Buổi biểu diễn kết thúc, trên sân khấu đã không còn nhìn thấy thân ảnh Mộ Dung Tuyết, thế nhưng khán giả vẫn chưa rời đi, mà vẫn đứng trong sân vận động nhìn lại màn hình chiếu lại buổi biểu diễn, nhẹ giọng hát theo.
Một ít khán giả bởi vì quá mức kích động, vừa hát, vừa chảy nước mắt.
Thậm chí, dù là bí thư Tô Nhiễm của Tần Huy cũng đỏ cả mắt, nước mắt không ngừng chuyển động trong viền mắt.
Lý Dật và Tần Huy, Tô Nhiễm đi ra khỏi sân vận động, toàn bộ bên ngoài sân vận động người đi tấp nập, hiển nhiên, có rất nhiều fans hâm mộ đang muốn chờ Mộ Dung Tuyết ký tên lên CCD, cho nên mới đau khổ chờ nơi đó.
Với việc này, trong lòng Lý Dật cũng giống như gương sáng, hắn hiểu được, lúc này Mộ Dung Tuyết khả năng đã rời khỏi sân vận động, dù sao Mộ Dung Tuyết đã hẹn hắn gặp trên thiên thai của tập đoàn Thiên Đạt.
Mặc dù Tần Huy không biết đã nửa đêm mà Lý Dật lại muốn đến thiên thai của tập đoàn Thiên Đạt làm gì, nhưng cũng không hỏi Lý Dật, mà đã sớm an bày tất cả.
Sau khi đi ra sân vận động, bởi vì có Tô Nhiễm, Lý Dật cũng không để Tần Huy đưa hắn đến tòa lầu của tập đoàn Thiên Đạt, mà tự mình đi ngăn cản một chiếc taxi đi trước.
Buổi tối đầu tiên của năm mới, xe cộ đi trên đường rất nhiều, đại khái đều là limoushine, vô số xe tạo thành hàng dài, chậm rãi bò trên đường lớn.
Nguyên bản con đường chỉ cần hai mươi phút đã tới, bởi vì kẹt xe, hơn bốn mươi phút sau Lý Dật mới đến được tòa lầu của tập đoàn Thiên Đạt.
Nhìn tòa lầu chọc thẳng lên trời, Lý Dật ngạc nhiên nhớ tới không lâu lúc trước, hắn và Lưu Tư Cầm từng đi tới thiên thai của tòa lầu tập đoàn Hoa Thanh. Buổi tối hôm đó, Lưu Tư Cầm ngẩng mặt lên bầu trời, hướng những ngôi sao và vầng trăng đem rất nhiều oán khí tích góp từng tí một suốt nhiều năm toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Tiểu nha đầu hẳn là đã tới nước Mỹ rồi đi?
Xa tận nước Mỹ, bọn họ vẫn hoàn hảo chứ?
Lý Dật thầm nghĩ trong lòng, đồng thời tiến vào tòa lầu tập đoàn Thiên Đạt, đi thang máy lên thiên thai.
Khi đến tòa lầu thì đã khuya, toàn bộ tòa lầu hầu như không còn bóng người, thật im ắng.
Nương theo một tiếng giòn vang, thang máy đã đến tầng cao nhất, Lý Dật đi ra thang máy đi vào thiên thai.
Bởi Tần Huy đã an bày trước đó, cánh cửa lên thiên thai cũng không đóng, mà vẫn mở rộng.
Lúc Lý Dật đi tới thiên thai, thiên thai hoàn toàn trống trải, toàn bộ thiên thai thật im ắng.
“Không được cử động, giơ tay lên!”
Một thanh âm thình lình vang lên, Lý Dật cũng không hề động, hắn đã nghe được tiếng bước chân từ lâu, thậm chí nghe thấy được hương vị nước hoa của nữ nhân, chỉ là hương vị nước hoa với hắn mà nói thập phần quen thuộc.
Mộ Dung Tuyết mặc một chiếc áo trắng cùng một chiếc váy ngắn màu đen, cười tủm tỉm xuất hiện ngay trước mắt Lý Dật, thấy trên mặt Lý Dật không lộ chút biểu tình thì phiền muộn nói: “Còn muốn hù dọa anh, ai biết anh lại không phối hợp!”
Đang khi nói chuyện, miệng anh đào nhỏ nhắn của Mộ Dung Tuyết bĩu lên thật cao, trong con ngươi có một tia uể oải nhưng càng nhiều lại là hưng phấn!
“Thế nào lại nghĩ muốn gặp mặt ở đây?” Lý Dật có chút không giải thích được hỏi thăm, ngày hôm qua Mộ Dung Tuyết nói với hắn muốn gặp mặt ở đây, tuy rằng hắn đã đáp ứng, thế nhưng cũng không đi hỏi nguyên nhân.
Mộ Dung Tuyết tiến lên trước một bước, rất tự tin nắm lấy cánh tay Lý Dật, tựa đầu lên ngực Lý Dật: “Tuy rằng tòa lầu này cũng không phải tòa lầu cao nhất Hong Kong, nhưng cũng có thể xem là tương đối cao, có thể thưởng thức toàn bộ cảnh đêm của Hong Kong. Anh không cảm thấy hai người chúng ta y ôi cùng nhau, thưởng thức cảnh đêm là một chuyện rất lãng mạn hay sao?”
Đúng như lời Mộ Dung Tuyết, tòa lầu của tập đoàn Thiên Đạt rất cao, chung quanh cũng không có kiến trúc nào cao hơn, đứng trên thiên thai có thể thu hết toàn bộ cảnh đêm của Hong Kong vào đáy mắt.
Ánh đèn neon bao phủ toàn bộ đêm đen tại Hong Kong, giống như một tòa thành huyền ảo, xa xa nhìn lại, làm cho tâm linh chấn động.
Không biết vì sao, nghe được Mộ Dung Tuyết nói, Lý Dật không khỏi nhớ tới Andrew Luofu, Andrew tựa hồ cũng giống như Mộ Dung Tuyết, đều có sở thích ngắm cảnh đêm.
Gió thêm thổi qua, thổi bay mái tóc đen trên vai Mộ Dung Tuyết, trên mặt nàng đẫm mồ hôi, làm lớp trang điểm có chút tổn hại, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt của nàng, dưới bầu trời đêm nhìn nàng vẫn vô cùng động lòng người.
“Có phải đã chờ lâu rồi không?” Nghĩ đến việc Mộ Dung Tuyết còn chưa kịp tẩy trang lại chạy đến nơi đây, trong lòng Lý Dật không khỏi ấm áp.
