Edit: Cải XanhĐến khi Cảnh Dịch cùng Lâm Hoan Hỉ về nhà, thì đúng lúc gặp Niếp Lan không yên tâm chuẩn bị đi bệnh viện.Niếp Lan trong điện thoại đã biết nguồn gốc mọi chuyện, gặp hai người vừa trở về, luống cuống cùng sốt ruột đón: “Thế nào, Hoan Hỉ không có chuyện gì chứ, bác sĩ nói gì?”
Cảnh Dịch trấn an Niếp Lan, nói: “Không có chuyện gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt. Có điều bác sĩ nói cố gắng không ra khỏi nhà mấy ngày này.”
“Không có chuyện gì là được.” Trái tim treo lơ lửng lúc này đã được đặt xuống, lại nghĩ đến chuyện khác liền u sầu, “Vậy tiệc rượu ngày mai của bác Từ sợ là không đi được rồi, con nói một chút cho mẹ biết, các con đi câu cá gì, bây giờ mọi chuyện đều loạn hết cả lên.”
Niếp Lan rơi vào sự tự trách sâu sắc, nhìn về phía Lâm Hoan Hỉ ôn nhu nói: “Vậy ngày mai con nghỉ ngơi cho thật tốt, mẹ để Cảnh Dịch ở nhà với con.”
Giọng Niếp Lam tràn đầy sự quan tâm khiến đáy lòng Lâm Hoan Hỉ sinh ra một dòng nước ấm, lúc này, Cảnh Kính Nham chẳng biết từ lúc nào từ trên lầu đi xuống.
“Không được!”
Ông đột nhiên quát một tiếng khiến Lâm Hoan Hỉ giật mình, Lâm Hoan Hỉ nhìn lại nơi phát ra âm thanh, lúc này mắt vẫn chưa nhìn rõ, mơ hồ thấy sắc mặt Cảnh Kính Nham âm trầm.
“Bác Từ của con cố ý căn dặn phải dẫn con đi cùng, trưởng bối đã mở lời, nào có tiểu bối như con không biết đạo lý. Để cho con bé ở nhà, con cùng ta đi.”
Cảnh Dịch đôi môi khẽ nhếch, định mở miệng phản bác.
Thấy Cảnh Dịch đang muốn cãi lại Lâm Hoan Hỉ cẩn thận kéo tay áo anh, anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy cô mỉm cười.
Lâm Hoan Hỉ ngắt lời hai người, nói: “Cha nói không sai, mọi người đã mời, làm sao có thể không đi. Anh yên tâm, em ở nhà đợi cũng không có việc gì.”
Anh nhíu mi, hiển nhiên là bất mãn vì quyết định này.
Niếp Lan rất sợ hai cha con không hợp lời lại cãi vã, vội vàng xen vào nói chuyện khác: “Con xem một chút hai người các con thành dạng gì rồi, lên lầu tắm đi, chờ lúc rãnh rỗi lại nói chuyện này.”
Lâm Hoan Hỉ cảm thấy mình rất hôi, da và tóc cứ dính dính rất khó chịu, trên quần áo nhiễm mùi tanh của hồ nước… Ngoại trừ cái đó ra, không biết có cái gì… Không sạch sẽ chui vào.
Ánh mắt Cảnh Dịch đảo qua người Cảnh Kính Nham, khom lưng ôm cô kiểu công chúa: “Chúng con đi lên trước, chuyện này tối nay con cùng ngài nói chuyện.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, Cảnh Kính Nham hừ lạnh: “Ở nơi đông người, cũng không biết kiềm chế, ôm ấp ra bộ dáng gì nữa.”
Lời nói này vô cùng rõ ràng truyền vào tai Cảnh Dịch, bước chân anh dừng lại, nói: “Ngài cũng có thể cùng mẹ ôm ấp, con sẽ không ngại.”
Nói xong, bóng dáng anh khuất mất.
Cảnh Kính Nham há hốc mồm, tức giận vỗ đùi, chỉ về phía hai người vừa biến mất nhìn Niếp Lan giận dữ: “Em xem xem nó không biết lớn nhỏ, sớm muộn gì anh cũng bị con trai ngoan của em làm tức chết!”
