Suy nghĩ chuyện này là gốc rễ của đàn ông, lại thấy mình và anh ở chung thì ít xa cách thì nhiều, chắc là ở phương diện này đã thiếu nợ anh, anh là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lúc tuổi trẻ sung sức nhất đều phải dựa vào nín nhịn để vượt qua, cũng có chút đáng thương, bản thân mình và anh cũng coi như đã trải qua sinh ly tử biệt, phần tình cảm này, cả đời cũng sẽ không xa không rời.
Nghĩ nhiều như vậy, chính bản thân cô sáng sớm cũng bị mình làm cảm động, trong mắt hơi có ánh lệ, chuyên tâm an ủi anh, “Giữa chúng ta đừng vì mấy chuyện nhỏ này mà để ý, không gì có thể trở thành trở ngại trong tình cảm của chúng ta, mặc kệ anh biến thành bộ dạng gì, tình cảm của em đối với anh đều sẽ như vậy.
”Cô rất ít khi thổ lộ tình cảm sâu sắc chân thành như vậy, điều này hoàn toàn là vì an ủi tâm trạng sa sút của anh.
Nhưng mà, sắc mặt anh không có đen nhất, chỉ có càng đen hơn, âm trầm, tựa như cô nợ anh mấy trăm vạn vậy.
Hồi lâu, từ trong miệng anh phun ra một câu, “Canh thịt hươu? Em xác định?”“…” Cô nhướn nhướn mày, có gì không xác định, thịt dê ôn bổ, mọi người đều có thể ăn.
“Không cần!” Biểu cảm của anh là lạ, tựa như đang uy hiếp, “Em cũng đừng hối hận.
”“…” Hối hận cái gì? Mới sáng sớm nói chuyện đã không hiểu! Vừa vặn đúng lúc Ninh Tưởng xuống, vui vẻ chào bố mẹ, cô không để ý đến anh nữa, đứng dậy bưng bữa sáng cho Ninh Tưởng.
Ăn sáng xong, cô và anh cùng nhau lên đường tới Bắc Nhã.
Đã báo cáo rồi, cũng đã gặp chủ nhiệm Lưu rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đến Bắc Nhã học với thân phận là học sinh học tiến sĩ, nhưng không có cảm giác xa lạ gì đó, tất cả đều là thứ cô quen thuộc, nhưng mà, Bắc Nhã so với năm trước vẫn có chỗ bất đồng, chỗ bất đồng là, học sinh và người bồi dưỡng đã đổi một nhóm lại một nhóm, mà trong số bác sĩ của Bắc Nhã, còn thiếu mất một Trình Chu Vũ.
“Bác sĩ Trình đi đâu rồi?” Cô lặng lẽ hỏi Ninh Chí Khiêm.
Ninh Chí Khiêm còn bày ra biểu cảm kinh ngạc, “Ra nước ngoài giao lưu một năm rưỡi rồi, anh chưa nói với em sao?”Cô lắc đầu, anh nói lúc nào?Vốn dĩ cô còn muốn nghe ngóng một chút chuyện bát quái gì đó, nhưng mấy cô y tá ồn ào vây vào, ôm lấy cô vừa cười vừa nhảy, biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh đối với sự trở lại của cô.
Lại một lần nữa gặp đồng nghiệp và bạn bè trước kia, cô cũng rất vui mừng, hỏi thăm mỗi người, nói chuyện vài câu, liền nghe thấy một giọng nữ vang lên, “Ây, đại tiến sĩ Nguyễn nhà chúng ta cuối cùng cũng đấu tranh trở lại rồi.
”Người có thể dùng ngữ điệu kiểu này nói chuyện chỉ có một – Đinh Ý Viên.
Nghe thấy lời hoan nghênh ngầm có chế nhạo quen thuộc của cô Đinh, cô không nhịn được cười, theo lời của cô ấy là cười không cần mặt mũi, “Đúng vậy, tôi lại mặt dày quay lại, xem mấy người nào đó như thế nào.
”Đinh Ý Viên cũng bị vẻ mặt này của cô chọc cười, “Cũng không biết học theo ai, một cô gái ngoan ngoan nhà người ta lại không biết xấu hổ như vậy.
”Trước kia cũng như vậy, lời nói của Đinh Ý Viên luôn ác liệt như thế, mà tính cách của Nguyễn Lưu Tranh thì mềm mại rất nhiều, nội tâm cũng trấn định rất nhiều, nếu gặp phải người không đáng để kết giao, cô sẽ lạnh nhạt và giữ khoảng cách, không rảnh để ý, nhưng tiếp xúc lâu dần, quan niệm thị phi của Đinh Ý Viên rất rõ ràng, hơn nữa tinh thần trọng nghĩa tràn đầy, dần dần quen rồi, liền hình thành hình thức chung sống như vậy, Đinh Ý Viên tiếp tục dùng lời nói áp đảo người, mà ngược lại cô biết tính cách của Đinh Ý Viên, nên luôn nói chêm chọc cười không cần mặt mũi với Đinh Ý Viên, hai người lại đều là học trò của Ninh Chí Khiêm, số ca phẫu thuật đã làm cùng nhau nhiều vô số, một loại tình hữu nghị đặc biệt đã nảy sinh dựa vào miệng lưỡi tôi một câu anh một câu khi cùng chung chiến tuyến.
