Thái tử sửng sờ một chút: “Nga, nhớ rõ, lúc trước ngươi hứa hôn là nha đầu này sao?Bất quá khi đó thân phận nàng là công chúa tôn quý, đương nhiên xứng với ngươi, hiện tại quốc gia nàng cũng đã diệt vong rồi, bây giờ các nàng không còn là công chúa mà trở thành nô của chúng ta………”
“Đúng vậy đại ca, người nhớ rõ, nàng là công chúa cũng tốt, là nô tỳ cũng tốt, nhưng nàng đã trao thân cho tiểu đệ, thì nàng là người của tiểu đệ, cho nên vô luận như thế nào tiểu đệ cũng không thể đem nàng đổi cho huynh, trừ phi……….trừ phi đại ca cố ý muốn cho tiểu đệ đội cái nón xanh (bị cắm sừng ý ^^)! Đại ca huynh sẽ không làm khó tiểu đệ chứ?” Phượng Thiên Vũ khóe môi mỉm cười nhưng nụ cười lại không đến mắt.
“Ha ha, làm sao có thể…nếu lão Cửu ngươi yêu thích đứa bé kia, đại ca ta cũng không làm khó. Ha ha” Hắn ngồi được ở cái ghế thái tử vững chắc cũng nhờ có tên tiểu đệ tay cầm binh quyền kia nâng đỡ, tự nhiên không thể đắc tội hắn, chỉ cười gượng ha ha hai tiếng, đem chuyện này bỏ qua không nhắc đến nữa.
Mọi người bình luận một hồi thơ một hồi tranh, đã không còn bình tĩnh ngồi đợi nữa. Chợt nghe vang lên tiếng trống thùng thùng, tiếng trống hữu lực, lại có âm tiết, mọi người ánh mắt hoa lên đã thấy trên vũ đài xuất hiện nhiều cô gái xinh đẹp vận quần áo kì lạ.
Thân trên chỉ có bộ ngực được bao bọc bằng tử sa trong suốt, cánh tay trắng nõn cùng bụng nhỏ đáng yêu đều lộ ra ngoài, xung quanh rốn đánh một ít kim tuyến, váy dài dưới thân treo đầy trang sức nhỏ.
Long Phù Nguyệt cũng mặc một thân như vậy, cơ thể theo tiếng trống nhảy lên vừa múa kiểu đường phố vừa múa bụng. Múa bụng nàng thật chưa từng học qua, nhưng cũng may đám cổ nhân này ai cũng không hiểu, nàng mò mẫm múa cũng không ai nhìn ra được sơ hở. Nhảy múa một lúc, nàng mở miệng hát lên, là bài Xà vũ của Châu Kiệt Luân. (nguyên văn là xà khiêu vũ ban đầu còn tưởng là múa cột ^___^ mò mẫm trên mạng mãi mới biết có bài này)
(Sông nile khe khẽ chảy qua cỏ
Uốn lượn như chiếc áo cánh vô cảm
Mà em mặc lên nhảy múa vì anh
Vì mặt đất rộng lớn cô quạnh, nhảy một điệu vũ kinh ngạc
Hoàng hôn thiêu đốt chân mây trên đỉnh kim tự tháp
Cái bóng của tượng nhân sư đang báo hiệu
Trên từng bậc đá sáp nến vẫn đang bùng cháy trong đất nước của anh
Chất chồng sự huyên náo của mấy thế kỷ
Trên tấm da dê, những điều cổ xưa đều rõ ràng
Ai cũng không thoát khỏi nỗi buồn phiền của trần gian
Em khẽ cười, chân trần rồi lại lắc eo
Hướng tới một con đường mang tên tươi đẹp)
Đến tìm em, không thể thấy em
Ánh mắt lạc đường của anh
Đi theo em bị em mê hoặc
Các vị thần đều bị bỏ bùa mê
Nói yêu em, có yêu em không?
Sự trầm mặc vương giả kia có yêu em hay không?
Nhìn vào anh, bị anh mê hoặc
Linh hồn của anh thuộc về em.
