Lam tươi cười đứng bên cạnh giá vẽ, Vũ cẩn thận đặt chiếc bàn bên cạnh, bày máy tính ra bắt đầu làm việc. Thật ra thì anh khá bận, nhưng không muốn để cô đi vẽ chỗ hoang vắng này một mình, vả lại anh cũng muốn ở bên cạnh cô một chút cho nên luôn sắp xếp thời gian đưa cô đi vẽ.
Nhìn bóng dáng thư thả của cô đang vẽ tranh, thật sự Vũ ước mình có một gia đình nhỏ với một người vợ nhẹ nhàng và dịu dàng như thế này. Anh đã quá quen với những cô gái trong làng giải trí lọc lõi, mưu mô sắc sảo, Lam đến như một cơn gió mát nhẹ nhàng thổi vào cuộc đời anh.
Cô có thể mang thai hay không anh không quan trọng. Thời nay, y học hiện đại và đột phá hơn rất nhiều. Không có con được cách này thì người ta có thể có bằng cách khác. Chỉ là, dường như cô không để anh vào mắt. Cô đơn thuần chỉ xem anh như một người mắc ơn phải trả mà thôi.
***
Phong cầm tập ảnh muốn xé nát. Trong ảnh Lam và một người đàn ông cười nói rạng rỡ. Lam vẽ tranh, anh ta ngồi ôm laptop bên cạnh. Làm việc đâu chẳng thấy, chỉ thấy anh ta dán chặt vào lưng Lam của anh. Những bức ảnh tiếp theo là tờ mờ sáng, Lam dắt xe trên một con phố vắng, cô treo những chai sữa trước cổng của từng căn nhà. Phong nghẹn lòng, trái tim như bị xát muối. Cô ấy phải đi giao sữa mỗi sáng sao? Anh không biết cuộc sống của Lam lại chật vật đến vậy.
Một chiếc xe lao ra khỏi khách sạn, bây giờ là 4 giờ sáng.
Tại một con đường vắng của phố biển Nha Trang, chiếc xe sang trọng đỗ từ xa. Ánh mắt chật vật xót xa nhìn cô gái đang lúi cúi kiểm tra lại xe đạp điện. Ngón tay người đàn ông ghì chặt vô lăng đến trắng bệnh. Anh cố gắng đè nén cảm xúc yêu thương và đau xót trong lòng.
Lam phủi tay đứng dậy, cô than thầm oán cái xe đạp điện này 3 ngày sửa 7 bận, rồi cố gắng dựng nó dậy kéo lê trên con dốc. Cô thở dài một hơi, có lẽ chiếc xe đã già tuổi quá.
Một cơn gió tạt qua, thân hình gây mỏng hơi xiêu vẹo, Lam đưa tay sờ cái mũi đỏ lạnh hắt xì liền mấy cái.
Bỗng một luồng hơi ấm từ trên đầu phả xuống, bao trùm bàn tay lạnh ngắt của cô. Lam ngẩng đầu, giật mình bắt gặp ánh mắt quen thuộc.
“Anh Phong, sao lại..,”
Phong không nói gì, lạnh lùng nhấc chiếc xe đạp tống vào ghế sau ô tô. Khi cô còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy cả người nhẹ bẫng. Định thần lại không còn khí lạnh, bao quanh là hơi ấm, đã nằm trong lòng anh từ lúc nào.
“Ơ, anh... làm...làm gì”
Vẫn không nói một lời, Phong mở cửa xe, ôm cô đặt vào ghế, thắt đai an toàn rồi vòng sang bên kia ngồi vào đóng cửa rầm một cái.
“Không cần anh làm như thế, tôi có thể...”
Chưa kịp nói hết lời, âm thanh tức giận nổi đóa lên.
“Tôi tôi cái gì. Đây là ‘sống tốt’ của em sao? Đây là cuộc sống của em vẫn ổn sao?” Em coi trọng sức khỏe của mình như thế này? Em không cần đàn ông, em không cần anh? Em tự vật lộn với cuộc sống thế này bao lâu rồi hả?”
“Tôi sống thế nào liên quan đến anh sao? Cuộc đời của tôi liên quan đến anh sao? Anh đến nơi hoang vắng này làm gì, theo tôi làm gì? Để thấy tôi vật lộn khổ sở hàng ngày sao? Tôi rất mệt, tôi rất mệt với cuộc sống của những người giàu các người. Suốt ngày quần là áo lượt, suốt ngày tiệc tùng nói lời vô nghĩa, suốt ngày nhà hàng sang trọng, suốt ngày tính kế lẫn nhau”
Giọng cô lạc đi “Tôi không mượn anh đến đây để rao giảng đạo đức, tôi sống sao mặc kệ tôi, 3 năm qua không có anh tôi vẫn sống tốt, không có anh tôi vẫn vui vẻ hạnh phúc. Tôi không cần ai thương hại, tôi mệt mỏi với tình yêu lắm rồi, tôi mệt mỏi lắm rồi, đi đi, anh đi đi. Anh...”
