Lúc Dư Niên bước vào thang máy thì bên trong đã có một người đứng rồi. Hai người chạm mắt với nhau, ngừng hai giây, rồi cùng lúc dời đi. Dư Niên quay người, nhấn nút tầng 42, còn đối phương bị tướng mạo cùng khuôn mặt khiến người khác kinh diễm trước mắt khiến hắn dao động vài phần.
Đàn anh Tề Triết đi sau cậu bước vào thang máy cúi đầu, không chú ý tới người đứng trong góc, hắn lo lắng xoa ngón tay, chờ cửa thang máy khép lại mới nhỏ giọng nói chuyện, có chút xấu hổ.
“Dư tiểu đệ, anh thực tập ở Giải trí Tinh Diệu còn không có tiếng nói nào, lần này mới chỉ nhìn ảnh của cậu mà người quản lý đã đánh nhịp nói muốn gặp cậu. Chờ một lát tới đó cậu biểu hiện tốt một chút, chỉ bằng khuôn mặt này của cậu thì nhất định có thể đậu...”
So với hắn đang căng thẳng thì Dư Niên ngược lại nở nụ cười thoải mái, giống như cảm thấy việc này thật bình thường, cậu cũng hạ giọng, thành khẩn nói, “Cảm ơn anh đã giúp em tranh thủ cơ hội này, nhất định em sẽ nỗ lực.”
Tề Triết vội vã xua tay, cà lăm, “Cám ơn gì chứ, anh cũng không có làm gì hết ... Hơn nữa, trước đây cậu đã giúp anh nhiều lần, tính ra phải là anh cảm ơn cậu.” Đầu ngón tay hắn run run, chuyển chủ đề, “Trong ví cậu còn bao nhiêu?”
Dư Niên tính toán trong lòng một chút, ăn ngay nói thật, “Trừ tiền vừa mua sơ mi trắng ra còn lại chỉ gần hai trăm.”
Nói xong, bản thân cậu cũng không nhịn được cảm thán, thật sự quá nghèo!
Tề Triết lo lắng, “Đây không phải là còn không thể mua đồ ăn sao? Nếu như hôm nay không đậu được, ” hắn dừng lại, vừa cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của Dư Niên, áo sơ mi trắng mới tinh, quần bò cũ nhạt màu cùng giày thể thao màu đen, khẳng định, “Không thể không đậu được, cái khuôn mặt này của cậu đã nghiền anh nát như tương trong bốn năm, bất khả chiến bại!”
Dư Niên bị chọc cười, bỗng nhiên nhớ ra trong thang máy vẫn còn người khác, hoảng hốt vài giây mới nói tiếp, “Mặc kệ có đậu hay không em cũng mời anh ăn cơm.”
“Quên đi, anh mời cậu ăn, tới quán đồ nướng gần cổng trường học đi, chúng ta ăn uống no say luôn.”
“Keng” một tiếng, thang máy mở, Tề Triết mặc bốn, năm lớp quần áo, thấp giọng nói với Dư Niên, “Tới rồi.”
Cửa thang máy ở phía sau hai người khép lại.
“Tầng này chính là của quản lý của Tinh Diệu, anh còn phải đi họp, chỉ đưa cậu tới đây được thôi. Cậu đi thẳng rồi rẽ phải, tìm cánh cửa có treo bảng ‘Mạnh Viễn’ nhé.”
Tề Triết thấy Dư Niên cong môi nụ cười, thở phào, cũng cười theo, “Cậu vững tâm thật đấy, những cái khác anh cũng không nói nữa, cố lên!”
Giải trí Tinh Diệu là một trong ba công ty giải trí lớn trong nước, chỉ cần mắt không mù là có thể nhìn ra công ty tài đại khí thô(tiền xài không hết), phẩm vị cũng rất tốt, nội thất bên trong được dày công trang hoàng khiến người ta vui tai vui mắt. Dư Niên bước dưới ánh sáng rực rỡ của đèn trần, không hề liếc ngang liếc dọc.
Tuy cậu chỉ mặc đồ đơn giản, quần bò sơ mi trắng, nhưng khuôn mặt đẹp trai, khí chất xuất chúng, dọc đường đi thu hút không ít ánh nhìn.
