Chương 438: Em nguyện ý sao 4
“Không nói lời nào??” Trần Diệc Nhiên khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt, tay anh trên lưng của cô, nhẹ nhàng mà xoa, một chút lại một chút, như có như không, như muốn trêu chọc cô.
“Em……” Điềm Tâm thân mình nhịn không được run nhè nhẹ.
Người này…… Vì cái gì đột nhiên trở nên hư như vậy ……
Cô cắn miệng, đôi mắt đầy sương mù mang theo một tia giận dữ nhìn nụ cười trên môi anh.
Trần Diệc Nhiên cũng không nói lời nào, chỉ là cúi người tiếp tục hôn lên cổ cô, lưu lại một cái lại một cái ấn ký.
Điềm Tâm cảm thấy thân hình chính mình giống như đã không còn nghe theo cô nữa.
Khát vọng xa lạ trong lòng kia ngày càng mãnh liệt, chính là Trần Diệc Nhiên lại giống như là như có như không đùa giỡn cô.
Không phải chính anh nói muốn ăn cô sao??
Như thế nào còn không ăn!?
Điềm Tâm trong ánh mắt cơ hồ sắp phát ra lửa.
Trần Diệc Nhiên lại giống như hoàn toàn không phát hiện ra, vươn đầu lưỡi trơn trượt, từng chút trêu đùa nhụy hoa cô, Điềm Tâm chỉ cảm thấy cái loại cảm giác này vừa ngọt ngào lại vừa thống khổ.
“Ngô…… Nhiên ca ca……” Cô rốt cuộc nhịn không được thấp giọng mà gọi tên anh.
“Ân??” Trần Diệc Nhiên hơi hơi ngẩng đầu, một đôi mắt sâu thẳm đã nổi mưa rền gió dữ trong đó, lại còn mang theo một tia lý trí, anh nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, thanh âm khàn khàn hỏi: “Rốt cuộc muốn hay không??”
“……” Điềm Tâm thẹn thùng mà nhắm mắt lại, cắn cắn môi, phát ra tiếng giống như muỗi, hừ một tiếng: “Muốn……”
Cô vừa dứt lời, Trần Diệc Nhiên sớm đã nhẫn nại lâu rốt cuộc thong thả mà ôn nhu tiến vào thân thể của cô.
“A……” Điềm Tâm đau đến kinh hô một tiếng, nước mắt nháy mắt liền rớt xuống dưới.
Trần Diệc Nhiên cúi người lấp kín cánh môi hồng nhuận của cô, hôn thật ôn nhu, làm cô giảm bớt đau đớn.
Anh có thể cảm nhận được thân thể của cô, ấm áp mà khẩn trất bao vây lấy anh, tim anh đập mau như muốn văng ra ngoài.
Nhưng anh vẫn tận lực mà khắc chế chính mình, thẳng đến thân mình Điềm Tâm không hề căng chặt nữa, mới chậm rãi chuyển động, mang cô tinh tế mà thăm dò cái thế giới xa lạ kia.
Ngoài cửa sổ ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng, chiếu vào căn phòng kiều diễm này.
Đêm đã khuya, Điềm Tâm lại có cảm giác như tỉnh rượu.
Cô hơi hơi quay đầu, nhìn gương mặt trắng nõn của Trần Diệc Nhiên, nghĩ vừa rồi phát sinh hết thảy, nhịn không được mà mặt đỏ ửng.
“Nhìn cái gì hả??” Đôi mắt ngọc kia hơi mở, lập loè lộng lẫy phát sáng, mang theo ý cười, nhàn nhạt mà nhìn cô.
Điềm Tâm lại đỏ mặt, quay đầu đi, thanh âm lúng túng nói: “Cái gì cũng chưa xem.”
“Ngô…… Có phải hay không…… Lão bà đại nhân không có thỏa mãn??” Trần Diệc Nhiên duỗi tay ôm chầm bả vai Điềm Tâm, ở bên tai cô thấp giọng mà ái muội nói: “Rốt cuộc nhịn hai mươi năm…… Nếu là lão bà đại nhân không có thỏa mãn nói, anh còn có thể miễn cưỡng kiên trì một chút.”
“Tránh ra.” Điềm Tâm tức khắc mặt đỏ đến cổ: “Ai nhịn hai mươi năm a, ai nhịn hai mươi năm a!! Anh đừng cho có nói bậy a…… Em hiện tại eo còn rất đau, không cho chạm vào em!”
“Ân, vậy xem như anh nhịn hai mươi bảy năm được không??” Trần Diệc Nhiên mặt đầy ý cười mà bắt bẻ cô, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó thấp giọng hỏi: “Vậy em muốn miễn cưỡng thỏa mãn anh một chút không?”
/497
|