Dư Niên học thanh nhạc xong liền đi một chuyến tới văn phòng Mạnh Viễn, vừa bước vào đã được nhét vào tay một quả quýt. Cậu ngồi xuống lột vỏ ra ăn, hỏi Mạnh Viễn, “Mạnh ca, tổ chương trình đã có kế hoạch rồi hả?”
“Rồi, giống như lần trước mời vài nhạc sĩ có lai lịch, toàn bộ đội hình đều là đại lão, tại hiện trường sáng tác riêng một ca khúc cho từng người các cậu, để các cậu trực tiếp hát tại đó.”
Mạnh Viễn quơ quơ điện thoại, “Vừa nãy lão Hà còn nói với tôi, nói là ban đầu muốn dùng giá cao mời người viết ca khúc cho Úc Thanh, Tư Ninh, nhưng hỏi một vòng, không ngờ không ai có phương thức liên lạc của hắn, hoàn toàn không tìm được người, lại liên lạc với Úc Thanh, kết quả Úc Thanh thẳng thắn cự tuyệt, cũng chỉ có thể từ bỏ.”
Dư Niên lột quýt, không nói gì.
Mạnh Viễn không phát hiện trong chốc lát Dư Niên mất tự nhiên, tiếp tục nói, “Trước đó tôi cố tình đi hỏi cô dạy nhạc, cô ấy nói cậu tiến bộ rất lớn, cho dù không tập luyện, trực tiếp đọc bài hát rồi hát ngay tại hiện trường cũng không thành vấn đề.”
Gần đến lúc diễn thử có hóa trang, Hà Khâu Bách cũng nói một lần.
“Ý tưởng ngay tại chỗ sáng tác bài hát là của tôi, thứ tụi tôi muốn chính là hiệu quả chân thực, cậu cũng đừng căng thẳng, nên hát như thế nào thì hát, nhất định sẽ không có vấn đề!”
Dư Niên đang ngồi trước gương makeup, nghe Hà Khâu Bách nói, gật nhẹ đầu, “Ừ, Hà đạo, tôi sẽ cố gắng không mắc sai lầm.”
Sau khi Hà Khâu Bách đi rồi, Hạ Minh Hi ngồi bên cạnh rầu rĩ thở dài, “Dư Niên, tôi cảm thấy lát nữa tôi sẽ chết mất, nếu như điều âm không tốt, thở mạnh thì làm sao bây giờ? Có lẽ tôi sẽ bị ba cười thúi mũi!”
Dư Niên an ủi cậu, “Cậu đừng quá lo lắng, chắc nhạc sĩ sẽ không viết ca khúc quá khó đâu.”
Hạ Minh Hi ủ rũ, “Hi vọng vậy! Nếu không sẽ xảy ra tai nạn chết người đó...”
Bắt đầu ghi hình, năm người Dư Niên lần lượt lên sân khấu, từ ghế khán giả truyền đến từng tiếng thét chói tai, Dư Niên còn nhìn thấy vài bảng tiếp ứng ghi tên mình. Tiếp theo, MC cất cao giọng, “Hiện tại xin mời nhạc sĩ nổi tiếng mà chúng tôi mời tới, Khương Bác! Nhạc sĩ nổi tiếng Miêu Thu! Nhạc sĩ nổi tiếng...”
Thấy ống kính không quét đến chỗ mình, Hạ Minh Hi thì thầm với Dư Niên, “Cả một chuỗi tên lớn, tổ chương trình đúng là vung tiền như rác, người tới tất cả đều là đại lão!”
Lúc trước Dư Niên được Mạnh Viễn bổ sung kiến thức, cũng gật đầu, “Đúng vậy, có người nói lệ phí lên sân cực kỳ đắt.”
Hạ Minh Hi nhỏ giọng tám chuyện, “Hồi trước trên weibo còn nói Tư Ninh cũng tới, thật thật giả giả khiến tôi suýt nữa thì tin.” Lúc này, ống kính quay lại, Hạ Minh Hi nhanh chóng ngậm miệng, duy trì nụ cười tiêu chuẩn.
Trận này là mời nhạc sĩ cùng hợp tác, viết lời phổ nhạc tại hiện trường. Mà trước lúc bắt đầu, sẽ để khách mời chọn lựa ca sĩ muốn hợp tác.