Nói đến những câu cuối, Lam nghẹn ngào không che dấu được những giọt nước mắt trào ra. Bao nhiêu uất ức, mệt mỏi, còn có nhớ thương đè nén trong những ngày qua không ngăn được mà bộc phát.
Trái tim Phong như bị bóp nghẹt đến không thở được. Anh kéo cô gái đang giàn dụa nước mắt vào lòng, mặc cho cô giãy dụa, anh vùi mặt vào mái tóc mềm thở dài.
“Xin lỗi, thực xin lỗi đã nổi giận với em. Xin lỗi đã để em chịu đựng một mình, nhưng... giờ anh không buông tay được. Ngàn lần anh xin lỗi. Cuộc sống 4 năm qua của anh rất mệt mỏi và vô nghĩa. Nếu em muốn anh sẽ từ bỏ tất cả chỉ cần em đồng ý quay lại như xưa”
Lam tự nhủ đừng mềm lòng, tự nhủ phải thoát ra khỏi vòng tay anh. Nhưng, hơi ấm quen thuộc, vòng tay quen thuộc khiến trái tim cô không ngừng thổn thức. Từng chữ anh nói khiến cô thấy xót xa, cô tham luyến hơi ấm này một lần, ân cần này một lần, chỉ một lần thôi.
Phong đau xót chạm vào những giọt nước mắt như pha lê, đôi đồng tử anh đỏ rực.
“Xin em, xin em đừng rời đi, đừng để anh...”
“Không, tôi...”
Chưa nói hết câu, đôi môi của cô đã cảm nhận được hơi ấm bao trùm. Toàn thân Lam như có dòng điện truyền đến, cô run rẩy không đủ lực chối từ. Anh nhẹ nhàng, anh quấn quýt, hơi thở anh nồng đậm bao trùm cả người cô, sự ấm áp ngọt ngào len lỏi vào trái tim cô.
Phong cũng vậy, thời khắc chạm vào môi cô, trái tim anh vang lên một tiếng rồi nhảy dồn dập. Hoá ra cảm giác này là nỗi nhớ, hóa ra cảm giác giằng xé anh mỗi đêm cần được giải tỏa là đây.
Hai người không thể kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào, đôi môi ấm nóng dây dưa, quyến luyến, quyện thắt vào nhau không rời. Nụ hôn không biết đã kéo dài bao lâu, dồn dập rồi nhẹ nhàng rồi đến dồn dập. Anh miết nhẹ cánh môi căng mọng mềm như dải lụa của cô, cảm nhận sự ngọt ngào không thể tả, ngọt ngào đến lịm vào trong xương cốt.
Cuối cùng hai người cũng phải buông nhau ra, nhưng vòng tay anh vẫn siết chặt, thì thầm.
“Yêu, rất yêu em, nhớ em đến điên dại, ở bên cạnh anh được không?”
Lam cắn chặt môi ngăn dòng nước mắt chảy xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi anh. Anh Phong, tôi đã có người yêu rồi. Anh Vũ...tôi đã sống cùng anh ấy 3 năm qua”
Dù đã biết trước Lam và người đàn ông kia qua lại với nhau ba năm, nhưng sao nghe chính miệng cô nói trái tim anh lại khó chịu đến vậy. Lam không còn thuộc về anh nữa sao?
“Anh chấp nhận hết, anh chấp nhận tất cả. Anh sẽ không ghen tuông, không ích kỷ. Chỉ cần em trở về bên cạnh anh, em muốn điều kiện gì cũng được”
Người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như Phong lại chịu nhường cô tất cả. Phong đã quá yêu cô rồi, cô làm sao bây giờ?
“Xin lỗi anh, nhưng chúng ta dừng lại thì hơn. Em...yêu người khác rồi”
Lời nói của Lam như cây xiên mạnh mẽ đâm thẳng vào lòng Phong, đau xé tan từng tế bào trong cơ thể.
Cả đoạn đường trong yên lặng hai người không nói câu nào. Lam lặng lẽ cầm điện thoại nhắn cho Vũ ra đón. Đây là đòn chí mạng cuối cùng cô thực hiện, hy vọng anh sẽ hoàn toàn ghét bỏ mà rời xa cô.