Lúc này hai người gặp lại, cũng đấu võ mồm một trận trước, sau đó mới ôm nhau.
“Hoan nghênh trở về, cố lên.
” Đinh Ý Viên nói bên tai cô.
“Ừm! Cảm ơn cô!”Ngày đầu tiên cô còn chưa bận rộn lắm, cô cũng quen biết với chủ nhiệm Lưu, ngược lại cũng tự tại hơn một chút so với một học trò khác.
Đinh Ý Viên đã chính thức ở lại viện hai năm, vẫn theo Ninh Chí Khiêm học, cố định theo anh làm phẫu thuật.
Giao ban xong, hội nghị khoa vừa kết thúc, các cô liền đi theo thầy của mình bận rộn làm việc.
Lúc Đinh Ý Viên đi kiểm tra phòng bệnh, còn nháy mắt với cô, “Bây giờ, thầy Ninh là của một mình tôi rồi!”Nguyễn Lưu Tranh cười khúc khích, nhớ tới tình hình “tranh sủng” với Đinh Ý Viên lúc mới tới Bắc Nhã, theo bản năng nhìn trộm thầy Ninh nào đó một cái, ây gu, gương mặt đứng đắn của người nào đó tựa như đang dán lên sáu chữ: Tôi là chính nhân quân tử, hừ, quả nhiên là một tên “ra vẻ đạo mạo”! Có phải cùng một người với thẩy Ninh xem quảng cáo nam khoa lúc sáng không vậy?Lời của Đinh Ý Viên là nói đùa, đương nhiên cô biết rõ, con người Đinh Ý Viên này thẳng thắn, cộng thêm mồm mép lanh lợi, hơi có hiệu lực, những cái khác cũng không có gì không tốt, chuyện cướp bạn trai phá hoại tình cảm của người khác tuyệt đối sẽ không làm, thứ thuộc về mình mà mình thích tất nhiên sẽ đi tranh giành, nhưng nếu như đối phương không phải người tự do nữa, cô ấy cũng sẽ không làm chuyện nham hiểm, tự biết khó mà lui.
Rất tốt.
Chỉ là, cô ấy và Trình Chu Vũ, không có tập sau sao?Kỳ thực cô cảm giác Đinh Ý Viên và Trình Chu Vũ có một kiểu oan gia vui vẻ, đã từng cảm thấy rất hấp dẫn, có điều chuyện tình cảm, chỉ có tự mình biết mùi vị.
Lúc ăn cơm trưa, Nguyễn Lưu Tranh bưng hai hộp cơm đi mua cơm, Đinh Ý Viên đuổi theo, vừa nhìn thấy cô đã tràn ngập khinh bỉ, “Xem dáng vẻ cô vợ nhỏ của cô kìa! Tâm cơ girl! Tự nguyện làm chân sai vặt, mới bắt đầu đã bắt lấy thầy Ninh như thế sao? Tôi nói với cô này, tôi là xem thường làm như vậy! Tìm đàn ông còn phải tự tôi đi hầu hạ, mỗi ngày tôi đều mệt muốn chết, hận không thể có người hầu hạ tôi mới được!”“Được được được, cô là đại nữ nhân, tôi là cô vợ nhỏ! Cô là đại biểu nữ quyền, tôi không có tiền đồ.
” Nguyễn Lưu Tranh biết tranh cãi với cô ấy không có ý nghĩa, dứt khoát hùa theo lời cô ấy.
Đinh Ý Viên nghe xong cũng cười, “Ya, tôi cũng nghe nói một vài chuyện cũ của hai người, tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc thầy Ninh có gì tốt, khiến cô thương nhớ nhiều năm như vậy? Tôi cảm giác, độ lâu bên của tình cảm đối với tôi không cao, thích một người từ trước tới giờ chưa ai quá nửa năm, nửa năm là không có hứng thú nữa.
Tôi nới với cô chứ, tôi không cần thầy Ninh không phải vì anh ấy không thích tôi, mà là vì tôi không thích anh ấy! Ừm, trừ việc đẹp trai một chút, y thuật tốt một chút, tôi phát hiện ra anh ấy không có ưu điểm gì khác, trừ lúc giảng bệnh án nói nhiều ra, cả một ngày trời anh ấy có thể không nói một câu! Cũng chưa bao giờ nói đùa! Kiểu này, chắc tôi bị nghẹn chết, sao cô còn sống nhiều năm như thế?”Nguyễn Lưu Tranh mím môi cười, không trả lời cô ấy.
