?Giọng cô khàn khàn, có chút gấp gáp, hai má cũng đỏ ửng lên.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đẹp đẽ lấp lánh, “Chẳng lẽ em cảm thấy, một cái bệnh cảm mạo bé xíu xíu của em còn phải phiền đến chuyên khoa hô hấp với nội khoa hội chẩn sao?”“….
” Cô hít vào một hơi, sống chết giữ cổ áo, “Anh cũng nói là cảm mạo bé xíu xíu đó, em đã uống thuốc rồi, về nhà nghỉ một tối là khỏi, đừng quên em cũng là bác sĩ.
”Anh vẫn nhìn cô chăm chú, đột nhiên nói một câu, “Em đang xoắn xuýt cái gì chứ? Trước đây tôi kiểm tra ngực cho em không phải cũng đã nhìn rồi sao?”“…” Lỗ tai cô lập tức đỏ bừng.
Trước kia từng bị căng tuyến sữa, đặc biệt là trước kỳ sinh lý, tự mình sờ cảm giác như có khối u, mặc dù cô biết cái này không có gì nghiêm trọng, nhưng vẫn nói với anh, vì vậy anh liền sờ cô mấy cái, lúc đó cô còn cảm thấy, chồng là bác sĩ, còn là tiến sĩ, thực sự là khá tiện lợi mấy chuyện này, mặc dù chính cô cũng là…Nhưng mà, bây giờ cô thấy không tiện nữa rồi…À, không phải, bây giờ anh cũng không phải là chồng cô nữa rồi…“Tôi nên nói em như thế nào?” Anh thở dài, “Em là bác sĩ đủ tư cách.
”“Nói như thế nào?” Cô ngơ ngác nhìn anh.
“Lúc tôi đau dạ dày, em cũng không cố kỵ mấy thứ này, sờ tôi một lượt.
”“…” Lòng cô nổi sóng thần, cái gì gọi là sờ một lượt! Cô chưa sờ thấy cái gì đâu, được không hả? Bây giờ anh vừa tới liền muốn sờ ngực cô, cô thiệt lớn rồi! Nhưng miệng lại ngậm chặt, chỉ nhìn anh chằm chằm, không nói một chữ.
“Nhưng em lại không phải một bệnh nhân đủ tư cách.
”Cô lắp bắp, “Bệnh….
nhân cũng phải bình….
chọn đủ tư cách không sao?”“Bệnh nhân đủ tư cách phải phối hợp điều trị với bác sĩ!” Anh gỡ ống nghe xuống, buông tha, rốt cuộc cũng không cưỡng ép cô nữa, đổi lại bắt lấy cổ tay cô, lót đệm phía dưới, bắt mạch của cô.
“Anh…còn biết cả Trung y từ lúc nào?” Cô thở phào nhẹ nhõm.
Anh không thèm để ý đến cô.
“….
” Cô mếu máo, cái này cũng có thể giận.
Qua một lúc, anh thả tay cô ra, “Mấy năm nay học sau giờ làm việc, sức khỏe Ninh Tưởng vẫn không tốt lắm, hay bị ốm, kết hợp đông tây y điều trị cho nó tiện hơn.
”“…” Anh thực sự định làm một bác sĩ toàn năng sao? Anh cũng siêu thật, ở bệnh viện đã bận thế rồi về nhà còn có tinh lực học đông y?“Không tính là quá tinh thông, có điều cũng không tính là lang băm.
” Anh giải thích.
Cô im lặng chốc lát, “Anh đừng kê thuốc đông y cho em, em không uống đâu.
”Anh liếc cô một cái, không nói chuyện, “Ở đây đợi tôi, đừng chạy loạn.
”Cô không biết anh muốn đi đâu, dựa vào giường phòng trực ban, vẫn cảm thấy đau đầu vô cùng, xem ra đống thuốc cảm uống lúc chiều không có tác dụng rồi.
Qua một lát nữa, cô lấy cặp nhiệt độ ra xem, khủng khiếp, lúc chiều mới hơn 37 độ một chút, giờ nhảy lên hẳn 38,9 độ, chẳng trách đau đầu thế.
Thừa dịp anh chưa quay về, vội vàng vẩy cặp nhiệt độ vài cái cho cột thủy ngân hạ xuống bình thường.