Đến trước cửa phòng làm việc của Mạnh Viễn, Dư Niên chỉnh trang lại, sau đó mới nghiêm cẩn gõ cửa.
Ngay lập tức từ bên trong truyền ra âm thanh, “Mời vào.”
Dư Niên đặt tay lên tay nắm cửa kim loại lạnh lẽo, hơi dùng sức, mở cửa.
Bốn phía văn phòng rộng rãi, giản dị sáng sủa, máy lạnh mở vừa đủ, khí lạnh xông vào mũi khiến Dư Niên bình tĩnh hơn. Cậu quan sát chậu hoa đặt ở trong góc– ít được chăm sóc, cành lá đều héo úa cả.
Phía sau bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ có một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi gọi điện thoại, cau mày, vẻ mặt không tốt lắm, trong giọng nói đè nén sự gắt gỏng.
Dư Niên gật đầu với đối phương, đứng tại chỗ không lên tiếng. Mãi đến khi người đàn ông híp mắt nhìn cậu một lúc, chỉ chỉ ghế sô pha bên cạnh thì cậu mới đi tới đó ngồi xuống.
Cậu có thể cảm giác được rất rõ ràng, từ lúc cậu vào cửa đến bây giờ, tầm mắt đối phương khóa chặt trên người cậu không dời. Mà loại đánh giá này lại khiến người khác cảm thấy không khỏe, giống như là đánh giá một... món hàng hóa.
“Hiện tại trên tay tôi thật sự không có người...... Được, tôi tìm giúp cậu... Biết rồi, chương trình nào vào tay cậu mà chả nổi...” Cuộc điện thoại này không kéo dài, Mạnh Viễn để điện thoại lên bàn, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Dư Niên, đột ngột hỏi, “Bức ảnh đó là ai chụp?”
Dư Niên nhanh chóng phản ứng lại, cười trả lời, “Lúc đó Tề ca vội vã cần ảnh nên tôi nhờ bạn cùng phòng lập tức chụp một tấm.”
Mạnh Viễn gật đầu, không khách sáo đánh giá, “Kỹ thuật người chụp hình cực kỳ tệ, ngay cả ba phần khí chất của cậu cũng không chụp được.”
Dư Niên không trả lời, chỉ mỉm cười, nụ cười trong sáng khiến người ta rất có hảo cảm.
“Dư Niên...... 21 tuổi?”
“Đúng vậy, đã qua sinh nhật hơn nửa năm.”
Mạnh Viễn tỉ mỉ quan sát Dư Niên, tóc đen huyền, nền tảng rất tốt, da dẻ vừa trắng lại vừa mịn. Sống mũi thẳng, nhưng không lộ vẻ cố chấp, vành môi rõ ràng, môi tương đối mỏng, cằm gần như hoàn mỹ.
Xuất sắc nhất chính là đôi mắt, là đôi mắt biết cười điển hình, con ngươi to, đen láy, trong veo như hồ nước, đuôi mắt hơi dài. Phía dưới đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi nhạt, đảo mắt, lộ ra vài phần quý khí.
Lấy ánh mắt nghề nghiệp mười mấy năm của hắn đến xem, mặt đẹp khung xương chuẩn, cho dù là khi còn bé cũng rất dễ nhìn. Thậm chí bây giờ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, qua hai ba năm mới chạm tới đỉnh cao nhan sắc.
Đây là chính là nhan sắc.
Mạnh Viễn đã xác định, không cần gì nhiều, chỉ bằng khuôn mặt này mà đẩy người ra trước ống kính nhất định sẽ nổi.
Dư Niên yên lặng ngồi, tùy ý để Mạnh Viễn đánh giá, cũng không tỏ vẻ khó chịu, biểu tình hay thần thái đều rất tự nhiên. Có thể là do giáo dưỡng, lúc cậu ngồi, vai không sụp lưng không còng, hơi nghiêng người, lộ vẻ chăm chú nghe đối phương nói chuyện, khiến người ta cảm thấy được tôn trọng.
Mạnh Viễn âm thầm gật đầu, trong lòng tăng thêm điểm vẻ ngoài cho cậu, “Tề Triết nói cậu hát cũng ổn?”
“Ừ, tôi thích hát từ nhỏ.”
