Thanh xuân có gì là mãi mãi
Chỉ mong đời đời không thay đổi
Nhiều giấc mơ bện thành mộng đẹp
Cuối cùng lại như khói tiêu tan
…
Bạch Sắt nằm trên giường, ba người bạn cùng phòng đã ngủ từ lâu. Chỉ còn mình cô tròn mắt nhìn ánh đèn đường qua khẽ hở ở rèm cửa sổ, lệ rơi đầy mặt.
Đã qua nhiều năm tại sao cô vẫn khóc? Bạch Sắt tự nói với chính mình nước mắt không phải vì người tên Diệp Thanh Hân, có lẽ … có lẽ cô đang khóc cho tuổi thanh xuân một đi không quay trở lại.
Cô hiện tại không còn là một cô gái dám yêu dám tỏ tình. Nếu như giấc mộng tình yêu ban đầu của cô tặng cho người như Diệp Thanh Hân, như vậy Lộ Tử Uyển chính là người đã giúp cô hiểu được yêu là một loại chua ngọt đan xen như thế nào.
Bạch Sắt lại nhớ đến thời gian vừa khai giảng không được mấy ngày, Lộ Tử Uyển đã xuất hiện ở trường Bắc Ngoại.
Toàn bộ thời trung học, Lộ Tử Uyển cũng chẳng thổ lộ gì với Bạch Sắt, hai người vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè tốt. Sau khi thi đại học, kỳ nghĩ hè bọn họ cũng gặp nhau vài lần: trong kỳ du lịch của lớp, hoặc hội họp nhóm bạn. Khai giảng năm học đại học được ba bốn ngày, Lộ Tử Uyển bắt đầu năng xuất hiện trước cổng trường Bắc Ngoại, nào là vô tình đi ngang qua, nào là ăn cơm gần đây, nào là tham quan trường học, đến ngắm mỹ nữ.
Cô cúp điện thoại của Lộ Tử Uyển, quay sang nói với các bạn cùng phòng: “Bạn tớ tới rồi! Tớ ra ngoài ăn trưa!”
Chương Lan thở dài: “Tiểu Bạch, ngay cả tớ cũng không thấy thuận mắt. Một người si tình như thế, cậu cho cậu ta một danh phận đi.”
“Ừ ừ … Một ‘cao phủ soái’, mỗi ngày đều đứng trồng cây ở trước khu ký túc xá nữ … Cậu không sợ bị mỹ nhân trường chúng ta câu mất sao?” Đổng Nguyệt đe dọa.
Bạch Sắt: “Người ta có nói thích tớ đâu … tớ phải cho cậu ta danh phận gì bây giờ?”
Đột nhiên Điền Phỉ Phỉ thò đầu ra khỏi cửa sổ, hướng về phía Lộ Tử Uyển hét to: “Anh chàng đẹp trai, Bạch Sắt nói chỉ cần cậu biểu lộ, cô ấy sẽ cho cậu danh phận ngay lập tức …. Á á á!!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên là do cô ta bị Bạch Sắt bóp nghẹn cần cổ.
Đúng lúc này phía dưới lầu truyền lên tiếng la ‘kinh thiên động địa’: Bạch … Sắt ... Tớ… yêu… cậu!
Bạch Sắt trợn mắt, há mồm, sau đó rơi vào hoảng loạn …. xoắn xuýt một lúc lâu mới dám đi xuống, trừng mắt nhìn Lộ Tử Uyển một cái rồi bỏ đi.
“Bạch Sắt! Cậu đừng mong chạy thoát!” Đây là câu đầu tiên Bạch Sắt nói với cô sau lời tỏ tình vừa rồi.
Bạch Sắt vốn dĩ muốn giải thích với cậu ta là bạn cùng phòng cô chỉ đùa giỡn, nhưng nghĩ kỹ lại cô không nói. Giải thích thì sao chứ? Từ chối cậu ta sao? Thật ra Lộ Tử Uyển cũng là một thanh niên rất tốt, bản thân cô chẳng lẽ còn kiên trì mong đợi ai kia sao?
