CHƯƠNG 388: KHI PHỤ NỮ BÁO THÙ 4
Nói tới Điềm Tâm các cô sau từ bên trong phòng học lao ra, liền đều tự phân công nhau hành động.
Điềm Tâm cùng Phan Đình trở về phòng ngủ, chọn một bộ màu trắng váy liền áo cho cô thay, sau đó trang điểm nhàn nhạt, đem sóng vai cổ của cô sửa một chút.
Cuối cùng, Điềm Tâm nhìn trong gương trước mặt môi hồng răng trắng, Phan Đình sóng mắt lưu chuyển, vẻ mặt đắc ý biểu tình nói: "Thật đẹp, cậu tuyệt đối không ai nói Phan ĐÌnh quảng cáo nước gội đầu."
"Ừ..." Phan Đình nhìn chính mình trong gương, Điềm Tâm sau lưng mình, cuối cùng nhịn không được cười lên nói: "Cho dù đẹp có ích gì, tôi thích người ta nhưng người ta không thích tôi..."
"Người yêu cậu thực sự, sẽ không màng đến một tháng mà chia tay." Điềm Tâm hai tay vịn vai Phan Đình, nhìn cô trong gương, vẻ mặt thành thật biểu tình nói: "Cậu là may mắn, cậu chỉ mất đi một người không yêu cậu, mà anh ta đã mất đi một người yêu hắn thật lòng."
"Lời là nói như vậy..." Phan Đình thật sâu thở dài một hơi, sau đó nhỏ giọng nói: "Đạo lý nói ra, ai cũng giống nhau, nhưng dù khổ nhưng tình vẫn không thể tự chủ động được."
"Không có chuyện gì, chờ thời gian trôi đi thì tốt rồi." Điềm Tâm vỗ vỗ bả vai của nàng, sau đó thân thủ đem cô từ trên ghế kéo dậy nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp Tô Việt, tôi giới thiệu cho cậu một chút... Bằng hữu của tôi."
"Ừ." Phan Đình gật đầu, rôi quay đầu lại nhìn thoáng qua cái gương, hướng về phía trong gương chính mình miễn cưỡng cười cười, theo Điềm Tâm đi ra.
Trầm Tâm và Hải Phỉ Tư đã mai phục tại hiện trường bên cạnh cây Tử Đằng giữa hành lang, nấp hai bên lùm cây tươi tốt trái phải, hai nàng vừa lúc ẩn thân vào trong đó.
Hải Phỉ Tư cầm tá tới cameras, lấm lét nhìn trái phải một phen, sau đó hướng phía Trầm Tâm kỳ quái nói: "Người đâu, thế nào một cái bóng cũng không thấy."
"Đừng có gấp." Trầm Tâm mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn chằm chằm đường nhỏ trước mắt ,sau đó khinh khẽ đẩy cánh tay Hải Phỉ Tư nói: "Tới, ở chín mươi độ, người nam sinh kia mặc áo sơ mi trắng, có thấy không."
"Chỗ nào? ?" Hải Phỉ Tư theo tay nàng chỉ phương hướng nhìn sang, trườn dài trên đường nhỏ, quả nhiên chậm rãi đi tới một người.
Xa xa nhìn sang, người kia thân hình cao ngất, hình thể gầy, ăn mặc nhất áo sơ mi trắng, trên vai đang cõng một túi sách màu đen, chính không chút hoang mang địa hướng phía các nàng cái phương hướng này đã đi tới.
" Xa quá, không thấy rõ lắm a..." Hải Phỉ Tư nhỏ giọng hướng phía Trầm Tâm lầu bầu nói: "Bất quá nhìn sơ qia dáng dấp mà nói,cũng xem rất đẹp trai."
"Đúng là vậy, người ta vốn chính là dễ nhìn." Trầm Tâm quay đầu lại nhìn Hải Phỉ Tư liếc mắt, cười nói: "Trước đây trường học năm thứ hai của chúng ta, nữ sinh thầm mến cậu ta, từ lớp mười đến cấp ba, có thể xếp hàng cửa trường học vàp."
"Lợi hại như vậy..." Hải Phỉ Tư nửa tin nửa ngờ, cảm khái nói: " Mượn cậu ta cho Phan Đình có thể kế hoạch thành công, như đã nói qua, trường các người ở năm đầu là ai, nữ sinh vì sao đều thầm mếm hắn, lẽ nào năm thứ nhất không có nữ sinh thích sao? ?"
"Bởi vì năm thứ nhất là tôi rồi... Đương nhiên không có nữ sinh sẽ thích..." Trầm Tâm đưa tay chỉ cái mũi của mình, cười nói: "Bất quá cũng đáng tiếc Tô Việt, bởi vì tôi nổi danh trước cụ ta, làm hại cậu nhiều năm như vậy, đều là ngàn năm lão nhị..."
/497
|