Trong lúc hai người trò chuyện, trong đầu Mạnh Viễn đã lướt qua danh sách thầy luyện giọng, miệng nói, “Có thể hát thử một bài không?”
Dư Niên suy nghĩ một chút, “Vậy tôi hát thủ hiệu ca cho anh nghe nhé?”
(Thủ hiệu ca: bài hát của trường)
Mạnh Viễn hào hứng.
Sau khi nghệ sĩ hắn mang trở nên nổi tiếng rồi hủy hợp đồng rời đi, hắn cũng gặp qua không ít người, hát nhạc phổ biến, Rock & roll, ca dao dân ca đều có hết, tuy nhiên đây vẫn là lần đầu tiên có người hát thủ hiệu ca.
Hắn thuận tay cầm bút, hứng thú gõ bàn, “Được, chủ yếu là nghe giọng của cậu thôi.” Về phần kỹ thuật, hắn cũng không hy vọng gì nhiều.
Từ xưa tới nay Dư Niên không bao giờ nhớ được lời bài hát, nhưng trong trường hợp này nhất định không thể để bản thân quên lời như ngày thường, cậu bình tĩnh lấy điện thoại từ trong túi ra tìm lời, cũng không mở nhạc đệm, điều chỉnh hô hấp xong, bản thân tự đánh nhịp, hát chay.
Một tiếng “Cộp” vang lên, bút trong tay Mạnh Viễn rơi xuống.
Dư Niên không bị ảnh hưởng, tầm mắt của cậu cố định trên lời nhạc trong màn hình điện thoại, không chú ý tới Mạnh Viễn bỗng dưng mất bình tĩnh, mãi đến lúc nghe thấy đối phương nói “Dừng lại”.
Cậu nghe lời dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu.
Mạnh Viễn hít sâu, “Tiếp tục.”
Dư Niên nối liền âm cuối cùng lúc vừa dừng lại, hát tiếp không chút trở ngại. Giọng hát cậu trong veo, giống như suối chảy róc rách giữa núi rừng trống trải, âm cuối khoan thai, hát trôi chảy từng chữ từng chữ.
Hát xong một đoạn, ánh mắt Mạnh Viễn kích động, “Trước đây cậu từng học qua chuyên ngành chưa?”
Hô hấp của Dư Niên vẫn ổn định, cong mắt trả lời, “Không có, tôi học đại học chuyên ngành lịch sử. Nhưng mà người lớn trong nhà thích hát nên khi tôi còn bé có hát theo vài câu.”
Cmn — đây là trình độ “hát theo vài câu”?
Ngón tay Mạnh Viễn nhanh chóng gõ lên bàn, lại mở miệng, vững giọng nói, “Lúc Tề Triết cho tôi xem ảnh cậu, mà cậu cũng nguyện ý tới đây thì tôi cho rằng cậu muốn tiến vào giới này đúng không?”
Giọng nói Dư Niên nâng cao, “Đúng vậy.”
“Như vậy cũng tốt.” Mạnh Viễn thả lỏng tựa vào ghế, để tay lên tay vịn, nhẹ giọng nói, “Cậu, nhất định tôi sẽ tự mình mang, không vùi dập cậu. Bây giờ vấn đề chính là, tôi muốn biết cậu tiến vào giới giải trí, là vì cái gì? Chúng ta cùng thảo luận về lý tưởng và mục tiêu của cậu.”
Trong nháy mắt Dư Niên mím chặt môi, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, kiên định nói, “Tôi cần kiếm tiền, rất nhiều tiền.”
Mạnh Viễn không kinh ngạc mấy, người trong giới vì danh vì lợi vì mộng tưởng, ai cũng có mục tiêu để xông lên phía trước. Hắn không có dị nghị, “Chúng ta hợp tác thì chắc chắn cậu không thiếu tiền. Nhưng tôi phải nói trước, chuyện giới thiệu hay dắt mối, tôi sẽ không làm. Nếu như cậu cần việc này thì tôi có thể đề cử người khác cho cậu.”
(giới thiệu dắt mối: cái này ai cũng hiểu mà =))) trai bao á)
Dư Niên lắc đầu, mái tóc mềm lay động theo động tác của cậu, trong mắt lấp lánh ý cười, “Anh yên tâm, tôi chỉ muốn làm tốt việc để kiếm tiền thôi.”