Ngày hôm đó là lần đầu tiên Lộ Tử Uyển nắm tay Bạch Sắt. Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cậu ta tự nhiên nắm trọn bàn tay Bạch Sắt. Bàn tay cậu ta nóng như lửa bao trùm lên bàn tay mềm mại của Bạch Sắt.
Bạch Sắt ngượng ngùng, rút rút tay về, Lộ Tử Uyển lại tăng thêm sức, bóp mạnh tay cô. Cô tức giận nghiêng mặt sang hướng khác, còn Lộ Tử Uyển nhàn nhã tiến về phía trước.
“Này … cậu làm cái gì đấy?” Bạch Sắt đỏ mặt chất vấn. Tuy rằng hai người bọn họ đã thăng cấp làm bạn trai bạn gái, nhưng … nắm tay thế này cũng phải cần thương lượng với cô chứ?
“Đã nói không biết bao nhiêu lần, không được gọi tớ là … Này!” Lộ Tử Uyển bất mãn.
“Lộ - Tử - Uyển!” Bạch Sắt gằn giọng.
Lộ Tử Uyển đột nhiên nghiêm túc: “Bạch Sắt, tớ phát hiện một chuyện!”
“Chuyện gì?”
Cậu ta tặc lưỡi nở nụ cười: “Qua nhiều ngày quan sát, tớ phát hiện trường cậu mỹ nữ cực nhiều … nhưng mấy soái ca trên đường chẳng có mấy ai. Ha ha ha! Điều này khiến tớ rất sung sướng!” (Tỉ lệ nam nữ trường Bắc Ngoại là 1:2)
“Ai nói trường tớ không có soái ca?” Bạch Sắt mở to mắt tìm đông tìm tây cả nửa ngày trời …
Ừ nhỉ!!! Nam sinh trường cô biến đi đâu mất hết rồi. Trái phải trước sau đều toàn bọn con gái! Đột nhiên mắt cô sáng lên chỉ vào phía xa cách đó cả trăm mét: “Nè … bên kia không phải có một anh đẹp trai đang đi tới sao?”
Thật ra cô chưa có nhìn rõ người đi tới là ai, chỉ thấy vóc dáng cao to, là nam sinh mà thôi.
Lộ Tử Uyển khinh thường: “Chúng ta có nên cược một lần không, tớ khẳng định tớ đẹp trai hơn người kia!”
Lộ Tử Uyển tốt xấu gì cũng từng là Hot boy của trường Tứ Trung, phỏng chừng có thể đánh bại 90% nam sinh của trường họ … Bạch Sắt biết thế nhưng vẫn lườm một cái: “Hừ! Đừng tưởng bở!”
“Cược gì?”
“Ai cược với cậu? Con ngoan không bài bạc hơn thua!”
Hai người đang đấu võ mồm thì ‘soái ca’ ấy đã từ đằng xa đi tới. Bạch Sắt khựng người, bởi vì chuyện xảy đến quá mức kinh ngạc.
Lộ Tử Uyển nhìn theo tầm mắt Bạch Sắt, phản ứng nhanh lẹ: “Chào thầy Diệp!” Tay phải cậu ta đang nắm tay Bạch Sắt, nên đành đưa tay trái vẫy vẫy.
Ánh mắt của Diệp Thanh Hân dừng trên đôi bàn tay đang nắm chặt kia, sau đó anh gật đầu một cái, vẻ mặt không gợn sóng, bước tiếp.
Bạch Sắt mím chặt môi.
Diệp Thanh Hân cũng vậy.
Hai người không nói tiếng nào, tựa chưa từng quen biết.
Bạch Sắt trầm mặc, còn Lộ Tử Uyển ầm thầm tự hỏi: Thầy Diệp tại sao lại ở Bắc Ngoại? Không phải thầy ở Học viên Ngoại giao à?
