Từ Lạc Dương uống say rất ầm ĩ, chẳng yên tĩnh được chút nào, sợ cậu đứng không vững sẽ bị ngã, Thích Trường An đành phải đi theo bảo vệ.
Sau khi xem xét xong vân gỗ trên chân bàn, hoa văn trên giấy dán tường, nghiên cứu giống bèo trong bể cá, thậm chí còn định tính kinh độ và vĩ độ của khách sạn, cuối cùng Từ Lạc Dương đã tiêu hao hết tinh lực bụm trán, lẩm bẩm nói: “Tui… tui phải tỉnh lại, hình như tui bị quỹ đạo tự quay của Trái Đất làm hôn mê rồi!”
Cậu chợt nhớ tới gì đó, giọng hơi nóng nảy: “Thích Thích đâu rồi? Thích Thích đi rồi ư?”
“Chưa đi, đang ở đây”.
Thích Trường An đứng phía sau Từ Lạc Dương, vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Từ Lạc Dương xoay người mỉm cười với mình, tiếp đó lại giống như trẻ em mới tập đi, lảo đảo bước mấy bước, rồi giang hai tay ra, cả người trực tiếp nhào lên người anh.
Cằm Từ Lạc Dương tựa trên vai Thích Trường An, nhỏ giọng thầm thì “Thích Thích”, xong lại gọi “Anh Trường An”, lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Một lúc sau lại tự cười trộm, không biết là đang vui vẻ vì cái gì.
“Cậu choáng đầu, nên mình ngồi xuống được không?”
“Được!” Từ Lạc Dương tích cực hưởng ứng, tiếp đó bị kéo ngồi xuống trên sô pha.
Thích Trường An nhớ lại lúc cậu kính rượu ba lượt, mỗi một ly đều là rượu trắng, anh lo lắng hỏi: “Có muốn ói nữa không?”
Cẩn thận cảm nhận một lát, Từ Lạc Dương mới nghiêm túc trả lời: “Không muốn ói”.
“Vậy đầu còn choáng không?”
“Choáng”. Giọng cậu rất rõ ràng, đôi mắt thì chăm chú nhìn Thích Trường An, tư thế ngồi còn vô cùng nghiêm chỉnh. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, là nhân viên phục vụ đưa trà giải rượu tới.
Thích Trường An mới vừa đứng lên định đi tới cửa, liền nhận ra cổ tay áo bị nhẹ nhàng kéo lại, lực kéo rất nhỏ nhưng lại làm cho anh nửa bước cũng không bước được. Anh cúi đầu, giọng nói không tự chủ được mà dịu dàng hẳn đi: “Lạc Dương?”
Từ Lạc Dương giống như động vật nhỏ bất an, ngửa đầu nhìn anh, vì uống say, nên đôi mắt ẩm ướt ngấn nước: “Anh phải đi ư?”
“Không đi”. Trong lòng Thích Trường An chợt mềm mại: “Cậu ngồi đây nhìn tôi nhé, yên tâm, tôi sẽ không đi đâu.”
Mẹ và ba cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng cũng rời đi. Nhưng sau khi từ từ suy nghĩ, Từ Lạc Dương quyết định phải tin tưởng anh, nên thả lỏng ngón tay: “Vậy tui sẽ nhìn theo anh, anh quay lại nhanh nhé.”
Bước chân không khỏi vội vã hơn, chẳng bao lâu sau, Thích Trường An đã bưng trà giải rượu tới. Từ Lạc Dương nhìn thấy trong tay anh bưng một cái chén rất đẹp, trong nháy mắt liền phấn chấn: “Là đồ ngon hở?”
“Không phải, là trà uống vào có thể giúp cậu cảm thấy thoải mái một chút”.
“Oh”. Từ Lạc Dương mất năm giây để hiểu câu nói này, sau đó, hai tay giấu ra sau lưng, nháy nháy mắt, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chân thành: “Tay của Náo Náo mất rồi.”
“Náo Náo?” Thích Trường An ngẩn người, rồi mới lập tức phản ứng lại: “Náo Náo là cậu ư?”
“Là tui đó!” Từ Lạc Dương mặt mày sáng sủa, giải thích cặn kẽ cho Thích Trường An nghe về nguồn gốc của cái tên này: “Khi còn bé, mẹ tui nói tui lúc nào cũng làm ầm ĩ, mèo ghét cún phiền, muốn làm ông trời luôn, vậy nên mới gọi tui là Náo Náo!” Nói xong, cậu còn nghiêm túc dạy Thích Trường An cách phát âm: “Từ —— Náo —— Náo!”
“Từ Náo Náo”. Thích Trường An đọc biệt danh này lên, ý cười trong mắt giống như được tắm gội trong gió mưa xuân.
