Ngày hôm sau, chuông báo thức sáu giờ vang lên Thương Ngôn liền xoa mắt tỉnh dậy nhìn khoảng trống bên cạnh không một bóng người.
Cô uể oải rời giường, mở vali ra chọn chiếc váy lụa màu xanh than mặc vào sau đó búi mái tóc dài lên gọn gàng, dùng kẹp tóc hoa văn cố định.
Nhìn bản thân trong gương, Thương Ngôn cảm thấy mình thiêu thiếu thứ gì đó. Cô mở hộp trong sức nhỏ, tìm kiếm một hồi mới đeo đôi khuyên tai đính đá lên.
Sửa soạn xong, Thương Ngôn mới chậm rãi xuống phòng khách chính.
Ngày hôm qua Tần Mục có nói với cô, gia đình nhà mình cùng nhau dùng bữa sáng bởi vậy cô mới cài chuông dậy sớm chỉ là sớm quá thì phải. Trong phòng khách hiện giờ chỉ có mỗi Tần Bộ Hiên.
Anh ta ngồi trên ghế sofa êm ái chăm chú xem giá cổ phiếu trên báo. Nghe thấy động tĩnh, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô, vươn tay chỉ về phía đối diện, “Anh ấy thường ngồi ở đây.”
Vài giây sau Thương Ngôn mới tiêu hóa được lời nói của anh ta cảm kích gật đầu, ngồi xuống vị trí Tần Bộ Hiên chỉ. Nếu không có anh ta nhắc nhở khả năng cô không biết nên ngồi ở đâu.
Tần Bộ Hiên không hề nói chuyện, tiếp tục xem tờ báo trên tay.
Thương Ngôn ngồi đối diện nhàm chán vô nghĩa, tùy tiện cầm một quyển tạp chí giở ra nhưng trên đây toàn mặt chữ phồn thể trông rất khó hiểu. Cô đợi khoảng mười phút thì thấy Tần Mục đi xuống. Anh chào hỏi vài câu khách khí với Tần Bộ Hiên rồi quay sang nói với cô, “Không nghĩ hôm nay em dậy sớm đến vậy.”
Anh ở trong phòng tính toán thời gian cẩn thận mới đến phòng Thương Ngôn đánh thức cô gái nhỏ. Ai ngờ cô đã dậy từ sớm.
Thương Ngôn bị anh nói vậy có hơi ngượng ngùng, “Em muốn biểu hiện tốt một chút kết quả dường như biểu hiện này tốt quá thì phải.”
Lời cô vừa dứt khóe môi Tần Mục đã cong lên ý cười. Ánh mắt dừng trên người cô sau đó nhắc nhở, “Em đừng động đậy.”
Thương Ngôn thẳng lưng nghe theo lời anh, chỉ thấy Tần Mục sat lại gần cô nâng tay lên nhặt một sợi tóc trên vai ra. Sợi tóc này vốn dĩ rất nhỏ, Thương Ngôn nhìn kỹ mới thấy, “Tần Mục, khả năng quan sát của anh thật tốt.”
Hai bọn họ tíu tít nói chuyện một lúc thì Tần Tử Văn cùng Lương Lam Lam đi xuống. Sau đó mọi người cùng nhau vào bàn ăn, người làm cẩn thân đem bánh mì bơ, trứng ốp lết, thịt xông khói, tôm chiên đặt lên bàn ăn. Trước mặt mỗi người còn có thêm một bát tổ yến.
Trong bữa ăn, Tần Tử Văn đột nhiên mở miệng nói chuyện, “Tối nay có bữa tiệc đính hôn của con trai tập đoàn Thịnh Thế nếu con đã về rồi thì cùng em trai đi tới tham dự đi.”
Tần Mục không chút giao động bình tĩnh trả lời ông, “Cậu ấy đi là đủ rồi không cần tới con. Hơn nữa con đã đặt vé bay về thành phố B tối nay.”
Giống như Tần Tử Văn không nghĩ tới Tần Mục sẽ từ chối, ông lạnh giọng gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, “Con còn nói không đi, lần này ba muốn con tới tham dự tiếp xúc với nhiều người trong giới bất động sản về sau sẽ giúp ích cho công việc tương lai. Chẳng lẽ con định cả đời lăn lộn bên Đại Lục?”
“Con quả thật định như vậy. Hôm nay đưa cô ấy tới ra mắt hai người về sau con sẽ định cư hẳn bên đó hiếm khi trở về đây.”
Anh vừa dứt lời phòng ăn tràn ngập không khí bí bách.
Lương Lam Lam vội vàng lên tiếng giảng hòa, nhỏ giọng khuyên bảo, “Tần Mục, ba con nói vậy vì muốn tốt cho con. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi chuyện công ty về sau muốn con giúp một tay.”
“Con đối với chuyện công ty không hứng thú về sau không giúp được gì.” Giọng nói anh lãnh đạm thẳng thừng từ chối. Sắc mặt Lượng Lam Lam rất nhanh đã thay đổi.
