Chương 138: Anh đến rồi, không phải sợ 1
Sau khi buổi học phụ đạo kết thúc, Trần Diệc Nhiên thu dọn một số đồ đạc rồi mặc áo khoác, định rời đi.
Điềm Tâm do dự một lát rồi cũng đứng dậy tiễn hắn xuống lầu dưới. Hai người cứ một trước một sau trầm mặc mà đi xuống một đoạn cầu thang.
Lúc đến được hành lang, Trần Diệc Nhiên đột nhiên xoay người lại, đứng cách Điềm Tâm ba bậc thang, dửng dưng nói:
-Ngày mai khi từ thành phố N trở về thì nhớ gọi cho anh, tiếp tục buổi học.
-Vâng. - Điềm Tâm gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ, haha, chờ đến khi tôi trở về thì cũng không còn thời gian để mà học nữa đâu.
-Anh đi đây. - Trần Diệc Nhiên nghe Điềm Tâm trả lời vậy thì cũng quay người đi ra hành lang.
Điềm Tâm đứng đầu hành lang, nhìn bóng lưng của hắn dần biến mất mới quay người đi lên lầu.
Sáng hôm sau đúng tám giờ thì Điềm Tâm đã đứng đợi ở nhà ga.
Tô Việt đã đứng ở cửa nam chờ cô, thấy Điềm Tâm đi về phía mình thì vẫy vẫy tay.
-Tô Việt! - Điềm Tâm vội vàng chạy đến trước mặt cậu, nhìn quanh rồi hỏi, vẻ mặt khó hiểu:
-Ủa, mấy người lớp mình đâu cả rồi?
-Bọn họ đang đợi ở trong.
Tô Việt thuận tay cầm lấy cái ba lô và máy ảnh từ tay Điềm Tâm, một tay cầm đồ giúp, tay kia kéo Điềm Tâm đến phòng đợi.
-Đúng rồi, Điềm Tâm, điện thoại Thẩm Tâm mình không gọi được, cậu có biết cậu ấy đi đâu không?
-Thẩm Tâm hả? Cậu ấy vừa lên máy bay bay đến Hải Nam tìm bố mẹ rồi, có lẽ lúc này cả nhà cậu ấy đang nghỉ mát ở đấy. Nghe nói bố mẹ cậu ta đang định định cư ở đó luôn thì phải. - Điềm Tâm cười cười thuận miệng nói với Tô Việt.
-Không ngờ bố mẹ cậu ấy lãng mạn như vậy... - Tô Việt gật gật đầu:
- Nhìn họ có vẻ tình cảm lắm.
-Đúng vậy nhỉ,hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đúng là thanh mai trúc mã. Nghe nói lúc hai người vô tư đòi ra ở riêng với nhau thì mẹ cậu ấy mới có lớp sáu thôi đấy, như thế mới được gọi là yêu sớm chứ nhỉ. - Điềm Tâm gật gù nói với Tô Việt.
Vậy mới nói đầu thai cũng là một nghệ thuật, bố mẹ Thẩm Tâm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau đó chuyển lên đất liền cũng sống cùng nhau, có điều yêu sớm như vậy thật không thuận lẽ thường, người ngoài nhìn vào lại không hay.
Cũng may là từ lúc sinh ra, Thẩm Tâm không có ai là thanh mai trúc mã. Bằng không thì Điềm Tâm cũng vì ngưỡng mộ bọn họ mà chết mất.
-Thế thì đúng là yêu sớm quá rồi nhỉ. - Tô Việt gật đầu, dịu dàng nhìn Điềm Tâm.
Trong phòng đợi, trong đám học sinh đang đợi xe nhìn thấy Tô Việt đi cùng Điềm Tâm thì có vài đứa nam sinh huýt sáo, ranh mãnh nói:
-Tô Việt, dẫn bà nhà đến đấy à?
-Đừng nói lung tung. - Gương mặt Tô Việt đỏ lên, nhìn nam sinh kia thấp giọng nói.
Điềm Tâm cũng có chút xấu hổ, từ cái hôm kỉ niệm một trăm năm thành lập trường, cả lớp luôn trêu chọc cô và Tô Việt. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm đến dạy, đôi lúc cũng cố ý gọi Tô Việt trả lời trước, sau đó lại tiếp tục gọi Điềm Tâm, khiến cho cả lớp lại được dịp rì rào.
-Cũng có sao đâu, dù sao cậu cũng chưa có bạn gái, Điềm Tâm cũng chưa có bạn trai. Hai cậu sao không thử hẹn hò nhau một lần? - Một nam sinh khác cười hì hì nói.
/497
|