“Ừm!” Từ Lạc Dương dạy phát âm xong, vui vẻ nói tiếp: “Tay mất rồi, nên chẳng thể tự uống trà được, anh phải đút thì tui mới uống được.”
“Được, tôi đút cậu uống.”
Thích Trường An lần đầu tiên làm chuyện này, anh đi lấy một cái thìa sứ qua, cẩn thận múc nửa thìa nước trà, sau khi thổi nguội mới đưa đến bên miệng Từ Lạc Dương. Từ Lạc Dương không quậy nữa, nghiêm túc cúi đầu uống hết, uống xong chép chép miệng, đánh giá: “Vị nhạt quá!”
Nhưng lúc thìa thứ hai đưa tới, cậu vẫn cúi đầu uống sạch, uống xong một thìa sẽ mắt đầy mong chờ mà nhìn Thích Trường An.
Sau khi đút xong nửa chén trà giải rượu, Thích Trường An chợt nhìn thấu ánh mắt đối phương, anh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng vò vò tóc Từ Lạc Dương: “Náo Náo thật là ngoan”.
Từ Lạc Dương thoải mái híp mắt, gật đầu, có chút hoảng hốt nghĩ, mình ngoan như vậy, ba và mẹ liệu có thể đừng rời đi không?
Một chén trà mất mười phút mới đút xong, nhưng trà giải rượu không thể khiến cậu tỉnh rượu, ngược lại khiến Từ Lạc Dương bắt đầu dụi mắt. Cậu ngáp một cái, hai mắt ngấn nước lơ mơ, thuận theo sức lực của bàn tay Thích Trường An, đầu gục trên đùi đối phương.
Nhắm mắt được một lúc, Từ Lạc Dương bỗng líu ríu: “Anh Trường An của tui đâu rồi?”
Thích Trường An đang cẩn thận dùng ngón trỏ và ngón giữa giúp cậu ấn ấn huyệt thái dương, nhẹ giọng trả lời: “Ở đây”.
“Tui dẫn anh đi ăn đêm….”Giọng Từ Lạc Dương đứt quãng, nhưng rất cố gắng muốn lên tinh thần: “Bữa tối anh ăn chưa no, sẽ đói đó,” giọng cậu dần dần hạ thấp xuống, câu chữ lộn xộn: “Sẽ đau lắm, còn té xỉu nữa, mắt không nhìn thấy, phải tìm thuốc cho anh uống ngay….”
Thích Trường An hoàn toàn chẳng thể dùng lời để diễn tả tâm trạng mình lúc này, nhìn Từ Lạc Dương gối trên bắp đùi mình đã ngủ thiếp đi, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của đối phương ——
Em chính là thuốc của tôi.
Lư Địch đẩy cửa phòng riêng ra, phát hiện trên bàn tròn lớn chỉ còn lại canh thừa thịt nguội, cậu thăm dò gọi một tiếng “anh Từ”, bèn nghe thấy có người trả lời: “Cậu ấy ngủ rồi”.
“Thích tiên sinh?” Lư Địch nhỏ giọng, trở tay đóng cửa lại đi vào, ngẩng mặt liền nhìn thấy Từ Lạc Dương đang nằm nhoài trên đùi Thích Trường An, ngủ rất say. Còn Thích Trường An thì dùng một tay đỡ vai cậu, bảo vệ rất kỹ, đề phòng không cẩn thận sẽ ngã xuống đất.
Lư Địch líu lưỡi, mặc dù ngay từ đầu cậu ta đã biết quan hệ của Thích Trường An và anh Từ rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này. Tính thử thời gian, thì Từ Lạc Dương ngủ cũng sắp hai tiếng rồi.
Đây tuyệt đối không phải là tình anh em bằng nhựa, mà là bằng inox!
Cậu ta vội vàng đi tới, khẽ thương lượng: “Đoán được anh Từ sẽ uống say, nên em không uống rượu, có thể lái xe về, vậy giờ chúng ta về, hay là?”
Mặc dù mấy ngày nay đang từ từ hiểu rõ Thích Trường An, nhưng Lư Địch vẫn rất sợ Thích Trường An, không dám tự đưa ra quyết định. Cậu lại còn dùng thái độ có chút không chính xác lắm, rõ ràng chính là trạng thái khi đối mặt với giáo viên chủ nhiệm cấp ba.
“Giờ về luôn đi, ngủ như thế này Lạc Dương sẽ dễ bị cảm”. Thích Trường An bảo Lư Địch dìu Từ Lạc Dương, mình thì chậm rãi đứng dậy, nhưng thử mấy lần đều chẳng thành công —— ngồi lâu quá, chân đã tê rần.
