như động phải mạch, Tú rít lên.
“Đêm hôm qua tao đang nghịch gái trong xe thì nó cướp ngay con xe của tao lao đi. Trời ơi chúng mày có biết được cảm giác của tao lúc đó không hả. Tao phát điên, phát điên. Ôi crazyyyy!”
“Mày chơi gái suốt ngày, nghỉ một hôm chết à. Nó thoát được khỏi con bé kia thì phải mừng cho nó. Tao chỉ muốn nó trở lại đúng con người thật của nó ngày xưa. Chứ giờ “cụ khốt” quá tao không quen” Triết ngán ngẩn lắc đầu.
Phong hơi nhíu mày, chơi với Minh từ nhỏ, anh hiểu tính Minh. Cậu ấy thường tỏ ra hời hợt nhưng đối với cái gì mình thích thì chú tâm thật sự. Ví dụ như IT, rồi Lam nữa...
Phong đứng dậy đi lên phòng sách.
“Ê, đi đâu vậy?”
“Hai người cứ ngồi đây chơi đi, tôi lên làm việc chút.
“Ơ, bảo người ta qua đây lại...”
Triết ngắt lời “Tú, mày để nó lên làm việc đi, mày hiểu tính nó mà, chừng nào nó chưa có câu trả lời về Lam thì nó vẫn sẽ như vậy”
Tú muôn đời vẫn không thay đổi, ba năm trước và ba năm sau, vẫn như cậu thanh niên mới lớn.
Phong lên phòng làm việc, nghĩ lại lời Tú nói anh tìm đến một số điện thoại.
“Điều tra hoạt động của người này những ngày gần đây cho tôi. Tôi sẽ chuyển thông tin cá nhân ngay bây giờ”
Anh chạm vào màn hình điện thoại. Ảnh chụp cô gái trên màn hình chờ cười rạng rỡ. Ngón tay anh chạm nhẹ vào má cô, môi tự nhiên cong lên. Nhưng rất nhanh khoé miệng co rút lại chua xót. Cô hiện giờ đang ở đâu? Ba năm trước anh đã cho người điều tra tung tích nhưng không ra được chút nào. Mọi người cho rằng có thể cô đã gặp một tình huống xấu nhất nhưng Phong vẫn có một niềm tin Lam vẫn đang sống ở đâu đó.
Ba năm rồi, ba năm trôi qua nhưng dường như tình yêu của anh đối với Lam vẫn vậy. Anh không thay đổi bất cứ thói quen gì liên quan đến cô. Anh vẫn giữ nguyên quần áo của cô trong tủ, dép đi trong nhà, đồ làm bánh mà cô thường dùng. Từng chiếc cà vạt cô lựa mua cho anh, ba năm rồi anh vẫn không đổi.
Giá như Lam biết được anh đã vì cô đến mức nào. Dự án mới ở quê cô được đẩy nhanh tiến độ. Khu nhà cô ở anh cũng xây dựng thành một khu vui chơi trong resort, đúng theo mong ước của cô để không ảnh hưởng nhiều đến thiên nhiên. Phong hầu như đóng đô ở dưới đó, chỉ mong một lần sẽ gặp được cô ở quê. Nhưng ba năm rồi không một lần nào Lam về quê, không có một chút tin tức nào. Nỗi nhớ cô dai dẳng bất tận kéo dài hành hạ Phong mỗi đêm. Ai bảo thời gian có thể xoá nhoà tất cả? Thời gian chỉ làm vết thương càng sâu hơn.
***
Ông Nguyên và Diệp Anh ngồi nói chuyện sôi nổi.
“Chú nghĩ lần này chúng ta thắng không?”
“90%! Con người mà, ai thấy tiền không thèm” ông Nguyên vừa rít xì gà vừa nói.
Trước khi con nhỏ kia xuất hiện, thằng con ông nghe lời ông răm rắp, không hiểu nó cho thằng Phong ăn bùa mê thuốc lú gì mà thằng nhỏ lại có thể mở mồm ra là cãi. Ông Nguyên lo sợ Phong phản chủ sẽ tìm cách chiếm cổ phần công ty. Avenue chỉ có thể là của thằng con riêng và cô vợ người mẫu xinh đẹp của ông ta. Còn Phong ông ta chẳng hề để anh vào mắt, không hề xem anh là con đẻ, anh chỉ là công cụ để ông ta kiếm tiền mà thôi.