Niếp Lan tự tiếu phi tiếu (cười như không cười): “Anh lúc còn trẻ ấy cũng không ít lần như thế trước mặt cha anh, tại sao lúc ấy anh không nói lời này?”
Cảnh Kính Nham: “…”
*
Trở về phòng, Cảnh Dịch nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giơ tay muốn cởi nút áo trước ngực cô.
Đầu ngón tay Cảnh Dịch hơi lạnh, chạm vào da cô nháy mắt khiến cả người cô nổi da gà.
Lâm Hoan Hỉ thấy không thích hợp, đưa tay ngăn lại động tác của anh: “Tôi… Tôi tự mình cởi.”
Mặc dù nói hai người đã kết hôn, cũng đã phát sinh quan hệ thân mật, nhưng thế nào đi nữa cũng nói, để anh cởi đồ giúp cô vào ban ngày thì Lâm Hoan Hỉ không thể nào làm được.
Cảnh Dịch biết cô xấu hổ, không kiềm được cười ra tiếng: “Anh đi xả nước, em ở đây chờ anh.”
“Ừ… Được.”
Lâm Hoan Hỉ nắm chặt áo, chờ Cảnh Dịch đi vào phòng tắm rồi, lúc này mới cúi đầu cởi khuy áo ở trước ngực, nhanh chóng cởi áo khoác, lộ ra áo lót màu hồng viền hoa bên trong, cô đứng lên mở khoá kéo quần jean, nhưng khoá kéo như phản chủ, Lâm Hoan Hỉ cố hết sức cũng không thể kéo xuống.
Ngay khi cô chuẩn bị tìm một cái kéo nhỏ để cắt ra, một đôi tay liền thay cô làm.
Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay và ngón tay thon dài của anh, cũng có thể cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc ánh mắt như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lâm Hoan Hỉ không thể không ngẩng đầu, hai mắt nhìn thấy cảnh vật mơ hồ, chỉ có gương mặt anh là rõ ràng.
Cảnh Dịch cực kỳ anh tuấn, tóc đen như lông quạ, vầng trán no đủ mịn màng, sống mũi cao thẳng, chân mày rậm dưới là mắt phượng mi mắt hơi rủ xuống, lông mi khẽ rung, chuyên chú nghiêm túc xử lý khoá kéo hư của Lâm Hoan Hỉ.
Thời khắc này, dường như có một bàn tay bóp lại trái tim của cô, khiến cô hít thở khó khăn.
Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, khoá kéo đã trượt xuống.
Cảnh Dịch nâng mi mắt, con người đen nhìn cô: “Được rồi.”
Giọng nói của anh khiến Lâm Hoan Hỉ đang mất hồn tỉnh táo trở lại, vừa nghĩ đến cảnh vừa rồi liền ngây người, mặt Lâm Hoan Hỉ không khỏi đỏ hồng.
“Cảm ơn.”
Cô đang muốn cởi quần xuống, lại nhớ đến Cảnh Dịch vẫn còn ở đây, vội vàng quay lưng lại, nghĩ một chút, nói: “Anh có muốn tắm trước không?”
Cảnh Dịch nhếch mi: “Anh muốn cùng vợ anh tắm chung.”
Răng trắng noãn của Lâm Hoan Hỉ khẽ cắn môi dưới, hơi lúng túng nói: “Như vậy không tốt lắm đâu…”
Cảnh Dịch nói: “Yên tâm, bồn tắm rất lớn.”
“… Tôi không phải nói cái này.”
“Nếu em tự tắm, nước vào mắt thì làm sao?” Thái độ anh mạnh mẽ, “Em không cần đề phòng anh như phòng mưu manh, anh là một người chính trực.”
Nghe lời anh nói có vẻ là rất quan tâm tình trạng của cô.
Nội tâm Lâm Hoan Hỉ đấu tranh vài giây, cuối cùng gật đầu: “Vậy cũng được.”
Thấy cô đáp ứng, trên mặt Cảnh Dịch liền có nét cười như thực hiện được gian kế.