Thấy bóng Vũ đứng ở trước quán, Lam cắn môi bước nhanh lại. Cô nhón chân áp sát vào môi anh. Vũ đơ người nhưng cũng không đẩy cô ra, mắt nhìn thấy xa xa bóng người đàn ông kia, anh vòng tay nhẹ ôm cô vào lòng, cúi xuống. Cảm nhận đôi môi lạnh ngắt, lại có nước mắt rơi xuống khiến Vũ cay xót trong lòng. Người phụ nữ này, sao lại giỏi làm người ta đau lòng đến thế. Anh nguyện làm người thay thế cho Lam nhưng anh không đành lòng thấy cô đau như vậy.
Phong chết sững trước cảnh này. Anh nhắm mắt lại để ngăn nỗi đau trong lòng bộc phát. “Em yêu người khác rồi” là thật sao!.
Vũ lặng lẽ nắm tay cô đi vào nhà, đóng cửa lại. Người đàn ông ngoài kia thất thểu bước ra xe ô tô. Cả cơ thể như bị giằng xé rời ra mỗi nơi một khúc.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Vũ thả tay Lam ra, đi rót cho cô một cốc nước ấm. Anh ngồi xuống nhìn cô gái đang thất thần, nước mắt lăn dài.
“Em uống đi cho đỡ lạnh”
Lam cầm cốc nước chỉ nhấp một ngụm rồi thở dài.
“Anh, em xin lỗi...lúc nãy”
Vũ cười xoa đầu cô “Em muốn làm gì cũng được, em vui là được”
“Em cứ nghĩ qua ba năm thì thời gian sẽ xoá đi tất cả, nhưng...tình yêu của em với anh ấy... không...không thay đổi được…”
“Em có thể nói với anh ta tất cả mọi chuyện em đã trải qua, như vậy khúc mắc giữa hai người sẽ được giải quyết”
“Nếu đã yêu thì mọi khúc mắc đều được tháo gỡ. Em không hận chuyện bố anh ấy làm với em, mà là...em không...không đủ trọn vẹn để đến với anh ấy, chưa nói đến chuyện có xứng với anh ấy không mà còn là sức khỏe của em...”
Lam nấc lên nghẹn ngào. Ông trời thật bất công đối với cô.
Vũ thở dài cõi lòng nặng trĩu. Nếu biết cô đau khổ thế này thì ngày đó anh đã không nói chuyện cô không còn khả năng làm mẹ. Chuyện đó đối với một người phụ nữ còn hơn cả đi vào cõi chết.
Nhìn bóng dáng thư thả của cô đang vẽ tranh, thật sự Vũ ước mình có một gia đình nhỏ với một người vợ nhẹ nhàng và dịu dàng như thế này. Anh đã quá quen với những cô gái trong làng giải trí lọc lõi, mưu mô sắc sảo, Lam đến như một cơn gió mát nhẹ nhàng thổi vào cuộc đời anh.
Cô có thể mang thai hay không anh không quan trọng. Thời nay, y học hiện đại và đột phá hơn rất nhiều. Không có con được cách này thì người ta có thể có bằng cách khác. Chỉ là, dường như cô không để anh vào mắt. Cô đơn thuần chỉ xem anh như một người mắc ơn phải trả mà thôi.
***
Phong cầm tập ảnh muốn xé nát. Trong ảnh Lam và một người đàn ông cười nói rạng rỡ. Lam vẽ tranh, anh ta ngồi ôm laptop bên cạnh. Làm việc đâu chẳng thấy, chỉ thấy anh ta dán chặt vào lưng Lam của anh. Những bức ảnh tiếp theo là tờ mờ sáng, Lam dắt xe trên một con phố vắng, cô treo những chai sữa trước cổng của từng căn nhà. Phong nghẹn lòng, trái tim như bị xát muối. Cô ấy phải đi giao sữa mỗi sáng sao? Anh không biết cuộc sống của Lam lại chật vật đến vậy.
Một chiếc xe lao ra khỏi khách sạn, bây giờ là 4 giờ sáng.
Tại một con đường vắng của phố biển Nha Trang, chiếc xe sang trọng đỗ từ xa. Ánh mắt chật vật xót xa nhìn cô gái đang lúi cúi kiểm tra lại xe đạp điện. Ngón tay người đàn ông ghì chặt vô lăng đến trắng bệnh. Anh cố gắng đè nén cảm xúc yêu thương và đau xót trong lòng.
Lam phủi tay đứng dậy, cô than thầm oán cái xe đạp điện này 3 ngày sửa 7 bận, rồi cố gắng dựng nó dậy kéo lê trên con dốc. Cô thở dài một hơi, có lẽ chiếc xe đã già tuổi quá.