Chỉ mong đời đời không thay đổi
Nhiều giấc mơ bện thành mộng đẹp
Cuối cùng lại như khói tiêu tan
…
Bạch Sắt nằm trên giường, ba người bạn cùng phòng đã ngủ từ lâu. Chỉ còn mình cô tròn mắt nhìn ánh đèn đường qua khẽ hở ở rèm cửa sổ, lệ rơi đầy mặt.
Đã qua nhiều năm tại sao cô vẫn khóc? Bạch Sắt tự nói với chính mình nước mắt không phải vì người tên Diệp Thanh Hân, có lẽ … có lẽ cô đang khóc cho tuổi thanh xuân một đi không quay trở lại.
Cô hiện tại không còn là một cô gái dám yêu dám tỏ tình. Nếu như giấc mộng tình yêu ban đầu của cô tặng cho người như Diệp Thanh Hân, như vậy Lộ Tử Uyển chính là người đã giúp cô hiểu được yêu là một loại chua ngọt đan xen như thế nào.
Bạch Sắt lại nhớ đến thời gian vừa khai giảng không được mấy ngày, Lộ Tử Uyển đã xuất hiện ở trường Bắc Ngoại.
Toàn bộ thời trung học, Lộ Tử Uyển cũng chẳng thổ lộ gì với Bạch Sắt, hai người vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè tốt. Sau khi thi đại học, kỳ nghĩ hè bọn họ cũng gặp nhau vài lần: trong kỳ du lịch của lớp, hoặc hội họp nhóm bạn. Khai giảng năm học đại học được ba bốn ngày, Lộ Tử Uyển bắt đầu năng xuất hiện trước cổng trường Bắc Ngoại, nào là vô tình đi ngang qua, nào là ăn cơm gần đây, nào là tham quan trường học, đến ngắm mỹ nữ.
Cô cúp điện thoại của Lộ Tử Uyển, quay sang nói với các bạn cùng phòng: “Bạn tớ tới rồi! Tớ ra ngoài ăn trưa!”
Chương Lan thở dài: “Tiểu Bạch, ngay cả tớ cũng không thấy thuận mắt. Một người si tình như thế, cậu cho cậu ta một danh phận đi.”
“Ừ ừ … Một ‘cao phủ soái’, mỗi ngày đều đứng trồng cây ở trước khu ký túc xá nữ … Cậu không sợ bị mỹ nhân trường chúng ta câu mất sao?” Đổng Nguyệt đe dọa.
Bạch Sắt: “Người ta có nói thích tớ đâu … tớ phải cho cậu ta danh phận gì bây giờ?”
Đột nhiên Điền Phỉ Phỉ thò đầu ra khỏi cửa sổ, hướng về phía Lộ Tử Uyển hét to: “Anh chàng đẹp trai, Bạch Sắt nói chỉ cần cậu biểu lộ, cô ấy sẽ cho cậu danh phận ngay lập tức …. Á á á!!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên là do cô ta bị Bạch Sắt bóp nghẹn cần cổ.
Đúng lúc này phía dưới lầu truyền lên tiếng la ‘kinh thiên động địa’: Bạch … Sắt ... Tớ… yêu… cậu!
Bạch Sắt trợn mắt, há mồm, sau đó rơi vào hoảng loạn …. xoắn xuýt một lúc lâu mới dám đi xuống, trừng mắt nhìn Lộ Tử Uyển một cái rồi bỏ đi.
“Bạch Sắt! Cậu đừng mong chạy thoát!” Đây là câu đầu tiên Bạch Sắt nói với cô sau lời tỏ tình vừa rồi.
Bạch Sắt vốn dĩ muốn giải thích với cậu ta là bạn cùng phòng cô chỉ đùa giỡn, nhưng nghĩ kỹ lại cô không nói. Giải thích thì sao chứ? Từ chối cậu ta sao? Thật ra Lộ Tử Uyển cũng là một thanh niên rất tốt, bản thân cô chẳng lẽ còn kiên trì mong đợi ai kia sao?