Mấy phút sau, xác định mình có thể đứng được, Thích Trường An mới đưa tay đón lấy Từ Lạc Dương: “Vất vả rồi, cậu đi chạy xe tới đây, tôi dìu cậu ấy ra ngoài”.
Lư Địch cười nói: “Không vất vả, phải rồi, vậy em đi lái xe tới cửa nhé”. Cậu ta vừa nói chuyện vừa để ý, nhận ra sau khi Thích Trường An đỡ lấy người, anh Từ vô cùng tự nhiên cọ cọ cổ đối phương, hình như còn mơ màng gọi cái gì đó nữa, rõ ràng vô cùng tín nhiệm, lúc này cậu ta mới yên tâm.
Nhưng lúc Lư Địch đi tới cửa, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thích Trường An truyền tới, hình như đang trả lời câu hỏi của Từ Lạc Dương: “Ừm, tôi đây… vẫn chưa đi, cậu ngủ đi”.
Lòng hiều kỳ cứ như vuốt mèo cào qua cào lại, nhịn không được, Lư Địch dè dặt liếc mắt nhìn về đằng sau, bèn nhìn thấy anh Từ không gì không làm được nhà mình, đang giơ tay vòng qua cổ Thích Trường An, còn nhỏ giọng lầm bầm, cậu ta lập tức cảm thấy sợ hãi ——
Trời ơi, mình thế mà lại nhìn thấy được tiết mục anh Từ uống rượu xong thì học tiếng heo kêu, mất hình tượng như vậy, mình tận mắt nhìn thấy hiện trường ngày mai liệu có bị diệt khẩu không nhỉ?
****
Từ Lạc Dương sau khi cảm thấy tỉnh táo, nằm một hồi lâu mới mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà rất quen thuộc, cậu lại nghiêng đầu nhìn sắc trời âm u ở bên ngoài, trong lòng nghĩ mấy giờ rồi nhỉ. Đầu rất choáng, rõ ràng là ảnh hưởng của việc say rượu, cả người nằm chẳng muốn nhúc nhích.
Nhưng rất nhanh, cậu đã biết giờ là mấy giờ rồi, tiếng mở cửa vang lên, Từ Lạc Dương ở trong lòng đoán, chắc là cửa gỗ trên vách ngăn được mở ra.
Thích Trường An đi qua.
Quả nhiên, theo tiếng bước chân dần dần đến gần, Thích Trường An đi tới bên giường: “Cậu dậy rồi hả?”
Từ Lạc Dương hơi xấu hổ gật đầu: “Ừm, dậy rồi”.Nói xong, liền nhìn thấy Thích Trường An đưa cho cậu một ly nước ấm. Cậu từ trên giường ngồi dậy, đưa tay nhận lấy ly nước, uống một hơi hết mới mở miệng, “Mấy giờ rồi vậy?”
“Mười một giờ,” biết cậu đang lo lắng chuyện gì, Thích Trường An kéo rèm cửa sổ ra: “Cậu ngủ chưa được bao lâu, bên ngoài đang mưa, nên sắc trời rất tối”.
“Tui còn tưởng tui ngủ hết kỳ nghỉ quý giá luôn rồi chứ!” Vỗ vỗ đầu mình, Từ Lạc Dương ngay lập tức tràn đầy sức sống: “Trường An, buổi trưa tụi mình ăn lẩu ở trong phòng nhé! Tui vừa ăn ở trong mơ, ngon cực kỳ luôn!”
Đề tài nhảy cực kỳ nhanh, Thích Trường An đưa tay nhận lấy cái ly rỗng cất đi, cười gật đầu: “Được, vậy thì ăn lẩu”.
Nửa tiếng sau, Từ Lạc Dương tắm xong đi ra, nhìn thấy trên bàn đã bày biện xong nồi lớn và giá nhóm lửa, bên cạnh còn bày đủ loại thức ăn. Cậu say mê hít một hơi: “Chính là mùi này!”
Nói xong, Từ Lạc Dương ngồi xuống bên cạnh bàn, trước tiên múc cho Thích Trường An một bát canh nấm để nguội, rồi mới bắt đầu nhúng đồ ăn.
“Nói chứ, tối hôm qua anh với Địch Tử đưa tui về hở?” Bình thường loại tiệc này, Lư Địch đều sẽ không uống rượu, để tiện lái xe đưa cậu về. Nhưng Từ Lạc Dương lờ mờ nhớ lại, mình hình như… gọi điện cho Thích Trường An?
“Ừm, sau khi uống say không bao lâu thì cậu ngủ, thật ngoan”.
