Nghĩa Hải Hào Tình

Chương 388: Đại Kết Cục

/388


Mây đen đen kịt đè ép trên bầu trời, trận mưa rơi Xuống khắp tòa thành thị tạo ra một mãnh mông lung.

Đây là một thị trấn nhỏ nằm về phương nam Xa Xôi.

Mặc dù thị trấn nhỏ này nằm về hướng nam, tuy rằng so ra kém với Côn Minh bốn mùa như Xuân, thế nhưng khí hậu vẫn không tệ, thập phần thích hợp ở lại. Chỉ là trận mưa to thình lình này làm nhiệt độ không khí chợt hạ thấp Xuống, cả tòa thị trấn làm cho người ta có loại cảm giác trống trải lạnh lùng, ngoài đường hầu như không nhìn thấy được Xe cộ, người đi đường càng không hề tung tích.

Đêm, yên tĩnh đến quỷ dị.

Phía nam thị trấn, trong một khu nhà ở cũ Xưa, chỉ có mấy hộ gia đình còn sáng đèn. Hiển nhiên, ở một đêm giông tố lớn thế này, đi ngủ sớm cũng là một quyết định sáng suốt.

Ở cuối khu nhà ở có một ngôi nhà còn sáng đèn. Trong phòng khách, một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh chậu than, trong tay đang cầm một tờ báo, tập trung tinh thần mà đọc.

Ði qua ngọn đèn, có thể rõ ràng nhìn thấy, người phụ nữ có một gương mặt tinh Xảo, trên mặt không hề trang điểm, thế nhưng sự mỹ lệ trời sinh cũng đủ làm cho tuyệt đại đa số những cô gái khác ước ao.

Chỉ là nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện khóe mắt người phụ nữ có một chút nếp nhăn dù không quá rõ ràng. Làn da cũng không trơn tuột nhẵn nhụi như những người phụ nữ bình thường hay bảo dưỡng.

Nhưng điều này, đều là hậu quả lưu lại từ lúc nàng làm việc trong hộp đêm của ngày Xưa.

Cồn, nicontin, thức đêm

Đây là đầu sỏ cũng là độc dược ăn mòn tuổi thanh Xuân của người phụ nữ ác độc nhất.

Chẳng qua bao lâu, người phụ nữ bỗng nhiên buông Xuống tờ báo trong tay, nhẹ nhàng Xoa lên bụng mình. Bụng nàng đã nhô lên cao, ai nhìn thấy bụng nàng cũng đều hiểu rõ một chuyện: Nàng đang mang thai.

Nàng Xác thực đã mang thai, hơn nữa còn là đôi song sinh.

Người phụ nữ chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài, vùng lông mày hơi nhăn lại, trong con ngươi toát ra một tia lo lắng.

Sau đó nàng rõ ràng nhìn thấy trong làn mưa Xuất hiện một ngọn đèn, một chiếc taXi đang chậm rãi từ Xa Xa chạy về.

Nàng mỉm cười, Xoay người trở lại bên sô pha, một lần nữa cầm lấy tờ báo, Xem lướt qua.

Hai phút sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông vóc người không tính là cao to, tướng mạo vô cùng bình thường đi vào cửa, thu hồi cây dù, thấy người phụ nữ đang ngồi trên sô pha Xem báo, trên gương mặt hàm hậu lộ ra vẻ yêu thương: “Phượng, hôm nay trời quá lạnh, hơn nữa cũng đã trễ thế này, sao em còn chưa đi ngủ?”

“Chờ anh.” Người phụ nữ buông tờ báo, mỉm cười

Nhìn dáng tươi cười mê người của người phụ nữ, người đàn ông hàm hậu không khỏi ngây ra. Hắn và người phụ nữ đã kết hôn hơn một năm, thế nhưng hắn vẫn không thể nào chống đối được dáng tươi cười mê người của người phụ nữ trước mặt.

Hắn vẫn nghĩ cuộc đời này của hắn cưới được một người vợ như hoa như ngọc thế này, là may mắn lớn nhất của hắn!

Chỉ là cho dù đã tới hiện tại, hắn vẫn như cũ không sao hiểu được, một người phụ nữ đẹp như vậy vì sao lại yêu hắn, đồng thời còn kết hôn cùng hắn.

Tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nàng.

Người đàn ông hàm hậu trực tiếp đi tới bên cạnh người phụ nữ, ngồi Xổm Xuống cẩn cẩn thận thận ghé lỗ tai lên bụng người phụ nữ, vài giây sau lộ ra dáng tươi Cười đến rất ngây ngốc, cũng rất hàm hậu.

“Em đi thu dọn giường một chút, anh đi tắm, đêm nay đi ngủ sớm” Người phụ nữ buông tờ báo, ôn nhu nói.

Người đàn ông hàm hậu gật đầu, sau đó nhìn thấy hình một nam nhân nhìn gương mặt có vẻ quen mặt trong tờ báo, nhịn không được hỏi: “Phượng, người đàn ông này rốt cục có địa vị gì, thế nào khắp nơi đều có ảnh chụp của hắn?”

Đang khi nói chuyện, người đàn ông hàm hậu chỉ vào nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trong tờ báo, hắn mơ hồ nhớ được, đoạn thời gian gần đây người phụ nữ mỗi ngày đều Xem tin tức báo chí trên truyền hình, vô luận là báo chí hay truyền hình đều có hình ảnh của nam nhân kia.

“Một người đàn ông có số phận nhấp nhô.”

Trái tim người phụ nữ hơi chấn động, chậm rãi mở miệng, giọng nói bình tĩnh, nhưng trong lòng dâng lên sự kích động không thể áp chế.

"Không thể nào? Người có thể Xuất hiện trên truyền hình và báo chí mỗi ngày như hắn hẳn phải là đại nhân vật a! Thế nào lại có số phận nhấp nhô thế?” Người đàn ông hàm hậu không cho là đúng.

“Nổi khổ của hắn, anh không hiểu đâu.” Người phụ nữ nhẹ giọng nói.

Người đàn ông hàm hậu ngẩn ra: “Phượng, sao em biết được rõ ràng như thế?”

“Xem tin tức và báo chí sẽ biết thôi.” Người phụ nữ mỉm cười, thần tình và giọng nói đều khôi phục như thường.

“Nga Được rồi, em nhanh vào phòng ngủ đi, anh đi tắm.” Người đàn ông hàm hậu nâng người phụ nữ đứng dậy.

Người phụ nữ theo lời đứng dậy, khóe mắt lướt qua ảnh chụp trên tờ báo.

Phong cảnh.

Sự kinh lịch cùng đau khổ và nhấp nhô phía sau sự phong cảnh, có ai biết?

Hong Kong, Vịnh Nước Cạn. Trong một tòa biệt thự Xa hoa.

Một trung niên nhân mặc áo gió vẫn bất đồng nằm trên sô pha, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vạt áo trước ngực một mãnh đỏ tươi.

Một nam tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng hút thuốc. Dưới ngọn đèn, vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, phối hợp với bầu không khí an tĩnh trong đại sãnh, có vẻ dị thường quỷ dị.

Bên ngoài biệt thự, những hạt mưa thật lớn phảng phất như chuỗi hạt châu rơi Xuống, toàn bộ Vịnh Nước Cạn một mãnh yên tĩnh.

Một cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ tươi đứng trong mưa, nước mưa làm ướt tóc và khuôn mặt của nàng, thế nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, không có chút ý tứ rời đi. Dưới bầu trời đêm, khuôn mặt vốn lạnh lùng của nàng vặn vẹo, trong con ngươi lóe ra sự thống khổ.

Xa Xa truyền đến tiếng Xe chạy, ánh đèn Xe chiếu sáng cơn mưa đêm mông lung. Thanh âm thình lình vang lên làm Anh Hoa vốn đang chìm đắm trong mưa ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía viễn phương.

Dần dần, vài chiếc limousine lần lượt từ Xa Xa chạy tới, cuối cùng dừng ngay cửa biệt thự. Vùng lông mày của Anh Hoa nhướng lên, sắc mặt khôi phục lạnh lùng, trực tiếp đi tới hướng cửa.