“Không phiền lụy, ở chung với anh một chỗ làm gì cũng không mệt.” Mộ Dung Tuyết dừng ở khuôn mặt Lý Dật, đôi mắt mỹ lệ chứa đựng tình ý nồng đậm.
Nhìn chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn đang run nhè nhẹ của Mộ Dung Tuyết, trong lòng Lý Dật khẽ động, vô ý thức nâng lên khuôn mặt Mộ Dung Tuyết, hướng cánh hoa tiên diễm hôn xuống phía dưới!
Bốn phiến môi tương tiếp, thân thể hai người đều run lên.
Lập tức, hai tay Mộ Dung Tuyết ôm lấy cổ Lý Dật, chủ động phối hợp.
Mộ Dung Tuyết tựa hồ không có kinh nghiệm hôn môi, nàng chỉ ngây ngốc hé miệng, lại không biết nên làm như thế nào, nhưng điều này không làm khó được Lý Dật.
Lý Dật thành thạo tách ra hàm răng của Mộ Dung Tuyết, đầu lưỡi giống như con cá chạch trong nháy mắt trượt đi vào, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của Mộ Dung Tuyết, dùng sức hấp mạnh!
Cùng lúc đó, hai tay của hắn vô ý thức nâng lên bờ mông tròn trịa của Mộ Dung Tuyết, cây thương dưới thân đã từ lâu hung hăng đâm vào bụng dưới của nàng.
Chẳng bao giờ thể nghiệm qua sự gần gũi giữa nam nữ, Mộ Dung Tuyết đâu chịu được cảnh Lý Dật lăn qua lăn lại như vậy?
Chỉ vài giây thời gian, gương mặt mê người của Mộ Dung Tuyết đã đỏ ửng một mảnh, đôi mắt mỹ lệ chăm chú nhắm lại, hô hấp có chút gấp, thổi lên mặt Lý Dật, có chút nóng hầm hập.
Bàn tay của Lý Dật lướt sau lưng và mông của Mộ Dung Tuyết vài giây, thuận thế lướt vào bên trong quần áo của Mộ Dung Tuyết, từ trên dọc xuống, vuốt ve nụ hoa co dãn của nàng.
Nịt ngực của Mộ Dung Tuyết cũng không phải loại bằng bông, tay phải Lý Dật vuốt ve lên trên, chỉ cảm thấy từ lòng bàn tay truyền đến một cỗ cảm giác giống như điện giật.
“A ân…”
Sự kích thích thình lình xảy ra làm Mộ Dung Tuyết có loại cảm giác bị điện giật, toàn thân một trận tê dại, đồng thời có một cảm giác thoải mái trộn lẫn với sự ngứa ngáy, làm nàng không tự chủ được rên lên.
Một tiếng rên nhẹ lập tức châm lên lửa dục trong cơ thể Lý Dật, lửa dục dùng tốc độ kinh khủng lan tràn khắp toàn thân Lý Dật. Hắn thô lỗ kéo mạnh quần áo Mộ Dung Tuyết, vừa giật đứt nịt ngực mỏng dính, hai nụ hoa trắng noãn mà vun cao nhất thời xuất hiện ngay trước mắt Lý Dật.
Sự kích thích cường liệt làm hai hạt nho phía trên nụ hoa đứng lên, nguyên nụ hoa từ trắng biến thành đỏ, giống như sắp nổi lên khỏi mặt nước.
“Lý Dật, không nên ở chỗ này, em sợ…”
Mộ Dung Tuyết vừa ôm chặt thân thể của Lý Dật, vừa mơ màng nói.
Lý Dật đã quan sát hoàn cảnh chung quanh, các tòa lầu chung quanh cũng không cao bằng tòa lầu tập đoàn Thiên Đạt, vì thế sẽ không bị người phát hiện, hơn nữa nhân viên công tác đã nhận được chỉ thị, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi lên quấy rối bọn họ.
Vì vậy, Lý Dật cũng không dừng lại động tác, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa kiều diễm kia.
“A!”
Cả người Mộ Dung Tuyết run lên, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn không tự chủ được mở ra kêu lên một tiếng rên rỉ, chỉ là nàng tựa hồ như sợ hãi bị người khác nghe được, kiệt lực áp chế, nhưng vì áp chế nên tiếng rên rỉ của nàng cũng tràn ngập mê hoặc.
Cùng lúc khi ngậm lên nụ hoa của nàng, hai tay Lý Dật cũng lướt vào trong chiếc váy ngắn màu đen, lướt từ dưới cặp đùi mang vớ da đi lên, một đường không ngừng vuốt ve.
Cả hai cách kích thích làm cho Mộ Dung Tuyết triệt để lâm vào trong biển dục vọng, nàng tựa hẳn thân thể lên vách tường của thiên thai, nhắm mắt lại không ngừng rên rỉ, đồng thời hai tay chăm chú níu chặt quần áo của Lý Dật, hai chân khép lại thật chặt chẽ!
Tiếng rên rỉ không ngừng của Mộ Dung Tuyết rốt cục làm Lý Dật tan vỡ, hắn lật ngược chiếc váy ngắn màu đen của Mộ Dung Tuyết, kéo vớ da trên đùi nàng xuống, xoay lại cơ thể Mộ Dung Tuyết đối mặt với vách tường, bờ mông cao kiều nhắm ngay Lý Dật.
Dưới bầu trời đầy sao sáng như ngọc, hai tay Lý Dật nắm lấy hai bầu ngực của Mộ Dung Tuyết, dán chặt lên hai vú của nàng…
Trên thiên thai đầy rẫy tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa vui sướng của Mộ Dung Tuyết cùng tiếng thở dày đặc của Lý Dật, làm cho cả thiên thai tràn ngập khí tức hương diễm.
Không biết qua bao lâu theo một tiếng rên rỉ cao trào, thân thể hai người dán vào cùng nhau, vẫn không nhúc nhích.
Mộ Dung Tuyết vốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực trong buổi biểu diễn, lúc này bị Lý Dật làm như thế, trên người đã không còn nửa điểm khí lực, hai chân như nhũn ra, nếu không phải nhờ Lý Dật đỡ lấy, sợ rằng từ lâu nàng đã đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Trong túi của em có…có giấy.” Mộ Dung Tuyết yếu ớt nói, lại không biết thanh âm của nàng đối với Lý Dật mà nói có bao nhiêu mê hoặc.
