Chương 377: Kế hoạch thay đổi bất ngờ (5)
Sau một lúc lâu, giống như vừa mới kịp phản ứng lại, mẹ Trần hạ giọng hỏi Trần Diệc Nhiên: “Chẳng lẽ con... Lúc dạy kèm Điềm Tâm còn học lớp mười, hai đứa đã bắt đầu có tình cảm với nhau? Con như vậy là dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên đấy, biết không hả?”
“Mẹ...” Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ kéo dài giọng, sau đó nhìn Điềm Tâm đang đỏ bừng cả hai má ngồi bên cạnh bà, nói: “Con là loại người như vậy sao?”
“Mẹ thấy khó mà nói chắc được đấy.” Mẹ Trần lắc lắc đầu, nhìn Điềm Tâm nói: “Có một cô nương ngây thơ trong trắng như nước ở bên cạnh, ai biết con có nhẫn nhịn được hay không...”
“Mẹ...” Trần Diệc Nhiên không nhịn được trợn mắt một cái: “Mẹ không thể đổi đề tài được à?”
“Haiz...” Mẹ Trần lại quay đầu, đánh giá Điềm Tâm một lượt, sau đó lượt, sau đó hỏi anh: “Vậy có phải nhiều năm nay con vẫn không chịu đồng ý đi xem mắt... Là vì Điềm Tâm đúng không?”
“Mẹ cứ xem như là thế đi.” Trần Diệc Nhiên tiện tay cầm một chai nước, ngồi xuống ghế sofa đối diện hai người, mở nắp chai uống một ngụm, sau đó nói với mẹ Trần: “Nếu mẹ đã biết rồi, vậy từ nay về sau không cần phải sắp xếp cho con đi xem mắt nữa.”
“Nhưng mà...” Mẹ Trần ngập ngừng, nhìn Điềm Tâm, cuối cùng lại không nói tiếp.
“Nhưng mà cái gì, con biết mẹ định nói gì.” Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực sáng lên, anh hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó nói với mẹ Trần: “Có phải mẹ muốn nói, phải bốn năm sau Điềm Tâm mới tốt nghiệp, nếu như con chờ em ấy thì lúc đó cũng đã ba mươi tuổi rồi đúng không?”
“...” Mẹ Trần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Trần Diệc Nhiên.
“Con cảm thấy như vậy cũng tốt, tranh thủ mấy năm Điềm Tâm còn đang học đại học, con nỗ lực chuyên tâm làm việc rồi thăng chức, chờ đến lúc Điềm Tâm tốt nghiệp, cũng sẽ dễ dàng bàn chuyện kết hôn.” Trần Diệc Nhiên thản nhiên nói với mẹ Trần.
“Tốt nghiệp? Kết hôn?” Mẹ Trần lườm nguýt anh một cái: “Con còn chưa hỏi xem liệu cha mẹ người ta có đồng ý gả con gái mình cho con hay không, vậy mà đã bắt đầu cân nhắc chuyện kết hôn rồi?”
“...” Trần Diệc Nhiên nhíu mày, biểu cảm trên mặt thể hiện rõ ràng anh đang không vui, một lúc sau, anh đứng dậy, lạnh lùng hỏi bà: “Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay mẹ đến đây làm gì?”
“Mẹ... Mẹ còn có thể làm cái gì chứ... Còn không phải là vì gần đây không thấy con về nhà, nên mới đến thăm con một chút...” Ngay lập tức, vẻ mặt mẹ Trần trở nên không được tự nhiên.
“Thật sao?” Trần Diệc Nhiên híp mắt nhìn bà, thản nhiên nói: “Tại sao vừa hôm qua San San biết chuyện giữa con và Điềm Tâm, buổi sáng hôm nay mẹ đã đến rồi? Như vậy không phải quá trùng hợp hay sao?”
“Con nhắc con bé làm gì, con bé cũng không dám bán đứng con!” Mẹ Trần lại tiếp tục lườm anh cái nữa, giải thích thay Trần San San: “Hôm qua cha mẹ San San nói muốn giới thiệu bạn gái cho con, San San thuận miệng nói một câu ‘Bỏ đi, anh ấy đã sớm có bạn gái’, lúc này cha con bé mới gọi điện hỏi mẹ.”
“Nói tới nói lui, cũng vẫn chính là do San San để lộ chuyện.” Trần Diệc Nhiên khinh bỉ trả lời.
“Dù sao chuyện này cũng là do con giấu diếm không chịu nói, con không đúng trước, tại sao San San phải giúp con che giấu hả?” Mẹ Trần đứng dậy, tức giận nói.
/497
|