Đầu tiên là Miêu Thu nhấn đèn xanh trước chỗ ngồi, vén lọn tóc lớn được uốn lại, cười nói, “Không cần suy nghĩ, tôi chọn Hạ Minh Hi.”
Người chủ trì hỏi, “Xin hỏi Miêu lão sư có thể tiết lộ nguyên nhân không?”
Miêu Thu nói thẳng, “Lúc trước ba cậu ấy liên tục gọi cho tôi bốn cuộc, nhờ tôi nhất định phải chọn con trai ông ta, nếu không chọn chắc Hạ Minh Hi sẽ thành cô nhi, cuối cùng cũng không có ai nhặt!”
Toàn trường quay cười vang, Hạ Minh Hi trợn to hai mắt, mặt đầy khiếp sợ.
Tiếu Đạm nâng vành mũ màu đen, cũng nhấn đèn xanh, “Cùng một ông bố cùng một cách làm, Hạ Uyên cũng gọi điện thoại nhờ tôi, nội dung trò chuyện giống y hệt, đồng thời còn hứa hẹn sẽ có chỗ tốt.”
MC hiếu kỳ, “Có thể tiết lộ là chỗ tốt gì không?”
“Mời tôi ăn ba bữa thịt nướng.”
Miêu Thu kinh ngạc nói tiếp,”Ai nha, tôi cũng vậy!”
Hạ Minh Hi bèn lùi lại hai bước, không muốn nhìn ống kính một chút nào, ghế khán giả lại đầy ắp tiếng cười.
Sau khi hâm nóng bầu không khí hiện trường, dựa theo kịch bản, các nhạc sĩ cũng bắt đầu suy nghĩ lựa chọn ai.
Lúc người chủ trì đọc xong quy tắc, trong nháy mắt Khương Bác nhấn đèn xanh, “Tôi muốn viết ca khúc cho Dư Niên.”
Dư Niên được nhắc tên đi lên phía trước một bước, cầm mirco, khéo léo cười nói cảm ơn, “Cảm ơn Khương lão sư!”
Ngay sau đó, Giang Trừng bên cạnh cũng nhấn đèn xanh, “Tôi mười năm như một ngày rất muốn hợp tác viết một ca khúc cùng Khương Bác Lão sư, vì lẽ đó Dư Niên, ca khúc của cậu, tôi nhận!”
Dư Niên lại nói cảm ơn một lần nữa.
Ống kính nhắm ngay Khương Bác, Khương Bác nói thẳng, “Dựa theo quy trình, hiện tại MC sẽ hỏi tôi tại sao lại chọn Dư Niên, tôi dứt khoát tự giác trả lời.”
Hắn chỉnh lại cổ áo sơ mi, nói, “Lần đầu tiên tôi nghe Dư Niên hát, là bạn tôi PR, nói với tôi, Khương Bác cậu mau nghe giọng hát của người này đi! Không nghe sẽ hối hận! Sau khi tôi mở ra, nhận ra khúc nhạc dạo là “Viễn TInh”, lúc đó còn cảm thấy, tại sao là bài hát này? Rất khó hát!”
Hắn cố ý nhây một lúc rồi mới tiếp tục nói, “Kết quả tôi không nỡ tắt, nghe đi nghe lại một buổi tối.”
“Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải viết cho giọng hát này một ca khúc.”
Dư Niên không nói gì, thành khẩn cúi người một cái với Khương Bác.
Lý do Giang Trừng lựa chọn chỉ có một câu, “Tôi tin tưởng ánh mắt của Khương lão sư!”
Phần lựa chọn rất nhanh đã kết thúc, đám Dư Niên vào phòng nghỉ ngơi đợi lên sân khấu.
Hạ Minh Hi buồn bã ỉu xìu bám trên người Dư Niên, vẻ mặt đau khổ oán giận, “Vì sao ba lại hại tôi như vậy chứ! Trọng điểm là, con trai vàng ngọc của ổng vậy mà chỉ bằng ba bữa thịt nướng? Ba bữa? Tôi muốn tố cáo với mẹ!”
Dư Niên cười nói, “Cậu nên vừa lòng đi Minh Hi, tốt xấu gì cũng là ba bữa.”