Lý Dật hiểu được tình trạng kiệt sức của Mộ Dung Tuyết, sẽ không còn cách nào tiếp tục thừa nhận sự trùng kích của mình, vì vậy nhanh chóng lấy giấy vệ sinh trong túi xách, thu thập chiến trường.
Sau đó, Lý Dật phát hiện màu hồng son đại biểu cho sự trinh trắng của nữ nhân thấm vào trong giấy.Thấy màu hồng tiên diễm kia, Lý Dật hơi ngây ra, lúc hắn hôn môi nàng hắn từng hoài nghi Mộ Dung Tuyết vẫn còn trong trắng xử nữ, nhưng không nghĩ đến thực sự là như thế.
“Thế nào, hoài nghi em sao?” Thấy Lý Dật đang đờ ra, Mộ Dung Tuyết vội vã kéo lại váy, chỉnh lý lại y phục.
Dưới bầu trời đêm, khuôn mặt vốn tịnh lệ của nàng đỏ ửng, cặp mắt ngập nước, phảng phất như sắp nổi lên mặt nước.
“Không…không phải!” Lý Dật có chút xấu hổ lắc đầu.
Mộ Dung Tuyết đỏ mặt trừng mắt liếc Lý Dật, chính xác là trừng mắt nhìn cây thương vẫn còn thẳng cứng của hắn: “Còn không mau đem giấu vào đi, thật không biết xấu hổ!”
Lý Dật xấu hổ kéo quần lên, ôn nhu nói: “Làm đau em không?”
“Anh nói đi? Như một con sói con, nịt ngực cũng bị anh xé nát, anh đền cho em đi.” Lời tuy nói như vậy, thế nhưng Mộ Dung Tuyết cũng không có nửa điểm ý tứ trách cứ, vẻ mặt lại tràn đầy thỏa mãn. Đối với một nữ nhân mà nói, có thể đem lần đầu tiên quý giá của mình giao cho nam nhân mà mình âu yếm nhất, dù cho cuối cùng cũng chỉ là bi kịch, cũng đã định trước sẽ không hối hận.
Đương nhiên, cũng có một ít nữ nhân bảo thủ lại thích tại đêm tân hôn, đem tấm thân xử nữ của mình giao cho nam nhân mà nàng cùng đi vào nhà thờ làm lễ cưới, những nữ nhân này đại bộ phận sẽ thu được hạnh phúc, mà cũng có một số người sẽ hối hận cả đời. Bởi vì, khi các nàng cầm lấy tờ giấy kết hôn thì mới phát hiện, thân thể mà các nàng bảo tồn suốt bao nhiêu năm cuối cùng lại đưa cho một tên vương bát đản!
Nghe được Mộ Dung Tuyết đòi mình đền nịt ngực, Lý Dật có chút không nói gì, cũng không nói, mà ôm Mộ Dung Tuyết vào trong lòng, sau đó đi tới sát lan can của thiên thai.
Mộ Dung Tuyết giống như một con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Lý Dật, dựa đầu vào ngực Lý Dật, nghe nhịp tim của hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy thì thật tốt.”
Lý Dật không trả lời Mộ Dung Tuyết, không phải hắn không muốn trả lời, mà là hắn không biết nên làm sao trả lời, bởi vì mặc dù hắn đã có một kế hoạch sơ bộ, thế nhưng con đường ngày mai rốt cục phải đi phương nào, hắn cũng không cách dự đoán.
Vừa rồi hắn nhất thời xung động nên ân ái với Mộ Dung Tuyết, nhưng lúc này lại phát hiện, chính mình căn bản không cách nào cấp cho Mộ Dung Tuyết một câu trả lời thuyết phục, thậm chí ngay một lời hứa hẹn tối thiểu cũng không có!
Nhìn vẻ tự trách chậm rãi hiện ra trên mặt Lý Dật, Mộ Dung Tuyết mỉm cười nói: “Anh không nên có áp lực, cũng không cần hứa hẹn gì với em. Những điều này em không cần, em không hề nghĩ anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em. Trước tiên không nói anh không có khả năng làm được, dù là em cũng tự có sự nghiệp của mình. Em tặng thân thể cho anh, thế nhưng em cũng không muốn buộc anh phải đeo gông xiềng trên lưng một đời, mà là mong muốn anh vui vẻ tiếp tục sinh tồn, lúc rảnh rỗi đến Hong Kong thăm em, như vậy em đã thỏa mãn.”
Nghe được lời nói của Mộ Dung Tuyết, trong lòng Lý Dật hiện lên sự cảm động, hắn kìm lòng không được cúi người hôn lên trán Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ nụ hôn, khóe miệng tràn đầy dáng tươi cười hạnh phúc.
Sau đó, Lý Dật ôm Mộ Dung Tuyết đi tới bên lan can thiên thai thưởng thức cảnh đêm mê người xa xa, Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên cảm thán nói: “Biết không? Từ ánh mắt đầu tiên em nhìn thấy anh, em nghĩ giữa chúng ta sẽ phát sinh chuyện gì đó.”
“Phải?” Lý Dật nghĩ có chút hoang đường.
Mộ Dung Tuyết thấy Lý Dật có chút không tin, nói lầm bầm: “Hừ! Em đã biết anh không tin. Em cũng không lừa anh, đó là giác quan thứ sáu của nữ nhân, rất chuẩn.”
Lúc này Mộ Dung Tuyết ngoài đời cùng Mộ Dung Tuyết ở trên sân khấu kém nhau cách xa vạn dặm, nghịch ngợm giống như một tiểu hài tử.
Nhưng nếu để cho những fans hâm mộ đang đau khổ chờ bên ngoài sân vận động biết được Lý Dật và Mộ Dung Tuyết đang ở trên thiên thai triền miên, sợ rằng sẽ xé nát Lý Dật thành tro đi?
“Số phận tựa hồ luôn thay đổi, anh từng nghĩ chúng ta nhất định sẽ gặp lại, thế nhưng lại không nghĩ qua sẽ gặp lại trong tình huống này.” Lý Dật khẽ thở dài, cảm khái nói.
Mộ Dung Tuyết gật đầu: “Đúng vậy! Em nguyên bản dự định đến Thượng Hải biểu diễn cũng sẽ đi tìm anh, nhưng không có nghĩ đến anh…”
Mộ Dung Tuyết nói đến đó, tựa hồ lo lắng Lý Dật sẽ mất hứng, vội vã đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào trong bụng, đồng thời vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Dật, rất sợ Lý Dật sẽ tức giận.
Lý Dật cũng không hề lộ ra biểu tình tức giận như trong sự tưởng tượng của Mộ Dung Tuyết, mà là thập phần bình tĩnh, giống như mặt hồ không hề gợn sóng.