“Anh bế em đi vào.”
Không đợi Lâm Hoan Hỉ trả lời, người đàn ông trước mắt đưa tay cô ôm lên, Lâm Hoan Hỉ vội ôm lấy cổ anh.
Phòng tắm rộng lớn, ở giữa là một bồn tắm bán tròn đang xả nước nóng, Cảnh Dịch đặt Lâm Hoan Hỉ xuống, trong lúc cô chưa kịp phản ứng, anh vòng tay qua sau lưng cô, động tác thành thạo cởi ra khoá áo lót, trước ngực cô ngay lậo tức trống trải, rồi lại ôn nhu cởi ra quần lót hồng nhạt của cô.
Cũng không biết có phải do phòng tắm quá nóng, hay là do nội tâm cô xấu hổ, mỗi tấc da trên toàn thân Lâm Hoan Hỉ đều đỏ ửng.
Mặc dù toàn thân cô không một mảnh vải, ánh mắt Cảnh Dịch cũng tự do rơi vào khoảng không, anh cầm lấy dây buộc tóc, thành thạo buộc tóc của cô như đuôi ngựa, có thể cảm giác được sự mềm mại của sợi tóc lướt wua những ngón tay, Cảnh Dịch liền nói: "Nhuộm lại tóc đi."
Lâm Hoan Hỉ lắc lắc đầu, nói: “Ngày họp báo ấy, tôi có thấy một màu đặc biệt đẹp, giống như bộ lông xanh biếc của chim công, chờ khi trở về tôi sẽ nhuộm màu đó.”
Động tác buộc tóc của Cảnh Dịch dừng lại: “Lâm Hoan Hỉ, em cứ muốn anh đội mũ xanh cho em sao?”
Lâm Hoan Hỉ: “…????”
“Được rồi, vào đi thôi.”
Cô không dám nhắc đến việc nhuộm tóc này nữa, nắm tay anh cẩn thận bước vào bồn tắm.
Nước ấm xâm nhập vào từng lỗ chân lông, ngay lập tức xua tan đi sự mỏi mệt, Lâm Hoan Hỉ từ từ nhắm lại hai mắt, phát ra tiếng thở dài đầy thoả mãn.
Thấy cô đã vào, Cảnh Dịch lấy ra chai thuỷ tinh đựng tinh dầu trên giá, dựa vào tỉ lệ pha vào nước.
Ngửi được mùi cỏ huân y trong không khí Lâm Hoan Hỉ không khỏi nhìn về phía anh, chỉ thấy Cảnh Dịch để lại chai, rồi lấy ra hoa hồng thả vào trong nước.
Cuối cùng, anh liền hài lòng cởi áo ra, tháo thắt lưng.
Lâm Hoan Hỉ bị những hành động liên tiếp của anh làm hít khó khăn, không khỏi nói: “Anh mỗi lần tắm đều… long trọng như thế sao?”
Quần áo bẩn cởi ra được ném vào giỏ đựng, Cảnh Dịch tà tà liếc Lâm Hoan Hỉ: “Tiểu tiên nam tắm đương nhiên không thể tuỳ tiện.”
Lâm Hoan Hỉ: “…”
Đột nhiên cảm thấy… Trước đây tắm vòi sen đúng là không xứng làm một tiểu tiên nữ.
Phòng tắm hơi nước mờ mờ, thân thể rắn chắc như ẩn như hiện, chú ý đến Cảnh Dịch chỉ còn lớp quần áo cuối cùng, Lâm Hoan Hỉ liền ho nhẹ, theo phản xạ tự nhiên lấy hai tay che lại hai mắt, rồi lại len lén không nhịn được nhìn trộm.
Ánh mắt chậm chạp đảo qua bờ vai rộng, khuôn ngực, thắt lưng nhỏ và sáu múi cơ bụng, rồi lại lướt xuống đôi chân dài, cuối cùng dừng lại tại bộ vị tam giác dưới bụng 3 tấc của anh.
Lâm Hoan Hỉ mặt đỏ tim đập, toàn thân khô nóng, cổ họgn khô khốc, ngay cả giọng nói cũng khàn khan: “Dịch ca…”
“Ừ?”