…
Sông nile khe khẽ chảy qua cỏ
Uốn lượn như chiếc áo cánh vô cảm
Mà em mặc lên nhảy múa vì anh…
“Đúng vậy đại ca, người nhớ rõ, nàng là công chúa cũng tốt, là nô tỳ cũng tốt, nhưng nàng đã trao thân cho tiểu đệ, thì nàng là người của tiểu đệ, cho nên vô luận như thế nào tiểu đệ cũng không thể đem nàng đổi cho huynh, trừ phi……….trừ phi đại ca cố ý muốn cho tiểu đệ đội cái nón xanh (bị cắm sừng ý ^^)! Đại ca huynh sẽ không làm khó tiểu đệ chứ?” Phượng Thiên Vũ khóe môi mỉm cười nhưng nụ cười lại không đến mắt.
“Ha ha, làm sao có thể…nếu lão Cửu ngươi yêu thích đứa bé kia, đại ca ta cũng không làm khó. Ha ha” Hắn ngồi được ở cái ghế thái tử vững chắc cũng nhờ có tên tiểu đệ tay cầm binh quyền kia nâng đỡ, tự nhiên không thể đắc tội hắn, chỉ cười gượng ha ha hai tiếng, đem chuyện này bỏ qua không nhắc đến nữa.
Mọi người bình luận một hồi thơ một hồi tranh, đã không còn bình tĩnh ngồi đợi nữa. Chợt nghe vang lên tiếng trống thùng thùng, tiếng trống hữu lực, lại có âm tiết, mọi người ánh mắt hoa lên đã thấy trên vũ đài xuất hiện nhiều cô gái xinh đẹp vận quần áo kì lạ.
Thân trên chỉ có bộ ngực được bao bọc bằng tử sa trong suốt, cánh tay trắng nõn cùng bụng nhỏ đáng yêu đều lộ ra ngoài, xung quanh rốn đánh một ít kim tuyến, váy dài dưới thân treo đầy trang sức nhỏ.
Long Phù Nguyệt cũng mặc một thân như vậy, cơ thể theo tiếng trống nhảy lên vừa múa kiểu đường phố vừa múa bụng. Múa bụng nàng thật chưa từng học qua, nhưng cũng may đám cổ nhân này ai cũng không hiểu, nàng mò mẫm múa cũng không ai nhìn ra được sơ hở. Nhảy múa một lúc, nàng mở miệng hát lên, là bài Xà vũ của Châu Kiệt Luân. (nguyên văn là xà khiêu vũ ban đầu còn tưởng là múa cột ^___^ mò mẫm trên mạng mãi mới biết có bài này)
(Sông nile khe khẽ chảy qua cỏ
Uốn lượn như chiếc áo cánh vô cảm
Mà em mặc lên nhảy múa vì anh
Vì mặt đất rộng lớn cô quạnh, nhảy một điệu vũ kinh ngạc
Hoàng hôn thiêu đốt chân mây trên đỉnh kim tự tháp
Cái bóng của tượng nhân sư đang báo hiệu
Trên từng bậc đá sáp nến vẫn đang bùng cháy trong đất nước của anh
Chất chồng sự huyên náo của mấy thế kỷ
Trên tấm da dê, những điều cổ xưa đều rõ ràng
Ai cũng không thoát khỏi nỗi buồn phiền của trần gian
Em khẽ cười, chân trần rồi lại lắc eo
Hướng tới một con đường mang tên tươi đẹp)
Đến tìm em, không thể thấy em
Ánh mắt lạc đường của anh
Đi theo em bị em mê hoặc
Các vị thần đều bị bỏ bùa mê
Nói yêu em, có yêu em không?
Sự trầm mặc vương giả kia có yêu em hay không?
Nhìn vào anh, bị anh mê hoặc
Linh hồn của anh thuộc về em.
…
Sông nile khe khẽ chảy qua cỏ
Uốn lượn như chiếc áo cánh vô cảm
Mà em mặc lên nhảy múa vì anh…
/755
|