“Có thể nói cho em nghe chút sự tình cụ thể đã trải qua không?” Đêm hôm qua tuy rằng Mộ Dung Tuyết thập phần hiếu kỳ đối với tao ngộ của Lý Dật, thế nhưng vẫn chịu đựng không hỏi ra miệng. Vừa rồi nàng cùng Lý Dật đột phá tầng quan hệ cuối cùng đồng thời thấy Lý Dật tựa hồ không kiêng kỵ nói về chuyện này, nàng nhịn không được hỏi đi ra.
Lý Dật gật đầu: “Lấy điếu thuốc lá trong túi quần anh.”
Mộ Dung Tuyết nhu thuận giúp Lý Dật lấy ra gói thuốc lá trong túi quần hắn, rút một điếu đút vào trong miệng Lý Dật, sau đó dùng bật lửa đốt.
Lý Dật hung hăng rít một hơi thuốc lá, theo gió phun ra một ngụm khói, sau đó bắt đầu kể ra.
Giọng nói bình tĩnh, không nhanh không chậm, nguyên bản chuyện tình thật kinh tâm động phách bị hắn nhẹ nhàng nói ra như dòng nước chảy xuôi.
Nhưng mặc dù là nước chảy xuôi, với chỉ số thông minh của Mộ Dung Tuyết cũng có thể đoán được trình độ hung hiểm trong đó.
“Anh một đường chạy trốn tới Hong Kong nhất định rất mạo hiểm phải không?” Mộ Dung Tuyết yêu thương nhìn Lý Dật.
Lý Dật nhẹ nhàng lắc đầu: “Rốt cục cũng hữu kinh vô hiểm.”
Mặc dù Lý Dật một đường bị vây truy ngăn chặn, thế nhưng so sánh với việc kiếp trước bị hình cảnh quốc tế bao vây tiễu trừ, độ nguy hiểm yếu hơn rất nhiều, chỉ là hắn không được tổ chức của kiếp trước chùi đít, đồng thời tiếp ứng hắn, vì thế tăng thêm độ khó khi chạy trốn.
Trong đó, lần ở nhà ga Quảng Châu hẳn là nguy hiểm nhất, hơn nữa còn bị tên cảnh sát giống như mèo mù vớ chuột chết bắn trúng một phát đạn.
“Em không hi vọng anh gặp chuyện không may.” Mộ Dung Tuyết vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt khô ráp của Lý Dật, ôn nhu nói.
Lý Dật phun ra một ngụm khói, nói: “Yên tâm đi, anh không có việc gì đâu. Mạng của anh còn phải giữ lại để báo thù.”
“Anh hận hắn phải không?” Mộ Dung Tuyết hỏi.
Lý Dật rất thẳng thắn gật đầu: “Tuy rằng trước đây hắn đã làm nhiều chuyện sai lầm, thế nhưng anh tha thứ cho hắn, nhận hắn làm cha, đồng thời không tiếc tất cả giúp đỡ hắn. Biểu hiện ra, hắn cho anh thân phận và địa vị, xem như hồi báo cho sự nỗ lực của anh. Thế nhưng, hắn là cha của anh!”
Khi Lý Dật nói đến chữ “cha” thì mặc dù hắn đã kiệt lực khống chế, thế nhưng thanh âm vẫn run lên.
“Hắn là cha của anh a! Hắn nói qua, đời này sẽ tận hết nỗ lực đến bù đắp những hành vi sai lầm trong quá khứ của hắn! Hắn nói qua, vô luận phát sinh bất luận sự tình gì, cũng sẽ không để cho anh chịu một chút ủy khuất! Hắn nói qua, vô luận anh làm chuyện gì, hắn đều sẽ đứng bên cạnh anh!” Nói đến đây, Lý Dật nở nụ cười, cười đến rất tự giễu: “Thế nhưng kết quả làm sao? Một câu nói của hắn không chỉ thu hồi thân phận và địa vị của anh, còn muốn đưa anh vào chỗ chết, làm cho anh trở thành một con chó nhà tang chạy trốn khắp nửa Trung Quốc!”
“Xin lỗi.” Mộ Dung Tuyết thấy biểu tình của Lý Dật có chút kích động, có chút tự trách.
Nghe được Mộ Dung Tuyết nói, biểu tình Lý Dật lại khôi phục bình tĩnh: “Ở trong mấy ngày nay, anh đang suy nghĩ, trước đây những lời hắn nói với anh có phải là giả dối hay không. Bất quá, anh phải cảm tạ hắn, là hắn giúp anh sớm nhận ra con người hắn, bằng không với tình huống trước kia tiếp tục phát triển, anh khẳng định sẽ chịu đi chết vì hắn!”
Nói đến đây, Lý Dật không khỏi nhớ tới ngày trước lúc xuất chiến đối phó Điền Đằng Cương, Andrew Luofu từng hỏi hắn, đáng giá sao?
“Có đáng giá hay không tôi không biết, tôi chỉ biết hắn là cha tôi, nếu như hắn cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Hôm nay nhớ tới câu trả lời trước kia, Lý Dật nghĩ đúng là sự chê cười lớn nhất trên đời này!
Tục ngữ nói hổ độc không ăn thịt con, theo Lý Dật xem ra, trái tim Tiêu Thanh Sơn so với con cọp còn độc hơn nhiều lắm, thậm chí hắn còn hoài nghi trong trái tim của Tiêu Thanh Sơn có máu đỏ hay không.
Mặc dù kiếp trước Lý Dật không thể nghiệm qua cảm giác của thâm tình, thế nhưng, khi hắn tự tay giết chết đồng bạn cùng tổ chức, tâm tình của hắn cũng vô cùng khó chịu.
Mà hôm nay hắn cũng không rõ ràng, Tiêu Thanh Sơn phái người truy sát hắn, trái tim rốt cục có thấy đau đớn hay không.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lý Dật, Mộ Dung Tuyết hiểu được, dưới sự bình tĩnh đó đang che giấu mưa rền gió dữ, tuy rằng nàng không biết Lý Dật sẽ làm như thế nào, thế nhưng nàng rõ ràng, nam nhân mà nàng yêu tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!
“Ngày mai anh phải đi đúng không?” Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nhớ tới điều gì, có chút thất lạc hỏi thăm.
Lý Dật áy náy gật đầu, nói: “Thỉnh tha thứ sự ích kỷ của anh, anh phải đi làm chuyện của mình!”