Mạnh Viễn thở phào nhẹ nhõm. Hắn chưa bao giờ hy vọng nghệ sĩ trong tay nghe theo mọi lời của hắn, ai cũng là con người chứ không phải con rối mặc người điều khiển. Nhưng ít ra nếu có thể hiểu nhau, biết được ranh giới cuối cùng này, thì cũng không gặp phải chuyện người còn chưa nổi đã dính scandals.
Giọng nói Mạnh Viễn lại ôn hòa thêm, “Được rồi, vậy coi như chúng ta cùng chung suy nghĩ rồi.” Hắn kéo ngăn kéo thứ nhất ra, đưa ra bản hợp đồng, “Đây là hợp đồng Tinh Diệu cấp B, cậu là người mới chưa có kinh nghiệm, cấp B cũng coi như là số một trong quyền hạn của tôi rồi. Ký năm năm, cậu đọc đi, nếu như chưa yên tâm cũng có thể cầm về tìm người đọc kỹ rồi ra quyết định sau.”
Hai tay Dư Niên cầm lấy hợp đồng, “Không cần phiền như vậy.” Cậu lật lần lượt mười trang hợp đồng nhìn kỹ một lần, rút cây bút đen từ trong ống đựng bút ra ký tên, dứt khoát ký xuống tên mình.
“Chữ ký đẹp thật!” Nhìn cậu ký tên, giọng điệu Mạnh Viễn cũng gần gũi hơn, nhận hợp đồng, ký tên mình vào, tâm trạng rất tốt.
“Tôi nói thẳng, cậu mà không nổi thì thiên lý nan dung.”
“Thật sự cảm ơn anh.” Dư Niên đóng bút, bỏ bút vào lại ống đựng bút.
Chờ Dư Niên đi rồi, Mạnh Viễn ném cây bút trong tay, ném luôn cả tiết tháo, mở di động gọi điện thoại.
“Chương trình vừa nãy cậu nói, chính là cái thi hát ấy......” Không biết đối phương nói cái gì, Mạnh Viễn nhíu mày nở nụ cười, đắc ý nói, “Đúng, giữ chỗ cho tôi, bố mày hiện tại có người trong tay rồi!”
—————————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: mở đầu đứng cùng Niên Niên trong một cái thang máy · công · Tạ Du: Tôi muốn có họ tên!
Đàn anh Tề Triết đi sau cậu bước vào thang máy cúi đầu, không chú ý tới người đứng trong góc, hắn lo lắng xoa ngón tay, chờ cửa thang máy khép lại mới nhỏ giọng nói chuyện, có chút xấu hổ.
“Dư tiểu đệ, anh thực tập ở Giải trí Tinh Diệu còn không có tiếng nói nào, lần này mới chỉ nhìn ảnh của cậu mà người quản lý đã đánh nhịp nói muốn gặp cậu. Chờ một lát tới đó cậu biểu hiện tốt một chút, chỉ bằng khuôn mặt này của cậu thì nhất định có thể đậu...”
So với hắn đang căng thẳng thì Dư Niên ngược lại nở nụ cười thoải mái, giống như cảm thấy việc này thật bình thường, cậu cũng hạ giọng, thành khẩn nói, “Cảm ơn anh đã giúp em tranh thủ cơ hội này, nhất định em sẽ nỗ lực.”
Tề Triết vội vã xua tay, cà lăm, “Cám ơn gì chứ, anh cũng không có làm gì hết ... Hơn nữa, trước đây cậu đã giúp anh nhiều lần, tính ra phải là anh cảm ơn cậu.” Đầu ngón tay hắn run run, chuyển chủ đề, “Trong ví cậu còn bao nhiêu?”
Dư Niên tính toán trong lòng một chút, ăn ngay nói thật, “Trừ tiền vừa mua sơ mi trắng ra còn lại chỉ gần hai trăm.”
Nói xong, bản thân cậu cũng không nhịn được cảm thán, thật sự quá nghèo!
Tề Triết lo lắng, “Đây không phải là còn không thể mua đồ ăn sao? Nếu như hôm nay không đậu được, ” hắn dừng lại, vừa cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của Dư Niên, áo sơ mi trắng mới tinh, quần bò cũ nhạt màu cùng giày thể thao màu đen, khẳng định, “Không thể không đậu được, cái khuôn mặt này của cậu đã nghiền anh nát như tương trong bốn năm, bất khả chiến bại!”
