Lúc trở về phòng làm việc, Ninh Chí Khiêm đang dẫn đầu một đoàn người đi ra, chuẩn bị kiểm tra phòng bệnh, khóe mắt cô vẫn còn vương lệ, trà trộn vào hàng ngũ, yên lặng đi theo.
Lúc kiểm tra đến phòng bệnh của Chu Vũ Thần, hôn lễ đã kết thúc, sắc mặt Chu Vũ Thần cũng không tốt lắm, có lẽ vẫn là vì đau đầu, Thẩm phu nhân và Thẩm Quy đều ở bên cạnh cô ấy, cô ấy càng nhịn khổ sở, không muốn để họ buồn.
Váy lụa trắng của Chu Vũ Thần đã thay ra, treo ở một bên, trên váy phối với chiếc trâm cài áo hình hoa dành dành.
“Chị, em rất thích chiếc trâm đó, cảm ơn chị.
” Chu Vũ Thần mỉm cười và nói.
Nguyễn Lưu Tranh đi ra từ trong một đoàn bác sĩ và học sinh, “Em thích là tốt rồi.
”“Nhưng em không có gì có thể tặng chị.
” Chu Vũ Thần nói.
“Em có mà!” Ánh mắt Nguyễn Lưu Tranh dịu dàng, “Em khiến mọi người được nhìn thấy cô gái đẹp nhất thế gian, chứng kiến tình yêu đẹp nhất, mọi người phải cảm ơn em với Thẩm Quy mới phải.
”Chu Vũ Thần và Thẩm Quy nhìn nhau cười.
Thời khắc đó, chợt Nguyễn Lưu Tranh không cảm thấy thương cảm nữa, một nụ cười như vậy đã là cực hạn của nhân gian, còn gì có thể vượt qua? Còn gì để tiếc nuối? Chí ít Chu Vũ Thần và Thẩm Quy, họ đều biết tương lai có thể sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không lùi bước, không bi thương, đối mặt, chấp nhận, yêu thương, cho đối phương hạnh phúc trong khoảng thời gian hữu hạn hoặc vô định.
Trên đời này có rất nhiều chuyện sức người không thể thay đổi, nhưng có người lại có thể khiến mỗi phút giây đều nở hoa rực rỡ trong thời gian không thể nào đi ngược chiều.
Sau khi họ rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Quy đuổi theo ra ngoài.
“Chí Khiêm.
”Tất cả mọi người đều dừng bước.
“Chí Khiêm, mai em phải đi rồi, chỗ Tiểu Vũ làm phiền anh.
”“Anh nhất định sẽ làm hết sức.
” Anh trịnh trọng nói.
“Em biết.
” Thẩm Quy cúi đầu, “Trên phương diện ngoại khoa, có mọi người em rất yên tâm, chỉ là sau khi hóa trị và xạ trị, mặc dù em biết cô ấy rất kiên cường, nhất định có thể chịu đựng được, nhưng em không ở bên cô ấy, em…”Ninh Chí Khiêm vỗ vỗ vai anh ấy, “Anh hiểu, anh và bác sĩ Nguyễn có thời gian sẽ đến thăm cô ấy, anh cũng sẽ để bác sĩ Nguyễn ở cùng cô ấy, không phải quan hệ của cô ấy với bác sĩ Nguyễn rất tốt sao?”“Cảm ơn anh…” Thẩm Quy cũng vỗ vai anh, sau đó vịn lấy anh, ôm một cái, chẳng khác gì hôm tới, chỉ có điều, hôm tới là trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, mà lúc này, là trông cậy.
Cái ôm giữa đàn ông có ý nghĩa gì? Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ một chút, từ ngữ tràn vào trong đầu toàn là các loại tâm đầu ý hợp, đối xử chân thành, và tin tưởng lẫn nhau.
——Hôm nay không có phẫu thuật, nhưng Nguyễn Lưu Tranh còn bận hơn so với hôm có phẫu thuật.
Mới khai xong tất cả y lệnh, tiếp nhận bệnh nhân tới.
“Bác sĩ Nguyễn đi làm kiểm tra.
” Ninh Chí Khiêm lên tiếng.
Cô lập tức đi, kiểm tra xong quay về viết bệnh án, vừa viết xong chữ cuối cùng, thầy Ninh lại hạ lệnh, “Bác sĩ Nguyễn, đi thay thuốc, cắt chỉ cho bệnh nhân.