“Tui không phải trẻ con”.Giọng trả lời hơi nhỏ, Từ Lạc Dương xoa xoa vành tai đang nóng lên, cảm thấy hai chữ cuối cùng được Thích Trường An nói ra, thực sự là sống động đến mức nổ tung, cậu vội vàng ăn một miếng thịt bò để hồi phục tâm tình.
Trịnh Đông về ngay lúc này. Anh gõ cửa Từ Lạc Dương, phát hiện không có ai trả lời, suy nghĩ một lát, dứt khoát tới bên cạnh gõ cửa Thích Trường An. Sự thật chứng minh anh đoán không sai, chẳng bao lâu sau cửa đã mở ra.
“Anh Trịnh?” Nhìn rõ người đứng trước mặt là ai, Từ Lạc Dương vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống: “Anh về rồi, em với Trường An đang ăn trưa, anh có muốn ăn cùng không?” Dẫn người vào trong, bỗng nhiên nhận ra tầm mắt Trịnh Đông rơi xuống trên mặt bàn, cậu theo bản năng mà nói thêm: “Em không ăn thịt, thịt là Trường An ăn cả đó!”
Vừa nói xong thì lập tức hối hận, quả nhiên uống rượu sẽ khiến người ta trở nên ngốc nghếch, những lời này của mình quả thực chính là hàng mẫu version hiện đại của câu “giấu đâu lòi đuôi” mà.
Nhưng Trịnh Đông không nói gì, anh nhìn Từ Lạc Dương, giọng điệu cố gắng thoải mái một chút: “Tin tức lộ ra, giải thưởng Kim Tùng lần này, vai chính Hạ Thu cậu đóng trong《Thông báo tìm người》, sẽ tham gia tranh giải nam chính xuất sắc nhất. Nhưng mà cũng đã xác định được rồi, năm nay cậu không được.”
Hai ngày trước anh về thành phố B, là vì chuyện này. Giải Kim Tùng, là một trong ba giải thưởng lớn trong nước, có giá trị rất cao. Tác phẩm điện ảnh hai năm qua của Từ Lạc Dương tỉ suất phòng vé cao, danh tiếng tốt, kỹ năng diễn xuất bộ nào cũng được khen ngợi, nhưng vẫn luôn không giành được một giải thưởng nào có trọng lượng —— đó cũng là lý do mà cho dù phải chịu áp lực, Trịnh Đông cũng nhất định để Từ Lạc Dương đóng bộ phim này của đạo diễn Trương.
Từ Lạc Dương giống như có điều suy nghĩ gật đầu, còn nhân tiện ăn một miếng khoai từ: “Anh Trịnh đừng buồn, tranh giải cũng đã tốt lắm rồi, giải thưởng thì từ từ đoạt, đúng không?”Nói xong, cậu nghĩ tới một chuyện: “Lễ trao giải cuối tháng 11 em vẫn phải đến, vậy phải xin đạo diễn Trương nghỉ trước mới được, để chú ấy sớm điều chỉnh kế hoạch quay phim.”
“Ừm, phải đi một chuyến, yên tâm, trước khi đó anh sẽ thông qua với đạo diễn Trương.” Trịnh Đông nói xong, vẫn lo lắng Từ Lạc Dương sẽ thất vọng, nên an ủi: “Cậu ở trong《Thông báo tìm người》, diễn vai tinh thần phân liệt thành hai người, hãm hại nhau, diễn xuất suốt toàn bộ phim đều rất tốt, đánh giá trên mạng cũng rất cao, nói cậu diễn xuất tiến bộ hơn trước rất nhiều. Phòng vé cũng rất lợi hại, tháng đó đứng đầu.”
Anh còn nhớ lúc đó Từ Lạc Dương vì để diễn tốt nhân vật Hạ Thu, mỗi khi có thời gian rảnh đều nghiên cứu kịch bản, muốn điên luôn. Về sau, anh luôn lo lắng Từ Lạc Dương liệu có thể bị tinh thần phân liệt theo hay không. Cơ mà, thành tích của bộ phim cực kỳ chói sáng, coi như không phụ lòng với sự hy sinh của Từ Lạc Dương.
Có thể là mong đợi càng cao thì càng thất vọng, trong lòng Trịnh Đông vẫn hơi khó chịu, vốn anh đã gần như xác định, lần này chắc chắn có thể giành được giải nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Tùng, chỉ là không ngờ kết quả lại chẳng hề giống như ý người.
Đang định an ủi thêm mấy câu nữa, anh lại nhìn thấy Từ Lạc Dương quay đầu lại, hưng phấn nói với Thích Trường An: “Trường An, vậy tụi mình sắp được tới club Tiêm Đính ăn phật nhảy tưởng rồi!”