“Em hiểu được, cũng không trách anh.” Mộ Dung Tuyết mỉm cười, nói: “Nhưng em nghĩ trước khi anh đi, anh phải hảo hảo yêu em cả đêm!”
Một ít khán giả bởi vì quá mức kích động, vừa hát, vừa chảy nước mắt.
Thậm chí, dù là bí thư Tô Nhiễm của Tần Huy cũng đỏ cả mắt, nước mắt không ngừng chuyển động trong viền mắt.
Lý Dật và Tần Huy, Tô Nhiễm đi ra khỏi sân vận động, toàn bộ bên ngoài sân vận động người đi tấp nập, hiển nhiên, có rất nhiều fans hâm mộ đang muốn chờ Mộ Dung Tuyết ký tên lên CCD, cho nên mới đau khổ chờ nơi đó.
Với việc này, trong lòng Lý Dật cũng giống như gương sáng, hắn hiểu được, lúc này Mộ Dung Tuyết khả năng đã rời khỏi sân vận động, dù sao Mộ Dung Tuyết đã hẹn hắn gặp trên thiên thai của tập đoàn Thiên Đạt.
Mặc dù Tần Huy không biết đã nửa đêm mà Lý Dật lại muốn đến thiên thai của tập đoàn Thiên Đạt làm gì, nhưng cũng không hỏi Lý Dật, mà đã sớm an bày tất cả.
Sau khi đi ra sân vận động, bởi vì có Tô Nhiễm, Lý Dật cũng không để Tần Huy đưa hắn đến tòa lầu của tập đoàn Thiên Đạt, mà tự mình đi ngăn cản một chiếc taxi đi trước.
Buổi tối đầu tiên của năm mới, xe cộ đi trên đường rất nhiều, đại khái đều là limoushine, vô số xe tạo thành hàng dài, chậm rãi bò trên đường lớn.
Nguyên bản con đường chỉ cần hai mươi phút đã tới, bởi vì kẹt xe, hơn bốn mươi phút sau Lý Dật mới đến được tòa lầu của tập đoàn Thiên Đạt.
Nhìn tòa lầu chọc thẳng lên trời, Lý Dật ngạc nhiên nhớ tới không lâu lúc trước, hắn và Lưu Tư Cầm từng đi tới thiên thai của tòa lầu tập đoàn Hoa Thanh. Buổi tối hôm đó, Lưu Tư Cầm ngẩng mặt lên bầu trời, hướng những ngôi sao và vầng trăng đem rất nhiều oán khí tích góp từng tí một suốt nhiều năm toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Tiểu nha đầu hẳn là đã tới nước Mỹ rồi đi?
Xa tận nước Mỹ, bọn họ vẫn hoàn hảo chứ?
Lý Dật thầm nghĩ trong lòng, đồng thời tiến vào tòa lầu tập đoàn Thiên Đạt, đi thang máy lên thiên thai.
Khi đến tòa lầu thì đã khuya, toàn bộ tòa lầu hầu như không còn bóng người, thật im ắng.
Nương theo một tiếng giòn vang, thang máy đã đến tầng cao nhất, Lý Dật đi ra thang máy đi vào thiên thai.
Bởi Tần Huy đã an bày trước đó, cánh cửa lên thiên thai cũng không đóng, mà vẫn mở rộng.
Lúc Lý Dật đi tới thiên thai, thiên thai hoàn toàn trống trải, toàn bộ thiên thai thật im ắng.
“Không được cử động, giơ tay lên!”
Một thanh âm thình lình vang lên, Lý Dật cũng không hề động, hắn đã nghe được tiếng bước chân từ lâu, thậm chí nghe thấy được hương vị nước hoa của nữ nhân, chỉ là hương vị nước hoa với hắn mà nói thập phần quen thuộc.
Mộ Dung Tuyết mặc một chiếc áo trắng cùng một chiếc váy ngắn màu đen, cười tủm tỉm xuất hiện ngay trước mắt Lý Dật, thấy trên mặt Lý Dật không lộ chút biểu tình thì phiền muộn nói: “Còn muốn hù dọa anh, ai biết anh lại không phối hợp!”
Đang khi nói chuyện, miệng anh đào nhỏ nhắn của Mộ Dung Tuyết bĩu lên thật cao, trong con ngươi có một tia uể oải nhưng càng nhiều lại là hưng phấn!
“Thế nào lại nghĩ muốn gặp mặt ở đây?” Lý Dật có chút không giải thích được hỏi thăm, ngày hôm qua Mộ Dung Tuyết nói với hắn muốn gặp mặt ở đây, tuy rằng hắn đã đáp ứng, thế nhưng cũng không đi hỏi nguyên nhân.
Mộ Dung Tuyết tiến lên trước một bước, rất tự tin nắm lấy cánh tay Lý Dật, tựa đầu lên ngực Lý Dật: “Tuy rằng tòa lầu này cũng không phải tòa lầu cao nhất Hong Kong, nhưng cũng có thể xem là tương đối cao, có thể thưởng thức toàn bộ cảnh đêm của Hong Kong. Anh không cảm thấy hai người chúng ta y ôi cùng nhau, thưởng thức cảnh đêm là một chuyện rất lãng mạn hay sao?”
Đúng như lời Mộ Dung Tuyết, tòa lầu của tập đoàn Thiên Đạt rất cao, chung quanh cũng không có kiến trúc nào cao hơn, đứng trên thiên thai có thể thu hết toàn bộ cảnh đêm của Hong Kong vào đáy mắt.
Ánh đèn neon bao phủ toàn bộ đêm đen tại Hong Kong, giống như một tòa thành huyền ảo, xa xa nhìn lại, làm cho tâm linh chấn động.
Không biết vì sao, nghe được Mộ Dung Tuyết nói, Lý Dật không khỏi nhớ tới Andrew Luofu, Andrew tựa hồ cũng giống như Mộ Dung Tuyết, đều có sở thích ngắm cảnh đêm.
Gió thêm thổi qua, thổi bay mái tóc đen trên vai Mộ Dung Tuyết, trên mặt nàng đẫm mồ hôi, làm lớp trang điểm có chút tổn hại, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt của nàng, dưới bầu trời đêm nhìn nàng vẫn vô cùng động lòng người.
“Có phải đã chờ lâu rồi không?” Nghĩ đến việc Mộ Dung Tuyết còn chưa kịp tẩy trang lại chạy đến nơi đây, trong lòng Lý Dật không khỏi ấm áp.
“Không phiền lụy, ở chung với anh một chỗ làm gì cũng không mệt.” Mộ Dung Tuyết dừng ở khuôn mặt Lý Dật, đôi mắt mỹ lệ chứa đựng tình ý nồng đậm.