”Ừm, có hai bệnh nhân phải cắt chỉ, và rất nhiều bệnh nhân phải thay thuốc.
Vì vậy cô lại chạy đến phòng bệnh như ngựa không dừng vó.
Phòng chăm sóc đặc biệt có bất thường!“Bác sĩ Nguyễn đi kiểm tra xem!”Ống dẫn lưu của bệnh nhân xảy ra vấn đề.
“Bác sĩ Nguyễn!”Tóm lại, tất cả những tình huống phát sinh cần xử lý, đều là một câu: “Bác sĩ Nguyễn!”Cô giống như một con quay, vòng tới vòng lui giữa phòng bệnh, phòng chăm sóc đặc biệt và văn phòng, ngay cả Đinh Ý Viên cũng cảm thấy mình nhàn nhã đến mức quái lạ…Buổi trưa, khoa cấp cứu gọi điện đến xin giúp đỡ, bệnh nhân chấn thương ngoại khoa, não bộ bị thương tụ máu, cần phải làm phẫu thuật cấp cứu.
Đã phái Trình Châu Vũ đi rồi, cũng không quên bồi thêm câu, “Bác sĩ Nguyễn! Đi cùng thầy Trình đi!”Cô lại hổn hển co giò chạy, quần áo của cô đã mướt mồ hôi!Trình Châu Vũ đi cùng hàng với cô, nhỏ giọng hỏi, “Có phải cô đắc tội gì với thầy Ninh của cô không?”“…” Tình huống hôm nay có chút quen quen, có lẽ cô đã thực sự đắc tội với anh, nhưng không phải anh sai cô làm cơm, nếu là làm cơm cô nhất định sẽ cãi, sống chết không làm! Nhưng đây là công việc! Công việc!“Hôm nay cô làm sạch sẽ cả phần việc của Đinh Ý Viên rồi!” Biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác của Trình Châu Vũ giấu cũng không giấu nổi!Cô cũng phát hiện ra rồi!Xử lý xong bệnh nhân kia của khoa cấp cứu với Trình Châu Vũ, đã là hơn ba giờ chiều, cho bệnh nhân vào phòng bệnh xong cô thở phào một hơi, chủ nhiệm Ninh đến phòng khám rồi…Quá tốt!Cô ngồi xuống chuẩn bị viết bệnh án của bệnh nhân này, nhưng mà, còn chưa ngồi ấm chỗ, điện thoại đã tới.
“Bác sĩ Nguyễn, chủ nhiệm Ninh gọi cô đến phòng khám.
” Học sinh nghe điện thoại nói.
“….
” Đầu cô mướt mồ hôi, đờ đẫn cầm cây bút trong tay.
Cô có chỗ chưa nghĩ ra, lần trước bị lúc anh sai bảo giống hệt con lừa là vì cái gì, vậy hôm nay lại là vì cái gì? Vẫn là cuộc điện thoại hôm qua sao?Trình Châu Vũ rút cây bút trong tay cô ra, “Để tôi viết, cô mau đi đi.
” Trong lời nói, tràn đầy thông cảm.
Cô lau mồ hôi một cái, rề rà chạy đến phòng khám.
Bệnh nhân ở phòng khám xếp hàng dài, cô thò đầu vào trong dò xét, anh liếc mắt một cái liền thấy được, “Vào làm kiểm tra.
”“…” Được rồi, cô tiếp tục.
Sau đó viết bệnh án, điền đủ các loại đơn kiểm tra…Mãi đến năm giờ, bệnh nhân đã ít đi rất nhiều, anh mới nói, “Được rồi, về văn phòng đi.
”Ồ? Thả cô rồi? Cô cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi…Cô nghi ngờ vừa đi vừa quay đầu nhìn, chẳng lẽ không phải sai cô chạy một chuyến nữa?Kết quả là cô đã quá lo lắng, anh thực sự không nói gì nữa, cô bước nhanh về văn phòng.
Lúc tan ca, vì sáng sớm đã nói với anh tối sẽ ở ngoài bệnh viện đợi xe anh, hơn nữa trải qua trận dạy dỗ hôm qua, cho nên lần này không “tự tiện” đi nữa, mà lúc rời khỏi văn phòng đã gọi điện thoại cho anh, nhưng kêu rất lâu anh cũng không nhận, cô đoán chắc là đang bận, dù sao hôm nay anh ở phòng khám, sẽ không tan ca muộn, cô liền đi thẳng ra khỏi bệnh viện, đến chỗ sớm nay xuống xe đứng đợi.