Nằm lên giường có hơi lạnh, cô kéo chăn qua đắp, vùi vào trong gối đầu mềm mại, chỉ cảm thấy càng chóng mặt thêm.
Không lâu sau, anh quay lại, mang theo đồ ăn, vừa vào đến cửa liền hỏi, “Bao nhiêu độ?”Nói xong, anh đặt đồ ăn xuống, cầm cặp nhiệt độ lên xem, lại phát hiện đã trở về bình thường.
Tay anh lại sờ tới, sờ một lượt trán, hai má và cổ cô, “Hình như càng nóng, rốt cuộc bao nhiêu độ?”“38 độ….
” Giọng cô rất thấp, ngập ngừng một chút ở giữa, “9…” Tay anh lành lạnh, sờ rất thoải mái.
Gương mặt vốn đang bình tĩnh của anh đột nhiên thay đổi, nhìn cô chằm chằm, “Chuyện nhiệt độ cơ thể em cũng muốn ăn bớt?”“….
” Ăn bớt nhiệt độ cơ thể? Cô kinh ngạc cảm thấy anh lại có sự hài hước trời cho, không nhịn được phì cười thành tiếng.
Sắc mặt của anh lại trầm xuống, “Tôi thu hồi lời nói ban nãy, em không phải một bác sĩ đủ tư cách.
”“Vì sao?” Chỉ dựa vào việc lúc cô nói nhiệt độ cơ thể không dứt khoát?“Em cho mình uống cái thuốc gì? Càng uống càng hỏng? Một cái cảm vặt cũng điều trị không xong em còn không biết ngại mà kiêu ngạo cái gì?”“….
” Cô cũng cho rằng là một cái cảm vặt nên uống một đống thuốc cảm, ai biết càng diễn biến càng mãnh liệt chứ? Đầu óc cô mơ mơ màng màng, nhắm mắt thì thầm, “Trong túi em có thuốc, đưa em uống lần nữa.
”Anh giơ tay cầm túi của cô qua, lấy thuốc ra nhìn một cái, đặt qua bên cạnh, “Bỏ đi, đừng uống nữa, ăn cơm trước đi.
”Anh nói ăn cơm, lại không đưa cơm cho cô, cầm ngón tay cô lên.
“Anh làm gì vậy?” Cô mở mắt, cho rằng hình như anh muốn nghịch ngón tay cô, vừa nhìn xuống dưới, phát hiện anh cầm một cây kim chích máu, lập tức rụt tay về, “Đừng! Đau chết đi được!”“Tôi còn chưa chích đâu!” Anh lại nắm tay cô lại, giọng nói dịu dàng hơn chút, “Em sốt cao, ngoan, nghe lời…”Cô rất không tình nguyện, nhưng lúc anh nói câu này, âm cuối dịu dàng quanh quẩn, giống như một sợi dây thừng mềm mại, quấn lấy trái tim cô, quấn đến nỗi ê ẩm, cô nhất thời ngây dại, ngơ ngác nhìn anh, “Có phải lúc anh chích cho Ninh Tưởng cũng nói như vậy không?”“Ừm.
.
”Anh đáp lại.
Đầu ngón tay cô hơi lạnh, đợi lúc cô phản ứng kịp anh đã sát trùng đầu ngón tay chuẩn bị chích vào, sau đó là một cơn đau nhói, cô kêu lên một tiếng, đầu ngón tay xuất hiên một giọt máu.
“Anh đánh lén!” Hai mắt cô long lanh nước, vì sốt nên mặt càng như hoa đào, đồng tử như thừa nước.
Anh không để ý tới cô, tiếp tục lấy máu để thử, sau khi đủ rồi, lấy bông đè trên đầu ngón tay cô, “Giữ chặt, tôi đem đến khoa xét nghiệm, cầm máu xong thì ăn cơm trước.
”Cô ấn lên ngón tay, nhắm mắt tiếp tục mê man, không muốn dậy ăn gì cả.
Cũng không biết anh đi bao lâu, lúc quay về thấy đồ ăn vẫn chưa đụng qua, liền cúi người ôm cô dậy.
Vốn dĩ cô đang ngủ, cơ thể đột nhiên lơ lửng, sợ hết hồn trợn tròn mắt, nhìn thấy sườn mặt của anh.