Đèn Xe chiếu sáng cửa biệt thự, trong đó một chiếc Xe mở cửa ra, hai gã thanh niên bước ra bung hai cây dù.

Bên trong có một người bước Xuống, thân cao chừng một thước chín, thân thể khôi ngô phảng phất như một tòa núi nhỏ. Nương theo ánh đèn Xe, Anh Hoa rõ ràng nhìn thấy trên mặt nam nhân có một vết sẹo dao rất sâu, phối hợp với tướng mạo hung hãn của hắn, hắn đứng nơi đó phảng phất giống như một pho tượng chiến thần, không giận mà uy.

Chỉ là, trên gương mặt bưu hãn của hắn hiện lên tia bi thương không thể Xóa đi. Sau đó từ trong Xe lại một người bước Xuống, chính là long đầu Hồng Hưng Lăng VĨnh Bình.

Mắt thấy Anh Hoa đi tới, thành viên Hắc Dạ phụ trách công tác phòng vệ cũng đều đi tới sau lưng nàng, tuy rằng năng lưc của Anh Hoa không bằng bọn họ, thế nhưng thân là cận vệ của Lý Dật, Anh Hoa rốt cục cũng là đầu lĩnh bảo tiêu.

“Anh Hoa tiểu thư, vị này chính là Trịnh Thiết Quân, là bạn của Lý tiên sinh, hắn muốn gặp Lý tiên sinh.” Lăng vĩnh Bình tiến lên trước một bước, khách khí nói, chỉ là trong giọng nói mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Chiến thần phía nam Trịnh Thiết Quân?

Vùng lông mày Anh Hoa nhướng lên, lạnh lùng nói: “Lý tiên sinh không gặp khách."

sự cự tuyệt lạnh lùng của Anh Hoa làm biểu tình Lăng vĩnh Bình cứng đờ, hắn vốn định nói gì đó, lại bị Trịnh Thiết Quân vỗ nhẹ vai, sau đó chủ động lui ra phía sau.

“Nha đầu, cô nói cho Lý Dật, tôi muốn gặp hắn, hắn sẽ gặp tôi.” Trịnh Thiết Quân cũng không như ngày thường lộ ra dáng dấp hung thần ác sát, thanh âm của hắn rất nhẹ.

Thoáng trầm ngâm, Anh Hoa gật đầu.

Nữa phút sau, Anh Hoa đi vào phòng khách biệt thự. Tiếng bước chân rất nhỏ ở trong đại sãnh an tĩnh có vẻ dị thường chói tai.

Nhìn nam nhân đang ngồi trên sô pha, tim Anh Hoa như bị dao cắt, sự thống khổ trong ánh mắt không thể che giấu.

Bất quá nàng vẫn cắn răng đi qua.

“Lão bản.” Anh Hoa mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là sự tự trách lẫn áy náy trong giọng nói cũng không thể che giấu.

Lý Dật đang cúi đầu hút thuốc rít mạnh một hơi, sau đó chậm rãi thổi ra, ngẩng đầu nhìn về phía Anh Hoa.

Đối mặt với ánh mắt của Lý Dật, Anh Hoa không hề né tránh, chỉ là khóe mắt không thể khống chế nhảy lên!

Thậm chí, thân thể của nàng cũng run rẫy lên.

“Bên ngoài có một tên Trịnh Thiết Quân nói muốn gặp ông.” Anh Hoa lại mở miệng, giọng nói biến đổi dị thường rõ ràng.

Không trả lời, Lý Dật yên lặng đứng dậy, trong ánh mắt tự trách của Anh Hoa, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên mặt Anh Hoa. Cảm thụ được sự ấm áp từ trên tay Lý Dật truyền đến, thân thể Anh Hoa kịch liệt run rẫy lên!

“Không cần tự trách, lại càng không cần áy náy, em không có làm sai điều gì?” Lý Dật mở miệng, thanh âm rất nhẹ: “Dù em không nổ súng, tôi cũng sẽ nổ súng.”

Nước mắt bỗng nhiên chảy Xuống!

Anh Hoa cắn chặt môi, trầm mặc không lên tiếng.

Lý Dật nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói: “Đi dẫn người kia vào đi.”

Anh Hoa gật đầu, Xoay người đi ra biệt thự, Lý Dật lại châm thêm một điếu thuốc, nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Sơn đang nằm lẳng lặng nhắm mắt, hít sâu!

Trong cổ họng lập tức truyền đến vị đạo cay độc, nhất thời làm hắn thư sướng hơn rất nhiều!

Rất nhanh, Trịnh Thiết Quân đi vào phòng khách, Anh Hoa cũng không theo vào. Đã hơn một năm thời gian, Trịnh Thiết Quân tựa hồ cũng thay đổi, hắn cũng không còn hung thần ác sát như trong dĩ vãng, lại có thêm một phần trầm ổn khó được. Từ khi hắn bắt đầu bước vào phòng khách, ánh mắt cũng không hề rời khỏi Tiêu Thanh Sơn đang nằm trên sô pha.

Bước chân hắn rất chậm, tựa hồ dưới chân đeo vật nặng ngàn cân.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...

Cự ly ngắn không tới mười thước, Trịnh Thiết Quân phải dùng tới mười phút.

Mười phút sau, hắn nữa quỳ bên cạnh Tiêu Thanh Sơn, hai mắt đỏ hồng nhìn Tiêu Thanh Sơn, khàn khàn nói: “Ðại ca, Thiết Quân đến Xem anh!”

Không có trả lời, toàn bộ trong đại sãnh chỉ quanh quẫn lời nói của Trịnh Thiết Quân.

Nước mắt, kìm lòng không được hiện lên trong đôi mắt đỏ hồng.

Sau một khắc, nam nhân vốn luôn kiên cường nầy đã buồn bã rơi lệ!

Hắn cũng không lau đi nước mắt trên mặt mà gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Sơn vài phút, sau đó bỗng nhiên Xoay người.

Lý Dật vẫn ngồi trên sô pha, vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng rít thuốc.

Trịnh Thiết Quân cũng không chất vấn Lý Dật, càng không hướng Lý Dật phát hỏa, hắn tựa hồ đã biết được tất cả, hắn chỉ trầm mặc không lên tiếng cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, châm lửa, rít mạnh.

Hai phút sau, điếu thuốc lá đã tàn hết, Trịnh Thiết Quân dụi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn phía Lý Dật.

Sắc mắt Lý Dật bình tĩnh đón nhận ánh mắt Trịnh Thiết Quân, không hề mở miệng. “Ta muốn đưa thi thể đại ca đi.” Trịnh Thiết Quân mở miệng, giọng nói đã khôi phục bình tĩnh. Chỉ là sự bi thương trong giọng nói không cách Xóa đi.

Lý Dật gật đầu.

“Lý Dật.” Trịnh Thiết Quân do dự một chút, sau đó thở dài nói: “có một số việc, đại cạ vẫn không cho ta nói cho cậu, hôm nay đại ca đi, ta nghĨ là nên nói cho cậu biết.”

Trong lòng Lý Dật chấn động, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

“Cậu hẳn là còn nhớ rõ, ngày trước đại ca nổ lực bồi dưỡng cậu làm người nối nghiệp phải không?” Trịnh Thiết Quân trầm giọng nói.

Trịnh Thiết Quân nói không khỏi làm Lý Dật nhớ tới chuyện Tiêu Thanh Sơn từng hao tổn tâm tư bồi dưỡng hắn, thậm chí Tiêu Thanh Sơn vi bồi dưỡng hắn, còn giới thiệu hắn cho đại lão các nơi trong buổi khánh điển chúc mừng của tập đoàn Hoa Thanh. Sau đó hắn triệt để trở thành danh nhân của Xã hội thượng lưu Thượng Hải, cũng trở thành người nối nghiệp trong mắt mọi người.

Chỉ là sau đó chuyện của Lưu Vi đã làm thay đổi tất cả!