Một cơn gió tạt qua, thân hình gây mỏng hơi xiêu vẹo, Lam đưa tay sờ cái mũi đỏ lạnh hắt xì liền mấy cái.
Bỗng một luồng hơi ấm từ trên đầu phả xuống, bao trùm bàn tay lạnh ngắt của cô. Lam ngẩng đầu, giật mình bắt gặp ánh mắt quen thuộc.
“Anh Phong, sao lại..,”
Phong không nói gì, lạnh lùng nhấc chiếc xe đạp tống vào ghế sau ô tô. Khi cô còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy cả người nhẹ bẫng. Định thần lại không còn khí lạnh, bao quanh là hơi ấm, đã nằm trong lòng anh từ lúc nào.
“Ơ, anh... làm...làm gì”
Vẫn không nói một lời, Phong mở cửa xe, ôm cô đặt vào ghế, thắt đai an toàn rồi vòng sang bên kia ngồi vào đóng cửa rầm một cái.
“Không cần anh làm như thế, tôi có thể...”
Chưa kịp nói hết lời, âm thanh tức giận nổi đóa lên.
“Tôi tôi cái gì. Đây là ‘sống tốt’ của em sao? Đây là cuộc sống của em vẫn ổn sao?” Em coi trọng sức khỏe của mình như thế này? Em không cần đàn ông, em không cần anh? Em tự vật lộn với cuộc sống thế này bao lâu rồi hả?”
“Tôi sống thế nào liên quan đến anh sao? Cuộc đời của tôi liên quan đến anh sao? Anh đến nơi hoang vắng này làm gì, theo tôi làm gì? Để thấy tôi vật lộn khổ sở hàng ngày sao? Tôi rất mệt, tôi rất mệt với cuộc sống của những người giàu các người. Suốt ngày quần là áo lượt, suốt ngày tiệc tùng nói lời vô nghĩa, suốt ngày nhà hàng sang trọng, suốt ngày tính kế lẫn nhau”
Giọng cô lạc đi “Tôi không mượn anh đến đây để rao giảng đạo đức, tôi sống sao mặc kệ tôi, 3 năm qua không có anh tôi vẫn sống tốt, không có anh tôi vẫn vui vẻ hạnh phúc. Tôi không cần ai thương hại, tôi mệt mỏi với tình yêu lắm rồi, tôi mệt mỏi lắm rồi, đi đi, anh đi đi. Anh...”
Nói đến những câu cuối, Lam nghẹn ngào không che dấu được những giọt nước mắt trào ra. Bao nhiêu uất ức, mệt mỏi, còn có nhớ thương đè nén trong những ngày qua không ngăn được mà bộc phát.
Trái tim Phong như bị bóp nghẹt đến không thở được. Anh kéo cô gái đang giàn dụa nước mắt vào lòng, mặc cho cô giãy dụa, anh vùi mặt vào mái tóc mềm thở dài.
“Xin lỗi, thực xin lỗi đã nổi giận với em. Xin lỗi đã để em chịu đựng một mình, nhưng... giờ anh không buông tay được. Ngàn lần anh xin lỗi. Cuộc sống 4 năm qua của anh rất mệt mỏi và vô nghĩa. Nếu em muốn anh sẽ từ bỏ tất cả chỉ cần em đồng ý quay lại như xưa”
Lam tự nhủ đừng mềm lòng, tự nhủ phải thoát ra khỏi vòng tay anh. Nhưng, hơi ấm quen thuộc, vòng tay quen thuộc khiến trái tim cô không ngừng thổn thức. Từng chữ anh nói khiến cô thấy xót xa, cô tham luyến hơi ấm này một lần, ân cần này một lần, chỉ một lần thôi.
Phong đau xót chạm vào những giọt nước mắt như pha lê, đôi đồng tử anh đỏ rực.
“Xin em, xin em đừng rời đi, đừng để anh...”
“Không, tôi...”
Chưa nói hết câu, đôi môi của cô đã cảm nhận được hơi ấm bao trùm. Toàn thân Lam như có dòng điện truyền đến, cô run rẩy không đủ lực chối từ. Anh nhẹ nhàng, anh quấn quýt, hơi thở anh nồng đậm bao trùm cả người cô, sự ấm áp ngọt ngào len lỏi vào trái tim cô.
Phong cũng vậy, thời khắc chạm vào môi cô, trái tim anh vang lên một tiếng rồi nhảy dồn dập. Hoá ra cảm giác này là nỗi nhớ, hóa ra cảm giác giằng xé anh mỗi đêm cần được giải tỏa là đây.
