Tuyết hôm qua dĩ nhiên rơi cả một đêm, cả một tiểu khu được bao phủ trong màn tuyết trắng mịt mờ.
Sáng sớm, nhân viên trong tiểu khu còn chưa kịp xúc tuyết, tuyết mới đã rơi xuống, xõa tung trên mặt đất trải ra một tấm thảm liên miên, dấu chân lúc đến của anh từ bên ngoài hàng rào gỗ màu trắng kéo dài vào trong.
Nguyễn Lưu Tranh dừng lại một lát, âm thầm đi vào trong tuyết, hàng dấu chân anh để lại trước đó liền bị dẫm lộn xộn.
Lên xe xong, trên kính chắn gió có một tầng sương mỏng, tuyết trắng cây xanh bên ngoài trở nên mơ hồ không rõ.
Anh mở cần gạt mưa, cùng với khí ấm trong xe bốc lên, chút sương đó cũng dần tản đi, nhưng khí nóng nhanh chóng tràn đầy không gian trong xe, cũng khiến người ta ngột ngạt đến mức khó chịu.
Cô mở một khe cửa nhỏ cho thông khí, trên kính chiếu hậu ngoài xe, tích tụ một tầng tuyết mỏng, nhớ đến cảnh hôm qua ở bệnh viện chơi ném tuyết cùng anh, lúc này lại không có tâm tình bốc đống tuyết kia đi.
Những lời Bùi Tố Phân vừa mới nói, như vẽ ra giữa anh và cô một đường chiến hào thật dài, chợt đem tất cả những thứ vốn đang mơ hồ không rõ phân định rõ ràng.
Xe vẫn đỗ như cũ, anh không lập tức lái xe, màn sương vừa mới tan đi lại bao phủ lên.
Nguyễn Lưu Tranh đột nhiên nhớ tới trước kia, cũng là lúc giá rét như vậy, cũng vẫn ngồi bên cạnh anh như vậy, cô thường dùng ngón tay viết chữ và vẽ lên cửa sổ xe.
Vẽ một hình trái tim, bên trong viết “Học trưởng Ninh.
”Vẽ hai người tí hon nắm tay nhau.
Vẽ xuân hạ thu đông, vẽ đủ các thứ linh tinh, vẽ cả tâm tư bé nhỏ của cô.
Cô chưa bao giờ keo kiệt bày tỏ tình cảm của mình, cho dù là chuyện anh biết rõ, chỉ có điều, đôi khi có phải bày tỏ quá mức nhiệt tình, ngược lại sẽ khiến người ta sợ hãi, khiến người ta muốn trốn tránh không?Ngón tay cô lại vươn ra lần nữa, có điều, chỉ nhẹ nhàng lau đi tầng hơi nước bên trong.
“Nhiệt độ không cân bằng sẽ có hơi nước, tầm mắt bị hơi nước che đi tự nhiên sẽ nhìn không rõ.
” Anh chợt nói, giống như đang giải thích hiện tượng trước mắt với một đứa trẻ, ngữ điệu khi nói với Ninh Tưởng là như vậy sao?Ngón tay cô sững lại.
Anh nói xong những lời này liền chậm rãi lái xe đi.
Cô không biết rốt cuộc lúc này trong lòng anh nghĩ như thế nào, anh luôn đối xử với bố mẹ cô vô cùng tốt, anh cũng đã từng nói, con người sống cùng nhau lâu ngày sẽ có tình cảm, anh coi bố mẹ cô là người thân để hiếu thảo, nhưng mẹ cô lại nói với anh như vậy, hơn nữa còn là sau khi hiếu thuận 8 năm trời, bất luận như thế nào, trong lòng anh luôn có chút khó chịu mới phải.
Mặc dù cô biết lời mẹ nói rất đúng, nhưng lúc này, cô lại khó tránh sa vào những lúng túng mà những lời nói này lưu lại, cho nên, đoạn đường đi, cô đều không biết nên nói gì với anh, cuối cùng luôn giữ im lặng.
Trầm mặc là lúng túng, nhưng sau khi mẹ nói những lời đó, cô thực sự không biết đối mặt với anh như thế nào.
Thỉnh thoảng sẽ lén quan sát sắc mặt anh, muốn xem xem anh phản ứng như thế nào, mỗi lần đều chỉ nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh mà nghiêm túc của anh, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thần thái như vậy càng làm cô cảm thấy trong lòng đang treo thứ gì đó.