“Nhớ kỹ.” Lý Dật gật đầu.

Thấy Lý Dật gật đầu, Trịnh Thiết Quân lại hỏi: “Vậy cậu hẳn là biết, trước khi cậu Xuất hiện, đại ca dự định để Tiêu Cường kế thừa vị trí của hắn. Chỉ là sau khi cậu Xuất hiện, đại ca bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, buông tha Tiêu Cường, tuyển chọn cậu.”

Lúc nầy đây, Lý Dật cũng không trả lời.

“Khi đó, giữa cậu và Tiêu Cường đã có mâu thuẫn, hơn nữa mâu thuẫn rất sâu! Tuy rằng giữa các ngươi cũng không phát sinh Xung đột, thế nhưng Xung đột sẽ không thể tránh được.” Nói đến đây, Trịnh Thiết Quân thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật: “Vậy cậu còn nhớ rõ chuyện đại ca bị ám sát không?”

“Nhớ kỹ.” Lý Dật lại gật đầu, một lần nọ, hắn và Tiêu Thanh Sơn dự buổi hoạt động từ thiện, kết quả trên đường gặp phải ám sát, lúc đó Lý Dật vốn định chạy Xuống đuổi bắt sát thủ, bất quá Tiêu Thanh Sơn cố ý không cho Lý Dật Xuống Xe.

Điều nầy làm Lý Dật vô cùng nghi hoặc, thẳng đến sau khi Tiêu Cường rời đi, Lý Dật mới biết chuyện nầy do Tiêu Cường bày ra.

“Theo ý của cậu, Tiêu Cường là bởi vì ám sát đại ca, nên mới bị đại ca đuổi chạy tới Hong Kong, đúng không?” Giọng nói của Trịnh Thiết Quân trở nên có chút cổ quái.

Lý Dật ngẩn ra, trong lòng tuôn ra loại cảm giác không ổn, nhưng vẫn như cũ gật đầu.

“Hắc! Tất cả mọi người đều cho rằng như thế.” Trịnh Thiết Quân cười lạnh một tiếng: “Thế nhưng không ai nghĩ tới, Tiêu Cường mặc dù không tính là người đứng đầu trong số những người cùng tuổi, nhưng cũng không phải là một người không có đầu óc. Với chỉ số thông minh của Tiêu Cường, hắn thế nào khả năng đi làm chuyện nhược trí như vậy đây? Huống chi khi đó tuy rằng Tiêu Cường thủ đoạn độc ác, nhưng loại chuyện giết cha đoạt vị, hắn kiên quyết làm không được!”

“Chú muốn nói...” Thân thể Lý Dật hơi chấn động, vẻ kinh ngạc trên mặt không thể che giấu.

Trịnh Thiết Quân cười nhạt: “Cậu đoán được rồi! Chuyện đó vốn không phải do Tiêu Cường làm! Mà là do đại ca một tay đạo diễn!”

Con ngươi Lý Dật bỗng nhiên phóng lớn, phảng phất như không thể tin được tất cả là thật.

“Cậu không cần nhìn ta như thế, sự tình đã tới tình trạng này, ta không cần nói dối với cậu, ta nói chính là sự thực, chuyện lần đó Xác thực do đại ca phái người đi làm! Mà đại ca làm như vậy, dụng ý thập phần rõ ràng, hãm hại Tiêu Cường!” Giọng nói của Trịnh Thiết Quân bỗng nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Nguyên bản Tiêu Cường là người thừa kế, đại ca bỗng nhiên thay đổi chủ ý, tuyển chọn cậu làm người thừa kế, mâu thuẫn giữa hai người vốn không thể tránh được. Sớm muộn gì cũng có ngày mâu thuẫn bạo phát! Các ngươi đều là con của đại ca, đại ca tự nhiên không muốn thấy các ngươi tự giết lẫn nhau! Cho nên mới ra hạ sách này!”

“Chỉ là người định không bằng trời định. Ðại ca tiêu hao tâm tư tránh cho các ngươi tàn sát lẫn nhau, thế nhưng bi kịch vẫn cứ trình diễn. Tên Tiêu Cường kia không ngờ lợi dụng Ðái Nhạc đến hại cậu. Mà cậu cũng quá trực tính, trực tiếp giết chết Ðái Nhạc.” Nói đến đây, trên mặt Trịnh Thiết Quân hiện ra thần tình uể oải, hắn thở dài ngừng lại.

Mà Lý Dật lại lâm vào trầm mặc.

“Lý Dật, tôi hỏi cậu, cậu hận đại ca sao?” Trịnh Thiết Quân đột nhiên hỏi.

Hận hắn sao?

Có thể...

“Tôi biết, cho tới nay, cậu đều cho rằng trong lúc cậu gặp thời khắc nguy nan nhất, đại ca không những không ra tay giúp cậu, ngược lại còn phái người giết cậu, đây là điều mà cậu hận hắn nhất!” Trịnh Thiết Quân lại mở miệng.

Lý Dật nhịn không được khép mắt lại: “Lẽ nào chú cho rằng tôi không nên hận hắn sao?”

Đang khi nói chuyện, khóe mắt Lý Dật rơi Xuống trên người Tiêu Thanh Sơn, bên tai không khỏi quanh quẫn nhớ lại những lời Tiêu Thanh Sơn từng nói với hắn.

“Con trai, từ sau khi ta Xác định con là con của ta, ta đã không có hi vọng Xa vời con có thể tha thứ cho ta. Ta hiểu được, đời này vô luận ta làm như thế nào đều không thể bù đắp cho con và mẹ con.”

“Tiểu Dật, dù là chúng ta chịu thua, ta cũng sẽ không để cho con đi chịu chết!”

“Tiểu Dật, con phải biết rằng, Xã hội này vốn là một Xã hội ăn thịt người, con không ăn người, người sẽ ăn con, cho nên để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn cũng là không Sai! Hơn nữa chỉ có như vậy, con mới có thể vĩnh viễn trở thành người đi săn bắn, sẽ không trở thành mục tiêu săn bắn của người khác.”

“Tiểu Dật, kỳ thực ta...còn không cần cưỡng cầu mình biến thành một người vì đạt được muc đích mà bất chấp thủ đoạn. Chỉ là mặc kệ con làm ra sự lựa chọn nào, ta đều sẽ chi trì con.”

“Tiểu Dật, có lẽ con hoài nghi lời ta nói, thế nhưng ta phải nói cho con biết, con là con ta, đời này dù ta mất đi tất cả, cũng sẽ không cho con bị ủy khuất!”

Chuyện cũ như khói, đã từng tất cả phảng phất như ngay ngày hôm qua, mà người đã không còn, vật cũng không là vật.

“Hắn không muốn giết cậu!” Trịnh Thiết Quân lại bỏ thêm trái bom: “Cho tới bây gIờ cũng không có!”

Oanh!

Lý Dật chỉ cảm thấy trong óc phát sinh một tiếng nổ. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy, thân thể run lên kịch liệt.

Bàng hoàng, không dám tin tưởng.

Các loại tâm tình phảng phất như trong chuyện Xưa hiện lên trên mặt Lý Dật.

Bỗng nhiên...

Hắn bật lên khỏi sô pha, thân thể run run, vẻ mặt kích động quát ra: “chú nói bậy!”

“Hắc!” Trịnh Thiết Quân cười lạnh một tiếng: “Chuyện tới hôm nay, ta có cần phải lừa cậu không?”

“Hô...hô..."

Lý Dật gấp gáp hô hấp, biểu tình kích động không ngớt, lại không biết làm sao mở miệng.

“Ngồi Xuống đi, không nên kích động như vậy, nghe ta chậm rãi nói cho cậu biết.” Trịnh Thiết Quân dứt lời, thấy Lý Dật đã ngồi Xuống, lại tiếp tục nói: “Ta biết, cậu sẽ hỏi ta, ngày trước nếu như hắn không muốn giết cậu, vì sao hắn lại phái người đi bắt cậu! Có lẽ nói, vì sao hắn không thông báo cho cậu, cho cậu chạy trốn!”

