Tiểu Nhã ngồi ngoài phòng casting đợi Thương Ngôn hơn nửa ngày, thấy cô đi ra lập tức vội vàng chạy tới, hấp tấp hỏi: “Chị Ngôn Ngôn, kết quả thế nào rồi?”
“Đã chính thức đặt bút ký hợp đồng, có lẽ khoảng hai tháng nữa sẽ khai máy.”
“Thế thì tốt quá rồi.” Tiểu Nhã vui vẻ nói, cô bé liếc mắt nhìn sắc mặt bình tĩnh của Thương Ngôn tò mò hỏi: “Chị Ngôn Ngôn, nhận được vai diễn nhưng trông chị có vẻ không vui lắm?”
Thương Ngôn lắc đầu, đeo kính râm lên che khuất khóe mắt còn ửng đỏ, “Có lẽ bởi vì khi nãy chị vừa diễn thử cảnh khóc, nhập vai quá nên giờ chưa thoát ra được.”
“Vậy bây giờ chúng ta trực tiếp về công ty? Theo như lịch trình định sẵn mà em biết thì ngày mai có lễ trao giải Bạch Hoa, bên Dior vừa mang vài mẫu trang phục đến công ty chờ chị xem thử.”
“Chị chưa về công ty được.” Thương Ngôn đi đến bên cạnh xe, đột nhiên dừng bước quay đầu nói với Tiểu Nhã: “Em gọi taxi trở về công ty trước đi, chị còn có việc cá nhân cần phải xử lý. Hai tiếng sau sẽ trở lại công ty.”
Dứt lời, cô mở cửa ngồi lên xe, nói địa điểm cần đến cho tài xế: “Cậu đi tới cao ốc Hoa Gia giúp tôi.”
Tài xế Tiểu Trương gật đầu, quay đầu xe một vòng rồi giẫm chân ga đi thẳng một đường tới nơi được phân phó.
Khi tới nơi Thương Ngôn không có xuống xe, cô bảo Tiểu Trương dừng xe bên cạnh đường. Nhìn qua lớp cửa kính, cảnh vật bên ngoài rất rõ ràng. Trước cửa cao ốc Hoa Gia, người đàn ông hơn năm mươi tuổi tóc đã bạc màu hoa râm, trên gương mặt hằn lên dấu vết của thời gian.
Ông ta cúi người tiếp nhận thẻ công vụ từ một người nhân viên trẻ, tay trái vươn ra run rẩy có vẻ như không linh hoạt khiến người phụ nữ kia chờ đợi tới mức mất hết kiên nhẫn thúc dục. Mãi một lúc sau thẻ mới được quẹt xong, trên gương mặt già nua kia nở một nụ cười lấy lòng, đầu càng ngày cúi thấp mở miệng: “Xin lỗi đã làm trễ nải thời gian của cô.”
Người phụ nữ mắng chửi vài câu sau đó mới lái xe rời đi.
Nhìn tới đây, Thương Ngôn nhắm mặt lại dựa người vào ghế da êm ái nói với Tiểu Trương: “Chúng ta trở về công ty được rồi.”
Tiểu Trương gật đầu dù không hiểu gì, cậu ta thắc mắc mục đích tới đây của cô nhưng lại không dám nhiều lời. Nhìn từ gương chiếu hậu, có thể thấy sắc mặt Thương Ngôn rất xấu cho nên mọi câu hỏi nghi vấn trong đầu cậu ta nhanh chóng biến mất.
Khung cảnh quen thuộc dần biến mất, Thương Ngôn nhớ tới những ngày bản thân vất vả hoàn thành vai diễn nữ thứ. Khi ấy quản lý cũ của cô đưa cô tới bữa tiệc đóng máy, nơi đó có đủ loại người, đạo diễn có, nhà làm phim có, mấy tên phú nhị đại cũng có. Ngoại trừ nữ chính không đến, còn lại tất cả các diễn viên đều bị đạo diễn kéo tới bữa tiệc này.
Ở đây Thương Ngôn là xinh đẹp nhất nên hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Khi bữa tiệc diễn ra, một tên phú nhị đại trẻ tuổi vẫn luôn nắm lấy tay cô, ép cô cùng anh ta uống rượu tới lúc say khướt mới vỗ ngực bảo đảm, “Về sau nếu gặp chuyện khó khăn cứ tới tìm anh. Không có việc gì xảy ra ở thành phố B mà anh không giải quyết được.”