Cuối cùng xe vững vàng dừng ở bệnh viện, cô gần như muốn lập tức mở cửa chạy đi, tay đã đặt trên cửa xe, lại nghe thấy giọng anh vang lên, “Hôm qua lúc tôi đưa em về đến nhà tôi đã gọi rồi, nhưng em không dậy.
”“…” Cô dừng lại, lời này có ý là….
?Cô chưa quên, cô đã từng tức giận nói với anh, nếu như vần sau cô lại ngủ thì phiền anh gọi cô dậy!“Lưu Tranh, tôi thực sự tạo thành bối rối của em sao?” Anh thấp giọng hỏi.
Cô cảm thấy âm thanh của mình đều cứng lại, cắm trong cổ họng, khó khăn nói ra, “Anh là thầy em.
”Cô không biết mình có biểu đạt ý tứ rõ ràng chưa, anh thông minh như vậy, hẳn đã hiểu rồi chứ.
“Phải, tôi là thầy em.
” Anh lặp lại lời cô.
Cô không quay đầu nhìn anh, không biết lúc này biểu cảm trên mặt anh là gì, sau đó đứng dậy xuống xe, bước nhanh về hướng văn phòng.
Tuyết đọng trên đường đã được dọn dẹp, nhưng tuyết hai bên đường đã đóng thành băng.
Một chiếc xe phía trước đi tới, khiến cô phải đi sang bên đường, nhưng vì bước quá nhanh nên trượt chân một cái, không kiểm soát được ngã xuống đất.
Cô cho rằng mình phải ngã chổng bốn chân lên trời rồi, lại được một đôi tay vững vàng đỡ lấy, phía sau là hơi thở sạch sẽ quen thuộc, cô biết là ai.
“Đi chậm chút.
” Anh nói ở phía sau.
Cô đứng vững, quên luôn nói cảm ơn anh.
Cô cho rằng từ nay về sau anh sẽ khác, nhưng cô nghĩ sai rồi, anh đối với cô vẫn như trước, mỗi ngày dẫn cô kiểm tra phòng, phẫu thuật, mở họp đề tài, cùng cô trực đêm, cùng cô viết sách mới của anh, có lúc buổi tối sẽ gọi điện thoại đến thảo luận vấn về với cô, cô vẫn sẽ nói chuyện điện thoại đến ngủ quên, chưa bao giờ nói tạm biệt anh lúc kết thúc cuộc điện thoại, dường như mỗi cuộc điện thoại sẽ không có lúc kết thúc.
Lúc cuộc sống bận rộn đi qua rất nhanh, bất giác tết âm lịch đã đến.
Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện: Anh đích thân làm phẫu thuật cho ông Liêu, sau khi ông Liêu phẫu thuật ra viện, quả nhiên Liêu Kiệt đến cảm ơn họ, họ từ chối tất cả cái gọi là “bày tỏ”, cuối cùng Liêu Kiệt đặt một giỏ hoa quả trong phòng làm việc, mọi người cùng nhau ăn.
Xe cô cũng đã sửa xong, lấy xe, bảo hiểm, rồi bồi thường gì đó, Tiết Vĩ Lâm đều bàn bạc thỏa đáng cùng cô.
Lại là vòng tròn bệnh nhân xuất viện vào viện, phẫu thuật, mở họp lặp đi lặp lại.
Trước Tết âm lịch một tuần, lịch trực ban dịp Tết cũng đã sắp xếp xong, cô nhìn qua, mình có hai ca, trực đêm Giao thừa.
Giao thừa là ngày đoàn viên, cô cảm thấy không cần liên lụy anh trực cùng mình, khó khăn lắm mới được nghỉ nên ở cùng Ninh Tưởng mới phải, nghĩ cách nói chuyện cùng anh, sau khi ca phẫu thuật buổi chiều kết thúc lại không tìm thấy anh đâu.