Hạ Minh Hi trừng mắt, “Dư Niên, không ngờ cậu lại đứng bên phía ba tôi! Tình anh em chấm dứt từ đây!”
Lúc đợi lên sân khấu có người tới phỏng vấn, hỏi Dư Niên “Khương Bác lão sư và Giang Trừng lão sư viết ca khúc cho cậu, cậu có áp lực không?”, Dư Niên gật đầu, “Áp lực rất lớn, tôi rất lo lắng liệu mình có thể truyền tải được ý nghĩa của bài hát này tốt không, nhưng nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Hạ Minh Hi bị hỏi câu giống vậy, cậu làm mặt quỷ với ống kính, “Tôi sẽ cố hát, không để ba bữa thịt nướng của ba tôi đổ sông đổ biển.”
Chỉ nửa giờ, bài hát đã hoàn thành xong được đưa đến tay đám Dư Niên.
Hạ Minh Hi liếc của mình, “Hừm, nhất định không ít lần ba tôi nói tôi hát dở, bài hát này không khó lắm, chắc tôi có thể hát dễ dàng!”
Cậu tò mò đến gần nhìn bài hát của Dư Niên, không khống chế được âm lượng, “Vờ lờ, một chuỗi nốt cao chuyển âm —— cậu thật sự hát được à?”
Dư Niên đã đọc xong, cậu ngâm nga giai điệu hai tiếng, “Nốt cao đúng là rất khó, ” trong mắt cậu lóe lên tia sáng, “Nhưng bài hát này thật sự rất êm tai, viết cực kỳ tốt!”
Dư Niên vui mừng thấy thứ tự ra trận của mình là cuối cùng, cậu sẽ có thêm thời gian học thuộc bài hát. Cậu biết khuyết điểm của mình, lời bài hát chỉ đọc mười mấy lần, cố học thêm một chút, xác định không mắc sai lầm là tốt rồi, dành thêm nhiều sự chú ý vào bài hát.
Nếu lúc vừa tham gia chương trình, nhất định cậu sẽ không dám hát bài này. Nhưng bây giờ mỗi ngày cậu học thanh nhạc, cũng quen biểu diễn trên sân khấu rồi —— có thể thử một chút.
Lần này bởi vì có thêm phần bình luận của người sáng tác, thời gian đợi lên sân khấu lâu hơn mấy lần trước. Đến lượt Dư Niên, cũng đã hơn một giờ sau.
Cậu đeo tai nghe, đứng ngay chính giữa sân khấu.
Ánh đèn không sáng lên, bốn phương một mảnh đen kịt, lúc không có ánh sáng, một đoạn hát khẽ ngắn ngủi từ từ vang lên, ngay sau đó là giọng hát trầm thấp của Dư Niên
“Nghiêng một chén rượu đục,
đổ vào sông bốn bề,
thời gian trôi như nước còn như trước hay không...”
Theo từng lời ca nốt nhạc, giọng hát của Dư Niên kỳ ảo mà u tĩnh giam cầm tất cả thính giác của mọi người, hiện trường yên tĩnh không hề có một tiếng động.
“...Một khoảng lâu dài ấy,
chúng ta hòng muốn níu kéo quá khứ,
nhưng thế sự hoang đường,
kể cả trái tim đã khóa cũng héo tàn...”
Tiếng ngân của chữ cuối cùng chấm dứt, một đoạn nhạc violon kéo dài, mười giây sau, tiếng nhạc hoàn toàn ngừng hẳn. Khán giả tại hiện trường cuối cùng cũng hồi thần, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều, vây quanh toàn bộ sân khấu.
Dư Niên khẽ thở ra một hơi, cúi người cười, “Cảm ơn mọi người, tôi hát xong rồi.”
Ánh đèn sáng choang, MC bước lên sân khấu theo thường lệ phỏng vấn người sáng tác, “Xin hỏi hai vị lão sư, Dư Niên có truyền tải được ý nghĩ của hai người không?”
Giang Trừng nhìn Khương Bác một chút, nói đầu tiên, “Tôi rất ngạc nhiên và vui mừng.” Hắn nghiêm túc bình luận, “Lúc tôi và Khương Bác cùng viết thì tôi có hỏi ảnh, ‘Này Khương lão sư, chúng ta viết như thế nào đây?