Anh vào bồn tắm, nước nhẹ tràn ra.
“Vóc người của anh thật tốt, so… so với cái tôi đã xem rất khá, anh nên cân nhắc có nên tham gia vào ngành công nghiệp này, thật sự đấy.” Lâm Hoan Hỉ nói lời tận đáy lòng
Nghe vợ anh nói cho anh gia nhập vào loại buôn bán trái pháp luật này cũng không tức giận, trái lại cười nói: “Anh không thể tham gia, nếu như anh tham gia, e rằng toàn bộ nam diễn viên tốt đều thất nghiệp.”
“…”
“Nhưng mà…” Cảnh Dịch kề sát lại, dưới nước tay đã đặt trên thắt lưng của cô, anh tiến đến bên tai Lâm Hoan Hỉ, dường như muốn mê hoặc: “Nếu em muốn nhìn, anh cũng có thể cho em xem. Thù lao, em phải là nữ diễn viên chính của anh, thế nào, có đúng là rất có lợi không?”
Tuy bị anh lừa Lâm Hoan Hỉ lại cảm thấy có lời, thấy cô có bộ dạng ngầm đồng ý, Cảnh Dịch nhìn cảnh đẹp trước mặt cũng không nhẫn nại được hôn lên: “Mơ đi."
Lâm Hoan Hỉ giật mình cứng người vài giây, hai tay chặn lại trước ngực anh, hô hấp có vẻ mất trật tự: “Anh không phải nói anh là người chính trực sao?”
“Đúng vậy.” Cảnh Dịch bộ dáng như đó là điều đương nhiên, “Anh đối với người khác thật sự rất chính trực, nhưng em không phải người khác.”
Nói xong, lần thứ hai hôn lên vành tai cô: “Ngoan, anh chỉ đang thực hiện khế ước của chúng ta.”
“…”
Uyên ương hí thuỷ, một hồi triền miên.
Một lần nữa từ trong đi ra đã qua thời gian rất lâu.
Lâm Hoan Hỉ bị chơi đùa đến mức không còn sức lực, hơn nữa còn có vẻ uể oải, lúc này cảm thấy buồn ngủ, nhưng Cảnh Dịch lại có bộ dạng tinh thần phấn chấn.
Tìm được áo ngủ cho cô thay xong, Cảnh Dịch mới đặt cô nằm xuống.
“Ngủ à?” Cảnh Dịch vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi một tiếng.
Lâm Hoan Hỉ mơ mơ màng màng trả lời:
“Ừ?"
“Em thực sự muốn cho anh một mình đi tiệc rượu sao?”
“Ừ.” Lâm Hoan Hỉ trở mình, quay lưng về phía anh, “Anh phải đi mà, đừng để cha không vui.”
Đối với trưởng bối, Lâm Hoan Hỉ trước giờ đều vâng lời thuận theo.
Cô có thể nhìn ra quan hệ của Cảnh Dịch và cha không tốt, mà tất cả đều bởi vì cô, Lâm Hoan Hỉ không biết trước khi mất trí nhớ cô đối đãi như thế nào với Cảnh Kinh Nham, nhưng bây giờ cô thầm nghĩ nên yên lặng nhẫn nại, nếu nhẫn nại đôi chút có thể để quan hệ hai cha con tốt lên, đó không phải là một chuyện xấu.
Còn có thể nói, không chừng nửa năm sau vợ anh lại đổi thành người khác, mà cha của anh thì chỉ có một.
Hôm nay chỉ vì một tiệc rược khiến ông không vui, không đáng có.
Ánh mắt Cảnh Dịch hơi trầm xuống: “Nếu như anh đi, có người câu dẫn chồng em thì làm sao bây giờ?”
Trả lời lại anh là hô hấp nhẹ nhàng của Lâm Hoan Hỉ.
Cảnh Dịch khẽ thở dài, tiến đến hôn một cái trên tóc cô: “Em yên tâm, anh sẽ vì em là giữ vững thành trì.”
“Anh yêu em, Lâm Hoan Hỉ.”