Dư Niên bị chọc cười, bỗng nhiên nhớ ra trong thang máy vẫn còn người khác, hoảng hốt vài giây mới nói tiếp, “Mặc kệ có đậu hay không em cũng mời anh ăn cơm.”
“Quên đi, anh mời cậu ăn, tới quán đồ nướng gần cổng trường học đi, chúng ta ăn uống no say luôn.”
“Keng” một tiếng, thang máy mở, Tề Triết mặc bốn, năm lớp quần áo, thấp giọng nói với Dư Niên, “Tới rồi.”
Cửa thang máy ở phía sau hai người khép lại.
“Tầng này chính là của quản lý của Tinh Diệu, anh còn phải đi họp, chỉ đưa cậu tới đây được thôi. Cậu đi thẳng rồi rẽ phải, tìm cánh cửa có treo bảng ‘Mạnh Viễn’ nhé.”
Tề Triết thấy Dư Niên cong môi nụ cười, thở phào, cũng cười theo, “Cậu vững tâm thật đấy, những cái khác anh cũng không nói nữa, cố lên!”
Giải trí Tinh Diệu là một trong ba công ty giải trí lớn trong nước, chỉ cần mắt không mù là có thể nhìn ra công ty tài đại khí thô(tiền xài không hết), phẩm vị cũng rất tốt, nội thất bên trong được dày công trang hoàng khiến người ta vui tai vui mắt. Dư Niên bước dưới ánh sáng rực rỡ của đèn trần, không hề liếc ngang liếc dọc.
Tuy cậu chỉ mặc đồ đơn giản, quần bò sơ mi trắng, nhưng khuôn mặt đẹp trai, khí chất xuất chúng, dọc đường đi thu hút không ít ánh nhìn.
Đến trước cửa phòng làm việc của Mạnh Viễn, Dư Niên chỉnh trang lại, sau đó mới nghiêm cẩn gõ cửa.
Ngay lập tức từ bên trong truyền ra âm thanh, “Mời vào.”
Dư Niên đặt tay lên tay nắm cửa kim loại lạnh lẽo, hơi dùng sức, mở cửa.
Bốn phía văn phòng rộng rãi, giản dị sáng sủa, máy lạnh mở vừa đủ, khí lạnh xông vào mũi khiến Dư Niên bình tĩnh hơn. Cậu quan sát chậu hoa đặt ở trong góc– ít được chăm sóc, cành lá đều héo úa cả.
Phía sau bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ có một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi gọi điện thoại, cau mày, vẻ mặt không tốt lắm, trong giọng nói đè nén sự gắt gỏng.
Dư Niên gật đầu với đối phương, đứng tại chỗ không lên tiếng. Mãi đến khi người đàn ông híp mắt nhìn cậu một lúc, chỉ chỉ ghế sô pha bên cạnh thì cậu mới đi tới đó ngồi xuống.
Cậu có thể cảm giác được rất rõ ràng, từ lúc cậu vào cửa đến bây giờ, tầm mắt đối phương khóa chặt trên người cậu không dời. Mà loại đánh giá này lại khiến người khác cảm thấy không khỏe, giống như là đánh giá một... món hàng hóa.
“Hiện tại trên tay tôi thật sự không có người...... Được, tôi tìm giúp cậu... Biết rồi, chương trình nào vào tay cậu mà chả nổi...” Cuộc điện thoại này không kéo dài, Mạnh Viễn để điện thoại lên bàn, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Dư Niên, đột ngột hỏi, “Bức ảnh đó là ai chụp?”
Dư Niên nhanh chóng phản ứng lại, cười trả lời, “Lúc đó Tề ca vội vã cần ảnh nên tôi nhờ bạn cùng phòng lập tức chụp một tấm.”
Mạnh Viễn gật đầu, không khách sáo đánh giá, “Kỹ thuật người chụp hình cực kỳ tệ, ngay cả ba phần khí chất của cậu cũng không chụp được.”
Dư Niên không trả lời, chỉ mỉm cười, nụ cười trong sáng khiến người ta rất có hảo cảm.
“Dư Niên...... 21 tuổi?”
