Đúng vậy, nàng quả thật thích hắn, hơn nữa —— Chính xác là càng ngày càng thích hắn.
Nhưng , nàng cũng rất sợ, rất sợ bản thân mình sẽ thật sự yêu hắn, rất sợ hắn về sau sẽ phụ bạc nàng.
"Thiên Vũ, ngươi có phải thật sự yêu thích ta hay không ?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt thực sự đứng đắn.
Phượng Thiên Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe nàng trực tiếp gọi tên mình, trong lòng lại có một loại cảm giác đặc biệt quái dị, hơi hơi ngẩn ra, sờ sờ đầu của nàng, tức giận nói: "Tiểu nha đầu, nàng lại hỏi những lời nói không có lương tâm này rồi! Ta thích nàng hay không, trong lòng của nàng chẳng lẽ không cảm nhận được sao? »
Long Phù Nguyệt thở dài. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận được. Nhưng nàng chỉ muốn xác định một chút mà thôi.
"Vậy ------- Sau này, ngươi có thể chỉ cười một mình ta, không thể có những cơ thiếp khác không?" Long Phù Nguyệt mở đôi mắt to xinh đẹp nhìn hắn. Trái tim vì chờ đợi câu trả lời của hắn mà đập dồn dập.
Phượng Thiên Vũ hơi sửng sờ một chút, hơi nhíu nhíu mày: "Tiểu nha đầu, suy nghĩ của nàng quả thực cổ quái nha. Nàng sợ sau này ta sẽ bỏ rơi nàng sao? Yên tâm! Về sau bất luận như thế nào , ngươi đều là chánh phi của ta . Quá tham lam..., cũng không phải là cô bé ngoan nha."
Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống mạnh mẽ, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ. Nàng đã biết, là loại kết quả này!
Trong tiểu thuyết nói những người phong lưu phóng khoáng, khi gặp phải một cô gái trong sáng ngây thơ xinh đẹp , từ đó về sau thay đổi triệt để đều là gạt người .
Trong lòng của hắn, chỉ sợ có thể phong mình làm chánh phi đã là ban ân huệ lớn nhất rồi.
Xem ra nàng là nên thừa dịp trái tim của mình còn chưa hoàn toàn dừng lại bên hắn, tìm một cơ hội rời đi.
Nhưng chỉ là nghĩ như vậy trong lòng bất chợt nhói đau, thật luyến tiếc. . . . . .
Đại quân của Phượng Thiên Vũ rốt cục về tới thành đô Thiên Tuyền Quốc. Hắn lần này gần như không đánh mà thắng đã làm cho nước Diêu Quang cúi đầu xưng thần. Long nhan của phụ hoàng Phượng Thiên Vũ cực kỳ vui mừng, dẫn dắt văn võ bá quan, tự mình ra đến ngoại thành nghênh đón.
Chuyện kế tiếp chính là khao thưởng tam quân, phong thưởng tướng lãnh. Hộ quốc quận chúa Long Phù Nguyệt, lần này công lao vô cùng to lớn, đương nhiên cũng nhận được không ít ban thưởng. Đem tiểu hồ ly mừng rỡ gần như tìm không thấy phương hướng.
Long Phù Nguyệt mang theo tiểu hồ ly về đến quận chúa phủ, Long Phù Nguyệt trước khi đi, từng khẩn cầu hoàng thượng đừng cho người đến sửa chữa, chỉ cần đem tên hiệu của phủ thay đổi là được rồi.
Nhưng , nàng cũng rất sợ, rất sợ bản thân mình sẽ thật sự yêu hắn, rất sợ hắn về sau sẽ phụ bạc nàng.
"Thiên Vũ, ngươi có phải thật sự yêu thích ta hay không ?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt thực sự đứng đắn.
Phượng Thiên Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe nàng trực tiếp gọi tên mình, trong lòng lại có một loại cảm giác đặc biệt quái dị, hơi hơi ngẩn ra, sờ sờ đầu của nàng, tức giận nói: "Tiểu nha đầu, nàng lại hỏi những lời nói không có lương tâm này rồi! Ta thích nàng hay không, trong lòng của nàng chẳng lẽ không cảm nhận được sao? »
Long Phù Nguyệt thở dài. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận được. Nhưng nàng chỉ muốn xác định một chút mà thôi.
"Vậy ------- Sau này, ngươi có thể chỉ cười một mình ta, không thể có những cơ thiếp khác không?" Long Phù Nguyệt mở đôi mắt to xinh đẹp nhìn hắn. Trái tim vì chờ đợi câu trả lời của hắn mà đập dồn dập.
Phượng Thiên Vũ hơi sửng sờ một chút, hơi nhíu nhíu mày: "Tiểu nha đầu, suy nghĩ của nàng quả thực cổ quái nha. Nàng sợ sau này ta sẽ bỏ rơi nàng sao? Yên tâm! Về sau bất luận như thế nào , ngươi đều là chánh phi của ta . Quá tham lam..., cũng không phải là cô bé ngoan nha."
Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống mạnh mẽ, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ. Nàng đã biết, là loại kết quả này!
Trong tiểu thuyết nói những người phong lưu phóng khoáng, khi gặp phải một cô gái trong sáng ngây thơ xinh đẹp , từ đó về sau thay đổi triệt để đều là gạt người .
Trong lòng của hắn, chỉ sợ có thể phong mình làm chánh phi đã là ban ân huệ lớn nhất rồi.
Xem ra nàng là nên thừa dịp trái tim của mình còn chưa hoàn toàn dừng lại bên hắn, tìm một cơ hội rời đi.
Nhưng chỉ là nghĩ như vậy trong lòng bất chợt nhói đau, thật luyến tiếc. . . . . .
Đại quân của Phượng Thiên Vũ rốt cục về tới thành đô Thiên Tuyền Quốc. Hắn lần này gần như không đánh mà thắng đã làm cho nước Diêu Quang cúi đầu xưng thần. Long nhan của phụ hoàng Phượng Thiên Vũ cực kỳ vui mừng, dẫn dắt văn võ bá quan, tự mình ra đến ngoại thành nghênh đón.
Chuyện kế tiếp chính là khao thưởng tam quân, phong thưởng tướng lãnh. Hộ quốc quận chúa Long Phù Nguyệt, lần này công lao vô cùng to lớn, đương nhiên cũng nhận được không ít ban thưởng. Đem tiểu hồ ly mừng rỡ gần như tìm không thấy phương hướng.
Long Phù Nguyệt mang theo tiểu hồ ly về đến quận chúa phủ, Long Phù Nguyệt trước khi đi, từng khẩn cầu hoàng thượng đừng cho người đến sửa chữa, chỉ cần đem tên hiệu của phủ thay đổi là được rồi.
/755
|