Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi

Chương 22

/64


Edit: Mộc Tử Đằng

Khách sạn không phải kiểu được rừng cây bao quanh gần kề, mà xung quanh xây lên một vòng tường để bảo vệ, ở giữa còn có vườn hoa và hồ nước. Bên cạnh đó luôn có an ninh tuần tra hai mươi bốn giờ, theo lý thuyết thì các con thú không thể dễ dàng tiếp cận vào đây.

Thẩm Tâm nghĩ chắc chỉ là gió thổi qua mà thôi, nhưng đến gần hơn, cô dường như nghe được có giọng nói truyền đến. Cô dứt khoác ở cửa sổ ra, ló đầu thăm dò bên ngoài, Diệp Tri Du thấy hành động này của cô thì lạnh lùng nói ở bên kia màn hình: “Thẩm Tâm, cô ló đầu ra làm gì vậy? Không có chút ý thức an toàn nào sao?”

Thẩm Tâm quay đầu nhìn anh, sẵn tiện đóng luôn cửa sổ: “Hình như bên ngoài có người, tiếng nói tôi nghe được giống của ba nữ sinh trung học trong đoàn lắm, để tôi ra ngoài xem thử.”

Diệp Tri Du: “Vậy cô mang theo máy tính đi.”

“…” Thẩm Tâm không biết nên nói gì, “Mang theo có lợi ích gì hả? Nếu tôi gặp nguy hiểm thì anh có thể xuyên từ trong ra à?”

Diệp Tri Du: “…”

Thẩm Tâm không mang theo máy tính, chỉ cầm điện thoại ra cửa. Cô một mình đi vòng qua phía sau, mở đèn pin trên điện thoại lên, rọi vào nơi phát ra âm thanh: “Trịnh Hi Nghiên? Lưu Nguyệt? Hoàng Tịnh Y? Là mấy em sao?”

Vốn nghe thấy tiếng tranh chấp rất nhỏ, nhưng sau khi Thẩm Tâm lên tiếng thì không còn nghe được gì. Kế đó là tiếng bước chân vang lên từ bên trong, Thẩm Tâm hơi nâng điện thoại lên, vừa vặn thấy được Trịnh Hi Nghiên đi ra khỏi nơi đó: “Hướng dẫn viên Thẩm, chào buổi tối ạ.”

Trịnh Hi Nghiên cười chào hỏi Thẩm Tâm, cô vẫn đang rọi đèn, soi thấy Lưu Nguyệt đi ra sau theo cô ta: “Trễ vậy các em ở đây làm gì? Không phải đã bảo các em nên ở lại trong phòng buổi tối sao?”

Lưu Nguyệt nói: “Bọn em thấy vườn hoa trong khách sạn đẹp quá, nên mới đi ra chụp ảnh, cũng không ra khỏi quán rượu mà.”

“Đúng vậy ạ.” Trịnh Hi Nghiên và Lưu Nguyệt một xướng một họa như cũ, “Nếu chị thấy không an toàn vậy giờ bọn em về phòng đây.”

Hai người nói xong bèn quay về, Thẩm Tâm xoay đầu nhìn họ, lại hỏi: “Còn Hoàng Tịnh Y đâu?”

Trịnh Hi Nghiên nói: “Chắc chụp hình đâu đó, chờ cậu ấy chụp xong sẽ về thôi.”

Hai người đó tựa như không hề quan tâm Hoàng Tịnh Y ở đâu, nhưng Thẩm Tâm dù gì cũng là hướng dẫn viên, không thể mặc kệ được. Cô đi vào trong vườn vài bước, nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trên ghế đá, trông giống Hoàng Tịnh Y: “Hoàng Tịnh Y?”

Thẩm Tâm đi tới, Hoàng Tịnh Y cũng không ngẩng đầu lên, em ấy đang nắm chặt điện thoại ngồi đó. Thẩm Tâm cúi người xuống, nhìn em ấy hỏi: “Sao em lại ngồi một mình ở đây? Nhiệt độ ngoài này thấp lắm, mau về phòng đi.”