Phong chậm rãi đi vào, ánh mắt tối sầm lại khi nhìn thấy Diệp Anh ở chỗ này.
“Anh đến rồi”
Chỉ cần thấy Phong là Diệp Anh quên hết mọi trời đất, mắt cô ta sáng lên.
Ông Nguyên đưa ánh mắt diều hâu quan sát Phong, ông ta nhíu mày khi thấy sắc mặt anh lạnh lùng.
“Đến rồi sao, hôm nay bố gọi con đến đây để bàn về hôn ước giữa hai nhà”
Từ lúc vào nhà, Phong vẫn chưa liếc Diệp Anh một cái.
“Chuyện chẳng phải đã giải quyết xong từ ba năm trước rồi sao!”
“Bố muốn con kết hôn với Diệp Anh. Bố sẽ chia cho con 2% cổ phiếu sau khi hai đứa cưới nhau”
“2% nhiều quá nhỉ” Phong nhếch môi trào phúng.
“Anh lấy em thì anh còn được 40% tài sản của AZ nữa” Diệp Anh vội vàng nói.
“Coi như là tôi cũng được giá quá”
Phong gằn giọng nói tiếp “Nếu không còn chuyện gì nữa thì đừng gọi tôi, mất thời gian”
“Phong, mày chê tiền thì sau này đừng hòng lấy của tao một xu”
Phong quay lại nhìn thẳng vào mắt ông ta “Tôi lấy được tiền của ông sao? Thật nực cười. Còn nữa, từ nay đừng bắt tôi cưới cô ta”
“Phong, sao anh lại?”
“Hai người đừng tưởng tôi không biết gì. Khéo khen cho hai người có thể che dấu kỹ, chỉ cần tôi điều tra ra được cái gì liên quan đến Lam...thì đừng trách tôi ác”
Diệp Anh tái mặt, ông Nguyên hơi giật mình một chút, nhưng với một con cáo già bao nhiêu năm trên thương trường như ông ta thì lời đe dọa của Phong chẳng là gì.
“Nói gì thì nói tao cũng là bố mày, đừng có hỗn xược”
Phong gằn giọng, ánh mắt đã rét lạnh thấu xương.
“Ông không xứng là bố của tôi”
Diệp Anh hốt hoảng định chạy theo nhưng ông Nguyên đã ngăn lại.
“Mặc kệ nó. Rồi nó sẽ phải quay lại. Con chó thích cục xương, con người ắt thích cục tiền. Không cần lo lắng”
“Chú, nhỡ anh ấy điều tra ra chuyện ba năm trước”
“Điều tra bằng mắt à. Nó là đứa thông minh nhưng thiếu thủ đoạn. Người thì đã chết, dấu vết không còn. Điều tra được sao??? May ra người đội mồ sống lại mới có thể”
“Hai thằng tay chân năm đó đã bị tai nạn xe cộ chết hết rồi, còn con nhỏ đó bị nhốt trong thùng xe đông lạnh đã thành ma ở cảng Trung Quốc. Nó mà sống thì chú cũng gọi nó là cụ nội”
“Không phải sợ, kẻ mạnh là kẻ không có yếu điểm. Nó đã lộ ra điểm chí mạng của nó là con bé kia thì nó đã không còn mạnh nữa. Mà một khi điểm chí mạng của nó bị xoá sổ thì nó cũng chỉ như một con chó nghe lời chủ thôi”
Diệp Anh vẫn có chút lo lắng. Nói gì chứ chuyện cô ta cấu kết với ông Nguyên giết người chẳng may có người biết được thì đời cũng tàn.