Nhìn chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn đang run nhè nhẹ của Mộ Dung Tuyết, trong lòng Lý Dật khẽ động, vô ý thức nâng lên khuôn mặt Mộ Dung Tuyết, hướng cánh hoa tiên diễm hôn xuống phía dưới!
Bốn phiến môi tương tiếp, thân thể hai người đều run lên.
Lập tức, hai tay Mộ Dung Tuyết ôm lấy cổ Lý Dật, chủ động phối hợp.
Mộ Dung Tuyết tựa hồ không có kinh nghiệm hôn môi, nàng chỉ ngây ngốc hé miệng, lại không biết nên làm như thế nào, nhưng điều này không làm khó được Lý Dật.
Lý Dật thành thạo tách ra hàm răng của Mộ Dung Tuyết, đầu lưỡi giống như con cá chạch trong nháy mắt trượt đi vào, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của Mộ Dung Tuyết, dùng sức hấp mạnh!
Cùng lúc đó, hai tay của hắn vô ý thức nâng lên bờ mông tròn trịa của Mộ Dung Tuyết, cây thương dưới thân đã từ lâu hung hăng đâm vào bụng dưới của nàng.
Chẳng bao giờ thể nghiệm qua sự gần gũi giữa nam nữ, Mộ Dung Tuyết đâu chịu được cảnh Lý Dật lăn qua lăn lại như vậy?
Chỉ vài giây thời gian, gương mặt mê người của Mộ Dung Tuyết đã đỏ ửng một mảnh, đôi mắt mỹ lệ chăm chú nhắm lại, hô hấp có chút gấp, thổi lên mặt Lý Dật, có chút nóng hầm hập.
Bàn tay của Lý Dật lướt sau lưng và mông của Mộ Dung Tuyết vài giây, thuận thế lướt vào bên trong quần áo của Mộ Dung Tuyết, từ trên dọc xuống, vuốt ve nụ hoa co dãn của nàng.
Nịt ngực của Mộ Dung Tuyết cũng không phải loại bằng bông, tay phải Lý Dật vuốt ve lên trên, chỉ cảm thấy từ lòng bàn tay truyền đến một cỗ cảm giác giống như điện giật.
“A ân…”
Sự kích thích thình lình xảy ra làm Mộ Dung Tuyết có loại cảm giác bị điện giật, toàn thân một trận tê dại, đồng thời có một cảm giác thoải mái trộn lẫn với sự ngứa ngáy, làm nàng không tự chủ được rên lên.
Một tiếng rên nhẹ lập tức châm lên lửa dục trong cơ thể Lý Dật, lửa dục dùng tốc độ kinh khủng lan tràn khắp toàn thân Lý Dật. Hắn thô lỗ kéo mạnh quần áo Mộ Dung Tuyết, vừa giật đứt nịt ngực mỏng dính, hai nụ hoa trắng noãn mà vun cao nhất thời xuất hiện ngay trước mắt Lý Dật.
Sự kích thích cường liệt làm hai hạt nho phía trên nụ hoa đứng lên, nguyên nụ hoa từ trắng biến thành đỏ, giống như sắp nổi lên khỏi mặt nước.
“Lý Dật, không nên ở chỗ này, em sợ…”
Mộ Dung Tuyết vừa ôm chặt thân thể của Lý Dật, vừa mơ màng nói.
Lý Dật đã quan sát hoàn cảnh chung quanh, các tòa lầu chung quanh cũng không cao bằng tòa lầu tập đoàn Thiên Đạt, vì thế sẽ không bị người phát hiện, hơn nữa nhân viên công tác đã nhận được chỉ thị, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi lên quấy rối bọn họ.
Vì vậy, Lý Dật cũng không dừng lại động tác, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa kiều diễm kia.
“A!”
Cả người Mộ Dung Tuyết run lên, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn không tự chủ được mở ra kêu lên một tiếng rên rỉ, chỉ là nàng tựa hồ như sợ hãi bị người khác nghe được, kiệt lực áp chế, nhưng vì áp chế nên tiếng rên rỉ của nàng cũng tràn ngập mê hoặc.
Cùng lúc khi ngậm lên nụ hoa của nàng, hai tay Lý Dật cũng lướt vào trong chiếc váy ngắn màu đen, lướt từ dưới cặp đùi mang vớ da đi lên, một đường không ngừng vuốt ve.
Cả hai cách kích thích làm cho Mộ Dung Tuyết triệt để lâm vào trong biển dục vọng, nàng tựa hẳn thân thể lên vách tường của thiên thai, nhắm mắt lại không ngừng rên rỉ, đồng thời hai tay chăm chú níu chặt quần áo của Lý Dật, hai chân khép lại thật chặt chẽ!
Tiếng rên rỉ không ngừng của Mộ Dung Tuyết rốt cục làm Lý Dật tan vỡ, hắn lật ngược chiếc váy ngắn màu đen của Mộ Dung Tuyết, kéo vớ da trên đùi nàng xuống, xoay lại cơ thể Mộ Dung Tuyết đối mặt với vách tường, bờ mông cao kiều nhắm ngay Lý Dật.
Dưới bầu trời đầy sao sáng như ngọc, hai tay Lý Dật nắm lấy hai bầu ngực của Mộ Dung Tuyết, dán chặt lên hai vú của nàng…
Trên thiên thai đầy rẫy tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa vui sướng của Mộ Dung Tuyết cùng tiếng thở dày đặc của Lý Dật, làm cho cả thiên thai tràn ngập khí tức hương diễm.
Không biết qua bao lâu theo một tiếng rên rỉ cao trào, thân thể hai người dán vào cùng nhau, vẫn không nhúc nhích.
Mộ Dung Tuyết vốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực trong buổi biểu diễn, lúc này bị Lý Dật làm như thế, trên người đã không còn nửa điểm khí lực, hai chân như nhũn ra, nếu không phải nhờ Lý Dật đỡ lấy, sợ rằng từ lâu nàng đã đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Trong túi của em có…có giấy.” Mộ Dung Tuyết yếu ớt nói, lại không biết thanh âm của nàng đối với Lý Dật mà nói có bao nhiêu mê hoặc.
Lý Dật hiểu được tình trạng kiệt sức của Mộ Dung Tuyết, sẽ không còn cách nào tiếp tục thừa nhận sự trùng kích của mình, vì vậy nhanh chóng lấy giấy vệ sinh trong túi xách, thu thập chiến trường.