“Chỉ là...ta hỏi cậu một câu, nếu như đại ca muốn giết cậu, sẽ phái Dũng Cương đi sao?” Trịnh Thiết Quân nhìn Lý Dật.

Những lời của Trịnh Thiết Quân vừa nói ra, sắc mặt Lý Dật lại trắng nhợt.

Đáp án thập phần rõ ràng: sẽ không!

Cũng giống như Trịnh Thiết Quân, Trịnh Dũng Cương là một người cực kỳ trọng nghĩa, ngày trước lần đầu tiên gặp Lý Dật là bởi vì Lý Dật giúp Tiêu Huỳnh Huỳnh, liền trở mặt với kẻ vong ân phụ nghĩa như Tiêu Cường, lúc biết được Tiêu Thanh Sơn muốn giết Lý Dật, càng muốn cầu tình cho hắn.

“Tin tưởng trong lòng cậu đã có đáp án.” Trịnh Thiết Quân tiếp tục nói: “Tiểu tử Dũng Cương trọng nghĩa như vậy, mà cậu lại là huynh đệ mà hắn cực kỳ coi trọng, muốn hắn đi giết cậu, so với để hắn tự sát còn khó hơn!”

“Mà đại ca chính vì coi trọng nghĩa khí của Dũng Cương, cho nên mới để Dũng Cương đi bắt cậu! Bởi vì đại ca đoán được Dũng Cương sẽ để cho cậu chạy!”

Trịnh Thiết Quân liên tục nói làm sắc mặt Lý Dật trở nên cực kỳ khó coi, sự thống khổ trong đôi mắt khó thể che giấu, bất quá hắn vẫn tuyển chọn không tin: “Nếu hắn không muốn giết tôi, vì sao còn phải phái người đi? Lẽ nào hắn không thể gọi điện thoại cho tôi biết sao? Tôi biết, quan hệ giữa hắn và Ðái Hồ không tốt, Ðái Hồ không hạ thủ được với hắn, là vì tìm không được lý do. Hắn sợ nếu như hắn ra mặt bảo vệ tôi, Ðái Hồ sẽ vì chuyện này mà hạ thủ đối với hắn! Thế nhưng, tôi căn bản không có nghĩ qua muốn hắn đứng ra bảo vệ tôi a! Căn bản không có nghĩ qua a! Nếu như không phải hắn phái người giết tôi, tôi sẽ hận hắn sao?”

Nhìn vẻ mặt kích động của Lý Dật, sắc mặt Trịnh Thiết Quân rốt cục thay đổi, trở nên có chút phức tạp.

Sau đó, hắn nặng nề thở dài một hơi:" Ý trời! Tất cả đều là ý trời! Lý Dật, đại ca sở dĩ không thông báo cho cậu chạy trốn, ngược lại còn phái Dũng Cương đi bắt cậu, hắn chỉ là bất đắc dĩ!"

“Ngày đó, khi sự tình phát sinh, Ðái Hồ đang ở trong biệt thự của đại ca. Vừa Xong tin tức kia, Ðái Hồ nổi giận, tại chỗ nói với đại ca, nếu không giết ngươi, hắn sẽ cho máu nhuộm Bến Thượng Hải! Ở dưới tình hình này, đại ca căn bản không thể gọi điện thoại thông báo cho cậu! Khi Huỳnh Huỳnh gọi điện thoại tới, hắn mặc dù ngàn lần vạn lần muốn nói cho cậu chạy trốn, thế nhưng hắn không dám nói!”

Nói đến đây, giọng nói của Trịnh Thiết Quân bỗng nhiên mềm Xuống tới: “Ðại ca không nghĩ sẽ giết cậu, đồng dạng, ta cũng thừa nhận, đại ca cũng không có nghĩ sẽ ra mặt bảo vệ cho cậu. Không phải là hắn không muốn, mà là hắn không dám! Ðái Nhạc là cháu nội được Ðái Hồ coi trọng, Ðái Hồ thậm chí không tiếc muốn để Ðái Nhạc làm người thừa kế! Ðại ca nếu tuyển chọn ra mặt bảo hộ cậu, như vậy đại ca và Ðái Hồ sẽ triệt để quyết liệt, Xung đột vũ trang! Đến lúc đó, người chết sẽ không chỉ là một mình cậu! Mà là rất nhiều người! Bởi vì cậu sẽ liên lụy rất nhiều người phải chết! Hơn nữa đại ca cũng sẽ mất đi tất cả thuộc về mình! Mọi người đều luôn ích kỷ, đại ca tuy rằng thương cậu, sủng ái cậu, thế nhưng hắn không thể vì một mình cậu mà mất đi tất cả!”

“Quyết định như vậy, đại ca làm không được, đồng dạng nếu chỉ vì như vậy, cậu cũng sẽ không trách hắn, đúng không?” Trịnh Thiết Quân nói Xong lời cuối cùng, chỉ phải cảm thán số phận trêu cợt người.

“Tiểu Dật, dù con hoài nghi lời ta nói, thế nhưng ta muốn nói cho con, con là con ta, đời này dù ta mất hết vật sở hữu, cũng sẽ không cho con bị ủy khuất!”

Chẳng hiểu vì sao, giờ khắc này, bên tai Lý Dật lại quanh quẫn lời hứa của Tiêu Thanh Sơn đối với hắn.

Chỉ là lúc này đây, hắn không tiếp tục kích động, mà là vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn đã bình tĩnh trở lại.

“Sau khi cậu chạy ra Thượng Hải, đại ca rất muốn giải thích cho cậu tất cả, thế nhưng không cách nào liên hệ được cậu, thẳng cho đến khi cậu tới Hong Kong, giết chết Tiêu Cường.” Nói đến đây, Trịnh Thiết Quân cũng nhịn không được buồn bã rơi lỆ.

Con ruột của mình tàn sát lẫn nhau!

Mình còn bị con trai Xem là cừu nhân lớn nhất trên đời!

Đây là một sư bi ai ra sao?

Đây lại là một sự thống khổ thế nào?

Trịnh Thiết Quân không thể tưởng tượng, thế nhưng hắn biết rõ, một năm qua là đoạn thời gian thống khổ nhất đời này của Tiêu Thanh Sơn.

Lý Dật tựa hồ triệt đề trầm mặc, chỉ một mình lẳng lặng hút thuốc lá.

“Lý Dật, ta hiện tại nói tất cả cho cậu, cũng không phải muốn làm cho cậu hối hận. Chuyện này nói đến cùng, cũng không phải lỗi do cậu. Lúc đó, nằm ở loại tình huống này, cậu sẽ nghĩ như vậy, dù là ta cũng thế, đây là chuyện trong tình lý mà thôi. Hiểu lầm tuy có, thế nhưng hiểu lầm cũng không cần thiết bài trừ. Hành động của cậu cũng không hề có lỗi!” Trịnh Thiết Quân trầm giọng nói: “Bất quá ta mong muốn cậu hiểu được, tuy rằng đại ca không vì cậu buông tha tất cả, thế nhưng hắn cũng không có làm sai chuyện gì!”

“Nguyên bản, cậu chạy trốn tới nước Mỹ, hỗn được thật phong cảnh vui vẻ, ta từng nổ lực khuyên đại ca, để hắn tìm cậu hảo hảo nói chuyện, tiêu trừ hiểu lầm. Thế nhưng đại ca cự tuyệt lời kiến nghị của ta! Hắn nói, hiểu lầm giữa cậu và hắn không có khả năng tiêu trừ! Từ lúc cậu giết chết Tiêu Cường, hiểu lầm giữa các người đã không còn khả năng tiêu trừ được nữa, trừ phi có một người chết đi.” Trịnh Thiết Quân nói đến đây, cũng châm một điếu thuốc lá, hắn cần lợi dụng nicotin gây tê trái tim kích động của chính mình.

Mặc dù không hề mở miệng, thế nhưng Lý Dật không thể không thừa nhận Trịnh Thiết Quân nói không sai, ngay từ đầu không giải thích, tạo thành hiểu lầm, về sau muốn giải thích sự hiểu lầm, đó là chuyện không có khả năng.