Hai người không thể kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào, đôi môi ấm nóng dây dưa, quyến luyến, quyện thắt vào nhau không rời. Nụ hôn không biết đã kéo dài bao lâu, dồn dập rồi nhẹ nhàng rồi đến dồn dập. Anh miết nhẹ cánh môi căng mọng mềm như dải lụa của cô, cảm nhận sự ngọt ngào không thể tả, ngọt ngào đến lịm vào trong xương cốt.
Cuối cùng hai người cũng phải buông nhau ra, nhưng vòng tay anh vẫn siết chặt, thì thầm.
“Yêu, rất yêu em, nhớ em đến điên dại, ở bên cạnh anh được không?”
Lam cắn chặt môi ngăn dòng nước mắt chảy xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi anh. Anh Phong, tôi đã có người yêu rồi. Anh Vũ...tôi đã sống cùng anh ấy 3 năm qua”
Dù đã biết trước Lam và người đàn ông kia qua lại với nhau ba năm, nhưng sao nghe chính miệng cô nói trái tim anh lại khó chịu đến vậy. Lam không còn thuộc về anh nữa sao?
“Anh chấp nhận hết, anh chấp nhận tất cả. Anh sẽ không ghen tuông, không ích kỷ. Chỉ cần em trở về bên cạnh anh, em muốn điều kiện gì cũng được”
Người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như Phong lại chịu nhường cô tất cả. Phong đã quá yêu cô rồi, cô làm sao bây giờ?
“Xin lỗi anh, nhưng chúng ta dừng lại thì hơn. Em...yêu người khác rồi”
Lời nói của Lam như cây xiên mạnh mẽ đâm thẳng vào lòng Phong, đau xé tan từng tế bào trong cơ thể.
Cả đoạn đường trong yên lặng hai người không nói câu nào. Lam lặng lẽ cầm điện thoại nhắn cho Vũ ra đón. Đây là đòn chí mạng cuối cùng cô thực hiện, hy vọng anh sẽ hoàn toàn ghét bỏ mà rời xa cô.
Thấy bóng Vũ đứng ở trước quán, Lam cắn môi bước nhanh lại. Cô nhón chân áp sát vào môi anh. Vũ đơ người nhưng cũng không đẩy cô ra, mắt nhìn thấy xa xa bóng người đàn ông kia, anh vòng tay nhẹ ôm cô vào lòng, cúi xuống. Cảm nhận đôi môi lạnh ngắt, lại có nước mắt rơi xuống khiến Vũ cay xót trong lòng. Người phụ nữ này, sao lại giỏi làm người ta đau lòng đến thế. Anh nguyện làm người thay thế cho Lam nhưng anh không đành lòng thấy cô đau như vậy.
Phong chết sững trước cảnh này. Anh nhắm mắt lại để ngăn nỗi đau trong lòng bộc phát. “Em yêu người khác rồi” là thật sao!.
Vũ lặng lẽ nắm tay cô đi vào nhà, đóng cửa lại. Người đàn ông ngoài kia thất thểu bước ra xe ô tô. Cả cơ thể như bị giằng xé rời ra mỗi nơi một khúc.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Vũ thả tay Lam ra, đi rót cho cô một cốc nước ấm. Anh ngồi xuống nhìn cô gái đang thất thần, nước mắt lăn dài.
“Em uống đi cho đỡ lạnh”
Lam cầm cốc nước chỉ nhấp một ngụm rồi thở dài.
“Anh, em xin lỗi...lúc nãy”
Vũ cười xoa đầu cô “Em muốn làm gì cũng được, em vui là được”
“Em cứ nghĩ qua ba năm thì thời gian sẽ xoá đi tất cả, nhưng...tình yêu của em với anh ấy... không...không thay đổi được…”
“Em có thể nói với anh ta tất cả mọi chuyện em đã trải qua, như vậy khúc mắc giữa hai người sẽ được giải quyết”
“Nếu đã yêu thì mọi khúc mắc đều được tháo gỡ. Em không hận chuyện bố anh ấy làm với em, mà là...em không...không đủ trọn vẹn để đến với anh ấy, chưa nói đến chuyện có xứng với anh ấy không mà còn là sức khỏe của em...”
Lam nấc lên nghẹn ngào. Ông trời thật bất công đối với cô.
Vũ thở dài cõi lòng nặng trĩu. Nếu biết cô đau khổ thế này thì ngày đó anh đã không nói chuyện cô không còn khả năng làm mẹ. Chuyện đó đối với một người phụ nữ còn hơn cả đi vào cõi chết.
/64
|