Chương 447: bị giành trước một bước 3
Edit: Bỉ Ngạn
“Gì!?” Điềm Tâm kinh ngạc nhìn cô ta, đè thấp thanh âm hỏi: “Ý của cậu là…… Cậu cùng Lục Dật Tiêu là đang làm gì??”
“Ách……” Thẩm Tâm quay đầu đi, làm bộ không để ý tới cô.
“Không phải đâu, hai ngươi còn chưa có làm chuyện đó?” Điềm Tâm vòng đến trước mặt Thẩm Tâm, chìa tay hướng tới cô ta quơ quơ nói: “Hai ngươi biết nhau cũng đã hai mươi năm a?? Nhiều năm như vậy, Lục Dật Tiêu đều không có xuống tay với cậu?”
“Cái gì hai mươi năm a?” Thẩm Tâm tràn đầy hắc tuyến nhìn cô nói: “Ai sinh ra liền cùng anh ấy yêu đương a?”
“Vậy xem như từ tiểu học lớp 6 bắt đầu nói, hai ngươi cũng nên ở bên nhau bảy năm đi?” Điềm Tâm nhịn không được đưa tay chọc chọc cánh tay Thẩm Tâm nói: “Tớ nhớ rõ chúng ta cùng học với nhau từ lớp mười, hai cậu ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa có…… Nga…… Không, tớ nhớ rõ chúng ta học cùng nhau thời sơ trung, cậy đã được Lục Dật Tiêu hôn qua đi? Từ từ…… Làm tớ nghĩ lại, giống như thời tiểu học, cũng thấy quá hai cậu hôn môi??”
“Phi, thời tiểu học tùy tiện nói thân một chút là có thể gọi là hôn môi sao?” Thẩm Tâm trừng mắt liếc cô một cái.
“Làm ơn, cậu nhìn lại một chút đi lúc ấy ta mới lên sáu tuổi mà Lục Dật Tiêu là sinh viên năm nhất, khi cậu còn nhỏ như vậy, anh ấy hôn đại một cái nhưng đây là dành cho một đứa bé, không cảm thấy đây là hôn môi, nhưng Lục Dật Tiêu lớn tuổi như vậy, anh ấy chắc không nghĩ chỉ là hôn bình thường với con nít đâu.” Điềm Tâm đột nhiên im lặng.
“Kia lại làm sao vậy, đối với một học sinh tiểu học hắn cũng có thể xuống tay, cậu nói loại người này có đáng tin?” Thẩm Tâm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đó là anh ấy thích cậu a.” Điềm Tâm nhún vai, vẻ mặt đương nhiên nhìn Thẩm Tâm.
“Dù sao chính là đối với anh ấy hạ không được quyết tâm.” Thẩm Tâm trầm mặc một lát, gằn từng chữ một nói.
“Vì cái gì a? Chung quy cũng không đến mức cậu đã chịu quá nhiều tình cảm bi thương?” Ánh mắt Điềm Tâm nghi hoặc nhìn cô ta.
“Nói không nên lời vì cái gì……” Thẩm Tâm cúi đầu, nhẹ nhàng đá viên đá dường như là vô tôi trên đường, thanh âm dừng một chút, lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt u oán nhìn Điềm Tâm nói: “Không thể tưởng tượng được cậu lại bị cướp ngay trước mặt tớ……”
“……” Điềm Tâm im lặng, sau một lúc mới nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ Lục Dật Tiêu không có chủ động yêu cầu sao, hoặc là…… Bá vương cứng trên cung??”
“A?” Thẩm Tâm trầm ngâm, sau đó lắc lắc đầu nói: “Anh ấy trái lại tưởng bá vương cứng trên cung…… Thật ra mỗi lần muốn đều bị tớ đạp xuống giường……”
“Tớ đi…… Tớ phải có biện pháp giải quyết thật tốt chuyện này……” Điềm Tâm thở ra một cái.
“Quên đi, cậu như vậy liền có thể đá Lục Dật Tiêu xuống giường?” Thẩm Tâm khinh bỉ nhìn cô nói: “Ngươi muốn đấu với Trần Diệc Nhiên, chỉ với đẳng cấp của anh ta, ba mươi hai liền có thể trị được tính bướng bỉnh của cậu, bảo không chuẩn đến lúc đó cậu sẽ là người tự động hiến dâng cho anh ta.”
“……”
Nima, quả nhiên phúc hắc hiểu người phúc hắc.
Ánh mắt Điềm Tâm phức tạp nhìn Thẩm Tâm, chỉ cảm thấy hận đến ngứa răng.
“Như thế nào lại không nói?” Thẩm Tâm ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô, duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô nói: “Chẳng lẽ thật ra là cậu tự chủ động hiến dâng a? Tớ đi…… Thật là bị ta nói trúng rồi a.”
“Phi! Tớ là bị bắt!! Bị bắt!!” Điềm Tâm kích động nhảy dựng lên.
“Bạn thân yêu, cậu có biết không, từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần nói dối, cậu lại không nhịn được mà dậm chân, giọng nói cũng bất giác trở nên lớn hơn.”
/497
|