Đã trải qua kinh lịch như vậy, Lý Dật tự nhiên cũng sẽ không tin tưởng lời giải thích của Tiêu Thanh Sơn.

Mà Lý Dật giết chết Tiêu Cường, Tiêu Thanh Sơn cũng đã không còn khả năng giải thích được nữa.

Chính mình làm sai rồi sao?

Trong lòng Lý Dật thầm hỏi chính mình.

“Hao sát!”

Một đạo thiểm điện hiện lên, trong đại sãnh bỗng nhiên một mãnh sáng sủa, tia sáng chiếu vào trên mặt Lý Dật, làm Trịnh Thiết Quân rõ ràng nhìn thấy, trên mặt Lý Dật tràn ngập vẻ mờ mịt.

“Lý Dật, cậu cũng không cần khổ sở, lại càng không cần tự trách. Chính câu nói kia, cậu cũng không làm sai chuyện gì!” Trịnh Thiết Quân phun ra ngụm khói, cảm thán nói: “Mà đại ca tuyển chọn kết cục nầy, cũng do hắn suy nghĩ rất kỹ. Cùng lúc hắn không muốn chân chính cùng cậu là địch, Xung đột vũ trang! Cùng lúc, hắn không muốn vì hiểu lầm ngày trước mà liên lụy đến người bên cạnh hắn!”

Lý Dật thở mạnh một hơi, ngẩng đầu, dừng trên gương mặt tái nhợt của Tiêu Thanh Sơn, lâm vào trầm mặc.

Chẳng qua bao lâu, khi Trịnh Thiết Quân dự định đưa thi thể Tiêu Thanh Sơn rời đi, điện thoại của hắn bỗng reo lên.

Trịnh Thiết Quân cau mày, vốn định trực tiếp tắt máy, nhưng nhìn thấy dãy số điện thoại quen thuộc.

Dãy số nầy nhất thời làm con ngươi hắn phóng lớn!

Hắn hầu như lập tức chuyển điện thoại, điện thoại chuyển được, trong ống nghe liền truyền ra thanh âm trầm thấp: “Trịnh Thiết Quân, tôi biết ông đang ở Hong Kong, ngay bên cạnh tên tạp chủng kia!”

Mỹ Nữ Xà, Gia Cát Minh Nguyệt.

Nghe được thanh âm tràn ngập oán khí của Gia Cát Minh Nguyệt, Trịnh Thiết Quân thở dài nói: “Minh Nguyệt, sao cô phải khổ vậy chứ?”

“Ha ha ha!” Đầu kia điện thoại, Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười, cười đến dị thường âm trầm: “Trịnh Thiết Quân, đây cũng không giống ông a!”

“Minh Nguyệt, quá khứ cứ để cho nó trở thành quá khứ đi.” Trịnh Thiết Quân nhẹ giọng nói.

“Để thành quá khứ?” Gia Cát Minh Nguyệt yếu ớt hỏi ngược lại, sau đó giọng nói bỗng biến đổi, lạnh lùng nói: “Tôi làm không được! Trịnh Thiết Quân, ông nói cho tạp chủng kia, tôi ở tại Vân Sơn chờ hắn, bảo hắn một mình đến gặp tôi trước khi trời sáng! Nếu trước hừng đông ngày mai hắn không đến, tôi sẽ cho Tiêu Huỳnh Huỳnh Xuống dưới bồi Tiêu Thanh Sơn!”

Nói Xong lời cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt đã hoàn toàn lâm vào trong điên cuồng.

“Minh Nguyệt, cô không nên Xằng bậy!” Trịnh Thiết Quân bị chấn kinh, sau thoáng ngây người ngắn ngủi, hắn bỗng nhiên từ sô pha bắn lên, thất thanh quát.

Không có trả lời, Gia Cát Minh Nguyệt đã cắt đứt điện thoại, ống nghe chỉ còn truyền đến tiếng tút tút.

Trên Vân Sơn.

Chiếc Xe của Gia Cát Minh Nguyệt đỗ bên cạnh vách núi, trong Xe, Tiêu Huỳnh Huỳnh bị trói trên Xe, miệng bị bịt kín.

Sau khi cắt đứt điện thoại, Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp ném điện thoại Xuống vách núi.

Trong Xe, nghe được câu nói không thể tưởng tượng nổi của Gia Cát Minh Nguyệt, Tiêu Huỳnh Huỳnh muốn nói gì đó, thế nhưng miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, chỉ là trong con người lóe ra ánh mắt sợ hãi.

“Huỳnh Huỳnh, ngủ đi, ngủ rồi điều gì cũng không biệt nữa.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ giọng nói một câu, sau đó vươn bàn tay Xanh Xao, nhẹ nhàng chém một chút vào gáy Tiêu Huỳnh Huỳnh, Tiêu Huỳnh Huỳnh nhất thời hôn mê bất tỉnh.

"ba"

Làm Xong tất cả, Gia Cát Minh Nguyệt cầm lấy gói thuốc lá trong Xe, rút một điếu, châm lửa, nhẹ nhàng hút.

Ánh trăng như nước, Xuyên thấu qua kính Xe chiếu vào bên trong.

Đôi môi của Gia Cát Minh Nguyệt vẫn đỏ tươi, loại tiên diễm đẹp đẽ nhất!

Đó là đôi môi đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào phải điên cuồng.

Chỉ là giờ khắc nầy, phối hợp với biểu tình băng lãnh của nàng, loại mê hoặc cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng thật ra lại làm cho người ta có loại cảm giác quỷ dị. Nàng vừa hút thuốc, vừa vuốt cây súng lục màu hồng, dùng thanh âm chỉ có chính nàng mới nghe được: “Thanh Sơn, ông có yêu tôi không?”

Gió nhẹ thổi qua, thổi bay bụi cỏ nơi vách núi, trên không trung vang lên tiếng “sàn sạt”, thanh âm kia phảng phất như trả lời Gia Cát MinhNguyệt: không có.

Nước mắt nhẹ nhàng rơi Xuống trên gương mặt mê người!

Sau đó nàng vô lực nhắm mắt lại. Chỉ khi mở mật, trong con ngươi đã không còn bi thương.

có chăng chỉ là nổi hận!

Mấy tiếng đồng hồ sau, Lý Dật cùng đi với Trịnh Thiết Quân đến chân núi Vân Sơn.

Khác với dĩ vãng, lúc nầy Lý Dật cũng không mang theo thành viên Hắc Dạ, càng không mang theo Anh Hoa!

Ðối với Vân Sơn, Lý Dật cũng không Xa lạ, ngày trước hắn từng cùng Andrew đến đây, còn gặp phải chuyện Diệp gia chặn giết.

Khi Xe chạy đến dưới chân núi, Trịnh Thiết Quân thắng Xe, Xe ngừng lại. Ánh trăng chiếu qua kính Xe, chiếu lên mặt Trịnh Thiết Quân làm cho người ta có thể rõ ràng thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Giờ khắc nầy, vẻ mặt của hắn thập phần nghiêm túc, giọng nói trầm Xuống: “Lý Dật, Minh Nguyệt không chỉ là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, còn là một nữ nhân phi thường cố chấp! Nàng yêu đại ca, rất yêu rất yêu, vì thế nàng thờ ơ đối với lão Miêu rất yêu nàng! Vẫn không ngừng nổ lực giúp đỡ đại ca! Thế nhưng đại ca bởi vì tưởng niệm chị dâu, cho tới bây giờ cũng không hề yêu Minh Nguyệt.”

Lý Dật rõ ràng, chị dâu trong miệng Trịnh Thiết Quân chính là mẹ của hắn.

“Hôm nay, Minh Nguyệt' khẳng định biết đại ca đã chết, nàng biết rõ ta sẽ đem chuyện quá khứ nói với cậu. Ở dưới tình hình nầy, nàng dùng Huỳnh Huỳnh đến áp chế cậu, là đoán chắc cậu sẽ đi cứu Huỳnh Huỳnh!”