Sau đó, Lý Dật phát hiện màu hồng son đại biểu cho sự trinh trắng của nữ nhân thấm vào trong giấy.Thấy màu hồng tiên diễm kia, Lý Dật hơi ngây ra, lúc hắn hôn môi nàng hắn từng hoài nghi Mộ Dung Tuyết vẫn còn trong trắng xử nữ, nhưng không nghĩ đến thực sự là như thế.
“Thế nào, hoài nghi em sao?” Thấy Lý Dật đang đờ ra, Mộ Dung Tuyết vội vã kéo lại váy, chỉnh lý lại y phục.
Dưới bầu trời đêm, khuôn mặt vốn tịnh lệ của nàng đỏ ửng, cặp mắt ngập nước, phảng phất như sắp nổi lên mặt nước.
“Không…không phải!” Lý Dật có chút xấu hổ lắc đầu.
Mộ Dung Tuyết đỏ mặt trừng mắt liếc Lý Dật, chính xác là trừng mắt nhìn cây thương vẫn còn thẳng cứng của hắn: “Còn không mau đem giấu vào đi, thật không biết xấu hổ!”
Lý Dật xấu hổ kéo quần lên, ôn nhu nói: “Làm đau em không?”
“Anh nói đi? Như một con sói con, nịt ngực cũng bị anh xé nát, anh đền cho em đi.” Lời tuy nói như vậy, thế nhưng Mộ Dung Tuyết cũng không có nửa điểm ý tứ trách cứ, vẻ mặt lại tràn đầy thỏa mãn. Đối với một nữ nhân mà nói, có thể đem lần đầu tiên quý giá của mình giao cho nam nhân mà mình âu yếm nhất, dù cho cuối cùng cũng chỉ là bi kịch, cũng đã định trước sẽ không hối hận.
Đương nhiên, cũng có một ít nữ nhân bảo thủ lại thích tại đêm tân hôn, đem tấm thân xử nữ của mình giao cho nam nhân mà nàng cùng đi vào nhà thờ làm lễ cưới, những nữ nhân này đại bộ phận sẽ thu được hạnh phúc, mà cũng có một số người sẽ hối hận cả đời. Bởi vì, khi các nàng cầm lấy tờ giấy kết hôn thì mới phát hiện, thân thể mà các nàng bảo tồn suốt bao nhiêu năm cuối cùng lại đưa cho một tên vương bát đản!
Nghe được Mộ Dung Tuyết đòi mình đền nịt ngực, Lý Dật có chút không nói gì, cũng không nói, mà ôm Mộ Dung Tuyết vào trong lòng, sau đó đi tới sát lan can của thiên thai.
Mộ Dung Tuyết giống như một con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Lý Dật, dựa đầu vào ngực Lý Dật, nghe nhịp tim của hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy thì thật tốt.”
Lý Dật không trả lời Mộ Dung Tuyết, không phải hắn không muốn trả lời, mà là hắn không biết nên làm sao trả lời, bởi vì mặc dù hắn đã có một kế hoạch sơ bộ, thế nhưng con đường ngày mai rốt cục phải đi phương nào, hắn cũng không cách dự đoán.
Vừa rồi hắn nhất thời xung động nên ân ái với Mộ Dung Tuyết, nhưng lúc này lại phát hiện, chính mình căn bản không cách nào cấp cho Mộ Dung Tuyết một câu trả lời thuyết phục, thậm chí ngay một lời hứa hẹn tối thiểu cũng không có!
Nhìn vẻ tự trách chậm rãi hiện ra trên mặt Lý Dật, Mộ Dung Tuyết mỉm cười nói: “Anh không nên có áp lực, cũng không cần hứa hẹn gì với em. Những điều này em không cần, em không hề nghĩ anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em. Trước tiên không nói anh không có khả năng làm được, dù là em cũng tự có sự nghiệp của mình. Em tặng thân thể cho anh, thế nhưng em cũng không muốn buộc anh phải đeo gông xiềng trên lưng một đời, mà là mong muốn anh vui vẻ tiếp tục sinh tồn, lúc rảnh rỗi đến Hong Kong thăm em, như vậy em đã thỏa mãn.”
Nghe được lời nói của Mộ Dung Tuyết, trong lòng Lý Dật hiện lên sự cảm động, hắn kìm lòng không được cúi người hôn lên trán Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ nụ hôn, khóe miệng tràn đầy dáng tươi cười hạnh phúc.
Sau đó, Lý Dật ôm Mộ Dung Tuyết đi tới bên lan can thiên thai thưởng thức cảnh đêm mê người xa xa, Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên cảm thán nói: “Biết không? Từ ánh mắt đầu tiên em nhìn thấy anh, em nghĩ giữa chúng ta sẽ phát sinh chuyện gì đó.”
“Phải?” Lý Dật nghĩ có chút hoang đường.
Mộ Dung Tuyết thấy Lý Dật có chút không tin, nói lầm bầm: “Hừ! Em đã biết anh không tin. Em cũng không lừa anh, đó là giác quan thứ sáu của nữ nhân, rất chuẩn.”
Lúc này Mộ Dung Tuyết ngoài đời cùng Mộ Dung Tuyết ở trên sân khấu kém nhau cách xa vạn dặm, nghịch ngợm giống như một tiểu hài tử.
Nhưng nếu để cho những fans hâm mộ đang đau khổ chờ bên ngoài sân vận động biết được Lý Dật và Mộ Dung Tuyết đang ở trên thiên thai triền miên, sợ rằng sẽ xé nát Lý Dật thành tro đi?
“Số phận tựa hồ luôn thay đổi, anh từng nghĩ chúng ta nhất định sẽ gặp lại, thế nhưng lại không nghĩ qua sẽ gặp lại trong tình huống này.” Lý Dật khẽ thở dài, cảm khái nói.
Mộ Dung Tuyết gật đầu: “Đúng vậy! Em nguyên bản dự định đến Thượng Hải biểu diễn cũng sẽ đi tìm anh, nhưng không có nghĩ đến anh…”
Mộ Dung Tuyết nói đến đó, tựa hồ lo lắng Lý Dật sẽ mất hứng, vội vã đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào trong bụng, đồng thời vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Dật, rất sợ Lý Dật sẽ tức giận.
Lý Dật cũng không hề lộ ra biểu tình tức giận như trong sự tưởng tượng của Mộ Dung Tuyết, mà là thập phần bình tĩnh, giống như mặt hồ không hề gợn sóng.