Trước đây anh không biết mình yêu cô bao nhiêu, hiện tại đã biết.
Trước đây anh không biết Lâm Hoan Hỉ yêu anh bao nhiêu, hiện tại cũng đã biết.
Cảnh Dịch trấn an Niếp Lan, nói: “Không có chuyện gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt. Có điều bác sĩ nói cố gắng không ra khỏi nhà mấy ngày này.”
“Không có chuyện gì là được.” Trái tim treo lơ lửng lúc này đã được đặt xuống, lại nghĩ đến chuyện khác liền u sầu, “Vậy tiệc rượu ngày mai của bác Từ sợ là không đi được rồi, con nói một chút cho mẹ biết, các con đi câu cá gì, bây giờ mọi chuyện đều loạn hết cả lên.”
Niếp Lan rơi vào sự tự trách sâu sắc, nhìn về phía Lâm Hoan Hỉ ôn nhu nói: “Vậy ngày mai con nghỉ ngơi cho thật tốt, mẹ để Cảnh Dịch ở nhà với con.”
Giọng Niếp Lam tràn đầy sự quan tâm khiến đáy lòng Lâm Hoan Hỉ sinh ra một dòng nước ấm, lúc này, Cảnh Kính Nham chẳng biết từ lúc nào từ trên lầu đi xuống.
“Không được!”
Ông đột nhiên quát một tiếng khiến Lâm Hoan Hỉ giật mình, Lâm Hoan Hỉ nhìn lại nơi phát ra âm thanh, lúc này mắt vẫn chưa nhìn rõ, mơ hồ thấy sắc mặt Cảnh Kính Nham âm trầm.
“Bác Từ của con cố ý căn dặn phải dẫn con đi cùng, trưởng bối đã mở lời, nào có tiểu bối như con không biết đạo lý. Để cho con bé ở nhà, con cùng ta đi.”
Cảnh Dịch đôi môi khẽ nhếch, định mở miệng phản bác.
Thấy Cảnh Dịch đang muốn cãi lại Lâm Hoan Hỉ cẩn thận kéo tay áo anh, anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy cô mỉm cười.
Lâm Hoan Hỉ ngắt lời hai người, nói: “Cha nói không sai, mọi người đã mời, làm sao có thể không đi. Anh yên tâm, em ở nhà đợi cũng không có việc gì.”
Anh nhíu mi, hiển nhiên là bất mãn vì quyết định này.
Niếp Lan rất sợ hai cha con không hợp lời lại cãi vã, vội vàng xen vào nói chuyện khác: “Con xem một chút hai người các con thành dạng gì rồi, lên lầu tắm đi, chờ lúc rãnh rỗi lại nói chuyện này.”
Lâm Hoan Hỉ cảm thấy mình rất hôi, da và tóc cứ dính dính rất khó chịu, trên quần áo nhiễm mùi tanh của hồ nước… Ngoại trừ cái đó ra, không biết có cái gì… Không sạch sẽ chui vào.
Ánh mắt Cảnh Dịch đảo qua người Cảnh Kính Nham, khom lưng ôm cô kiểu công chúa: “Chúng con đi lên trước, chuyện này tối nay con cùng ngài nói chuyện.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, Cảnh Kính Nham hừ lạnh: “Ở nơi đông người, cũng không biết kiềm chế, ôm ấp ra bộ dáng gì nữa.”
Lời nói này vô cùng rõ ràng truyền vào tai Cảnh Dịch, bước chân anh dừng lại, nói: “Ngài cũng có thể cùng mẹ ôm ấp, con sẽ không ngại.”
Nói xong, bóng dáng anh khuất mất.
Cảnh Kính Nham há hốc mồm, tức giận vỗ đùi, chỉ về phía hai người vừa biến mất nhìn Niếp Lan giận dữ: “Em xem xem nó không biết lớn nhỏ, sớm muộn gì anh cũng bị con trai ngoan của em làm tức chết!”
Niếp Lan tự tiếu phi tiếu (cười như không cười): “Anh lúc còn trẻ ấy cũng không ít lần như thế trước mặt cha anh, tại sao lúc ấy anh không nói lời này?”