Cô đương nhiên biết rõ không nên tin mấy lời này. Nhưng lúc đó bản thân cô tự đánh cược với chính mình, rót một ly rượu trắng uống cạn, mỉm cười dịu dàng cất lời: “Triệu tổng nói lời phải giữ lấy lời, không được đổi ý. Hiện tại tôi rất cần ngài giúp tôi một chuyện.”
Nụ cười của cô hoa nhường nguyệt thẹn nhưng ẩn dấu trong đó lại là sự lạnh lẽo.
“Có một người khiến tôi chỉ cần nghĩ tới liền cảm thấy khó chịu, trong lòng như chứa hàng vạn cây kim đâm vào da thịt. Tôi muốn nhờ ngài giáo huấn ông ta giúp tôi.”
“Mặc dù biết yêu cầu này sẽ gây thêm phiền toái đến cho ngài. Nên tôi nguyện ý tặng ngài hết số tiền thù lao của bộ phim để thể hiện thành ý, mong ngài sẽ giúp đỡ.”
Ngay khi nhận được kịch bản từ tay Chu Sổ, Thương Ngôn cảm thấy mình cùng nữ chính Lâm Sang có chút giống nhau lại đôi chút không giống.
Trong kịch bản, Lâm Sang liên tục bị cha dượng tính kế xâm hại tuy rằng cầu xin sự giúp đỡ nhưng không ai nguyện ý tin tưởng. Về sau cô ấy đến thành phố khác sinh sống, theo học trường Đại Học mong muốn, gặp được người bạn trai vừa lòng.
Vào chính thời điểm sắp kết hôn đột nhiên lại bị cha dượng tìm thấy, đe dọa bằng ảnh chụp khỏa thân. Ông ta dùng thứ dơ bẩn đó để uy hiếp muốn phát sinh quan hệ với Lâm Sang.
Nữ chính Lâm Sang đột nhiên nhận ra, cả đời mình không thể thoát khỏi người đàn ông ghê tởm này. Cuối cùng cô ấy mặc chiếc váy cưới trắng tinh, tuyệt vọng nhảy từ lầu hai mươi tám xuống.
Giữa cô ấy và cô có điểm tương đồng. Nhưng so với Lâm Sang thì Thương Ngô lại may mắn hơn.
Năm đó, cô dùng bình hoa sứ đập vào đầu người đàn ông kia, cũng bởi vì mẹ ruột không tin tưởng mà quyết định cắt đứt liên hệ với bọn họ.
Thương Ngôn biết rõ mình không thể mong đợi thứ gì từ pháp luật cho nên cô nguyện dùng toàn bộ thù lao đóng phim của mình nhờ tên họ Triệu giáo huấn người đàn ông khốn khiếp kia.
Không ngờ anh ta xuống tay tàn nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Anh ta thấy người đàn ông đó chỉ là một giáo sư trong trường Đại Học nổi tiếng, hoàn toàn không có bối cảnh sau lưng nên phế đi cánh tay phải của ông ta.
Xong xuôi mọi việc, Thương Ngôn mới biết nhưng cô không cảm thấy ông ta đáng thương chút nào. Đó là cái giá phải trả của ông ta, nếu đêm đó không có bình hoa sứ e rằng cuộc đời Thương Ngôn đã bị hủy hoại trong tay ông ta rồi.
Mà ông ta xuất thân là một nhà giáo, không có tay phải cầm phấn cho nên không có cách nào trở lại làm giáo sư nữa kết cục lưu lạc đầu đường xó chợ, làm bảo vệ cho các tòa nhà.
Quả thực cho đến giờ nội tâm Thương Ngôn luôn muốn quên hết mọi thứ liên quan đến người đàn ông khốn khiếp kia. Nhưng hôm nay cô đột nhiên muốn biết ông ta giờ sẽ ra sao. Cô muốn chứng kiến ông ta bi thảm tới mức nào.
Thương Ngôn không phải thánh mẫu Maria, cô chỉ muốn nhìn thấy những kẻ độc ác phải trả giá cho hành động của mình. Nên khi đọc kết cục bi thảm của nữ chính Lâm Sang cô đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô biết ý đồ của đạo diễn muốn cho người xem buộc phải suy nghĩ, muốn họ tò mò mà đến xem phim.
Nhưng cô không muốn điều đó, kết phim kẻ xấu phải trả giá, người tốt đẹp không thể bị vùi dập. Cho nên trước khi ký hợp đồng, cô đã thảo luận nghiêm túc với đạo diễn Tần về kết phim.
“Đạo diễn Tần, tôi không muốn ngài xây dựng một nữ chính yếu đuối. Kể từ khi cô ấy bị cha dượng nhìn trộm lúc tắm sau đó tới khi bị ông ta xâm phạm tình dục cô ấy vẫn luôn phản kháng, cầu xin sự giúp đỡ từ mọi người.”