“…”
=========
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Thật ra vẫn hơi thất vọng, nhưng sắp được đi ăn phật nhảy tường với Thích Thích rồi [chờ mong.jpg] [thèm muốn.jpg] [mắt lấp lánh.jpg]
Sau khi xem xét xong vân gỗ trên chân bàn, hoa văn trên giấy dán tường, nghiên cứu giống bèo trong bể cá, thậm chí còn định tính kinh độ và vĩ độ của khách sạn, cuối cùng Từ Lạc Dương đã tiêu hao hết tinh lực bụm trán, lẩm bẩm nói: “Tui… tui phải tỉnh lại, hình như tui bị quỹ đạo tự quay của Trái Đất làm hôn mê rồi!”
Cậu chợt nhớ tới gì đó, giọng hơi nóng nảy: “Thích Thích đâu rồi? Thích Thích đi rồi ư?”
“Chưa đi, đang ở đây”.
Thích Trường An đứng phía sau Từ Lạc Dương, vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Từ Lạc Dương xoay người mỉm cười với mình, tiếp đó lại giống như trẻ em mới tập đi, lảo đảo bước mấy bước, rồi giang hai tay ra, cả người trực tiếp nhào lên người anh.
Cằm Từ Lạc Dương tựa trên vai Thích Trường An, nhỏ giọng thầm thì “Thích Thích”, xong lại gọi “Anh Trường An”, lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Một lúc sau lại tự cười trộm, không biết là đang vui vẻ vì cái gì.
“Cậu choáng đầu, nên mình ngồi xuống được không?”
“Được!” Từ Lạc Dương tích cực hưởng ứng, tiếp đó bị kéo ngồi xuống trên sô pha.
Thích Trường An nhớ lại lúc cậu kính rượu ba lượt, mỗi một ly đều là rượu trắng, anh lo lắng hỏi: “Có muốn ói nữa không?”
Cẩn thận cảm nhận một lát, Từ Lạc Dương mới nghiêm túc trả lời: “Không muốn ói”.
“Vậy đầu còn choáng không?”
“Choáng”. Giọng cậu rất rõ ràng, đôi mắt thì chăm chú nhìn Thích Trường An, tư thế ngồi còn vô cùng nghiêm chỉnh. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, là nhân viên phục vụ đưa trà giải rượu tới.
Thích Trường An mới vừa đứng lên định đi tới cửa, liền nhận ra cổ tay áo bị nhẹ nhàng kéo lại, lực kéo rất nhỏ nhưng lại làm cho anh nửa bước cũng không bước được. Anh cúi đầu, giọng nói không tự chủ được mà dịu dàng hẳn đi: “Lạc Dương?”
Từ Lạc Dương giống như động vật nhỏ bất an, ngửa đầu nhìn anh, vì uống say, nên đôi mắt ẩm ướt ngấn nước: “Anh phải đi ư?”
“Không đi”. Trong lòng Thích Trường An chợt mềm mại: “Cậu ngồi đây nhìn tôi nhé, yên tâm, tôi sẽ không đi đâu.”
Mẹ và ba cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng cũng rời đi. Nhưng sau khi từ từ suy nghĩ, Từ Lạc Dương quyết định phải tin tưởng anh, nên thả lỏng ngón tay: “Vậy tui sẽ nhìn theo anh, anh quay lại nhanh nhé.”
Bước chân không khỏi vội vã hơn, chẳng bao lâu sau, Thích Trường An đã bưng trà giải rượu tới. Từ Lạc Dương nhìn thấy trong tay anh bưng một cái chén rất đẹp, trong nháy mắt liền phấn chấn: “Là đồ ngon hở?”
“Không phải, là trà uống vào có thể giúp cậu cảm thấy thoải mái một chút”.
“Oh”. Từ Lạc Dương mất năm giây để hiểu câu nói này, sau đó, hai tay giấu ra sau lưng, nháy nháy mắt, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chân thành: “Tay của Náo Náo mất rồi.”
“Náo Náo?” Thích Trường An ngẩn người, rồi mới lập tức phản ứng lại: “Náo Náo là cậu ư?”
“Là tui đó!” Từ Lạc Dương mặt mày sáng sủa, giải thích cặn kẽ cho Thích Trường An nghe về nguồn gốc của cái tên này: “Khi còn bé, mẹ tui nói tui lúc nào cũng làm ầm ĩ, mèo ghét cún phiền, muốn làm ông trời luôn, vậy nên mới gọi tui là Náo Náo!” Nói xong, cậu còn nghiêm túc dạy Thích Trường An cách phát âm: “Từ —— Náo —— Náo!”
“Từ Náo Náo”. Thích Trường An đọc biệt danh này lên, ý cười trong mắt giống như được tắm gội trong gió mưa xuân.