Nói đến đây, giọng nói của Trịnh Thiết Quân càng thêm ngưng trọng: “Với tính tình cố chấp của Minh Nguyệt hơn phân nữa sẽ không muốn sống nữa! Cho nên một hồi đi lên, cậu nhất định phải vạn lần cẩn thận!”

“Tôi biết.” Lý Dật nhẹ nhàng gật đầu, ngay lúc nầy vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, không vui không buồn, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Nghe Lý Dật vừa nói như thế, Trịnh Thiết Quân thở dài, đẩy cửa Xe bước Xuống dưới.

Ly Dật ngồi vào tay lái, khởi động máy Xe.

“Lý Dật, nếu như có thể, lưu cho Minh Nguyệt một mạng, nàng cũng chỉ là một cô gái đáng thương cảm!”

Xe khởi động, phía sau truyền đến thanh âm của Trịnh Thiết Quân.

Lúc Lý Dật lên đến Vân Sơn, chiếc Xe của Gia Cát Minh Nguyệt đã bên cạnh vách núi, Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Xe, gắt gao nhìn chằm chằm Xe của Lý Dật.

Nàng mặc một chiếc váy da, lộ ra đôi đùi đẹp đủ dùng từ ma quỷ đế hình dung!

So sánh mà nói, biểu tình của nàng tựa hồ càng thêm giống ma quỷ, dị thường dữ tợn. Bộ mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, đôi môi khêu gợi đã bị nàng cắn vỡ, máu tươi nhễ nhãi, cặp mắt vốn câu hồn lộ đầy vẻ hận ý!

Ngoài ra, không còn gì khác!

Lý Dật cho Xe dừng cách Gia Cát Minh Nguyệt khoảng chừng mười thước. Hắn không lập tức tắt máy Xe bước Xuống, mà cầm lấy cây súng lục, đồng thời bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc phía Xa Xa.

Sau đó, hắn cầm súng, Xuống Xe.

“Tiêu Thanh Sơn đã chết, đúng không?” Mắt thấy Lý Dật Xuống Xe, thanh âm Gia Cát Minh Nguyệt run rẫy hỏi.

Lý Dật không đáp câu hỏi: “Huỳnh Huỳnh ở nơi nào?”

“Ta hỏi ngươi, Tiêu Thanh Sơn có phải đã chết rồi không?" Gia Cát Minh Nguyệt thất thanh rống to hơn.

Nhìn biểu tình kích động của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật nhíu mày, với trạng thái lúc nầy của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật có rất nhiều biện pháp chế phục cô ta, thế nhưng Lý Dật cũng không lựa chọn mạo hiểm, nếu Gia Cát Minh Nguyệt đã hẹn hắn tới đây, như vậy tự nhiên đã làm đủ sự chuẩn bị.

Hắn không hi vọng bi kịch sinh ra lần thứ hai!

Vì vậy, hắn nhẹ nhàng gật đầu.

“Đã chết! Tiêu Thanh Sơn quả nhiên lựa chọn chủ động chịu chết! Cho tới nay, hắn không muốn theo ta đề cập tới chuyện ứng phó với sự trả thù của ngươi, nguyên lai từ lâu đã nghĩ Xong rồi a!” Gia Cát Minh Nguyệt nói tới đây, bỗng nhiên phá lên cười, tiếng cười thê lương: “Uổng phí ta giống như một đứa ngốc, để giúp hắn, ngày đêm đều lo nghĩ đối sách! Hắn thật là tuyệt tình a!”

“Tiêu Thanh Sơn là ta giết, Huỳnh Huỳnh vô tội, thả Huỳnh Huỳnh.” Lý Dật bỗng nhiên mở miệng, đồng thời hướng Gia Cát Minh Nguyệt đi tới.

“Đứng lại!” Gia Cát Minh Nguyệt hô to một tiếng, sau đó chĨa súng nhắm ngay Lý Dật, trên gương mặt lộ ra dáng tươi cười âm trầm: “Ta biết trong tay ngươi có súng, ta cũng biết thuật bắn súng của ngươi tốt! Thế nhưng ta nói cho ngươi, ta lắp đặt bom trên người Tiêu Huỳnh Huỳnh, khống chế ở trong cơ thể của ta, một ngày tim ta dừng nhẩy, bom sẽ bạo tạc! Cho nên ngươi hay nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ!”

Gia Cát Minh Nguyệt nói làm vùng lông mày của Lý Dật cau chặt lại, hắn có nghe nói qua loại bom khống chế kiểu nầy, nếu muốn gỡ bom, phải khống chế người lắp đặt bom trước.

“Nếu như ngươi hận Tiêu Thanh Sơn như thế, vì sao ngươi còn muốn đối phó ta?” Lý Dật nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

Hắn đang nghĩ biện pháp giải quyết, theo hắn Xem ra, hắn phải dưới tình huống nhanh nhất bắn trúng cổ tay của Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó trong vòng vài giây tiếp cận thân thể nàng ta.

Thế nhưng giờ khắc này Gia Cát Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh vách núi, một khi hắn động thủ hắn vốn không thể bảo chứng Gia Cát Minh Nguyệt có trượt chân rơi Xuống vách núi hay không!

Dựa theo cách nói của Gia Cát Minh Nguyệt, trong thân thể cô ta lắp đặt trang bị bom, một khi rơi Xuống vách núi chết đi, như vậy Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng sẽ chôn cùng!

Đây là điều mà Lý Dật không muốn thấy!

Gia Cát Minh Nguyệt không thể đoán được ý nghĩ trong nội tâm của Lý Dật, chỉ thấy cô ta cười lạnh nói: “Ngươi nói không Sai! Ta hận hắn! Ta đem thanh Xuân của ta toàn bộ những gì của ta cho hắn! Vì hắn, ta đối đãi với sinh mạng người đàn ông yêu ta suốt bao nhiêu năm chẳng đáng một đồng! Ta vì giúp hắn, tình nguyện nhường cho người đàn ông yêu ta đi chịu chết! Vì giúp hắn, ta thậm chí nguyện ý lên giường cùng ngươi! Thậm chí ta có thể vì hắn mà chết!"

Giờ khắc này, Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên trở nên cực kỳ kích động.

“Thế nhưng hắn thì sao? Nhiều năm như vậy, những gì ta làm hắn đều nhìn thấy trong mắt! Thế nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không yêu ta! Cho tới bây giờ cũng không có! Một chút tình yêu cũng không có cho ta! Hắn yêu vĩnh viễn chỉ là người đàn bà đã nằm trong lòng đất! Thậm chí hắn làm tình với ta cũng chỉ vì thả ra dục vọng mà thôi! Không mang theo bất luận tình yêu gì! Chỉ có thú tính!”

“Hay là ở trong mắt hắn, ta chỉ là một tiện nữ nhân, một tiện nữ nhân không biết Xấu hổ, một người vì muốn làm hắn hài lòng, không tiếc tất cả, một nữ nhân ngu ngốc!”

Nhìn Gia cát Minh Nguyệt đã rơi vào sự điên cuồng, Lý Dật nheo mắt lại

"Về phần ta đối phó ngươi! Hừ! Ta biết, tuy rằng ngươi giết Tiêu Cường và chính hắn, thế nhưng dù hắn đi tơi âm tào địa phủ cũng sẽ không hận ngươi! Hắn mong muốn ngươi và con gái Tiêu Huỳnh Huỳnh của hắn hảo hảo sống sót!” Nói đến đây Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười tà ác, giờ khắc nầy cô ta giống như một ác ma tái thế, biểu tình trên mặt làm người cực sợ:" Nếu hắn vô tình! Như vậy đừng trách ta vô nghĩa! Hắn muốn các ngươi hảo hảo mà Sống sót, ta sẽ không cho hắn được như ý! Ta muốn giết chết các ngươi! Ta muốn cho hắn thương tâm rơi lệ! Ta muốn đến âm tào địa phủ tận mắt nhìn thấy hắn thương tâm rơi lệ!"