“Có thể nói cho em nghe chút sự tình cụ thể đã trải qua không?” Đêm hôm qua tuy rằng Mộ Dung Tuyết thập phần hiếu kỳ đối với tao ngộ của Lý Dật, thế nhưng vẫn chịu đựng không hỏi ra miệng. Vừa rồi nàng cùng Lý Dật đột phá tầng quan hệ cuối cùng đồng thời thấy Lý Dật tựa hồ không kiêng kỵ nói về chuyện này, nàng nhịn không được hỏi đi ra.
Lý Dật gật đầu: “Lấy điếu thuốc lá trong túi quần anh.”
Mộ Dung Tuyết nhu thuận giúp Lý Dật lấy ra gói thuốc lá trong túi quần hắn, rút một điếu đút vào trong miệng Lý Dật, sau đó dùng bật lửa đốt.
Lý Dật hung hăng rít một hơi thuốc lá, theo gió phun ra một ngụm khói, sau đó bắt đầu kể ra.
Giọng nói bình tĩnh, không nhanh không chậm, nguyên bản chuyện tình thật kinh tâm động phách bị hắn nhẹ nhàng nói ra như dòng nước chảy xuôi.
Nhưng mặc dù là nước chảy xuôi, với chỉ số thông minh của Mộ Dung Tuyết cũng có thể đoán được trình độ hung hiểm trong đó.
“Anh một đường chạy trốn tới Hong Kong nhất định rất mạo hiểm phải không?” Mộ Dung Tuyết yêu thương nhìn Lý Dật.
Lý Dật nhẹ nhàng lắc đầu: “Rốt cục cũng hữu kinh vô hiểm.”
Mặc dù Lý Dật một đường bị vây truy ngăn chặn, thế nhưng so sánh với việc kiếp trước bị hình cảnh quốc tế bao vây tiễu trừ, độ nguy hiểm yếu hơn rất nhiều, chỉ là hắn không được tổ chức của kiếp trước chùi đít, đồng thời tiếp ứng hắn, vì thế tăng thêm độ khó khi chạy trốn.
Trong đó, lần ở nhà ga Quảng Châu hẳn là nguy hiểm nhất, hơn nữa còn bị tên cảnh sát giống như mèo mù vớ chuột chết bắn trúng một phát đạn.
“Em không hi vọng anh gặp chuyện không may.” Mộ Dung Tuyết vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt khô ráp của Lý Dật, ôn nhu nói.
Lý Dật phun ra một ngụm khói, nói: “Yên tâm đi, anh không có việc gì đâu. Mạng của anh còn phải giữ lại để báo thù.”
“Anh hận hắn phải không?” Mộ Dung Tuyết hỏi.
Lý Dật rất thẳng thắn gật đầu: “Tuy rằng trước đây hắn đã làm nhiều chuyện sai lầm, thế nhưng anh tha thứ cho hắn, nhận hắn làm cha, đồng thời không tiếc tất cả giúp đỡ hắn. Biểu hiện ra, hắn cho anh thân phận và địa vị, xem như hồi báo cho sự nỗ lực của anh. Thế nhưng, hắn là cha của anh!”
Khi Lý Dật nói đến chữ “cha” thì mặc dù hắn đã kiệt lực khống chế, thế nhưng thanh âm vẫn run lên.
“Hắn là cha của anh a! Hắn nói qua, đời này sẽ tận hết nỗ lực đến bù đắp những hành vi sai lầm trong quá khứ của hắn! Hắn nói qua, vô luận phát sinh bất luận sự tình gì, cũng sẽ không để cho anh chịu một chút ủy khuất! Hắn nói qua, vô luận anh làm chuyện gì, hắn đều sẽ đứng bên cạnh anh!” Nói đến đây, Lý Dật nở nụ cười, cười đến rất tự giễu: “Thế nhưng kết quả làm sao? Một câu nói của hắn không chỉ thu hồi thân phận và địa vị của anh, còn muốn đưa anh vào chỗ chết, làm cho anh trở thành một con chó nhà tang chạy trốn khắp nửa Trung Quốc!”
“Xin lỗi.” Mộ Dung Tuyết thấy biểu tình của Lý Dật có chút kích động, có chút tự trách.
Nghe được Mộ Dung Tuyết nói, biểu tình Lý Dật lại khôi phục bình tĩnh: “Ở trong mấy ngày nay, anh đang suy nghĩ, trước đây những lời hắn nói với anh có phải là giả dối hay không. Bất quá, anh phải cảm tạ hắn, là hắn giúp anh sớm nhận ra con người hắn, bằng không với tình huống trước kia tiếp tục phát triển, anh khẳng định sẽ chịu đi chết vì hắn!”
Nói đến đây, Lý Dật không khỏi nhớ tới ngày trước lúc xuất chiến đối phó Điền Đằng Cương, Andrew Luofu từng hỏi hắn, đáng giá sao?
“Có đáng giá hay không tôi không biết, tôi chỉ biết hắn là cha tôi, nếu như hắn cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Hôm nay nhớ tới câu trả lời trước kia, Lý Dật nghĩ đúng là sự chê cười lớn nhất trên đời này!
Tục ngữ nói hổ độc không ăn thịt con, theo Lý Dật xem ra, trái tim Tiêu Thanh Sơn so với con cọp còn độc hơn nhiều lắm, thậm chí hắn còn hoài nghi trong trái tim của Tiêu Thanh Sơn có máu đỏ hay không.
Mặc dù kiếp trước Lý Dật không thể nghiệm qua cảm giác của thâm tình, thế nhưng, khi hắn tự tay giết chết đồng bạn cùng tổ chức, tâm tình của hắn cũng vô cùng khó chịu.
Mà hôm nay hắn cũng không rõ ràng, Tiêu Thanh Sơn phái người truy sát hắn, trái tim rốt cục có thấy đau đớn hay không.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lý Dật, Mộ Dung Tuyết hiểu được, dưới sự bình tĩnh đó đang che giấu mưa rền gió dữ, tuy rằng nàng không biết Lý Dật sẽ làm như thế nào, thế nhưng nàng rõ ràng, nam nhân mà nàng yêu tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!
“Ngày mai anh phải đi đúng không?” Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nhớ tới điều gì, có chút thất lạc hỏi thăm.
Lý Dật áy náy gật đầu, nói: “Thỉnh tha thứ sự ích kỷ của anh, anh phải đi làm chuyện của mình!”
“Em hiểu được, cũng không trách anh.” Mộ Dung Tuyết mỉm cười, nói: “Nhưng em nghĩ trước khi anh đi, anh phải hảo hảo yêu em cả đêm!”
/388
|