Nhưng nghĩ đến cảm giác không còn ai tranh giành Phong với mình, cô ta lại sướng điên người.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Công ty dạo này khá bận rộn. Dự án resort ở Kiên Giang đã đi vào hoạt động. Một dự án khác tại Singapore lại bắt đầu. Chuyện đầu tư của LaGreen 3 năm trước hoàn toàn đi theo dự liệu của Phong. LaGreen sở hữu 25% cổ phần của Avenue, tất nhiên là Phong không ra mặt. Anh cũng khéo léo móc nối được gói thầu cung cấp rau sạch và hoa cho toàn hệ thống khách sạn nhà hàng của Avenue, từ đó mà doanh thu của La Green cũng phát triển không kém. Ông Nguyên vẫn chỉ nghĩ anh là con chó culi làm việc không công dưới sự sai bảo của ông ta nhưng không hề biết rằng, tỉ lệ vốn hoá của Phong tại Avenue đã lên đến gần 30%.
Chỉ có điều, công việc kinh doanh rất suôn sẻ nhưng không lúc nào Phong thấy thoải mái và vui vẻ. Trong lồng ngực, một cỗ áp lực đè nặng luôn khiến anh cảm thấy khó thở. Phong làm việc điên cuồng, cả ngày đến công ty tối mịt mới trở về nhà. Về nhà lại chôn mình trong phòng làm việc. Đối với nhân viên Avenue tổng giám đốc đã khó tính nay lại càng khó tính hơn, cả năm không thấy anh nở một núi cười.
Trong phòng làm việc, tiếng điện thoại vang lên. Bên kia giọng trầm trầm bí hiểm.
“Tôi đã điều tra được người anh nói, gần đây Khôi Minh thường ra Nha Trang gặp một cô gái”
Trống ngực Phong đập thình thịch “Một cô gái sao?”
“Đúng rồi, tôi sẽ gửi ảnh qua Mail cho anh ngay. Anh Check Mail đi”
Tay Phong run bần bật mở hòm mail, không hiểu sao anh lại hồi hộp thế này. Mail mới nhất gửi đến có rất nhiều ảnh. Mở tập ảnh ra, Phong nhíu mày lướt qua những bức ảnh đầu. Minh cười tươi xách một đống đồ, cậu ấy ngồi trong một cái quán nhỏ cầm ly trà sữa, rồi có ảnh chụp cậu ấy cùng một người phụ nữ quay lưng lại.
Những bức ảnh tiếp theo, Phong như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, luồng không khí tràn vào phổi khiến anh cảm thấy khoan khoái và tràn đầy sức sống. Người con gái trong ảnh.. Lam của anh. Lam của anh, trời ơi đúng là cô ấy rồi. Bóng dáng dịu dàng nền nã của cô như dòng nước mát lành dội vào tim anh, cảm giác sục sôi thôi thúc, cả người bừng sức sống ba năm trước mới trở lại.
Có những bức ảnh Minh đi cùng cô trên đường, cô đang đứng trước một quầy hàng còn Minh ngồi bên cạnh cười rất tươi.
Đúng là anh coi thường thằng Minh quá rồi. Phong gọi vào số điện thoại vừa rồi.
“Không cần theo dõi Minh nữa. Chuyển sang cô gái trong ảnh cho tôi, kỹ lưỡng một chút, chụp cho tôi thật nhiều ảnh, chụp được cái nào thả luôn cái đó vào Mail cho tôi”
Phong dừng một chút “Còn nữa, cô ấy là vợ tôi, các anh đừng làm gì khiến cô ấy sợ. Bảo vệ cô ấy một chút. Tôi sẽ tăng tiền gấp đôi”
Những ngón tay run run của anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh trên màn hình máy tính, tuy xúc cảm lạnh như băng nhưng anh lại cảm thấy dường như mình đã chạm được vào gò má của cô, độ ấm của ba năm trước vẫn quanh quẩn trên đầu ngón tay.
Phong không nỡ nhắm mắt lại, ánh mắt quấn quýt trên màn hình máy tính, trái tim đã từ từ mềm ra, trong đầu hiện lên hình bóng mảnh mai và nụ cười động lòng người của cô, môi anh cong lên hạnh phúc. Trái tim đập mạnh dữ dội. Thật tốt, đã tìm thấy em rồi. Lần này anh sẽ không để mất em một lần nào nữa đâu.
“Có cái gì mà mày ầm ĩ lên vậy? Nó cướp gái của mày à?” Triết lơ đãng hỏi một câu.