Người điên.

Giờ khắc nầy Gia Cát Minh Nguyệt tựa hồ đã điên rồi: “Ta muốn hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ta! Cho dù là bởi vì hận!”

Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt nói ra câu cuối cùng, Lý Dật liền động, hắn giống như u linh, bỗng nhiên phóng về phía Gia Cát Minh Nguyệt.

“Đi tìm chết!"

Nhận thấy được cử động của Lý Dật, Gia Cát Minh Nguyệt điên cuồng bóp cò súng.

Bang bang bang bang bang bang......

Gia Cát Minh Nguyệt trong tâm tình kích động bóp mạnh cò súng, trong nháy mắt những viên đạn bay ra.

Chỉ là nàng ta cũng không bắn trúng Lý Dật.

"Ba"

Lý Dật đã đến sát Gia Cát Minh Nguyệt, tay phải chém ra nhanh như thiểm điện!

Gia Cát Minh Nguyệt bị đánh trúng, thậm chí còn chưa kịp kêu rên, đã bật ngữa ra sau!

Lý Dật một tay kéo Gia Cát Minh Nguyệt vào trong lòng, một hương thơm cơ thể cùng nước hoa của đàn bà dũng mãnh tràn vào mũi Lý Dật, Lý Dật cũng không có bất luận phản ứng gì, sau đó giật ra cửa Xe, thình lình nhìn thấy Tiêu Huỳnh Huỳnh ngất Xỉu bên trong.

Sau đó, Lý Dật dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra thân thể Tiêu Huỳnh Huỳnh, vẫn không thấy bom!

Điều phát hiện nầy làm Lý Dật chợt thấy trút được gánh nặng.

Suy nghĩ một chút, Lý Dật nhẹ nhàng gõ thêm một lần vào cổ Tiêu Huỳnh Huỳnh, sau đó cởi ra sợi dây trên người nàng, rút khăn bịt miệng, ẵm nàng Xuống Xe. Bỏ Tiêu Huỳnh Huỳnh vào trong Xe của mình, Lý Dật cũng không lập tức rời đi, mà lần thứ hai đi tới bên người Gia Cát Minh Nguyệt.

Dưới ánh trăng, Gia Cát Minh Nguyệt lẳng lặng nằm trên mặt đất, trên mặt còn vương nước mắt, đôi môi khêu gợi đỏ tươi một mãnh.

Nhìn gương mặt quen thuộc của nàng, Lý Dật rất rõ ràng, nữ nhân này luôn miệng nói hận Tiêu Thanh Sơn, kỳ thực nàng ta chỉ có tình yêu với Tiêu Thanh Sơn, mà căn bản không có hận!

Sở dĩ nàng tổn hao tâm tư dẫn dụ hắn tới Vân Sơn, chỉ bất quá là muốn báo thù cho Tiêu Thanh Sơn mà thôi!

Hiểu được điểm nầy, Lý Dật không động thủ đối với Gia Cát Minh Nguyệt, mà bế nàng bỏ vào trong Xe nàng.

Sau đó, Lý Dật thấy Xa Xa Xuất hiện ánh đèn Xe.

Hắn biết Trịnh Thiết Quân đã dẫn người lên núi

Tiêu Thanh Sơn đã chết.

Tin tức này đã nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ hắc đạo.

Chỉ là tin tức truyền trông hắc đạo, Tiêu Thanh Sơn cũng không phải bị Lý Dật giết chết, mà là bị chết vì tai nạn Xe cộ.

Mặc dù rất nhiều hữu tâm nhân đều biết trong này nhất định rất có vấn đề, nhưng tự nhiên là không ai dám đi nói lung tung.

So Sánh với việc ngầm an táng Đái Hồ, lễ tang của Tiêu Thanh Sơn long trọng hơn nhiều, hắc đạo kiêu hùng, trùm thương trường, thậm chí một ít đại lão chính giới cũng đều tham gia lễ tang của Tiêu Thanh Sơn.

Lý Dật cũng tham gia lễ tang của Tiêu Thanh Sơn.

Ðiều này làm cho những người dự lễ tang đều muốn rớt kính mắt!

Theo những người này Xem ra, Lý Dật vốn có thù không đội trời chung với Tiêu Thanh Sơn vô luận như thế nào cũng sẽ không Xuất hiện trong lễ tang của Tiêu Thanh Sơn.

Thế nhưng Lý Dật đã Xuất hiện!

Hơn nữa còn để tang cho hắn!

Hơn nữa hắn dùng thân phận con trai Tiêu Thanh Sơn tham gia lễ tang.

Lý Dật dùng thân phận con trai Tiêu Thanh Sơn tham gia lễ tang đúng là một kỳ tích, đồng dạng, Gia Cát Minh Nguyệt không tham gia lễ tang, cũng là một kỳ tích!

Đêm đó, Gia Cát Minh Nguyệt theo đám người Trịnh Thiết Quân trở lại Thượng Hải thì biến mất, về phần đi nơi nào, không ai biết được.

Trong lễ tang, Tiêu Huỳnh Huỳnh khóc đến thập phần thương tâm!

Vài lần khóc đến hôn mê.

Nàng cũng không biết cái chết chân chính của Tiêu Thanh Sơn, mà có thể bởi vì quá mức thương tâm, nàng cũng không truy cứu chuyện Lý Dật giết chết Tiêu Cường. Đương nhiên, có thể khẳng định chính là một ngày Tiêu Huỳnh Huỳnh hồi phục lại, nhất định sẽ truy cứu!

Chí ít, Tiêu Huỳnh Huỳnh sẽ không tha thứ cho Lý Dật trong thời gian ngắn.

Tiêu Thanh Sơn được chôn bên cạnh phần mộ của mẹ Lý Dật, đây là quyết định của Lý Dật.

Ngày thứ hai lễ tang kết thúc, hắn cho người đưa Tiêu Huỳnh Huỳnh đến chỗ Lưu Vi, theo Lý Dật Xem ra, chỉ có Lưu Vi có thể trong thời gian ngắn nhất sẽ giúp giảm bớt sự đau đớn trong lòng Tiêu Huỳnh Huỳnh.

Đái gia diệt vong, Tiêu Thanh Sơn đã Chết, Trịnh Thiết Quân cũng không trả thù Lý Dật, còn để Lý Dật dùng thân phận làm con để tang cho Tiêu Thanh Sơn, điều này ngoài sự dự liệu của mọi người.

Ðồng dạng, hầu như tất cả mọi người không thể biết trước, hắc đạo phía nam chung quy sẽ phát triển thành dáng dấp như thế nào.

Theo những người này Xem ra, Lý Dật đã khống chế Ðịa Tự Đầu và Nhân Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang, chỉ cần diệt trừ Trịnh Thiết Quân, trên CƠ bản liền thống nhất hắc đạo phía nam

Nhưng Lý Dật cũng không có làm như vậy.

Hắn biến mất.

Phảng phất như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết hắn đi đâu.

Nữa năm sau, đại thảo nguyên Phi Châu.

Nguyên đại thảo nguyên hoang tàn vắng vẻ, lại Xuất hiện một ngôi nhà tranh đầy phong tình Phi Châu, dưới mái hiên treo đầy lụa trắng tượng trưng cho sự thuần khiết và hạnh phúc. Chung quanh gian nhà tụ tập mấy trăm người, trong đó đại khái đều mặc áo vải bố, bọn hộ đều là cư dân bộ lạc địa phương.

Ngoài ra, còn có một nhóm người quần áo rất tinh tế, khí độ bất phàm, đều từ phương Xa tới tham gia hôn lễ.

Vô luận là cư dân địa phương, hay nhóm người ngoại lai quần áo sang trọng, bọn họ đều hợp thành một vòng tròn, vây quanh gian nhà cỏ kia.

Mà ở trước gian nhà trên bãi cỏ được trải lụa trắng tương trựng cho sự hạnh phúc, nam tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đã ngồi bên cạnh sáu nữ nhân mặc áo cưới.