Cảnh Kính Nham: “…”
*
Trở về phòng, Cảnh Dịch nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giơ tay muốn cởi nút áo trước ngực cô.
Đầu ngón tay Cảnh Dịch hơi lạnh, chạm vào da cô nháy mắt khiến cả người cô nổi da gà.
Lâm Hoan Hỉ thấy không thích hợp, đưa tay ngăn lại động tác của anh: “Tôi… Tôi tự mình cởi.”
Mặc dù nói hai người đã kết hôn, cũng đã phát sinh quan hệ thân mật, nhưng thế nào đi nữa cũng nói, để anh cởi đồ giúp cô vào ban ngày thì Lâm Hoan Hỉ không thể nào làm được.
Cảnh Dịch biết cô xấu hổ, không kiềm được cười ra tiếng: “Anh đi xả nước, em ở đây chờ anh.”
“Ừ… Được.”
Lâm Hoan Hỉ nắm chặt áo, chờ Cảnh Dịch đi vào phòng tắm rồi, lúc này mới cúi đầu cởi khuy áo ở trước ngực, nhanh chóng cởi áo khoác, lộ ra áo lót màu hồng viền hoa bên trong, cô đứng lên mở khoá kéo quần jean, nhưng khoá kéo như phản chủ, Lâm Hoan Hỉ cố hết sức cũng không thể kéo xuống.
Ngay khi cô chuẩn bị tìm một cái kéo nhỏ để cắt ra, một đôi tay liền thay cô làm.
Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay và ngón tay thon dài của anh, cũng có thể cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc ánh mắt như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lâm Hoan Hỉ không thể không ngẩng đầu, hai mắt nhìn thấy cảnh vật mơ hồ, chỉ có gương mặt anh là rõ ràng.
Cảnh Dịch cực kỳ anh tuấn, tóc đen như lông quạ, vầng trán no đủ mịn màng, sống mũi cao thẳng, chân mày rậm dưới là mắt phượng mi mắt hơi rủ xuống, lông mi khẽ rung, chuyên chú nghiêm túc xử lý khoá kéo hư của Lâm Hoan Hỉ.
Thời khắc này, dường như có một bàn tay bóp lại trái tim của cô, khiến cô hít thở khó khăn.
Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, khoá kéo đã trượt xuống.
Cảnh Dịch nâng mi mắt, con người đen nhìn cô: “Được rồi.”
Giọng nói của anh khiến Lâm Hoan Hỉ đang mất hồn tỉnh táo trở lại, vừa nghĩ đến cảnh vừa rồi liền ngây người, mặt Lâm Hoan Hỉ không khỏi đỏ hồng.
“Cảm ơn.”
Cô đang muốn cởi quần xuống, lại nhớ đến Cảnh Dịch vẫn còn ở đây, vội vàng quay lưng lại, nghĩ một chút, nói: “Anh có muốn tắm trước không?”
Cảnh Dịch nhếch mi: “Anh muốn cùng vợ anh tắm chung.”
Răng trắng noãn của Lâm Hoan Hỉ khẽ cắn môi dưới, hơi lúng túng nói: “Như vậy không tốt lắm đâu…”
Cảnh Dịch nói: “Yên tâm, bồn tắm rất lớn.”
“… Tôi không phải nói cái này.”
“Nếu em tự tắm, nước vào mắt thì làm sao?” Thái độ anh mạnh mẽ, “Em không cần đề phòng anh như phòng mưu manh, anh là một người chính trực.”
Nghe lời anh nói có vẻ là rất quan tâm tình trạng của cô.
Nội tâm Lâm Hoan Hỉ đấu tranh vài giây, cuối cùng gật đầu: “Vậy cũng được.”
Thấy cô đáp ứng, trên mặt Cảnh Dịch liền có nét cười như thực hiện được gian kế.
“Anh bế em đi vào.”
Không đợi Lâm Hoan Hỉ trả lời, người đàn ông trước mắt đưa tay cô ôm lên, Lâm Hoan Hỉ vội ôm lấy cổ anh.
