Edit: Mộc Tử Đằng
Từ nhỏ Diệp Tri Du là người không thích kết bạn, cho đến giờ, người anh chủ động kết giao cũng chỉ liên quan đến công việc.
Thẩm Tâm thật sự là ngoại lệ.
Tuy nhiên bây giờ anh không có thời gian rãnh thảo luận chủ đề này với cha mình: “Hai người đừng quan tâm lung tung đến chuyện của con, lần sau nếu Ngô Giai Dĩnh còn đến tìm mẹ con nữa, hai người cứ tìm đại một lý do nào đó để từ chối là được. Vậy nhé, con cúp máy trước đây.”
Diệp Tri Du nói xong bèn cúp máy, tiếp tục công việc dở dang. Mẹ Diệp nhìn cha Diệp nói điện thoại xong, ân cần hỏi: “Sao rồi? Con trai nói gì?”
Cha Diệp nói: “Miệng rất kín, không chịu nói gì cả.”
Mẹ Diệp nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói với ông: “Chúng ta quá hiểu rõ nó, còn ân cần tặng quà cho con gái nhà người ta, nhất định là nó rất thích. Nó không chịu nói vậy tự em đi thăm dò.”
Cha Diệp ngăn bà lại: “Em không hiểu tính tình của con trai mình à? Nếu em bất chấp đi thăm dò, nhỡ nó biết được không phải sẽ trách chúng ta sao?”
Mẹ Diệp nói: “Em chỉ đi nhìn dáng vẻ cô bé kia ra sao thôi, không làm gì con bé đâu mà. Anh yên tâm đi, em biết chừng mực.”
Bên này mẹ Diệp rất lưu tâm đến Thẩm Tâm, còn bên kia thì hai ngày nay Tạ Khai Hoài luôn hết sức ân cần với Thẩm Tâm. Cụ thể là mỗi sáng trước khi đi học, cậu sẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô.
Trong nhà Lý Thù Đường có dì nấu ăn, vì để Thẩm Tâm biết bữa sáng do mình chuẩn bị, Tạ Khai Hoài đã cố tình để lại một thờ giấy nhỏ.
Từ nhỏ Diệp Tri Du là người không thích kết bạn, cho đến giờ, người anh chủ động kết giao cũng chỉ liên quan đến công việc.
Thẩm Tâm thật sự là ngoại lệ.
Tuy nhiên bây giờ anh không có thời gian rãnh thảo luận chủ đề này với cha mình: “Hai người đừng quan tâm lung tung đến chuyện của con, lần sau nếu Ngô Giai Dĩnh còn đến tìm mẹ con nữa, hai người cứ tìm đại một lý do nào đó để từ chối là được. Vậy nhé, con cúp máy trước đây.”
Diệp Tri Du nói xong bèn cúp máy, tiếp tục công việc dở dang. Mẹ Diệp nhìn cha Diệp nói điện thoại xong, ân cần hỏi: “Sao rồi? Con trai nói gì?”
Cha Diệp nói: “Miệng rất kín, không chịu nói gì cả.”
Mẹ Diệp nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói với ông: “Chúng ta quá hiểu rõ nó, còn ân cần tặng quà cho con gái nhà người ta, nhất định là nó rất thích. Nó không chịu nói vậy tự em đi thăm dò.”
Cha Diệp ngăn bà lại: “Em không hiểu tính tình của con trai mình à? Nếu em bất chấp đi thăm dò, nhỡ nó biết được không phải sẽ trách chúng ta sao?”
Mẹ Diệp nói: “Em chỉ đi nhìn dáng vẻ cô bé kia ra sao thôi, không làm gì con bé đâu mà. Anh yên tâm đi, em biết chừng mực.”
Bên này mẹ Diệp rất lưu tâm đến Thẩm Tâm, còn bên kia thì hai ngày nay Tạ Khai Hoài luôn hết sức ân cần với Thẩm Tâm. Cụ thể là mỗi sáng trước khi đi học, cậu sẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô.
Trong nhà Lý Thù Đường có dì nấu ăn, vì để Thẩm Tâm biết bữa sáng do mình chuẩn bị, Tạ Khai Hoài đã cố tình để lại một thờ giấy nhỏ.
/64
|