Tần Mục lấy một ly nước đưa cho Thương Ngôn, cô vội vàng nhấp vài ngụm đưa tay vuốt ngực vài cái mới hỏi: “Thầy Tần, có phải … nhanh quá không?”
Theo logic thông thường gặp mặt phụ huynh xong sẽ đi tới cục dân chính nhận giấy kết hôn. Đối với chuyện chưa công khai tình cảm của cô và anh mà nói thì đi gặp trưởng bối có hơi nóng vội.
“Nhanh quá sao?” Tần Mục gắp một miếng cà rốt đặt vào bát của cô, gương mặt nghiêm túc: “Anh cảm thấy thời gian như vậy là đủ.”
Thương Ngôn nhớ tới mấy ngày đầu khi anh và cô quyết định hẹn họ sau đó lại cúi đầu nhìn vào chén cơm nhỏ giọng nói: “Hai ta mới hẹn hò một năm rưỡi, còn rất nhiều chuyện chưa biết về nhau.”
Ví dụ như đến giờ anh vẫn chưa đề cập với cô về gia cảnh nhà anh cũng như cô chưa dám hỏi anh về vấn đề này.
“Chính xác mà nói, chúng ta ở bên nhau năm trăm sáu mươi bảy ngày.” Tần Mục chuyên chú nhìn cô, đôi mắt đen trầm tĩnh phảng phất chứa một dải ngân hà sáng bừng.
“Mặc dù anh không biết em suy nghĩ thế nào nhưng anh có thể khẳng định người anh muốn trải qua hết quãng thời gian còn lại là em. Trước kia anh chưa từng nói với em chuyện trong gia đình nhưng hiện tại anh muốn đưa em tới gặp mặt họ muốn em biết về quá khứ của anh. Người tỏ tình lúc trước là em, còn bây giờ những cột mốc quan trọng giữa chúng ta anh muốn là người nói ra trước.”
“Em …” Lời nói này của anh kích thích dây thần kinh cảm động của cô. Muốn nói vài lời với anh mà nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Tuy rằng cô chưa từng chuẩn bị tâm lý để gặp người thân của anh cũng có chút sợ hãi nhưng nghe anh nói đã đặt cô vào trong kế hoạch tương lai của bản thân khiến Thương Ngôn không thể không cảm động.
Lấy khăn giấy lau nước mắt đi, cô ngẩng đầu lên vành mắt đỏ đỏ nhỏ giọng lên tiếng: “Tần Mục, em cũng khẳng định rằng bản thân muốn ở cùng anh thật lâu. Anh muốn khi nào dẫn em đi gặp mặt trưởng bối?”
“Cả tháng này em đều không có lịch trình nên sắp xếp thời gian theo lịch trình của em.”
Thương Ngôn gật đầu nhớ tới địa điểm anh muốn dẫn cô đi ngạc nhiên hỏi: “Anh là người Hương Cảng sao? Tiếng phổ thông của anh chuẩn như vậy em luôn nghĩ anh là người Đại Lục.”
“Bà ngoại anh ở thành phố B, từ năm mười mấy tuổi anh đã tới đây sinh sống.”
“Ra vậy.” Thương Ngôn không tiếp tục hỏi thêm nữa, nhìn vào gương mặt đẹp mắt của anh rồi nghĩ đến lúc anh nói tiếng phổ thông không chuẩn làm Thương Ngôn cảm thấy rất thú vị.
Cô bị suy nghĩ của bản thân chọc cười tới híp mắt sau đó mới quay lại vấn đề chính thắc mắc nói: “Vậy em có nên chuẩn bị lễ vật? Ở Hương Cảng chỗ anh có phong tục gì đặc biệt không?” Cô đã sớm nghe nói so với Đại Lục ở Hương Cảng có rất nhiều quy tắc.
“Không cần, em cũng đừng lo lắng.” Tần Mục ôm cô đặt lên đùi, khẽ hôn lên môi cô một cái ôn nhu nói: “Chỉ cần em cùng anh đến đó là được.”