“Đúng vậy, đã qua sinh nhật hơn nửa năm.”
Mạnh Viễn tỉ mỉ quan sát Dư Niên, tóc đen huyền, nền tảng rất tốt, da dẻ vừa trắng lại vừa mịn. Sống mũi thẳng, nhưng không lộ vẻ cố chấp, vành môi rõ ràng, môi tương đối mỏng, cằm gần như hoàn mỹ.
Xuất sắc nhất chính là đôi mắt, là đôi mắt biết cười điển hình, con ngươi to, đen láy, trong veo như hồ nước, đuôi mắt hơi dài. Phía dưới đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi nhạt, đảo mắt, lộ ra vài phần quý khí.
Lấy ánh mắt nghề nghiệp mười mấy năm của hắn đến xem, mặt đẹp khung xương chuẩn, cho dù là khi còn bé cũng rất dễ nhìn. Thậm chí bây giờ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, qua hai ba năm mới chạm tới đỉnh cao nhan sắc.
Đây là chính là nhan sắc.
Mạnh Viễn đã xác định, không cần gì nhiều, chỉ bằng khuôn mặt này mà đẩy người ra trước ống kính nhất định sẽ nổi.
Dư Niên yên lặng ngồi, tùy ý để Mạnh Viễn đánh giá, cũng không tỏ vẻ khó chịu, biểu tình hay thần thái đều rất tự nhiên. Có thể là do giáo dưỡng, lúc cậu ngồi, vai không sụp lưng không còng, hơi nghiêng người, lộ vẻ chăm chú nghe đối phương nói chuyện, khiến người ta cảm thấy được tôn trọng.
Mạnh Viễn âm thầm gật đầu, trong lòng tăng thêm điểm vẻ ngoài cho cậu, “Tề Triết nói cậu hát cũng ổn?”
“Ừ, tôi thích hát từ nhỏ.”
Trong lúc hai người trò chuyện, trong đầu Mạnh Viễn đã lướt qua danh sách thầy luyện giọng, miệng nói, “Có thể hát thử một bài không?”
Dư Niên suy nghĩ một chút, “Vậy tôi hát thủ hiệu ca cho anh nghe nhé?”
(Thủ hiệu ca: bài hát của trường)
Mạnh Viễn hào hứng.
Sau khi nghệ sĩ hắn mang trở nên nổi tiếng rồi hủy hợp đồng rời đi, hắn cũng gặp qua không ít người, hát nhạc phổ biến, Rock & roll, ca dao dân ca đều có hết, tuy nhiên đây vẫn là lần đầu tiên có người hát thủ hiệu ca.
Hắn thuận tay cầm bút, hứng thú gõ bàn, “Được, chủ yếu là nghe giọng của cậu thôi.” Về phần kỹ thuật, hắn cũng không hy vọng gì nhiều.
Từ xưa tới nay Dư Niên không bao giờ nhớ được lời bài hát, nhưng trong trường hợp này nhất định không thể để bản thân quên lời như ngày thường, cậu bình tĩnh lấy điện thoại từ trong túi ra tìm lời, cũng không mở nhạc đệm, điều chỉnh hô hấp xong, bản thân tự đánh nhịp, hát chay.
Một tiếng “Cộp” vang lên, bút trong tay Mạnh Viễn rơi xuống.
Dư Niên không bị ảnh hưởng, tầm mắt của cậu cố định trên lời nhạc trong màn hình điện thoại, không chú ý tới Mạnh Viễn bỗng dưng mất bình tĩnh, mãi đến lúc nghe thấy đối phương nói “Dừng lại”.
Cậu nghe lời dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu.
Mạnh Viễn hít sâu, “Tiếp tục.”
Dư Niên nối liền âm cuối cùng lúc vừa dừng lại, hát tiếp không chút trở ngại. Giọng hát cậu trong veo, giống như suối chảy róc rách giữa núi rừng trống trải, âm cuối khoan thai, hát trôi chảy từng chữ từng chữ.
Hát xong một đoạn, ánh mắt Mạnh Viễn kích động, “Trước đây cậu từng học qua chuyên ngành chưa?”
Hô hấp của Dư Niên vẫn ổn định, cong mắt trả lời, “Không có, tôi học đại học chuyên ngành lịch sử. Nhưng mà người lớn trong nhà thích hát nên khi tôi còn bé có hát theo vài câu.”