“Ừm!” Từ Lạc Dương dạy phát âm xong, vui vẻ nói tiếp: “Tay mất rồi, nên chẳng thể tự uống trà được, anh phải đút thì tui mới uống được.”
“Được, tôi đút cậu uống.”
Thích Trường An lần đầu tiên làm chuyện này, anh đi lấy một cái thìa sứ qua, cẩn thận múc nửa thìa nước trà, sau khi thổi nguội mới đưa đến bên miệng Từ Lạc Dương. Từ Lạc Dương không quậy nữa, nghiêm túc cúi đầu uống hết, uống xong chép chép miệng, đánh giá: “Vị nhạt quá!”
Nhưng lúc thìa thứ hai đưa tới, cậu vẫn cúi đầu uống sạch, uống xong một thìa sẽ mắt đầy mong chờ mà nhìn Thích Trường An.
Sau khi đút xong nửa chén trà giải rượu, Thích Trường An chợt nhìn thấu ánh mắt đối phương, anh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng vò vò tóc Từ Lạc Dương: “Náo Náo thật là ngoan”.
Từ Lạc Dương thoải mái híp mắt, gật đầu, có chút hoảng hốt nghĩ, mình ngoan như vậy, ba và mẹ liệu có thể đừng rời đi không?
Một chén trà mất mười phút mới đút xong, nhưng trà giải rượu không thể khiến cậu tỉnh rượu, ngược lại khiến Từ Lạc Dương bắt đầu dụi mắt. Cậu ngáp một cái, hai mắt ngấn nước lơ mơ, thuận theo sức lực của bàn tay Thích Trường An, đầu gục trên đùi đối phương.
Nhắm mắt được một lúc, Từ Lạc Dương bỗng líu ríu: “Anh Trường An của tui đâu rồi?”
Thích Trường An đang cẩn thận dùng ngón trỏ và ngón giữa giúp cậu ấn ấn huyệt thái dương, nhẹ giọng trả lời: “Ở đây”.
“Tui dẫn anh đi ăn đêm….”Giọng Từ Lạc Dương đứt quãng, nhưng rất cố gắng muốn lên tinh thần: “Bữa tối anh ăn chưa no, sẽ đói đó,” giọng cậu dần dần hạ thấp xuống, câu chữ lộn xộn: “Sẽ đau lắm, còn té xỉu nữa, mắt không nhìn thấy, phải tìm thuốc cho anh uống ngay….”
Thích Trường An hoàn toàn chẳng thể dùng lời để diễn tả tâm trạng mình lúc này, nhìn Từ Lạc Dương gối trên bắp đùi mình đã ngủ thiếp đi, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của đối phương ——
Em chính là thuốc của tôi.
Lư Địch đẩy cửa phòng riêng ra, phát hiện trên bàn tròn lớn chỉ còn lại canh thừa thịt nguội, cậu thăm dò gọi một tiếng “anh Từ”, bèn nghe thấy có người trả lời: “Cậu ấy ngủ rồi”.
“Thích tiên sinh?” Lư Địch nhỏ giọng, trở tay đóng cửa lại đi vào, ngẩng mặt liền nhìn thấy Từ Lạc Dương đang nằm nhoài trên đùi Thích Trường An, ngủ rất say. Còn Thích Trường An thì dùng một tay đỡ vai cậu, bảo vệ rất kỹ, đề phòng không cẩn thận sẽ ngã xuống đất.
Lư Địch líu lưỡi, mặc dù ngay từ đầu cậu ta đã biết quan hệ của Thích Trường An và anh Từ rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này. Tính thử thời gian, thì Từ Lạc Dương ngủ cũng sắp hai tiếng rồi.
Đây tuyệt đối không phải là tình anh em bằng nhựa, mà là bằng inox!
Cậu ta vội vàng đi tới, khẽ thương lượng: “Đoán được anh Từ sẽ uống say, nên em không uống rượu, có thể lái xe về, vậy giờ chúng ta về, hay là?”
Mặc dù mấy ngày nay đang từ từ hiểu rõ Thích Trường An, nhưng Lư Địch vẫn rất sợ Thích Trường An, không dám tự đưa ra quyết định. Cậu lại còn dùng thái độ có chút không chính xác lắm, rõ ràng chính là trạng thái khi đối mặt với giáo viên chủ nhiệm cấp ba.
“Giờ về luôn đi, ngủ như thế này Lạc Dương sẽ dễ bị cảm”. Thích Trường An bảo Lư Địch dìu Từ Lạc Dương, mình thì chậm rãi đứng dậy, nhưng thử mấy lần đều chẳng thành công —— ngồi lâu quá, chân đã tê rần.
Mấy phút sau, xác định mình có thể đứng được, Thích Trường An mới đưa tay đón lấy Từ Lạc Dương: “Vất vả rồi, cậu đi chạy xe tới đây, tôi dìu cậu ấy ra ngoài”.