Tuy rằng anh nói vậy nhưng lần đầu tiên gặp mặt gia đình bạn trai cô bảo cô không phải lo làm sao được?
Buổi tối trở về nhà, quần áo cũng không thèm thay Thương Ngôn vội vàng tra cứu trên mạng:
# Lần đầu ra mắt gia đình bạn trai nên hành xử thế nào mới đúng?
# Người lớn tuổi thường thích cách trang điểm thế nào?
# Lần đầu tiên tới Hương Cảng gặp mặt gia đình bạn trai nên xưng hô thế nào mới phải?
Còn vô số câu hỏi tra cứu khác, Thương Ngôn cầm quyển sổ ghi chép cẩn thận sau đó mở máy tính ra tìm vài bộ phim TVB về xem. Cô chọn những phim chưa qua lồng tiếng để quen với tiếng người Quảng Đông ở Hương Cảnh tránh cho khi đó tới nghe không hiểu mọi người nói gì.
Vài ngày sau, Thương Ngôn trang điểm nhẹ nhàng mặc chiếc váy maxi màu be dài tới cổ chân kết hợp với đôi dép xăng đan. Nhìn bản thân trong gương cô cảm thán, mình trông trưởng thành hơn nhiều.
Để tránh bị đám chó săn chụp hình, anh và cô ngồi hai chuyến bay khác nhau. Tần Mục đi tới Hương Cảng trước sau đó đợi cô tới thì qua sân bay đón cô.
Thời điểm xuống sân bay, Thương Ngôn đeo khẩu trang cùng kính râm kỹ càng nhưng lái xe bên ngoài liếc mắt vẫn nhận ra, “Xin hỏi, cô là Thương tiểu thư?”
Thương Ngôn gật đầu: “Là tôi.”
Người lái xe trực tiếp nhận hành lí của cô, khách khí nói: “Xe được đỗ bên ngoài, mời ngài đi theo tôi.” Người này dẫn Thương Ngôn đến một chiếc xe Ferrari màu đen, kính cẩn mở cửa xe giúp cô.
Thấy cô ngồi vào, Tần Mục hơi nâng mi lên, “Hôm nay em nhìn rất khác.”
Thương Ngôn mỉm cười quay sang hỏi anh, “Thế nào? Có đẹp không hay nhìn rất khó coi?”
Anh vuốt mái tóc cô chậm rãi trả lời: “Rất đẹp, trong mắt anh Ngôn Ngôn luôn luôn xinh đẹp.”
Thương Ngôn bị lời khen ngọt ngào của anh trở nên vui vẻ, “Em đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều mới lựa chọn được phong cách trang điểm này đó.”
Xe ô tô lái từ trung tâm thành phố huyên náo chạy dần tới vùng ngoại ô thanh tịnh, cuối cùng dừng lại trên đỉnh núi phía Nam quần đảo Hồng Kông.
Nhìn vào căn biệt thự bốn tầng mang hơi hướng Châu Âu, Thương Ngôn đột nhiên cảm thấy mình không nên xem mấy bộ phim TVB xã hội đen mà phải xem phim hào môn tranh đấu. Như vậy mới hiểu được giới thượng lưu Hương Cảng sống như thế nào.
Tần Mục giúp cô cởi giây an toàn, lúc này Thương Ngôn đột nhiên ưu thương lên tiếng: “Thầy Tần, dường như em bị vả mặt rồi.”
Anh sửng sốt vài giây, dừng động tác lại nghi hoặc nhìn cô. Thương Ngôn thở dài một hơi kể lể, “Ngày trước có một phóng viên hỏi em nếu được gả vào hào môn sẽ cảm thấy thế nào. Khi ấy em sắt son khẳng đinh sẽ không gả cho một phú nhị đại. Giờ em cảm thấy mặt có hơi đau.”
/75
|