Khương lão sư tuyệt không chừa đường sống, nói thẳng, viết khó vào. Sau đó thì có bài hát này.”
Hắn sờ sờ mũi, “Tôi chỉ có thể nói, thật sự hát rất tốt, nếu sau này cậu ra album, tôi đồng ý viết ca khúc miễn phí cho cậu!”
Dư Niên cúi người nói cảm ơn.
Khương Bác xoay bút trong tay, trước khi nói lời đầu tiên phải khen ngợi, “Tôi nhận ra mắt nhìn của tôi thật sự rất tốt.”
Khán giả bị sự đắc ý trong lời nói của hắn chọc cười.
“Dư Niên hát bài do tôi và Giang Trừng cùng sáng tác này, phương pháp hát khác hẳn lần trước. Lần này, cậu ấy khống chế âm sắc vừa trong trẻo vừa khàn khàn, khiến người ta khi nghe có một loại cảm giác mông lung. Lên âm rất nhẹ, cổ họng cũng không thường mở ra, có vài câu cảm giác giống như đè họng dồn sức hát. Nốt cao dừng lâu lại còn chuyển âm, rất xuất sắc, hát rất hay!”
Khương Bác viết xuống bốn chữ trên bảng sau đó hai tay giơ bảng xoay lại hướng sân khấu, ở trên viết rõ —— Giọng hát trời phú.
“Đây chính là điều tôi muốn nói.”
Bảng viết bốn chữ “Giọng hát trời phú”, được Khương Bác giơ lên này, ngày chương trình phát sóng hắn đăng weibo, “Chuyến này không uổng.”
Cùng lúc đó, #Dư_Niên_giọng_ca_trời_phú trong thời gian cực ngắn leo lên bảng hot search.
“—— một hơi nghe liên tục ba lần! Thật sự quá hay!! Giọng hát đi vào lòng người! Mẹ tui lúc đi ngang qua cửa phòng cũng không nhịn được nghe cùng tui, còn hỏi tui người hát là ai!”
“—— hạng nhất hạng nhất! Lại là hạng nhất! A a a không ngờ Dư Niên của tui hát bài Khương Bác lão sư và Giang Trừng lão sư cùng viết! Đây là tổ hợp thần tiên gì vậy! A a a lót dép chờ album!”
“—— đúng là giọng hát trời phú rồi! Hồi trước tui thích khuôn mặt của Dư Niên! Bây giờ nhận ra, hồi trước tui đúng là quá nông cạn rồi!”
“—— a a a a a tui bị tiểu ca ca này lấy mất con tim rồi!! A a a anh ấy là ai vậy! Giọng hát này hay quá!”
“—— chỉ có một mình tui phát hiện ánh mắt Niên Niên từ đầu tới cuối vẫn không dám rời đồ nhắc tuồng sao? Ha ha ha ha cười lớn! Thật là đáng yêu! Yêu anh 10000!”
Mạnh Viễn đang lướt weibo trong phòng tập, thấy Dư Niên tập xong, đưa khăn mặt qua, “Lau mồ hôi đi, đừng để bị cảm.” Hắn lại quơ điện thoại, trong mắt đều là ý cười, “Bây giờ tôi rất bình tĩnh, mỗi lần chương trình phát sóng, nếu như cậu không lên bảng hot search, tôi sẽ không quen. Hơn nữa còn không cần mua, đúng là tiết kiệm tiền!”
Dư Niên cong miệng lau mồ hôi, cầm cốc nước uống một hớp. Lúc này, giọng nói của Mạnh Viễn đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ.
“Dư Niên... Cậu xem thử đi.”
Trên môi Dư Niên dính nước, nghe vậy nghiêng đầu, “Xem cái gì?”
Sau đó, tầm mắt của hắn rơi trên màn hình điện thoại, đứng đầu là một weibo mới cập nhật.
“Tạ Du: #Dư_Niên_giọng_ca_trời_phú nhất định đã sửa giọng, sao có thể hát hay như vậy được!”
Sau hai mươi phút, hai đề tài #Tạ_Du_Dư_Niên và #Ai_là_Dư_Niên cùng lên bảng hot search.