Hoàng Tịnh Y cúi đầu không trả lời, Thẩm Tâm cho rằng em ấy không muốn nói chuyện, đang định kéo em ấy lên, chợt nghe thấy tiếng nói rất nhỏ của em ấy: “Em không muốn về phòng.”

Thẩm Tâm ngẩn người, hỏi em ấy: “Tại sao? Có phải em với Trịnh Hi Nghiên cãi nhau không?”

Hoàng Tịnh Y lại không đáp, Thẩm Tâm đứng bên cạnh em ấy, kiên nhẫn hỏi: “Vừa rồi sao bọn em đi ra đây? Chị biết lần trước là hai người Trịnh Hi Nghiên hút thuốc lá, không lẽ vừa rồi hai em ấy lén hút thuốc sao?”

Hoàng Tịnh Y sửng sốt, rồi nói: “Không có ạ, bao thuốc bị chị tịch thu rồi, bọn em không có mua nữa.”

Thẩm Tâm tiếp tục dẫn dắt: “Vậy các em ở đây làm gì? Hoàng Tịnh Y, em không nên che chở cho họ, nếu như xảy ra chuyện giống lần trước, chị đành phải thông báo cho phụ huynh của các em thôi.”

Nghe được cô muốn báo cho phụ huynh, Hoàng Tịnh Y do dự mở miệng: “Vừa rồi bọn em không làm chuyện gì xấu đâu ạ, chẳng qua các cậu ấy lấy điện thoại của em, nên em mới đuổi theo muốn lấy lại.”

Thẩm Tâm cảm thấy cuối cùng mình đã tìm được điểm đột phá, tiếp tục kiên nhẫn hỏi em ấy: “Tại sao hai em ấy lấy điện thoại của em?”

Hoàng Tịnh Y khẽ mím môi, dường như không muốn trả lời lắm, nhưng lát sau, vẫn mở miệng đáp: “Các bạn ấy muốn lấy điện thoại của em để gửi tin nhắn cho Phó Thần Úy.”

Cái tên Phó Thần Úy nghe rất quen, Thẩm Tâm nghĩ ngợi một lúc chợt nhớ ra Trịnh Hi Nghiên đã từng nhắc đến cái tên này: “Phó Thần Úy? Là hotboy trường em?”

“Vâng.” Hoàng Tịnh Y gật đầu, Thẩm Tâm nhanh mắt phát hiện ra tai em ấy hơi đỏ.

Thẩm Tâm không truy hỏi tiếp chuyện tình yêu vườn trường của thiếu niên thiếu nữ nữa, chỉ chuyên tâm xoáy vào mối quan hệ giữa Hoàng Tịnh Y và hai người kia: “Các em ấy thường xuyên làm chuyện như vậy sao? Không phải các em là bạn à, tại sao lại làm vậy?”

Lần này Hoàng Tịnh Y yên lặng lâu hơn nữa, lâu đến mức cô cho rằng em ấy sẽ không trả lời, nhưng Hoàng Tịnh Y lại nhỏ giọng đáp: “Trước kia Trịnh Hi Nghiên không phải là người như vậy.”

Thẩm Tâm hỏi: “Các em quen nhau rất sớm ư?”

“Vâng.” Hoàng Tịnh Y gật đầu, “Em quen biết với cậu ấy từ lúc học tiểu học, lúc đầu quan hệ của bọn em rất tốt, cậu ấy là người bạn thân nhất của em. Sau đó…nhà cậu ấy gặp chút biến cố, tính cách cậu ấy cũng thay đổi từ đó, cậu ấy cón bạn mới, nhưng mà, em chỉ có mình cậu ấy là bạn tốt thôi.”

Thẩm Tâm nghe em ấy kể xong thì hỏi: “Những chuyện này em có nói cho cha mẹ mình nghe chưa?”