Hôm nay thực sự là một ngày chân không chạm đất, cuối cùng cũng tan ca, buông lỏng một chút, vẫn rất mệt, trên đường đi, cô vừa đi vừa ngáp, có điều, dọc đường vẫn mạnh mẽ sốc lại tinh thần, nhìn những chiếc xe đi qua bên cạnh, nhỡ đâu trong đó có một chiếc là của anh thì sao?Nhưng mà, không có.
Đi đến chỗ buổi sáng đã nói, cô vừa ngáp vừa gọi điện thoại cho anh, vẫn không nghe…Vì vậy cô gửi tin nhắn, tiếp thu dạy dỗ không phải sao?‘Em ở ngoài đợi anh rồi, khi nào anh ra?’Tin nhắn đã gửi nhưng không có hồi đáp…Cô chỉ có thể đứng đó đợi tiếp, đợi đến khi cô sắp ngủ gục trên đường, chợt giật mình tỉnh lại, gọi điện thoại cho anh lần nữa, cuối cùng lần này anh đã nghe.
“Ơ? Anh ở đâu vậy? Em đang ở ngoài đợi anh rồi.
” Cô ngáp và nói.
“Anh về nhà rồi.
” Bên kia truyền đến giọng nói lãnh đạm.
“…” Quá đáng lắm rồi? Cô hơi không thích ứng được…“Anh… không phải đã nói tan ca em đợi ở ngoài sao?” Trong lòng cô đang có một cây đuốc đang cháy đùng đùng, một ngọn lửa tức giận, cô bị anh giày vờ cả một ngày, giờ lại đợi đến mức nhũn cả hai chân, kết quả anh nói đã về nhà?! Ninh Chí Khiêm, anh nhỏ mọn như vậy, rốt cuộc có phải đàn ông không?“Anh có đồng ý với em sao?”Anh lạnh lùng hỏi lại.
“…” Cơn tức của cô không có chỗ trút, cũng lạnh lùng trả lời, “Em biết rồi, tạm biệt!”Vốn dĩ cô còn muốn hỏi một câu, vì sao về mà không gọi điện thoại nói cho em? Nhưng cô nhớ đến cảnh hôm qua anh oán trách cô không gọi điện thoại cho anh, nên rất mau chóng nhận định vốn dĩ anh đang trả thù cô!Cô nhớ đến một câu anh đã từng nói: Lưu Tranh, anh là người có thù tất báo.
Ha ha! Nhận thức của anh đối với bản thân mình vẫn thật sự sâu sắc!Hai chân cô mềm nhũn, đi về phía trạm tàu điện ngầm, trong lòng đang tức giận gào thét, Ninh Chí Khiêm, tốt nhất anh nên cầu nguyện, đừng để có một ngày rơi vào tay em! Đừng có lúc cầu xin em!Trong lòng vừa chửi mắng, vừa tiếp tục đi về phía trạm tàu điện, đang vận dụng tất cả những từ chửi người mà cô biết, sau đó bên cạnh đột nhiên có một tiếng còi xe vang lên.
Cô liếc mắt nhìn một cái, xe anh đang chậm rãi đi bên cạnh cô.
“…” Không phải về nhà rồi sao?Xe dừng lại, cửa sổ mở ra, anh ở bên trong lãnh đạm nói, “Lên xe.
”Cô liếc anh một cái, không thèm để ý đến anh.
Anh liền xuống xe, túm cánh tay cô nhét vào trong xe.
“Làm gì hả? Anh bị bệnh à! Đồ thối tha! Tiền mãn kinh!” Cô bị nhét vào trong xe, còn muốn trốn ra.
Anh chặn cửa xe lại, “Nếu em muốn chạy, bây giờ anh hôn em ngay lập tức, ở đây! Bây giờ!”“…” Cô nhìn xung quanh, muốn nhìn xem có người quen đi qua không…Anh mau chóng phi lên xe, khóa cửa, vội vã lái xe.
Cô nghĩ đến cả ngày hôm nay bị anh “hành hạ”, vừa tức giận vừa uất ức, đang suy nghĩ rốt cuộc phải thế nào mới có thể hòa nhau một ván?Đang nghĩ, thì có một câu nói vang lên, “Thế nào?”“Cái gì thế nào?” Cô tức giận hỏi.
.
/373
|