Như động phải mạch, Tú rít lên.
“Đêm hôm qua tao đang nghịch gái trong xe thì nó cướp ngay con xe của tao lao đi. Trời ơi chúng mày có biết được cảm giác của tao lúc đó không hả. Tao phát điên, phát điên. Ôi crazyyyy!”
“Mày chơi gái suốt ngày, nghỉ một hôm chết à. Nó thoát được khỏi con bé kia thì phải mừng cho nó. Tao chỉ muốn nó trở lại đúng con người thật của nó ngày xưa. Chứ giờ “cụ khốt” quá tao không quen” Triết ngán ngẩn lắc đầu.
Phong hơi nhíu mày, chơi với Minh từ nhỏ, anh hiểu tính Minh. Cậu ấy thường tỏ ra hời hợt nhưng đối với cái gì mình thích thì chú tâm thật sự. Ví dụ như IT, rồi Lam nữa...
Phong đứng dậy đi lên phòng sách.
“Ê, đi đâu vậy?”
“Hai người cứ ngồi đây chơi đi, tôi lên làm việc chút.
“Ơ, bảo người ta qua đây lại...”
Triết ngắt lời “Tú, mày để nó lên làm việc đi, mày hiểu tính nó mà, chừng nào nó chưa có câu trả lời về Lam thì nó vẫn sẽ như vậy”
Tú muôn đời vẫn không thay đổi, ba năm trước và ba năm sau, vẫn như cậu thanh niên mới lớn.
Phong lên phòng làm việc, nghĩ lại lời Tú nói anh tìm đến một số điện thoại.
“Điều tra hoạt động của người này những ngày gần đây cho tôi. Tôi sẽ chuyển thông tin cá nhân ngay bây giờ”
Anh chạm vào màn hình điện thoại. Ảnh chụp cô gái trên màn hình chờ cười rạng rỡ. Ngón tay anh chạm nhẹ vào má cô, môi tự nhiên cong lên. Nhưng rất nhanh khoé miệng co rút lại chua xót. Cô hiện giờ đang ở đâu? Ba năm trước anh đã cho người điều tra tung tích nhưng không ra được chút nào. Mọi người cho rằng có thể cô đã gặp một tình huống xấu nhất nhưng Phong vẫn có một niềm tin Lam vẫn đang sống ở đâu đó.
Ba năm rồi, ba năm trôi qua nhưng dường như tình yêu của anh đối với Lam vẫn vậy. Anh không thay đổi bất cứ thói quen gì liên quan đến cô. Anh vẫn giữ nguyên quần áo của cô trong tủ, dép đi trong nhà, đồ làm bánh mà cô thường dùng. Từng chiếc cà vạt cô lựa mua cho anh, ba năm rồi anh vẫn không đổi.
Giá như Lam biết được anh đã vì cô đến mức nào. Dự án mới ở quê cô được đẩy nhanh tiến độ. Khu nhà cô ở anh cũng xây dựng thành một khu vui chơi trong resort, đúng theo mong ước của cô để không ảnh hưởng nhiều đến thiên nhiên. Phong hầu như đóng đô ở dưới đó, chỉ mong một lần sẽ gặp được cô ở quê. Nhưng ba năm rồi không một lần nào Lam về quê, không có một chút tin tức nào. Nỗi nhớ cô dai dẳng bất tận kéo dài hành hạ Phong mỗi đêm. Ai bảo thời gian có thể xoá nhoà tất cả? Thời gian chỉ làm vết thương càng sâu hơn.
***
Ông Nguyên và Diệp Anh ngồi nói chuyện sôi nổi.
“Chú nghĩ lần này chúng ta thắng không?”
“90%! Con người mà, ai thấy tiền không thèm” ông Nguyên vừa rít xì gà vừa nói.