Phòng tắm rộng lớn, ở giữa là một bồn tắm bán tròn đang xả nước nóng, Cảnh Dịch đặt Lâm Hoan Hỉ xuống, trong lúc cô chưa kịp phản ứng, anh vòng tay qua sau lưng cô, động tác thành thạo cởi ra khoá áo lót, trước ngực cô ngay lậo tức trống trải, rồi lại ôn nhu cởi ra quần lót hồng nhạt của cô.
Cũng không biết có phải do phòng tắm quá nóng, hay là do nội tâm cô xấu hổ, mỗi tấc da trên toàn thân Lâm Hoan Hỉ đều đỏ ửng.
Mặc dù toàn thân cô không một mảnh vải, ánh mắt Cảnh Dịch cũng tự do rơi vào khoảng không, anh cầm lấy dây buộc tóc, thành thạo buộc tóc của cô như đuôi ngựa, có thể cảm giác được sự mềm mại của sợi tóc lướt wua những ngón tay, Cảnh Dịch liền nói: "Nhuộm lại tóc đi."
Lâm Hoan Hỉ lắc lắc đầu, nói: “Ngày họp báo ấy, tôi có thấy một màu đặc biệt đẹp, giống như bộ lông xanh biếc của chim công, chờ khi trở về tôi sẽ nhuộm màu đó.”
Động tác buộc tóc của Cảnh Dịch dừng lại: “Lâm Hoan Hỉ, em cứ muốn anh đội mũ xanh cho em sao?”
Lâm Hoan Hỉ: “…????”
“Được rồi, vào đi thôi.”
Cô không dám nhắc đến việc nhuộm tóc này nữa, nắm tay anh cẩn thận bước vào bồn tắm.
Nước ấm xâm nhập vào từng lỗ chân lông, ngay lập tức xua tan đi sự mỏi mệt, Lâm Hoan Hỉ từ từ nhắm lại hai mắt, phát ra tiếng thở dài đầy thoả mãn.
Thấy cô đã vào, Cảnh Dịch lấy ra chai thuỷ tinh đựng tinh dầu trên giá, dựa vào tỉ lệ pha vào nước.
Ngửi được mùi cỏ huân y trong không khí Lâm Hoan Hỉ không khỏi nhìn về phía anh, chỉ thấy Cảnh Dịch để lại chai, rồi lấy ra hoa hồng thả vào trong nước.
Cuối cùng, anh liền hài lòng cởi áo ra, tháo thắt lưng.
Lâm Hoan Hỉ bị những hành động liên tiếp của anh làm hít khó khăn, không khỏi nói: “Anh mỗi lần tắm đều… long trọng như thế sao?”
Quần áo bẩn cởi ra được ném vào giỏ đựng, Cảnh Dịch tà tà liếc Lâm Hoan Hỉ: “Tiểu tiên nam tắm đương nhiên không thể tuỳ tiện.”
Lâm Hoan Hỉ: “…”
Đột nhiên cảm thấy… Trước đây tắm vòi sen đúng là không xứng làm một tiểu tiên nữ.
Phòng tắm hơi nước mờ mờ, thân thể rắn chắc như ẩn như hiện, chú ý đến Cảnh Dịch chỉ còn lớp quần áo cuối cùng, Lâm Hoan Hỉ liền ho nhẹ, theo phản xạ tự nhiên lấy hai tay che lại hai mắt, rồi lại len lén không nhịn được nhìn trộm.
Ánh mắt chậm chạp đảo qua bờ vai rộng, khuôn ngực, thắt lưng nhỏ và sáu múi cơ bụng, rồi lại lướt xuống đôi chân dài, cuối cùng dừng lại tại bộ vị tam giác dưới bụng 3 tấc của anh.
Lâm Hoan Hỉ mặt đỏ tim đập, toàn thân khô nóng, cổ họgn khô khốc, ngay cả giọng nói cũng khàn khan: “Dịch ca…”
“Ừ?”
Anh vào bồn tắm, nước nhẹ tràn ra.