“Nếu con muốn ở bên đó làm diễn viên thì cứ ở đó thêm vài năm nhưng dù sao con cũng là người nhà họ Tần về sau phải trở về đây.” Nói đoạn, bà quay sang khuyên Tần Tử Văn: “Tử Văn, Tần Mục là đứa trẻ hành động theo cảm tính nhất thời chưa suy nghĩ thông suốt ông đừng để bụng.”
“Bà đừng nói giúp thằng bé, rõ ràng bà hiểu ý tứ trong lời nói của nó là gì.” Tần Tử Văn nặng nề nói chuyện, mi tâm nhíu lại cuối cùng không chịu nổi mặt đặt đũa xuống bàn phát ra tiếng động lớn.
Nội tâm Thương Ngôn ngập tràn căng thẳng cô liếc nhìn anh đúng lúc Tần Mục nhìn cô. Ánh mắt anh nhàn nhạt tựa như chuyện này không liên quan tới mình.
Tần Bộ Hiên phía đối diễn cũng giống anh, Thương Ngôn để ý kể cả khi ba anh tức giận đặt đũa xuống bàn mí mặt Tần Bộ Hiện còn không thèm nhấc.
“Không về Hương Cảng quản lý công ty thì anh còn muốn làm gì? Lúc trước tôi an bài xong xuôi mọi chuyện thì anh nhất quyết chạy đến Đại Lục làm diễn viên. Mấy người trong giới có con trai bằng tuổi anh bây giờ đã quản lý công ty gia đình còn anh lăn lộn trong giới giải trí chẳng ra thể thống gì cả.”
Giọng nói của ông như tiếng hổ gầm, đọng lại trong phòng khách thật lâu.
Tần Mục không hề để ý lau miệng, đứng lến nhìn ông ấy bằng ánh mắt lạnh nhạt xa cách phảng phất như hai người xa lạ không cùng huyết thống, “Bất kể là gì thì con đều có quyền tự quyết định ba không có quyền can thiệp.” Khóe môi anh nở nụ cười châm chọc, “Hơn nữa, con của ba nhiều như vậy thiếu con cũng không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Không khí im ắng chỉ còn tiếng thở dốc phẫn nộ do Tần Tử Văn phát ra.
Thương Ngôn không nghĩ bọn họ sẽ cãi nhau kịch liệt thế này, càng không nghĩ quan hệ cha con của họ còn tệ hơn suy nghĩ của cô.
Thương Ngôn kéo kéo tay áo Tần Mục, anh liền cúi đầu thu lại ánh nhìn sắc nhọn, giọng nói trở nên nhu hòa hơn, “Ăn no rồi sao?”
Quả thực cô chưa ăn nhiều nhưng vẫn gật đầu chưa kịp nói gì anh đã lên tiếng, “Vậy lên phòng thu dọn đồ đạc, anh đưa em về thành phố B.”
“Vâng.” Thương Ngôn cũng không muốn ở đây thêm nữa ngoan ngoãn nghe lời anh đi lên phòng.
Đồ cô mang đi không nhiều, chỉ mất vài phút đã thu dọn xong. Lúc này Lương Lam Lam từ bên ngoài bước vào thấy vali bên cạnh cô thở dài muốn nói lại thôi, “Ngôn Ngôn, sau khi trở về con … con khuyên Tần Mục vài câu nhé. Tần Mục có lẽ còn giận chúng ta nhất thời nói ra mấy lời bất hiếu. Thằng bé yêu con nếu con dịu dàng khuyên bảo thì nó sẽ nghe theo. Dì và ba nó …”
“Dì!” Thương Ngôn đánh gãy lời nói của bà, thẳng thắn chia sẻ: “Trong lòng con thầy Tần rất tốt, rất giỏi. Anh ấy là một diễn viên xuất sắc nắm trong tay nhiều giải thưởng.”
“Dì biết thằng bé diễn xuất giỏi nhưng so với việc quản lý công ty thì việc quản lý quan trọng hơn. Không những thế em trai thằng bé còn nhỏ như vậy nếu Tần Mục không trở về tiếp quản thì sau này khó tránh khỏi chuyện Tần Bộ Huy …”
“Dì biết vậy vì sao không nói thẳng với chú về vấn đề này, vì sao lúc ở bên cạnh chú dì lại im lặng? Con biết dì và chú yêu thương con trai út nhất nhưng như vậy dì mình đang đối xử bất công sao?”
Cô đem vòng ngọc trên tay cởi ra đưa lại cho Lương Lam Lam, “Chiếc vòng này dì giữ lại đi, con nhận không nối. Tuy rằng về sau chúng ta không có khả năng gặp lại nhưng con muốn nói cho dì biết dì cùng chú hành xử rất quá đáng. Cả hai người trước kia có lỗi với thầy Tần đến bây giờ càng có lỗi với anh ấy nhiều hơn.”
Nói xong cô kéo vali đi xuống không chút lưu luyến. Tần Mục đã đợi sẵn ở cửa, anh cầm lấy vali giúp cô, nắm chặt tay Thương Ngôn nói, “Chúng ta đi thôi.”
/75
|