Lư Địch cười nói: “Không vất vả, phải rồi, vậy em đi lái xe tới cửa nhé”. Cậu ta vừa nói chuyện vừa để ý, nhận ra sau khi Thích Trường An đỡ lấy người, anh Từ vô cùng tự nhiên cọ cọ cổ đối phương, hình như còn mơ màng gọi cái gì đó nữa, rõ ràng vô cùng tín nhiệm, lúc này cậu ta mới yên tâm.
Nhưng lúc Lư Địch đi tới cửa, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thích Trường An truyền tới, hình như đang trả lời câu hỏi của Từ Lạc Dương: “Ừm, tôi đây… vẫn chưa đi, cậu ngủ đi”.
Lòng hiều kỳ cứ như vuốt mèo cào qua cào lại, nhịn không được, Lư Địch dè dặt liếc mắt nhìn về đằng sau, bèn nhìn thấy anh Từ không gì không làm được nhà mình, đang giơ tay vòng qua cổ Thích Trường An, còn nhỏ giọng lầm bầm, cậu ta lập tức cảm thấy sợ hãi ——
Trời ơi, mình thế mà lại nhìn thấy được tiết mục anh Từ uống rượu xong thì học tiếng heo kêu, mất hình tượng như vậy, mình tận mắt nhìn thấy hiện trường ngày mai liệu có bị diệt khẩu không nhỉ?
****
Từ Lạc Dương sau khi cảm thấy tỉnh táo, nằm một hồi lâu mới mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà rất quen thuộc, cậu lại nghiêng đầu nhìn sắc trời âm u ở bên ngoài, trong lòng nghĩ mấy giờ rồi nhỉ. Đầu rất choáng, rõ ràng là ảnh hưởng của việc say rượu, cả người nằm chẳng muốn nhúc nhích.
Nhưng rất nhanh, cậu đã biết giờ là mấy giờ rồi, tiếng mở cửa vang lên, Từ Lạc Dương ở trong lòng đoán, chắc là cửa gỗ trên vách ngăn được mở ra.
Thích Trường An đi qua.
Quả nhiên, theo tiếng bước chân dần dần đến gần, Thích Trường An đi tới bên giường: “Cậu dậy rồi hả?”
Từ Lạc Dương hơi xấu hổ gật đầu: “Ừm, dậy rồi”.Nói xong, liền nhìn thấy Thích Trường An đưa cho cậu một ly nước ấm. Cậu từ trên giường ngồi dậy, đưa tay nhận lấy ly nước, uống một hơi hết mới mở miệng, “Mấy giờ rồi vậy?”
“Mười một giờ,” biết cậu đang lo lắng chuyện gì, Thích Trường An kéo rèm cửa sổ ra: “Cậu ngủ chưa được bao lâu, bên ngoài đang mưa, nên sắc trời rất tối”.
“Tui còn tưởng tui ngủ hết kỳ nghỉ quý giá luôn rồi chứ!” Vỗ vỗ đầu mình, Từ Lạc Dương ngay lập tức tràn đầy sức sống: “Trường An, buổi trưa tụi mình ăn lẩu ở trong phòng nhé! Tui vừa ăn ở trong mơ, ngon cực kỳ luôn!”
Đề tài nhảy cực kỳ nhanh, Thích Trường An đưa tay nhận lấy cái ly rỗng cất đi, cười gật đầu: “Được, vậy thì ăn lẩu”.
Nửa tiếng sau, Từ Lạc Dương tắm xong đi ra, nhìn thấy trên bàn đã bày biện xong nồi lớn và giá nhóm lửa, bên cạnh còn bày đủ loại thức ăn. Cậu say mê hít một hơi: “Chính là mùi này!”
Nói xong, Từ Lạc Dương ngồi xuống bên cạnh bàn, trước tiên múc cho Thích Trường An một bát canh nấm để nguội, rồi mới bắt đầu nhúng đồ ăn.
“Nói chứ, tối hôm qua anh với Địch Tử đưa tui về hở?” Bình thường loại tiệc này, Lư Địch đều sẽ không uống rượu, để tiện lái xe đưa cậu về. Nhưng Từ Lạc Dương lờ mờ nhớ lại, mình hình như… gọi điện cho Thích Trường An?
“Ừm, sau khi uống say không bao lâu thì cậu ngủ, thật ngoan”.
“Tui không phải trẻ con”.Giọng trả lời hơi nhỏ, Từ Lạc Dương xoa xoa vành tai đang nóng lên, cảm thấy hai chữ cuối cùng được Thích Trường An nói ra, thực sự là sống động đến mức nổ tung, cậu vội vàng ăn một miếng thịt bò để hồi phục tâm tình.
