"Sư phụ?" Vân Mặc Dao mở to mắt, khuôn mặt đỏ lên lại tái đi, lui về phía sau mấy bước, nói không ra lời. Các cơ thiếp khác ánh mắt nhìn một lượt chào hỏi.
Lão nhân kia xua tay không dứt: "Đại gia hận nhất lễ nghi phiền phức, Tiểu Vũ mao, sao ngươi lại dạy dỗ cơ thiếp nghi thức nghiêm trang, cũ kỹ cứng nhắc ày chứ. Đại gia không thích!"
Lại quay đầu nhìn nhìn Long Phù Nguyệt, sờ sờ đầu của nàng: "Vẫn là nha đầu này tốt hơn, ca hát cũng rất thú vị." Lại dạo quanh chiếc xe lăn của nàng một vòng"Chiếc xe mang ghế dựa để ngồi thật sự kỳ quái, tiểu nha đầu, ngươi để cho Đại gia ngồi một chút nhé."
Ông ta vừa mới nói xong một câu, Long Phù Nguyệt thấy hoa mắt, thân mình bỗng nhiên bay lên. Bổ nhào vào một cái vật mềm nhũn nện một tiếng. Di, tuyệt không đau nha!
Long Phù Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một tiếng thét chói tai ngay bên tai nàng nổ vang , suýt nữa không điếc lỗ tai của nàng. Nàng vội cúi đầu vừa thấy, thì ra đệm thịt nàng rớt xuống đó là Vân Mặc Dao, lúc này chính mình đang ngồi ở trên bụng của nàng ta.
Vân Mặc Dao giận dữ, hoa dung nghẹn thành màu tím cà chua, đây là Long Phù Nguyệt cố tình, chính là đánh vào huyệt đạo trên người nàng ta, thân thể của nàng ta nhất thời không thể động đậy, xụi lơ tại chỗ. Giờ phút này lại bị Long Phù Nguyệt ngồi ở trên người, chật vật không chịu nổi, không khỏi hét rầm lên.
Long Phù Nguyệt nhiều lần bị nàng ta hãm hại, giờ phút này ngồi ở trên người nàng ta xem nàng xấu mặt, đúng là cầu còn không được, nàng cố ý giả vờ ngây ngốc, trừng đôi mắt to tròn nhìn lão nhân kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một mảnh sùng bái.
Lão nhân kia dương dương đắc ý ngồi trên xe lăn của Long Phù Nguyệt. Tự mình chuyển bánh xe đi dạo một vòng xung quanh đình cực kỳ nhanh, cười híp mắt nói: "Thật tốt, thật tốt, thật sự là chơi rất tốt.
Tiểu nha đầu, ngươi làm sao làm được thứ như vậy? Rất ngạc nhiên đó."
Long Phù Nguyệt ngồi trên người Vân Mặc Dao, lấy tay đùa nghịch mái tóc: "Đây là vãn bối vì đi đứng không tiện, nên tùy tiện làm ra thay cho đi bộ..."
Nàng một câu vừa nói xong, lão nhân kia bỗng nhiên đưa mặt tới trước mắt nàng, nhìn Long Phù Nguyệt liếc mặt một cái: ""Tiểu nha đầu, Lão Tử cùng ngươi thương lượng nhé, ta chữa khỏi chân cho ngươi, ngươi đem cái ghế dựa cổ quái này tặng cho ta, thế nào?
Lão nhân kia xua tay không dứt: "Đại gia hận nhất lễ nghi phiền phức, Tiểu Vũ mao, sao ngươi lại dạy dỗ cơ thiếp nghi thức nghiêm trang, cũ kỹ cứng nhắc ày chứ. Đại gia không thích!"
Lại quay đầu nhìn nhìn Long Phù Nguyệt, sờ sờ đầu của nàng: "Vẫn là nha đầu này tốt hơn, ca hát cũng rất thú vị." Lại dạo quanh chiếc xe lăn của nàng một vòng"Chiếc xe mang ghế dựa để ngồi thật sự kỳ quái, tiểu nha đầu, ngươi để cho Đại gia ngồi một chút nhé."
Ông ta vừa mới nói xong một câu, Long Phù Nguyệt thấy hoa mắt, thân mình bỗng nhiên bay lên. Bổ nhào vào một cái vật mềm nhũn nện một tiếng. Di, tuyệt không đau nha!
Long Phù Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một tiếng thét chói tai ngay bên tai nàng nổ vang , suýt nữa không điếc lỗ tai của nàng. Nàng vội cúi đầu vừa thấy, thì ra đệm thịt nàng rớt xuống đó là Vân Mặc Dao, lúc này chính mình đang ngồi ở trên bụng của nàng ta.
Vân Mặc Dao giận dữ, hoa dung nghẹn thành màu tím cà chua, đây là Long Phù Nguyệt cố tình, chính là đánh vào huyệt đạo trên người nàng ta, thân thể của nàng ta nhất thời không thể động đậy, xụi lơ tại chỗ. Giờ phút này lại bị Long Phù Nguyệt ngồi ở trên người, chật vật không chịu nổi, không khỏi hét rầm lên.
Long Phù Nguyệt nhiều lần bị nàng ta hãm hại, giờ phút này ngồi ở trên người nàng ta xem nàng xấu mặt, đúng là cầu còn không được, nàng cố ý giả vờ ngây ngốc, trừng đôi mắt to tròn nhìn lão nhân kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một mảnh sùng bái.
Lão nhân kia dương dương đắc ý ngồi trên xe lăn của Long Phù Nguyệt. Tự mình chuyển bánh xe đi dạo một vòng xung quanh đình cực kỳ nhanh, cười híp mắt nói: "Thật tốt, thật tốt, thật sự là chơi rất tốt.
Tiểu nha đầu, ngươi làm sao làm được thứ như vậy? Rất ngạc nhiên đó."
Long Phù Nguyệt ngồi trên người Vân Mặc Dao, lấy tay đùa nghịch mái tóc: "Đây là vãn bối vì đi đứng không tiện, nên tùy tiện làm ra thay cho đi bộ..."
Nàng một câu vừa nói xong, lão nhân kia bỗng nhiên đưa mặt tới trước mắt nàng, nhìn Long Phù Nguyệt liếc mặt một cái: ""Tiểu nha đầu, Lão Tử cùng ngươi thương lượng nhé, ta chữa khỏi chân cho ngươi, ngươi đem cái ghế dựa cổ quái này tặng cho ta, thế nào?
/755
|