“Vóc người của anh thật tốt, so… so với cái tôi đã xem rất khá, anh nên cân nhắc có nên tham gia vào ngành công nghiệp này, thật sự đấy.” Lâm Hoan Hỉ nói lời tận đáy lòng
Nghe vợ anh nói cho anh gia nhập vào loại buôn bán trái pháp luật này cũng không tức giận, trái lại cười nói: “Anh không thể tham gia, nếu như anh tham gia, e rằng toàn bộ nam diễn viên tốt đều thất nghiệp.”
“…”
“Nhưng mà…” Cảnh Dịch kề sát lại, dưới nước tay đã đặt trên thắt lưng của cô, anh tiến đến bên tai Lâm Hoan Hỉ, dường như muốn mê hoặc: “Nếu em muốn nhìn, anh cũng có thể cho em xem. Thù lao, em phải là nữ diễn viên chính của anh, thế nào, có đúng là rất có lợi không?”
Tuy bị anh lừa Lâm Hoan Hỉ lại cảm thấy có lời, thấy cô có bộ dạng ngầm đồng ý, Cảnh Dịch nhìn cảnh đẹp trước mặt cũng không nhẫn nại được hôn lên: “Mơ đi."
Lâm Hoan Hỉ giật mình cứng người vài giây, hai tay chặn lại trước ngực anh, hô hấp có vẻ mất trật tự: “Anh không phải nói anh là người chính trực sao?”
“Đúng vậy.” Cảnh Dịch bộ dáng như đó là điều đương nhiên, “Anh đối với người khác thật sự rất chính trực, nhưng em không phải người khác.”
Nói xong, lần thứ hai hôn lên vành tai cô: “Ngoan, anh chỉ đang thực hiện khế ước của chúng ta.”
“…”
Uyên ương hí thuỷ, một hồi triền miên.
Một lần nữa từ trong đi ra đã qua thời gian rất lâu.
Lâm Hoan Hỉ bị chơi đùa đến mức không còn sức lực, hơn nữa còn có vẻ uể oải, lúc này cảm thấy buồn ngủ, nhưng Cảnh Dịch lại có bộ dạng tinh thần phấn chấn.
Tìm được áo ngủ cho cô thay xong, Cảnh Dịch mới đặt cô nằm xuống.
“Ngủ à?” Cảnh Dịch vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi một tiếng.
Lâm Hoan Hỉ mơ mơ màng màng trả lời:
“Ừ?"
“Em thực sự muốn cho anh một mình đi tiệc rượu sao?”
“Ừ.” Lâm Hoan Hỉ trở mình, quay lưng về phía anh, “Anh phải đi mà, đừng để cha không vui.”
Đối với trưởng bối, Lâm Hoan Hỉ trước giờ đều vâng lời thuận theo.
Cô có thể nhìn ra quan hệ của Cảnh Dịch và cha không tốt, mà tất cả đều bởi vì cô, Lâm Hoan Hỉ không biết trước khi mất trí nhớ cô đối đãi như thế nào với Cảnh Kinh Nham, nhưng bây giờ cô thầm nghĩ nên yên lặng nhẫn nại, nếu nhẫn nại đôi chút có thể để quan hệ hai cha con tốt lên, đó không phải là một chuyện xấu.
Còn có thể nói, không chừng nửa năm sau vợ anh lại đổi thành người khác, mà cha của anh thì chỉ có một.
Hôm nay chỉ vì một tiệc rược khiến ông không vui, không đáng có.
Ánh mắt Cảnh Dịch hơi trầm xuống: “Nếu như anh đi, có người câu dẫn chồng em thì làm sao bây giờ?”
Trả lời lại anh là hô hấp nhẹ nhàng của Lâm Hoan Hỉ.
Cảnh Dịch khẽ thở dài, tiến đến hôn một cái trên tóc cô: “Em yên tâm, anh sẽ vì em là giữ vững thành trì.”
“Anh yêu em, Lâm Hoan Hỉ.”
Trước đây anh không biết mình yêu cô bao nhiêu, hiện tại đã biết.
Trước đây anh không biết Lâm Hoan Hỉ yêu anh bao nhiêu, hiện tại cũng đã biết.
/76
|