Trước khi con nhỏ kia xuất hiện, thằng con ông nghe lời ông răm rắp, không hiểu nó cho thằng Phong ăn bùa mê thuốc lú gì mà thằng nhỏ lại có thể mở mồm ra là cãi. Ông Nguyên lo sợ Phong phản chủ sẽ tìm cách chiếm cổ phần công ty. Avenue chỉ có thể là của thằng con riêng và cô vợ người mẫu xinh đẹp của ông ta. Còn Phong ông ta chẳng hề để anh vào mắt, không hề xem anh là con đẻ, anh chỉ là công cụ để ông ta kiếm tiền mà thôi.
Phong chậm rãi đi vào, ánh mắt tối sầm lại khi nhìn thấy Diệp Anh ở chỗ này.
“Anh đến rồi”
Chỉ cần thấy Phong là Diệp Anh quên hết mọi trời đất, mắt cô ta sáng lên.
Ông Nguyên đưa ánh mắt diều hâu quan sát Phong, ông ta nhíu mày khi thấy sắc mặt anh lạnh lùng.
“Đến rồi sao, hôm nay bố gọi con đến đây để bàn về hôn ước giữa hai nhà”
Từ lúc vào nhà, Phong vẫn chưa liếc Diệp Anh một cái.
“Chuyện chẳng phải đã giải quyết xong từ ba năm trước rồi sao!”
“Bố muốn con kết hôn với Diệp Anh. Bố sẽ chia cho con 2% cổ phiếu sau khi hai đứa cưới nhau”
“2% nhiều quá nhỉ” Phong nhếch môi trào phúng.
“Anh lấy em thì anh còn được 40% tài sản của AZ nữa” Diệp Anh vội vàng nói.
“Coi như là tôi cũng được giá quá”
Phong gằn giọng nói tiếp “Nếu không còn chuyện gì nữa thì đừng gọi tôi, mất thời gian”
“Phong, mày chê tiền thì sau này đừng hòng lấy của tao một xu”
Phong quay lại nhìn thẳng vào mắt ông ta “Tôi lấy được tiền của ông sao? Thật nực cười. Còn nữa, từ nay đừng bắt tôi cưới cô ta”
“Phong, sao anh lại?”
“Hai người đừng tưởng tôi không biết gì. Khéo khen cho hai người có thể che dấu kỹ, chỉ cần tôi điều tra ra được cái gì liên quan đến Lam...thì đừng trách tôi ác”
Diệp Anh tái mặt, ông Nguyên hơi giật mình một chút, nhưng với một con cáo già bao nhiêu năm trên thương trường như ông ta thì lời đe dọa của Phong chẳng là gì.
“Nói gì thì nói tao cũng là bố mày, đừng có hỗn xược”
Phong gằn giọng, ánh mắt đã rét lạnh thấu xương.
“Ông không xứng là bố của tôi”
Diệp Anh hốt hoảng định chạy theo nhưng ông Nguyên đã ngăn lại.
“Mặc kệ nó. Rồi nó sẽ phải quay lại. Con chó thích cục xương, con người ắt thích cục tiền. Không cần lo lắng”
“Chú, nhỡ anh ấy điều tra ra chuyện ba năm trước”
“Điều tra bằng mắt à. Nó là đứa thông minh nhưng thiếu thủ đoạn. Người thì đã chết, dấu vết không còn. Điều tra được sao??? May ra người đội mồ sống lại mới có thể”
“Hai thằng tay chân năm đó đã bị tai nạn xe cộ chết hết rồi, còn con nhỏ đó bị nhốt trong thùng xe đông lạnh đã thành ma ở cảng Trung Quốc. Nó mà sống thì chú cũng gọi nó là cụ nội”
“Không phải sợ, kẻ mạnh là kẻ không có yếu điểm. Nó đã lộ ra điểm chí mạng của nó là con bé kia thì nó đã không còn mạnh nữa. Mà một khi điểm chí mạng của nó bị xoá sổ thì nó cũng chỉ như một con chó nghe lời chủ thôi”
Diệp Anh vẫn có chút lo lắng. Nói gì chứ chuyện cô ta cấu kết với ông Nguyên giết người chẳng may có người biết được thì đời cũng tàn.