Đinh Ý Viên lại mang đến một tin tức nội bộ, không khỏi lo lắng nói ở văn phòng, “Thầy Ninh lại bị bệnh viện tìm, mọi người biết thầy Ninh xảy ra chuyện gì không?”Bác sĩ Trình khinh thường liếc cô ấy một cái, “Đương nhiên chỉ có cô biết!”Đinh Ý Viên hay đối chọi với bác sĩ Trình vậy mà lại không tranh cãi cùng anh ấy, chỉ thở dài, “Cảm giác năm nay là năm xui tháng hạn của bác sĩ Ninh, lần này là có người tố cáo anh ấy nhận phong bì!”“Chuyện đùa!” Bác sĩ Trình xùy một tiếng, “Nói ai nhận phong bì tôi còn tin, Ninh Chí Khiêm nhận phong bì? Đánh chết tôi cũng không tin!”Nguyễn Lưu Tranh cũng không tin! Đánh chết cô cũng không tin! Nhưng ai là người tố cáo? Dựa vào cái gì?Tim Đinh Ý Viên hướng về Ninh Chí Khiêm, đương nhiên cũng không tin, nhưng trước mắt cũng không có cách gì, “Tôi không biết là ai tố cáo, chỉ nghe bố tôi nói vậy, có phải là là mấy người gây sự lần trước không?”Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, “Cũng chỉ là suy đoán, đợi thầy Ninh về hỏi là biết.
”Đinh Ý Viên lo lắng, “Không biết có thể điều tra rõ không, tôi cảm thấy không phải là chuyện vô duyên vô cớ, số tiền cũng hơi lớn, nghe đâu là nhận 10 vạn! Cái này theo quy định sẽ xử lý như thế nào?”“10 vạn?” Bác sĩ Trình cười lạnh, “Cậu ta thật sự thiếu 10 vạn này thì lần trước có trả lại 20 vạn tiền thắng án kia không? Não cô thiếu nếp nhăn à?”Đinh Ý Viên giận dữ, “Anh mới thiếu nếp nhăn! Tôi cũng không tin thầy Ninh nhận thật! Không phải tôi lo lắng sao? Bỏ đi, không cãi nhau với anh nữa, vẫn nên đợi thầy Ninh về đi.
”Tất cả đợi anh về, nhưng mà, hôm đó mãi đến lúc tan ca Ninh Chí Khiêm vẫn chưa về.
Lúc tan ca bác sĩ Trình lại cảnh cáo Đinh Ý Viên một lần, muốn cô ấy đừng đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi, có vài chuyện không phải thật nhưng xào đi xào lại cũng thành thật!Đinh Ý Viên rất oan ức giải thích mình chỉ nói với mấy người.
Nguyễn Lưu Tranh không có tâm trạng nghe họ đấu võ mồm, rời khỏi phòng, đi lên xe, đồng thời ở trong xe gọi điện thoại cho Ninh Chí Khiêm, nhưng mà, điện thoại anh vẫn không nghe.
Xe anh còn đang đỗ ở bệnh viện, chứng tỏ anh còn chưa đi, cô dứt khoát cũng đợi trong xe, đợi anh xuất hiện.
Đợi thẳng đến khi trời tối, cô nhìn thấy chỉ là một cái bóng mơ hồ, nhưng cô biết là anh, chỉ cần liếc qua liền biết là anh!Cô lập tức xuống xe, muốn chạy lên phía trước, bước chân lại ngưng trệ lại, chỉ đứng nguyên một chỗ, nhìn anh từng bước đến gần.
Anh đứng trước mặt cô, thoạt nhìn giống như không xảy ra chuyện gì, đôi mắt sáng lên trong bóng đêm.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cô nôn nóng hỏi, chẳng lẽ đã giải thích rõ ràng rồi? Anh bình tĩnh như vậy?“Em biết hết rồi?” Anh nói nhẹ, đầu mày giãn ra, luôn là bộ dạng hững hờ.
“Em biết cái gì mà biết? Em không biết gì cả! Anh nói rõ mọi chuyện được không? Rốt cuộc có chuyện gì? Em thế nào cũng không tin! Nhất định có người đổ oan cho anh!” Cô tức giận.
Anh gật đầu, “Phải, là có người đổ oan cho tôi, cho nên em không cần lo, không sao đâu! Về nhà đi.
”Anh đi về phía xe mình.
Chỉ một câu như vậy có thể khiến cô yên tâm sao? Cô đuổi theo, “Thầy Ninh, ai đổi oan cho anh?”Anh lại giơ tay xoa xoa tóc cô, “Không biết nữa, không phải là lấy tên thật tố cáo, không phải em tin tôi sao? Tôi cũng tin, cây ngay không sợ chết đứng! Cho nên cuối cùng sẽ có lúc chân tướng lộ ra.
”.
/373
|