————————————————————-
Lời editor: Niên Niên đội mũ bảo hiểm vào đi, Tạ Tiểu Du cua hơi gắt đấy.
“Rồi, giống như lần trước mời vài nhạc sĩ có lai lịch, toàn bộ đội hình đều là đại lão, tại hiện trường sáng tác riêng một ca khúc cho từng người các cậu, để các cậu trực tiếp hát tại đó.”
Mạnh Viễn quơ quơ điện thoại, “Vừa nãy lão Hà còn nói với tôi, nói là ban đầu muốn dùng giá cao mời người viết ca khúc cho Úc Thanh, Tư Ninh, nhưng hỏi một vòng, không ngờ không ai có phương thức liên lạc của hắn, hoàn toàn không tìm được người, lại liên lạc với Úc Thanh, kết quả Úc Thanh thẳng thắn cự tuyệt, cũng chỉ có thể từ bỏ.”
Dư Niên lột quýt, không nói gì.
Mạnh Viễn không phát hiện trong chốc lát Dư Niên mất tự nhiên, tiếp tục nói, “Trước đó tôi cố tình đi hỏi cô dạy nhạc, cô ấy nói cậu tiến bộ rất lớn, cho dù không tập luyện, trực tiếp đọc bài hát rồi hát ngay tại hiện trường cũng không thành vấn đề.”
Gần đến lúc diễn thử có hóa trang, Hà Khâu Bách cũng nói một lần.
“Ý tưởng ngay tại chỗ sáng tác bài hát là của tôi, thứ tụi tôi muốn chính là hiệu quả chân thực, cậu cũng đừng căng thẳng, nên hát như thế nào thì hát, nhất định sẽ không có vấn đề!”
Dư Niên đang ngồi trước gương makeup, nghe Hà Khâu Bách nói, gật nhẹ đầu, “Ừ, Hà đạo, tôi sẽ cố gắng không mắc sai lầm.”
Sau khi Hà Khâu Bách đi rồi, Hạ Minh Hi ngồi bên cạnh rầu rĩ thở dài, “Dư Niên, tôi cảm thấy lát nữa tôi sẽ chết mất, nếu như điều âm không tốt, thở mạnh thì làm sao bây giờ? Có lẽ tôi sẽ bị ba cười thúi mũi!”
Dư Niên an ủi cậu, “Cậu đừng quá lo lắng, chắc nhạc sĩ sẽ không viết ca khúc quá khó đâu.”
Hạ Minh Hi ủ rũ, “Hi vọng vậy! Nếu không sẽ xảy ra tai nạn chết người đó...”
Bắt đầu ghi hình, năm người Dư Niên lần lượt lên sân khấu, từ ghế khán giả truyền đến từng tiếng thét chói tai, Dư Niên còn nhìn thấy vài bảng tiếp ứng ghi tên mình. Tiếp theo, MC cất cao giọng, “Hiện tại xin mời nhạc sĩ nổi tiếng mà chúng tôi mời tới, Khương Bác! Nhạc sĩ nổi tiếng Miêu Thu! Nhạc sĩ nổi tiếng...”
Thấy ống kính không quét đến chỗ mình, Hạ Minh Hi thì thầm với Dư Niên, “Cả một chuỗi tên lớn, tổ chương trình đúng là vung tiền như rác, người tới tất cả đều là đại lão!”
Lúc trước Dư Niên được Mạnh Viễn bổ sung kiến thức, cũng gật đầu, “Đúng vậy, có người nói lệ phí lên sân cực kỳ đắt.”
Hạ Minh Hi nhỏ giọng tám chuyện, “Hồi trước trên weibo còn nói Tư Ninh cũng tới, thật thật giả giả khiến tôi suýt nữa thì tin.” Lúc này, ống kính quay lại, Hạ Minh Hi nhanh chóng ngậm miệng, duy trì nụ cười tiêu chuẩn.
Trận này là mời nhạc sĩ cùng hợp tác, viết lời phổ nhạc tại hiện trường. Mà trước lúc bắt đầu, sẽ để khách mời chọn lựa ca sĩ muốn hợp tác.