“Tuy rằng loại phản kháng này không thành công nhưng có thể thấy rõ cô ấy không chịu khuất phục. Nhưng cuối cùng trước thời điểm diễn ra hôn lễ một ngày cô ấy tự nhiên nhận ra mình không thể thoát khỏi người cha dượng, bị ông ta uy hiếp Lâm Sang liền muốn tự tử để trốn tránh. Vậy thì mọi nỗ lực khi trước đó của cô ấy đều là công cốc sao?”
Sau khi nghe cô trình bày, đạo diễn Tần không ngờ cô suy nghĩ được như vậy. Suy tư một hồi, ông lắc đầu giải thích với cô:
“Lâm Sang tử tự ở kết phim giống như dấu chấm hết, như vậy mới gây được hiệu quả truyền thông. Cái gọi là bi kịch là mang thứ tốt đẹp nhất phá nát trước mặt người xem.”
Thương Ngôn lắc đầu, “Đạo diễn Tần, tôi cho rằng bi kịch của Lâm Sang không thể kết thúc bằng cách tự sát. Cô ấy bị cha dượng xâm hại, ngay từ khi đó cái gọi là bi kịch mà ngài nói đã xảy ra rồi. Nếu chúng ta để cô ấy nhảy lầu thì chẳng phải là một quyết định quá thiển cận sao?”
Nghe xong lời cô nói, đạo diễn Tần lại suy tư rồi mỉm cười nói tiếp: “Suy nghĩ của cô rất tốt, tôi sẽ thảo luận với biên kịch điều chỉnh lại kịch bản.”
° ° °
Mất khoảng một giờ lái xe, Thương Ngôn mới trở về công ty.
Thương hiệu Dior lần này mang tới ba mẫu thiết kế. Bộ đồ thứ nhất là chiếc váy tối màu điểm vài ngôi sao lấp lánh chiết eo bằng dây đai to bản. Bộ váy thứ hai màu xanh than, tà váy rũ xuống tận mắt cá chân tạo độ mềm mại thướt tha. Còn chiếc váy cuối cùng là váy xếp ly may thủ công trông cực kỳ tinh xảo.
Mỗi một thiết kế đầu mang theo một phong cách riêng. Sau khi thảo luận một hồi với nhà tạo mẫu, chọn từ phụ kiện nhỏ tới cách phong cách trang điểm. Khi Thương Ngôn còn chưa kịp thử trang phục đã thấy Chu Sổ vội vàng đi đến.
Anh ta vào thẳng vấn đề trực tiếp hỏi cô: “Thương Ngôn, có phải em đang yêu đương?”
“Hả” Cô sửng sốt nhìn anh ta.
Ngữ khí Chu Sổ cực kỳ nghiêm túc, “Tuy rằng anh luôn mong em trong ba năm sắp tới không quen bạn trai nhưng nếu em có đối tượng yêu đương thì anh không có ngăn cản. Nhưng là người quản lý của em, anh hi vọng em không dấu diếm anh.”
Thương Ngôn mặc dù chưa hiểu rõ lời Chu Sổ, nhưng nói rõ với anh ta: “Anh Chu, em chưa có bạn trai.”
Tuy rằng cô cùng Tần Mục có vài bước tiến triển rất tốt nhưng chưa có chính thức xác định là bạn trai bạn gái của nhau cho nên không thể nói là yêu đương được.
Mi tâm cô nhíu lại, trên mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc: “Anh nghe tin tức vớ vẩn đó ở đâu vậy?”
Trong lòng Chu Sổ căn bản là không vui. Anh ta nghĩ rằng bản thân là một người quản lý nghệ sĩ khá thoải mái, không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ. Chu Sổ không cấm nghệ sĩ mình yêu đương nhưng anh ta không muốn chuyện yêu đương của nghệ sĩ bị vạch trần. Đặc biệt là Thương Ngôn, nữ nghệ sĩ anh ta dành nhiều dụng tâm nhất.
Hiện tại nghe cô kiên quyết phủ nhận, Chu Sổ không có nghi hoặc mà nhướn mày, đem điện thoại giơ ra trước mặt cô.
《 Văn Phòng Thám Tử Weibo Tung Tin Nóng: Người đàn ông thần bí đi ra từ căn hộ của nữ minh tinh Thương Ngôn. Nghi vấn quan hệ khả nghi giữa hai người!! 》
Chu Sổ gằn từng chữ một đọc rõ ràng tiêu đề bài viết, sắc mặt nghiêm túc nhìn cô.
/75
|