Cmn — đây là trình độ “hát theo vài câu”?
Ngón tay Mạnh Viễn nhanh chóng gõ lên bàn, lại mở miệng, vững giọng nói, “Lúc Tề Triết cho tôi xem ảnh cậu, mà cậu cũng nguyện ý tới đây thì tôi cho rằng cậu muốn tiến vào giới này đúng không?”
Giọng nói Dư Niên nâng cao, “Đúng vậy.”
“Như vậy cũng tốt.” Mạnh Viễn thả lỏng tựa vào ghế, để tay lên tay vịn, nhẹ giọng nói, “Cậu, nhất định tôi sẽ tự mình mang, không vùi dập cậu. Bây giờ vấn đề chính là, tôi muốn biết cậu tiến vào giới giải trí, là vì cái gì? Chúng ta cùng thảo luận về lý tưởng và mục tiêu của cậu.”
Trong nháy mắt Dư Niên mím chặt môi, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, kiên định nói, “Tôi cần kiếm tiền, rất nhiều tiền.”
Mạnh Viễn không kinh ngạc mấy, người trong giới vì danh vì lợi vì mộng tưởng, ai cũng có mục tiêu để xông lên phía trước. Hắn không có dị nghị, “Chúng ta hợp tác thì chắc chắn cậu không thiếu tiền. Nhưng tôi phải nói trước, chuyện giới thiệu hay dắt mối, tôi sẽ không làm. Nếu như cậu cần việc này thì tôi có thể đề cử người khác cho cậu.”
(giới thiệu dắt mối: cái này ai cũng hiểu mà =))) trai bao á)
Dư Niên lắc đầu, mái tóc mềm lay động theo động tác của cậu, trong mắt lấp lánh ý cười, “Anh yên tâm, tôi chỉ muốn làm tốt việc để kiếm tiền thôi.”
Mạnh Viễn thở phào nhẹ nhõm. Hắn chưa bao giờ hy vọng nghệ sĩ trong tay nghe theo mọi lời của hắn, ai cũng là con người chứ không phải con rối mặc người điều khiển. Nhưng ít ra nếu có thể hiểu nhau, biết được ranh giới cuối cùng này, thì cũng không gặp phải chuyện người còn chưa nổi đã dính scandals.
Giọng nói Mạnh Viễn lại ôn hòa thêm, “Được rồi, vậy coi như chúng ta cùng chung suy nghĩ rồi.” Hắn kéo ngăn kéo thứ nhất ra, đưa ra bản hợp đồng, “Đây là hợp đồng Tinh Diệu cấp B, cậu là người mới chưa có kinh nghiệm, cấp B cũng coi như là số một trong quyền hạn của tôi rồi. Ký năm năm, cậu đọc đi, nếu như chưa yên tâm cũng có thể cầm về tìm người đọc kỹ rồi ra quyết định sau.”
Hai tay Dư Niên cầm lấy hợp đồng, “Không cần phiền như vậy.” Cậu lật lần lượt mười trang hợp đồng nhìn kỹ một lần, rút cây bút đen từ trong ống đựng bút ra ký tên, dứt khoát ký xuống tên mình.
“Chữ ký đẹp thật!” Nhìn cậu ký tên, giọng điệu Mạnh Viễn cũng gần gũi hơn, nhận hợp đồng, ký tên mình vào, tâm trạng rất tốt.
“Tôi nói thẳng, cậu mà không nổi thì thiên lý nan dung.”
“Thật sự cảm ơn anh.” Dư Niên đóng bút, bỏ bút vào lại ống đựng bút.
Chờ Dư Niên đi rồi, Mạnh Viễn ném cây bút trong tay, ném luôn cả tiết tháo, mở di động gọi điện thoại.
“Chương trình vừa nãy cậu nói, chính là cái thi hát ấy......” Không biết đối phương nói cái gì, Mạnh Viễn nhíu mày nở nụ cười, đắc ý nói, “Đúng, giữ chỗ cho tôi, bố mày hiện tại có người trong tay rồi!”
—————————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: mở đầu đứng cùng Niên Niên trong một cái thang máy · công · Tạ Du: Tôi muốn có họ tên!
/136
|