Đầu tiên là Miêu Thu nhấn đèn xanh trước chỗ ngồi, vén lọn tóc lớn được uốn lại, cười nói, “Không cần suy nghĩ, tôi chọn Hạ Minh Hi.”
Người chủ trì hỏi, “Xin hỏi Miêu lão sư có thể tiết lộ nguyên nhân không?”
Miêu Thu nói thẳng, “Lúc trước ba cậu ấy liên tục gọi cho tôi bốn cuộc, nhờ tôi nhất định phải chọn con trai ông ta, nếu không chọn chắc Hạ Minh Hi sẽ thành cô nhi, cuối cùng cũng không có ai nhặt!”
Toàn trường quay cười vang, Hạ Minh Hi trợn to hai mắt, mặt đầy khiếp sợ.
Tiếu Đạm nâng vành mũ màu đen, cũng nhấn đèn xanh, “Cùng một ông bố cùng một cách làm, Hạ Uyên cũng gọi điện thoại nhờ tôi, nội dung trò chuyện giống y hệt, đồng thời còn hứa hẹn sẽ có chỗ tốt.”
MC hiếu kỳ, “Có thể tiết lộ là chỗ tốt gì không?”
“Mời tôi ăn ba bữa thịt nướng.”
Miêu Thu kinh ngạc nói tiếp,”Ai nha, tôi cũng vậy!”
Hạ Minh Hi bèn lùi lại hai bước, không muốn nhìn ống kính một chút nào, ghế khán giả lại đầy ắp tiếng cười.
Sau khi hâm nóng bầu không khí hiện trường, dựa theo kịch bản, các nhạc sĩ cũng bắt đầu suy nghĩ lựa chọn ai.
Lúc người chủ trì đọc xong quy tắc, trong nháy mắt Khương Bác nhấn đèn xanh, “Tôi muốn viết ca khúc cho Dư Niên.”
Dư Niên được nhắc tên đi lên phía trước một bước, cầm mirco, khéo léo cười nói cảm ơn, “Cảm ơn Khương lão sư!”
Ngay sau đó, Giang Trừng bên cạnh cũng nhấn đèn xanh, “Tôi mười năm như một ngày rất muốn hợp tác viết một ca khúc cùng Khương Bác Lão sư, vì lẽ đó Dư Niên, ca khúc của cậu, tôi nhận!”
Dư Niên lại nói cảm ơn một lần nữa.
Ống kính nhắm ngay Khương Bác, Khương Bác nói thẳng, “Dựa theo quy trình, hiện tại MC sẽ hỏi tôi tại sao lại chọn Dư Niên, tôi dứt khoát tự giác trả lời.”
Hắn chỉnh lại cổ áo sơ mi, nói, “Lần đầu tiên tôi nghe Dư Niên hát, là bạn tôi PR, nói với tôi, Khương Bác cậu mau nghe giọng hát của người này đi! Không nghe sẽ hối hận! Sau khi tôi mở ra, nhận ra khúc nhạc dạo là “Viễn TInh”, lúc đó còn cảm thấy, tại sao là bài hát này? Rất khó hát!”
Hắn cố ý nhây một lúc rồi mới tiếp tục nói, “Kết quả tôi không nỡ tắt, nghe đi nghe lại một buổi tối.”
“Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải viết cho giọng hát này một ca khúc.”
Dư Niên không nói gì, thành khẩn cúi người một cái với Khương Bác.
Lý do Giang Trừng lựa chọn chỉ có một câu, “Tôi tin tưởng ánh mắt của Khương lão sư!”
Phần lựa chọn rất nhanh đã kết thúc, đám Dư Niên vào phòng nghỉ ngơi đợi lên sân khấu.
Hạ Minh Hi buồn bã ỉu xìu bám trên người Dư Niên, vẻ mặt đau khổ oán giận, “Vì sao ba lại hại tôi như vậy chứ! Trọng điểm là, con trai vàng ngọc của ổng vậy mà chỉ bằng ba bữa thịt nướng? Ba bữa? Tôi muốn tố cáo với mẹ!”
Dư Niên cười nói, “Cậu nên vừa lòng đi Minh Hi, tốt xấu gì cũng là ba bữa.”
Hạ Minh Hi trừng mắt, “Dư Niên, không ngờ cậu lại đứng bên phía ba tôi! Tình anh em chấm dứt từ đây!”