Ngày hôm đó là lần đầu tiên Lộ Tử Uyển nắm tay Bạch Sắt. Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cậu ta tự nhiên nắm trọn bàn tay Bạch Sắt. Bàn tay cậu ta nóng như lửa bao trùm lên bàn tay mềm mại của Bạch Sắt.
Bạch Sắt ngượng ngùng, rút rút tay về, Lộ Tử Uyển lại tăng thêm sức, bóp mạnh tay cô. Cô tức giận nghiêng mặt sang hướng khác, còn Lộ Tử Uyển nhàn nhã tiến về phía trước.
“Này … cậu làm cái gì đấy?” Bạch Sắt đỏ mặt chất vấn. Tuy rằng hai người bọn họ đã thăng cấp làm bạn trai bạn gái, nhưng … nắm tay thế này cũng phải cần thương lượng với cô chứ?
“Đã nói không biết bao nhiêu lần, không được gọi tớ là … Này!” Lộ Tử Uyển bất mãn.
“Lộ - Tử - Uyển!” Bạch Sắt gằn giọng.
Lộ Tử Uyển đột nhiên nghiêm túc: “Bạch Sắt, tớ phát hiện một chuyện!”
“Chuyện gì?”
Cậu ta tặc lưỡi nở nụ cười: “Qua nhiều ngày quan sát, tớ phát hiện trường cậu mỹ nữ cực nhiều … nhưng mấy soái ca trên đường chẳng có mấy ai. Ha ha ha! Điều này khiến tớ rất sung sướng!” (Tỉ lệ nam nữ trường Bắc Ngoại là 1:2)
“Ai nói trường tớ không có soái ca?” Bạch Sắt mở to mắt tìm đông tìm tây cả nửa ngày trời …
Ừ nhỉ!!! Nam sinh trường cô biến đi đâu mất hết rồi. Trái phải trước sau đều toàn bọn con gái! Đột nhiên mắt cô sáng lên chỉ vào phía xa cách đó cả trăm mét: “Nè … bên kia không phải có một anh đẹp trai đang đi tới sao?”
Thật ra cô chưa có nhìn rõ người đi tới là ai, chỉ thấy vóc dáng cao to, là nam sinh mà thôi.
Lộ Tử Uyển khinh thường: “Chúng ta có nên cược một lần không, tớ khẳng định tớ đẹp trai hơn người kia!”
Lộ Tử Uyển tốt xấu gì cũng từng là Hot boy của trường Tứ Trung, phỏng chừng có thể đánh bại 90% nam sinh của trường họ … Bạch Sắt biết thế nhưng vẫn lườm một cái: “Hừ! Đừng tưởng bở!”
“Cược gì?”
“Ai cược với cậu? Con ngoan không bài bạc hơn thua!”
Hai người đang đấu võ mồm thì ‘soái ca’ ấy đã từ đằng xa đi tới. Bạch Sắt khựng người, bởi vì chuyện xảy đến quá mức kinh ngạc.
Lộ Tử Uyển nhìn theo tầm mắt Bạch Sắt, phản ứng nhanh lẹ: “Chào thầy Diệp!” Tay phải cậu ta đang nắm tay Bạch Sắt, nên đành đưa tay trái vẫy vẫy.
Ánh mắt của Diệp Thanh Hân dừng trên đôi bàn tay đang nắm chặt kia, sau đó anh gật đầu một cái, vẻ mặt không gợn sóng, bước tiếp.
Bạch Sắt mím chặt môi.
Diệp Thanh Hân cũng vậy.
Hai người không nói tiếng nào, tựa chưa từng quen biết.
Bạch Sắt trầm mặc, còn Lộ Tử Uyển ầm thầm tự hỏi: Thầy Diệp tại sao lại ở Bắc Ngoại? Không phải thầy ở Học viên Ngoại giao à?
/19
|