Trịnh Đông về ngay lúc này. Anh gõ cửa Từ Lạc Dương, phát hiện không có ai trả lời, suy nghĩ một lát, dứt khoát tới bên cạnh gõ cửa Thích Trường An. Sự thật chứng minh anh đoán không sai, chẳng bao lâu sau cửa đã mở ra.
“Anh Trịnh?” Nhìn rõ người đứng trước mặt là ai, Từ Lạc Dương vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống: “Anh về rồi, em với Trường An đang ăn trưa, anh có muốn ăn cùng không?” Dẫn người vào trong, bỗng nhiên nhận ra tầm mắt Trịnh Đông rơi xuống trên mặt bàn, cậu theo bản năng mà nói thêm: “Em không ăn thịt, thịt là Trường An ăn cả đó!”
Vừa nói xong thì lập tức hối hận, quả nhiên uống rượu sẽ khiến người ta trở nên ngốc nghếch, những lời này của mình quả thực chính là hàng mẫu version hiện đại của câu “giấu đâu lòi đuôi” mà.
Nhưng Trịnh Đông không nói gì, anh nhìn Từ Lạc Dương, giọng điệu cố gắng thoải mái một chút: “Tin tức lộ ra, giải thưởng Kim Tùng lần này, vai chính Hạ Thu cậu đóng trong《Thông báo tìm người》, sẽ tham gia tranh giải nam chính xuất sắc nhất. Nhưng mà cũng đã xác định được rồi, năm nay cậu không được.”
Hai ngày trước anh về thành phố B, là vì chuyện này. Giải Kim Tùng, là một trong ba giải thưởng lớn trong nước, có giá trị rất cao. Tác phẩm điện ảnh hai năm qua của Từ Lạc Dương tỉ suất phòng vé cao, danh tiếng tốt, kỹ năng diễn xuất bộ nào cũng được khen ngợi, nhưng vẫn luôn không giành được một giải thưởng nào có trọng lượng —— đó cũng là lý do mà cho dù phải chịu áp lực, Trịnh Đông cũng nhất định để Từ Lạc Dương đóng bộ phim này của đạo diễn Trương.
Từ Lạc Dương giống như có điều suy nghĩ gật đầu, còn nhân tiện ăn một miếng khoai từ: “Anh Trịnh đừng buồn, tranh giải cũng đã tốt lắm rồi, giải thưởng thì từ từ đoạt, đúng không?”Nói xong, cậu nghĩ tới một chuyện: “Lễ trao giải cuối tháng 11 em vẫn phải đến, vậy phải xin đạo diễn Trương nghỉ trước mới được, để chú ấy sớm điều chỉnh kế hoạch quay phim.”
“Ừm, phải đi một chuyến, yên tâm, trước khi đó anh sẽ thông qua với đạo diễn Trương.” Trịnh Đông nói xong, vẫn lo lắng Từ Lạc Dương sẽ thất vọng, nên an ủi: “Cậu ở trong《Thông báo tìm người》, diễn vai tinh thần phân liệt thành hai người, hãm hại nhau, diễn xuất suốt toàn bộ phim đều rất tốt, đánh giá trên mạng cũng rất cao, nói cậu diễn xuất tiến bộ hơn trước rất nhiều. Phòng vé cũng rất lợi hại, tháng đó đứng đầu.”
Anh còn nhớ lúc đó Từ Lạc Dương vì để diễn tốt nhân vật Hạ Thu, mỗi khi có thời gian rảnh đều nghiên cứu kịch bản, muốn điên luôn. Về sau, anh luôn lo lắng Từ Lạc Dương liệu có thể bị tinh thần phân liệt theo hay không. Cơ mà, thành tích của bộ phim cực kỳ chói sáng, coi như không phụ lòng với sự hy sinh của Từ Lạc Dương.
Có thể là mong đợi càng cao thì càng thất vọng, trong lòng Trịnh Đông vẫn hơi khó chịu, vốn anh đã gần như xác định, lần này chắc chắn có thể giành được giải nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Tùng, chỉ là không ngờ kết quả lại chẳng hề giống như ý người.
Đang định an ủi thêm mấy câu nữa, anh lại nhìn thấy Từ Lạc Dương quay đầu lại, hưng phấn nói với Thích Trường An: “Trường An, vậy tụi mình sắp được tới club Tiêm Đính ăn phật nhảy tưởng rồi!”
“…”
=========
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Thật ra vẫn hơi thất vọng, nhưng sắp được đi ăn phật nhảy tường với Thích Thích rồi [chờ mong.jpg] [thèm muốn.jpg] [mắt lấp lánh.jpg]
/96
|