Cánh tay vô thức chống trên vai anh, “Làm gì vậy? Đi đâu??”“Đỡ em ngồi dậy, ăn chút đồ ăn.
” Anh thả cô xuống, lấy gối đầu lót sau lưng cô.
Cô miễn cưỡng lắc đầu, “Em không muốn ăn, tự anh ăn đi.
” Cả tối anh chưa ăn hạt cơm nào vào bụng.
Vừa nói xong, một thìa cháo liền bón đến miệng.
Cô rất khát nước, vừa nhìn thấy cháo, liền há miệng ăn, chỉ còn một chút ấm ấm, có điều vừa đủ, cô ăn vào miệng rất sảng khoái, chỉ là cảm thán anh vẫn chu đáo như vậy.
Cô nuốt một miếng, anh bón một miếng, nhịp điệu rất sát sao, cô muốn nói một câu cô tự ăn được nhưng một khe hở cũng không có, cô cũng bỏ qua luôn, bón một miếng và bón rất nhiều miềng cũng không có gì quá khác biệt.
Một bát cháo chẳng mấy chốc đã ăn hết, anh còn lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô.
“Anh ăn đi.
” Ăn xong một bát cháo cũng có chút sức lực, dường như đầu cũng không choáng váng như vừa nãy, cô vẫn lười biếng dựa người, cảm thấy mình bị hội đề tài của anh làm đói thành như vậy.
“Cảm ơn anh.
” Cô nói, bất kể như thế nào vẫn đã nhận sự chăm sóc của anh.
Anh bắt đầu ăn, trầm mặc không nói.
Anh ăn rất nhanh, nhưng vẫn không mất đi sự tao nhã, cô nghĩ, vẫn nên đợi anh ăn xong rồi về nhà, bằng không nếu anh muốn đi cùng cô, không phải hại anh ăn cơm cũng không ngon sao?Đang nằm, nghĩ đến nhiệm vụ bố giao cho cô, giơ tay lấy túi nhung nho nhỏ từ trong túi xách ra đưa cho anh, “Cho anh này.
”“Cái gì thế?” Anh nhìn thoáng qua.
“Bố em cho anh chuỗi hạt trầm hương, anh treo trên xe đi, bảo đảm bình an.
” Đã đưa đồ rồi thì thuận tiện chúc luôn.
“Cảm ơn bố giúp tôi.
” Anh nhận lấy.
“Ừm.
” Cô đáp bằng giọng mũi, một tiếng ừm có vẻ buồn buồn.
“Tối qua vẫn còn khỏe sao hôm nay lại ốm rồi?” Anh cau mày hỏi.
Cô suy nghĩ một chút, trả lời thành thật, “Tối qua gội đầu xong đi ra thì gọi điện thoại cho anh luôn, tóc vẫn ẩm đã đi ngủ…”Anh liếc cô một cái, không bình luận.
Nói đến chuyện này, cô không thể không nhớ đến chuyện tối qua, do dự mãi rốt cuộc cũng thử dò hỏi, “Cái đó…em đang nói chuyện với anh thì ngủ quên mất, anh biết không?”“Ừm.
” Anh buồn bực trả lời.
“Vậy anh vẫn chưa ngủ sao?” Tiếp tục thăm dò.
“Chưa ngủ.
”“…” Cô có dự cảm không tốt, “Cuối cùng anh nói với em câu nào? Em có nghe thấy không?”“Em nghe thấy rồi.
”“Anh nói gì thế?” Tiếng cuối cùng cô nghe thấy là anh gọi tên cô, Lưu Tranh, Lưu Tranh, nhưng mà, lúc đó cô đã tiến vào giấc mơ, cho nên không thể phân định rõ ràng rốt cuộc anh gọi trong mơ hay là gọi trong thực tế.
“Tôi thấy em không nói gì, đoán là em ngủ rồi cho nên gọi tên em thử xem.
”“…!!!” Một hàng dấu chấm tham vẽ ra trong lòng cô, cô liếm liếm môi, quyết định thăm dò đến cùng, “Vậy… em có nói gì không?”“Không có.
”Rốt cuộc cô cũng yên tâm, hóa ra thực sự là nói trong mơ, quá tuyệt.
.
/373
|