Hoàng Tịnh Y lắc đầu: “Cha mẹ của em bận rộn nhiều việc, rất ít khi ở cạnh em, bình thường đều là Trịnh Hi Nghiên chơi với em. Vậy mà về sau dường như cậu ấy rất ghét em, nhưng bọn em vẫn học cùng trường, lên cấp ba còn học cùng lớp. Trước kia cậu ấy thường hay đến nhà em chơi, cha mẹ em đều biết cậu ấy, lần đi du lịch này do cha em bỏ tiền ra hết.”

Thẩm Tâm biết, quan hệ giữa Hoàng Tịnh Y và Trịnh Hi Nghiên đã sớm biến chất, nhưng do cha mẹ Hoàng Tịnh Y quan tâm đến em ấy quá ít, còn tưởng hai người vẫn là bạn thân. Có lẽ Trịnh Hi Nghiên ngụy trang rất tốt trước mặt người lớn, ngay cả đi du lịch còn do nhà Hoàng Tịnh Y chi tiền.

Cha mẹ Hoàng Tịnh Y nghĩ rằng ba người bạn tốt đi du lịch với nhau rất vui sao?

Phụ huynh như này có tấm lòng lớn ghê.

“Em đã tâm sự với Trịnh Hi Nghiên chưa? Nhỡ giữa hai người có hiểu lầm gì đó thì sao?”

Hoàng Tịnh Y không đáp lời, chỉ lắc đầu. Thẩm Tâm trông thấy trên tay em ấy hình như có vết thương, nên ngồi xổm xuống nhìn: “Tay em sao lại bị thương vậy?”

Hoàng Tịnh Y vội rụt tay ra sau, nói với cô: “Lúc nãy giật lại điện thoại nên bị xước da thôi ạ.”

Thẩm Tâm thấy em ấy không nguyện ý nói nữa, nên không hỏi tiếp, chỉ đỡ em ấy lên, đưa về phòng: “Bây giờ không còn sớm nữa, em không thể ở ngoài này mãi được, nên về phòng sẽ tốt hơn. Nếu em không muốn về đó vậy thì tối này em ngủ phòng chị nhé?”

Hoàng Tịnh Y lắc đầu nói: “Không cần ạ, làm vậy sợ rằng ngày mai Trịnh Hi Nghiên sẽ còn tức giận hơn nữa.”

Em ấy vừa nói vừa vẫy tay với Thẩm Tâm: “Hướng dẫn viên Thẩm, em về trước đây.”

“Ừm.” Thẩm Tâm đi theo sao em ấy, lỡ đãng nghe được sau lưng lại vang lên tiếng ồn ào.

…Tối rồi còn bao nhiêu người không ngủ vậy!

Cô dừng bước chân, cầm điện thoại lên rọi về phía phát ra âm thanh: “Ai ở đó vậy?”

Một người đàn ông đi ra, đưa tay lên che đi ánh sáng đèn pin trong điện thoại của Thẩm Tâm. Anh ta không nói gì, nhưng từ phong cách ăn mặc kín đáo đó, Thẩm Tâm nhận ra đây là Giang Tiếu trong đoàn mình: “Anh Giang, trễ rồi anh ở đây làm gì?”

Giang Tiếu hiếm khi trả lời lại cô: “Tắm ánh trăng.”

“…” Được rồi, “Anh Giang, bên ngoài lạnh lắm, hay là anh về phòng nghỉ ngơi đi nhé.”

Giang Tiếu ừ một tiếng, cũng quay về khách sạn.

Thẩm Tâm đứng tại chỗ một hồi, xác nhận không còn ai bên ngoài nữa mới đi về phòng mình. Lúc cô vừa vào phòng, chợt nghe thấy tiếng một người đàn ông hỏi mình: “Cô về rồi sao?”

Thẩm Tâm: “..”

Nói thật chứ, nếu không phải hằng năm xem phim kinh dị rồi luyện được một trái tim sắt thép, thì một câu nói này cũng đủ dọa cô tè ra quần rồi.

/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status