Nhưng nghĩ đến cảm giác không còn ai tranh giành Phong với mình, cô ta lại sướng điên người.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Công ty dạo này khá bận rộn. Dự án resort ở Kiên Giang đã đi vào hoạt động. Một dự án khác tại Singapore lại bắt đầu. Chuyện đầu tư của LaGreen 3 năm trước hoàn toàn đi theo dự liệu của Phong. LaGreen sở hữu 25% cổ phần của Avenue, tất nhiên là Phong không ra mặt. Anh cũng khéo léo móc nối được gói thầu cung cấp rau sạch và hoa cho toàn hệ thống khách sạn nhà hàng của Avenue, từ đó mà doanh thu của La Green cũng phát triển không kém. Ông Nguyên vẫn chỉ nghĩ anh là con chó culi làm việc không công dưới sự sai bảo của ông ta nhưng không hề biết rằng, tỉ lệ vốn hoá của Phong tại Avenue đã lên đến gần 30%.
Chỉ có điều, công việc kinh doanh rất suôn sẻ nhưng không lúc nào Phong thấy thoải mái và vui vẻ. Trong lồng ngực, một cỗ áp lực đè nặng luôn khiến anh cảm thấy khó thở. Phong làm việc điên cuồng, cả ngày đến công ty tối mịt mới trở về nhà. Về nhà lại chôn mình trong phòng làm việc. Đối với nhân viên Avenue tổng giám đốc đã khó tính nay lại càng khó tính hơn, cả năm không thấy anh nở một núi cười.
Trong phòng làm việc, tiếng điện thoại vang lên. Bên kia giọng trầm trầm bí hiểm.
“Tôi đã điều tra được người anh nói, gần đây Khôi Minh thường ra Nha Trang gặp một cô gái”
Trống ngực Phong đập thình thịch “Một cô gái sao?”
“Đúng rồi, tôi sẽ gửi ảnh qua Mail cho anh ngay. Anh Check Mail đi”
Tay Phong run bần bật mở hòm mail, không hiểu sao anh lại hồi hộp thế này. Mail mới nhất gửi đến có rất nhiều ảnh. Mở tập ảnh ra, Phong nhíu mày lướt qua những bức ảnh đầu. Minh cười tươi xách một đống đồ, cậu ấy ngồi trong một cái quán nhỏ cầm ly trà sữa, rồi có ảnh chụp cậu ấy cùng một người phụ nữ quay lưng lại.
Những bức ảnh tiếp theo, Phong như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, luồng không khí tràn vào phổi khiến anh cảm thấy khoan khoái và tràn đầy sức sống. Người con gái trong ảnh.. Lam của anh. Lam của anh, trời ơi đúng là cô ấy rồi. Bóng dáng dịu dàng nền nã của cô như dòng nước mát lành dội vào tim anh, cảm giác sục sôi thôi thúc, cả người bừng sức sống ba năm trước mới trở lại.
Có những bức ảnh Minh đi cùng cô trên đường, cô đang đứng trước một quầy hàng còn Minh ngồi bên cạnh cười rất tươi.
Đúng là anh coi thường thằng Minh quá rồi. Phong gọi vào số điện thoại vừa rồi.
“Không cần theo dõi Minh nữa. Chuyển sang cô gái trong ảnh cho tôi, kỹ lưỡng một chút, chụp cho tôi thật nhiều ảnh, chụp được cái nào thả luôn cái đó vào Mail cho tôi”
Phong dừng một chút “Còn nữa, cô ấy là vợ tôi, các anh đừng làm gì khiến cô ấy sợ. Bảo vệ cô ấy một chút. Tôi sẽ tăng tiền gấp đôi”
Những ngón tay run run của anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh trên màn hình máy tính, tuy xúc cảm lạnh như băng nhưng anh lại cảm thấy dường như mình đã chạm được vào gò má của cô, độ ấm của ba năm trước vẫn quanh quẩn trên đầu ngón tay.
Phong không nỡ nhắm mắt lại, ánh mắt quấn quýt trên màn hình máy tính, trái tim đã từ từ mềm ra, trong đầu hiện lên hình bóng mảnh mai và nụ cười động lòng người của cô, môi anh cong lên hạnh phúc. Trái tim đập mạnh dữ dội. Thật tốt, đã tìm thấy em rồi. Lần này anh sẽ không để mất em một lần nào nữa đâu.
/64
|