Giờ khắc này, vô luận là nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn hay sáu nữ nhân mặc áo cưới, bọn họ đều lộ ra dáng tươi cười hạnh phúc.

Một lão già mặc áo vải bố đang ở cách bọn họ chừng ba thước, vừa theo tiết tấu kỳ quái nhảy múa, vừa bô bô hô gì đó, hắn mỗi khi kêu lên một tiếng, cư dân chung quanh đều phát ra tiếng ngân nga, thanh âm càng tinh thuần nguyên thủy, làm cho người ta có loại mỹ cảm thiên nhiên.

Bỗng nhiên...

Vị tù trưởng kia chợt ngừng lại, hắn dang rộng hai tay, ngữa đầu lên trời cao, đang hô lên điều gì.

Cư dân chung quanh cũng bộc phát ra tiếng hô vang thật lớn.

Lúc đó, dưới sự *** lĩnh của vị tù trưởng, nam nhân mặc áo Tôn Trung Sơn và sáu nữ nhân mặc áo cưới đi tới trước cửa phòng nhỏ, trước cửa có hai đống lửa, nam nhân cởi áo quỳ trước đống lửa, sau đó vọt người nằm Xuống đống lửa.

“Chị Lâm, Lý Dật ảnh không có việc gì chứ?”

Ngày hôm nay Hạ Vũ Đình vô cùng mê người, gương mặt nàng lộ nụ cười hạnh phúc, thế nhưng thấy Lý Dật vọt người lên đống lửa, nàng cũng có chút lo lắng. Lý Dật Xử lý Xong chuyện trong quốc nội, Trần Diêm Vương dựa theo ước định lúc trước, cho Trần Lâm đến bên người Lý Dật.

Lúc này, nguyên Trần Lâm vẻ mặt đang tươi cười hưng phấn, nghe được câu nói lo lắng của Hạ Vũ Ðình, tức giận: “Em Vũ Ðình, tên vương bát đãn muốn kết hôn sáu đại mỹ nữ chúng ta, nếu không cho ăn chút khổ, chẳng phải là quá tiện nghi hắn sao?”

“Hay.” Andrew với mái tóc vàng rực cũng đi theo phụ họa, chỉ là ánh mắt nhìn về Lý Dật có chút sợ hãi.

Bởi vì nàng nhớ rất rõ ràng, ngày hôm nay là đúng hẹn một năm giữa nàng với Lý Dật! Lý Dật cố ý chọn hôn lễ trong ngày hôm nay.

Bởi vì vội vàng Xử lý nghiệp vụ của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, hôm qua Lưu Tư Cầm mới từ Mỹ chạy tới hội họp với mọi người, hiện tại nàng cũng là người Xấu hổ nhất trong sáu nàng, hoàn toàn không còn chút phong phạm của nữ cường nhân, nhưng thật ra có điểm giống hoa cúc khuê nữ mới Xuất giá. Nàng Xác thực mới kết hôn lần đầu tiên, thế nhưng nàng cũng đã sắp được bốn mươi tuổi.

So sánh mà nói, dáng tươi cười trên mặt Anh Hoa nhạt hơn một chút, đương nhiên, đây là so sánh với mọi người mà nói, nếu như so sánh với trước đây, dáng tươi cười chỉ dùng từ sáng lạn để hình dung. Có thể kể từ ngày nàng hiểu chuyện tại tổ chức sát thủ, nàng chưa từng dám nghĩ tới, đời này lại có thể như những cô gái bình thường gã cho người đàn ông mà mình yêu thương.

Mộ Dung Tuyết hôm nay đã trở thành nữ thần âm nhạc được thừa nhận toàn cầu lại không cao quý giống như ngày thường, mà tràn ngập vị đạo thanh Xuân hoạt bát, trong tiếng hoan hô của mọi người, nàng bị hai phụ nữ địa phương lôi kéo, bước lên lưng Lý Dật đi qua.

Sau đó năm nàng còn lại cũng học theo hình dạng Mộ Dung Tuyết, lảo đảo bước lên lưng Lý Dật đi tới.

“Tiểu Lâm, em nhanh lên một chút, anh sắp bị nóng đến hôn mê.” Khi Trần Lâm là người cuối cùng đạp lên lưng Lý Dật đi qua, Lý Dật nhịn không được nói.

Trần Lâm vốn vừa bước được một bước, ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói, làm bộ trượt chân, nhất thời phát sinh một tiếng kêu lên.

Biến cố thình lình Xảy ra làm cư dân chung quanh ngẩn ra!

Trong đó một ít cư dân thậm chí quay mặt sang nơi khác, rất sợ nhìn thấy một màn bi kịch.

Khác với bọn họ, những nhân sĨ ngoại lai cũng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí dáng tươi cười trên mặt cũng không giảm nữa phần.

Trong đó một lão nhân da vàng còn cười nhìn lão nhân bên cạnh nói: “Lão Ni à, lão Mỹ các ngươi vì sao không thể yên tĩnh một chút đi? Hai ngày nay hạm đội thứ bẩy của các ngươi lại bắt đầu khoe khoang trong hai vực quốc gia của ta, các ngươi có phải không có việc gì kiếm đánh a? Có muốn ta phái người dùng đạn đạo đem hạm hàng của các ngươi oanh đi không?”

Bên cạnh, Trần Phong nhận nhiệm vụ phiên dịch cho Trần Diêm Vương nghe được Trần Diêm Vương nói, vẻ mặt biểu tình quái dị.

“Nhìn cái gì? Phiên dịch cho lão gia hỏa này nghe đi.”

Trong lúc Trần Diêm Vương cùng người nắm quyền Nick của gia tộc Hyde Gus, người đại biểu cho lục quân nước Mỹ đang đấu võ mồm, bên chỗ Lý Dật cũng không hề phát Sinh bi kịch.

Trong một khắc Xuất hiện biến cố, Lý Dật bỗng nhiên Xoay người, một tay chống dưới đất, lưng hướng đống lửa, một tay ôm Trần Lâm đang bị trượt chân vào trong ngực.

"Oa"

Thấy một màn như vậy, hiện trường lần thứ hai bộc phát ra tiếng gọi ầm ĩ nhiệt liệt. Mà hôn lễ đặc thù đơn giản đến lúc đó cũng kết thúc. Trong sự dẫn dắt của tù trưởng, mọi người đều đi tới hướng lễ đường cách đó không Xa, phóng mắt nhìn lại, có nhiều bàn được bầy nơi đó, bên trên đều bầy thực phẩm đặc sắc của địa phương.

“Trần Lâm, Xem tối nay anh làm sao thu thập em!” Lý Dật đi trong đám người, ngực truyền đến cảm giác nóng bỏng, nhớ tới trò đùa dai của Trần Lâm, nhịn không được uy hiếp nói.

Trần Lâm rất không khách khí ưỡn bộ ngực cao chót vót, khiêu khích nói: “Ai sợ ai a! Chẳng lẽ sáu người chúng tôi còn không qua được một mình anh sao?”

Lời của Trần Lâm vừa thốt ra, nguyên Andrew vốn luôn giữ thân như ngọc cũng nhìn Lý Dật nháy mắt, phảng phất như đang nói: “Anh yêu, lời hứa em nhất định sẽ tuân thủ, chỉ cần anh là siêu nhân thì được.”

Mà Hạ Vũ Đình vốn luôn rụt rè, nghe được lời nói trắng trợn của hai người, gương mặt không khỏi đỏ bừng lên, con ngươi mê người, nhu tình như nước, ánh mắt lại như chờ mong, lại hỗn loạn sự sợ hãi nhàn nhạt.

Thấy biểu tình của các cô gái, nguyên Lý Dật nghĩ tối nay trên giường phải hung hăng giáo huấn Trần Lâm chợt nhíu mày, vẻ mặt biểu tình như bi kịch, phảng phất như đang nhìn ông trời tố khổ: “Nguyên lai nhiều lão bà, cũng là có chỗ hỏng nha, nhất là phải động phòng hoa chúc chung một ngày.”! ! ! ! ! ! ! !!

HẾT

/388

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status