Đinh Ý Viên hứng thú với điều này, quấn lấy cô hỏi, “Cô nói xem, cô và anh ấy ở cùng nhau không ngột ngạt sao? Cuộc sống như vậy còn gì thú vị?Ngột ngạt? Không nói chuyện? Không nói đùa?Cô âm thầm buồn cười, nếu như cô nói với Đinh Ý Viên ở chỗ riêng tư anh có dáng vẻ gì, Đinh Ý Viên có được mở rộng tầm mắt không? Có điều, cô sẽ không nói, khiến người của toàn thiên hạ đều cho rằng anh trầm mặc ít nói lạnh lùng không có tế bào hài hước cũng tốt, sống cùng với anh, lạc thú rất nhiều, hừ hừ, đó là lạc thú của một mình cô!Cuối cùng Đinh Ý Viên cũng không thể có được đáp án từ chỗ cô, hầm hừ tức giận, cù cô ngứa cả dọc đường.
Cho nên nói, phụ nữ hết hôn và chưa kết hôn vẫn có khác biệt, ít nhất người đã làm mẹ như Nguyễn Lưu Tranh sẽ không trêu đùa với bạn bè ở chỗ đông người, đó là chuyện cô làm khi hai mươi tuổi, sau này, thực sự chưa từng có nữa, hiếm thấy, Đinh Ý Viên vẫn giữ gìn được một trái tim trẻ con.
Buổi chiều, Nguyễn Lưu Tranh bị chủ nhiệm Lưu sắp xếp đi phòng thực nghiệm, lần này không thể cùng về nhà với Ninh Chí Khiêm, hơn nữa, lúc cô về nhà có gọi điện thoại cho anh, anh không nhận, có lẽ còn đang bận, vì vậy, để lại tin nhắn cho anh, tự mình về nhà trước.
Về đến nhà cũng đã hơn bảy giờ, Ninh Ngộ và Ninh Hồi đang uống sữa, cô nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh hai đứa, Ninh Hồi đã ngủ trong lòng Ôn Nghi, cái miệng nhỏ vẫn chùn chụt hút chút sữa cuối cùng, mà Ninh Ngộ trong lòng bảo mẫu thì dễ tỉnh giấc hơn Ninh Hồi, vốn dĩ đã khép mắt rồi sau khi nghe thấy tiếng nói liền mở mắt, ánh mắt ngập nước trong suốt sau khi nhìn thấy mẹ, liền cười với cô, sữa tràn ra từ khóe miệng, chảy đầy ra xung quanh.
“Thằng nhóc nghịch ngợm này.
” Cô lau sữa cho cậu bé, vỗ vỗ tay, nhẹ giọng nói, “Mẹ bế có được không?”Nhóc con lập tức “a a” hai tiếng, vươn tay ra.
Cô cười, trong giây phút ôm lấy con trai vào lòng chỉ cảm thấy tràn đầy, toàn là thỏa mãn.
Tan ca về nhà, có ngọn đèn ấm áp, có người mình yêu, chơi đùa cùng con cái, là hạnh phúc cô đã từng khát vọng nhất.
Mãi đến khi Ninh Ngộ và Ninh Hồi ngủ say rồi, cô mới cùng Ôn Nghi đặt bọn trẻ xuống giường trẻ con, đi xuống nhà ăn cơm.
Ninh Tưởng ở trong phòng làm bài tập, những người khác trong nhà đã ăn trước, để phần cơm cho cô và Ninh Chí Khiêm.
Cô vào phòng bếp nhìn qua, ồ, món hôm nay không phải mấy món cô nói với dì giúp việc lúc sáng!“Dì ơi, không làm cá hấp và thịt hươu sao?” Cô cũng không có ý khác, chỉ thuận miệng hỏi.
“À, sau đó Chí Khiêm gọi điện về, nói buổi tối không ăn cái đó, đổi thành mấy món này.
” Dì vội nói.
Mấy thứ này, toàn là thứ cô thích ăn….
Hơn mười giờ Ninh Chí Khiêm mới về nhà, cô còn chưa ngủ, thu xếp cơm tối cho anh, liền nhớ đến chuyện này, tiện miệng nói, “Em đã nói với dì bảo mẫu buổi tối ăn gì rồi, anh còn đổi lại.
”Ninh Chí Khiêm liền yên lặng nhìn cô.
“Nhìn em như thế làm gì? Sợ hãi nha!” Cô xới một bát cơm đặt trước mặt anh.
Anh thu hồi ánh mắt, lại kéo cổ tay cô, một tay khác vòng trên eo cô, cô liền ngồi trong ngực anh.
Anh hôn một cái lên mặt cô, hoảng sợ đến nỗi mặt cô đỏ bừng, sáng sớm còn nói anh có quy củ, chí ít ra khỏi phòng ngủ sẽ không lộn xộn, bây giờ đến tối đã vả mặt cô.
“Đừng làm loạn, lát nữa có người thấy!” Cô giãy giụa muốn đứng lên.
.
/373
|