Chương 166: Anh không hề thích em (5)
Trần Diệc Nhiên kinh ngạc, hỏi:
- Bạn gái?
Điềm Tâm nghi ngờ nhìn anh, anh trai à vẻ mặt kinh ngạc này của anh đến cùng là sao chứ? Chẳng lẽ anh muốn nói ngay cả anh cũng không biết mình có một cô ban gái?
Đại khái là đối diện với ánh mắt đầy chất vấn của Điềm Tâm, Trần Diệc Nhiên không nhịn được mà ho khan hai tiếng, sau đó đầu đầy vạch đen nhìn cô:
- Từ đâu em nghe được anh có bạn gái?
- Trần San San nói... - Điềm Tâm vẻ mặt vô tội nhìn anh - Cậu ấy nói tối nay anh còn đưa bạn gái về nhà ăn cơm gặp bố mẹ.
- Những lời này mà em cũng tin được?
Trần Diệc Nhiên không nhịn được mà cóc đầu cô một cái.
- Thế nhưng... Cậu ấy nói rất chắc chắn...
Điềm Tâm chỉ cảm thấy trán mình đau nói, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Diệc Nhiên, đưa tay ra ôm đầu nói:
- Hiện tại em là người bệnh đấy, anh không được khi dễ em.
- Nó nói những gì hả?
Trần Diệc Nhiên tức giận nhìn cô.
- Cậu ấy nói gần đây anh thường xuyên ở chung một chỗ với cô gái kia. Luôn nhìn cô ấy với vẻ ôn như, còn nói tối nay sẽ dẫn cô ấy về nhà ăn cơm.
Điềm Tâm cẩn thận nhớ lại, lặp lại những lời kia một lần nữa.
Đôi lông mày xinh đẹp của Trần Diệc Nhiên nhíu chặt, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, nửa ngày sau mới cúi đầu, đôi mắt u ám nhìn Điềm Tâm, chần chờ nói:
- Em nói chính là người kia, là khách hàng lớn nhất của công ty anh sao?
- Ơ?
Điềm Tâm cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt trong suốt ngơ ngác nhìn anh, có chút không hiểu hỏi:
- Khách hàng lớn?
- Đúng thế. Gần Đây công ty anh đang có chung hạng mục với công ty Giang Nam. Người đại diện bên họ cũng chính là cô gái trong miệng San San.
Trần Diệc Nhiên cau mày suy nghĩ, nửa ngày sau mới mù mịt nói tiếp:
- San San có lẽ không biết... Cô gái kia là chị họ xa... Vốn tối nay cả hai nhà định hẹn nhau ăn cơm đấy, thuận tiện chúc mừng hạng mục thành công.
- Chị họ xa...
Điềm Tâm há hốc mồm nhìn anh, sau đó không chắc chắn mà hỏi lại:
- Là có quan hệ huyết thống sao?
Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười nhìn cô, gật đầu nói:
- Ừ... Thế nhưng nếu không có quan hệ huyết thống thì cũng không cần lo lắng, chị ấy kết hôn rồi.
Lúc đầu gương mặt Điềm Tâm có chút chán nản, tái nhợt thì thoáng chốc đỏ lên. Đôi mắt trong suốt mắt phương hướng nhìn bốn phía, lắp bắp nói:
- Ai... Ai lo lắng chứ... Chẳng qua em sợ làm ảnh hưởng buổi liên hoan đêm nay.
- Thật sao?
Giọng nói Trần Diệc Nhiên mang theo một phần trêu tức, sau đó ranh mãnh nói:
- Nếu không phải bác sĩ nói em bị viêm ruột thừa thì anh còn tưởng rằng vì em nghe thấy tin tức quá đau lòng này mới ngất đi đấy.
- Bậy... Nói bậy... - Điềm Tâm đỏ mặt, lắp bắp nói - Lúc em nghe thấy tin này tuy không bình tĩnh lắm, cũng chẳng có phản ứng gì, sau đó thì hoàn toàn vượt qua được.
- Thật sao, nhưng sao anh nghe Thẩm Tâm nói ai đó đều không thể tập trung nghe giảng? - Trần Diệc Nhiên cười giễu cợt nhìn cô - Lúc trước em hỏi anh vấn đề này, anh còn tưởng rằng em đau bụng quá nên không nhịn được đấy.
Thẩm Tâm... Đồ loại bạn bán bạn cầu vinh! Điềm Tâm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
/497
|