Lúc đợi lên sân khấu có người tới phỏng vấn, hỏi Dư Niên “Khương Bác lão sư và Giang Trừng lão sư viết ca khúc cho cậu, cậu có áp lực không?”, Dư Niên gật đầu, “Áp lực rất lớn, tôi rất lo lắng liệu mình có thể truyền tải được ý nghĩa của bài hát này tốt không, nhưng nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Hạ Minh Hi bị hỏi câu giống vậy, cậu làm mặt quỷ với ống kính, “Tôi sẽ cố hát, không để ba bữa thịt nướng của ba tôi đổ sông đổ biển.”
Chỉ nửa giờ, bài hát đã hoàn thành xong được đưa đến tay đám Dư Niên.
Hạ Minh Hi liếc của mình, “Hừm, nhất định không ít lần ba tôi nói tôi hát dở, bài hát này không khó lắm, chắc tôi có thể hát dễ dàng!”
Cậu tò mò đến gần nhìn bài hát của Dư Niên, không khống chế được âm lượng, “Vờ lờ, một chuỗi nốt cao chuyển âm —— cậu thật sự hát được à?”
Dư Niên đã đọc xong, cậu ngâm nga giai điệu hai tiếng, “Nốt cao đúng là rất khó, ” trong mắt cậu lóe lên tia sáng, “Nhưng bài hát này thật sự rất êm tai, viết cực kỳ tốt!”
Dư Niên vui mừng thấy thứ tự ra trận của mình là cuối cùng, cậu sẽ có thêm thời gian học thuộc bài hát. Cậu biết khuyết điểm của mình, lời bài hát chỉ đọc mười mấy lần, cố học thêm một chút, xác định không mắc sai lầm là tốt rồi, dành thêm nhiều sự chú ý vào bài hát.
Nếu lúc vừa tham gia chương trình, nhất định cậu sẽ không dám hát bài này. Nhưng bây giờ mỗi ngày cậu học thanh nhạc, cũng quen biểu diễn trên sân khấu rồi —— có thể thử một chút.
Lần này bởi vì có thêm phần bình luận của người sáng tác, thời gian đợi lên sân khấu lâu hơn mấy lần trước. Đến lượt Dư Niên, cũng đã hơn một giờ sau.
Cậu đeo tai nghe, đứng ngay chính giữa sân khấu.
Ánh đèn không sáng lên, bốn phương một mảnh đen kịt, lúc không có ánh sáng, một đoạn hát khẽ ngắn ngủi từ từ vang lên, ngay sau đó là giọng hát trầm thấp của Dư Niên
“Nghiêng một chén rượu đục,
đổ vào sông bốn bề,
thời gian trôi như nước còn như trước hay không...”
Theo từng lời ca nốt nhạc, giọng hát của Dư Niên kỳ ảo mà u tĩnh giam cầm tất cả thính giác của mọi người, hiện trường yên tĩnh không hề có một tiếng động.
“...Một khoảng lâu dài ấy,
chúng ta hòng muốn níu kéo quá khứ,
nhưng thế sự hoang đường,
kể cả trái tim đã khóa cũng héo tàn...”
Tiếng ngân của chữ cuối cùng chấm dứt, một đoạn nhạc violon kéo dài, mười giây sau, tiếng nhạc hoàn toàn ngừng hẳn. Khán giả tại hiện trường cuối cùng cũng hồi thần, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều, vây quanh toàn bộ sân khấu.
Dư Niên khẽ thở ra một hơi, cúi người cười, “Cảm ơn mọi người, tôi hát xong rồi.”
Ánh đèn sáng choang, MC bước lên sân khấu theo thường lệ phỏng vấn người sáng tác, “Xin hỏi hai vị lão sư, Dư Niên có truyền tải được ý nghĩ của hai người không?”
Giang Trừng nhìn Khương Bác một chút, nói đầu tiên, “Tôi rất ngạc nhiên và vui mừng.” Hắn nghiêm túc bình luận, “Lúc tôi và Khương Bác cùng viết thì tôi có hỏi ảnh, ‘Này Khương lão sư, chúng ta viết như thế nào đây?
Khương lão sư tuyệt không chừa đường sống, nói thẳng, viết khó vào. Sau đó thì có bài hát này.”
Hắn sờ sờ mũi, “Tôi chỉ có thể nói, thật sự hát rất tốt, nếu sau này cậu ra album, tôi đồng ý viết ca khúc miễn phí cho cậu!”
Dư Niên cúi người nói cảm ơn.
Khương Bác xoay bút trong tay, trước khi nói lời đầu tiên phải khen ngợi, “Tôi nhận ra mắt nhìn của tôi thật sự rất tốt.”
Khán giả bị sự đắc ý trong lời nói của hắn chọc cười.
“Dư Niên hát bài do tôi và Giang Trừng cùng sáng tác này, phương pháp hát khác hẳn lần trước. Lần này, cậu ấy khống chế âm sắc vừa trong trẻo vừa khàn khàn, khiến người ta khi nghe có một loại cảm giác mông lung. Lên âm rất nhẹ, cổ họng cũng không thường mở ra, có vài câu cảm giác giống như đè họng dồn sức hát. Nốt cao dừng lâu lại còn chuyển âm, rất xuất sắc, hát rất hay!”
Khương Bác viết xuống bốn chữ trên bảng sau đó hai tay giơ bảng xoay lại hướng sân khấu, ở trên viết rõ —— Giọng hát trời phú.
“Đây chính là điều tôi muốn nói.”
Bảng viết bốn chữ “Giọng hát trời phú”, được Khương Bác giơ lên này, ngày chương trình phát sóng hắn đăng weibo, “Chuyến này không uổng.”
Cùng lúc đó, #Dư_Niên_giọng_ca_trời_phú trong thời gian cực ngắn leo lên bảng hot search.
“—— một hơi nghe liên tục ba lần! Thật sự quá hay!! Giọng hát đi vào lòng người! Mẹ tui lúc đi ngang qua cửa phòng cũng không nhịn được nghe cùng tui, còn hỏi tui người hát là ai!”
“—— hạng nhất hạng nhất! Lại là hạng nhất! A a a không ngờ Dư Niên của tui hát bài Khương Bác lão sư và Giang Trừng lão sư cùng viết! Đây là tổ hợp thần tiên gì vậy! A a a lót dép chờ album!”
“—— đúng là giọng hát trời phú rồi! Hồi trước tui thích khuôn mặt của Dư Niên! Bây giờ nhận ra, hồi trước tui đúng là quá nông cạn rồi!”
“—— a a a a a tui bị tiểu ca ca này lấy mất con tim rồi!! A a a anh ấy là ai vậy! Giọng hát này hay quá!”
“—— chỉ có một mình tui phát hiện ánh mắt Niên Niên từ đầu tới cuối vẫn không dám rời đồ nhắc tuồng sao? Ha ha ha ha cười lớn! Thật là đáng yêu! Yêu anh 10000!”
Mạnh Viễn đang lướt weibo trong phòng tập, thấy Dư Niên tập xong, đưa khăn mặt qua, “Lau mồ hôi đi, đừng để bị cảm.” Hắn lại quơ điện thoại, trong mắt đều là ý cười, “Bây giờ tôi rất bình tĩnh, mỗi lần chương trình phát sóng, nếu như cậu không lên bảng hot search, tôi sẽ không quen. Hơn nữa còn không cần mua, đúng là tiết kiệm tiền!”
Dư Niên cong miệng lau mồ hôi, cầm cốc nước uống một hớp. Lúc này, giọng nói của Mạnh Viễn đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ.
“Dư Niên... Cậu xem thử đi.”
Trên môi Dư Niên dính nước, nghe vậy nghiêng đầu, “Xem cái gì?”
Sau đó, tầm mắt của hắn rơi trên màn hình điện thoại, đứng đầu là một weibo mới cập nhật.
“Tạ Du: #Dư_Niên_giọng_ca_trời_phú nhất định đã sửa giọng, sao có thể hát hay như vậy được!”
Sau hai mươi phút, hai đề tài #Tạ_Du_Dư_Niên và #Ai_là_Dư_Niên cùng lên bảng hot search.
————————————————————-
Lời editor: Niên Niên đội mũ bảo hiểm vào đi, Tạ Tiểu Du cua hơi gắt đấy.
/136
|